Buổi chiều, Lăng Chi Hiên lái xe đưa Dạ Nguyệt đến một quán nướng gia đình chuyên về các loại thịt dê theo sự dẫn đường của cô.

“Quán này phải không bảo bối?” Lăng Chi Hiên dừng xe lại trước cửa, lập tức có người chạy ra hướng dẫn anh tấp xe vào bãi đổ xe gần bên cạnh quán.

“Uhm, quán này em với Ánh Nhật hay đi a” Dạ Nguyệt gật đầu, cô với Ánh Nhật rất thích ăn thịt dê nướng ở đây nha, mỗi tháng thường đi ăn một đến hai lần.

“Cơ mà...” Dạ Nguyệt bỗng nhiên chuyển qua ngập ngừng...

Theo hướng dẫn, Lăng Chi Hiên đánh nhẹ tay lái, thành thục đưa xe đậu vào bãi đổ, dù vậy anh vẫn có thể nhận ra cô gái nhỏ của anh dường như có chuyện muốn nói: “Sao?” anh vươn người tháo đai an toàn cho cô gái nhỏ, hỏi.

“Ở đây thường là tầng lớp bình thường như bọn em đến ăn thôi a, không biết có hợp với anh không nữa” Dạ Nguyệt quyệt miệng, nhìn một vòng bãi đổ xe đa số là các loại xe của những gia đình nhân viên bình thường, đột nhiên lại xuất hiện một chiếc siêu xe mui trần nổi bật thế này, nhất thời cô không biết phải nói gì.

“Như thế nào gọi là hợp với không hợp?” Lăng Chi Hiên cúi đầu nhướng mày nhìn vợ yêu rồi xoa xoa mặt cô. “Đây là quán ăn gia đình có phải hay không?”

Dạ Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, ở đây thường sẽ có những suất ăn ưu đãi tiết kiệm dành cho những người đi với gia đình của mìmh a”

“Vậy thì chẳng phải rất thích hợp với chúng ta không phải sao?” Lăng Chi Hiên không nhịn được thơm vào má cô, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa như bất đắc dĩ nói thêm. “Bảo bối, em là vợ, là người tình, là người nhà, là gia đình của anh, đừng phân biệt đối xử với anh như vậy chứ”

“Em đâu có a” Dạ Nguyệt lắc đầu, cô đâu có phân biệt đối xử gì đâu à.

“Em không có ý đó nhưng lời nói của em lại vô tình biểu đạt như vậy” Lăng Chi Hiên chuyển qua vẻ ủ rũ thở dài. “Em nên hiểu dù em ở vị trí nào trong xã hội thì em vẫn luôn là bảo bối của anh, em và anh đều giống nhau, đều ở cùng một thế giới, thế giới của riêng chúng ta hiểu không?”

Dạ Nguyệt vươn tay xoa xoa lại mặt anh, nhìn vẻ ủ rũ của anh thì cô biết bản thân thật sự đã tổn thương anh, mặc dù cô không có ý phân biệt đối xử giàu nghèo ở đây, cô chỉ là cảm thấy anh phù hợp với những nơi như là nhà hàng sang trọng hơn, nhưng có lẽ khi nói ra điều đó thì nó thật sự đã trở thành kiểu phân biệt đối xử thường thấy của mọi người xung quanh.

“Hơn nữa, anh cũng đã từng nếm trãi qua cuộc sống nghèo khổ ở tận cùng đáy xã hội” Lăng Chi Hiên giữ lấy tay cô gái nhỏ đang vuốt ve trên má anh, tự động cọ cọ vào tay cô âu yếm, chậm rãi bật mí cho cô gái nhỏ nghe thêm một quá khứ khác của anh.

“Hả?” Dạ Nguyệt ngạc nhiên, cô nghe được tin giật gân nha.

Lăng Chi Hiên nhẹ giọng kể: “Anh từ hai bàn tay trắng khởi nghiệp vào năm mười lăm tuổi, cũng chưa từng sử dụng tiền của Lăng gia kể từ ngày đó, nhà và xe là do Lăng Tĩnh đưa cho anh vào năm anh hai mươi tuổi, anh cũng chỉ sử dụng để che mắt ông ta, toàn bộ tài sản anh giao lại cho Lăng gia là tất cả những gì Lăng Tĩnh đưa cho anh từ trước đến giờ”

Để có thể tự mình gây dựng được một tổ chức ngầm như bây giờ, khó khăn bế tắt hay tuyệt vọng như thế nào anh cũng đều đã từng trãi qua, thậm chí nhịn đói sống qua ngày hay ngủ lang thang ngoài đường cũng không tính là gì.

Cho đến khi sự nghiệp khởi sắc thì anh bắt đầu không ăn không ngủ mà chỉ tập trung vào làm việc như điên như dại như không có ngày mai, để có thể như hôm nay anh đã phải đánh đổi rất nhiều thứ mà những người đồng trang lứa với anh lúc bấy giờ đều được tận hưởng, đó là quãng thời gian trưởng thành của thời niên thiếu, anh đã trực tiếp bỏ qua tất cả những thứ đó mà lao đầu vào công việc bất kể ngày đêm.

“Ngày đó có phải là ngày...” Dạ Nguyệt vòng tay ôm anh, tay nhỏ nhẹ vuốt ve vào vết sẹo dài của anh cách lớp áo sơ mi.

Lăng Chi Hiên ôm lại vợ yêu, im lặng không trả lời...

“Em hiểu rồi, cho em xin lỗi anh nha” Dạ Nguyệt kéo anh ra, nhìn anh nghiêm túc nhận lỗi, anh thật sự là một người đàn ông tuyệt vời, cô mới là đứa có suy nghĩ hạn hẹp a.

Lăng Chi Hiên nghe cô gái nhỏ thành tâm xin lỗi, anh âm thầm cười nhưng bên ngoài vẫn là vẻ mặt bị tổn thương: “Em định xin lỗi rồi cho qua luôn hử? Anh thật sự rất buồn khi em phân biệt đối xử với anh đó”

“Vậy em phải làm gì bây giờ?” Dạ Nguyệt sụ mặt buồn buồn nói.

“Tối nay sẽ cho em biết, giờ thì đi ăn thôi” Lăng Chi Hiên chỉ đợi vợ yêu nói câu này, anh lập tức chuyển qua vẻ mặt vui vẻ, bước xuống xe mở cửa cho vợ yêu.

Dạ Nguyệt: “...” sao cô có cảm giác như mình vừa tự đào hố chôn mình vậy a?

.................................

Cả hai nắm tay nhau bước vào quán ăn gia đình, quán ăn này mặc dù không phải thuộc loại nhà hàng sang trọng nhưng tính ra cũng là quán nổi tiếng với thức ăn ngon, phục vụ chu đáo và tận tình, không gian quán sạch sẽ tươm tất, có thể nói nó nằm trong top lựa chọn đến vui chơi ăn uống của các gia đình hay những nhóm học sinh sinh viên vào các ngày nghỉ hay lễ tết.

Dạ Nguyệt chọn một bàn trống dành cho hai người ngồi ở trong góc khuất cạnh cửa sổ, giờ này vẫn còn khá sớm nên quán vẫn chưa đông, chỉ mới có một hai gia đình đang ngồi bên kia vui vẻ trò chuyện, nên vì vậy cô vẫn chưa nhìn thấy những ánh mắt nhìn ngó của mấy cô gái trẻ dành cho người đang đi cạnh cô như bình thường a.

Lăng Chi Hiên không quan tâm đến mấy chuyện đó, vừa đến bàn thì anh nhanh chóng kéo hai chiếc ghế đang đặt đối diện nhau qua phía chính giữa đối diện với cửa sổ, để anh với vợ yêu có thể ngồi cạnh nhau.

Khi cả hai ngồi xuống, một cô gái xinh đẹp mặc váy ôm ngắn trên đầu gối đồng thời xuất hiện đưa menu cho hai người, vì cả hai ngồi xoay lưng nhìn ra phía cửa sổ nên người xung quanh không nhìn thấy diện mạo cả hai ngay cả cô gái phục vụ xinh đẹp, cho đến khi cô gái nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lăng Chi Hiên thì không khỏi mở lớn mắt kinh ngạc, sau đó liền chuyển qua vẻ mặt cùng ánh mắt say mê nhìn anh không che giấu.

Đó thấy chưa, tới rồi đó a, Dạ Nguyệt lắc đầu suy nghĩ trong lòng. Dạ Nguyệt vốn dĩ đã quen với cảnh tượng này khi đi chung với nhóm nam thanh nữ tú bạn bè của cô, đa số cô chơi chung toàn với những người đẹp trai xinh gái, đi đâu cũng thu hút sự chú ý của người khác, nên giờ cô cũng không còn lấy làm lạ gì a.

“Em muốn ăn gì bảo bối?” Lăng Chi Hiên đưa menu cho vợ yêu, hỏi ý kiến cô. “Anh thấy có phần thịt dê nướng dành cho gia đình bốn người này, em nghĩ sao?”

“A, xin lỗi anh, cái này là phần ăn ưu đãi dành cho gia đình, chỉ những gia đình đến đây mới có thể gọi thôi ạ” cô gái xinh đẹp lập tức mỉm cười nhìn anh nói, giọng nói dịu dàng ngọt ngào đến mức có thể dìm chết người.

Không cần phải nói, Lăng Chi Hiên lúc này đã chuyển sang vẻ lạnh lẽo, nhíu mày lạnh nhạt nói cũng không ngẩn đầu lên nhìn nữ phục vụ lần nào: “Cô có cần xem giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi không?”

Cô gái nghe xong không khỏi giật mình, lại liếc nhìn qua Dạ Nguyệt thêm vài lần, rồi lại ra vẻ ngượng ngùng lúng túng trước mặt người nào đó: “Xin lỗi anh, vậy hai vị muốn gọi phần ăn gia đình này ạ?”

“Đúng vậy, phiền cô lấy phần này cho chúng tôi a” Dạ Nguyệt gật đầu mỉm cười với cô gái xinh đẹp.

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của cô gái phục vụ xinh đẹp dành cho cô, cô chỉ có thể dở khóc dở cười, cũng biết cô ấy nhìn cô thêm vài lần là có ý gì, nhưng cô cũng bó tay, biết nói gì giờ... ai bảo cô có người chồng thu hút ong bướm vây quanh đến nhường này a.

Đợi cô phục vụ “không muốn đi” rời đi, Dạ Nguyệt mới nhỏ giọng thắc mắc vào tai anh: “ Anh thật sự có đem theo chứng nhận kết hôn hả?”

Lăng Chi Hiên hưởng thụ hơi thở ấm áp của vợ yêu phả vào tai, cong khóe môi: “Anh chưa từng nói dối với ai, bảo bối”

“Anh mang theo giấy chứng nhận kết hôn làm gì thế?” Dạ Nguyệt kinh ngạc, cơ mà nói mới nhớ, cô chưa từng lấy giấy chứng nhận kết hôn của mình nha, anh đang giữ cả hai bản a.

Lăng Chi Hiên móc bóp ra, bên trong kẹp hai giấy chứng nhận màu đỏ thẳm, đưa cho cô gái nhỏ một bản: “Của em đây”

Dạ Nguyệt lần đầu tiên mới nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn, lại còn là của bản thân mình, nhìn tên của cô và tên Chris Stephen của anh trên đó, đáy lòng cô dâng lên cảm xúc quen thuộc lạ thường, cảm xúc quen thuộc dành cho anh, cũng chỉ có anh mới chân chính cho cô cảm giác như vậy… cô yêu thích nhìn không rời mắt.

“Vốn dĩ muốn đưa em từ trước lúc em bị Lạc Huân Triết bắt cóc, nhưng sau đó lại xảy ra rất nhiều chuyện cho nên anh vẫn giữ trong bóp cho đến giờ” Lăng Chi Hiên chậm rãi mỉm cười với cô.

“Đưa bản của anh để em giữ luôn cho, cất trong tủ đồ ở nhà của mình a” Dạ Nguyệt vui vẻ xòe tay ra trước mặt anh.

Bất chợt, anh nắm lấy tay cô, đưa lên môi nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô, nụ hôn có gì đó triền miên có gì đó lưu luyến: “Anh cũng muốn giữ bên mình để có thể lấy ra xem mỗi ngày”

Dạ Nguyệt không tin, lập tức nói: “Em có thấy anh lấy ra xem lần nào đâu a?”

“Mỗi lần nhớ em, không được ở bên cạnh em, anh đều lấy ra xem” Lăng Chi Hiên tiếp tục lật tay cô gái nhỏ lại, âu yếm hôn vào bên trong lòng bàn tay cô, đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại ấm áp của cô gái nhỏ, luôn nắm lấy đôi tay lạnh giá của anh. “Hơn nữa, lúc ở cạnh em, đều bị em thu hút nên không thể nhớ ra việc gì nữa đâu”

Vị đại ca này lại đang chọc ghẹo cô, Dạ Nguyệt lấy tay còn lại véo vào gò má anh: “Em để ý thấy miệng lưỡi của anh dạo này càng lúc càng ngọt càng dẻo nha”

Lăng Chi Hiên nghe xong đột nhiên mờ ám nhìn cô: “Anh nghĩ nó phải ngọt ngay từ đầu rồi mới đúng?”

Dạ Nguyệt: “…”

“Muốn nếm thử lần nữa không bảo bối?” Lăng Chi Hiên cúi đầu về phía cô, khóe môi cười càng sâu, mờ ám mị hoặc dụ dỗ cô gái nhỏ nào đó phạm tội.

“Em phát hiện anh không chỉ miệng lưỡi ngày càng dẻo mà càng ngày càng giống sói háo sắc rồi á nha” Dạ Nguyệt bậm môi, cô vẫn còn nhớ hai người đang ở chốn đông người a.

“Tối nay sẽ cho em gặp sói háo sắc” Lăng Chi Hiên nháy mắt với vợ yêu đầy hứa hẹn.

Đúng lúc này có hai ba người nam phục vụ mang thức ăn lên cho hai người, bày biện mọi thứ rồi mới rời đi, cũng thành công chấm dứt không khí ám muội nào đó giữa hai người.

Lăng Chi Hiên mang thịt để lên vỉ nướng, bắt đầu chăm chú nhận lãnh nhiệm vụ nướng thịt cho vợ yêu ăn. Còn Dạ Nguyệt vẫn ngồi ngơ ra đó nhìn anh nướng thịt, cô để ý thấy dạo này anh hay phóng điện về phía cô bất cứ lúc nào nha, hay tại trước đây cô không để ý đến chuyện này?

Bên này, Lăng Chi Hiên nướng xong một lượt đầu tiên, liền lấy rau gói miếng thịt bên trong, không quên chấm nước chấm, rồi đưa lên gần khóe miệng cô: “Nói a đi bảo bối”

Vì hai người đang ngồi xoay lưng về phía mọi người trong quán nên Dạ Nguyệt cũng ngoan ngoãn há miệng ra để anh đút, cô đưa ngón cái lên: “Ngon quá a”

Xong, cô lại làm giống anh, lấy rau gói một miếng thịt đã chín, chấm một miếng nước chấm, đưa lên trước miệng anh: “Aaa….”

Lăng Chi Hiên tất nhiên không khách sáo há miệng nuốt vào bụng, anh còn muốn cắn cả tay cô gái nhỏ cơ, đôi mắt anh lấp lánh tia sáng nhìn cô: “Ngon lắm”

Hai người cứ anh một miếng em một miếng… cho đến khi hết đĩa thịt trên bàn, cũng không biết đã khiến cho những người xung quanh phải ganh tỵ hay ngưỡng mộ đến dường nào, đặc biệt là mấy cô gái phục vụ xinh đẹp đang đứng trong quầy nhìn ra.

Có người còn nói với bạn trai đang ngồi bên cạnh: “Anh cũng đút em đi”

Lại có người khác nhìn chồng đang ngồi ăn ở đối diện: “Ông xã, nướng tiếp bà xã với, nãy giờ bà xã chưa ăn miếng nào nữa a”

Nhóm sinh viên thì nhao nhao lên ngưỡng mộ: “Ước gì cũng được người ấy đút ăn như vậy a”

Cũng có cặp vợ chồng mới cưới kia, ông chồng nói với cô vợ: “Cục cưng, anh cũng muốn giống vậy”

Nói tóm lại, một bữa ăn của cả hai đã làm náo loạn cả quán ăn chỉ trong chốc lát.

Đến khi hai người ăn xong nắm chặt tay nhau thanh toán ra về, cũng không thoát khỏi ánh mắt nhìn theo của mọi người… dường như bọn họ chợt nhận ra phải chú ý đến người bên cạnh nhiều hơn nữa, dù chỉ là một bữa ăn bình dị thường ngày cũng có thể khiến người ta cảm thấy hạnh phúc như vậy…

Cảm giác hạnh phúc đã được lây lan vô điều kiện. (Tác giả ngơ)

……………………………………

Đợi Dạ Nguyệt ngồi lên xe, Lăng Chi Hiên mới trở về chỗ ngồi bên ghế lái của mình, vừa thắt đai an toàn cho vợ yêu vừa hỏi: “Em muốn đi đâu nữa không?”

Dạ Nguyệt bật cười: “Chúng mình giống như đang hẹn hò nhỉ?”

“Thì đang hẹn hò mà” Lăng Chi Hiên gõ nhẹ trán vợ yêu. “Chứ em nghĩ chúng ta đang làm gì?”

Dạ Nguyệt lại thêm một lần kinh ngạc nữa nhìn anh, hôm nay cô bị bất ngờ hơi bị nhiều á nha, nghĩ lại thì từ trước đến giờ dường như cô và anh chưa từng đi hẹn hò riêng hai người lần nào a…

Đúng vậy thật, nghĩ lại mới thấy đúng là cả hai chưa từng đi hẹn hò riêng như những cặp tình nhân bình thường bao giờ, cho đến khi cô ký vào đơn đăng ký kết hôn, rồi cả hai thành vợ chồng cho đến giờ, dường như chưa từng có khoảng thời gian hẹn hò riêng bình thường như thế này.

“Chúng ta chưa từng hẹn hò như những cặp tình nhân bình thường có phải hay không?” như đọc thấu được suy nghĩ của vợ yêu, Lăng Chi Hiên xoay đầu nhìn cô, ánh mắt tối thẳm chăm chú nhìn vào mắt cô, vươn tay vuốt nhẹ gò má cô: “Xin lỗi em bảo bối”

“Sao anh lại xin lỗi?” tim Dạ Nguyệt run lên, cô không hiểu sao anh lại nói xin lỗi với cô.

“Vì anh đã không thể mang lại cuộc sống bình thường cho em” Lăng Chi Hiên dịu dàng nói. “Từ ngày đầu tiên khi anh nhận ra mình không thể buông bỏ em, thì cũng đồng nghĩa với việc sẽ kéo em vào thế giới nguy hiểm của anh…...”

Dạ Nguyệt đột nhiên vươn tay che miệng anh, để anh không thể nói tiếp, cô nhỏ giọng thừa nhận: “Em biết”

Lăng Chi Hiên: “...” mặc dù anh muốn nói gì đó nhưng vẫn bị cô gái nhỏ bụm miệng, đáy mắt anh càng lóe lên tia sáng quắc chăm chú nhìn cô.

Dạ Nguyệt ngẩn đầu nhìn anh, hai tay chuyển qua ôm lấy mặt anh: “Em cũng muốn ở cạnh anh, dù không thể có cuộc sống như người bình thường cũng chẳng sao”

“Nguyệt…” Lăng Chi Hiên lập tức hôn vào môi cô, gọi tên cô, môi lưỡi quấn quít dây dưa không rời, lưu luyến triền miên hôn cô.

“Hôm nay em thật sự rất vui, trước đây khi anh trở về Lăng gia, em cũng đã nhận ra, đối với em ở cạnh anh mới chính là cuộc sống bình dị quen thuộc của em, nếu mất đi thì cũng đồng nghĩa em đã mất đi cuộc sống bình dị hằng mong ước của mình” Dạ Nguyệt nắm lấy hai tay anh, chân thành thổ lộ điều mà cô vẫn giữ yên trong đáy lòng từ trước đến giờ...

Lăng Chi Hiên lại không nhịn được hôn vào môi cô, cô gái nhỏ cứ đáng yêu như vậy thì làm sao anh có thể dừng yêu thương được đây, bảo bối quý giá nhất của anh.

“Làm thế nào bây giờ, anh lại muốn em ngay bây giờ” anh thì thầm trên làn môi đã sưng đỏ của cô gái nhỏ.

“Không phải anh nói chúng ta đang đi hẹn hò sao?” Dạ Nguyệt le lưỡi chọc quê anh, nhưng cũng chỉ để che giấu hai gò má của cô đã nóng bừng bừng.

“Em còn muốn đi đâu nữa không?” Lăng Chi Hiên tiếp tục thì thầm trên làn môi cô, tay lại xoa xoa gò má đỏ bừng của cô, yêu thích đến không muốn buông.

Dạ Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ: “Hay là đi xem phim?” cô chợt nhớ lâu rồi chưa có đi đến rạp chiếu phim nha, chẳng phải mọi người hẹn hò đều là đi ăn, đi dạo rồi đi xem phim hay sao a.

“Được” Lăng Chi Hiên gật đầu đồng ý, lập tức trở lại ngồi ngay ngắn bên ghế lái, thắt đai an toàn của mình.

“Anh chịu đi thật hả?” Dạ Nguyệt thấy hành động quả quyết của anh, kỳ quái hỏi, với tính cách của anh thì chắc chắn không thích đến những nơi tụ tập đông người.

“Em nói muốn đi mà đúng không?” Lăng Chi Hiên quay sang gõ nhẹ trán vợ yêu.

“Ừm thì nếu anh không thích cũng có thể không đi a” Dạ Nguyệt ôm trán ngay chỗ anh gõ, phụng phịu nói.

“Vậy em muốn đi hay không đi đây, bảo bối?” Lăng Chi Hiên mờ ám nhìn vợ yêu.

Dạ Nguyệt bắt gặp ánh nhìn mờ ám của anh liền la lên: “Anh cố tình a”

“Hở? Anh cố tình chuyện gì? Từ nãy đến giờ anh đều nghe theo ý kiến của em mà” Lăng Chi Hiên làm như vô tội nói.

“Anh muốn nghe em nói muốn về nhà có phải hay không?” Dạ Nguyệt quyệt miệng, rõ ràng vì câu nói “Không phải anh nói chúng ta đang đi hẹn hò sao” của cô lúc nãy mà vị này quyết định chọc ghẹo cô đây a.

“Vì như vậy mới chứng tỏ em cũng đang muốn anh không phải sao?” Lăng Chi Hiên phì cười, bị vợ yêu nắm thóp rồi.

“Được rồi” Dạ Nguyệt mở to mắt hâm dọa người nào đó. “Theo ý anh, chúng ta đi xem phim”

Vợ yêu của anh cứ thích cãi lại anh, Lăng Chi Hiên buồn cười nhìn đôi mắt to tròn đang trừng mắt với anh, anh xoay nhẹ tay lái đưa xe rời đi: “Tuân lệnh em, bà xã đại nhân”

....................................

Chiếc siêu xe dừng lại ở bãi đổ xe của tòa chung cư cao cấp.

“Hở? Không phải nói đi xem phim sao? Sao lại trở về đây a?” Dạ Nguyệt bước xuống xe khi Lăng Chi Hiên mở cửa cho cô, nhìn quanh hết một lượt, đúng là cô không có nhìn nhầm nha, đây chẳng phải là chung cư nơi cô và anh ở hay sao.

“Em quên ở đây có khu vui chơi hử?” Lăng Chi Hiên xoa xoa đầu cô gái nhỏ.

“À!” Dạ Nguyệt đúng là quên mất, dĩ nhiên chỗ này cũng phải có rạp chiếu phim rồi a.

“Đi thôi” Lăng Chi Hiên cong khóe môi nắm tay cô gái nhỏ dẫn đi.

~~~ EC102

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương