Em Là Vì Sao Đang Rơi
-
Chương 27: Cái ôm hiếm có
Tiếng hét
chói tai của Nhã Thi vừa vang lên cũng là lúc cây gậy ấy đáp xuống lưng Nhật
Minh một cách mạnh mẽ. Anh ngã nhào về phía trước, cố gắng định thần lại, anh
xoay người và đạp một cái thật mạnh ngay ngực hắn. Hắn nằm ra đất, ôm ngực rên
rỉ. Tên còn lại thấy vậy thì hoảng sợ chạy đi.
Nhã Thi hốt hoảng chạy đến đỡ lấy Nhật Minh khi thấy anh khuỵu xuống, cú đánh lén vừa rồi khiến tấm lưng anh rất đau.
- Anh có sao không?
- Tôi...
Nhật Minh chưa kịp nói thì bị tên đại ca không biết đã ngồi dậy từ lúc nào, hắn cầm lấy cây gậy nằm lăn lóc mà tên đệ tử đánh lén anh làm rơi đánh mạnh vào trán anh. Anh một lần nữa không kịp trở tay.
- Không! - Nhã Thi hét lên khi nhìn thấy máu từ trán anh chảy ra. - Đồ điên! Tôi sẽ báo cảnh sát!
Để chứng minh mình không nói đùa, cô đưa điện thoại lên bấm số 113. Tên đại ca thấy vậy, cầm cây gậy định đánh luôn cô thì anh đã ôm cô xoay lại, một mình hưởng trọn cú đánh ấy vào lưng thêm lần nữa.
Nhật Minh nằm trên người cô, tấm lưng anh đang rất đau còn đầu thì choáng váng.
- Đại ca! Mình mau chạy đi, nếu không cảnh sát tới thì mình toi đời.
Tên đệ tử thấy tình hình có vẻ căng thẳng, hắn khuyên tên đại ca. Tên đại ca nghe xuôi tai nên theo tên đệ tử chạy đi. Tiếng cây gậy gỗ bị quăng lại tạo ra một thứ âm thanh lọc cọc khô khốc giữa trời đêm.
- Nhật Minh! Anh không sao chứ? Tại sao lại đỡ cho tôi chứ? - Nhã Thi bật khóc khi nhìn thấy đôi mày anh nhíu chặt lại, gương mặt nhăn nhó đến thảm thương. Có lẽ anh đang đau lắm! Nhưng sao cô cảm thấy dường như người đang đau là cô chứ không phải anh?
- Ngốc quá! Em ốm yếu như vậy thì sao làm sao chịu nổi đòn đánh ấy chứ? - Anh cười hiền, gắng gượng đưa tay lau nước mắt cho cô.
- Anh... Anh có đau lắm không? Để... Để tôi gọi cho anh Hải Nam đến chở anh vào bệnh viện.
Cô định gọi cho Hải Nam nhưng bị anh chặn lại.
- Không! Tôi không sao! Tôi chỉ bị thương nhẹ thôi, không cần đến bệnh viện. - Nhật Minh hơi hốt hoảng nhưng trước khi Nhã Thi nhận ra sự bất thường ấy thì anh đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. - Nhà em có hộp cứu thương không? - Anh nhìn cô và khi nhận được cái gật đầu của cô, anh nắm lấy tay cô hối thúc. - Đi! Lên xe tôi đưa em về!
Anh gượng ngồi dậy, một tay cầm tay cô, tay còn lại chống xuống đất để đứng lên. Cô nhanh chóng cất điện vào túi rồi đỡ anh lại chiếc Benz đậu gần đó.
Về tới nhà, cô lại tiếp tục đỡ anh vào nhà.
Để anh ngồi trên ghế, cô chạy đi lấy hộp cứu thương.
- Để tôi xem, anh có đau lắm không? - Cô chạm nhẹ miếng bông gòn vào chỗ bị thương trên trán anh, sụt sịt nói.
Anh thấy cô mếu máo có vẻ như sắp khóc, mặc dù tấm lưng đau ê ẩm và vết thương rát buốt trên trán nhưng anh vẫn cười, vẫn không ngừng trêu ghẹo cô:
- Em đau lòng sao?
Có lẽ Nhã Thi quá chăm chú vào vết thương của anh nên mới không nghe ra được anh đang hỏi gì, chỉ biết gật đầu theo phản xạ.
Khóe môi ai đó khẽ cong cong khi nghe nhìn thấy cái gật đầu và giọt nước từ mắt cô rơi ra. Anh khẽ chạm tay vào mặt cô, lau đi giọt nước mắt ấy.
Xử lí trong vết thương ở trán, cô e dè nhìn anh:
- Anh... Anh có thể cởi áo ra không? Tôi muốn... xem vết thương ở lưng anh.
Phải khó khăn lắm Nhã Thi mới thốt ra được những lời đáng xấu hổ ấy. Nếu để người khác nghe được, cô chắc hẳn sẽ bị người ta cho rằng mình là một đứa con gái mất nết, đã dẫn trai vào nhà còn bảo người ta cởi áo.
Thoáng thấy gương mặt đỏ bừng của cô, Nhật Minh khẽ cười rồi tháo chiếc cà vạt vốn đang bị tháo dở lúc ở nhà ra, sau đó từ từ cởi từng nút áo.
Nhã Thi nhắm tịt mắt lại khi vòm ngực anh dần lộ ra, là con gái... đương nhiên là cô xấu hổ khi một người con trai cởi áo ngay trước mặt mình.
- Em cứ nhắm mắt như vậy thì làm sao mà rửa vết thương cho tôi?
Nghe tiếng anh, cô khẽ mở mắt. Trước mắt cô bây giờ không phải là ngực anh mà là tấm lưng với hai vết thương dài hình chữ X đang rướm máu.
Nhã Thi đưa tay chạm nhẹ, chạm rất nhẹ nhưng anh lại phản ứng khá mạnh. Có lẽ là rất đau!
Cô rụt tay lại, tự dưng lại thấy mình có lỗi với anh. Anh vì cô mà bị thương nặng như vậy, vì cô mà chịu đau đớn như vậy.
Nhã Thi nhẹ nhàng sát trùng vết thương cho anh. Sau khi xong, cô mới bảo anh cài áo lại.
- Tôi xin lỗi! - Giờ phút này cô không biết nói gì hơn ngoài ba từ đó.
- Tại sao em lại xin lỗi tôi? - Anh nhìn cô khó hiểu.
- Tại tôi mà anh mới bị đau như vậy. Tôi thành thật xin lỗi! - Cô cúi đầu.
Nhật Minh nâng cằm cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ khiến cô bối rối, vội vàng né tránh.
- Tôi thà để mình đau cũng không muốn nhìn thấy em đau. Vì khi em đau một thì tôi đau mười!
Nhã Thi ngỡ ngàng nhìn anh, chỉ có hai từ để diễn tả cho cảm xúc của cô bây giờ, đó là cảm động.
Phải! Cô đang rất cảm động, bởi câu nói đó của anh quá hay, quá tình cảm khiến cho tim cô có cảm giác như vừa được hồi sinh sau lần chia tay với Đan Huy.
Mặc dù vậy nhưng cô vẫn không thể hiện ra mặt, dường như cô đang bị một thứ gì đó vô hình níu giữ cảm xúc.
Nhã Thi đã không biết được rằng khi Nhật Minh nghe thấy tiếng nói đầy sợ hãi của cô trong điện thoại, anh đã hốt hoảng và lo sợ đến mức nào. Lúc anh gọi cho cô là lúc anh vừa đi làm về, chỉ kịp cởi chiếc áo vest, còn chiếc cà vạt đang tháo nửa chừng vì cô mà bỏ dở. Anh gấp gáp ra xe chạy đi tìm cô, đến cửa cũng quên khóa, để tan hoang như muốn mời trộm vào nhà.
Chiếc xe anh chạy với tốc độ rất khủng khiếp, cứ như anh sợ chỉ cần mình chậm trễ một chút là cô sẽ gặp nguy hiểm. Anh chạy nhanh đến nỗi không ít lần xém va vào cột điện và đụng phải người ta. Bởi anh lái xe trong trạng thái lo lắng và mất bình tĩnh.
Song cũng may mắn là nhà anh không xa nhà Nhã Thi lắm nên mới kịp thời tới cứu cô, nếu không thì anh không dám chắc là chuyện gì sẽ xảy ra.
- Cảm ơn anh! - Nhã Thi chỉ có thể nói như vậy, vẻ mặt cũng trở nên bình tĩnh lạ thường nhưng đâu đó trong tim cô, cô cảm giác nó hơi khác lạ, không còn lạnh lẽo mà ngược lại nó rất ấm.
- Mười một giờ rồi. - Nhật Minh đưa tay nhìn đồng hồ, khẽ thở dài. Có lẽ anh luyến tiếc khi sắp phải rời khỏi cô. - Trước khi về... - Anh ấp úng, lo ngại nhìn cô. - Em có thể cho tôi ôm một cái được không?
Cô tính từ chối nhưng không hiểu sao lại mỉm cười gật đầu. Không đợi anh chủ động, cô đã choàng tay nhẹ ôm lấy anh, để mặt mình áp vào ngực anh.
Thình thịch... thình thịch...
Tim anh đập liên hồi, bàn tay đang thả lỏng cũng nhanh chóng đáp lại cái ôm trước nay chưa từng có của cô.
Được một lúc lâu, cô nghĩ đã đủ nên buông anh ra nhưng... buông hoài vẫn không được vì anh đang ôm chặt cô và gục mặt lên vai cô.
- Một lát nữa thôi! - Giọng anh thỏ thẻ khi cảm giác cô muốn buông mình ra.
Vậy là cô đành ngồi im, để mặc cho Nhật Minh ôm đến khi nào anh muốn.
Năm phút sau...
- Thôi, tôi về đây. Tạm biệt em! - Anh buông cô ra rồi nhắm thẳng cửa mà đi, không nhìn cô một lần nào.
Vì anh sợ chỉ cần nhìn cô là anh sẽ không kìm chế được cảm xúc của mình mà muốn ở bên cạnh cô lâu hơn. Thậm chí... anh sợ mình sẽ làm những việc không phải đối với cô và sẽ khiến cô hận mình suốt đời. Phải khó khăn lắm cô mới chấp nhận anh, không xa lánh anh nữa nên anh không thể đánh mất đi sự gần gũi hiếm có đó.
Nhã Thi hốt hoảng chạy đến đỡ lấy Nhật Minh khi thấy anh khuỵu xuống, cú đánh lén vừa rồi khiến tấm lưng anh rất đau.
- Anh có sao không?
- Tôi...
Nhật Minh chưa kịp nói thì bị tên đại ca không biết đã ngồi dậy từ lúc nào, hắn cầm lấy cây gậy nằm lăn lóc mà tên đệ tử đánh lén anh làm rơi đánh mạnh vào trán anh. Anh một lần nữa không kịp trở tay.
- Không! - Nhã Thi hét lên khi nhìn thấy máu từ trán anh chảy ra. - Đồ điên! Tôi sẽ báo cảnh sát!
Để chứng minh mình không nói đùa, cô đưa điện thoại lên bấm số 113. Tên đại ca thấy vậy, cầm cây gậy định đánh luôn cô thì anh đã ôm cô xoay lại, một mình hưởng trọn cú đánh ấy vào lưng thêm lần nữa.
Nhật Minh nằm trên người cô, tấm lưng anh đang rất đau còn đầu thì choáng váng.
- Đại ca! Mình mau chạy đi, nếu không cảnh sát tới thì mình toi đời.
Tên đệ tử thấy tình hình có vẻ căng thẳng, hắn khuyên tên đại ca. Tên đại ca nghe xuôi tai nên theo tên đệ tử chạy đi. Tiếng cây gậy gỗ bị quăng lại tạo ra một thứ âm thanh lọc cọc khô khốc giữa trời đêm.
- Nhật Minh! Anh không sao chứ? Tại sao lại đỡ cho tôi chứ? - Nhã Thi bật khóc khi nhìn thấy đôi mày anh nhíu chặt lại, gương mặt nhăn nhó đến thảm thương. Có lẽ anh đang đau lắm! Nhưng sao cô cảm thấy dường như người đang đau là cô chứ không phải anh?
- Ngốc quá! Em ốm yếu như vậy thì sao làm sao chịu nổi đòn đánh ấy chứ? - Anh cười hiền, gắng gượng đưa tay lau nước mắt cho cô.
- Anh... Anh có đau lắm không? Để... Để tôi gọi cho anh Hải Nam đến chở anh vào bệnh viện.
Cô định gọi cho Hải Nam nhưng bị anh chặn lại.
- Không! Tôi không sao! Tôi chỉ bị thương nhẹ thôi, không cần đến bệnh viện. - Nhật Minh hơi hốt hoảng nhưng trước khi Nhã Thi nhận ra sự bất thường ấy thì anh đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. - Nhà em có hộp cứu thương không? - Anh nhìn cô và khi nhận được cái gật đầu của cô, anh nắm lấy tay cô hối thúc. - Đi! Lên xe tôi đưa em về!
Anh gượng ngồi dậy, một tay cầm tay cô, tay còn lại chống xuống đất để đứng lên. Cô nhanh chóng cất điện vào túi rồi đỡ anh lại chiếc Benz đậu gần đó.
Về tới nhà, cô lại tiếp tục đỡ anh vào nhà.
Để anh ngồi trên ghế, cô chạy đi lấy hộp cứu thương.
- Để tôi xem, anh có đau lắm không? - Cô chạm nhẹ miếng bông gòn vào chỗ bị thương trên trán anh, sụt sịt nói.
Anh thấy cô mếu máo có vẻ như sắp khóc, mặc dù tấm lưng đau ê ẩm và vết thương rát buốt trên trán nhưng anh vẫn cười, vẫn không ngừng trêu ghẹo cô:
- Em đau lòng sao?
Có lẽ Nhã Thi quá chăm chú vào vết thương của anh nên mới không nghe ra được anh đang hỏi gì, chỉ biết gật đầu theo phản xạ.
Khóe môi ai đó khẽ cong cong khi nghe nhìn thấy cái gật đầu và giọt nước từ mắt cô rơi ra. Anh khẽ chạm tay vào mặt cô, lau đi giọt nước mắt ấy.
Xử lí trong vết thương ở trán, cô e dè nhìn anh:
- Anh... Anh có thể cởi áo ra không? Tôi muốn... xem vết thương ở lưng anh.
Phải khó khăn lắm Nhã Thi mới thốt ra được những lời đáng xấu hổ ấy. Nếu để người khác nghe được, cô chắc hẳn sẽ bị người ta cho rằng mình là một đứa con gái mất nết, đã dẫn trai vào nhà còn bảo người ta cởi áo.
Thoáng thấy gương mặt đỏ bừng của cô, Nhật Minh khẽ cười rồi tháo chiếc cà vạt vốn đang bị tháo dở lúc ở nhà ra, sau đó từ từ cởi từng nút áo.
Nhã Thi nhắm tịt mắt lại khi vòm ngực anh dần lộ ra, là con gái... đương nhiên là cô xấu hổ khi một người con trai cởi áo ngay trước mặt mình.
- Em cứ nhắm mắt như vậy thì làm sao mà rửa vết thương cho tôi?
Nghe tiếng anh, cô khẽ mở mắt. Trước mắt cô bây giờ không phải là ngực anh mà là tấm lưng với hai vết thương dài hình chữ X đang rướm máu.
Nhã Thi đưa tay chạm nhẹ, chạm rất nhẹ nhưng anh lại phản ứng khá mạnh. Có lẽ là rất đau!
Cô rụt tay lại, tự dưng lại thấy mình có lỗi với anh. Anh vì cô mà bị thương nặng như vậy, vì cô mà chịu đau đớn như vậy.
Nhã Thi nhẹ nhàng sát trùng vết thương cho anh. Sau khi xong, cô mới bảo anh cài áo lại.
- Tôi xin lỗi! - Giờ phút này cô không biết nói gì hơn ngoài ba từ đó.
- Tại sao em lại xin lỗi tôi? - Anh nhìn cô khó hiểu.
- Tại tôi mà anh mới bị đau như vậy. Tôi thành thật xin lỗi! - Cô cúi đầu.
Nhật Minh nâng cằm cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ khiến cô bối rối, vội vàng né tránh.
- Tôi thà để mình đau cũng không muốn nhìn thấy em đau. Vì khi em đau một thì tôi đau mười!
Nhã Thi ngỡ ngàng nhìn anh, chỉ có hai từ để diễn tả cho cảm xúc của cô bây giờ, đó là cảm động.
Phải! Cô đang rất cảm động, bởi câu nói đó của anh quá hay, quá tình cảm khiến cho tim cô có cảm giác như vừa được hồi sinh sau lần chia tay với Đan Huy.
Mặc dù vậy nhưng cô vẫn không thể hiện ra mặt, dường như cô đang bị một thứ gì đó vô hình níu giữ cảm xúc.
Nhã Thi đã không biết được rằng khi Nhật Minh nghe thấy tiếng nói đầy sợ hãi của cô trong điện thoại, anh đã hốt hoảng và lo sợ đến mức nào. Lúc anh gọi cho cô là lúc anh vừa đi làm về, chỉ kịp cởi chiếc áo vest, còn chiếc cà vạt đang tháo nửa chừng vì cô mà bỏ dở. Anh gấp gáp ra xe chạy đi tìm cô, đến cửa cũng quên khóa, để tan hoang như muốn mời trộm vào nhà.
Chiếc xe anh chạy với tốc độ rất khủng khiếp, cứ như anh sợ chỉ cần mình chậm trễ một chút là cô sẽ gặp nguy hiểm. Anh chạy nhanh đến nỗi không ít lần xém va vào cột điện và đụng phải người ta. Bởi anh lái xe trong trạng thái lo lắng và mất bình tĩnh.
Song cũng may mắn là nhà anh không xa nhà Nhã Thi lắm nên mới kịp thời tới cứu cô, nếu không thì anh không dám chắc là chuyện gì sẽ xảy ra.
- Cảm ơn anh! - Nhã Thi chỉ có thể nói như vậy, vẻ mặt cũng trở nên bình tĩnh lạ thường nhưng đâu đó trong tim cô, cô cảm giác nó hơi khác lạ, không còn lạnh lẽo mà ngược lại nó rất ấm.
- Mười một giờ rồi. - Nhật Minh đưa tay nhìn đồng hồ, khẽ thở dài. Có lẽ anh luyến tiếc khi sắp phải rời khỏi cô. - Trước khi về... - Anh ấp úng, lo ngại nhìn cô. - Em có thể cho tôi ôm một cái được không?
Cô tính từ chối nhưng không hiểu sao lại mỉm cười gật đầu. Không đợi anh chủ động, cô đã choàng tay nhẹ ôm lấy anh, để mặt mình áp vào ngực anh.
Thình thịch... thình thịch...
Tim anh đập liên hồi, bàn tay đang thả lỏng cũng nhanh chóng đáp lại cái ôm trước nay chưa từng có của cô.
Được một lúc lâu, cô nghĩ đã đủ nên buông anh ra nhưng... buông hoài vẫn không được vì anh đang ôm chặt cô và gục mặt lên vai cô.
- Một lát nữa thôi! - Giọng anh thỏ thẻ khi cảm giác cô muốn buông mình ra.
Vậy là cô đành ngồi im, để mặc cho Nhật Minh ôm đến khi nào anh muốn.
Năm phút sau...
- Thôi, tôi về đây. Tạm biệt em! - Anh buông cô ra rồi nhắm thẳng cửa mà đi, không nhìn cô một lần nào.
Vì anh sợ chỉ cần nhìn cô là anh sẽ không kìm chế được cảm xúc của mình mà muốn ở bên cạnh cô lâu hơn. Thậm chí... anh sợ mình sẽ làm những việc không phải đối với cô và sẽ khiến cô hận mình suốt đời. Phải khó khăn lắm cô mới chấp nhận anh, không xa lánh anh nữa nên anh không thể đánh mất đi sự gần gũi hiếm có đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook