Em Muốn Tin Tức Tố Của Anh
-
Chương 39: Ánh sao rơi trên tay áo tôi
Hắn, hắn nói cái gì?
Lục Hàm Châu muốn giúp cậu mặc đồ bảo hộ?
Kiều Tẫn có ngu ngốc đến mấy cũng hiểu được đây là ý gì. Nhưng mà còn chưa có kịp phản ứng lại thì Lục Hàm Châu đã đưa tay đến, chạm vào chỗ đang hơi nhếch lên kia một cái.
!!!
" Lục, Lục, Lục tiên sinh!!" Kiều Tẫn vừa căng thẳng một cái liền đem cả danh xưng này gọi ra, chờ đến thời điểm đầu ngón tay thon dài kia đè xuống thì cả người đều căng cứng như muốn hóa thành đá.
Cậu từ trước đến giờ chưa từng cảm thấy như vậy, ngay cả tự mình cũng chưa từng làm. Bị đầu ngón tay kia áp đến, đè lên, đầu óc liền bối rối, lại kích thích đến càng thêm ngẩng cao cổ, tin tức tố cũng lập tức phóng ra ngoài.
" Kiều Kiều ngoan, không được nhúc nhích." Lục Hàm Châu có thể cảm nhận được Kiều Tẫn đang sợ đến căng thẳng, nhưng phần lớn lại là thẹn thùng, không biết nên làm gì. Hắn chưa từng làm loại chuyện này, nhận thức này làm cho hắn cao hứng vô cùng.
Có lúc hắn cũng cảm thấy bản thân mình như là bị bệnh rồi, loại dục vọng chiếm hữu sinh sôi nảy nở, cho dù là bản thân Kiều Tẫn cũng đừng hòng cướp cậu đi khỏi hắn.
Kiều Tẫn hô hấp không nổi, cả mặt lẫn viền mắt đều đỏ bừng, nơm nớp lo sợ nhìn hắn. Ngón tay tinh tế trắng trẻo nắm chặt lấy cánh tay chắc khỏe của Lục Hàm Châu, nửa ngày mới run rẩy phun ra vài chữ: " Thật, thật kỳ lạ."
Lục Hàm Châu ôm cậu ngồi lên đùi, cắn vành tai cậu nhẹ nhàng hỏi: " Chỗ nào kỳ lạ?"
Kiều Tẫn không nói ra được, nhìn chỗ kia theo thanh âm của hắn mà nảy lên một chút, thiếu chút nữa gấp đến khóc: " Lấy, lấy ra."
Lục Hàm Châu cũng không muốn làm quá sớm, nhưng suy cho cùng hắn cũng là một Alpha, lại còn ngồi ở địa vị cao nhiều năm, bản tính cướp đoạt từ trong xương so với những người khác càng nhiều hơn.
" Đáp ứng tôi vài việc thì tôi buông ra, được không?"
Toàn bộ ý thức và thần kinh của Kiều Tẫn đều đang tập trung tại nơi ngón tay đang đè lên kia, bây giờ muốn cậu làm gì cho hắn cậu cũng sẽ đều không do dự mà đáp ứng.
" Tôi đáp ứng, tôi đáp ứng."
Lục Hàm Châu bật cười: " Tôi còn chưa nói gì."
Kiều Tẫn bị hắn bắt nạt đến nói không nên lời, sắc mặt đỏ bừng, viền bắt cũng hồng hồng không tiếng động mà lên án hắn. Đột nhiên cảm thấy trước đây bị Phùng Triều Ân bắt nạt căn bản không khó để nhịn xuống, chỉ có nam nhân trước mắt này là xấu xa chết đi được.
" Sau này không cho đề cập đến việc ly hôn."
Kiều Tẫn: " Nhưng mà..."
" Hửm?"
Kiều Tẫn lập tức gật đầu, " Tôi đồng, đồng ý!"
" Còn nữa." Lục Hàm Châu đưa tay ấn trên gáy cậu, ngắt tuyển thể một chút đến khi cảm thấy người trong lòng run rẩy mới nói, " Không được sợ tôi."
" Tôi không... Không sợ."
Lục Hàm Châu khẽ cười điểm điểm trán cậu, sau đó giả bộ buông tay lại ngay lập tức vòng trở về, nhẹ nhàng nắm lấy chỗ kia. Tiếp đến là tiếng khóc nức nở của Kiều Tẫn vang lên, " Hức, anh nói không giữ lời!"
Chị em nào không biết thì đoạn trên là Lục tổng th* d*m cho Kiều Tẫn rồi nha =)), tui là tui sợ cảnh H nó bay lướt nhanh quá chị em chưa kịp hiểu.
*
Lục Hàm Châu ở nhà rảnh rỗi hơn một tháng, nhưng thật ra Ninh Lam vẫn thường xuyên đến thư phòng thỉnh thoảng cũng nói một chút sự vụ ở công ty.
" Hôm nay đại thiếu ở công ty bị bắt bẻ."
Lục Hàm Châu khẽ nhíu mày, " Hả?"
Ninh Lam nói: " Chúng ta trước kia còn có một cuộc đàm luận, chính là trước khi vụ án đó xảy ra, lần đó ngài bị ờm... gặp phải một chuyện không tốt lắm cho nên không thể tiếp tụp hợp tác. Hiện giờ đại thiếu muốn hợp tác lại."
" Cái này cũng không có gì đáng trách, chưa nói tới vấn đề nhân phẩm thì đây là một cuộc trao đổi lợi ích không tệ."
Ninh Lam nhìn Lục Hàm Châu vẻ mặt lãnh tĩnh tựa như là dự định thật sự sẽ về hưu sớm. Nếu không phải bây giờ cô vẫn còn làm việc cho hắn, chỉ sẽ sẽ thật sự tin điều này.
" Anh ta phỏng chừng là lo lắng chuyện này bị mọi người lên án cho nên mới tiến hành bỏ phiếu công khai. Kết quả bị mấy người có năng lực mạnh mẽ bác bỏ, bất quá nếu chỉ nhìn vào góc độ lợi ích anh ta hoàn toàn không sai. Cho nên đám người kia chỉ có thể phun ra vài câu nói chứ cũng không thể ngăn cản."
Lục Bình Ngôn chính là như vậy, vĩnh viễn luôn đứng ở góc độ của mình để đi phỏng đoán người khác, tự cho là người khác sẽ chỉ trích liền đánh đòn phủ đầu.
Đều là làm thừa.
Lục Hàm Châu nói: " Bảo bọn họ mặc kệ đại thiếu, làm tốt bổn phẩn của chính mình, những việc khác đừng nhúng tay vào."
Ninh Lam đáp " Vâng." Lại dừng một chút mới hỏi: " Việc của Phùng Triều Ân, ngài thực sự sẽ không giúp?"
" Giúp chứ, sao lại không giúp." Lục Hàm Châu nhận lấy phong thư từ trong tay Ninh Lam, xem báo cáo kiểm tra bên trong đó. Là tài liệu kiểm tra sức khỏe đính kèm với lời khai tố cáo ở trên bàn, đầu ngón tay cong cong chỉ xuống.
" Tự làm bậy, không thể sống."
Ninh Lam biết rõ Lục Hàm Châu không phải người tốt lành gì, giúp Trương Miểu cũng không phải do coi trọng chính nghĩa. Đại khái chỉ bởi vì hôm đó ở nhà hàng Phùng Triều Ân châm chọc, nói Kiều Tẫn là thứ sao chổi xui xẻo mà thôi.
Một người thù dai như hắn, khẳng định có thù tất sẽ báo.
" Cốc cốc."
Lục Hàm Châu đưa tay tìm một vật che lên tài liệu, nói: " Vào đi."
Kiều Tẫn đứng ở cửa, nhỏ giọng nói: " Lục tiên sinh, có, có người đến, bọn họ nói là đến... chỉnh sửa."
" Được rồi."
Ninh Lam nhìn ra cửa lại nhìn hắn, hạ giọng hỏi: " Ông chủ, sao cậu ấy lại gọi ngài là Lục tiên sinh rồi? Thời gian trước không phải còn gọi đàn anh đến ngọt xớt hay sao?"
Lục Hàm Châu nghiêng đầu nhìn cô, nói: " Nhịn không được đùa quá trớn, bây giờ xấu hổ."
" Hả? Rốt cuộc là đùa quá trớn kiểu gì mới có thể từ một cái đàn anh mềm nhũn chuyển thành Lục tiên sinh xa cách?"
Lục Hàm Châu hỏi: " Thật sự muốn biết?"
Ninh Lam cảm thấy cực kỳ khó hiểu, " Tôi rất muốn đó nha."
Lục Hàm Châu nhấc tay trái, quơ quơ trước mặt Ninh Lam, " Bị chính đồ vật của mình dọa, còn ngốc nghếch vùi vào lồng ngực của tôi xin tha. Chưa từng thấy còn mồi nào sắp bị bắt còn không biết chạy trốn mà lại chỉ nhào vào lồng ngực thợ săn, cầu tôi đừng bắt nạt em ấy nữa. Em ấy không biết càng như vậy càng khiến tôi muốn bắt nạt nhiều hơn."
Ninh Lam, " Má nó, chuyện như vậy hẳn là không cần kể từng chi tiết nhỏ đi?!!"
Lục Hàm Châu vô tội đầy mặt, " Chính cô muốn nghe."
Ninh Lam trầm mặc nửa ngày mới nói: " Tôi thật là ngu."
**
Công nhân lên lầu lắp đặt thiết bị, nhìn qua căn phòng một chút, mới dựa theo thiết kế đã nói cùng Lục Hàm Châu mà tu sửa. Lục Hàm Châu vẫn là đứng bên cạnh sửa đổi một chút.
Lục Hàm Châu mang Kiều Tẫn tới xem một chút.
Cậu thấy Lục Hàm Châu liền lập tức nghĩ đến bộ dạng tối qua của mình, mặt thoáng chốc đỏ bừng không biết nên làm gì. Lục Hàm Châu lại vẫn là vẻ mặt nhàn nhạt, giống như chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Hắn nói loại chuyện này là loại chuyện vô cùng bình thường, nếu không lấy ra thì sẽ không ngủ được. Quả nhiên sau khi bị hắn dụ dỗ một hồi mới làm xong liền ngủ rất ngon, chỉ là hơi mệt một chút. Lúc rửa vẫn là vùi vào lồng ngực hắn, không muốn tự mình rửa.
" Kiều Kiều."
Kiều Tẫn nhẹ nhàng thở một hơi, ngoại trừ cảm giác sợ hãi kia, còn có... Còn có một chút thoải mái.
" Kiều Kiều?" Lục Hàm Châu gọi một tiếng không ai đáp ứng lại đột nhiên ngửi thấy một luồng khí vị tin tức tố. Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy đứa nhỏ nhà mình đang đứng ở cửa, không biết suy nghĩ gì mà cả người nóng bừng.
Ai ya, lại đang suy nghĩ gì vậy!
" Kiều Kiều!"
Kiều Tẫn lập tức lấy lại tinh thần, mờ mịt nhìn Lục Hàm Châu, " Dạ? Lục... Lục tiên sinh."
" Lại đây." Lục Hàm Châu đưa tay ra, chờ cậu chậm rì rì bước tới mới hỏi: " Có muốn thay đổi cái gì không? Nếu muốn thì nói với thợ làm."
Kiều Tẫn nhìn không hiểu mấy bản thiết kế này, Lục Hàm Châu liền đơn giản giải thích một chút. Cậu suy nghĩ một lúc mới nói: " Vị trí này hơi thấp, cho cao lên khoảng 3 cm nữa."
Thợ thiết kế ghi nhớ.
" Còn gì nữa không?"
Kiều Tẫn lắc đầu.
Lục Hàm Châu đưa bản thiết kế hoàn chỉnh cho thợ, bỗng nhiên quét mắt một vòng nói: " Ở đây, ở đây, ở đây nữa, đều treo gương lên cho tôi."
Kiều Tẫn thuận tầm mắt của hắn nhìn theo, trần nhà, bốn bức tường, tất cả đều treo gương?
" Lục tiên sinh..."
" Hả? Nên gọi tôi là gì?"
" Đàn, đàn anh." Kiều Tẫn khẽ rụt cổ, đỏ mặt ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: " Không cần nhiều gương như vậy, chỉ cần hai bên tường này có gương là được rồi."
Lục Hàm Châu nghiêng đầu, hơi hạ thấp đến bên tai cậu, cũng nhỏ giọng nói: " Nhiều gương mới nhìn tỉ mỉ được."
Kiều Tẫn nghe không hiểu, ngoan ngoãn gật đầu một cái: " Vậy, vậy cũng được."
*
Việc của Trương Miểu vừa xảy ra, Trương Hiểu Mẫn liền đăng lên các đài phát thanh, kiên quyết không cho Phùng Triều Ân một cơ hội thoát. Thậm chí còn mang theo biểu ngữ đứng trước cổng trường đại học Bình Thành cầu mọi người ký tên.
Các sinh viên nghe có chuyện như vậy liền dồn dập lên tiếng ủng hộ.
Trường học bởi vì chuyện này mà bị liên lụy liền tận lực áp chuyện này xuống, mà đến cùng cũng là không chặn nổi miệng người lan truyền.
Trong lòng Kiều Tẫn vẫn thấy rất có lỗi, liền gọi Chu Tố cùng đi thăm Trương Miểu, nhìn xem có gì mình có thể giúp được không.
" Chu Tố, đem theo những thứ này được không?"
Chu Tố nhìn giỏ hoa quả đủ các loại trong tay cậu, " Mang cái gì chả được. Lần trước cậu ấy bị ngã cũng là chồng cậu nguyện quyên tiền. Còn nữa, chuyện lần này cũng chả liên quan gì đến cậu, không phải do cậu làm."
Kiều Tẫn vẫn là cảm thấy khó chịu trong lòng. Hai người cùng nhau lên lầu, Trương Hiểu Mẫn đi ra lấy nước vừa vặn lướt qua bọn họ.
" 607, hẳn là phòng này đi." Chu Tố gõ cửa, không có ai đáp lại liền thò đầu vào liếc nhìn, " Có ai không?"
Trương Miểu đã tỉnh rồi, chỉ có điều trên người còn không ít thiết bị giám sát sức khỏe. Kiều Tẫn hít sâu một hơi, cùng Chu Tố đi vào.
" Trương Miểu."
" Các cậu tới rồi..." Thanh âm Trương Miểu rất khàn, dường như là cổ họng cũng bị thương, người cũng không cử động được. Cứ như vậy suy yếu nằm trên giường, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nhắm mắt.
Chu Tố lẫm lẫm liệt liệt quen rồi, mà nhìn thấy bạn như vậy cũng không khỏi đau lòng, " Ầy, cậu đừng có cử động đó, bọn tớ đến thăm cậu một chút. Cứ an tâm mà dưỡng bệnh, chờ đến lúc khỏe lại, anh liền mang cậu đi đánh nhau."
Trương Miểu dường như nở nụ cười nhưng lại dường như không, cả người đều rất đau đớn, không thể làm cử động gì quá lớn.
Chu Tố là một beta không có tin tức tố, Kiều Tẫn là Omega nhưng tin tức tố không có tính kích thích. Trương Miểu nhẹ thở một hơi, nói: " Được."
Trương Miểu luôn là người lạc quan, đã xảy ra chuyện như vậy mà vẫn còn cười được. Kiều Tẫn tuy rằng không quá hiểu đạo lí đối nhân xử thế nhưng đối với cảm xúc của người khác vẫn là rất nhạy bén. Cậu cảm thấy được Trương Miểu chỉ là đang miễn cưỡng vui cười trong tuyệt vọng.
Nụ cười này, đều chỉ là làm bộ, đã xảy ra chuyện như vậy ai có thể cười cho được.
Kiều Tẫn khó chịu cúi đầu, trong lòng tự trách, nói không ra lời.
Trương Hiểu Mẫn lấy nước trở về, nhìn thấy trong phòng bệnh nhiều thêm hai người, liền không vui vội nói: " Hai em là bạn học của Miểu Miểu phải không, mời ngồi."
Kiều Tẫn đặt hoa quả lên bàn, lễ phép gật đầu.
Vành mắt Trương Hiểu Mẫn đỏ chót, đôi mắt cũng sưng húp, thoạt nhìn liền biết là đã khóc rất nhiều, lại cố nhịn lại không muốn để em trai biết.
" Lúc sự việc mới xảy ra rất nhiều người đến thăm em ấy. Nhưng là em ấy bây giờ không chịu được khí vị tin tức tố nên.." Trương Hiểu Mẫn nói một hồi lại muốn khóc, vội vàng che mặt, nước mắt từ trong khe hở chảy xuống.
Kiều Tẫn không biết an ủi người khác, không thể làm gì khác hơn là nói: " Xin lỗi."
Trương Hiểu Mẫn lắc đầu, ngửa mặt khẽ hít một hơi, nén nước mắt lại nói: " Thằng bé, thằng bé cả đời này cứ như vậy bị hủy đi. Chị không cần thằng bé phải có thành tựu, cũng không cần phải kiếm lời kiếm lãi. Chị chỉ hy vọng nó có thể làm chuyện mình thích, có thể khỏe mạnh mà sống, nhưng mà... Nhưng tại sao một chút hy vọng nhỏ nhoi này cũng bị tàn nhẫn dập tắt."
Thanh âm Trương Hiểu Mẫn run rẩy cơ hồ muốn vỡ vụn, mang theo thê lương âm ỷ, " Nó chỉ là muốn hiếu thuận một chút mà thôi."
Kiều Tẫn siết lấy lòng bàn tay của mình, không biết nói cái gì, viền mắt cũng từ từ đỏ bừng. Trương Hiểu Mẫn sợ Trương Miểu khó chịu, lại càng sợ cha mẹ khó chịu chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, nhịn đến sắp hỏng mất.
Giọt nước mắt này chảy ra, liền thu lại không nổi.
Kiều Tẫn không biết an ủi người khác, chỉ nói xin lỗi. Trương Hiểu Mẫn lau nước mắt, nghẹn ngào nói: " Chị bây giờ như vậy... Cũng không thể tiếp đón các em. Cảm ơn đã đến thăm Miểu Miểu, cảm ơn."
Lúc này y tá đến đưa Trương Miểu đi làm kiểm tra.
Kiều Tẫn nói: " Vậy bọn em đi trước, nếu... Nếu cần giúp đỡ, em nhất định, nhất định sẽ giúp Trương Miểu."
Trương Hiểu Mẫn lau nước mắt nói: " Cảm ơn."
Kiều Tẫn trong lòng vẫn là tự trách cùng khó chịu, sau khi cùng Chu Tố đi ra liền bắt đầu gọi điện thoại.
Ninh Lam: " Alo, gọi chị có chuyện gì vậy?"
Kiều Tẫn khẽ hít một hơi hỏi cô: " Chị Ninh Lam, hôm nay em bán búp bê cho chị luôn được không?"
Ninh Lam sững sờ, " Búp bê gì?"
Kiều Tẫn nói: " Búp bê đó em điêu khắc rất cẩn thận, không làm bẩn cũng chưa chơi hỏng, ngay cả vết xước đều không có. Nếu như chị thấy không đáng tiền liền nói cho em, em liền làm cho chị thêm mấy bộ quần áo nữa được không?"
" Hả?"
Đồ chơi gì đây? Búp bê điêu khắc còn mặc quần áo? Nhưng là búp bê gì, Na Tra sao?
Ninh Lam trực giác cảm thấy có chút không thích hợp, mà dựa vào năng lực tùy cơ ứng biến nhiều năm tích lũy, không tới vài giây liền hiểu ra.
Hơn nửa hẳn là Lục Hàm Châu muốn mượn đao giết người.
Tác giả có lời muốn nói: Khóc nức nở đó nha (?)
11/05/2020, hôm nay đáng ra là không edit nhưng đọc cmt mọi người cổ vũ nhiều quá nên không muốn làm việc trái với lương tâm UwU. Cảm ơn mọi người rất nhiều!!
Lục Hàm Châu muốn giúp cậu mặc đồ bảo hộ?
Kiều Tẫn có ngu ngốc đến mấy cũng hiểu được đây là ý gì. Nhưng mà còn chưa có kịp phản ứng lại thì Lục Hàm Châu đã đưa tay đến, chạm vào chỗ đang hơi nhếch lên kia một cái.
!!!
" Lục, Lục, Lục tiên sinh!!" Kiều Tẫn vừa căng thẳng một cái liền đem cả danh xưng này gọi ra, chờ đến thời điểm đầu ngón tay thon dài kia đè xuống thì cả người đều căng cứng như muốn hóa thành đá.
Cậu từ trước đến giờ chưa từng cảm thấy như vậy, ngay cả tự mình cũng chưa từng làm. Bị đầu ngón tay kia áp đến, đè lên, đầu óc liền bối rối, lại kích thích đến càng thêm ngẩng cao cổ, tin tức tố cũng lập tức phóng ra ngoài.
" Kiều Kiều ngoan, không được nhúc nhích." Lục Hàm Châu có thể cảm nhận được Kiều Tẫn đang sợ đến căng thẳng, nhưng phần lớn lại là thẹn thùng, không biết nên làm gì. Hắn chưa từng làm loại chuyện này, nhận thức này làm cho hắn cao hứng vô cùng.
Có lúc hắn cũng cảm thấy bản thân mình như là bị bệnh rồi, loại dục vọng chiếm hữu sinh sôi nảy nở, cho dù là bản thân Kiều Tẫn cũng đừng hòng cướp cậu đi khỏi hắn.
Kiều Tẫn hô hấp không nổi, cả mặt lẫn viền mắt đều đỏ bừng, nơm nớp lo sợ nhìn hắn. Ngón tay tinh tế trắng trẻo nắm chặt lấy cánh tay chắc khỏe của Lục Hàm Châu, nửa ngày mới run rẩy phun ra vài chữ: " Thật, thật kỳ lạ."
Lục Hàm Châu ôm cậu ngồi lên đùi, cắn vành tai cậu nhẹ nhàng hỏi: " Chỗ nào kỳ lạ?"
Kiều Tẫn không nói ra được, nhìn chỗ kia theo thanh âm của hắn mà nảy lên một chút, thiếu chút nữa gấp đến khóc: " Lấy, lấy ra."
Lục Hàm Châu cũng không muốn làm quá sớm, nhưng suy cho cùng hắn cũng là một Alpha, lại còn ngồi ở địa vị cao nhiều năm, bản tính cướp đoạt từ trong xương so với những người khác càng nhiều hơn.
" Đáp ứng tôi vài việc thì tôi buông ra, được không?"
Toàn bộ ý thức và thần kinh của Kiều Tẫn đều đang tập trung tại nơi ngón tay đang đè lên kia, bây giờ muốn cậu làm gì cho hắn cậu cũng sẽ đều không do dự mà đáp ứng.
" Tôi đáp ứng, tôi đáp ứng."
Lục Hàm Châu bật cười: " Tôi còn chưa nói gì."
Kiều Tẫn bị hắn bắt nạt đến nói không nên lời, sắc mặt đỏ bừng, viền bắt cũng hồng hồng không tiếng động mà lên án hắn. Đột nhiên cảm thấy trước đây bị Phùng Triều Ân bắt nạt căn bản không khó để nhịn xuống, chỉ có nam nhân trước mắt này là xấu xa chết đi được.
" Sau này không cho đề cập đến việc ly hôn."
Kiều Tẫn: " Nhưng mà..."
" Hửm?"
Kiều Tẫn lập tức gật đầu, " Tôi đồng, đồng ý!"
" Còn nữa." Lục Hàm Châu đưa tay ấn trên gáy cậu, ngắt tuyển thể một chút đến khi cảm thấy người trong lòng run rẩy mới nói, " Không được sợ tôi."
" Tôi không... Không sợ."
Lục Hàm Châu khẽ cười điểm điểm trán cậu, sau đó giả bộ buông tay lại ngay lập tức vòng trở về, nhẹ nhàng nắm lấy chỗ kia. Tiếp đến là tiếng khóc nức nở của Kiều Tẫn vang lên, " Hức, anh nói không giữ lời!"
Chị em nào không biết thì đoạn trên là Lục tổng th* d*m cho Kiều Tẫn rồi nha =)), tui là tui sợ cảnh H nó bay lướt nhanh quá chị em chưa kịp hiểu.
*
Lục Hàm Châu ở nhà rảnh rỗi hơn một tháng, nhưng thật ra Ninh Lam vẫn thường xuyên đến thư phòng thỉnh thoảng cũng nói một chút sự vụ ở công ty.
" Hôm nay đại thiếu ở công ty bị bắt bẻ."
Lục Hàm Châu khẽ nhíu mày, " Hả?"
Ninh Lam nói: " Chúng ta trước kia còn có một cuộc đàm luận, chính là trước khi vụ án đó xảy ra, lần đó ngài bị ờm... gặp phải một chuyện không tốt lắm cho nên không thể tiếp tụp hợp tác. Hiện giờ đại thiếu muốn hợp tác lại."
" Cái này cũng không có gì đáng trách, chưa nói tới vấn đề nhân phẩm thì đây là một cuộc trao đổi lợi ích không tệ."
Ninh Lam nhìn Lục Hàm Châu vẻ mặt lãnh tĩnh tựa như là dự định thật sự sẽ về hưu sớm. Nếu không phải bây giờ cô vẫn còn làm việc cho hắn, chỉ sẽ sẽ thật sự tin điều này.
" Anh ta phỏng chừng là lo lắng chuyện này bị mọi người lên án cho nên mới tiến hành bỏ phiếu công khai. Kết quả bị mấy người có năng lực mạnh mẽ bác bỏ, bất quá nếu chỉ nhìn vào góc độ lợi ích anh ta hoàn toàn không sai. Cho nên đám người kia chỉ có thể phun ra vài câu nói chứ cũng không thể ngăn cản."
Lục Bình Ngôn chính là như vậy, vĩnh viễn luôn đứng ở góc độ của mình để đi phỏng đoán người khác, tự cho là người khác sẽ chỉ trích liền đánh đòn phủ đầu.
Đều là làm thừa.
Lục Hàm Châu nói: " Bảo bọn họ mặc kệ đại thiếu, làm tốt bổn phẩn của chính mình, những việc khác đừng nhúng tay vào."
Ninh Lam đáp " Vâng." Lại dừng một chút mới hỏi: " Việc của Phùng Triều Ân, ngài thực sự sẽ không giúp?"
" Giúp chứ, sao lại không giúp." Lục Hàm Châu nhận lấy phong thư từ trong tay Ninh Lam, xem báo cáo kiểm tra bên trong đó. Là tài liệu kiểm tra sức khỏe đính kèm với lời khai tố cáo ở trên bàn, đầu ngón tay cong cong chỉ xuống.
" Tự làm bậy, không thể sống."
Ninh Lam biết rõ Lục Hàm Châu không phải người tốt lành gì, giúp Trương Miểu cũng không phải do coi trọng chính nghĩa. Đại khái chỉ bởi vì hôm đó ở nhà hàng Phùng Triều Ân châm chọc, nói Kiều Tẫn là thứ sao chổi xui xẻo mà thôi.
Một người thù dai như hắn, khẳng định có thù tất sẽ báo.
" Cốc cốc."
Lục Hàm Châu đưa tay tìm một vật che lên tài liệu, nói: " Vào đi."
Kiều Tẫn đứng ở cửa, nhỏ giọng nói: " Lục tiên sinh, có, có người đến, bọn họ nói là đến... chỉnh sửa."
" Được rồi."
Ninh Lam nhìn ra cửa lại nhìn hắn, hạ giọng hỏi: " Ông chủ, sao cậu ấy lại gọi ngài là Lục tiên sinh rồi? Thời gian trước không phải còn gọi đàn anh đến ngọt xớt hay sao?"
Lục Hàm Châu nghiêng đầu nhìn cô, nói: " Nhịn không được đùa quá trớn, bây giờ xấu hổ."
" Hả? Rốt cuộc là đùa quá trớn kiểu gì mới có thể từ một cái đàn anh mềm nhũn chuyển thành Lục tiên sinh xa cách?"
Lục Hàm Châu hỏi: " Thật sự muốn biết?"
Ninh Lam cảm thấy cực kỳ khó hiểu, " Tôi rất muốn đó nha."
Lục Hàm Châu nhấc tay trái, quơ quơ trước mặt Ninh Lam, " Bị chính đồ vật của mình dọa, còn ngốc nghếch vùi vào lồng ngực của tôi xin tha. Chưa từng thấy còn mồi nào sắp bị bắt còn không biết chạy trốn mà lại chỉ nhào vào lồng ngực thợ săn, cầu tôi đừng bắt nạt em ấy nữa. Em ấy không biết càng như vậy càng khiến tôi muốn bắt nạt nhiều hơn."
Ninh Lam, " Má nó, chuyện như vậy hẳn là không cần kể từng chi tiết nhỏ đi?!!"
Lục Hàm Châu vô tội đầy mặt, " Chính cô muốn nghe."
Ninh Lam trầm mặc nửa ngày mới nói: " Tôi thật là ngu."
**
Công nhân lên lầu lắp đặt thiết bị, nhìn qua căn phòng một chút, mới dựa theo thiết kế đã nói cùng Lục Hàm Châu mà tu sửa. Lục Hàm Châu vẫn là đứng bên cạnh sửa đổi một chút.
Lục Hàm Châu mang Kiều Tẫn tới xem một chút.
Cậu thấy Lục Hàm Châu liền lập tức nghĩ đến bộ dạng tối qua của mình, mặt thoáng chốc đỏ bừng không biết nên làm gì. Lục Hàm Châu lại vẫn là vẻ mặt nhàn nhạt, giống như chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Hắn nói loại chuyện này là loại chuyện vô cùng bình thường, nếu không lấy ra thì sẽ không ngủ được. Quả nhiên sau khi bị hắn dụ dỗ một hồi mới làm xong liền ngủ rất ngon, chỉ là hơi mệt một chút. Lúc rửa vẫn là vùi vào lồng ngực hắn, không muốn tự mình rửa.
" Kiều Kiều."
Kiều Tẫn nhẹ nhàng thở một hơi, ngoại trừ cảm giác sợ hãi kia, còn có... Còn có một chút thoải mái.
" Kiều Kiều?" Lục Hàm Châu gọi một tiếng không ai đáp ứng lại đột nhiên ngửi thấy một luồng khí vị tin tức tố. Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy đứa nhỏ nhà mình đang đứng ở cửa, không biết suy nghĩ gì mà cả người nóng bừng.
Ai ya, lại đang suy nghĩ gì vậy!
" Kiều Kiều!"
Kiều Tẫn lập tức lấy lại tinh thần, mờ mịt nhìn Lục Hàm Châu, " Dạ? Lục... Lục tiên sinh."
" Lại đây." Lục Hàm Châu đưa tay ra, chờ cậu chậm rì rì bước tới mới hỏi: " Có muốn thay đổi cái gì không? Nếu muốn thì nói với thợ làm."
Kiều Tẫn nhìn không hiểu mấy bản thiết kế này, Lục Hàm Châu liền đơn giản giải thích một chút. Cậu suy nghĩ một lúc mới nói: " Vị trí này hơi thấp, cho cao lên khoảng 3 cm nữa."
Thợ thiết kế ghi nhớ.
" Còn gì nữa không?"
Kiều Tẫn lắc đầu.
Lục Hàm Châu đưa bản thiết kế hoàn chỉnh cho thợ, bỗng nhiên quét mắt một vòng nói: " Ở đây, ở đây, ở đây nữa, đều treo gương lên cho tôi."
Kiều Tẫn thuận tầm mắt của hắn nhìn theo, trần nhà, bốn bức tường, tất cả đều treo gương?
" Lục tiên sinh..."
" Hả? Nên gọi tôi là gì?"
" Đàn, đàn anh." Kiều Tẫn khẽ rụt cổ, đỏ mặt ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: " Không cần nhiều gương như vậy, chỉ cần hai bên tường này có gương là được rồi."
Lục Hàm Châu nghiêng đầu, hơi hạ thấp đến bên tai cậu, cũng nhỏ giọng nói: " Nhiều gương mới nhìn tỉ mỉ được."
Kiều Tẫn nghe không hiểu, ngoan ngoãn gật đầu một cái: " Vậy, vậy cũng được."
*
Việc của Trương Miểu vừa xảy ra, Trương Hiểu Mẫn liền đăng lên các đài phát thanh, kiên quyết không cho Phùng Triều Ân một cơ hội thoát. Thậm chí còn mang theo biểu ngữ đứng trước cổng trường đại học Bình Thành cầu mọi người ký tên.
Các sinh viên nghe có chuyện như vậy liền dồn dập lên tiếng ủng hộ.
Trường học bởi vì chuyện này mà bị liên lụy liền tận lực áp chuyện này xuống, mà đến cùng cũng là không chặn nổi miệng người lan truyền.
Trong lòng Kiều Tẫn vẫn thấy rất có lỗi, liền gọi Chu Tố cùng đi thăm Trương Miểu, nhìn xem có gì mình có thể giúp được không.
" Chu Tố, đem theo những thứ này được không?"
Chu Tố nhìn giỏ hoa quả đủ các loại trong tay cậu, " Mang cái gì chả được. Lần trước cậu ấy bị ngã cũng là chồng cậu nguyện quyên tiền. Còn nữa, chuyện lần này cũng chả liên quan gì đến cậu, không phải do cậu làm."
Kiều Tẫn vẫn là cảm thấy khó chịu trong lòng. Hai người cùng nhau lên lầu, Trương Hiểu Mẫn đi ra lấy nước vừa vặn lướt qua bọn họ.
" 607, hẳn là phòng này đi." Chu Tố gõ cửa, không có ai đáp lại liền thò đầu vào liếc nhìn, " Có ai không?"
Trương Miểu đã tỉnh rồi, chỉ có điều trên người còn không ít thiết bị giám sát sức khỏe. Kiều Tẫn hít sâu một hơi, cùng Chu Tố đi vào.
" Trương Miểu."
" Các cậu tới rồi..." Thanh âm Trương Miểu rất khàn, dường như là cổ họng cũng bị thương, người cũng không cử động được. Cứ như vậy suy yếu nằm trên giường, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nhắm mắt.
Chu Tố lẫm lẫm liệt liệt quen rồi, mà nhìn thấy bạn như vậy cũng không khỏi đau lòng, " Ầy, cậu đừng có cử động đó, bọn tớ đến thăm cậu một chút. Cứ an tâm mà dưỡng bệnh, chờ đến lúc khỏe lại, anh liền mang cậu đi đánh nhau."
Trương Miểu dường như nở nụ cười nhưng lại dường như không, cả người đều rất đau đớn, không thể làm cử động gì quá lớn.
Chu Tố là một beta không có tin tức tố, Kiều Tẫn là Omega nhưng tin tức tố không có tính kích thích. Trương Miểu nhẹ thở một hơi, nói: " Được."
Trương Miểu luôn là người lạc quan, đã xảy ra chuyện như vậy mà vẫn còn cười được. Kiều Tẫn tuy rằng không quá hiểu đạo lí đối nhân xử thế nhưng đối với cảm xúc của người khác vẫn là rất nhạy bén. Cậu cảm thấy được Trương Miểu chỉ là đang miễn cưỡng vui cười trong tuyệt vọng.
Nụ cười này, đều chỉ là làm bộ, đã xảy ra chuyện như vậy ai có thể cười cho được.
Kiều Tẫn khó chịu cúi đầu, trong lòng tự trách, nói không ra lời.
Trương Hiểu Mẫn lấy nước trở về, nhìn thấy trong phòng bệnh nhiều thêm hai người, liền không vui vội nói: " Hai em là bạn học của Miểu Miểu phải không, mời ngồi."
Kiều Tẫn đặt hoa quả lên bàn, lễ phép gật đầu.
Vành mắt Trương Hiểu Mẫn đỏ chót, đôi mắt cũng sưng húp, thoạt nhìn liền biết là đã khóc rất nhiều, lại cố nhịn lại không muốn để em trai biết.
" Lúc sự việc mới xảy ra rất nhiều người đến thăm em ấy. Nhưng là em ấy bây giờ không chịu được khí vị tin tức tố nên.." Trương Hiểu Mẫn nói một hồi lại muốn khóc, vội vàng che mặt, nước mắt từ trong khe hở chảy xuống.
Kiều Tẫn không biết an ủi người khác, không thể làm gì khác hơn là nói: " Xin lỗi."
Trương Hiểu Mẫn lắc đầu, ngửa mặt khẽ hít một hơi, nén nước mắt lại nói: " Thằng bé, thằng bé cả đời này cứ như vậy bị hủy đi. Chị không cần thằng bé phải có thành tựu, cũng không cần phải kiếm lời kiếm lãi. Chị chỉ hy vọng nó có thể làm chuyện mình thích, có thể khỏe mạnh mà sống, nhưng mà... Nhưng tại sao một chút hy vọng nhỏ nhoi này cũng bị tàn nhẫn dập tắt."
Thanh âm Trương Hiểu Mẫn run rẩy cơ hồ muốn vỡ vụn, mang theo thê lương âm ỷ, " Nó chỉ là muốn hiếu thuận một chút mà thôi."
Kiều Tẫn siết lấy lòng bàn tay của mình, không biết nói cái gì, viền mắt cũng từ từ đỏ bừng. Trương Hiểu Mẫn sợ Trương Miểu khó chịu, lại càng sợ cha mẹ khó chịu chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, nhịn đến sắp hỏng mất.
Giọt nước mắt này chảy ra, liền thu lại không nổi.
Kiều Tẫn không biết an ủi người khác, chỉ nói xin lỗi. Trương Hiểu Mẫn lau nước mắt, nghẹn ngào nói: " Chị bây giờ như vậy... Cũng không thể tiếp đón các em. Cảm ơn đã đến thăm Miểu Miểu, cảm ơn."
Lúc này y tá đến đưa Trương Miểu đi làm kiểm tra.
Kiều Tẫn nói: " Vậy bọn em đi trước, nếu... Nếu cần giúp đỡ, em nhất định, nhất định sẽ giúp Trương Miểu."
Trương Hiểu Mẫn lau nước mắt nói: " Cảm ơn."
Kiều Tẫn trong lòng vẫn là tự trách cùng khó chịu, sau khi cùng Chu Tố đi ra liền bắt đầu gọi điện thoại.
Ninh Lam: " Alo, gọi chị có chuyện gì vậy?"
Kiều Tẫn khẽ hít một hơi hỏi cô: " Chị Ninh Lam, hôm nay em bán búp bê cho chị luôn được không?"
Ninh Lam sững sờ, " Búp bê gì?"
Kiều Tẫn nói: " Búp bê đó em điêu khắc rất cẩn thận, không làm bẩn cũng chưa chơi hỏng, ngay cả vết xước đều không có. Nếu như chị thấy không đáng tiền liền nói cho em, em liền làm cho chị thêm mấy bộ quần áo nữa được không?"
" Hả?"
Đồ chơi gì đây? Búp bê điêu khắc còn mặc quần áo? Nhưng là búp bê gì, Na Tra sao?
Ninh Lam trực giác cảm thấy có chút không thích hợp, mà dựa vào năng lực tùy cơ ứng biến nhiều năm tích lũy, không tới vài giây liền hiểu ra.
Hơn nửa hẳn là Lục Hàm Châu muốn mượn đao giết người.
Tác giả có lời muốn nói: Khóc nức nở đó nha (?)
11/05/2020, hôm nay đáng ra là không edit nhưng đọc cmt mọi người cổ vũ nhiều quá nên không muốn làm việc trái với lương tâm UwU. Cảm ơn mọi người rất nhiều!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook