Em Là Vì Sao Trong Mắt Anh
Chương 9-1: Một bản ngã khác của tôi trên thế giới này (1)

Type: Quinn

Không, nhất định là ông trời đang đùa với cô!

“Không thể nào”, bàn tay Doãn Thần Tâm run rẩy đến nổi không cầm nổi quyển bệnh án mỏng đó, giọng nói bất ngờ cũng yếu ớt đến mức hoàn toàn thể hiện ra rằng cô không thể nào tin được: “Không thể nào, bác sĩ Nhan, làm sao có thể thế được? Tôi nhớ rõ rằng mình bị bệnh trầm cảm mà!”.

Lần đầu tiên cô gặp bác sĩ Nhan chính là sau khi Quan Cạnh Phong đưa cô đi Phúc Châu phá thai. Anh nói, thời gian đó cô không khóc không giận hờn, không nói không rằng, thái độ tiêu cực gần như khiến anh sợ hãi, vì vậy, Quan Cạnh Phong ép cô đến gặp người phụ nữ trẻ tuổi nhưng đã lấy được bằng tiến sĩ tâm lý học ở Canada trước mắt này.

Sau khi hoàn thành một loạt kiểm tra, anh nói với cô, cô bị mắc chứng trầm cảm.

“Thần Tâm, đừng sợ, chỉ cần vui vẻ lên sẽ không sao đâu”, cô còn nhớ rất rõ giọng nói an ủi của Quan Cạnh Phong ngày hôm đó, nhưng khoảng khắc này, trên quyển bệnh án đáng lẽ không thể sai này lại ghi hoàn toàn khác. “Tâm thần phân liệt?!”

“Không thể nào! Bác sĩ Nhan, không phải tôi mắc bệnh trầm cảm sao? Tại sao lại biến thành tâm thần phân liệt?”

“Là anh Quan không để tôi nói với cô.” Cô ấy tiếc nuối nhìn cô, trăm ngàn lời nói không thể nói ra, nhưng dáng vẻ đó của cô ấy khiến Doãn Thần Tâm lập tức hiểu ra tất cả. Mấy lần cô nói: “Nhưng mà, nhưng mà” có ý ngăn cản ở Cục cảnh sát ban nãy, nét mặt trầm lắng của Quan Cạnh Phong ở của ra vào ban nãy, trong nháy mắt, cô đã hiểu ra hết, “Năm đó, cô còn đang học đại học, vẫn còn nhỏ, chưa đến hai mươi tuổi. Anh Quan nói tất cả để anh ấy quyết định, bởi vì bệnh tình của cô trên thực tế không nghiêm trọng cho lắm, vì vậy, anh ấy và tôi coi như chưa hề xảy ra chuyện gì và đã chữa khỏi bệnh cho cô trong khi cô hoàn toàn không biết gì”.

“Ý cô là… Triệu chứng nầy đã khỏi từ lâu?” Không đợi bất kì ai lên tiếng, Dư Thiệu Đình hỏi ngay.

“Đúng vậy, bởi vì bệnh không nghiêm trọng cho lắm, tôi thôi miên Thần Tâm mấy lần, ép một nhân cách khác trong người cô ấy ra. Thực ra, nhân cách đó lúc đó còn rất nhỏ, tâm lý và trí khôn thấp hơn bản gốc, hơn nữa lại rất bảo vệ bảo gốc.

Thực ra, nhân cách đó xuất hiện cũng là vì muốn giúp bản gốc làm một số chuyện cô ấy muốn nhưng không dám làm, vì vậy, sau mấy lần nói chuyện, ‘cô ấy’ đã đồng ý biến mất. Đương nhiên, những điều này các anh nghe có vẻ rất khó hiểu, nói một cách đơn giản chính là có lúc hai nhân cách này đồng thời tồn tại trong cơ thể Thần Tâm, ngoài ý chí đó đã biến mất sau khi điều trị tâm lý. Nói một cách khác, bệnh này đã được chữa khỏi.”

“Chữa khỏi khi nào?”

“Trên bệnh án có viết”, Tư Na cầm bệnh án trên tay Thần Tâm, cứu vớt nó khỏi bàn tay đang run rẩy không ngừa của cô, sau khi lật vài trang, liền đưa cho Dư Thiệu Đình: “Cuối năm 2005. Trước đó cũng có một ca bệnh tương tự, thông thường người nhà không hi vọng người bệnh có áp lực vì mắc bệnh này, nên rất nhiều bệnh nhân đã chấp nhận điều trị àm không được biết itnfh hình, kể cả khi họ bình phục cũng không thể tự mình biết”, nói rồi cô quay sang Thần Tâm: “Thần Tâm, cô chính là như vậy”.

“Nói một cách khác, cô ấy đã khỏi rồi? Ý tôi là Thần Tâm, tuy cô ấy mắc chứng bệnh này nhưng đã được chữa khỏi từ lâu đúng không?”

“Đúng vậy.”

Dư Thiệu Đình nhìn có vẻ thở phào một hơi, tất cả mọi người trong phòng làm việc đều như thở phào một hơi.

Ngoài Doãn Thần Tâm…

Nét mặt cô còn nặng nề hơn cả ban nãy: “Vậy năm đó… tôi bị phát hiện ra là mắc bệnh rối loạn nhân cách như thế nào? Ý tôi là một nhân cách khác đã làm những chuyện gì?”.

Lần này Nhan Tư Na không trả lời, bởi vì tất cả ánh mắt đột nhiên tập trung lên người Quan Cạnh Phong.

“Về nhà anh sẽ nói cho em”, ánh mắt Quan Cạnh Phong lướt qua một lượt tất cả mọi người trong phòng làm việc, ngoài anh, ngoài cô, ngoài Nhan Tư Na, ngoài Dư Thiệu Đình, còn có ba bốn viên cảnh sát mà anh không nhớ tên.

Nhưng Doãn Thần Tâm lại khăng khăng: “Không, nói ngay ở đây”.

“Thần Tâm!”

Cô gan lì đứng ở đó, nhìn anh.

Quan Cạnh Phong chỉ còn cách thở hắt ra: “Thiệu Đình, bảo cấp dưới của cậu về trước đi”.

Tiểu Trương, Tiểu Ngô… Những viên cảnh sát vừa muốn điều tra vụ án, vừa hiếu kì phút chốc mở to mắt, nhưng không có tác dụng gì, không đợi bất kì ai phát biểu ý kiến, Dư Thiệu Đình đã ra lệnh: “Các cậu về Cục trước đi”.

“Tổ trưởng…”

“Về ngay!”

Sau đó, cánh cửa phòng làm việc bị mở ra rồi bị đóng vào, căn phòng rộng rãi chỉ còn lại bốn người.

“Quan Cạnh Phong…” Thần Tâm khẽ gọi anh.

Anh cúi đầu, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô: “Còn nhờ lần chúng ta đi Phúc Châu không?”

“Còn nhớ”, cô gật đầu.

“Thực ra, Hồng Cầm đã sảy thai vào đúng hôm đó.”

Sự ngạc nhiên mà anh đoán trước lại không xuất hiện trên gương mặt cô gái trước mắt, Thần Tâm gật đầu: “Em biết”.

“Em biết?” Anh ngạc nhiên, nhìn sang Nhan Tư Na theo phản xạ tự nhiên: “Không phải đã thôi miên để quên đi đoạn kí ức đó rồi sao?”.

“Đúng vậy”, Nhan Tư Na cũng cảm thấy kì lạ, “Khả năng của tôi chắc không thể có vấn đề được”.

“Là chị Lý gọi điện nói cho em biết.”

“Em nói sao?”

“Vào trước cái đêm mà em và Minh Tích đến bờ biển uống rượu.”

Trong nháy mắt, anh liền hiểu ra: “Chính vì điều này mà tâm trạng em mới không tốt rồi hẹn cậu ta?”.

Đôi mắt Quan Cạnh Phong ánh lên một luồng sắc lạnh với tốc độ cực nhanh, nhưng Thần Tâm đã nhìn ra.

“Không phải chị ấy cố ý đâu”, cô vội vàng giải thích, “Đêm đó chị ấy uống say. Nhưng bệnh của em và việc chị ấy sảy thai có liên quan gì đến nhau?”.

Quan Cạnh Phông đột nhiên im lặng, như thể cô vừa hỏi một câu hỏi cực khó trả lời, đôi môi mím chặt động đậy, muốn nói gì đó, nhưng lại nói không ra.

“Để tôi nói cho, tôi là người ngoài cuộc trong cuộc trong cả câu chuyện”, Nhan Tư Na im lặng ngồi bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng, nhìn Quan Cạnh Phong đột nhiên đưa tay nắm lấy tay Thần Tâm, cô ấy liền hiểu ra ý của anh.

Giây phút này, anh muốn làm người ôm Doãn Thần Tâm thật chặt cho cô sức mạnh trước khó khăn trước mắt, chứ không phải là kẻ thêm dầu vào lửa khiến khó khăn càng đến gần cô hơn.

Vậy thì chắc chắn phải có người đóng vai kẻ đó, thôi thì, cô ấy sẽ làm vậy.

“Lần đó, chị Lý sở dĩ bị sảy thai là vì trước khi anh Quan đi xa dã nói với chị ấy rằng anh ấy đi công tác. Nhưng ngày thứ hai sau khi anh Quan đi công tác, chị ấy nhận được một bức thư. Bên trong đó là bức ảnh thân mật giữa anh Quan và một cô gái. Vì vậy chị Lý rất tức giận, trong hoàn cảnh đó, chị ấy cũng không biết mình rốt cuộc nên làm gì, có lẽ vì tức giận mà chị ấy muốn xuống lầu uống cốc nước để bình tĩnh lại theo phản xạ tự nhiên, kết quả là bị ngã từ trên cầu thang xuống dẫn đến sảy thai.”

“Nhưng… việc này có quan hệ gì với tôi sao?”

Nhan Tư Na ngừng lại một lúc: “Cô có biết người gửi thư là ai không?”

Một ý nghĩ hoang đường nhất, đáng sợ nhất, không thê nhất nhưng cũng có thể nhất đột nhiên hiện lên trong đầu cô, sau đó Thần Tâm nhìn Nha Tư Na gật đầu với mình…

“Không sai, chính là cô.”

“Tôi…”Hai từ ngẩn người không đủ để hình dung, loay hoay bối rối cũng không đủ để hình dung, kinh hãi, hoảng sợ, không dám tin, hối hận cũng không đủ để hình dung ra tâm trạng của cô hiện giờ. Giọng nói của cô yếu ớt đến mức gần như không có: “Nhưng mà, tôi không có chút ấn tượng nào…”

“Đương nhiên, bởi vì đó là do một nhân cách khác làm.”

Cô cảm thấy bàn tay đang nắm tay mình hơi siết lại, quay đầu sang nhìn, đôi mắt đau đớn của Quan Cạnh Phong đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như vậy, nét mặt như vậy, tất cả đều chứng minh lời nói của Nhan Tư Na hoàn toàn đúng.

“Khi anh Quan nhìn thấy nét bút trên bức thư đó, anh ấy đã vô cùng ngạc nhiên, bởi vì dựa vào những hiểu biết của anh ấy về cô, anh ấy không tin cô lại làm chuyện này. Nhưng một quãng thời gian tiếp theo, cô bắt đầu làm những việc không thể tưởng tượng nổi, thậm chí có một lần…” Nhan Tư Na liếc nhìn Quan Cạnh Phong, “Trong khi anh ấy đang làm việc, cô lại xông vào phòng cưỡng hôn anh ấy…”

Hai tiếng thở mạnh lập tức vang lên trong phòng làm việc… Doãn Thần Tâm, Dư Thiệu Đình.

“Lần đó, anh ấy cuối cùng cũng phát hiện ra cô có gì đó không ổn, vì vậy đưa cô đến gặp tôi.”

Doãn Thần Tâm đã không biết trong lòng mình bây giờ là cảm giác gì. Tất thảy thật là hoang đường! Một sự việc tầm thường hơn cả bộ phim dài tập tầm thường lại xảy ra với cô?!

“Vì vậy, đứa con trong bụng chị Lý, trên thực tế… là do tôi giết?”

“Vì vậy, bệnh tâm thần phân liệt của Thần Tâm chính là vì bị kích động?”

Hai tiếng nói gần như phát ra cùng một lúc, chỉ có điều giọng nói của cô nhỏ bé, yếu ớt đến mức đến bản thân cô cũng không muốn thừa nhận, còn giọng nói của Dư Thiệu Đình lại nặng nề như thể một phát hiện to lớn nào đó đã xuất hiện trong đầu.

Nhan Tư Na trả lời câu hỏi của hai người cùng một lúc, chỉ một từ: “Đúng”.

Chất lỏng trong mắt Doãn Thần tâm cuối cùng cũng tuôn ra như tức nước vỡ bờ.

Còn câu hỏi tiếp theo của Dư Thiệu Đình lại khiến cho không khí vốn đã nặng nề lại càng trở nên nặng nề hơn: “Vậy thì, nếu như lại bị kích động tương tự như vậy một lần nữa, bệnh này… có khả năng tái phát không?”.

Căn phòng làm việc bất ngờ rơi vào im lặng, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về phía Nhan Tư Na.

Doãn Thần Tâm như đang đối diện với cường địch, Quan Cạnh Phong tang thương, còn Dư Thiệu Đình lại đăm chiêu suy nghĩ.

Lâu sau, Nhan Tư Na mới lên tiếng: “Có”.

Tất cả dường như đều đã an bài.

Thần Tâm vừa về đến nhà đã nhốt mình trong phòng, mặc cho Quan Cạnh Phong có khuyên như thế nào cô vẫn giam mình trong đó, không nói lời nào.

“Doãn Thần Tâm, em mà không mở cửa anh phá cửa bây giờ!” Cuối cùng Quan Cạnh Phong mất kiên nhẫn.

Cùng lúc đó, chuông cửa reo lên.

Quan Cạnh Phong khẽ nguyền rủa một tiếng, tạm thời tha cho cánh cửa có nguy cơ sắp đổ, đi đến mở cửa.

Hai viên cảnh sát đi cùng với Dư Thiệu Đình đến phòng làm việc của Nhan Tư Na hôm nay đứng ở bên ngoài: “Anh Quan, chúng tôi đến để đưa cô Doãn về tiến hành việc điều tra cuối cùng”.

“Điều tra cái gì?” Quan Cạnh Phong gằn giọng.

“Điều tra tình trạng tâm lý của cô Doãn…”

“Buổi sáng không phải vừa mới chứng minh rồi sao? Lẽ nào tài liệu của bác sĩ Nhan các anh chưa nhìn thấy sao?”

“Nhưng bác sĩ Nhan cũng nói, bệnh tâm thần phân biệt có khả năng bị tái phát.”

“Đó cũng không phải là việc của các anh…”

“Anh Quan…”

“Rầm!” Cánh cửa nhà bị đóng lại trước hai viên cảnh sát không hề khách khí, Tiểu Trương và Tiểu Ngô nhìn nhau, sau một giây, hai người mới ngớ ra mình đã bị từ chối thẳng thừng.

“Khốn khiếp! Đây chính là kiểu mà người có tiền đối nhân xử thế sao?”

“Anh Quan!” Tiểu Ngô cũng không hề khách sáo, ra sức gõ cửa, “Anh Quan, xin anh đừng cản trở cảnh sát điều tra! Anh Quan, anh Quan…”.

Cánh cửa lại một lần nữa bị mở ra bất ngờ, Quan Cạnh Phong không vui ra mặt, đưa di động đến trước mặt hai người cảnh sát: “Cục trưởng Kim muốn nói chuyện với hai người”.

Hai người liền ngớ người. Tiểu Trương phản ứng lại trước, cầm di động: “Cục trưởng?”.

“Tiểu Trương, đừng bắt cô Doãn vội”, đầu bên kia đích thị là giọng nói của cục trưởng Kim, “Cùng anh Quan đến Cục gặp tôi, còn nữa, gọi tổ trưởng của các cậu đến nữa”.

Không lâu sau khi tiếng cửa vang lên, tiếng gõ cửa bên ngoài cũng biến mất, Thần Tâm đã đoán được đại khái, cô ngồi trên giường, vùi mặt vào hai cánh tay, cái đầu hỗn loạn không ngừng nhớ lại tất cả mọi thông tin cô nhận được từ hôm qua đến giờ. Từ nghi ngờ Bảo Như, đến nghi ngờ mình bị tâm thần phân liệt, rồi chứng minh đích thực bị tâm thần phân biệt, đến… biết được cô đã từng tự tay giết chết con của anh.

Đó là đứa con của anh và Lý Hồng Cầm, cốt nhục duy nhất trong cuộc đời ba mươi mấy năm của anh, lại bị cô tự tay hủy hoại từ rất lâu trước đây.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, đúng lúc nước mắt cô đã cạn khô, một giọt cũng không rơi ra được, tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang đến bên tai cùng với giọng nói đáng lẽ không nên xuất hiện lúc này: “Cô giáo Doãn, là tôi”.

Là Tả Diên Thanh.

Cô chau mày khó chịu, không chịu lên tiếng, cho đến khi giọng nói bên ngoài vang lên: “Cô muốn biết Cạnh Phong thực sự bị thương ra sao không?”.

Cô ngẩn người, một tình trạng cực tồi tệ đột nhiên vụt ra trong đầu cô, không đợi Tả Diên Thanh nói thêm bất cứ lời nào, cô nhanh chóng nhảy xuống khỏi giường, chạy đến mở cửa. Tả Diên Thanh gọn gàng đứng trước cửa.

“Vết thương của anh ấy làm sao? Có phải có chuyện gì giấu tôi không?” Ông trời ơi, đừng để cô phải chịu thêm bất kì sự kích động nào nữa! Đừng thử thách khả năng chịu đựng của cô thêm nữa!

“Bác sĩ nói đã không còn gì đáng ngại nữa.”

“Sao cơ?!”

“Có thể ra viện bất cứ lúc nào.”

“Tả Diên Thanh!”

“Sao vậy?” Tả Diên Thanh cố bày ra một bộ mặt vô tội, “Cô giáo Doãn, lẽ nào cô không hi vọng anh ấy được ra viện sao? Sao đột nhiên lại tức giận như vậy?”.

“Cô…”

Cô ta khẽ cười, bây giờ mới thu lại nét mặt giả dối, không đợi Doãn Thần Tâm đóng rầm cửa trước mặt cô ta, cô ta đã kịp đi qua Thần Tâm vào nhà: “Có thể hút điều thuốc không?”.

Doãn Thần Tâm đứng trước cửa nhìn cô ta không vui.

Thế là Tả Diên Thanh coi như cô đã ngầm đồng ý. Một điếu thuốc được rút ra từ bao thuốc lá Trung Nam Hải màu trắng một cách điêu luyện, cô ta châm lửa, rồi đưa đến trước mặt Thần Tâm: “Có muốn hút một điếu không?”.

“Quan Cạnh Phong bảo cô đến sao?” Đột nhiên cô lên cơn thèm thuốc, cũng đón lấy thứ trên tay tả Diên Thanh không khách khí, châm thuốc một cách thành thục.

“Đúng. Anh ấy đến Cục cảnh sát bàn chuyện, gọi tôi đến với cô.”

Tả Diên Thanh vừa dứt lời đã nhận được ngay một tiếng mỉa mai lạnh lùng.

“Cô không thấy là anh ấy đã gọi nhầm đối tượng rồi sao?” Dựa vào cô ta? Cô ta là cái thá gì chứ? Đến nước này rồi mà Quan Cạnh Phong vẫn còn gọi cô ta đến với cô?

”Tôi biết cô rất không vừa lòng”, Tả Diên Thanh lại coi như không nhìn thấy sự mỉa mai lạnh lùng của cô, đôi mắt to nhìn một lượt khắp phòng, rồi tiến đến phía chiếc ghế trước bàn trang điểm, ngồi xuống, chậm rãi rít sâu một hơi thuốc, “Nhưng dù gì tôi cũng hi sinh vì cô một lần, nếu như không phải tôi đóng giả mộng du, thu hút sự chú ý của đám cảnh sát dó, cô tưởng rằng mình bây giờ vẫn còn có thể ở đây sao?”

”Thật sự là do Quan Cạnh Phong bảo cô làm vậy?”

”Tại sao không?” Cô ta lại nhả một hơi thuốc, nhìn từng vòng khói thuốc bay lượn trong không gian nhỏ này, “Khi nghe về vụ án ĐV, anh ấy liền liên hệ ngay đến sự việc xảy ra với cô năm 2005, tuy không hoàn toàn chắc chắn, nhưng chỉ cần có một chút khả năng, anh ấy cũng sẽ giết chết nó ngay từ khi còn trong trứng nước với tốc độ nhanh nhất. Lúc đó, Cạnh Phong đã nói như vậy, vì vậy bảo tôi đóng giả bị mộng du, để cảnh sát không còn chú ý đến cô nữa.”

”Chỉ vì sợ họ sẽ suy luận mà nghi ngờ trạng thái tâm lý của tôi?”

”Không sai”, Tả Diên Thanh hút hết điếu thuốc, lại rút một điếu nữa ra, châm lửa.

”Cô cũng đồng ý?”

”Tại sao không đồng ý chứ? Để tôi làm chuyện này, anh ấy đã dứt khoát kí hợp đồng ba năm với tôi. Lương mỗi năm là một triệu tệ, sau khi tốt nghiệp lập tức đến nhận chức ở Quan Thị, làm gì cũng được, tùy vào khả năng của tôi. Cô Doãn, tại sao tôi không đồng ý chứ? Nghe nói đàn anh học cao học mà lần trước phát biểu ở trường chúng ta mỗi năm chũng chỉ được mười nghìn tệ, nhưng tôi lại được một triệu tệ, tại sao không đồng ý chứ?”

Doãn Thần Tâm hơi ngẩn người: “Ý cô là...”

Tả Diên Thanh gật đầu: “Vì cô, tất cả đều vì cô. Cô có biết không, từ sau khi cô nói với anh ấy quan hệ cô trò của chúng ta, Quan Cạnh Phong liền cắt đứt quan hệ với tôi, nhưng sau đó để diễn kịch trước mặt Dư Thiệu Đình, anh ấy lại gọi tôi quay lại. Cô có thể tưởng tượng, anh ấy đã ra giá rất cao. Nhưng đừng hiểu lầm, chúng tôi không còn là mối quan hệ đó nữa, bởi vì anh ấy biết tôi là học trò của cô.”

Nói rồi, cô ta đột nhiên đứng dậy, đi đến truớc mặt Thần Tâm: “Nhưng cô thì sao? Cô bây giờ đang làm gì? Mới gặp chút chuyện đã nhốt mình trong phòng, giận dỗi với cả thế giới, cô bị là sao vậy cô giáo Doãn?” Ngôi xưng hô này bị cô ta nói ra thật mỉa mai, “Cạnh Phong vì chuyện của cô sắp phát điên rồi, không, tôi cảm thấy anh ấy hoàn toàn đã điên rồi. Còn cô thì sao? Nhốt mình trong căn phòng rách này, mặc anh ấy ở bên ngoài gọi cô, dỗi cái gì? Không dám đối dịện với anh ấy? Cảm thấy có lỗi với anh ấy? Có lỗi với đứa con của anh ấy mà cô giết chết? Cô giáo Doãn, nói thực, tôi thực sự khâm phục cô, có phúc mà không biết hưởng. Cô cho rằng anh ấy vì cô đến mạng sống còn không cần thì có bận tâm đến một đứa con chưa ra đời không? Cô đùa sao?“.

Doãn Thần Tâm ngẩn người nhìn gương mặt ghé sát vào mặt của cô, ngẩn người nghe từng chữ cô ta nói ra sao lại đúng với nội tâm của cô như vậy.

“Cô… làm sao cô biết?”

“Làm sao tôi biết?” Tả Diên Thanh cười, “Cô có biết lúc đầu tại sao anh ấy để mắt đến tôi không? Vì anh ấy nói… Tôi giống cô”.

Vóc dáng cao ráo, tóc dài chấm eo, đôi mắt ương ngạnh, nụ cười nhìn có vẻ vô tâm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương