Em Là Vì Sao Đang Rơi
-
Chương 32: Tình cảm chân thành của Hải Nam
Hải Nam
vào bar, gọi cho mình một chai rượu và một dĩa trái cây.
Hải Nam ngồi trong một phòng cách ly với bên ngoài để tránh đi tiếng nhạc xập xình ngoài kia.
Anh nhiều lần cân nhắc xem có nên gọi cho Nhật Minh để nói cho cậu biết chuyện Đan Huy muốn quay lại với Nhã Thi hay không. Hải Nam muốn nói rõ cho cậu biết để cậu chuẩn bị tâm lí đối phó. Song anh suy nghĩ lại, lúc này không thể nói. Anh không muốn vì chuyện này mà làm lỡ mất chuyến công tác của Nhật Minh. Hơn ai hết anh hiểu, với tính cách của Nhật Minh khi nghe anh nói, chắc chắn cậu sẽ lập tức bay về.
Hải Nam biết Đan Huy từ thời đại học do Nhật Minh kể lại. Nhật Minh nói hắn là một người tài giỏi, xuất sắc trong học tập cũng như mọi hoạt động của trường. Nhật Minh không tiếc lời khen Đan Huy trước mặt Hải Nam khiến anh qua lời tấm tắc của cậu cũng nhận thấy hắn y như vậy. Anh hiếu kỳ về hắn nên ngỏ ý muốn gặp hắn một lần cho biết. Thế là vào một ngày nọ, cậu dẫn anh đến sân bóng rổ để xem trận đấu giữa hai đội. Trước khi thi đấu, cậu đã chỉ cho anh thấy hắn nên suốt trận đấu, anh chỉ tập trung vào mỗi mình hắn. Anh phải công nhận là hắn chơi rất hay, lúc dẫn bóng, lúc cho bóng vào rổ đều được hắn thể hiện rất nhuần nhuyễn và điệu bộ của hắn cũng rất dễ thu hút người khác. Tuy nhiên, đội hắn vẫn thua đội cậu với tỉ số 2-3.
Sau khi trận đấu kết thúc, Nhật Minh vẫy tay cho Hải Nam xuống sân vào và giới thiệu Đan Huy cho anh biết. Anh nhìn chàng trai trước mặt mình, nhìn gần mới thấy hắn quả thật là khôi ngô tuấn tú không kém gì cậu. Anh mỉm cười lịch thiệp, chìa một tay ra:
- Chào cậu! Tôi là Hải Nam, bạn thân của Nhật Minh. Tôi nghe cậu ấy nói rất nhiều về cậu nay mới được gặp mặt. Quả là tai nghe không bằng mắt thấy! Cậu chơi bóng rất hay!
Đan Huy hơi ngạc nhiên trước những gì Hải Nam nói nhưng rồi hắn nhanh chóng thu lại vẻ ngạc nhiên ấy. Hắn khẽ liếc mắt qua Nhật Minh sau đó quay lại Hải Nam, nhếch môi nhìn cái tay vẫn đang chìa ra của anh tỏ vẻ xem thường, nói:
- Không có gì! Tôi chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường thôi, đâu đáng để người ta nói tốt về mình.
Rồi hắn phủi tay bỏ đi trước cái nhìn ngơ ngác của mọi người, bao gồm cả Hải Nam và Nhật Minh.
Ngay từ lần đầu tiên gặp hắn, Hải Nam thấy hắn là một người vô cùng kiêu ngạo. Xem qua thì có thể thấy được hắn không ưa Nhật Minh vì dù hắn có xuất sắc, có tài giỏi đến mấy cũng không bằng cậu. Nhưng cậu khi đó vẫn xem hắn là bạn và không hề ghét hắn.
Lúc Đan Huy quen được Nhã Thi thì lúc đó anh đang du học ở nước ngoài. Khi về chưa được bao lâu thì lại hay tin hai người chia tay vì hắn đã có người khác và vì gia đình cô sắp phá sản. Lúc nghe xong, Hải Nam chỉ muốn chạy đi tìm hắn và cho hắn một trận nhưng bị Nhật Minh cản lại. Cậu nói như vậy cũng tốt, vậy thì Nhã Thi có thể thoát khỏi một kẻ hám tiền như hắn.
Đan Huy là một kẻ rất gian xảo, hắn muốn quay lại với Nhã Thi chỉ là muốn lợi dụng cô để trả thù Nhật Minh. Anh còn nhớ rất rõ hôm đó đến nhà cô, anh đã đụng mặt với hắn ngay trước hẻm.
Đã lâu rồi không nhìn thấy hắn xuất hiện ở nhà Nhã Thi, nay thấy hắn đột nhiên từ nhà cô đi ra, anh không khỏi ngạc nhiên và tức giận.
- Cậu đến đây làm gì? - Hải Nam nhíu mày hỏi hắn.
- Tôi đến thăm bạn gái mình không được à? - Hắn đút hai tay vào túi quần, đáp tỉnh bơ.
- Bạn gái? - Hải Nam lặp lại câu hỏi của hắn, sau đó anh nhếch môi khinh miệt. - Chẳng phải cậu đã chủ động chia tay với Nhã Thi rồi sao? Bây giờ cô ấy không còn là bạn gái của cậu nữa, mà là bạn gái của Nhật Minh.
Hắn nghe vậy không những không tức giận mà còn thản nhiên nói:
- Nhưng cô ấy nói với tôi là không phải. Cậu nghĩ xem, tôi nên tin người trong cuộc hay người ngoài cuộc đây?
- Cậu...
Hải Nam nhất thời bị hắn làm cho cứng họng, không ngừng trách Nhã Thi tại sao lại nói với hắn như vậy. Lẽ nào cô còn yêu hắn và vẫn chưa chấp nhận Nhật Minh sao?
- Rốt cuộc là cậu muốn gì ở cô ấy? Trước kia cậu đến với cô ấy là vì tiền còn bây giờ là gì đây?
Hắn phá lên cười, đi vòng qua người Hải Nam, đặt một tay lên vai anh, nói:
- Là gì ư? Là để trả thù người đã khiến tôi trắng tay khi rời khỏi Hoàng Kỳ. Mà Nhã Thi lại chính là công cụ duy nhất để tôi trả thù hắn. Ha ha ha!
Rồi hắn bỏ lên xe đi mất, Hải Nam tức giận chạy vào nhà cô định hỏi xem hắn đã nói gì với cô. Cái anh không ngờ là cô lại ôm chầm lấy mình mà khóc, anh đoán là cô vẫn còn yêu hắn. Nếu không, cô đã không khóc và hắn cũng không có cơ hội lên mặt đắc ý với mình như vậy.
Những tiếng ồn ào phát ra từ phòng bên cạnh kéo Hải Nam trở về thực tại. Hình như phòng bên cạnh có tiếng đổ vỡ và tiếng la hét, cầu xin buông tha của một cô gái nào đó.
Anh tính lơ đi nhưng tiếng của cô gái đó khiến anh quan tâm. Giọng nói đó quen lắm, hình như trước đây anh đã từng nghe.
Đem theo sự thắc mắc và tò mò, Hải Nam đứng dậy ra khỏi phòng và đi đến nơi phát ra tiếng ồn ấy.
Bàn tay anh chạm vào tay nắm cửa, do dự không biết có nên mở ra hay không thì thấy một nhân viên đang bưng chai rượu chuẩn bị đi vào. Thấy thế, Hải Nam vội nói:
- Đúng lúc tôi cũng đang tính vào phòng, để tôi giúp cậu đem rượu vào.
Anh chàng nhân viên kia nhìn anh một hồi rồi gật đầu, nghĩ anh là người trong phòng nên không nghĩ ngợi gì liền đưa khay rượu cho anh, không quên cảm ơn.
Hải Nam hít một hơi thật sâu, sau đó mở cửa bước vào.
Trước mặt anh là một cảnh tượng không thể tàn nhẫn hơn. Một người đàn ông trung niên, thân hình mập mạp đang không ngừng đánh đập một cô gái mặc cho cô gái ấy có van xin như thế nào. Dưới đất là những mảnh vỡ thủy tinh cộng với màu rượu đỏ thẫm nằm vương vãi khắp nơi. Hải Nam kinh ngạc tột độ trước sự việc đang diễn ra trước mắt, càng kinh ngạc hơn khi người con gái đang bị đánh ấy là Hoài Anh - người khiến anh ngày đêm mong nhớ.
Không một giây chần chừ, anh liền bưng khay rượu đến đặt lên trên bàn, nhìn người đàn ông kia nói:
- Rượu của ngài đây!
Bây giờ hai người họ mới nhận ra sự có mặt của anh. Người ngạc nhiên nhất có lẽ là Hoài Anh, cô mở to mắt nhìn Hải Nam rồi rất nhanh sau đó cúi mặt xuống khi thấy anh đang nhìn mình chằm chằm. Đã lâu rồi không gặp anh, cứ để anh nhìn thấy bộ dạng cô thương tích đầy mình nằm trong bệnh viện còn hơn là để anh nhìn thấy cái cảnh đáng xấu hổ này của mình.
- Để đó rồi đi ra ngoài đi! - Người đàn ông đó ra lệnh.
Hải Nam loay hoay không biết làm thế nào để cứu cô ra thì trong đầu anh chợt nảy ra sáng kiến.
Anh quay đi, vờ lấy điện thoại ra nghe như có người gọi đến, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
- Ông chủ nói sao ạ? Vâng! Tôi biết rồi! Tôi sẽ gọi cô ấy đến gặp ông ngay! - Hải Nam cúp máy, quay lại thì thấy hai người kia đang nhìn mình chằm chằm. Anh hắng giọng một cái rồi cúi đầu xin lỗi người đàn ông kia. - Thật xin lỗi ngài! Ông chủ của tôi có việc nên cho gọi Hoài Anh đến gấp, ông chủ bảo tôi gọi một cô gái khác đến tiếp đãi ngài.
Người đàn ông kia nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, ông ta nắm lấy tay Hoài Anh siết mạnh khiến cô đau đến nhăn nhó. Hải Nam thấy cô đau, hai tay anh nắm chặt lại với nhau.
- Nói với ông chủ của cậu là tôi không cần ai hết, chỉ cần cô gái này thôi! - Người đàn ông đó chỉ chỉ vào Hoài Anh vẫn đang cố sức thoát khỏi ông ta.
- Thật xin lỗi nhưng ông chủ có việc gấp lắm, nếu cô Hoài Anh không tới ngay thì tôi e sau này ngài sẽ không còn được gặp cô ấy nữa đâu. - Hải Nam kiên nhẫn thuyết phục. Bình sinh anh là một người chưa bao giờ phải đứng hạ mình trước người khác như vậy. Nhưng ai bảo người anh muốn cứu là cô cơ chứ!
- Vậy để tôi gọi điện cho ông chủ của cậu!
Nói đoạn ông ta buông tay Hoài Anh ra rồi lấy điện thoại gọi cho chủ quán. Hoài Anh nhìn anh đầy lo lắng. Cô biết anh vì muốn giúp mình nên đã nói dối, nếu để ông chủ biết được thì không chỉ cô bị đánh mà ngay cả anh cũng sẽ bị liên lụy.
- A lô! Anh Trần hả? Tôi...
Bốp!
Một cú đấm giáng thẳng vào mặt người đàn ông kia khiến ông ta choáng váng, chưa nói được tròn câu thì chiếc điện thoại đắt tiền của ông ta đã văng sang một góc, cả pin cũng văng ra luôn.
Hoài Anh hốt hoảng đứng dậy đỡ ông ta nhưng đã bị Hải Nam kéo ra phía sau lưng mình, bảo vệ cho cô.
- Ở yên đó cho tôi! - Anh nhìn cô cảnh cáo.
- Mày... sao mày dám? - Ông ta ôm một bên mặt bị đánh, tức giận chỉ tay vào mặt anh hét lên.
- Tôi nói nhỏ nhẹ ông không nghe lại muốn ăn đấm mới chịu. Nói cho ông biết, nếu ông còn dám đánh cô gái này một lần nữa thì lần sau không chỉ một đấm đâu mà là một dao đó.
Không chỉ ông ta run sợ khi nghe Hải Nam nói mà ngay cả Hoài Anh đứng đằng sau cũng phải kinh hãi nhìn anh. Cô không ngờ một anh chàng bác sĩ có dáng người thư sinh như anh mà lại có thể thốt ra những lời mang tính bạo lực ấy.
- Mày... Mày dám? Tao sẽ bảo chủ quán đuổi việc mày và cho mày một trận.
Hải Nam nghe vậy không một chút tỏ ra sợ hãi mà còn làm ra vẻ như thích thú lắm:
- Ồ! Ông cứ việc, nhưng mở to mắt ra nhìn kĩ xem tôi là ai đi rồi hẵng nói.
Ông ta lúc này mới để ý đến bộ đồ anh đang mặc không phải là đồng phục nhân viên. Đồng phục nhân viên là quần jean áo sơ mi trắng có thắt một chiếc nơ đỏ ở cổ và được đóng thùng gọn gàng. Còn anh mặc quần âu, áo sơ mi xanh bỏ ngoài quần. Ông ta lớn tiếng hỏi:
- Mày không phải là nhân viên ở đây! Vậy rốt cuộc mày là ai? Có quan hệ gì với cô ta? - Ông ta hất mặt về phía Hoài Anh đang đứng sợ hãi ở phía sau.
- Tôi nghĩ là mình không cần phải trả lời những câu hỏi vô nghĩa đó của ông.
Trao cho ông ta một cái nhìn sắc bén và một nụ cười khinh bỉ rồi nắm tay Hoài Anh dẫn đi. Nhưng Hoài Anh đã rút tay mình lại, nhìn anh lắc đầu:
- Tôi không thể đi theo anh được! - Cô sợ khi ông chủ biết chuyện sẽ làm liên lụy đến anh.
- Không nói nhiều! Mau đi theo tôi! - Hải Nam quát lớn khiến Hoài Anh giật mình, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh cô bỗng thấy sợ. Lần đầu tiên cô thấy anh giận dữ với mình như vậy, lúc trước ở bệnh viện anh đối xử với cô rất dịu dàng cơ mà. Sao bây giờ lại...
Nghĩ đến đó, cô rơm rớm nước mắt để mặc cho anh dẫn mình đi đâu thì đi.
Anh dẫn Hoài Anh đi ra khỏi quán mà không gặp bất kì trở ngại nào vì đối với họ, việc khách vào quán dẫn “gái” đi là chuyện bình thường.
Người đàn ông trong kia tức giận tột cùng khi thấy anh dẫn “gái” của mình đi mất. Ông ta chạy đi nhặt lại điện thoại, lắp pin vào rồi gọi điện cho chủ quán bar.
- A lô! Anh Trần, tôi vừa bị một thằng nhãi ranh cướp mất “gái” của mình. Anh mau tới đây giải quyết cho tôi! Nếu không thì từ nay về sau đừng hòng tôi ủng hộ quán anh nữa.
...
Hải Nam chở Hoài Anh đến một chỗ vắng vẻ rồi dừng xe. Từ lúc rời khỏi quán bar, cô không hề mở miệng nói với anh một tiếng. Bởi cô không biết mình nên nói gì và làm gì, cô nhận thấy sắc mặt anh không tốt nên không dám lên tiếng. Không khí trong xe có phần hơi ngột ngạt, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Hải Nam nhìn qua cô, ánh mắt di chuyển từ mặt cô xuống dưới. Anh tự hỏi, Hoài Anh với cô gái mình đã từng gặp trong bệnh viện có phải là cùng một người không? Nếu phải, tại sao cô lúc ở bệnh viện và lúc ở bar sao lại khác nhau một trời một vực thế?
Trước mặt anh, cô không còn là một Hoài Anh ngang bướng mà anh đã từng gặp. Thay vào đó là một Hoài Anh mềm mỏng và trông yếu đuối vô cùng.
Lúc ở bệnh viện, trông cô khá là đáng yêu với gương mặt mộc không trang điểm và tính khí bướng bỉnh trẻ con khiến anh yêu mến. Còn lúc ở bar, cô với gương mặt trang điểm lòe loẹt, ăn mặc hở hang khiến anh mém tí nữa là nhìn không ra. Anh không ngờ là cô lại làm cái nghề đó, cái nghề bị người đời khinh rẻ và luôn bị kẻ có tiền hành hạ thân xác. Thảo nào mà mỗi lần nhập viện, trên người cô lúc nào có một vài vết bầm tím.
- Có đau không? - Hải Nam cầm lấy cánh tay cô, xem xét những vết bầm tím trên đó rồi hỏi, vẻ mặt có chút đau lòng.
Hoài Anh nghe giọng nói nhẹ nhàng của anh, lại thấy anh nhìn mình với vẻ lo lắng thì cảm động vô cùng. Cô nhẹ gật đầu, nước mắt tự nhiên rơi xuống.
Anh vẫn vậy, vẫn đối xử nhẹ nhàng với cô như vậy. Khi nhìn thấy anh xuất hiện, cô đã rất vui mừng song cũng rất xấu hổ. Vui mừng vì từ ngày bước chân ra khỏi bệnh viện, thề là có chết cũng không quay lại thì những ngày sau đó không gặp anh, cô đã rất nhớ anh. Nhớ gương mặt anh lúc la mắng khi cô không chịu nghe lời, nhớ sự quan tâm dịu dàng của anh khi thấy cô bị thương, nhớ hương vị thơm ngon của cháo mà anh mang đến. Dù rất nhớ nhưng Hoài Anh không thể đến gặp anh, dù có bị đánh đến ngất xỉu, cô cũng nhất quyết không để người ta đưa mình vào bệnh viện. Vì anh đã từng nói không muốn chăm sóc một bệnh nhân ngang bướng như mình . Câu nói đó... ngày nào cũng lởn vởn trong đầu Hoài Anh khiến cô đau lòng không dám gặp anh.
- Sao vậy? Đau lắm à? - Hải Nam hỏi khi thấy cô khóc, không ngần ngại lấy tay lau nước mắt cho cô.
Hoài Anh không tránh né, cô muốn được anh quan tâm lo lắng mãi như vậy. Nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, cô vội tháo dây an toàn ra, lau khô nước mắt rồi nói:
- Xin lỗi nhưng tôi phải đi rồi! Cảm ơn anh đã giúp tôi. - Cô phải về lại quán để làm việc, nếu không cô sẽ không có tiền trả nợ và sẽ bị ông chủ cho người đánh.
- Trời tối như vậy rồi cô còn định đi đâu? - Hải Nam hỏi, anh không muốn vừa gặp được cô đã phải xa cô.
- Tôi phải quay lại làm việc nếu không...
- Cô còn muốn tới đó làm để bị ông ta dày vò nữa à? - Anh chen ngang, tức giận kéo cô trở lại, đóng luôn cánh cửa cô vừa mở.
- Chứ anh bảo tôi phải làm sao? Tôi không làm thì tiền đâu mà trả nợ chứ? - Hoài Anh ôm mặt khóc nức nở.
- Nợ? - Hải Nam nhíu mày. - Vậy cô nợ ai và nợ bao nhiêu?
Nghe anh hỏi vậy, cô ngẩng mặt lên nhìn anh.
- Anh hỏi làm gì? Bộ anh tính trả sao?
Hoài Anh chỉ tính hỏi móc anh thôi nhưng không ngờ là anh lại gật đầu nói: ”Phải!” Khiến cô một phen chết sững.
Cô nhìn anh một lúc rồi lau nước mắt, trở lại vẻ bướng bỉnh như khi ở bệnh viện. Cô mở cửa xe, buông một câu: “Không cần!”
Hoài Anh không muốn mình mắc nợ Hải Nam, nợ của cô thì phải do cô trả, dù có phải làm việc ở đó cả đời cô cũng chịu.
Cũng như lần trước, Hải Nam kéo cô lại rồi đóng sầm cửa. Anh nắm lấy hai vai cô, để mặt cô đối diện với mặt mình. Không kiềm lòng được, môi anh cuốn lấy môi cô một cách bạo lực.
Hoài Anh bất ngờ mở to mắt nhìn cái người đang say sưa hôn mình, nửa muốn để yên, nửa muốn đẩy anh ra. Khi bàn tay cô đưa lên định ôm lấy cổ anh để đáp lại nụ hôn ấy thì hình ảnh cô bị mấy người đàn ông kia ve vãn khắp người hiện lên trong đầu khiến Hoài Anh bừng tỉnh đẩy anh ra. Cô không muốn một người sạch sẽ như anh hôn một người dơ bẩn như mình.
- Tôi xin lỗi! - Cô cúi đầu lí nhí nói.
Hải Nam thở dài, ngả người ra ghế lấy hai tay day day trán. Anh không hiểu sao bản thân mình lại hành động như vậy. Anh chỉ biết, gặp được cô thì anh không để nào để vụt mất cô lần nữa như khi ở bệnh. Lúc nhìn cô gạt nước mắt bước đi và nói rằng có chết cũng không quay lại, anh cảm thấy có cái gì đó nhói lên trong tim. Nhìn dáng người nhỏ nhắn rời đi ngay trước mắt, Hải Nam chỉ muốn chạy thật nhanh đến kéo cô ôm vào lòng. Nhưng đôi chân anh cứng ngắc, một bước cũng không nhấc nổi. Để đến khi cô đi mất, anh mới vội vàng đuổi theo nhưng một chút bóng dáng cũng không thấy đâu. Có lần, anh lái xe đi tìm cô vì nghĩ rằng mỗi lần có người bị thương thì đều được đưa đến bệnh viện gần nhất nên anh nghĩ rằng cô cũng ở gần đây. Nhưng cô cứ như là bốc hơi khỏi thế gian này vậy, đến cả một chút tăm hơi cũng không thấy.
Hoài Anh sau khi từ chối nụ hôn của anh thì ngồi im không nhúc nhích. Đến khi cô một lần nữa muốn xuống xe thì anh cất tiếng:
- Đừng làm nữa! Hãy ở lại bên cạnh tôi đi! Tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em.
Cô bị những lời nói chân thành của Hải Nam làm cho rung động, tim đập nhanh. Nước mắt Hoài Anh lại rơi xuống, trái tim bảo cô gật đầu nhưng lí trí lại không cho phép cô làm điều đó.
- Xin lỗi nhưng tôi không thể!
Cô mở cửa xuống xe, ôm mặt chạy đi. Hải Nam vội mở cửa đuổi theo.
Khi đã nắm được cánh tay Hoài Anh, anh kéo cô ôm vào lòng, siết chặt mặc cho cô gái ấy vùng vẫy, la hét:
- Buông tôi ra! Tôi chỉ là hạng gái bán thân thôi. Tôi đã từng qua tay rất nhiều người. Vì vậy nên tôi không xứng với một người cao quý như anh đâu. - Hoài Anh vừa nói vừa đấm thùm thụp vào người anh, đem hết sự hổ thẹn trút ra ngoài.
- Tôi biết! Ngay từ khi nhìn thấy em trong quán bar thì tôi đã biết em làm nghề gì rồi. Nhưng tôi không quan tâm! Nếu em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi thì tôi sẽ không để ý em là ai, đã từng làm gì. - Hải Nam giữ chặt hai vai cô, nói lớn.
Anh lại khiến cô cảm động nữa rồi. Chỉ bốn từ “tôi không quan tâm” cũng đủ khiến cho trái tim Hoài anh reo vang. Cô nhất thời ngây ngốc nhìn anh. Đôi mắt chớp nhẹ, nước mắt theo cái chớp ấy rơi ra. Anh lau nước mắt nơi khóe mắt cho cô gái ấy, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ. Tiếp tục khuyên cô:
- Nghe lời tôi dù chỉ một lần thôi. Tôi không muốn để em trở về đó rồi bị ông ta tiếp tục hành hạ, nhất là vừa rồi tôi đã đánh ông ta. Ông ta nhất định sẽ trút giận lên người em. Nếu em bị thương thì tôi sẽ rất đau lòng.
Câu cuối cùng của anh hoàn toàn chinh phục trái tim vốn mỏng manh, yếu đuối của cô. Dù cô có ngang bướng đến đâu, mạnh mẽ đến đâu cũng phải mềm lòng trước anh, trước sự quan tâm dịu dàng của anh.
Cô ôm chầm lấy Hải Nam, vùi mặt vào ngực anh. Cô sẽ thử để cho bản thân mình một cơ hội để ở bên cạnh anh, ở bên cạnh một người ngay từ đầu cô đã đem lòng yêu mến. Cô sẽ để mặc cho trái tim mình điều khiển lí trí một lần.
“Hải Nam, em sẽ để cho mình một lần được yêu đúng nghĩa.”
- Bây giờ anh đưa em về nhà, đợi anh giải quyết xong mọi chuyện rồi sẽ đến tìm em. - Hải Nam buông cô ra rồi nhìn cô nói, ánh mắt thể hiện rõ sự yêu thương.
Hoài Anh mỉm cười đáp lại anh, nhẹ gật đầu rồi để mặc anh dẫn mình đi.
Hải Nam vừa ngồi vào xe thì đúng lúc điện thoại reo lên, là chủ quán bar gọi.
- Tôi sẽ đến đó ngay!
Nói xong anh cúp máy, lái xe chạy đi. Hoài Anh thấy sắc mặt anh không tốt nên lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Có phải ông ta đang làm loạn ở đó không? Không được rồi, anh mau chở em về đó đi nếu không ông ta sẽ không bỏ qua cho cả em và anh đâu.
- Em yên tâm! Anh đâu phải là người dễ đối phó như vậy. - Hải Nam vỗ tay cô, mỉm cười trấn an.
Hải Nam ngồi trong một phòng cách ly với bên ngoài để tránh đi tiếng nhạc xập xình ngoài kia.
Anh nhiều lần cân nhắc xem có nên gọi cho Nhật Minh để nói cho cậu biết chuyện Đan Huy muốn quay lại với Nhã Thi hay không. Hải Nam muốn nói rõ cho cậu biết để cậu chuẩn bị tâm lí đối phó. Song anh suy nghĩ lại, lúc này không thể nói. Anh không muốn vì chuyện này mà làm lỡ mất chuyến công tác của Nhật Minh. Hơn ai hết anh hiểu, với tính cách của Nhật Minh khi nghe anh nói, chắc chắn cậu sẽ lập tức bay về.
Hải Nam biết Đan Huy từ thời đại học do Nhật Minh kể lại. Nhật Minh nói hắn là một người tài giỏi, xuất sắc trong học tập cũng như mọi hoạt động của trường. Nhật Minh không tiếc lời khen Đan Huy trước mặt Hải Nam khiến anh qua lời tấm tắc của cậu cũng nhận thấy hắn y như vậy. Anh hiếu kỳ về hắn nên ngỏ ý muốn gặp hắn một lần cho biết. Thế là vào một ngày nọ, cậu dẫn anh đến sân bóng rổ để xem trận đấu giữa hai đội. Trước khi thi đấu, cậu đã chỉ cho anh thấy hắn nên suốt trận đấu, anh chỉ tập trung vào mỗi mình hắn. Anh phải công nhận là hắn chơi rất hay, lúc dẫn bóng, lúc cho bóng vào rổ đều được hắn thể hiện rất nhuần nhuyễn và điệu bộ của hắn cũng rất dễ thu hút người khác. Tuy nhiên, đội hắn vẫn thua đội cậu với tỉ số 2-3.
Sau khi trận đấu kết thúc, Nhật Minh vẫy tay cho Hải Nam xuống sân vào và giới thiệu Đan Huy cho anh biết. Anh nhìn chàng trai trước mặt mình, nhìn gần mới thấy hắn quả thật là khôi ngô tuấn tú không kém gì cậu. Anh mỉm cười lịch thiệp, chìa một tay ra:
- Chào cậu! Tôi là Hải Nam, bạn thân của Nhật Minh. Tôi nghe cậu ấy nói rất nhiều về cậu nay mới được gặp mặt. Quả là tai nghe không bằng mắt thấy! Cậu chơi bóng rất hay!
Đan Huy hơi ngạc nhiên trước những gì Hải Nam nói nhưng rồi hắn nhanh chóng thu lại vẻ ngạc nhiên ấy. Hắn khẽ liếc mắt qua Nhật Minh sau đó quay lại Hải Nam, nhếch môi nhìn cái tay vẫn đang chìa ra của anh tỏ vẻ xem thường, nói:
- Không có gì! Tôi chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường thôi, đâu đáng để người ta nói tốt về mình.
Rồi hắn phủi tay bỏ đi trước cái nhìn ngơ ngác của mọi người, bao gồm cả Hải Nam và Nhật Minh.
Ngay từ lần đầu tiên gặp hắn, Hải Nam thấy hắn là một người vô cùng kiêu ngạo. Xem qua thì có thể thấy được hắn không ưa Nhật Minh vì dù hắn có xuất sắc, có tài giỏi đến mấy cũng không bằng cậu. Nhưng cậu khi đó vẫn xem hắn là bạn và không hề ghét hắn.
Lúc Đan Huy quen được Nhã Thi thì lúc đó anh đang du học ở nước ngoài. Khi về chưa được bao lâu thì lại hay tin hai người chia tay vì hắn đã có người khác và vì gia đình cô sắp phá sản. Lúc nghe xong, Hải Nam chỉ muốn chạy đi tìm hắn và cho hắn một trận nhưng bị Nhật Minh cản lại. Cậu nói như vậy cũng tốt, vậy thì Nhã Thi có thể thoát khỏi một kẻ hám tiền như hắn.
Đan Huy là một kẻ rất gian xảo, hắn muốn quay lại với Nhã Thi chỉ là muốn lợi dụng cô để trả thù Nhật Minh. Anh còn nhớ rất rõ hôm đó đến nhà cô, anh đã đụng mặt với hắn ngay trước hẻm.
Đã lâu rồi không nhìn thấy hắn xuất hiện ở nhà Nhã Thi, nay thấy hắn đột nhiên từ nhà cô đi ra, anh không khỏi ngạc nhiên và tức giận.
- Cậu đến đây làm gì? - Hải Nam nhíu mày hỏi hắn.
- Tôi đến thăm bạn gái mình không được à? - Hắn đút hai tay vào túi quần, đáp tỉnh bơ.
- Bạn gái? - Hải Nam lặp lại câu hỏi của hắn, sau đó anh nhếch môi khinh miệt. - Chẳng phải cậu đã chủ động chia tay với Nhã Thi rồi sao? Bây giờ cô ấy không còn là bạn gái của cậu nữa, mà là bạn gái của Nhật Minh.
Hắn nghe vậy không những không tức giận mà còn thản nhiên nói:
- Nhưng cô ấy nói với tôi là không phải. Cậu nghĩ xem, tôi nên tin người trong cuộc hay người ngoài cuộc đây?
- Cậu...
Hải Nam nhất thời bị hắn làm cho cứng họng, không ngừng trách Nhã Thi tại sao lại nói với hắn như vậy. Lẽ nào cô còn yêu hắn và vẫn chưa chấp nhận Nhật Minh sao?
- Rốt cuộc là cậu muốn gì ở cô ấy? Trước kia cậu đến với cô ấy là vì tiền còn bây giờ là gì đây?
Hắn phá lên cười, đi vòng qua người Hải Nam, đặt một tay lên vai anh, nói:
- Là gì ư? Là để trả thù người đã khiến tôi trắng tay khi rời khỏi Hoàng Kỳ. Mà Nhã Thi lại chính là công cụ duy nhất để tôi trả thù hắn. Ha ha ha!
Rồi hắn bỏ lên xe đi mất, Hải Nam tức giận chạy vào nhà cô định hỏi xem hắn đã nói gì với cô. Cái anh không ngờ là cô lại ôm chầm lấy mình mà khóc, anh đoán là cô vẫn còn yêu hắn. Nếu không, cô đã không khóc và hắn cũng không có cơ hội lên mặt đắc ý với mình như vậy.
Những tiếng ồn ào phát ra từ phòng bên cạnh kéo Hải Nam trở về thực tại. Hình như phòng bên cạnh có tiếng đổ vỡ và tiếng la hét, cầu xin buông tha của một cô gái nào đó.
Anh tính lơ đi nhưng tiếng của cô gái đó khiến anh quan tâm. Giọng nói đó quen lắm, hình như trước đây anh đã từng nghe.
Đem theo sự thắc mắc và tò mò, Hải Nam đứng dậy ra khỏi phòng và đi đến nơi phát ra tiếng ồn ấy.
Bàn tay anh chạm vào tay nắm cửa, do dự không biết có nên mở ra hay không thì thấy một nhân viên đang bưng chai rượu chuẩn bị đi vào. Thấy thế, Hải Nam vội nói:
- Đúng lúc tôi cũng đang tính vào phòng, để tôi giúp cậu đem rượu vào.
Anh chàng nhân viên kia nhìn anh một hồi rồi gật đầu, nghĩ anh là người trong phòng nên không nghĩ ngợi gì liền đưa khay rượu cho anh, không quên cảm ơn.
Hải Nam hít một hơi thật sâu, sau đó mở cửa bước vào.
Trước mặt anh là một cảnh tượng không thể tàn nhẫn hơn. Một người đàn ông trung niên, thân hình mập mạp đang không ngừng đánh đập một cô gái mặc cho cô gái ấy có van xin như thế nào. Dưới đất là những mảnh vỡ thủy tinh cộng với màu rượu đỏ thẫm nằm vương vãi khắp nơi. Hải Nam kinh ngạc tột độ trước sự việc đang diễn ra trước mắt, càng kinh ngạc hơn khi người con gái đang bị đánh ấy là Hoài Anh - người khiến anh ngày đêm mong nhớ.
Không một giây chần chừ, anh liền bưng khay rượu đến đặt lên trên bàn, nhìn người đàn ông kia nói:
- Rượu của ngài đây!
Bây giờ hai người họ mới nhận ra sự có mặt của anh. Người ngạc nhiên nhất có lẽ là Hoài Anh, cô mở to mắt nhìn Hải Nam rồi rất nhanh sau đó cúi mặt xuống khi thấy anh đang nhìn mình chằm chằm. Đã lâu rồi không gặp anh, cứ để anh nhìn thấy bộ dạng cô thương tích đầy mình nằm trong bệnh viện còn hơn là để anh nhìn thấy cái cảnh đáng xấu hổ này của mình.
- Để đó rồi đi ra ngoài đi! - Người đàn ông đó ra lệnh.
Hải Nam loay hoay không biết làm thế nào để cứu cô ra thì trong đầu anh chợt nảy ra sáng kiến.
Anh quay đi, vờ lấy điện thoại ra nghe như có người gọi đến, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
- Ông chủ nói sao ạ? Vâng! Tôi biết rồi! Tôi sẽ gọi cô ấy đến gặp ông ngay! - Hải Nam cúp máy, quay lại thì thấy hai người kia đang nhìn mình chằm chằm. Anh hắng giọng một cái rồi cúi đầu xin lỗi người đàn ông kia. - Thật xin lỗi ngài! Ông chủ của tôi có việc nên cho gọi Hoài Anh đến gấp, ông chủ bảo tôi gọi một cô gái khác đến tiếp đãi ngài.
Người đàn ông kia nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, ông ta nắm lấy tay Hoài Anh siết mạnh khiến cô đau đến nhăn nhó. Hải Nam thấy cô đau, hai tay anh nắm chặt lại với nhau.
- Nói với ông chủ của cậu là tôi không cần ai hết, chỉ cần cô gái này thôi! - Người đàn ông đó chỉ chỉ vào Hoài Anh vẫn đang cố sức thoát khỏi ông ta.
- Thật xin lỗi nhưng ông chủ có việc gấp lắm, nếu cô Hoài Anh không tới ngay thì tôi e sau này ngài sẽ không còn được gặp cô ấy nữa đâu. - Hải Nam kiên nhẫn thuyết phục. Bình sinh anh là một người chưa bao giờ phải đứng hạ mình trước người khác như vậy. Nhưng ai bảo người anh muốn cứu là cô cơ chứ!
- Vậy để tôi gọi điện cho ông chủ của cậu!
Nói đoạn ông ta buông tay Hoài Anh ra rồi lấy điện thoại gọi cho chủ quán. Hoài Anh nhìn anh đầy lo lắng. Cô biết anh vì muốn giúp mình nên đã nói dối, nếu để ông chủ biết được thì không chỉ cô bị đánh mà ngay cả anh cũng sẽ bị liên lụy.
- A lô! Anh Trần hả? Tôi...
Bốp!
Một cú đấm giáng thẳng vào mặt người đàn ông kia khiến ông ta choáng váng, chưa nói được tròn câu thì chiếc điện thoại đắt tiền của ông ta đã văng sang một góc, cả pin cũng văng ra luôn.
Hoài Anh hốt hoảng đứng dậy đỡ ông ta nhưng đã bị Hải Nam kéo ra phía sau lưng mình, bảo vệ cho cô.
- Ở yên đó cho tôi! - Anh nhìn cô cảnh cáo.
- Mày... sao mày dám? - Ông ta ôm một bên mặt bị đánh, tức giận chỉ tay vào mặt anh hét lên.
- Tôi nói nhỏ nhẹ ông không nghe lại muốn ăn đấm mới chịu. Nói cho ông biết, nếu ông còn dám đánh cô gái này một lần nữa thì lần sau không chỉ một đấm đâu mà là một dao đó.
Không chỉ ông ta run sợ khi nghe Hải Nam nói mà ngay cả Hoài Anh đứng đằng sau cũng phải kinh hãi nhìn anh. Cô không ngờ một anh chàng bác sĩ có dáng người thư sinh như anh mà lại có thể thốt ra những lời mang tính bạo lực ấy.
- Mày... Mày dám? Tao sẽ bảo chủ quán đuổi việc mày và cho mày một trận.
Hải Nam nghe vậy không một chút tỏ ra sợ hãi mà còn làm ra vẻ như thích thú lắm:
- Ồ! Ông cứ việc, nhưng mở to mắt ra nhìn kĩ xem tôi là ai đi rồi hẵng nói.
Ông ta lúc này mới để ý đến bộ đồ anh đang mặc không phải là đồng phục nhân viên. Đồng phục nhân viên là quần jean áo sơ mi trắng có thắt một chiếc nơ đỏ ở cổ và được đóng thùng gọn gàng. Còn anh mặc quần âu, áo sơ mi xanh bỏ ngoài quần. Ông ta lớn tiếng hỏi:
- Mày không phải là nhân viên ở đây! Vậy rốt cuộc mày là ai? Có quan hệ gì với cô ta? - Ông ta hất mặt về phía Hoài Anh đang đứng sợ hãi ở phía sau.
- Tôi nghĩ là mình không cần phải trả lời những câu hỏi vô nghĩa đó của ông.
Trao cho ông ta một cái nhìn sắc bén và một nụ cười khinh bỉ rồi nắm tay Hoài Anh dẫn đi. Nhưng Hoài Anh đã rút tay mình lại, nhìn anh lắc đầu:
- Tôi không thể đi theo anh được! - Cô sợ khi ông chủ biết chuyện sẽ làm liên lụy đến anh.
- Không nói nhiều! Mau đi theo tôi! - Hải Nam quát lớn khiến Hoài Anh giật mình, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh cô bỗng thấy sợ. Lần đầu tiên cô thấy anh giận dữ với mình như vậy, lúc trước ở bệnh viện anh đối xử với cô rất dịu dàng cơ mà. Sao bây giờ lại...
Nghĩ đến đó, cô rơm rớm nước mắt để mặc cho anh dẫn mình đi đâu thì đi.
Anh dẫn Hoài Anh đi ra khỏi quán mà không gặp bất kì trở ngại nào vì đối với họ, việc khách vào quán dẫn “gái” đi là chuyện bình thường.
Người đàn ông trong kia tức giận tột cùng khi thấy anh dẫn “gái” của mình đi mất. Ông ta chạy đi nhặt lại điện thoại, lắp pin vào rồi gọi điện cho chủ quán bar.
- A lô! Anh Trần, tôi vừa bị một thằng nhãi ranh cướp mất “gái” của mình. Anh mau tới đây giải quyết cho tôi! Nếu không thì từ nay về sau đừng hòng tôi ủng hộ quán anh nữa.
...
Hải Nam chở Hoài Anh đến một chỗ vắng vẻ rồi dừng xe. Từ lúc rời khỏi quán bar, cô không hề mở miệng nói với anh một tiếng. Bởi cô không biết mình nên nói gì và làm gì, cô nhận thấy sắc mặt anh không tốt nên không dám lên tiếng. Không khí trong xe có phần hơi ngột ngạt, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Hải Nam nhìn qua cô, ánh mắt di chuyển từ mặt cô xuống dưới. Anh tự hỏi, Hoài Anh với cô gái mình đã từng gặp trong bệnh viện có phải là cùng một người không? Nếu phải, tại sao cô lúc ở bệnh viện và lúc ở bar sao lại khác nhau một trời một vực thế?
Trước mặt anh, cô không còn là một Hoài Anh ngang bướng mà anh đã từng gặp. Thay vào đó là một Hoài Anh mềm mỏng và trông yếu đuối vô cùng.
Lúc ở bệnh viện, trông cô khá là đáng yêu với gương mặt mộc không trang điểm và tính khí bướng bỉnh trẻ con khiến anh yêu mến. Còn lúc ở bar, cô với gương mặt trang điểm lòe loẹt, ăn mặc hở hang khiến anh mém tí nữa là nhìn không ra. Anh không ngờ là cô lại làm cái nghề đó, cái nghề bị người đời khinh rẻ và luôn bị kẻ có tiền hành hạ thân xác. Thảo nào mà mỗi lần nhập viện, trên người cô lúc nào có một vài vết bầm tím.
- Có đau không? - Hải Nam cầm lấy cánh tay cô, xem xét những vết bầm tím trên đó rồi hỏi, vẻ mặt có chút đau lòng.
Hoài Anh nghe giọng nói nhẹ nhàng của anh, lại thấy anh nhìn mình với vẻ lo lắng thì cảm động vô cùng. Cô nhẹ gật đầu, nước mắt tự nhiên rơi xuống.
Anh vẫn vậy, vẫn đối xử nhẹ nhàng với cô như vậy. Khi nhìn thấy anh xuất hiện, cô đã rất vui mừng song cũng rất xấu hổ. Vui mừng vì từ ngày bước chân ra khỏi bệnh viện, thề là có chết cũng không quay lại thì những ngày sau đó không gặp anh, cô đã rất nhớ anh. Nhớ gương mặt anh lúc la mắng khi cô không chịu nghe lời, nhớ sự quan tâm dịu dàng của anh khi thấy cô bị thương, nhớ hương vị thơm ngon của cháo mà anh mang đến. Dù rất nhớ nhưng Hoài Anh không thể đến gặp anh, dù có bị đánh đến ngất xỉu, cô cũng nhất quyết không để người ta đưa mình vào bệnh viện. Vì anh đã từng nói không muốn chăm sóc một bệnh nhân ngang bướng như mình . Câu nói đó... ngày nào cũng lởn vởn trong đầu Hoài Anh khiến cô đau lòng không dám gặp anh.
- Sao vậy? Đau lắm à? - Hải Nam hỏi khi thấy cô khóc, không ngần ngại lấy tay lau nước mắt cho cô.
Hoài Anh không tránh né, cô muốn được anh quan tâm lo lắng mãi như vậy. Nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, cô vội tháo dây an toàn ra, lau khô nước mắt rồi nói:
- Xin lỗi nhưng tôi phải đi rồi! Cảm ơn anh đã giúp tôi. - Cô phải về lại quán để làm việc, nếu không cô sẽ không có tiền trả nợ và sẽ bị ông chủ cho người đánh.
- Trời tối như vậy rồi cô còn định đi đâu? - Hải Nam hỏi, anh không muốn vừa gặp được cô đã phải xa cô.
- Tôi phải quay lại làm việc nếu không...
- Cô còn muốn tới đó làm để bị ông ta dày vò nữa à? - Anh chen ngang, tức giận kéo cô trở lại, đóng luôn cánh cửa cô vừa mở.
- Chứ anh bảo tôi phải làm sao? Tôi không làm thì tiền đâu mà trả nợ chứ? - Hoài Anh ôm mặt khóc nức nở.
- Nợ? - Hải Nam nhíu mày. - Vậy cô nợ ai và nợ bao nhiêu?
Nghe anh hỏi vậy, cô ngẩng mặt lên nhìn anh.
- Anh hỏi làm gì? Bộ anh tính trả sao?
Hoài Anh chỉ tính hỏi móc anh thôi nhưng không ngờ là anh lại gật đầu nói: ”Phải!” Khiến cô một phen chết sững.
Cô nhìn anh một lúc rồi lau nước mắt, trở lại vẻ bướng bỉnh như khi ở bệnh viện. Cô mở cửa xe, buông một câu: “Không cần!”
Hoài Anh không muốn mình mắc nợ Hải Nam, nợ của cô thì phải do cô trả, dù có phải làm việc ở đó cả đời cô cũng chịu.
Cũng như lần trước, Hải Nam kéo cô lại rồi đóng sầm cửa. Anh nắm lấy hai vai cô, để mặt cô đối diện với mặt mình. Không kiềm lòng được, môi anh cuốn lấy môi cô một cách bạo lực.
Hoài Anh bất ngờ mở to mắt nhìn cái người đang say sưa hôn mình, nửa muốn để yên, nửa muốn đẩy anh ra. Khi bàn tay cô đưa lên định ôm lấy cổ anh để đáp lại nụ hôn ấy thì hình ảnh cô bị mấy người đàn ông kia ve vãn khắp người hiện lên trong đầu khiến Hoài Anh bừng tỉnh đẩy anh ra. Cô không muốn một người sạch sẽ như anh hôn một người dơ bẩn như mình.
- Tôi xin lỗi! - Cô cúi đầu lí nhí nói.
Hải Nam thở dài, ngả người ra ghế lấy hai tay day day trán. Anh không hiểu sao bản thân mình lại hành động như vậy. Anh chỉ biết, gặp được cô thì anh không để nào để vụt mất cô lần nữa như khi ở bệnh. Lúc nhìn cô gạt nước mắt bước đi và nói rằng có chết cũng không quay lại, anh cảm thấy có cái gì đó nhói lên trong tim. Nhìn dáng người nhỏ nhắn rời đi ngay trước mắt, Hải Nam chỉ muốn chạy thật nhanh đến kéo cô ôm vào lòng. Nhưng đôi chân anh cứng ngắc, một bước cũng không nhấc nổi. Để đến khi cô đi mất, anh mới vội vàng đuổi theo nhưng một chút bóng dáng cũng không thấy đâu. Có lần, anh lái xe đi tìm cô vì nghĩ rằng mỗi lần có người bị thương thì đều được đưa đến bệnh viện gần nhất nên anh nghĩ rằng cô cũng ở gần đây. Nhưng cô cứ như là bốc hơi khỏi thế gian này vậy, đến cả một chút tăm hơi cũng không thấy.
Hoài Anh sau khi từ chối nụ hôn của anh thì ngồi im không nhúc nhích. Đến khi cô một lần nữa muốn xuống xe thì anh cất tiếng:
- Đừng làm nữa! Hãy ở lại bên cạnh tôi đi! Tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em.
Cô bị những lời nói chân thành của Hải Nam làm cho rung động, tim đập nhanh. Nước mắt Hoài Anh lại rơi xuống, trái tim bảo cô gật đầu nhưng lí trí lại không cho phép cô làm điều đó.
- Xin lỗi nhưng tôi không thể!
Cô mở cửa xuống xe, ôm mặt chạy đi. Hải Nam vội mở cửa đuổi theo.
Khi đã nắm được cánh tay Hoài Anh, anh kéo cô ôm vào lòng, siết chặt mặc cho cô gái ấy vùng vẫy, la hét:
- Buông tôi ra! Tôi chỉ là hạng gái bán thân thôi. Tôi đã từng qua tay rất nhiều người. Vì vậy nên tôi không xứng với một người cao quý như anh đâu. - Hoài Anh vừa nói vừa đấm thùm thụp vào người anh, đem hết sự hổ thẹn trút ra ngoài.
- Tôi biết! Ngay từ khi nhìn thấy em trong quán bar thì tôi đã biết em làm nghề gì rồi. Nhưng tôi không quan tâm! Nếu em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi thì tôi sẽ không để ý em là ai, đã từng làm gì. - Hải Nam giữ chặt hai vai cô, nói lớn.
Anh lại khiến cô cảm động nữa rồi. Chỉ bốn từ “tôi không quan tâm” cũng đủ khiến cho trái tim Hoài anh reo vang. Cô nhất thời ngây ngốc nhìn anh. Đôi mắt chớp nhẹ, nước mắt theo cái chớp ấy rơi ra. Anh lau nước mắt nơi khóe mắt cho cô gái ấy, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ. Tiếp tục khuyên cô:
- Nghe lời tôi dù chỉ một lần thôi. Tôi không muốn để em trở về đó rồi bị ông ta tiếp tục hành hạ, nhất là vừa rồi tôi đã đánh ông ta. Ông ta nhất định sẽ trút giận lên người em. Nếu em bị thương thì tôi sẽ rất đau lòng.
Câu cuối cùng của anh hoàn toàn chinh phục trái tim vốn mỏng manh, yếu đuối của cô. Dù cô có ngang bướng đến đâu, mạnh mẽ đến đâu cũng phải mềm lòng trước anh, trước sự quan tâm dịu dàng của anh.
Cô ôm chầm lấy Hải Nam, vùi mặt vào ngực anh. Cô sẽ thử để cho bản thân mình một cơ hội để ở bên cạnh anh, ở bên cạnh một người ngay từ đầu cô đã đem lòng yêu mến. Cô sẽ để mặc cho trái tim mình điều khiển lí trí một lần.
“Hải Nam, em sẽ để cho mình một lần được yêu đúng nghĩa.”
- Bây giờ anh đưa em về nhà, đợi anh giải quyết xong mọi chuyện rồi sẽ đến tìm em. - Hải Nam buông cô ra rồi nhìn cô nói, ánh mắt thể hiện rõ sự yêu thương.
Hoài Anh mỉm cười đáp lại anh, nhẹ gật đầu rồi để mặc anh dẫn mình đi.
Hải Nam vừa ngồi vào xe thì đúng lúc điện thoại reo lên, là chủ quán bar gọi.
- Tôi sẽ đến đó ngay!
Nói xong anh cúp máy, lái xe chạy đi. Hoài Anh thấy sắc mặt anh không tốt nên lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Có phải ông ta đang làm loạn ở đó không? Không được rồi, anh mau chở em về đó đi nếu không ông ta sẽ không bỏ qua cho cả em và anh đâu.
- Em yên tâm! Anh đâu phải là người dễ đối phó như vậy. - Hải Nam vỗ tay cô, mỉm cười trấn an.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook