Em Là Vì Sao Đang Rơi
-
Chương 33: Quá khứ đen tối
Hải Nam
quay trở lại quán bar lúc này đang vô cùng hỗn loạn, nguyên nhân là vì người
đàn ông khi nãy bị anh đánh đang không ngừng la hét đòi chủ quán bắt Hoài Anh
về cho bằng được. Hải Nam vừa bước vào thì ông ta lập tức chỉ tay vào anh, quát
lớn:
- Chính là cậu ta! Chính cậu ta đã đánh tôi và dẫn “gái” của tôi đi!
Tiếng hét của ông ta khiến cho mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào Hải Nam.
Bây giờ trong quán chỉ còn tiếng ồn ào vang dội ở một góc.
Mọi người đều đổ xô lại coi, bỏ cuộc vui của mình sang một bên. Anh chàng DJ thấy vậy cũng mất hứng không chơi nhạc nữa, anh ta tháo headphones xuống rồi cũng hí hửng tới xem.
Hải Nam nghe đến từ “gái” thì nổi giận đùng đùng, anh xấn tới nắm lấy cổ áo ông ta, không ngần ngại “ban” cho ông ta thêm một đấm vào chỗ cũ.
- Tôi nói cho ông biết, tôi cấm ông không được gọi cô ấy là “gái“. Nếu không thì đừng trách tôi! - Hải Nam nắm lấy cổ áo ông ta, trừng mắt đe doạ.
- Tao cứ thích gọi đó thì sao? Nó là gái thì tao gọi là gái. Gái gái gái! - Ông ta không những không biết sợ mà còn nghênh mặt thách thức anh. Liền bị anh đấm thêm vài đấm xịt cả máu mũi, máu miệng.
- Cậu Hải Nam! Xin cậu dừng tay! Có chuyện gì rồi từ từ nói. - Chủ quán thấy vậy thì vội chạy tới can ngăn, ông ta sợ cứ đà này thì quán sẽ xảy ra án mạng mất. - Rốt cuộc là tại sao cậu lại dẫn Hoài Anh đi?
- Tôi thấy ông ta trong phòng đang đánh đập cô ấy nên mới dẫn cô ấy đi.
Lời nói của anh chứa đầy sự tức giận, nhưng chẳng ai lấy làm ngạc nhiên. Cứ như đối với họ, đây là chuyện bình thường vậy. Điều này càng khiến cho cơn giận của Hải Nam được dịp tăng lên.
- Xin lỗi cậu Hải Nam! Nhưng vì quý ông đây đã bỏ tiền ra mua một đêm của Hoài Anh nên đêm nay cô ấy hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của ngài ấy. - Chủ quán chỉ tay về phía người đàn ông lúc này đã được hai tên vệ sĩ đỡ dậy, từ tốn giải thích cho Hải Nam nghe.
Hải Nam vốn là khách vip ở đây và còn là bạn thân của Nhật Minh nên không ai dám đắc tội với anh, huống hồ gì Nhật Minh bạn anh lại là Tổng giám đốc của một công ty lớn. Ông ta nghe nói ông Hoàng Kỳ chỉ đắc tội với Nhật Minh một chút mà công ty bây giờ đã phá sản. Vì thế nên ông ta không dám đắc tội với Nhật Minh cũng như Hải Nam.
- Vậy ông ta mua một đêm của cô ấy bao nhiêu? - Hải Nam đút hai tay vào túi quần, nghênh mặt hỏi chủ quán.
- Dạ là hai mươi triệu! - Chủ quán đáp.
Hải Nam nghe vậy thì bật cười, lát sau anh hỏi tiếp:
- Vậy nếu tôi muốn mua một đời của cô ấy thì cần bao nhiêu?
- Nếu cậu Hải Nam thích thì tôi có thể miễn phí cho cậu một đêm vì nể tình cậu là khách quen ở đây. Nhưng tôi xin nói thẳng là tôi không thể bán cô ấy cho cậu được vì cô ta còn phải làm việc cho tôi để trả nợ. - Chủ quán nói.
Nghe đến từ “nợ”, mắt Hải Nam chợt sáng lên. Anh hỏi:
- Cô ấy thiếu nợ anh bao nhiêu? Nói đi tôi trả!
Chủ quán lẫn người đàn ông bị đánh kia kinh ngạc nhìn anh trong khi mọi người còn lại thì tỏ ra thích thú vô cùng. Chủ quán không ngờ rằng Hoài Anh lại có giá đến vậy, có người sẵn sàng chịu bỏ tiền ra để mua cô và trả nợ giúp cô. Sau vài giây suy nghĩ, ông ta nói:
- Năm trăm triệu!
- Chỉ nhiêu đó thôi ư? - Hải Nam nhếch môi, không có vẻ gì gọi là lúng túng trước số tiền không phải là nhỏ ấy. - Nếu như tôi trả cho anh năm trăm triệu, có phải là cô ấy sẽ được trả tự do không? - Anh trước sau vẫn muốn cô được tự do, vì như vậy cô sẽ không bị đánh đập và anh sẽ được ở bên cạnh cô.
- Đúng! - Chủ quán gật đầu.
- Được! Nhắn tin số tài khoản của anh cho tôi, ngày mai tôi sẽ chuyển tiền. Nhưng trước hết hãy cho tôi xem giấy nợ đã! - Anh đề nghị.
Chủ quán hất mặt cho một tên đàn em đi lấy. Lát sau, hắn ta cầm tờ giấy ấy ra đưa cho ông ta.
Chủ quán mở tờ giấy ấy ra, giơ lên trước mặt Hải Nam:
- Đây là giấy nợ của Hoài Anh. Sau khi anh chuyển tiền, tôi sẽ lập tức xé giấy nợ này đi.
- Không được! - Hải Nam lập tức phản đối. - Ngày mai anh hãy cùng tôi đến ngân hàng, nhớ đem theo giấy nợ. Chúng ta sẽ trao đổi ngay tại chỗ.
Chủ quán khẽ nhếch môi trước sự thông minh của anh. Anh sợ ông ta sẽ không giữ lời hứa nên mới bắt ông ta cùng đi. Ông ta khẽ cười rồi buông một tiếng: ”Được!” rất chắc chắn.
Cuộc trao đổi đến đây là kết thúc, mọi người trở lại với cuộc vui của mình. Ai nấy đều trở nên vui vẻ vì vừa xem được một cảnh hay, có rất nhiều lời khen dành cho Hải Nam vì anh đã ra tay cứu giúp một cô gái và đánh cho người đàn ông kia một trận tơi bời mà từ trước đến nay chưa hề xảy ra ở quán.
Người đàn ông kia kể từ lúc bị Hải Nam đánh cho sống dở chết dở thì ông ta như một con hổ hung hãn biến thành một con thỏ nhút nhát. Ông ta chỉ biết đứng nhìn Hải Nam bằng cặp mắt căm tức, chấp nhận bỏ qua cho Hoài Anh và Hải Nam khi chủ quán hứa là sẽ bồi thường cho ông ta.
Hải Nam trở lại nhà Hoài Anh. Nhà của cô chỉ là một căn nhà trọ cũ kĩ, đường lối đi vào lại chật hẹp và bốc mùi hôi thối của rác ở khắp nơi. Mặt tường ẩm thấp, bị mưa thấm ướt hiện lên những hằn ngoằn ngoèo và còn có vài vết nứt. Anh từng bước đi vào, đôi mày đẹp đẽ không khỏi chau lại với nhau. Một phần vì cái mùi không dễ ngửi này, còn một phần là vì anh đau lòng khi Hoài Anh lại ở một nơi như vậy.
Hải Nam đứng trước nhà cô, đưa tay gõ cửa. Chưa đầy một phút, cô bước ra. Trên người mặc một bộ quần áo ngủ đơn giản, trên tay cầm theo chiếc khăn lau mái tóc ướt. Hoài Anh vừa mới tắm xong, vừa bước ra thì có tiếng gõ cửa. Cô không ngờ là anh lại quay lại đây. Trước khi chia tay, Hải Nam chỉ dặn cô là ở nhà phải cẩn thận chứ không nói sẽ quay lại. Hoài Anh hơi ngẩn người nhìn anh, bàn tay đang cầm khăn lau tóc cũng dừng lại đôi chút.
Hải Nam yên lặng ngắm nhìn cô, lớp son phấn dày cộm trên mặt cô đã được tẩy rửa sạch sẽ, trả lại gương mặt trắng nõn nà đáng yêu lúc trước. Bộ đồ ôm sát gợi cảm cũng được thay bằng một bộ đồ ngủ kín đáo không kém phần ấm áp. Trên môi anh vẽ ra một nụ cười hài lòng.
- Không tính mời anh vào nhà sao? - Anh hỏi, nét mặt trông vui vẻ vô cùng.
Hoài Anh giật mình, xấu hổ lùi sang một bên để anh bước vào.
Nhà cô không có bàn ghế, cũng không có gì đặc biệt. Vừa bước vào là Hải Nam đã một lượt nhìn khắp không bỏ sót một thứ gì. Ngoài một cái tủ đựng quần áo và dụng cụ nhà bếp cộng thêm một vài thứ cần thiết khác thì chẳng có gì gọi là quan trọng. Chỗ cô ngủ cũng chỉ là một chiếc chiếu không hơn không kém, có vài chỗ đã bị mục. Nhìn nhà cô như vậy, lòng anh không khỏi thắt lại.
Hoài Anh chạy đi rót nước cho anh, còn anh tùy tiện tìm đại một chỗ ngồi.
- Anh uống miếng nước đi. - Hoài Anh e dè đặt ly nước trước mặt anh, để một người cao quý như anh vào nơi ổ chuột này, cô có chút ái ngại.
Hải Nam ”ừm” một tiếng rồi cầm lấy ly nước, uống một chút. Sau đó kéo cô ngồi lại gần mình, tự ý lấy cái khăn Hoài Anh vắt trên vai xuống lau tóc cho cô.
Hành động này của anh khiến cô thấy vừa vui vừa ngại. Cô bắt lấy cái khăn, không dám nhìn anh, nói:
- Em tự làm được.
Anh giật lại, trùm cả chiếc khăn lên đầu cô, thấp giọng nói:
- Anh biết em làm được nhưng anh vẫn muốn tự tay mình lau tóc cho em.
Mặt cô bị câu nói của anh làm cho đỏ cả lên, cả quá trình đều không dám ngẩng mặt nhìn anh. Không gian đột nhiên trở nên im lặng, chỉ có tiếng quạt vẫn đều đều quay.
- Hoài Anh!
Hải Nam đột nhiên gọi tên Hoài Anh khiến cô bất giác ngẩng đầu lên. Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở như ngừng lại. Với ánh mắt say đắm của anh, Hoài Anh cứ nghĩ anh sẽ hôn mình hay làm việc gì quá trớn nhưng không, anh chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, để mặt cô áp vào ngực mình. Hoài Anh có thể nghe tiếng tim đập nhanh của anh và hơi thở dồn dập từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
- Anh nhớ em! - Giọng nói của Hải Nam tràn đầy tha thiết, bao nhiêu nhớ nhung về cô anh đều thể hiện trong giây phút này. - Lần cuối em rời khỏi bệnh viện, những ngày sau đó anh đã rất nhớ em. Anh đã thử chạy đi tìm em nhưng không tìm thấy. Nhưng không ngờ ông trời không phụ lòng anh, đã cho anh gặp lại em.
Những câu nói của anh đã khiến cho Hoài Anh rơi nước mắt.
- Em tưởng anh không còn muốn chăm sóc một bệnh nhân bướng bỉnh như em nữa nên dù có bị đánh như thế nào, em vẫn giữ cho mình một chút ý thức cuối cùng để không cho phép người ta đưa mình vào bệnh viện. Hải Nam, em cũng rất nhớ anh. Nhiều lần em đứng trước bệnh viện để chờ anh, em tự nói với lòng là chỉ nhìn anh một chút thôi sẽ đi nhưng chỉ nhìn thôi em cũng không có can đảm. Em sợ trong phút chốc không kiềm chế được tình cảm, mình sẽ chạy đến làm phiền anh. Hải Nam, em xin lỗi! Xin lỗi anh vì đã khiến anh vì em mà bận tâm.
Hải Nam đờ người trong giây lát. Anh cứ tưởng rằng mình đơn phương nhưng hóa ra không phải. Cô cũng nhớ anh, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cho anh hạnh phúc lắm rồi.
Anh siết Hoài Anh chặt hơn, đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn.
- Ngốc à! Tại sao em phải xin lỗi anh chứ? Là anh tự nguyện mà.
Hoài Anh ở trong lòng Hải Nam nức nở, tựa như một đứa trẻ làm nũng với mẹ. Mặc cho anh vỗ về cỡ nào cũng không nín.
Lát sau, anh chợt hỏi:
- Có thể nói cho anh nghe, tại sao em lại thiếu nợ nhiều như vậy không?
Hoài Anh ngẩng gương mặt đã sớm ướt đẫm nước mắt lên nhìn anh, khẽ cắn môi.
- Em không muốn nói cũng không sao! Anh không ép em. - Hải Nam mỉm cười trấn an, vỗ nhẹ vào lưng cô.
Chính vì câu nói đó của anh mà Hoài Anh quyết định kể tất cả cho anh nghe. Vì tin tưởng anh nên cô sẽ không giấu giếm anh bất cứ chuyện gì.
Hoài Anh từ nhỏ đã có cuộc sống không như những người khác. Từ sau khi mẹ bệnh qua đời thì cha cô suốt ngày rượu chè be bét, lại còn cờ bạc. Cha cô thua bài nên vay tiền để trả nợ, mượn ai không mượn lại mượn ngay một ông chủ quán bar nổi tiếng là ăn lời cắt cổ. Cha vì không có tiền trả nợ nên bị người ta đánh đập, đến lúc không chịu nổi nữa thì nhảy sông tự tử, để lại Hoài Anh một mình với một khoản nợ mà cô nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ trả nổi. Ông chủ quán bar bắt cô phải làm việc cho ông ta để trả nợ. Lúc đó Hoài Anh chỉ mới mười lăm tuổi, một cái tuổi không quá nhỏ nhưng cũng không quá lớn để hiểu sự đời, va chạm với cuộc sống. Cô bị ông ta bắt mặc những bộ đồ hở hang để tiếp khách. Lúc bọn đàn ông có tiền chạm vào người cô, sờ soạng khắp nơi, cô cảm thấy rất ghê tởm, rất khó chịu. Bọn họ còn hôn vào cổ, vào ngực Hoài Anh khiến cô muốn khóc thét lên. Cô đẩy người đàn ông đó ra, tính chạy nhưng lại bị ông ta hung hăng túm tóc kéo lại, giáng thẳng vào mặt cô một bạt tai đau điếng. Rồi sau đó, cả bọn luân phiên nhau làm nhục cô, nỗi đau đớn này khiến cô muốn chết đi ngàn đi. Sau khi bọn họ thỏa mãn xong, quăng cho cô một xấp tiền rồi rời đi. Hoài Anh nhìn số tiền đó, một nỗi nhục nhã trước nay chưa hề có liền trỗi dậy. Từ đó, cô chính thức trở thành gái quán bar.
Mỗi đêm, có khi là ngay tại bar, cũng có khi ở khách sạn, Hoài Anh đều bị giày vò đến mức kiệt sức. Đến nay đã được tám năm rồi. Tám năm... cô đã bị hành hạ đến những tám năm nhưng số tiền cha cô nợ vẫn không hề thuyên giảm dù chỉ một chút. Hoài Anh biết là ông chủ quán bar chỉ muốn mình làm công cụ kiếm tiền cho ông ta chứ không hề muốn cho cô trả nợ. Cô biết được, nên mỗi khi có ai đó đụng vào thân thể mình thì cô liền vùng dậy chạy đi nhưng những kẻ dã man kia đời nào để cô thoát. Bọn họ ra sức đánh đập Hoài Anh đến thâm tím đầy mình và vứt cô lại khách sạn. Đến khi nhân viên khách sạn phát hiện thì cô lập được đưa vào bệnh viện. Đó cũng chính là lần đầu tiên cô gặp Hải Nam.
Không giống với những kẻ dã man kia đối xử với cô thật tàn nhẫn, Hải Nam đối xử với cô rất tốt, rất dịu dàng. Cũng chính vì vậy mà cô đã đặc biệt có tình cảm với anh ngay từ lần gặp đầu tiên.
Hoài Anh luôn tạo cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ, ương bướng để người ngoài không thể thấy được sự yếu đuối bên trong cô. Đó giờ chưa có ai quan tâm và lo lắng cho cô như anh, cha mẹ cô cũng chưa từng lo cho cô như vậy. Mặc dù rất muốn ở lại bệnh viện để nhận được sự quan tâm của anh nhưng nếu cô không về thì thế nào ông chủ cũng tìm đến và lôi cô về đánh cho một trận. Vì vậy mà Hoài Anh sống chết cũng phải rời đi nhưng ra viện rồi, cô lại nhớ Hải Nam, muốn được anh tiếp tục quan tâm như vậy. Những ngày sau đó, cô liên tục làm phật lòng khách để bản thân mình bị đánh rồi lại được đưa vào bệnh viện. Đó là lý do tại sao mà một tháng cô nhập viện tới bốn lần.
Rồi đến khi Hoài Anh nhận thấy mình thực sự thích Hải Nam và khi anh nói ra câu nói đó, cô có chết cũng không quay lại bệnh viện để anh chăm sóc. Một người làm gái như cô sao có thể được một bác sĩ cao quý như anh để mắt đến.
Hải Nam thắt lòng khi nghe về cuộc sống khốn khổ mà Hoài Anh đã trải qua. Anh không ngờ là một cô gái yếu ớt như cô lại phải chịu những nỗi bất hạnh lớn như vậy. Anh là khách quen ở nơi cô làm việc vậy mà bấy lâu nay lại không biết. Nếu sớm biết thì anh đã không để cô phải chịu đựng thêm bất cứ tổn thương nào nữa. Anh thề là từ nay không bao giờ đặt chân đến cái nơi dơ bẩn đó nữa.
Hải Nam siết chặt Hoài Anh vào lòng khi cảm nhận được thân thể cô đang run lên từng đợt. Có lẽ cái quá khứ đó vẫn không ngừng ám ảnh cô.
- Đừng sợ! Có anh ở đây rồi. Từ nay, em sẽ được trả tự do...
- Chính là cậu ta! Chính cậu ta đã đánh tôi và dẫn “gái” của tôi đi!
Tiếng hét của ông ta khiến cho mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào Hải Nam.
Bây giờ trong quán chỉ còn tiếng ồn ào vang dội ở một góc.
Mọi người đều đổ xô lại coi, bỏ cuộc vui của mình sang một bên. Anh chàng DJ thấy vậy cũng mất hứng không chơi nhạc nữa, anh ta tháo headphones xuống rồi cũng hí hửng tới xem.
Hải Nam nghe đến từ “gái” thì nổi giận đùng đùng, anh xấn tới nắm lấy cổ áo ông ta, không ngần ngại “ban” cho ông ta thêm một đấm vào chỗ cũ.
- Tôi nói cho ông biết, tôi cấm ông không được gọi cô ấy là “gái“. Nếu không thì đừng trách tôi! - Hải Nam nắm lấy cổ áo ông ta, trừng mắt đe doạ.
- Tao cứ thích gọi đó thì sao? Nó là gái thì tao gọi là gái. Gái gái gái! - Ông ta không những không biết sợ mà còn nghênh mặt thách thức anh. Liền bị anh đấm thêm vài đấm xịt cả máu mũi, máu miệng.
- Cậu Hải Nam! Xin cậu dừng tay! Có chuyện gì rồi từ từ nói. - Chủ quán thấy vậy thì vội chạy tới can ngăn, ông ta sợ cứ đà này thì quán sẽ xảy ra án mạng mất. - Rốt cuộc là tại sao cậu lại dẫn Hoài Anh đi?
- Tôi thấy ông ta trong phòng đang đánh đập cô ấy nên mới dẫn cô ấy đi.
Lời nói của anh chứa đầy sự tức giận, nhưng chẳng ai lấy làm ngạc nhiên. Cứ như đối với họ, đây là chuyện bình thường vậy. Điều này càng khiến cho cơn giận của Hải Nam được dịp tăng lên.
- Xin lỗi cậu Hải Nam! Nhưng vì quý ông đây đã bỏ tiền ra mua một đêm của Hoài Anh nên đêm nay cô ấy hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của ngài ấy. - Chủ quán chỉ tay về phía người đàn ông lúc này đã được hai tên vệ sĩ đỡ dậy, từ tốn giải thích cho Hải Nam nghe.
Hải Nam vốn là khách vip ở đây và còn là bạn thân của Nhật Minh nên không ai dám đắc tội với anh, huống hồ gì Nhật Minh bạn anh lại là Tổng giám đốc của một công ty lớn. Ông ta nghe nói ông Hoàng Kỳ chỉ đắc tội với Nhật Minh một chút mà công ty bây giờ đã phá sản. Vì thế nên ông ta không dám đắc tội với Nhật Minh cũng như Hải Nam.
- Vậy ông ta mua một đêm của cô ấy bao nhiêu? - Hải Nam đút hai tay vào túi quần, nghênh mặt hỏi chủ quán.
- Dạ là hai mươi triệu! - Chủ quán đáp.
Hải Nam nghe vậy thì bật cười, lát sau anh hỏi tiếp:
- Vậy nếu tôi muốn mua một đời của cô ấy thì cần bao nhiêu?
- Nếu cậu Hải Nam thích thì tôi có thể miễn phí cho cậu một đêm vì nể tình cậu là khách quen ở đây. Nhưng tôi xin nói thẳng là tôi không thể bán cô ấy cho cậu được vì cô ta còn phải làm việc cho tôi để trả nợ. - Chủ quán nói.
Nghe đến từ “nợ”, mắt Hải Nam chợt sáng lên. Anh hỏi:
- Cô ấy thiếu nợ anh bao nhiêu? Nói đi tôi trả!
Chủ quán lẫn người đàn ông bị đánh kia kinh ngạc nhìn anh trong khi mọi người còn lại thì tỏ ra thích thú vô cùng. Chủ quán không ngờ rằng Hoài Anh lại có giá đến vậy, có người sẵn sàng chịu bỏ tiền ra để mua cô và trả nợ giúp cô. Sau vài giây suy nghĩ, ông ta nói:
- Năm trăm triệu!
- Chỉ nhiêu đó thôi ư? - Hải Nam nhếch môi, không có vẻ gì gọi là lúng túng trước số tiền không phải là nhỏ ấy. - Nếu như tôi trả cho anh năm trăm triệu, có phải là cô ấy sẽ được trả tự do không? - Anh trước sau vẫn muốn cô được tự do, vì như vậy cô sẽ không bị đánh đập và anh sẽ được ở bên cạnh cô.
- Đúng! - Chủ quán gật đầu.
- Được! Nhắn tin số tài khoản của anh cho tôi, ngày mai tôi sẽ chuyển tiền. Nhưng trước hết hãy cho tôi xem giấy nợ đã! - Anh đề nghị.
Chủ quán hất mặt cho một tên đàn em đi lấy. Lát sau, hắn ta cầm tờ giấy ấy ra đưa cho ông ta.
Chủ quán mở tờ giấy ấy ra, giơ lên trước mặt Hải Nam:
- Đây là giấy nợ của Hoài Anh. Sau khi anh chuyển tiền, tôi sẽ lập tức xé giấy nợ này đi.
- Không được! - Hải Nam lập tức phản đối. - Ngày mai anh hãy cùng tôi đến ngân hàng, nhớ đem theo giấy nợ. Chúng ta sẽ trao đổi ngay tại chỗ.
Chủ quán khẽ nhếch môi trước sự thông minh của anh. Anh sợ ông ta sẽ không giữ lời hứa nên mới bắt ông ta cùng đi. Ông ta khẽ cười rồi buông một tiếng: ”Được!” rất chắc chắn.
Cuộc trao đổi đến đây là kết thúc, mọi người trở lại với cuộc vui của mình. Ai nấy đều trở nên vui vẻ vì vừa xem được một cảnh hay, có rất nhiều lời khen dành cho Hải Nam vì anh đã ra tay cứu giúp một cô gái và đánh cho người đàn ông kia một trận tơi bời mà từ trước đến nay chưa hề xảy ra ở quán.
Người đàn ông kia kể từ lúc bị Hải Nam đánh cho sống dở chết dở thì ông ta như một con hổ hung hãn biến thành một con thỏ nhút nhát. Ông ta chỉ biết đứng nhìn Hải Nam bằng cặp mắt căm tức, chấp nhận bỏ qua cho Hoài Anh và Hải Nam khi chủ quán hứa là sẽ bồi thường cho ông ta.
Hải Nam trở lại nhà Hoài Anh. Nhà của cô chỉ là một căn nhà trọ cũ kĩ, đường lối đi vào lại chật hẹp và bốc mùi hôi thối của rác ở khắp nơi. Mặt tường ẩm thấp, bị mưa thấm ướt hiện lên những hằn ngoằn ngoèo và còn có vài vết nứt. Anh từng bước đi vào, đôi mày đẹp đẽ không khỏi chau lại với nhau. Một phần vì cái mùi không dễ ngửi này, còn một phần là vì anh đau lòng khi Hoài Anh lại ở một nơi như vậy.
Hải Nam đứng trước nhà cô, đưa tay gõ cửa. Chưa đầy một phút, cô bước ra. Trên người mặc một bộ quần áo ngủ đơn giản, trên tay cầm theo chiếc khăn lau mái tóc ướt. Hoài Anh vừa mới tắm xong, vừa bước ra thì có tiếng gõ cửa. Cô không ngờ là anh lại quay lại đây. Trước khi chia tay, Hải Nam chỉ dặn cô là ở nhà phải cẩn thận chứ không nói sẽ quay lại. Hoài Anh hơi ngẩn người nhìn anh, bàn tay đang cầm khăn lau tóc cũng dừng lại đôi chút.
Hải Nam yên lặng ngắm nhìn cô, lớp son phấn dày cộm trên mặt cô đã được tẩy rửa sạch sẽ, trả lại gương mặt trắng nõn nà đáng yêu lúc trước. Bộ đồ ôm sát gợi cảm cũng được thay bằng một bộ đồ ngủ kín đáo không kém phần ấm áp. Trên môi anh vẽ ra một nụ cười hài lòng.
- Không tính mời anh vào nhà sao? - Anh hỏi, nét mặt trông vui vẻ vô cùng.
Hoài Anh giật mình, xấu hổ lùi sang một bên để anh bước vào.
Nhà cô không có bàn ghế, cũng không có gì đặc biệt. Vừa bước vào là Hải Nam đã một lượt nhìn khắp không bỏ sót một thứ gì. Ngoài một cái tủ đựng quần áo và dụng cụ nhà bếp cộng thêm một vài thứ cần thiết khác thì chẳng có gì gọi là quan trọng. Chỗ cô ngủ cũng chỉ là một chiếc chiếu không hơn không kém, có vài chỗ đã bị mục. Nhìn nhà cô như vậy, lòng anh không khỏi thắt lại.
Hoài Anh chạy đi rót nước cho anh, còn anh tùy tiện tìm đại một chỗ ngồi.
- Anh uống miếng nước đi. - Hoài Anh e dè đặt ly nước trước mặt anh, để một người cao quý như anh vào nơi ổ chuột này, cô có chút ái ngại.
Hải Nam ”ừm” một tiếng rồi cầm lấy ly nước, uống một chút. Sau đó kéo cô ngồi lại gần mình, tự ý lấy cái khăn Hoài Anh vắt trên vai xuống lau tóc cho cô.
Hành động này của anh khiến cô thấy vừa vui vừa ngại. Cô bắt lấy cái khăn, không dám nhìn anh, nói:
- Em tự làm được.
Anh giật lại, trùm cả chiếc khăn lên đầu cô, thấp giọng nói:
- Anh biết em làm được nhưng anh vẫn muốn tự tay mình lau tóc cho em.
Mặt cô bị câu nói của anh làm cho đỏ cả lên, cả quá trình đều không dám ngẩng mặt nhìn anh. Không gian đột nhiên trở nên im lặng, chỉ có tiếng quạt vẫn đều đều quay.
- Hoài Anh!
Hải Nam đột nhiên gọi tên Hoài Anh khiến cô bất giác ngẩng đầu lên. Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở như ngừng lại. Với ánh mắt say đắm của anh, Hoài Anh cứ nghĩ anh sẽ hôn mình hay làm việc gì quá trớn nhưng không, anh chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, để mặt cô áp vào ngực mình. Hoài Anh có thể nghe tiếng tim đập nhanh của anh và hơi thở dồn dập từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
- Anh nhớ em! - Giọng nói của Hải Nam tràn đầy tha thiết, bao nhiêu nhớ nhung về cô anh đều thể hiện trong giây phút này. - Lần cuối em rời khỏi bệnh viện, những ngày sau đó anh đã rất nhớ em. Anh đã thử chạy đi tìm em nhưng không tìm thấy. Nhưng không ngờ ông trời không phụ lòng anh, đã cho anh gặp lại em.
Những câu nói của anh đã khiến cho Hoài Anh rơi nước mắt.
- Em tưởng anh không còn muốn chăm sóc một bệnh nhân bướng bỉnh như em nữa nên dù có bị đánh như thế nào, em vẫn giữ cho mình một chút ý thức cuối cùng để không cho phép người ta đưa mình vào bệnh viện. Hải Nam, em cũng rất nhớ anh. Nhiều lần em đứng trước bệnh viện để chờ anh, em tự nói với lòng là chỉ nhìn anh một chút thôi sẽ đi nhưng chỉ nhìn thôi em cũng không có can đảm. Em sợ trong phút chốc không kiềm chế được tình cảm, mình sẽ chạy đến làm phiền anh. Hải Nam, em xin lỗi! Xin lỗi anh vì đã khiến anh vì em mà bận tâm.
Hải Nam đờ người trong giây lát. Anh cứ tưởng rằng mình đơn phương nhưng hóa ra không phải. Cô cũng nhớ anh, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cho anh hạnh phúc lắm rồi.
Anh siết Hoài Anh chặt hơn, đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn.
- Ngốc à! Tại sao em phải xin lỗi anh chứ? Là anh tự nguyện mà.
Hoài Anh ở trong lòng Hải Nam nức nở, tựa như một đứa trẻ làm nũng với mẹ. Mặc cho anh vỗ về cỡ nào cũng không nín.
Lát sau, anh chợt hỏi:
- Có thể nói cho anh nghe, tại sao em lại thiếu nợ nhiều như vậy không?
Hoài Anh ngẩng gương mặt đã sớm ướt đẫm nước mắt lên nhìn anh, khẽ cắn môi.
- Em không muốn nói cũng không sao! Anh không ép em. - Hải Nam mỉm cười trấn an, vỗ nhẹ vào lưng cô.
Chính vì câu nói đó của anh mà Hoài Anh quyết định kể tất cả cho anh nghe. Vì tin tưởng anh nên cô sẽ không giấu giếm anh bất cứ chuyện gì.
Hoài Anh từ nhỏ đã có cuộc sống không như những người khác. Từ sau khi mẹ bệnh qua đời thì cha cô suốt ngày rượu chè be bét, lại còn cờ bạc. Cha cô thua bài nên vay tiền để trả nợ, mượn ai không mượn lại mượn ngay một ông chủ quán bar nổi tiếng là ăn lời cắt cổ. Cha vì không có tiền trả nợ nên bị người ta đánh đập, đến lúc không chịu nổi nữa thì nhảy sông tự tử, để lại Hoài Anh một mình với một khoản nợ mà cô nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ trả nổi. Ông chủ quán bar bắt cô phải làm việc cho ông ta để trả nợ. Lúc đó Hoài Anh chỉ mới mười lăm tuổi, một cái tuổi không quá nhỏ nhưng cũng không quá lớn để hiểu sự đời, va chạm với cuộc sống. Cô bị ông ta bắt mặc những bộ đồ hở hang để tiếp khách. Lúc bọn đàn ông có tiền chạm vào người cô, sờ soạng khắp nơi, cô cảm thấy rất ghê tởm, rất khó chịu. Bọn họ còn hôn vào cổ, vào ngực Hoài Anh khiến cô muốn khóc thét lên. Cô đẩy người đàn ông đó ra, tính chạy nhưng lại bị ông ta hung hăng túm tóc kéo lại, giáng thẳng vào mặt cô một bạt tai đau điếng. Rồi sau đó, cả bọn luân phiên nhau làm nhục cô, nỗi đau đớn này khiến cô muốn chết đi ngàn đi. Sau khi bọn họ thỏa mãn xong, quăng cho cô một xấp tiền rồi rời đi. Hoài Anh nhìn số tiền đó, một nỗi nhục nhã trước nay chưa hề có liền trỗi dậy. Từ đó, cô chính thức trở thành gái quán bar.
Mỗi đêm, có khi là ngay tại bar, cũng có khi ở khách sạn, Hoài Anh đều bị giày vò đến mức kiệt sức. Đến nay đã được tám năm rồi. Tám năm... cô đã bị hành hạ đến những tám năm nhưng số tiền cha cô nợ vẫn không hề thuyên giảm dù chỉ một chút. Hoài Anh biết là ông chủ quán bar chỉ muốn mình làm công cụ kiếm tiền cho ông ta chứ không hề muốn cho cô trả nợ. Cô biết được, nên mỗi khi có ai đó đụng vào thân thể mình thì cô liền vùng dậy chạy đi nhưng những kẻ dã man kia đời nào để cô thoát. Bọn họ ra sức đánh đập Hoài Anh đến thâm tím đầy mình và vứt cô lại khách sạn. Đến khi nhân viên khách sạn phát hiện thì cô lập được đưa vào bệnh viện. Đó cũng chính là lần đầu tiên cô gặp Hải Nam.
Không giống với những kẻ dã man kia đối xử với cô thật tàn nhẫn, Hải Nam đối xử với cô rất tốt, rất dịu dàng. Cũng chính vì vậy mà cô đã đặc biệt có tình cảm với anh ngay từ lần gặp đầu tiên.
Hoài Anh luôn tạo cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ, ương bướng để người ngoài không thể thấy được sự yếu đuối bên trong cô. Đó giờ chưa có ai quan tâm và lo lắng cho cô như anh, cha mẹ cô cũng chưa từng lo cho cô như vậy. Mặc dù rất muốn ở lại bệnh viện để nhận được sự quan tâm của anh nhưng nếu cô không về thì thế nào ông chủ cũng tìm đến và lôi cô về đánh cho một trận. Vì vậy mà Hoài Anh sống chết cũng phải rời đi nhưng ra viện rồi, cô lại nhớ Hải Nam, muốn được anh tiếp tục quan tâm như vậy. Những ngày sau đó, cô liên tục làm phật lòng khách để bản thân mình bị đánh rồi lại được đưa vào bệnh viện. Đó là lý do tại sao mà một tháng cô nhập viện tới bốn lần.
Rồi đến khi Hoài Anh nhận thấy mình thực sự thích Hải Nam và khi anh nói ra câu nói đó, cô có chết cũng không quay lại bệnh viện để anh chăm sóc. Một người làm gái như cô sao có thể được một bác sĩ cao quý như anh để mắt đến.
Hải Nam thắt lòng khi nghe về cuộc sống khốn khổ mà Hoài Anh đã trải qua. Anh không ngờ là một cô gái yếu ớt như cô lại phải chịu những nỗi bất hạnh lớn như vậy. Anh là khách quen ở nơi cô làm việc vậy mà bấy lâu nay lại không biết. Nếu sớm biết thì anh đã không để cô phải chịu đựng thêm bất cứ tổn thương nào nữa. Anh thề là từ nay không bao giờ đặt chân đến cái nơi dơ bẩn đó nữa.
Hải Nam siết chặt Hoài Anh vào lòng khi cảm nhận được thân thể cô đang run lên từng đợt. Có lẽ cái quá khứ đó vẫn không ngừng ám ảnh cô.
- Đừng sợ! Có anh ở đây rồi. Từ nay, em sẽ được trả tự do...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook