Em Là Vì Sao Trong Mắt Anh
Chương 10-1: Ánh sao london, tình yêu lấp lánh (1)

Type: THANH TRÚC

Đêm nay, hai người họ quấn quít môi hôn ở phòng khách cho đến tận đêm sâu.

Đêm nay, anh lần đầu tiên không cho cô về phòng, cuối cùng, anh hơi dùng sức, bế bổng cô lên, vào phòng anh.

Ngày hôm sau, khi Quan Cạnh Phong chuẩn bị đi làm, Thần Tâm vẫn đang ngủ.

“Vẫn không dậy sao? Hôm nay lại không đến công ty với anh nữa sao?” Anh sửa sang lại trang phục, rời khỏi phòng tắm rồi mà vẫn thấy người trên giường trở mình tiếp tục ngủ. Ánh nắng ban mai hắt vào phfong, chiếu lên làn da trắng nõn trên lưng cô khiến làn da ấy gần như trở nên đẹp đẽ đến trong suốt. Quan Cạnh Phong bỗng xao xuyến, hôn lên vết tím bầm bị anh cắn mạnh ngày hôm qua.

Sự va chạm gợi tình từ phía sau lưng khiến Thần Tâm khẽ thì thầm: “Đừng mà…”.

Giây phút đó, Quan Cạnh Phong như thể bắt được vàng, mãn nguyện thay đổi góc độ, quay sang hôn nhẹ lên đôi môi hồng của cô: “Có đến công ty với anh không?”.

“Không muốn nữa đâu…” Cô mơ mơ màng màng, đôi mắt lim dim, “Đến công ty chán lắm, hơn nữa bây giờ toàn thân em chỗ này đau, chỗ kia nhức, tại anh cả…”.

Tiếng cười khẽ rung lên ở ngực anh, lan sáng làn da trần của cô, có sự mãn nguyện nguyên thủy nào đó khiến tâm trạng anh cực tốt: “Vậy thì thôi, em ngoan ngoãn ở nhà, đừng chạy lung tung”. Không biết bắt đầu từ bao giờ, anh dần dần quen với việc gọi nơi này là nhà của hai người, “Đọc sách, xem ti vi tùy em, nhưng cứ một tiếng phải gọi cho anh một lần, được không?”.

“Ừm… Nhưng anh bận quá…” Cô mơ màng nói.

“Bận cũng vẫn nghe điện thoại”, anh lưu luyến đặt một nụ hôn cuối cùng lên làn da trắng nõn dưới tai cô.

Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, cô gái trên giường mới mở mắt, cơn buồn ngủ trong mắt vài phút trước bỗng chốc tan biến.

Một tiếng sau, Doãn Thần Tâm ngồi trong xe taxi, gọi điện cho Quan Cạnh Phong: “Em đang ăn sáng, uống cà phê và bánh ngọt phô mai mua về ngày hôm qua, ngon lắm”, nhưng sau khi ngắt điện thoại, gương mặt xinh đẹp không có lấy một nụ cười.

Chiếc taxi đưa cô đến một khu căn hộ cao cấp, cô vẫn có chìa khóa, như một con ngựa thạo đường, cô tránh xa đám đông, âm thầm đến căn hộ quen thuộc này.

Đồ đạc trong nhà vẫn không bám chút bụi, nếu như trước đây, cô chắc chắn sẽ cảm thấy rất kì lạ, nhưng bây giờ thì cô biết, bởi vì anh ấy có một người anh trai tốt.

Doãn Thần Tâm đi vào phòng ngủ, những cảnh tượng mà lần trước, cô biết được một số sự thực tại đây hiện lên rõ rệt trong đầu. Hôm nay, theo trí nhớ lần trước, cô mở cửa tủ, lôi ra chiếc két sắt, ấn mật khẩu, két sắt “tách” một tiếng, mở ra, chiếc nắp bằng nhung đỏ cao cấp đập vào mắt cô.

Thần Tâm nhẹ nhàng lấy chiếc hộp ra, như thể chỉ cần hơi dùng sức là sẽ bóp nát chiếc hộp, khẽ đặt lên thảm, mở chiếc hộp ra, để cho bản nhạc Fur Elise vui vẻ nhất, lãng mạn nhất mà cô yêu nhất tràn ngập trong không gian.

Sau đó, cô cẩn thận mở túi xách, lấy ra một phiếu khám bệnh, đặt lại vào trong hộp.

Ý nghĩ của tình yêu mà Lý Hồng Cầm nói với cô đêm qua là niềm hạnh phúc àm chỉ cần một nụ cười cũng khiến anh bất giác mỉm cười.

Cô vô cùng may mắn, trong cuộc đời hỗn loạn này, cô lại có thể gặp được đến hai lần.

Đầu tiên là Cạnh Phong, sau đó là Minh Tích.

Nhưng cũng chính vì như vậy, anh ấy cuối cùng chết trong tình yêu vô vọng đối với cô.

“Những thứ này cũng là để dành cho em.” Sau lưng cô bỗng vang lên tiếng nói quen thuộc, nhưng lần này, Thần Tâm không bị giật mình, bởi vì cô biết chủ nhân của giọng nói đó là ai.

Dư Thiệu Đình đang cầm một xấp DVD đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn động tác sững lại của Thần Tâm, anh ta bước vào, đưa xấp DVD đến trước mặt cô, đặt bên cạnh hộp nhạc.

“Lâu rồi không gặp.”

Ánh mắt cô bây giờ mới rời khỏi hộp nhạc, nhìn lên gương mặt trước mặt: “Lâu rồi không gặp”.

Dư Thiệu Đình ngồi xuống, nhìn tời phiếu khám bệnh trên hộp nhạc.

“Bỗng nhiên tôi nhớ đến những lời anh nói ở quán bar ngày hôm đó”, Thần Tâm lên tiếng.

“Những lời gì cơ?”

“Anh nói khi thực sự yêu một người nào đó đến mức sâu đậm, việc tốt đẹp nhất trên đời chính là để người đó vui vẻ, cho dù người đó có chấp nhận tình yêu của mình hay không”, ngón tay thon dài vuốt nhẹ lên thành hộp nhạc, “Thiệu Đình, lúc đó người mà anh nói là Minh Tích đúng không?”.

Anh ta không phủ nhận.

“Nhưng anh cũng nói, người phụ nữ đó thật là tàn nhẫn, biết rõ người đó yêu mình lâu như vật lại làm tổn thương anh ấy”, ngón tay đột nhiên đặt lên xấp đĩa DVD, “Thiệu Đình, hai mươi chiếc DVD này, suýt chút nữa là anh ấy có thể tặng cho người phụ nữ đó rồi, anh có biết không? Nhưng mà anh ấy không kịp, cuối cùng vẫn không kịp”.

Cô cầm từng chiếc DVD lên, nâng niu trong lòng bàn tay.

Dư Thiệu Đình không lên tiếng, chỉ nhìn cô.

Sáng nay khi vừa đến sở cảnh sát anh ta đã nhận được tin nhắn của cô, bảo anh ta đến căn hộ của Minh Tích một chuyến. Lúc đó, anh ta thực sự có tâm trạng lâu lắm chưa gặp, cái lâu này không phải là ngày một ngày hai, không là một tháng hai tháng mà là già cả đời người.

Vì vậy khi mới nhìn thấy cô, anh ta khẽ nói một câu “Lâu lắm không gặp”. Anh ta nhìn người đã từng làm tổn thương em trai anh, cho đến giờ phút này, trong lòng anh ta vẫn không thể hận người phụ nữ này.

“Thiệu Đình, anh giúp tôi được không? Tôi không muốn làm gánh nặng cho bất kì ai nữa.”

“Thực sự quyết tâm rồi sao?”

“Ừm.”

“Quan Cạnh Phong khó khăn lắm mới để tôi thoát khỏi tất cả…”

“Nhưng kết quả là anh ấy phải chịu đựng gấp trăm ngàn lần! Thiệu Đình, anh chưa đọc báo sao?”

Đương nhiên anh ta đã đọc, trên báo, trên mạng, đều đang rầm rộ đăng tin về việc này, không có kết luận thống nhất, không có bất cứ tin đồn nào sát với thực tế, nhưng hàng trăm bài báo đều hướng mũi dùi về phía Quan Cạnh Phong.

Ngay đến Tiểu Trương và Tiểu Lý lúc đầu cũng trách móc anh bây giờ cũng đều lên tiếng bênh vực anh, bởi vì những ngôn luận miêu tả Quan Cạnh Phong đó, khiến anh trở thành một kẻ háo sắc, bẩn thỉu, thích gái trẻ, đến em gái cũng không tha, hơn nữa, để có được cô gái trẻ này, còn dùng cả những thủ đoạn bỉ ổi, vô liêm sỉ, ghê tởm, hạ lưu, thậm chí giết hại cả những sinh mạng vô tội.

“Vậy em định làm gì?”

Doãn Thần Tâm ôm xấp DVD chầm chậm đi đến bên gường rồi ngồi xuống: “Anh làm chứng, hoặc gọi thêm mấy người cảnh sát nữa đến làm chứng, sau đó, đưa tôi đến tìm bác sỹ Nhan, để xem kết quả kiểm tra của cô ấy như thế nào”, khóe môi cô nhếch lên một nụ cười nhạt, có chút bất lực, lại có chút mỉm mai, “Nếu như thực sự tôi mắc bệnh, phiền anh thông báo cho phóng viên, nói rõ về bệnh tình của tôi với mọi người, đến lúc đó đưa tôi đến bệnh viện tâm thần hay để bác sỹ Nhan điều trị đều được, nhưng quan trọng là, nhất định phải nói rõ chuyện này không có liên quan gì đến Quan Cạnh Phong. Quá trình này phải công khai minh bạch, để dân mạng không còn nghi ngờ gì, nhất định, nhất định phải nói rõ không có liên quan gì đến Quan Cạnh Phong”.

Cô ngẩng đầu, cố gắng mỉm cười với Thiệu Đình: “Tôi cẩm thấy cách này không tồi, anh nghĩ sao?”.

Dư Thiệu Đình rất nhanh thay cô liên lạc với bác sỹ Nhan, thời gian là buổi chiều ngày hôm đó.

Bởi vì Thần Tâm nói sự việc không thể trì hoãn, khó khăn lắm Quan Cạnh Phong mới cho phép cô hôm nay không phải đến công ty, vì vậy, tất cả mọi chuyện cô phải tranh thủ hoàn thành trong hôm nay.

Khi nói, cô gần như quên mất kết quả sau khi hoàn thành việc này, cô gần như vẫn cho rằng ngày hôm sau sẽ trở về bình thường, như mọi ngày trước đây, bị Quan Cạnh Phong áp giải đến công ty phụ trách pha cà phê.

Hừ, hóa ra những ngày buồn tẻ như vậy vẫn đán để hạnh phúc, chỉ cần người ở bên cô là anh.

“Thư giãn đi, đừng căng thẳng”, Nhan Tư Na khẽ khàng an ủi cô.

Địa điểm được chọn là quán cà phê của cô ấy, Dư Thiệu Đình thật sự làm theo lời của Thần Tam, đưa theo Tiểu Trương và Tiểu Lý đến làm chứng.

Trước mặt những người đã từng quen biết, Thần Tâm cố gắng giữ nụ cười trên mặt: “Tôi không căng thẳng, Thiệu Đình”, nói rồi, cô quay mặt sang nhìn Dư Thiệu Đình, “Cảm ơn các anh đã đến đây”.

Hôm nay, ba người cảnh sát đều không mặc đồng phục, cho dù đang trong giờ làm việc, họ đều cởi bỏ bộ đồng phục nghiêm túc, thay vào đó họ mặc quần áo bình thường đến đây.

Tiểu Trương và Tiểu Lý đều mỉm cười lắc đầu.

“Còn hai người nữa.”

“Ừm?”

“Họ cũng rất lo lắng cho em.”

Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến, Thần Tâm quay người nhìn theo ánh mắt của Dư Thiệu Đình, liền nhìn thấy hai dáng người quen thuộc từ cửa quán cà phê bước vào.

“Thần Tâm, Thần Tâm…” Chu Diên Phong vừa bước vào quán cà phê đã buông tay Bảo Như, để Bảo Như tự do chạy về phía trước, cầm tay Doãn Thần Tâm, “Cậu có khỏe không?”.

“Bảo Như…”

“Mình xin lỗi, đều tại mình hôm đó không nhanh tay, hại cậu bị như ngày hôm nay”, ánh mắt Bảo Như đầy buồn phiền, bàn tay nắm tay Thần Tâm kích động đến mức kẹp chặt tay cô.

Đúng là nha đầu ngốc: “Sao trách cậu được chứ? Bảo Như, ngược lại mình phải cảm ơn cậu mới đúng”.

Cảm ơn cậu, toàn tâm toàn ý với mình, thà phạm sai lầm, hủy chứng cứ cũng phải bảo vệ mình.

Cô hơi dùng sức, rút tay ra khỏi đôi bàn tay đang nắm chặt tay mình, sau đó, dang hai cánh tay, ôm chặt lấy Bảo Như: “Cảm ơn cậu”.

“Ngốc ạ!” Cô chủ Hạ đã rưng rưng nước mắt, “Với mình mà còn nói những lời khách khí như vậy sao? Mau lên đi, bác sỹ Nhan đang đợi cậu đấy”.

“Ừm.”

Cô ấy cố gắng kìm nén để mình không khóc, dùng hết sức lực mỉm cười khích lệ bạn mình: “Cố lên!”.

“Ừm.”

Nhan Tư Na đứng bên cạnh, có chút cảm động, có chút bất lực: “Yên tâm đi, chỉ là lên kiểm tra một chút, Thần Tâm của mọi người sẽ không biến mất đâu”.

Mọi người cố gắng gượng cười trước câu nói này của Nhan Tư Na.

Tầng hai được chọn làm nơi thôi miên, những người còn lại đều ngồi ở tầng một, Nhan Tư Na bảo nhân viên pha cà phê mời họ.

Rất nhanh, Nhan Tư Na đã đưa Thần Tâm lên tầng hai, qua một dãy hành lang dài, Nhan Tư Na dẫn đường đưa cô vào một căn phòng làm việc bài trí đơn giản.

“Chuẩn bị xong chưa?”

“Xong rồi.”

“Vậy được, nhắm mắt lại, thả lỏng người, đi theo câu hỏi của tôi nhé. Thần Tâm, bây giờ cô đang ở một đồng cỏ mênh mông, bầu trời rất xanh, mây rất trắng, cô cảm thấy thư thái, rất thư thái…”

Trời xanh mây trắng, em cảm thấy rất thư thái, rất thư thái.

Trước phong cảnh đẹp đẽ như vậy, em chỉ nhìn thấy anh, vào buổi chiều ngập tràn ánh nắng rất nhiều năm về trước, anh đến trước cửa nhà em, cúi người xuống nói với em: “Thần Tâm, anh là anh Quan”.

Ánh mắt anh nắm đó ấm áp biết bao, ấm áp như thể nắng chiều. Anh không bao giờ biết được rằng, thực sự chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi nhưng khoảnh khắc đó đã in sâu vào để lại một dấu vết vĩnh hằng trong trái tim em.

“Cô nhìn thấy ai?”

“Quan Cạnh Phong.”

“Được, đi tiếp, đi tiếp… Thần Tâm, bây giờ cô nhìn thấy ai?”

“Phó Minh Tích.”

“Rất tốt, có phải cô thấy trên tay mình có một con dao…

“Thế nào rồi, thế nào rồi?” Tiếng bước chân khe khẽ vang lên ở nơi cầu thang tầng một, hóa ra là mọi người đang cúi đầu im lặng nhấp cà phê đều đã đứng hết lên, “Kết quả thế nào? Bác sỹ Nhan, cô điều tra ra được gì không?”.

“Điều tra ra rồi, các vị, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống được không?” Nét mặt Nhan Tư Na bình tĩnh, cô ấy chỉ xuống vị trí bên cạnh.

Đợi mọi người ngồi đâu vào đấy, cô ấy mới cất lời: “Vừa rồi, ‘nó’ đã xuất hiện, tôi đã nói chuyện với ‘nó’”.

“Nó?”

“Nhân cách thứ hai.”

Lúc này, tất cả mọi người có mặt đều nghe thấy tiếng trái tim mình bỗng chỗ rơi vào hố sâu thẳm.

“Sau đó thì sao? Nó đã nói gì?” Hồi lâu sau, trong nhóm người im lặng cuối cùng cũng có người lên tiếng, là Dư Thiệu Đình.

Nhưng giọng nói của anh ta lúc này cũng yếu ớt như thể không phải là của mình.

“Nó thừa nhận, chính nó đã giết anh Phó”, trong giọng nói bình tĩnh của Nhan Tư Na có chút ưu buồn.

Thần Tâm lại cảm thấy giọng nói này như thể xa tít tận chân trời. Không, xa tít tù địa ngục vang lên, không để cho cô thanh minh, đã tuyên mức án tử hình. Mặc dù trước khi đến đây, cả một buổi sáng cô đều đã không ngừng tự thuyết phục bản thân rằng phải bình tĩnh, phải tĩnh tâm, phải chấp nhận tất cả, cô đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi câu nói này vang lên từ địa ngục xa xăm nhất, tất cả vẫn mông lung như thể không phải là sự thật.

“Tại sao?” Lại im lặng một hồi, lần này, là giọng nói của Thần Tâm vang lên.

“Nó nói, bởi vì những việc trong quá khứ khiến cô đau khổ, nó chỉ là muốn trút bỏ những đau khổ đó, chỉ khi Phó Minh Tích chết đi, mới có thể không làm cô đêm đêm nằm mơ về đứa trẻ đã mất.”

“Đứa trẻ đã mất? Đứa trẻ đã mất?!” Doãn Thần Tâm gần như phát điên, hét lên, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra nét mặt của mình ra sao, “Để tôi không nghĩ về đứa trẻ đã mất đó, nó lại khiến tôi cả đời này không quên được con người đã mất đó sao? Có thể tổn thương Minh Tích như vậy sao? Đó là Minh Tích, là Phó Minh Tích!”.

“Thần Tâm, Thần Tâm…” Thấy Thần Tâm vùi đầu vào hai lòng bàn tay, Bảo Như vội đến ôm cô thật chặt.

Cơ thể ốm yếu này run lên bần bật, run rẩy đến mức cô ấy dùng hết sức lực mà gần như không thể ôm trọn.

“Sao nó không chết đi cho rồi? Tại sao lại xuất hiện để làm hại người đời như vậy chứ?”

Tiếng nhạc chuông quen thuộc đột nhiên vang lên, bản nhạc dương cầm vui tai của Beethoven chẳng hề ăn nhập với khung cảnh đau thương này.

Mãi lâu sai, Thần Tâm mới nhớ ra đó là di động của mình. Cô lật đật mở túi xách, lấy điện thoại, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi trên màn hình lại càng khóc không thành tiếng.

Đó là Quan Cạnh Phong.

Vì đã hơn một tiếng đồng hồ mà cô chưa gọi cho anh nên anh mới phải gọi cho cô.

Tất cả mọi người đều im lặng, không cần hỏi cũng biết, nhìn vẻ mặt của Thần Tâm là biết ai gọi đến. Vì vậy tất cả mọi người đều giữ im lặng tột độ, nhìn Thần Tâm cố gắng kìm chế giọng nói và cơ thể đang run rẩy, ấn nút nghe: “Quan Cạnh Phong…”.

Cô cố nở nụ cười, nhưng nước mắt lại rơi lã chã.

Giọng nói run rẩy nghe có vẻ như đang cố gắng lấy lại sự cân bằng: “Em quên mất… không sao cả”, những giọt nước mắt lăn dài trên má, nhưng trong đau khổ tột cùng, giọng nói lại vô cùng vui vẻ, “Em đang ăn vặt, xem phim Hàn, nữ chính trong phim chết thảm quá… Thiếu dinh dưỡng? Nhưng em chỉ biết làm những chuyện thiếu dinh dưỡng vậy thôi… Được rồi, ngày mai em đến công ty với anh…”.

Nhưng mà, cô thật sự là có thể đến công ty được nữa không?

Thật sự có còn cơ hội nữa không?

“Quan Cạnh Phong…” Nước mắt điên cuồng lăn xuống khóe môi, lăn xuống cằm, lăn xuống cổ, thấm vào áo, “Quan Cạnh Phong, em… đang uống trà sữa”, bàn tay run rẩy nắm chặt, cố gắng nở một nụ cười trên khóe môi, “Em đang uống trà sữa, không nói với anh nữa… Ừm, phim Hàn rất cảm động, em thật sự… không được rồi, không nói nữa, buổi tối, buổi tối em sẽ từ từ… kể cho anh nghe, được không? … Ừm?”.

Không biết đầu dây bên kia nói gì mà bỗng chốc những giọt nước mắt mà cô cố gắng kiềm chế lại tuôn trào.

Bàn tay cầm điện thoại chặt đến mức trắng bệch, nổi hết gân xanh, nhưng cô lại cắn chặt môi, ngăn không cho tiếng khóc phát ra.

Đầu dây bên kia vang lên câu nói cuối cùng của Quan Cạnh Phong: “Anh yêu em”.

Thần Tâm, anh yêu em.

Cuối cùng chiếc điện thoại cũng rơi bộp trên nền nhà.

Mọi người đều im lặng, không hề có bất cứ âm thanh nào.

Chỉ còn câu nói Anh yêu em vẫn còn văng vẳng bên tai, như thể một giai điệu vừa kết thúc nhưng vẫn còn âm vang.

Cả quán cà phê đều yên lặng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc, mãi lâu sau…

“Dù gì cũng đã nói với anh Quan là đang uống trà sữa rồi, vậy chúng ta uống trà sữa đi”, trong tiếng khóc nghẹn nào, Chu Diên Phông bỗng cất lời, “Ít nhất… để cho Thần Tâm bớt đi một lần nói dối anh Quan”.

Vừa nói, anh ta đã đứng dậy: “Trà sữa Secret Love nhé? Đồ uống mà Minh Tích thích nhất”.

Không có ai trả lời, còn anh ta dường như cũng không định đợi ai đáp lời. Chưa nói hết câu, anh ra đã rời chỗ ngồi, đi về hướng quầy bar, “Bác sỹ Nhan, sữa và trà Assam vẫn để ở chỗ cũ chứ? Còn nước đường đen thì sao?”.

Mười phút sau, Chu Diên Phong đã mang ra một ấm trà nghi ngút khói.

Tất cả mọi người ngồi quây lại, mỗi người một tách, để cho hơi ấm lấn át cái lạnh giá trong lòng.

Đây có lẽ là… buổi chiều cuối cùng?

Mặt trời dần biến mất phía cuối chân trời.

Khi Thần Tâm trở về nhà, Quan Cạnh Phong vẫn chưa về, cô gọi điện đến công ty, bảo anh về sớm ăn cơm, Quan Cạnh Phong trêu chọc cô “Em cũng biết nấu cơm sao?”. Cô giả vờ không phục rồi gác máy, lấy ra một quyển sách dạy nấu ăn cô vừa mua ban nãy khi ghé vào một tiệm sách, học theo sách, làm một bàn đầy thức ăn.

Quan Cạnh Phong quả đúng về nhà sớm một tiếng, đương nhiên, về sớm không phải là tính theo thời gian tan ca bình thường, mà là tính theo thời gian tăng ca.

Khi ông chủ Quan đến bên bàn đầy thức ăn, thực sự là rất kinh ngạc.

Đương nhiên, nét mặt ngạc nhiên của anh khiến Thần Tâm rất vui, ba vết bỏng rộp lên vì bị dầu ăn bắn vào trong lúc xào nấu bỗng không còn thấy đau rát nữa. Cô bước lại gần, thân mật kéo cánh tay anh: “Tất cả đều là em làm đấy”.

“Ồ? Anh vừa mới nghĩ rằng có phải cô Doãn của chúng ta gọi thức ăn bán sẵn không.”

“Đáng ghét!” Cô rướn lên, cắn vào má anh không chút nể nang.

“Còn bên này nữa”, Quan Cạnh Phong vẫn không tha cho cô, chỉ vào một bên má còn lại.

“Đừng nằm mơ”, hai bàn tay cô đang khoác tay anh thân mật,éo anh ngồi vào ghế, “Nào, thử tay nghề của em xem sao”.

Vừa nói, cô vừa giúp ai đó gắp thức ăn, phục vụ chu đấo từ đầu đến đuôi, cuối cùng cũng được ông chủ lớn khen một câu “Không tồi chút nào”.

Thần Tâm cười mãn nguyện: “Kế hoạch tối nay em đã sắp xếp xong hết hết rồi. Chúng mình ăn cơm xong, sau đó cùng nhau rửa bát, rồi xuống dưới nhà đi dạo, sau đó quay về ngủ”.

Quan Cạnh Phong không nhịn được cười lớn: “Trọng điểm của em là hoạt động cuối cùng đúng không?”.

“A? Quan Cạnh Phong!”

Anh lại cười, đôi môi mỏng đẹp đẽ lại khẽ cong lên, lồng ngực cũng khẽ rung lên vì cười.

Sau đó, kế hoạch “cùng nhau” của Thần Tâm chỉ tiến hành đến hoạt động thứ hai, sau khi cùng Quan Cạnh Phong rửa bát, Quan Cạnh Phong nghe một cuộc điện thoại, cô bị bỏ ở nhà một mình.

“Anh đi ra ngoài một chút, sau đó sẽ về đi bộ với em.”

“Sao vậy?” Nhìn nét mặt nghiêm túc của Quan Cạnh Phong, Thần Tâm bất giác lo lắng, “Chuyện công ty sao?”.

Anh không trả lời trực tiếp, mà chỉ khẽ hôn lên vầng trán trắng ngần của cô: “Em cứ ở nhà, anh sẽ về sớm thôi”.

“Nhưng mà…”

“Ngoan.”

Cô không nói thêm gì nữa, giọng nói dỗ dành khẽ khàng đó giống y như năm nào đã phát huy tác dụng.

Quan Cạnh Phong vội vàng rời khỏi nhà. Bóng người cao lớn đi đến thang máy mới lấy ra điện thoại: “Thiệu Đình, hay là đến Cục cảnh sát đi, hẹn thêm cả Cục trưởng Kim”.

Thần Tâm cuộn mình trên sô pha, từ lúc trời tối đến khi trời sáng. Chương trình TV đã phát hết cả tiết mục nửa đêm, bây giờ chỉ còn lại tiết mục thể thao hoặc là màn hình trống không, cô bật hết các đèn, mở hộp nhạc đã chuyển đến nhà Quan Cạnh Phong, lấy ra một cuốn tiểu thuyết tiếu lâm, thông qua tiếng nhạc vui vẻ và tiểu thuyết cố để cho mí mắt không sụp xuống.

Tiếng nhạc du dương vang vọng khắp căn nhà, hộp nhạc để ngay bên ghế sô pha, Thần Tâm chỉ cần quay mặt sang là nhìn thấy nó.

Ai đó không bao giờ biết rằng, dòng chữ nhỏ xíu được khắc ở góc hộp nhạc mà anh tưởng rằng cô sẽ không bao giờ nhìn thấy đó, rất nhiều năm sau, ở một góc khác đã được khắc thêm một câu nói khác: Anh là cả bầu trời của em.

Em là ngôi sao sáng nhất của anh.

Còn anh, là cả bầu trời của em.

Cuốn tiểu thuyết không biết đã bị quẳng sang một bên từ lúc nào, chỉ còn lại nụ cười của cô vẫn còn đọng lại trên khóe môi khi giấc ngủ ùa về.

Cho đến tận năm rưỡi sáng, tiếng mở cửa khẽ vang lên nhưng người đang đấu tranh giữa giấc ngủ mơ màng và cố gắng không ngủ hoàn toàn không nghe thấy.

Tiếng giày giẫm lên thảm, nên tiếng bước chân nhỏ xíu cũng chìm nghỉm.

Đến tận khi đến sô pha, Quan Cạnh Phong mới không nhịn được cười, người đàn bà này, sao cô ấy có thể mắt nhắm mắt mở một cách chân thực như vậy?

Tiếng cười khẽ rất nhanh khiến cả hai mắt đều mở ra. Đầu óc Thần Tâm hoảng hốt trong phút chốc, nhìn chằm chằm vào gương mặt anh tuấn bị quay ngược lại, không biết có phải cô đang nằm mơ không.

Nếu không phải là đang nằm mơ thì tại sao gương mặt này lại bị quay người lại?

Anh đi đến sô pha từ phía cửa ra vào, còn cô nằm quay đầu lại với cửa ra vào, vì vậy khi anh dừng lại trước ghế sô pha, gương mặt anh mới ngược lại với cô 180 độ.

Thần Tâm mơ mơ màng màng, khi cô nhìn gương mặt đó, nhìn mãi nhìn mãi, thì cảm thấy gương ặt đó cách mặt mình càng lúc càng gần, sau đó, hơi ấm quen thuộc khẽ chạm lên trán cô, sau đó dừng lại trên lông mày, mắt, mũi, cuối cùng là đôi môi cô.

Chiếc cằm cương nghị chạm trên mũi cô, đôi môi mỏng quen thuộc bắt đầu hôn lấy đôi môi cô, chiếc lưỡi dài bắt đầu đi vào miệng cô, cho dù là hôn ngược nhưng nó cũng dễ dàng chạm vào chiếc lưỡi nhỏ nhắn đang chìm trong giấc ngủ của cô.

Nụ hôn kiểu Pháp luôn khiến người khác đỏ mặt, tim đập nhanh đó lại được tiến hành như vậy, cho đến khi giám đốc Quan cảm thấy hài lòng mới dừng lại: “Có thích cảm giác này không?”.

“Ừm?”

“Lẽ nào… Thần Tâm nhà ta không thích sao?”

Hồi lâu sau, đầu óc cô mới hoàn toàn tỉnh tái, cũng hoàn toàn tỉnh táo để nhìn ra sự trêu chọc trong ánh mắt giám đốc Quan: “Em nói không thích anh có tin không?”.

“Đương nhiên, em nói gì anh đều tin”, trong lời nói rõ ràng có sự chọc ghẹo.

“Đáng ghét…”

“Ghét thật sao?” Quan Cạnh Phong ngồi xuống ghế sô pha mà Thần Tâm đang nằm, gương mặt anh tuấn cuối cùng cũng không còn ngược nữa, đưa tay kéo cô ngồi lên đùi mình: “Đợi anh cả đêm sao?”.

Hai chiếc mũi chạm nhau, giọng nói của anh thật trầm.

“Cũng không có, thực ra em ngủ quên mấy lần”, Thần Tâm có chút bối rối, nhưng bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, “Anh nói lời không giữ lời, rõ ràng nói là sẽ về sớm”.

“Anh xin lỗi, công việc có chút phức tạp.”

“Là… chuyện công ty sao?” Giọng nói của cô bỗng nhiên mềm xuống, nếu như là chuyện công ty, thì cho dù có phức tạp đến đâu đi nữa, cũng đều la do cô hại.

Thần Tâm bất giác ôm chặt cổ anh hơn.

Quan Cạnh Phong lại nói: “Không phải”.

“Hử?”

“Anh đi tìm Thiệu Đình.”

Hai cánh tay đang ôm cổ anh bỗng cứng lại, như thể có bí mật gì đó đã bị vạch trần: “Cạnh Phong?”.

“Kết quả, cậu ta nói với anh, cô gái nào đó rất là to gan, dám giấu anh đi làm chuyện khiến anh rất tức giận”, nhưng trong giọng nỏi của anh không hề có chút tức giận, chỉ kéo cánh tay bỗng cứng lại của cô: “Sao vậy? Điều hòa bật lạnh quá sao?”.

“Quan Cạnh Phong…”

“Vẫn còn muốn ngủ nữa à?”

“Em…”

“Hay là muốn đi dạo?”

Cô cắn môi, không nói thêm câu nào nữa, chỉ nhìn anh, nhìn gương mặt anh tuấn này với ánh mắt hối lỗi.

Quan Cạnh Phong bỗng thở dài: “Anh đã liên hệ với một vị bác sỹ ở Phúc Châu, chúng ta ngủ một giấc, sau khi dậy chúng mình sẽ xuất phát, đến đó kiểm tra chính thức một lần nữa”.

“Dạ?” Doãn Thần Tâm như thể nghe người ngoài hành tinh nói chuyện: “Kiểm tra gì cơ?”.

“Bệnh tâm thần phân liệt, khám lại lần cuối.”

“Nhưng mà…”

“Anh biết em đã chủ động hẹn Thiệu Đình ngày mai sẽ đến đầu thú ở Cục cảnh sát”, nói đến đây, quả nhiên anh thấy cô cúi đầu nhận lỗi, “Nhưng anh đã nói lại với bên cảnh sát rồi, đợi ngày mai kiểm tra xong, quay về rồi định đoạt sau”.

“Tại sao?”

“Không tại sao cả.”

“Nhưng mà…”

“Không được phép nhưng nhị gì cả”, giọng nói của Quan Cạnh Phong đột nhiên mạnh mẽ, “Bây giờ, cho em một phút quay về phòng ngủ, chú ý là về phòng của anh”.

Doãn Thần Tâm vốn cho rằng mình sẽ trằn trọc không ngủ được nhưng người mất ngủ lại là Quan Cạnh Phong người mà trước nay không hề rối trí trước mọi khó khăn.

Anh gọi điện đến công ty dặn dò công việc xong, sau đó trước khi Thần Tâm ngủ dậy, anh lại phá lệ vào bếp, pha cà phê, chiên trứng, xúc xích làm bánh mì kẹp, tất cả mọi thứ chuẩn bị xong, mời gọi cô tiểu thư nhỏ bé đang say giấc trên giường dậy.

Thần Tâm tròn mắt ngạc nhiên: “Hôm nay anh định làm bà nội trợ sao?”.

“Chứ sao? Còn không mau tạ ơn?”

“Vâng, tạ ơn ‘bệ hạ’.”

Anh cười, hai người nhanh chóng giải quyết bữa sáng, sau đó Quan Cạnh Phong vội vàng lái xe đưa cô đến Phúc Châu.

Hôm nay là thứ bảy, đáng lẽ ra phòng khám phải đông như kiến, nhưng không biết Quan Cạnh Phong rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì mà khi họ đến nơi, trước cửa phòng khám không có lấy một bóng người. Không những như vậy, khi bác sỹ Trương nhìn thấy cô còn chào hỏi rất thân thiết: “Cô gái xinh đẹp này chắc chắn là Thần Tâm phải không?”.

“Đúng vậy, bác sỹ Trương, phiền ông quá”, Quan Cạnh Phong nắm tay cô bước đến, gật đầu.

“Không sao, không sao”, ông Trương đưa Thần Tâm đến phòng điều trị, để Quan Cạnh Phong ở bên ngoài đợi.

“Cô Thần Tâm, đừng căng thẳng nhé, chúng ta chỉ nói chuyện như diễn viên kịch thôi, cô đừng căng thẳng nhé.”

“Không đâu”, chỉ cần nhìn gương mặt tươi cười của vị bác sỹ già này, tất cả tâm trạng bất an đều đã biến mất từ lâu, làm gì còn căng thẳng chứ.

“Vậy để chúng ta tìm hiểu nhau trước một chút đã nhé, tôi họ Trương, rất có tiếng ở khu vực này đó. Đến lượt Thần Tâm giới thiệu về mình rồi…”

Nói chuyện cả một tiếng đồng hồ, sau đó bác sỹ Trương bảo cô nằm xuống nghỉ ngơi.

Thực ra bao nhiêu năm nay, Doãn Thần Tâm sớm đã có kinh nghiệm đầy mình rồi, nghỉ ngơi tức là sao? Thực ra chính là chuẩn bị thôi miên cô. Từ năm mười chín tuổi cho đến bây giờ, cô đã nghỉ ngơi vô số lần ở chỗ bác sỹ Nhan rồi.

Nhưng bác sỹ Trương và cô nói chuyện rất hợp nhau, hoặc là có lẽ do ông nói chuyện với bất cứ bệnh nhân nào cũng hợp như vậy.

Lần này, Thần Tâm cũng rất dễ dàng nhắm mắt, để cho tư duy đi theo sự dẫn dắt của bác sỹ Trương.

“Thần Tâm à, lúc này có phải cô đang ở trên một đồng cỏ mênh mông không? Nhìn xem, bầu trời xanh quá, mây trắng quá, cô cảm thấy rất thư thái, rất thư thái…”

Như thể một giấc mơ ngọt ngào, khi tỉnh dậy, chỉ thấy toàn thân thư thái.

Đến khi cô mở mắt, bác sỹ Trương đã tươi cười nói với cô: “Được rồi, bây giờ chúng ta ra ngoài gặp vị đang lòng dạ như lửa đốt ngoài kia thôi”.

Quả nhiên vừa ra khỏi cửa, Quan Cạnh Phong đang lòng dạ như lửa đốt, đi đi lại lại trước cửa, không có một chút gì gọi là bình tĩnh, nho nhã thường ngày nữa.

Nghe thấy tiếng cửa mở, anh lập tức bước đến: “Thế nào rồi bác sỹ Trương, Thần Tâm có…”.

“Không có”, bác sỹ Trương cười tít mắt, “Ai bảo ông là cô gái này bị tâm thần phân liệt? Tôi thấy cô gái nhỏ này rất bình thường mà”.

“A?!” Lần này, người lên tiếng không phải là Quan Cạnh Phong.

Thần Tâm thất thần nhìn ông: “Bác sỹ Trương, ông có nhầm không? Ông chắc chắn chứ?”.

Nói thật, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Không, trước khi đến đây cô đã nói với mình là không được hi vọng nữa, vì chắc chắn không còn nghi ngờ gì nữa rồi. Nhưng giây phút này, cô lại nghe thấy gì?

“Thần Tâm, là do cô vui quá hóa ngốc rồi hay là vì cô nghi ngờ trình độ của tôi? Hoặc là thật sự hi vọng mình bị tâm thần phân liệt?”

“Đương nhiên không phải rồi, nhưng mà…” Cô nhìn ông không hiểu, lại nhìn Quan Cạnh Phong.

Còn Quan Cạnh Phong cũng bất ngờ, nhưng rất nhanh, nét mặt bất ngờ biến mất, thay vào đó là nét mặt khi giải quyết xong việc gì đó.

“Bác sỹ Trương, thật sự rất cảm ơn ông. Đây là một chút lòng thành”, Quan Cạnh Phong đưa ra một tờ chi phiếu, rồi kéo cô đi trong tiếng cảm ơn vui vẻ của bác sỹ già.

Ngồi vào trong xe, trong khi Thần Tâm vẫn đang chìm đắm trong sự kinh ngạc và không thể tưởng tượng nổi, Quan Cạnh Phong đã nhấc điện thoại, bấm số: “Thiệu Đình, đã có kết quả rồi. Qủa nhiên như cậu dự đoán”.

Chiếc xe Bugatti màu đen rất nhanh ra khỏi khu thành phố và đi vào cao tốc, Doãn Thần tâm vẫn giữ nét mặt thẫn thờ từ đầu đến cuối. Mãi lâu sau, đến khi Quan Cạnh Phong đưa tay xoay mặt cô sang nhìn mình, cô mới lẩm bẩm: “Không phải là anh muốn ngăn em đi đầu thú nên mới sắp xếp cho em gặp bác sỹ Trương chứ…”

Chưa nói hết câu, người đàn ông vốn dĩ định chuyên tâm lái xe bỗng không nhịn được trừng mắt nhìn cô: “Anh lại rảnh rỗi thế sao? Một đống việc gấp đang chồng chất đó, lại còn mất một buổi sáng để đưa em đi an ủi tâm trạng sao?”.

“Nhưng mà…”

“Em thật sự không có bệnh, tâm thần phân liệt không hề tái phát.”

“Nhưng hôm qua rõ ràng là bác sỹ Nhan đã chẩn đoán rồi, lẽ nào… Cô ấy sai ở đâu đó?”

Người đàn ông khẽ hừ một tiếng: “Đây chính là việc mà anh phải tính sổ với cô ta”.

“A?”

“Cứ về sẽ biết.”

Thần Tâm nhìn gương mặt dường như có chút không vui nhưng lại dường như rất vui của anh mà không hiểu chuyện gì, cho đến khi chiếc xe thể thao ra khỏi Phúc Châu, cô bỗng nhiên nhớ ra một chuyện:

“Quan Cạnh Phong?”

“Ừm?”

“Vậy thì, không phải em giết Minh Tích đúng không? Trời ơi…”

“Doãn…” Người đàn ông đang lái xe như bay dừng xe lại ở chỗ không người, bởi vì cơ thể anh đột nhiên bị người khác tấn công. Thần Tâm ngả người lên vai anh: “Quan Cạnh Phong, Quan Cạnh Phong, Quan Cạnh Phong…”.

“Được rồi, em im lặng đi được không?”

“Không, Quan Cạnh Phong, em yêu anh quá, trời ơi, sao anh lại khiến em yêu anh như vậy…”

Doãn Thần Tâm vừa về đến nhà đã chuẩn bị chia sẻ tin tốt lành với Bảo Như, nhưng đã bị Quan Cạnh Phong ngăn lại: “Từ từ hãy nói cho cô ấy biết”.

“Tại sao? Cậu ấy rất lo cho em, nếu biết em không có bệnh cậu ấy sẽ rất vui.”

Quan Cạnh Phong cười bí hiểm: “Vậy thì chiều nay hãy để cho cô ấy một điều bất ngờ, được không?”.

“A?”

“Công bố tin tốt lành.”

“Ồ, vậy cũng được, dù sao cũng không vội, đến chiều thông báo cũng không sao.”

Đến chiều, tất cả mọi người liên quan đến vụ án đều có mặt, Dư Thiệu Đình, Nhan Tư Na, Hạ Bảo Như, Chu Diên Phong, Tả Diên Thanh, thậm chí Lý Hồng Cầm cũng được mời đến, một đám người ngồi chật cả sô pha nhà Thần Tâm.

Hạ Bảo Như nhìn cảnh tượng này mà không hiểu gì: “Mở cuộc họp sao?”.

Tâm trạng cô ấy vẫn không tốt lắm, bởi vì Thần Tâm vẫn chưa báo cho cô ấy két quả buổi khám ngày hôm nay.

Dư Thiệu Đình ngồi trên ghế chủ tọa, thấy tất cả mọi người đã đến đủ, mới hỏi Quan Cạnh Phong: “Anh Quan, để tôi nói hay anh nói?”.

“Cậu nói đi”, anh khẽ gật đầu.

Thần Tâm cũng thấy khó hiểu như Bảo Như, cô nhìn Dư Thiệu Đình rồi lại nhìn Quan Cạnh Phong: “Không phải em nói sao?”.

“Em im lặng.” Anh lạnh lùng đáp lại, sau khi trừng mắt nhìn, thái độ của anh lại mềm xuống, nắm lấy bàn tay đang cuộn chặt của cô.

“Nếu đã như vậy, để tôi nói vậy”, Dư Thiệu Đình mỉm cười, sau khi Quan Cạnh Phong gật đầu, anh cũng gật đầu với anh, “Đương nhiên, hôm nay gọi mọi người đến căn hộ của Thần Tâm, điều mà tôi muốn nói đương nhiên là vụ án Phó Minh Tích. Mặc dù vụ án cơ bản đã kết thúc…”. Anh điềm đạm liếc qua đôi mắt bỗng mở to của Thần Tâm.

“Nhưng mà…”

“Em im lặng được không?”

“Nhưng mà, nhưng mà Thiệu Đình, anh ấy…” Tất cả mọi uất ức đều biến mất dưới cái trừng mắt của Quan Cạnh Phong.

Sau khi sự uy nghiêm của giám đốc Quan phát huy tác dụng, Dư Thiệu Đình mới tiếp tục: “Vụ án cơ bản đã rõ ràng, vậy thì chúng ta tổng kết một lần, bởi vì các vị đều có tham dự vào điều tra vụ án, vì vậy tôi nghĩ, nên để cho mọi người biết rõ được tình hình cụ thể. Ở đây, tôi hi vọng mọi người có thể phối hợp với tôi, chia sẻ tất cả mọi điều mà mọi người biết, nhìn thấy, điều tra ra, được không?”.

“Đương nhiên, tuy tôi không ở trong nước, nhưng những tài liệu mà tôi có được đều ở trong chiếc túi hồ sơ này”, Lý Hồng Cầm đưa ra chiếc túi hồ sơ màu xanh mang đến.

Những người khác cũng gật đầu.

“Vậy chúng ta bắt đầu từ cô Hạ đi.”

“Hả?” Bảo Như chỉ mình mà không hiểu gì.

“Đúng vậy”, lúc này, Dư Thiệu Đình đứng dậy, đến trước mặt Bảo Như, “Cô Hạ, xin hỏi, lần đầu tiên bắt đầu nghi ngờ Thần Tâm là trong hoàn cảnh như nào?”.

Bảo Như nghĩ một lúc: “Nhìn thấy con dao đó… À không phải, là lần Thần tâm để quần áo lại nhà Minh Tích”.

Thật ra mọi người đều biết rõ “quần áo” chính là chỉ chiếc quần lót bằng ren màu đen đó.

“Chính mắt cô nhìn thấy cô ấy để quên quần áo ở đó sao?”

“Không có, nhưng tôi đã nhìn thấy nó, tôi nhận ra nó.”

“Cô không có mặt ở hiện trường vậy cô tiếp xúc với nó như nào?”

“Diên Phong đưa cho tôi xem.”

“Vậy còn con dao thì sao?”

Bảo Như thần người, gương mặt càng trở nên không hiểu gì: “Hình như…”.

“Không được nói hình như.”

“Cũng là do Diên Phong đưa cho tôi xem.”

“Ok, đã xong phần cô Hạ.”



Tất cả mọi người có mặt ở đó, trừ Dư Thiệu Đình và Quan Cạnh Phong ra, những người còn lại đều nhìn nhau, không hiểu gì, không biết gì.

Dư Thiệu Đình tiếp tục nói: “Cô Hạ đã nhắc đến anh Chu, vậy tiếp theo xin anh Chu trả lời mấy câu hỏi của tôi, được không?”.

“Đương nhiên”, Chu Diên Phong rất hợp tác.

Thế là Dư Thiệu Đình đi đến trước mặt anh ta: “Lần đầu tiên anh nghi ngờ Thần Tâm cũng là bởi vì thứ gọi là quần áo đó sao?”.

“Đúng vậy.”

“Anh nhìn thấy nó ở căn hộ của Phó Minh Tích?”

“Đúng vậy.”

“Anh vào căn hộ của cậu ấy như thế nào?”

“Tôi là một thám tử tư.”

“Ok”, Dư Thiệu Đình giơ tay ra hiệu Ok, “Vấn đề cuối cùng, lần xảy ra vụ án DVD, anh, cô Hạ và Thần Tâm cùng mai phục ở căn hộ của Phó Minh Tích, mục đích là gì?”.

Chu Diên Phong nhún vai: “Điều tra xem ai là người đi bật nhạc”.

“Nhưng khi cảnh sát bắt người lại chỉ bắt được Thần Tâm mà không có anh và cô Hạ?”

“Bởi vì tôi và Bảo Như lẻn vào nhà Phó Minh Tích ở một bên khác, định mai phục cả hai nơi, vì lúc đó chúng tôi cũng không biết người bật DVD đi vào từ cửa chính hay từ cửa sổ, không phải sao?”

“Đích thực là nhe vậy”, Dư Thiệu Đình vỗ vai anh ta, “Qủa nhiên là thám tử tư, suy nghĩ thấy đáo. Đúng rồi, nghe nói, ngoài ra, anh còn là ông chủ của quán Blue Bar đúng không?”.

Chu Diên Phong gật đầu.

“Đến cả loại rượu cocktail độc đáo đó cũng là do anh sáng tạo ra? Bao gồm cả tên và câu chuyện đằng sau nó?”

“Đúng vậy”, Chu Diên Phong cười, “Lần sau có thể nói tên tôi để được giảm giá”.

Dư Thiệu Đình cười: “Cảm ơn”.

Mục tiêu tiếp theo: “Nhắc đến vụ án DVD, vậy tôi hỏi luôn cô Tả”, nói rồi, Thiệu Đình lại đi đến trước mặt Tả Diên Thanh: “Cô Tả, xin hỏi khi đó, tại sao cco lại giả vời mộng du để đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát”.

Biết ngay là nhắc đến cô ta sẽ hỏi câu hỏi này, hoặc là nói một cách khác, vừa nhắc đến vấn đề này sẽ lôi cô ta ra, Tả Diên Thanh không trực tiếp trả lời Dư Thiệu Đình mà quay sang nhìn Quan Cạnh Phong: “Đã đến nước này rồi, em khai thật nhé?”.

Quan Cạnh Phong khẽ gật đầu.

“Ok”, cô ta quay đầu lại, “Bởi vì ngay khi nghe về vụ án DVD, Cạnh Phong đã nghĩ ngay đến căn bệnh của cô Doãn mấy năm về trước. Căn bệnh này tôi tin rằng mọi người đều biết rồi, lúc đó tình hình vô cùng cấp bách, sau khi biết về vụ án DVD, gần như chỉ hai tiếng sau, tay chân trong Cục cảnh sát, xin lỗi, đến điều này cũng nói ra rồi”, Tả Diên Thanh như thể bỗng nhiên ý thức được mình đang nói điều không nên nói, ngượng ngùng cười, “Tayc hân trong Cục cảnh sát báo tin, nói rằng sếp Dư mang theo một đám người chuẩn bị phục kích căn hộ của Phó Minh Tích. Đã không còn thời gian nữa, vì vậy trong lúc rối trí, Cạnh Phong chỉ còn cách dùng cách này, để tôi đóng giả bị mộng du, đáng lạc hướng cảnh sát, sau đó sẽ tính kế sau này. Mọi người cũng đều đã thấy, nhìn từ đằng sau, tôi và cô Doãn rất giống nhau, đúng không?”.

“Ok, đích thị là vậy”, Dư Thiệu Đình gật đầu tán đồng, quay sáng người tiếp theo: “Anh Quan, trước khi vụ án DVD xảy ra, anh có nghĩ rằng hung thủ giết người là Thần Tâm không?”.

“Hoàn toàn không”, câu trả lời của Quan Cạnh Phong chắc như đinh đóng cột, bàn tay nắm tay Thần Tâm càng nắm chặt hơn khi nói câu nói này, đổi lại là ánh mắt cảm động của Thần Tâm, “Chính vì tôi không tin cô ấy giết người, vì vậy mới sắp xếp cho hai người xem mặt, mục đích chính là để cậu càng hiểu cô ấy”.

“Nhưng nếu như tôi đoán không nhầm, anh biết lúc đó người mà tôi nghi ngờ không phải là cô ấy mà là anh chứ?”

Lúc này, ngoài Thần Tâm và Diên Thanh, tất cả mọi người đều mở to mắt ngạc nhiên.

Thậm chí Lý Hồng Cầm còn hỏi anh ta không hề khách sáo: “Cậu không bị bệnh chứ?”.

Nhưng Quan Cạnh Phong lại mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì tôi nhận ra cậu”.

“Ồ?”

“Cậu là anh trai của Phó Minh Tích, tôi nhớ không nhầm chứ? Năm đó trong phòng bệnh, tôi có nhìn thấy cậu.”

“Sao cơ?” Hạ Bảo Như kinh ngạc lên tiếng: “Không phải đấy chứ? Sếp Dư, anh là…”.

Dư Thiệu Đình quay sáng, khẽ gật đầu với gương mặt ngạc nhiên đó: “Cùng mẹ khác cha”, sau đó quay lại hỏi: “Biết tôi nghi ngờ anh, anh lại dẫn cáo vào nhà?”.

“Tôi tin cậu không phải kể ngu ngốc, cậu sẽ điều tra ra được, hơn nữa, cây ngay không sợ chết đứng.”

“Ok.” Vị này anh cũng hỏi xong rồi, tiếp theo là Lý Hồng Cầm: “Cô Lý, rất xin lỗi vì cô bận trăm công nghìn việc vậy mà vẫn mời cô đến đây, bởi vì tôi có hai câu hỏi muốn thỉnh giáo cô”.

“Xin cứ nói”, Lý Hồng Cầm nho nhã bắt chân lên nhau, mặc dù cô ta biết rõ Dư Thiệu Đình định hỏi gì, nhưng vẫn ra vẻ nghe chăm chú.

“Thứ nhất, tối ngày 21 tháng 11 năm 2010 giờ Bắc Kinh, cô có còn nhớ cô đã làm gì không?”

“Còn nhớ”, như thể điều đã dự đoán được bày ra trước mắt, Lý Hồng Cầm không chút lúng túng, cũng không cần suy nghĩ, chỉ quay mặt sang nhìn Thần Tâm một cách áy náy, “Hôm đó, tôi có một vụ làm ăn đổ bể, tâm trạng không được tốt lắm nên đi uống rượu. Kết quả là uống say, rồi gọi điện cho Thần Tâm, nói với cô ấy những điều không vui khiến tấm trạng cô ấy vô cùng không tốt, mới hẹn Phó Minh Tích đi uống rượu. Tiếp theo là dẫn đến hàng loạt điều bi thảm xảy ra”.

“Sao? Hóa ra…” Bảo Như đứng vụt dậy, cô ấy nhìn Lý Hồng Cầm, mở to mắt nhìn Thần Tâm, “Hóa ra…”.

Thần Tâm áy náy nhìn cô ấy cười, bạn thân nhất nhưng lại biết sau cùng.

“Đây chính là lý do mà hôm đó cậu không nói cho mình biết tại sao cậu tâm trạng không tốt?” Bảo Như như vừa tỉnh mộng.

Thần Tâm không trả lời, người lên tiếng lại là Lý Hồng Cầm: “Đúng vậy, cũng chính vì lí do này, cô ấy mới nói dối với cảnh sát, khiến cảnh sát khẳng định chắc nịch Thần Tâm là hung thủ. Cảnh sát Dư, tôi nói không sai chứ?”.

“Đúng vậy”, Dư Thiệu Đình gật đầu, cũng không đặc biệt nhấn mạnh rằng mình nằm ngoài đám người “khẳng định chắc nịch đó”, “Cô Lý, câu hỏi thứ hai, cô cũng đã xem qua video vụ án DVD chứ?”.

“Đúng vậy.”

“Cô thấy gì?”

“Chính là khoảnh khắc cô ấy đi mở cửa, tôi thấy trên blog, sau đó video này lan truyền nhanh chóng qua mạng, từ video này có thể thấy, nó được quay bằng camera theo dõi.”

“Ok, cũng là một bóng lưng đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vấn đề là”, đúng lúc này, Dư Thiệu Đình kết thúc câu hỏi dành cho Lý Hồng Cầm, đi rất nhanh ra giữa phòng, “Điều mà mọi người nhìn thấy trên video là gì? Bóng người, có ai nhìn thấy mặt không?”.

Mọi người bất ngờ.

“Không có đúng không? Nhưng tại sao tất cả mọi người đều cho rằng đó là bóng lưng của Thần Tâm?”

Bỗng nhiên, cả phòng im bặt, cho đến khi vấn đề này xuất hiện, mọi người hình như mới bắt đầu nghi ngờ dụng ý của Dư Thiệu Đình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương