Em Muốn Tin Tức Tố Của Anh
Chương 87: Em muốn anh

Lục Hàm Châu thiếu chút nữa bị chính những lời mình sắp nói ra nghẹn đến chết, nhìn Kiều Tẫn nửa phút vẫn chưa phản ứng lại.

Đứa nhỏ này sao lại ở đây?!

Khâu Phỉ vừa quay đầu lại ngay lập tức bật thốt lên: "Mẹ nó."

Ninh Lam vừa ló đầu liền nhìn thấy Lục Hàm Châu sắc mặt tái xanh, lập tức lui ra, "Kiều Kiều, bảo bối nhỏ, sau này mạng của chị là nhờ..."

"Ninh Lam, lăn ra đây!"

Ninh Lam nhanh chóng nói, "Ầy Lục tổng, ngài thoạt nhìn rất khỏe mạnh, không có gì to tát, ôi công ty của chúng ta thật có phúc quá mà. À đúng rồi, thái thái nói nhớ ngài, tôi và Khâu Phỉ đi trước, không quấy rầy hai người tiểu biệt thắng tân hôn."

Sắc mặt Lục Hàm Châu càng khó coi hơn, "Quay lại!"

Ninh Lam quay người cẩn thận thăm dò, "Phạt tôi một tháng tiền lương đi, đừng mắng, hay là hai tháng?"

Nói xong trộm liếc Lục Hàm Châu thấy sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi liền kéo tay áo Kiều Tẫn, "Bảo bối nhỏ, mau ra sân."

Kiều Tẫn bị cô đẩy một cái, lảo đảo tiến về phía trước, phải chống cửa mới đứng vững lại, nói: "Là em xin Ninh Lam dẫn em theo, anh đừng trách chị ấy, được không?"

Lục Hàm Châu nhìn Kiều Tẫn vài giây, lại quay ra lườm Ninh Lam, "Nửa năm, cút đi."

Ninh Lam nhận mệnh, vội nói: "Vâng vâng vâng, tôi cút ngay lập tức."

Khâu Phỉ cũng cùng theo ra ngoài, Kiều Tẫn đứng ở cửa không dám động, cẩn thận liếc hắn một cái, cả lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Lục Hàm Châu không nói gì, ánh mắt chăm chăm nhìn Kiều Tẫn, không rời một giây. Hắn quá sợ hãi, tim đập như nổi trống, đứa nhỏ này vậy mà vì lo lắng cho hắn mà chạy tới tận đây!

Hắn một bên trách mắng Ninh Lam nói cho cậu biết, một bên cũng muốn thử cảm nhận cảm giác được Kiều Tẫn lo lắng!

Kiều Tẫn nhìn nam nhân nãy giờ không nói gì, căng thẳng đến sắp khóc ra nước mắt, mím mím môi lui về phía sau một bước, cúi đầu nói: "Anh không, không có việc gì là tốt rồi, vậy em đi... Đi."

"Đi đâu?"

Kiều Tẫn cúi đàu, giọng nói lộ ra ủ rũ, "Anh không có chuyện gì là tốt rồi, lần sau em sẽ không như vậy nữa, anh đừng giận, em sẽ về nước ngay."

"Quay lại." Lục Hàm Châu nhìn tay cậu đặt trên chốt cửa, con thỏ nhỏ vất vả mới đưa được đến cửa, giờ lại muốn chạy?

Kiều Tẫn chậm rì rì quay người.

"Lại đây." Lục Hàm Châu nhìn dáng vẻ ủy khuất của cậu, cố ý lạnh mặt hỏi: "Ai cho phép em đến đây?"

Kiều Tẫn cúi đầu không nói.

Lục Hàm Châu nhịn lại kích động muốn ôm cậu vào lòng, vẫn như cũ lạnh lùng hỏi: "Không nói gì là..."

Kiều Tẫn trong lòng sốt ruột vỗ cùng, ủy khuất nhỏ giọng gọi: "Chồng ơi."

Tay Lục Hàm Châu run một cái, thiếu chút nữa bị một tiếng gọi của cậu làm mất khống chế, vẫn có ý nghiêm mặt nói: "Không được làm nũng, lại đây chịu đòn."

Kiều tẫn đi tới bên giường, ngoan ngoãn cong người cho hắn đánh. Lục Hàm Châu chợt nhớ tới lúc cậu mới gả cho mình, hắn cũng là cố ý dọa cậu nói muốn đánh, kết quả đứa nhỏ này thật sự ngoan ngoãn quay lưng lại cho hắn đánh.

Lục Hàm Châu bật cười, nhẹ nhàng vỗ cậu một cái, "Được rồi, đùa em thôi, đứng lên đi."

Kiều Tẫn nhìn tay hắn quấn băng trắng còn có vết thương xanh xanh tím tím trên trán, một đường nhịn lại nước mắt bỗng nhiên ào ạt rơi xuống.

Một tay Lục Hàm Châu phải truyền nước cho nên dùng tay bị băng bó kia lau nước mắt cho cậu, "Ngoan, đừng khóc, tôi không đánh em."

Kiều Tẫn không nhinh được nước mắt, cẩn thận ôm lấy vai hắn, nghiêng người rụt rè hôn hắn một cái, "Anh có đau không? Chị Ninh Lam nói anh bị tai nạn, em rất sợ."

"Chỉ là thương ngoài da một chút, không đau."

Kiều Tẫn cà cà mặt trên vai hắn, lau hết nước mắt, lại nghẹn ngào nói: "Lần trước anh cũng nói không đau, không có gì đáng ngại, nhưng em cũng muốn bảo vệ anh, không muốn lúc nào cũng đứng phía sau để anh bảo vệ."

Lục Hàm Châu cũng không nhịn được nữa, đưa tay đè gáy cậu lại, biến cái hôn như chuồn chuồn lướt nước của cậu trở nên nồng nhiệt hơn, giống như muốn lấy hết không khí của cậu, lại rất "tốt bụng" mà để cậu hô hấp một chút rồi lại thuận tiên cuốn hết nước bọt trong miệng cậu.

Kiều Tẫn sợ đụng tới vết thương của hắn nên không dám giãy dụa, cũng là bởi vì nhiều ngày không được hắn bá đạo hôn môi nên hơi nhớ nhung, càng thêm nhẫn nhục, chịu đựng há miệng cho hắn tàn phá bừa bãi.

Đầu lưỡi bị cắn, Kiều Tẫn run rẩy, nhịn lại chất lỏng tự phân bố ở hạ thân, nhưng không khống chế được tin tức tố điên cuồng phóng ra ngoài, lấp kín toàn bộ phòng bệnh.

Tin tức tố của hai người điên cuồng dây dưa bên nhau, lý trí đứng bên bờ vực sụp đổ.

Động tác Lục Hàm Châu càng ngày càng mạnh bạo, nghiêng đầu cắn một bên gáy cậu. Kiều Tẫn không chịu nổi cường độ tin tức tố của hắn, hai chân run cầm cập, nghẹn ngào nói: "Em không đứng nổi."

"Không đứng được thì quỳ." Lục Hàm Châu ghé vào tai cậu, thấp giọng dẫn dắt: "Bò lên."

Lục Hàm Châu vốn là chỉ định đùa cậu một chút, kết quả Kiều Tẫn thật sự ngoan ngoãn bò lên, không nhịn được cười nói: "Tôi đùa em thôi, ngồi máy bay mười mấy tiếng có mệt không?"

Kiều Tẫn khó chịu di chuyện, nhịn xuống cảm giác dính nhớp ở quần, không dám chủ động muốn hắn đành phải nhẫn lại, nói: "Không mệt, chỉ lo cho anh."

"Người có phúc có họa, huống chi tôi cũng không bị thương, đừng lo lắng."

Kiều Tẫn nằm úp sấp, xoa xoa vết xanh tím trên trán hắn, "Ở đây có đau không?"

"Không sao, không đau, kỹ thuật băng bó của bọn họ quá kém, chỉ trầy da một chút mà đã băng thành như này, còn không giỏi bằng Kiều Kiều nhà tôi." Lục Hàm Châu mở mắt nói dối, dịch sang bên cạnh cho cậu nằm, lại nói: "Chỉ có điều, bị thương một chút thế này mà đổi lấy làm cho Kiều Kiều lo lắng tôi như vậy, cũng rất đáng giá."

"Không cho anh nói cái này!"

"Được được, không nói, ngoan, ngủ một chút, tối tôi dẫn em ra ngoài chơi."

Kiều Tẫn vùi ở bên cạnh hắn, thật ra cậu vốn không buồn ngủ, nhưng dựa vào hắn, nghe được tiếng tim đập của hắn lại thấy an tâm, tảng đá trong lòng mới dần buông xuống.

Một lát sau, Kiều Tẫn từ trong lồng ngực hắn thò đầu ra hỏi: "Đàn anh ơi, anh đừng trách chị Ninh Lam được không, cũng đừng trừ lương của chị ấy được không?"

Lục Hàm Châu nhắm mặt lại, không nhìn cậu nói: "Không được."

Lời nói vừa dứt, trên môi bỗng nóng lên, "Em hôn anh như này được không?"

"Không được."

Kiều Tẫn thật sự rất áy náy, Ninh Lam vốn không muốn dẫn cậu theo, là không cưỡng lại được, mềm lòng mới cho cậu theo, nếu như vậy thì bị phạt hẳn cũng quá oan uổng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Kiều Tẫn đánh bạo ghé vào tai Lục Hàm Châu, hít một hơi nói, "Em... Nếu anh thích, lần sau em dùng búp bê kia... Cho anh xem..."

Hô hấp Lục Hàm Châu loạn một nhịp, thiếu chút nữa lăn xuống đất, kinh ngạc nhìn Kiều Tẫn mắt sáng long lanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhóc hư hỏng, em cứ câu dẫn tôi đi."

Kiều Tẫn chôn trong lòng ngực hắn mềm giọng làm nũng, "Vậy anh có muốn không..."

"Muốn cái gì?"

"... Câu dẫn."

Một tay Lục Hàm Châu nắm lấy tay Kiều Tẫn đặt lên tim mình, "Để nó nói cho em."

Kiều Tẫn cảm nhận được tim hắn đập rất mạnh, hai má không tự chủ đỏ lên, đưa tay kéo áo bệnh nhân của hắn xuống, hôn nơi tim đập một cái, sau đó ngước đôi mắt ướt nhẹp lên thẹn thùng hỏi, "Em cũng trả lời cho nó đáp án này, anh có nghe thấy không?"

Lục Hàm Châu bị cái hôn ngốc manh này của cậu trực tiếp chọc thẳng vào tim, thương tiếc thở dài, "Em không yêu tôi, em đây là muốn giết người không dao."

Kiều Tẫn ngủ được hai tiếng mà tỉnh lại đến mười mấy lần, bất an xác nhận Lục Hàm Châu còn ở bên người mới yên tâm nhắm mắt lại, đến cuối cùng bị tỉnh lại một thân toàn là mồ hôi.

Cậu vẫn lo lắng tất cả chuyện này là giả, Lục Hàm Châu thật ra đã xảy ra chuyện rồi.

Trong mơ, Lục Hàm Châu vẫy tay về phía cậu nói tạm biệt rồi vĩnh viễn nhắm mắt lại, trong phòng trống rỗng chỉ còn mình cậu, không còn nam nhân xấu xa vừa ôn nhu vừa thích bắt nạt cậu nữa.

Kiều Tẫn run môi thở dốc, bất an nắm lấy tay Lục Hàm Châu.

"Gặp ác mộng?"

Kiều Tẫn nhẹ nhàng gật đầu.

Lục Hàm Châu lau mồ hôi trên trán cho cậu, đưa tay thử chạm vào lưng áo cậu, quả nhiên cũng toàn là mồ hôi, "Đừng ngủ, đợi một lúc nữa Khâu Phỉ đem quần áo tới, đi rửa mặt đi."

"Vâng."

Kiều Tẫn chạy đến phòng vệ sinh rửa mặt, lại mang một chậu nước về, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lục Hàm Châu mà hầu hạ lau tay lau mặt cho hắn, lại giúp hắn sửa lại cổ áo bị mình lúc ngủ cọ loạn.

Khâu Phỉ mang đồ vào, thấy cảnh này liền mỉm cười, "Ôi, thật hiền lành."

Kiều Tẫn thẹn thùng bưng chậu nước đi phòng vệ sinh, Lục Hàm Châu liền tức giận liếc cô một cái, "Lúc có chuyện bị dọa đến khóc, giờ lại muốn khua môi múa mép? Cô còn chút tự trọng nào của Alpha không."

Khâu Phỉ không phục, "Người ta còn viết thể loại nhược cường, tại sao lại không cho phép tôi yếu ớt một chút? Đúng không thái thái?"

Đột nhiên bị nhắc tới, Kiều Tẫn ngốc ngây ra, lại gật gật đầu một cái, "Đúng... Đúng vậy."

Khâu Phỉ để đồ ăn xuống, định giúp Lục Hàm Châu đặt đồ ăn lên bàn giường bệnh lại bị hắn ngăn lại nói: "Không cần, tôi tự xuống."

Kiều Tẫn vội chạy tới dìu hắn, Lục Hàm Châu mỉm cười đỡ tay cậu nói: "Không sao, chỉ có tay bị thương, chân không bị thương, đừng lo lắng."

"Không được." Kiều Tẫn khăng khăng không buông tay, mãi đến tận khi Lục Hàm Châu ghé vào tai cậu nói: "Vợ à, tôi muốn đi vệ sinh, em xác định sẽ không buông tay?"

Kiều Tẫn giống như bị nóng mà ngay lập tức buông tay, lại đỏ mặt thẹn thùng đến nỗi tay cũng không biết đặt ở chỗ nào.

Khâu Phỉ đợi Lục Hàm Châu đi qua mới gượng cười hai tiếng, áy náy nói: "Xin lỗi thái thái, là do chị không chăm sóc Lục tổng tốt lại còn để ngài ấy vì bảo vệ chị mà bị thương..."

Kiều Tẫn lắc đầu, an ủi cô: "Không, không sao, đàn anh không trách chị."

Khâu Phỉ càng cảm thấy tội lỗi, hai người này thà mắng cô còn tốt hơn. Thời điểm Lục Hàm Châu đi đến vừa vặn nghe thấy câu này, nhíu mày ghét bỏ nói, "Ngứa đòn?"

Khâu Phỉ: "..."

"Kiều Kiều, tới ăn cơm."

Kiều Tẫn chạy tới giúp hắn mở hộp cơm, lại đưa đũa đến tay hắn, lo lắng hỏi hắn có thể tự ăn hay không. Lục Hàm Châu cười nói: "Kiều Kiều thế này là muốn đút tôi ăn sao?"

"Nếu anh không thể tự ăn..."

"Tạm thời vẫn chưa cần." Lục Hàm Châu nói xong, ngẩng đầu nhìn Khâu Phỉ một cái, hỏi cô ăn cơm chưa, chờ cô gật đầu lại hỏi tiếp, "Phía chú Mạc thế nào rồi?"

Khâu Phỉ lắc đầu nói: "Hình như ông ta cũng biết chuyện, gọi điện thoại tới hỏi tình hình của anh. Chị Ninh Lam nói bóng nói gió hỏi nhưng ông ta vẫn kiên quyết không bán cổ phần."

Lục Hàm Châu hơi nhíu mày, gặp thức ăn cho Kiều Tẫn, nói: "Nếu không bán thì nghĩ cách đi, cũng không thể kè dao lên cổ ép ông ta bán."

Kiều Tẫn không hiểu chuyện làm ăn, nhưng nhìn biểu tình Khâu Phỉ còn có ngữ khí của Lục Hàm Châu cũng biết đây là chuyện quan trọng. Lục Hàm Châu tự mình đi công tác, đến bây giờ bị thương vẫn còn suy nghĩ đến chuyện này.

Khâu Phỉ nhỏ giọng nói: "Nếu như vậy, khả năng chúng ta lấy lại được Lục thị sẽ thấp đi, Mạc tiên sinh là cơ hội cuối cùng của chúng ta."

Kiều Tẫn nhìn Khâu Phỉ, lại nhìn Lục Hàm Châu, ở trong lòng tính toán một chút.

Khâu Phỉ dứt lời liền đi, Kiều Tẫn cắn môi, ngẩng đầu nhìn Lục Hàm Châu nói: "Đàn anh ơi, em muốn một chút đồ, lần sau có thể để chị Khâu Phỉ mua cho em không?"

Lục Hàm Châu: "Muốn cái gì?"

Khâu Phỉ đã đi ra ngoài, Kiều Tẫn cũng đứng lên ra cửa, nói: "Để em tự nói với chị Khâu Phỉ."

Cậu kéo cửa ra, dưới ánh mắt nghi hoặc của Lục Hàm Châu vội đóng cửa lại, cao giọng gọi Khâu Phỉ một tiếng, sau đó chạy qua đó, nhỏ giọng nói: "Chú Mạc kia là người lần này đàn anh phải gặp sao?"

Khâu Phỉ gật đầu: "Ừ."

"Chị biết ông ấy ở chỗ nào không?"

"Em muốn làm gì?"

Kiều Tẫn không quá tự tin, gấp đến mặt đỏ chót nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Em muốn giúp đàn anh, có thể cho em thử một chút không?"

Khâu Phỉ bỗng nhiên có loại dự cảm xấu, theo bản năng nhướng mày nhìn về phía phòng bệnh, cẩn thận hỏi: "Là Lục tổng cho phép, hay em tự quyết định?"

"Em tự quyết định."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương