Ò Ó O Lằn ranh giới huỷ diệt oOo

Sau khi xảy ra chuyện lúc nãy, Lăng Chi Hiên không để cho Dạ Nguyệt đi một mình nữa, anh với Dạ Nguyệt cùng nhau đi gọi nước cho người đem về cho mọi người rồi đi dạo dọc theo hàng dừa mát mẻ của bãi biển. Vừa đi Dạ Nguyệt vừa đá đá nước biển, lâu lâu lại cười vui vẻ cúi xuống nhặt lấy vỏ sò vỏ ốc lên ngắm nhìn. Sau đó lại quay qua khoe với người nào đó, hệt như đang khoe chiến lợi phẩm, miệng cười toe toét.

Lăng Chi Hiên nhìn cô gái nhỏ cười đến bất đắc dĩ, vẻ mặt cưng chiều, lâu lâu lại xoa đầu rồi vuốt nhẹ mái tóc dài đang bị gió thổi tung kia.

Nhưng vì ai đó nổi bật quá nên trên đường đi mọi ánh mắt đều đổ dồn về bọn họ. Nhiều cô gái trẻ xinh đẹp nóng bỏng nhìn Dạ Nguyệt đến không cam lòng. Một đứa trẻ ranh miệng còn hôi sữa như cô ta tại sao lại được đi bên cạnh một đại soái ca như vậy? Chắc chắn là con nhỏ này bám theo đại soái ca rồi, mọi người đều bắt đầu quả quyết là thế.

"Nhìn cô ta kìa, còn ra vẻ ngây thơ thuần khiết, đúng là không biết xấu hổ" bạn nữ A căm tức liếc cô gái nhỏ nào đó.

"Thật là chướng mắt quá a, nhưng đại soái ca thật sự hấp dẫn quá" bạn nữ B phụ hoạ, rồi e thẹn liếc nhìn người nào đó. (chuỵ đi ói đây *bụm miệng*)

Vân....vân và mây... mây, túm cái váy lại là mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao đó a.

Rồi đột nhiên có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp trên tay đang cầm hai ly rượu đỏ sóng sánh đi đến gần hai người bọn họ. Dáng người siêu mẫu với đôi chân dài trắng nõn nà uyển chuyển, đôi mắt long lanh yêu mị nhìn người nào đó đầy tình cảm, đôi môi đỏ mọng nóng bỏng khẽ nhếch cứ như khiêu khích người khác muốn cắn vào hưởng thụ.

Vâng, người nãy giờ đang miêu tả cho quý vị nghe chính là nhân vật nữ chính nhà ta. Cô ấy đang nhìn người phụ nữ đó nhém chút chảy cả nước miếng ra ngoài. ( =)) )

"Woaaa, đẹp quá a, hot girl chân dài a" Dạ Nguyệt như bị hút hồn mà nhìn người ta đến quên cả chớp mắt, ai nhìn còn tưởng cô nàng là yêu râu xanh nữa a. ( =)) )

Lăng Chi Hiên khẽ nhíu mày, chưa kịp kéo hồn cô gái nào đó quay lại thì người phụ nữ kia đã đi gần đến trước mặt anh. Nhưng chưa đến thì bất chợt bị vấp một vật nào đó dưới chân, cô gái mất đà ngã về phía Lăng Chi Hiên, còn hai ly rượu thì hướng bay nhanh về phía Dạ Nguyệt mà phóng tới, thật giống như bị người ta ném mạnh đi chứ không giống như bị vuột tay văng ra.

Canh thật chuẩn a, mọi người đều gật đầu cảm thán trong lòng.

"Người đẹp à, sao canh chuẩn quá vậy a?" Dạ Nguyệt cũng cảm thán trong lòng, tâm lí chuẩn bị nghênh đón hai ly rượu nồng nàn kia.

Rầm! Bịch! Xoảng! Mọi người trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, há hốc miệng im bặt, nhất thời không khí im lặng đến lạ thường.

Chả là cô gái xinh đẹp nóng bỏng kia đang nằm bẹp dưới cát, mặt đập xuống cát, tư thế hết sức buồn cười. Còn Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt thì bị ướt vì rượu, nhưng hai cái ly thì rơi xuống đất trước mặt bọn họ chứ không rơi vào Dạ Nguyệt.

Lăng Chi Hiên quay qua nhìn hết một lượt từ trên xuống dưới Dạ Nguyệt, kiểm tra xem có bị mảnh vỡ thuỷ tinh nào văng trúng không. Sau khi thấy Dạ Nguyệt không sao thì nhẹ nhàng thở ra trong lòng, nhưng lập tức nhíu mày nhìn Dạ Nguyệt, một trận lửa giận xông lên. Anh nắm tay kéo Dạ Nguyệt đi. Hoàn toàn không để ý đến người đẹp nào đó đang nằm dưới đất, ánh mắt ngân ngấn nước nhìn mình đau lòng và đám người nhiều chuyện xung quanh.

Lăng Chi Hiên kéo Dạ Nguyệt đến phía sau hàng dừa, nơi này cây cối rậm rạp là điểm tiếp xúc giữa bãi biển và cánh rừng.

"Sao em không tránh?" Lăng Chi Hiên quay qua nhìn Dạ Nguyệt, bàn tay vẫn đang siết chặt lấy tay Dạ Nguyệt.

"Tôi đang chuẩn bị chụp lại....." biết người trước mặt đang tức giận nên giọng nói của ai kia lí nhí trong miệng.

"Với tốc độ đó khi trúng em thì sẽ vỡ ra, hoặc khi trúng em không vỡ nhưng rơi xuống sẽ vỡ ra văng trúng em" Lăng Chi Hiên nhẹ nhàng ném từng chữ ra, giọng nói có chút ẩn nhẫn.

"Thật sự là có thể chụp được mà" Dạ Nguyệt cố cãi.

"Chụp để tay em nát bét luôn à?" cô gái nhỏ này lớn mật, đã không biết sai còn hăng hái cãi lại nữa.

"Không đến....." thấy bản thân yếu thế hơn người nào đó thì sụ mặt nói, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị cắt ngang.

"Đến nỗi như vậy đó, không tin thì lần sau em cứ thử, tôi sẽ không cản" Lăng Chi Hiên tức giận buông tay Dạ Nguyệt ra, định quay mặt đi thì đột nhiên quay lại kéo Dạ Nguyệt núp vào lùm cây cao thấp um tùm gần đó.

"Sao vậy?" Dạ Nguyệt khó hiểu hỏi.

"Suỵt!" Lăng Chi Hiên ngồi phía sau vươn tay bịt miệng Dạ Nguyệt lại, để ngón tay lên miệng mình ý bảo Dạ Nguyệt im lặng. Mặc dù lùm cây khá rậm rạp nhưng khá nhỏ không đủ chỗ cho hai người ngồi ngang nên Lăng Chi Hiên đành phải ngồi phía sau Dạ Nguyệt.

Từ phía bãi biển một nam một nữ đi vào, hai người đó đang ôm ôm ấp ấp nhau. Người nam đang cầm điện thoại nói chuyện. Dạ Nguyệt nghe giọng nói đó rất quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ ra là ai cho tới khi nhìn kĩ diện mạo người đó thì Dạ Nguyệt giật mình cả kinh.

"Các người chuẩn bị tới đâu rồi?" Hàn Tử Minh vừa ôm người đẹp nóng bỏng dựa vào một cái cây gần đó vừa nói, tay bắt đầu sờ nắn vào nơi non mềm nhấp nhô của cô gái thông qua lớp áo bơi. Cô gái mặt phím hồng e thẹn rên rỉ trong miệng.

Chứng kiến màn nóng bỏng này Dạ Nguyệt toát mồ hôi lạnh, người ngả về phía sau vẻ mặt không tin được: "Sao lại là anh ta?"

Cơ thể Dạ Nguyệt lọt gọn vào trong lòng Lăng Chi Hiên đang ngồi phía sau nhưng vì bàng hoàng nên không nhận ra.

"Anh ta không phải là người đơn giản" Lăng Chi Hiên thuận tay ôm cô gái nhỏ vào lòng, nhất thời cơn giận lúc nãy biến mất không thấy tâm hơi, nói nhỏ vào tai Dạ Nguyệt. "Chị của em không phải là đối thủ của anh ta"

"Được, hôm nay nhất định phải thực hiện, tôi chờ tin của các người" Hàn Tử Minh nói xong câu này thì tắt điện thoại, anh ta quăng điện thoại xuống cát, cúi đầu xuống hôn vào đôi môi nóng bỏng của cô gái kia.

Hai người môi lưỡi quấn quít dây dưa, bên dưới tay Hàn Tử Minh đang chơi đùa với nơi non mềm đầy đặn của cô gái. Sau đó anh ta hôn dài xuống cái cần cổ trắng nõn của cô gái.

Bựt! Chiếc áo bơi bị kéo mạnh đứt ra rơi xuống đất, phơi bày nơi đầy đặn đẫy đà kia ra trước mắt, rồi anh ta cuối đầu xuống nắm một bên lên mà mút vào, cô gái rên rỉ ngày càng lớn hơn.

Liếc mắt nhìn đồng hồ thấy không còn nhiều thời gian, anh ta đi thẳng vào vấn đề chính. Để cô gái nằm xuống gốc cây, anh ta liền tiến sâu vào bên trong cơ thể của cô gái. Tiếng thở dốc của người đàn ông cùng tiếng rên rỉ yêu kiều của người phụ nữ phút chốc vang lên trong không khí tĩnh mịch của cánh rừng. Nghe đến đây thì cho dù là ai cũng biết họ đang làm chuyện gì.

Bên này Lăng Chi Hiên cúi đầu xuống quay Dạ Nguyệt lại không để cô nhìn thấy mấy cảnh nóng này: "Em gáng chịu đựng một chút, giờ chúng ta không thể đi ra được"

Vì xung quanh lùm cây chỉ là những cái cây đơn lẽ xen kẽ, không thể che cho hai người đi ra mà không bị họ phát hiện.

Dạ Nguyệt úp mặt vào ngực Lăng Chi Hiên, giờ phút này cô bàng hoàng đến nỗi không còn để ý đến chuyện khoảng cách hay thân mật này nọ: "Em phải nói thế nào với chị Ngọc Linh đây?" ngay cả xưng hô cũng loạn theo tâm tình của cô.

"Cảm giác giống như đang đọc một bộ ngôn tình, mà trong đó độc giả là em đây đang đọc đến đoạn nam nhân vật chính đang lên giường với tiểu tam vậy, huống hồ gì chị Ngọc Linh lại là......."

Cách bày tỏ cảm giác này của em cũng thật là kỳ quặc quá rồi. Lăng Chi Hiên đột nhiên lại cảm thấy buồn cười, cúi đầu nhìn cô gái nào đó đang như con mèo nhỏ yểu xìu úp mặt cọ cọ làm nũng trong ngực mình. Giống như có một sợi lông tơ đang nhẹ nhàng gãi ngứa đốt lên ngọn lửa hừng hực trong cơ thể anh, hai tay anh càng ôm siết lấy cô gái nhỏ kì quái này vào trong lòng, giống như muốn cô hoà nhập làm một vào trong cơ thể anh.

Tiếng thở dốc với tiếng rên rỉ cùng với tiếng hai cơ thể quấn quít dây dưa phát ra không ngừng từ phía sau, nơi bọn họ đang quay lưng dựa vào gốc cây ngồi. Lăng Chi Hiên đang tận lực áp chế tâm tình, lúc này anh càng phải kìm chế dục vọng của bản thân để không làm tổn thương đến cô gái nhỏ của anh.

"Anh nghĩ là em có nên nói với chị ấy không?" Dạ Nguyệt hoàn toàn không để ý đến chuyện đang xảy ra hay cũng có thể nói cô đang né tránh những thứ đó, bởi vì trong lòng cô cảm thấy vô cùng ức chế và khó chịu. Bình thường lúc đọc ngôn tình mà thấy những cái tình huống cẩu huyết như thế này thì cô đã rất ức chế rồi, huống chi bây giờ nhân vật nữ chính lại là chị Ngọc Linh của cô, cô đang băn khoăn lo lắng về Ngọc Linh.

"Ừ!" Lăng Chi Hiên thấy ánh mắt lo lắng của cô gái nhỏ, tự nhiên những cái ý nghĩ đen tối cùng với cảm xúc nóng rực ban nãy lại biến mất, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Nói sớm để chị của em suy nghĩ nên làm gì"

"Hzzz... trên đời này nếu có thể tìm được một người toàn tâm toàn ý duy nhất, bình bình lặng lặng mà ở cạnh nhau ngày qua ngày đã là hạnh phúc rồi" Dạ Nguyệt thở dài, ngước đầu lên nhìn tán cây rậm rạp đã che khuất ánh nắng mặt trời, nhưng vẫn còn một vài tia sáng mạnh mẽ chiếu xuyên qua tán cây đến tận mọi ngóc ngách bên dưới.

Nghe đến đây, Lăng Chi Hiên dừng lại động tác vuốt tóc Dạ Nguyệt, vẻ mặt làm như vô cùng thản nhiên hỏi: "Em đã tìm thấy chưa?"

Dạ Nguyệt lắc đầu: "Người như vậy cứ tưởng dễ tìm nhưng thật ra lại còn khó hơn tìm một người yêu mình cuồng nhiệt rồi chóng qua. Và nếu như người tâm tâm niệm niệm về duy nhất đó có tồn tại thì em nghĩ người ta bây giờ cũng là hoa đã có chủ rồi. Lấy ví dụ thứ nhất là Hoàng Trí này, còn thứ hai là bạn trai của nhỏ bạn thân em. Hai người đó là chứng cứ điển hình cho cái gọi là duy nhất"

Nhìn vẻ mặt hâm mộ bạn mình của cô gái nhỏ mà Lăng Chi Hiên thấy tâm thật phức tạp, vui vì cô gái nhỏ vẫn chưa thuộc về ai còn khó chịu vì cô gái nhỏ vẫn chưa xem mình là đối tượng muốn ở cạnh.

"Nhất định có người duy nhất dành cho em" Lăng Chi Hiên cong khoé môi lên tiếp tục vuốt tóc Dạ Nguyệt, là tôi đây - trong lòng còn không quên thêm câu khẳng định này.

Dạ Nguyệt tròn xoe mắt nhìn Lăng Chi Hiên rồi cười cười: "Thì ra anh cũng tin vào duyên số phận"

"Tôi tin vào trực giác của bản thân" Lăng Chi Hiên để tay siết chặt lấy eo Dạ Nguyệt.

Một giai điệu vang lên từ phía sau cắt đứt suy nghĩ của hai người.

Hàn Tử Minh vừa đẩy nhanh tốc độ vừa với lấy điện thoại lên nghe.

"Cái gì? Ngọc Linh với Vân Nhi bị bắt cóc à?" Hàn Tử Minh nhanh chóng rút lui ra khỏi cơ thể cô gái.

Bên này Dạ Nguyệt nghe lời Hàn Tử Minh vừa nói thì sắc mặt đại biến, mặt bắt đầu tái xanh không một chút huyết sắc nào.

"Cậu ở đó, tôi sẽ đến ngay" Hàn Tử Minh sau khi xong việc, quăng một sấp tiền trên đất bên cạnh cô gái rồi rời đi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Cô gái thì nằm đó mê mang vẫn chưa hoàn hồn lại sau cuộc vui.

Nhân lúc này Lăng Chi Hiên với Dạ Nguyệt cũng không chút tiếng động đi ra khỏi cánh rừng. Lúc này điện thoại Dạ Nguyệt cũng vừa reo.

"Dạ Nguyệt, chị về nhanh lên, chị Ngọc Linh với Vân Nhi đã bị bắt cóc rồi" Dương Hoàng Trí hơi thở gấp gáp nói trong điện thoại.

"Được rồi, tôi về ngay đây" Dạ Nguyệt cũng không hỏi nhiều liền cùng Lăng Chi Hiên đi về phía khu vực bọn họ tập trung.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương