Em Mù Mới Yêu Anh
-
Chương 59
Chuyển ngữ: Tặc Gia
Trước Tết, Tống Nam Xuyên về thành phố C một chuyến, mục đích là để trộm hộ khẩu nhà mình. Anh không báo trước cho bố mẹ vì định cứ tiền trảm hậu tậu đi đã. Không ngờ gừng càng già càng cay, lúc anh về đến nhà ông Tống đã ngồi sẵn trong phòng khách chờ mình.
Trong lòng Tống Nam Xuyên hơi kinh ngạc, nhưng vẻ ngoài vẫn ngụy trang như thể chưa có chuyện gì xảy ra: “Ba à, hôm nay ba không đến công tỵ ạ?”
Ba Tống liếc mắt nhìn anh, hừ cười một tiếng: “Con cũng không đến công ty hả?”
“Con về thăm ba mẹ mà“.
“Thăm à? Ba thấy con về nhà để lấy cái này thì đúng hơn“. Ba Tống đưa tay phải lên, trong tay đang cầm chính quyển hộ khẩu gốc mà Tống Nam Xuyên cần lấy.
Tống Nam Xuyên mím môi, anh đi tới ngồi xuống sa lon đối diện với ba: “Ba có điều kiện gì thì cứ nói đi ạ“.
Ba Tống khẽ ồ: “Tổng giám đốc Tống muốn đàm phán làm ăn với ba à?”
Tống Nam Xuyên nhìn ông im lặng một lúc mới hỏi: “Sao ba biết con về?”
“Con tưởng ai nuôi con khôn lớn? Con đó, con chỉ cần nhếch đùi lên là ba biết con muốn ị cái gì rồi“.
Tống Nam Xuyên: “... Ba ơi, càng ngày ba nói chuyện càng thô tục“.
“Ừ, thế con đã hứng đến đây thì phải tới New York ăn tôm hùm ấy nhỉ.”
Tống Nam Xuyên: “...”
Ba mình còn cho người giám thị weibo của Bùi Anh nữa à?
“Nhưng con đã quyết phải cưới cô ấy rồi“. Anh tựa vào ghế sa lon, làm ra vẻ như ba thích thế nào thì cứ thế đó đi.
Ba Tống nhíu mày: “Ba không hiểu con thích cô ta ở chỗ nào nữa?”
“Tất cả“. Tống Nam Xuyên đáp lại cực kì dứt khoát.
Anh nói xong hai chữ đó, cả phòng khác lại rơi vào trầm mặc. Ánh mắt hai người chạm vào nhau như đang giao chiến trong im lặng. Một lát sau, ba Tống thở dài một hơi: “Mà thôi, mẹ con nói rất đúng, trong ba đứa con chỉ có thằng cả là nghe lời, không biết lúc trước sinh hai đứa ra làm cái gì nữa“.
Tống Nam Xuyên đáp: “Nếu không có con với anh Hai làm giảm hai phần ba sức khỏe của mẹ thì chắc anh cả đã bị mẹ nghịch chết rồi“.
Ba Tống: “...”
Đúng là có lý.
Ông ho khan một tiếng: “Con đã quyết phải cưới Bùi Anh, thế thì con phải nói rõ với con bé, nếu bước vào cửa nhà họ Tống chúng ta thì hành vi cử chỉ hằng ngày phải chú ý nhiều vào, không được để mấy phóng viên kia bắt được nhược điểm gì, ví dụ như vụ Du Khải Trạch trước kia“.
“Cái này ba cứ yên tâm“. Anh hơi ngẩng mắt, nhìn đối diện với ba Tống: “Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, sao ba cứ chú ý tin giải trí làm gì?”
“Hừ, ngày nào cũng thấy mặt con trong giới giải trí, mặt ba cũng sắp dài rồi đây“.
“Nếu sau này ngày nào con cũng xuất hiện trên tạp chí tài chính thì ba đưa hộ khẩu cho con ạ?”
“...” Ba Tống cau mày nhìn anh rồi ném hộ khẩu ra trước bàn: “Cầm đi“.
“Cảm ơn ba“. Tống Nam Xuyên đổi mặt, cong môi cầm quyển hộ khẩu gốc đi thẳng ra ngoài cửa.
Ba Tống với theo sau lưng anh: “Không ăn cơm à?”
“Không ăn ạ, con phải vội đi chuẩn bị hôn lễ, sau khi quyết định sẽ thông báo cho ba mẹ sớm“. Tống Nam Xuyên phất phất quyển hộ khẩu trong tay, cười híp mắt rời đi.
Ba Tống: “...”
Người ta hay nói con gái lớn không giữ được trong nhà, mà tại sao ông nuôi đến ba thằng con trai mà vẫn có cảm giác này kia chứ?
Sau khi Tống Nam Xuyên ra khỏi nhà họ Tống, anh không chờ được đến lúc về thành phố A mà gọi điện cho Bùi Anh ngay lập tức. Vì chuẩn bị hôn lễ, Bùi Anh cũng không nhận việc gì, lúc này cô đang ở nhà làm bữa trưa. Nghe tiếng di động trong phòng khác vang lên, cô nhẹ nhàng đưa mũi chân hất Tiểu Hắc đang ôm dưới chân mình ra, đi thẳng tới bắt máy: “Xuyên Xuyên?”
“Anh lấy được hộ khẩu rồi, ba cũng đồng ý chuyện hai đứa mình kết hôn“. Giọng Tống Nam Xuyên nghe hết đỗi nhẹ nhàng.
“Thật ạ, tốt quá rồi“. Như bị cuốn theo tâm trạng của anh, khóe môi Bùi Anh cũng bất giác cong lên.
Tống Nam Xuyên bên đầu dây nói tiếp: “Nhưng mà ba có nói, sau khi kết hôn em nhớ chú ý, đừng có scandal với những người khác, đặc biệt là Du Khải Trạch“.
Bùi Anh: “...”
Cô và Du Khải Trạch có cái gọi là scandal à? Vốn là những tin vô căn cứ hết mà. Nhưng mà lúc này đây cô vẫn ngoan ngoãn đồng ý ngay: “Em sẽ chú ý“.
Ngoài công việc ra, vốn cô cũng chẳng có tiếp xúc gì với các nghệ sĩ nam khác rồi.
“Vậy nhé, giờ anh đang chạy về thành phố A, em xác định thời gian với bố mẹ em đi“.
“Vâng, anh ăn cơm chưa?”
“Anh chưa ăn“.
“Thế em chờ anh về rồi ăn chung nhé, em đang nấu cơm này“.
Tống Nam Xuyên nở nụ cười đáp lại: “Em ăn trước đi, đừng chờ anh, không lại đói bụng đấy“.
“Không sao cả, em ăn lót dạ gì đó là được mà haha, cơm có hai người ăn mới ngon“.
Tống Nam Xuyên lại bật cười: “Thế em ăn trước đồ ăn vặt thì sao?”
“Toàn đồ ăn cho chó cả“.
“Phì“. Tiếng cười của anh đứt quãng vang vọng bên tai: “Anh Anh, sao em lại khiến người ta thích thế chứ?”
Nghe câu “làm cho người ta thích”, Bùi Anh lại tự bổ não là Tống Nam Xuyên đang thừa nhận yêu mình, điện thoại cầm trong tay cũng trở nên nóng phỏng: “Không nói với anh nữa, em gọi cho mẹ đây“.
Cô nói xong thì tắt máy tức thì, phấn khởi bừng bừng gọi điện thoại cho mẹ.
Nghe Tống Nam Xuyên muốn tới nhà gặp gỡ, đương nhiên người nhà Bùi Anh sẽ hoan nghênh cực kì, họ hẹn vào ngày mồng năm dịp Tết sẽ chuẩn bị đón tiếp Tống Nam Xuyên.
Quê Bùi Anh là một thành phố nhỏ ở phương Bắc, ở đó không có sân bay, cho nên Tống Nam Xuyên và cô sẽ dừng chân ở sân bay thành phố bên cạnh rồi lái xe về nhà.
Từ máy bay đi xuống, Bùi Anh đã bị lạnh cứng đờ. Nhiệt độ ở đây còn thấp hơn cả thành phố A, ngoài trời lạnh đến mức suýt chút nữa cô đã chui lại vào máy bay.
“Lạnh lắm à?” Tống Nam Xuyên kéo hai tay cô vào lòng bàn tay mình, vừa xoa vừa hà hơi: “Không phải em lớn lên ở phương Bắc này mà, sao lại sợ lạnh chứ?”
“Không phải đâu! Trong nhà em có lò sưởi, anh cứ thử ở bên ngoài là biết“. Đây không phải là lần đầu tiên Bùi Anh bị người ta hỏi thế này, cô bất giác chun mũi nhìn Tống Nam Xuyên.
Anh bật cười quàng khăn quàng cổ của mình cho cô, vòng từng vòng một: “Vậy được không? Còn lạnh không em?”
Bùi Anh lắc lắc đầu, thấy anh chỉ còn một cái áo lông cao cổ: “Anh không lạnh à?”
“Anh không lạnh, anh là đàn ông mà“.
Bùi Anh: “...”
Đàn ông không sợ lạnh với người phương Bắc không sợ lạnh đều là hai lời nói bịp lớn nhất của loài người này đấy.
“Thế anh sẽ bị cảm mất, anh mang khăn quàng cổ đi“. Bùi Anh vừa nói vừa gỡ khăn quàng trên cổ mình ra. Tống Nam Xuyên nắm chặt lấy tay cô, trả lời: “Anh không lạnh thật, em xem em mặt đỏ lên rồi kìa“.
“Không lạnh cũng phải mang, em quàng hai cái khăn quàng cổ sao mà nhìn được chứ“. Bùi Anh nhón chân lên, quàng lại khăn cho anh mà không cho phản kháng.
Nữ tiếp viên hàng không bên cạnh không kìm nổi mà lầm bầm chữ “well“. Lạnh hay không thì hai người đi nhanh đi giùm cái! Đứng đây ngược cẩu thì ấm lên được à!
Mọi người nói xem, đối mặt với một đôi tình nhân như vậy thì có thể mỉm cười phục vụ được chắc?
Đương nhiên cô tiếp viên này cũng biết chuyện giữa Bùi Anh và Tống Nam Xuyên, vốn lúc mới nhìn thấy họ cô còn phấn khích ít nhiều, bây giờ cô chỉ muốn đăng lên weibo bới móc họ mà thôi.
Móc thì móc, ngay khi có thời gian rảnh, cô on weibo tung chuyện của cặp tình nhân bất lương này với quần chúng người xem.
“Hôm nay gặp được Bùi Anh và Tống Nam Xuyên giữa sân bay, hai người chẳng coi ai ra gì cứ thi nhau ngược cẩu, tôi bị tổn thương sâu sắc. [bye bye] nhé, đoạn đối thoại của họ như sau: Em lạnh không? Anh quàng khăn cho em. Em không lạnh, anh mang khăn đó đi. Anh cũng không lạnh, em cứ mang khăn quàng cổ này đi. (tôi lạnh, đưa khăn cho tôi! Hai người biến [tức giận mắng]“.
Tuy rằng weibo của nữ tiếp viên hàng không này không nổi tiếng là bao, nhưng không biết vì sao, bài đăng này lại bị một weibo hot phát hiện, sau đó đăng lên cho toàn thể cư dân mạng xúm xít vào xem.
“Trời đất, tổng giám đốc Tống có tiền như vậy mà không mua nổi một cái khăn quàng cổ nữa sao?!! [bye bye]
“Thương cô tiếp viên hàng không quá [cười cry], nhưng mà có thể có mặt ở hiện trường để xem ngược cẩu, tôi cũng thấy hâm mộ rồi [cười cry]”
“Đoạn đối thoại này... kịch bản là bà nội Quỳnh Dao sao [cười cry] Bùi Anh“.
“Mọi người đều tới xem ngược cẩu hết à, chẳng lẽ chỉ có mình tôi phát hiện sao, hôm nay nữ tiếp viên này bay đến thành phố H, quê của Bùi Anh ở thành phố bên cạnh đó!”
“Σ(°△°|||)︴ Nói thành phố H cái là thức tỉnh người trong mộng liền! Bùi Bùi dẫn tổng giám đốc Tống về nhà ăn tết sao???”
“Paparazi, mấy người theo dõi đưa tin đi. Series tập thứ tám! Hai người về nhà vào cuối năm! Mấy người còn muốn làm việc nữa không đó [tức giận mắng]”
“Tôi có một dự cảm mãnh liệt! Một sự kiện làm thịt chó quy mô lớn đang đến gần, tôi chuẩn bị đây“.
Chính nữ tiếp viên hàng không cũng không ngờ chuyện mình đăng lên lại giành được sự quan tâm lớn đến vậy, cô vội vàng xóa bài đăng kia đi, nhưng đề tài Bùi Anh đưa Tống Nam Xuyên về nhà ăn tết đã bò lên đứng đầu top chủ đề với tốc độ chẳng khác nào tên lửa.
Chỉ có điều cả Tống Nam Xuyên và Bùi Anh đều không biết.
Lúc tài xế đưa xe vào khu nhà của Bùi Anh, bảo vệ khu nhà còn há hốc mồm đến mức nhét được một quả táo vào trong.
Ông làm bảo vệ lâu như thế mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy một chiếc xe sang đó! Thân thích nhà ai vậy ta?
Nhìn chiếc xe dần dần đi xa, mãi mà ông vẫn không nỡ chuyển mắt mình sang chỗ khác.
“Ở đây“. Lúc xe đi tới dưới lầu nhà họ Bùi, Bùi Anh bảo lái xe dừng lại.
Mẹ Bùi và Bùi Tu Nhiên đã đứng dưới lầu chờ đợi, Bùi Tu Nhiên nhận ra chiếc xe này, cậu vội vàng kêu to: “Là xe anh rể!”
Đang nói giữa chừng thì cửa xe mở ra, Tống Nam Xuyên bước xuống. Bùi Anh cũng đi xuống theo anh rồi giới thiệu: “Đây là mẹ em, còn đây là em trai em anh từng gặp rồi đó“.
Tống Nam Xuyên gật đầu với cô rồi nhìn về phía mẹ Bùi đang mặc một chiếc áo bông đỏ mới tinh. Không thể không nói, đường nét khuôn mặt của Bùi Anh giống y hệt mẹ mình, mặc dù bây giờ đã có tuổi nhưng anh cũng đoán được lúc trẻ chắc chắn bà ấy đã xinh đẹp ra sao.
“Chào dì ạ, con là Tống Nam Xuyên“.
“Chào cậu Tống, chào cậu Tống“. Mẹ Bùi không sao dời mắt đi được, trước kia bà từng được xem hình của anh trên báo, nhưng bây giờ lúc nhìn thấy người thật, cậu thanh niên này còn đẹp hơn trên báo chí nhiều lần. Đẹp chỉ là thứ yếu, quan trọng là còn có tiền như vậy, lại còn yêu quý Bùi Tú Quyên nhà ta, quả là tổ tiên đời trước tích đức.
Thấy mẹ mình cứ nhìn chằm chằm Tống Nam Xuyên một cách lộ liễu như thế, Bùi Anh đi tới đẩy bà rồi nói: “Mẹ, mình vào nhà rồi nói đi, đừng đứng ở đây nữa“.
Đúng đúng, lên lầu trước, mời cậu Tống“. Mẹ Bùi nhiệt mình mời Tống Nam Xuyên lên lầu. Đăng bởi: admin
Trước Tết, Tống Nam Xuyên về thành phố C một chuyến, mục đích là để trộm hộ khẩu nhà mình. Anh không báo trước cho bố mẹ vì định cứ tiền trảm hậu tậu đi đã. Không ngờ gừng càng già càng cay, lúc anh về đến nhà ông Tống đã ngồi sẵn trong phòng khách chờ mình.
Trong lòng Tống Nam Xuyên hơi kinh ngạc, nhưng vẻ ngoài vẫn ngụy trang như thể chưa có chuyện gì xảy ra: “Ba à, hôm nay ba không đến công tỵ ạ?”
Ba Tống liếc mắt nhìn anh, hừ cười một tiếng: “Con cũng không đến công ty hả?”
“Con về thăm ba mẹ mà“.
“Thăm à? Ba thấy con về nhà để lấy cái này thì đúng hơn“. Ba Tống đưa tay phải lên, trong tay đang cầm chính quyển hộ khẩu gốc mà Tống Nam Xuyên cần lấy.
Tống Nam Xuyên mím môi, anh đi tới ngồi xuống sa lon đối diện với ba: “Ba có điều kiện gì thì cứ nói đi ạ“.
Ba Tống khẽ ồ: “Tổng giám đốc Tống muốn đàm phán làm ăn với ba à?”
Tống Nam Xuyên nhìn ông im lặng một lúc mới hỏi: “Sao ba biết con về?”
“Con tưởng ai nuôi con khôn lớn? Con đó, con chỉ cần nhếch đùi lên là ba biết con muốn ị cái gì rồi“.
Tống Nam Xuyên: “... Ba ơi, càng ngày ba nói chuyện càng thô tục“.
“Ừ, thế con đã hứng đến đây thì phải tới New York ăn tôm hùm ấy nhỉ.”
Tống Nam Xuyên: “...”
Ba mình còn cho người giám thị weibo của Bùi Anh nữa à?
“Nhưng con đã quyết phải cưới cô ấy rồi“. Anh tựa vào ghế sa lon, làm ra vẻ như ba thích thế nào thì cứ thế đó đi.
Ba Tống nhíu mày: “Ba không hiểu con thích cô ta ở chỗ nào nữa?”
“Tất cả“. Tống Nam Xuyên đáp lại cực kì dứt khoát.
Anh nói xong hai chữ đó, cả phòng khác lại rơi vào trầm mặc. Ánh mắt hai người chạm vào nhau như đang giao chiến trong im lặng. Một lát sau, ba Tống thở dài một hơi: “Mà thôi, mẹ con nói rất đúng, trong ba đứa con chỉ có thằng cả là nghe lời, không biết lúc trước sinh hai đứa ra làm cái gì nữa“.
Tống Nam Xuyên đáp: “Nếu không có con với anh Hai làm giảm hai phần ba sức khỏe của mẹ thì chắc anh cả đã bị mẹ nghịch chết rồi“.
Ba Tống: “...”
Đúng là có lý.
Ông ho khan một tiếng: “Con đã quyết phải cưới Bùi Anh, thế thì con phải nói rõ với con bé, nếu bước vào cửa nhà họ Tống chúng ta thì hành vi cử chỉ hằng ngày phải chú ý nhiều vào, không được để mấy phóng viên kia bắt được nhược điểm gì, ví dụ như vụ Du Khải Trạch trước kia“.
“Cái này ba cứ yên tâm“. Anh hơi ngẩng mắt, nhìn đối diện với ba Tống: “Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, sao ba cứ chú ý tin giải trí làm gì?”
“Hừ, ngày nào cũng thấy mặt con trong giới giải trí, mặt ba cũng sắp dài rồi đây“.
“Nếu sau này ngày nào con cũng xuất hiện trên tạp chí tài chính thì ba đưa hộ khẩu cho con ạ?”
“...” Ba Tống cau mày nhìn anh rồi ném hộ khẩu ra trước bàn: “Cầm đi“.
“Cảm ơn ba“. Tống Nam Xuyên đổi mặt, cong môi cầm quyển hộ khẩu gốc đi thẳng ra ngoài cửa.
Ba Tống với theo sau lưng anh: “Không ăn cơm à?”
“Không ăn ạ, con phải vội đi chuẩn bị hôn lễ, sau khi quyết định sẽ thông báo cho ba mẹ sớm“. Tống Nam Xuyên phất phất quyển hộ khẩu trong tay, cười híp mắt rời đi.
Ba Tống: “...”
Người ta hay nói con gái lớn không giữ được trong nhà, mà tại sao ông nuôi đến ba thằng con trai mà vẫn có cảm giác này kia chứ?
Sau khi Tống Nam Xuyên ra khỏi nhà họ Tống, anh không chờ được đến lúc về thành phố A mà gọi điện cho Bùi Anh ngay lập tức. Vì chuẩn bị hôn lễ, Bùi Anh cũng không nhận việc gì, lúc này cô đang ở nhà làm bữa trưa. Nghe tiếng di động trong phòng khác vang lên, cô nhẹ nhàng đưa mũi chân hất Tiểu Hắc đang ôm dưới chân mình ra, đi thẳng tới bắt máy: “Xuyên Xuyên?”
“Anh lấy được hộ khẩu rồi, ba cũng đồng ý chuyện hai đứa mình kết hôn“. Giọng Tống Nam Xuyên nghe hết đỗi nhẹ nhàng.
“Thật ạ, tốt quá rồi“. Như bị cuốn theo tâm trạng của anh, khóe môi Bùi Anh cũng bất giác cong lên.
Tống Nam Xuyên bên đầu dây nói tiếp: “Nhưng mà ba có nói, sau khi kết hôn em nhớ chú ý, đừng có scandal với những người khác, đặc biệt là Du Khải Trạch“.
Bùi Anh: “...”
Cô và Du Khải Trạch có cái gọi là scandal à? Vốn là những tin vô căn cứ hết mà. Nhưng mà lúc này đây cô vẫn ngoan ngoãn đồng ý ngay: “Em sẽ chú ý“.
Ngoài công việc ra, vốn cô cũng chẳng có tiếp xúc gì với các nghệ sĩ nam khác rồi.
“Vậy nhé, giờ anh đang chạy về thành phố A, em xác định thời gian với bố mẹ em đi“.
“Vâng, anh ăn cơm chưa?”
“Anh chưa ăn“.
“Thế em chờ anh về rồi ăn chung nhé, em đang nấu cơm này“.
Tống Nam Xuyên nở nụ cười đáp lại: “Em ăn trước đi, đừng chờ anh, không lại đói bụng đấy“.
“Không sao cả, em ăn lót dạ gì đó là được mà haha, cơm có hai người ăn mới ngon“.
Tống Nam Xuyên lại bật cười: “Thế em ăn trước đồ ăn vặt thì sao?”
“Toàn đồ ăn cho chó cả“.
“Phì“. Tiếng cười của anh đứt quãng vang vọng bên tai: “Anh Anh, sao em lại khiến người ta thích thế chứ?”
Nghe câu “làm cho người ta thích”, Bùi Anh lại tự bổ não là Tống Nam Xuyên đang thừa nhận yêu mình, điện thoại cầm trong tay cũng trở nên nóng phỏng: “Không nói với anh nữa, em gọi cho mẹ đây“.
Cô nói xong thì tắt máy tức thì, phấn khởi bừng bừng gọi điện thoại cho mẹ.
Nghe Tống Nam Xuyên muốn tới nhà gặp gỡ, đương nhiên người nhà Bùi Anh sẽ hoan nghênh cực kì, họ hẹn vào ngày mồng năm dịp Tết sẽ chuẩn bị đón tiếp Tống Nam Xuyên.
Quê Bùi Anh là một thành phố nhỏ ở phương Bắc, ở đó không có sân bay, cho nên Tống Nam Xuyên và cô sẽ dừng chân ở sân bay thành phố bên cạnh rồi lái xe về nhà.
Từ máy bay đi xuống, Bùi Anh đã bị lạnh cứng đờ. Nhiệt độ ở đây còn thấp hơn cả thành phố A, ngoài trời lạnh đến mức suýt chút nữa cô đã chui lại vào máy bay.
“Lạnh lắm à?” Tống Nam Xuyên kéo hai tay cô vào lòng bàn tay mình, vừa xoa vừa hà hơi: “Không phải em lớn lên ở phương Bắc này mà, sao lại sợ lạnh chứ?”
“Không phải đâu! Trong nhà em có lò sưởi, anh cứ thử ở bên ngoài là biết“. Đây không phải là lần đầu tiên Bùi Anh bị người ta hỏi thế này, cô bất giác chun mũi nhìn Tống Nam Xuyên.
Anh bật cười quàng khăn quàng cổ của mình cho cô, vòng từng vòng một: “Vậy được không? Còn lạnh không em?”
Bùi Anh lắc lắc đầu, thấy anh chỉ còn một cái áo lông cao cổ: “Anh không lạnh à?”
“Anh không lạnh, anh là đàn ông mà“.
Bùi Anh: “...”
Đàn ông không sợ lạnh với người phương Bắc không sợ lạnh đều là hai lời nói bịp lớn nhất của loài người này đấy.
“Thế anh sẽ bị cảm mất, anh mang khăn quàng cổ đi“. Bùi Anh vừa nói vừa gỡ khăn quàng trên cổ mình ra. Tống Nam Xuyên nắm chặt lấy tay cô, trả lời: “Anh không lạnh thật, em xem em mặt đỏ lên rồi kìa“.
“Không lạnh cũng phải mang, em quàng hai cái khăn quàng cổ sao mà nhìn được chứ“. Bùi Anh nhón chân lên, quàng lại khăn cho anh mà không cho phản kháng.
Nữ tiếp viên hàng không bên cạnh không kìm nổi mà lầm bầm chữ “well“. Lạnh hay không thì hai người đi nhanh đi giùm cái! Đứng đây ngược cẩu thì ấm lên được à!
Mọi người nói xem, đối mặt với một đôi tình nhân như vậy thì có thể mỉm cười phục vụ được chắc?
Đương nhiên cô tiếp viên này cũng biết chuyện giữa Bùi Anh và Tống Nam Xuyên, vốn lúc mới nhìn thấy họ cô còn phấn khích ít nhiều, bây giờ cô chỉ muốn đăng lên weibo bới móc họ mà thôi.
Móc thì móc, ngay khi có thời gian rảnh, cô on weibo tung chuyện của cặp tình nhân bất lương này với quần chúng người xem.
“Hôm nay gặp được Bùi Anh và Tống Nam Xuyên giữa sân bay, hai người chẳng coi ai ra gì cứ thi nhau ngược cẩu, tôi bị tổn thương sâu sắc. [bye bye] nhé, đoạn đối thoại của họ như sau: Em lạnh không? Anh quàng khăn cho em. Em không lạnh, anh mang khăn đó đi. Anh cũng không lạnh, em cứ mang khăn quàng cổ này đi. (tôi lạnh, đưa khăn cho tôi! Hai người biến [tức giận mắng]“.
Tuy rằng weibo của nữ tiếp viên hàng không này không nổi tiếng là bao, nhưng không biết vì sao, bài đăng này lại bị một weibo hot phát hiện, sau đó đăng lên cho toàn thể cư dân mạng xúm xít vào xem.
“Trời đất, tổng giám đốc Tống có tiền như vậy mà không mua nổi một cái khăn quàng cổ nữa sao?!! [bye bye]
“Thương cô tiếp viên hàng không quá [cười cry], nhưng mà có thể có mặt ở hiện trường để xem ngược cẩu, tôi cũng thấy hâm mộ rồi [cười cry]”
“Đoạn đối thoại này... kịch bản là bà nội Quỳnh Dao sao [cười cry] Bùi Anh“.
“Mọi người đều tới xem ngược cẩu hết à, chẳng lẽ chỉ có mình tôi phát hiện sao, hôm nay nữ tiếp viên này bay đến thành phố H, quê của Bùi Anh ở thành phố bên cạnh đó!”
“Σ(°△°|||)︴ Nói thành phố H cái là thức tỉnh người trong mộng liền! Bùi Bùi dẫn tổng giám đốc Tống về nhà ăn tết sao???”
“Paparazi, mấy người theo dõi đưa tin đi. Series tập thứ tám! Hai người về nhà vào cuối năm! Mấy người còn muốn làm việc nữa không đó [tức giận mắng]”
“Tôi có một dự cảm mãnh liệt! Một sự kiện làm thịt chó quy mô lớn đang đến gần, tôi chuẩn bị đây“.
Chính nữ tiếp viên hàng không cũng không ngờ chuyện mình đăng lên lại giành được sự quan tâm lớn đến vậy, cô vội vàng xóa bài đăng kia đi, nhưng đề tài Bùi Anh đưa Tống Nam Xuyên về nhà ăn tết đã bò lên đứng đầu top chủ đề với tốc độ chẳng khác nào tên lửa.
Chỉ có điều cả Tống Nam Xuyên và Bùi Anh đều không biết.
Lúc tài xế đưa xe vào khu nhà của Bùi Anh, bảo vệ khu nhà còn há hốc mồm đến mức nhét được một quả táo vào trong.
Ông làm bảo vệ lâu như thế mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy một chiếc xe sang đó! Thân thích nhà ai vậy ta?
Nhìn chiếc xe dần dần đi xa, mãi mà ông vẫn không nỡ chuyển mắt mình sang chỗ khác.
“Ở đây“. Lúc xe đi tới dưới lầu nhà họ Bùi, Bùi Anh bảo lái xe dừng lại.
Mẹ Bùi và Bùi Tu Nhiên đã đứng dưới lầu chờ đợi, Bùi Tu Nhiên nhận ra chiếc xe này, cậu vội vàng kêu to: “Là xe anh rể!”
Đang nói giữa chừng thì cửa xe mở ra, Tống Nam Xuyên bước xuống. Bùi Anh cũng đi xuống theo anh rồi giới thiệu: “Đây là mẹ em, còn đây là em trai em anh từng gặp rồi đó“.
Tống Nam Xuyên gật đầu với cô rồi nhìn về phía mẹ Bùi đang mặc một chiếc áo bông đỏ mới tinh. Không thể không nói, đường nét khuôn mặt của Bùi Anh giống y hệt mẹ mình, mặc dù bây giờ đã có tuổi nhưng anh cũng đoán được lúc trẻ chắc chắn bà ấy đã xinh đẹp ra sao.
“Chào dì ạ, con là Tống Nam Xuyên“.
“Chào cậu Tống, chào cậu Tống“. Mẹ Bùi không sao dời mắt đi được, trước kia bà từng được xem hình của anh trên báo, nhưng bây giờ lúc nhìn thấy người thật, cậu thanh niên này còn đẹp hơn trên báo chí nhiều lần. Đẹp chỉ là thứ yếu, quan trọng là còn có tiền như vậy, lại còn yêu quý Bùi Tú Quyên nhà ta, quả là tổ tiên đời trước tích đức.
Thấy mẹ mình cứ nhìn chằm chằm Tống Nam Xuyên một cách lộ liễu như thế, Bùi Anh đi tới đẩy bà rồi nói: “Mẹ, mình vào nhà rồi nói đi, đừng đứng ở đây nữa“.
Đúng đúng, lên lầu trước, mời cậu Tống“. Mẹ Bùi nhiệt mình mời Tống Nam Xuyên lên lầu. Đăng bởi: admin
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook