Em Là Vì Sao Đang Rơi
-
Chương 11: Chia tay
Sáng chủ nhật, Nhã Thi ra ngoài mua đồ ăn sáng. Lúc về, cô nhận được
điện thoại của Đan Huy. Hắn cứ như là một liều thuốc giảm đau của cô,
được gặp và nói chuyện với hắn là y như rằng mọi buồn phiền, đau đớn mà
vừa qua cô phải chịu đều tan biến không để lại bất kì dấu vết nào. Hắn
nói hôm nay muốn đưa cô đi đâu đó chơi.
Đan Huy cúp máy rồi nhưng còn Nhã Thi vẫn áp điện thoại trên tai, miệng nở nụ cười thật tươi. Nhã Thi nhảy dựng lên vì sung sướng, thiếu điều muốn hét lên cho cả thế giới này biết mình đang vui như thế nào. Cũng lâu rồi cô chưa được đi chơi với hắn, cũng lâu rồi cô chưa được hắn nắm tay đi dạo trên con phố đầy hoa, cũng lâu rồi cô chưa được cùng hắn sớm chiều bên nhau. Cái mà cô nhận được, chỉ là những bữa ăn vội vàng hay những cuộc điện thoại qua loa không một chút tình cảm. Có lẽ đây là lúc “hâm nóng” lại tình cảm dần phai nhạt của hai người.
Nhã Thi cất điện thoại vào túi, mỉm cười bước đi trên con đường tấp nập người qua lại. Một cơn gió buổi sớm nhẹ thoảng qua, khẽ luồn vào tóc cô, mơn man da thịt cô như muốn vui đùa. Những cành cây khẽ lay động, rì rào hòa lẫn với âm thanh rộn rã của tiếng người, tiếng xe cộ khiến cho tâm tình cô càng trở nên tốt hơn.
Nhã Thi cứ vui vẻ líu lo mà không hề biết rằng... ngày hôm nay sẽ là một ngày khiến cho cô đau đớn nhất sau nỗi đau mất cha.
Về đến nhà là cô lao ngay vào phòng thay đồ, đồ ăn sáng mua về cũng bị bỏ xó. Nhã Thi cố ý chọn một chiếc váy màu xanh nhạt mà mình thích nhất và cũng chính hắn thích nhất, vì khi cô mặc chiếc váy này lên người, đều được hắn khen: “Chiếc váy này được thiết kế chỉ để dành riêng cho em.”
Mỗi lần như vậy, gương mặt cô lại trở nên đỏ bừng. Được khen dù rất vui song cũng rất ngại.
Nhã Thi tự thắt tóc đuôi tôm cho mình, chỉ chừa lại vài sợi tóc mái rũ rũ trước trán. Tô một ít son và đánh một lớp phấn mỏng, sau đó cô đứng ngắm mình trong gương, xoay một vòng. Cô nhẹ mỉm cười, đang chỉnh chỉnh lại tóc một xíu vừa hay có tiếng chuông cửa.
Cô không ngờ là hắn lại đến nhanh như vậy, Mà thôi kệ, đi càng sớm thì được bên nhau nhiều hơn.
Nghĩ vậy, Nhã Thi hí hửng chạy ra mở cửa. Nhưng khi cánh cửa vừa mở ra, nụ cười vừa nãy vẫn còn trên môi nay lại cứng đờ và thay vào đó là cái nhíu mày thật chặt khi người mà cô nhìn thấy không phải là người mình muốn gặp lúc này.
Cô toan đóng cửa thì người kia nhanh tay chặn lại. Anh đẩy cửa ra, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, hơi nhíu mày, hỏi:
- Em tính đi đâu?
- Tôi đi đâu thì có liên quan gì đến anh không? - Cô hất mặt. - Chẳng phải tôi đã nói với anh là đừng xen vào cuộc sống của tôi nữa rồi sao? - Vẫn là cái giọng xa cách và không mấy thiện cảm.
Nhật Minh khẽ cười, đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, ánh mắt trở nên thâm trầm. Anh nói:
- Tôi sẽ rời khỏi cuộc sống của em trừ khi nào tôi muốn. Còn không thì dù có là ai thì cũng không ép tôi được đâu!
Ngang ngược! Anh ta quả là ngang ngược không ai bằng. Cô nhủ thầm.
- Anh... - Cô thật không biết phải nói sao với con người ngang ngược này nữa. Cô gạt tay anh ra, hỏi. - Mà mới sáng sớm, anh đến nhà tôi làm gì?
- Tôi đến là để...
- Tổng giám đốc Trương mà cũng có thời gian rảnh rỗi đến nhà bạn gái tôi chơi sao?
Nhật Minh chưa kịp nói hết câu thì một giọng nói khác chen ngang, cả anh và Nhã Thi đều bất ngờ, cùng nhau nhìn về phía người đó.
- Đan Huy! - Nhã Thi vui vẻ reo lên rồi chạy ra khoát tay hắn. Hắn mỉm cười hôn cô rồi lại nhìn Nhật Minh, tiếp tục màn khiêu khích.
Nhìn cảnh đó, sắc mặt Nhật Minh chợt tối lại, không còn vẻ hứng khởi như khi trên đường đi đến đây. Hôm nay chủ nhật, anh vốn định rủ Nhã Thi đi ăn sáng rồi sẽ đưa cô đi những nơi mà cô thích để xoa dịu nỗi buồn ngày hôm qua. Nhưng có lẽ, đã có người khác thay anh làm việc đó rồi.
- Sẵn có cậu ở đây, tôi muốn mời cậu đi ăn sáng luôn một thể. Nhưng tôi chỉ sợ... cậu sẽ thấy ngại khi chỉ có một mình.
Bàn tay đang thả lỏng của Nhật Minh nắm chặt lại. Đan Huy thừa biết anh thích cô nên mới buông lời như thế hòng chọc tức anh.
- Cảm ơn nhưng tôi không có nhã hứng! - Lấy lại dáng vẻ bình tĩnh, anh bước nhanh qua người cô và hắn, chỉ để lại một câu. - Chúc hai người có một bữa đi chơi thật vui vẻ!
Hai người nhìn theo bóng dáng Nhật Minh xa dần cho đến khi khuất bóng sau ngã quẹo. Nhã Thi bĩu môi:
- Cái tên đáng ghét! - Rồi cô quay qua hắn, hớn hở. - Hôm nay anh tính đưa em đi đâu vậy?
Đan Huy cười với cô, trả lời:
- Bất cứ nơi nào mà em muốn. - Hắn quan sát cô một lúc, thấy hai mắt cô hơi sưng, hắn liền hỏi. - Mắt của em sao lại sưng húp lên thế kia? Ai chọc cho em khóc à?
- Không, không có! - Cô vội lắc đầu. - Chỉ tại em nhớ cha.
Hắn khẽ thở dài, xoa đầu cô an ủi vài câu rồi nhẹ đẩy cô vào nhà.
- Em mau khóa cửa đi.
Nhã Thi nghe lời chạy vào nhà lấy túi xách rồi khóa cửa cẩn thận. Xong xuôi, cô chạy ra khoát tay hắn rồi vui vẻ rời khỏi đó.
Trên đường đi, Nhã Thi cứ líu lo nói cười bên cạnh, còn Đan Huy thì bận chìm vào trong những suy tư của mình.
“Làm sao đây? Chia tay Nhã Thi đồng nghĩa với việc mình tạo cơ hội cho hắn đến với cô ấy. Chẳng lẽ mình chịu thua hắn dễ như vậy sao?”
Hắn thở dài, liếc mắt qua cô, thấy cô vẫn nói cười suốt từ nãy giờ, hắn khẽ lắc đầu. Liệu sau khi hắn nói chia tay, cô có còn hồn nhiên nói cười như vậy nữa không?
Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy.
Cả ngày hôm nay, Đan Huy đưa cô đi đến rất nhiều nơi và ăn rất nhiều món ngon. Suốt chặng đường, Nhã Thi nửa bước cũng không rời khỏi hắn, bàn tay đan chặt vào tay hắn không buông. Giống như cô sợ, một khi mình buông tay thì hắn sẽ vụt mất khỏi tầm mắt mình và tình cảm của hai người không thể nào hàn gắn lại. Nhiều lúc cô nghe thấy điện thoại hắn reo, hắn nhìn vào màn hình điện thoại rất lâu rồi chợt tắt máy vì có cô ở đó. Lúc đó Nhã Thi cảm thấy trong lòng mình dâng lên một nỗi sợ hãi. Cô sợ người gọi cho hắn là cô gái kia, cô gái mà cô đã nghe tiếng qua điện thoại và gặp lúc đến bệnh viện thăm cha. Nhiều lúc Nhã Thi muốn lấy hết can đảm để hỏi hắn người đó là ai nhưng rốt cuộc, cô vẫn không dám. Nếu như hắn nói đó là người hắn yêu thì chắc chắn, trái tim mỏng manh của cô sẽ sụp đổ mất.
Dặn lòng mình là hắn chỉ yêu có mình cô nên cô vẫn tiếp tục vui vẻ đi chơi với hắn.
Tối, Đan Huy chở cô đến một quán nước. Nơi đây không gian lãng mạn và ấm áp, nhất là có giai điệu du dương của bài “Love paradise” càng làm cho không gian có phần lãng mạn hơn.
Đây cũng chính là nơi hắn đã tỏ tình với cô và cũng chính là nơi... sẽ kết thúc cuộc tình này.
Hai người ngồi trong một gian phòng cách biệt với bên ngoài. Gọi là phòng nhưng nó chỉ là ba tấm bình phong được gắn sát vào tường tạo thành một khối hình vuông lớn. Nhã Thi vừa uống nước cam vừa thích thú nhìn ngắm xung quanh hồi tưởng quá khứ, trong khi hắn lại nhìn cô không khỏi lo lắng.
Nhìn vẻ mặt vui tươi của Nhã Thi, Đan Huy không biết mình nên mở lời như thế nào. Dù gì hai người cũng đã gắn bó với nhau được hai năm, tuy hắn không yêu cô nhưng cũng không phủ nhận hắn không có một chút tình cảm nào với cô. Có điều, tình cảm đó chỉ có một chút thôi.
- Sao thế? - Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của hắn, Nhã Thi áp tay mình vào mặt hắn, ân cần hỏi.
Hắn gỡ tay cô xuống, hít thật sâu rồi nhả ra bốn chữ khiến sắc mặt cô trở nên trắng bệch:
- Mình chia tay đi!
Diễn biến sự việc quá nhanh khiến cho Nhã Thi trong một khắc không thể tiếp nhận được.
Một hồi sau, cô mới giật mình, lắc đầu lia lịa như cố xua đi câu nói vừa rồi của hắn, lòng như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào. Không phải đâu, chắc cô nghe lầm rồi!
- Anh đang nói cái gì vậy? Có phải hôm nay em đã làm gì khiến anh không vui không? - Nhã Thi chạy đến nắm tay hắn, cố nở nụ cười để trấn tĩnh tâm trạng đang dần trở nên bất ổn của mình. Đôi chân vô thức quỳ xuống.
“Anh làm ơn hãy nói với em là hôm nay ngày cá tháng tư đi!”
Trong lòng cô không khỏi lo lắng. Hãy nói với cô rằng đây không phải sự thật đi!
- Không phải! - Hắn lắc đầu. - Nhưng anh không muốn chúng ta tiếp tục quen nhau nữa.
- Không! Em không muốn! - Cô lay tay hắn, cố bám lấy một chút hi vọng nhỏ nhoi. - Nếu em không làm gì sao thì tại sao anh lại muốn chia tay em? Tại sao chứ?
Nhã Thi cố gắng kiềm chế không cho nước mắt mình rơi, lấy hết dũng khí để đối diện với hắn... ít nhất là bây giờ.
- Vì chúng ta không hợp nhau và vì anh chưa từng yêu em. - Nhìn vẻ mặt đau khổ của cô, Đan Huy vẫn không mảy may thương xót mà còn giáng xuống đầu cô một cơn bão mạnh mẽ khiến cô bị nhấn chìm.
Đến nước này, nước mắt Nhã Thi dù đã hết sức kiềm chế nhưng nó vẫn một mực chảy xuống. Lý do chia tay của hắn quá ư là nực cười nhưng sao cô lại không cười nổi? Bởi vì nỗi đau của cô đã sớm bị câu nói của hắn lấn át đi nụ cười.
Nhã Thi từ từ buông tay hắn ra, lắc đầu liên tục, nước mắt cũng theo đó mà tuôn ra nhiều hơn. Nấc lên từng tiếng nghẹn, cổ họng cô như bị thứ gì đó làm cho cứng đờ. Những lời cô muốn nói không sao thốt ra được.
Rất lâu sau, cô mới mấp máy môi:
- Có phải anh có người khác rồi phải không?
Đan Huy nhìn đôi mắt to tròn long lanh nước của cô, im lặng một hồi lâu hắn mới nhả ra một từ, chỉ một từ thôi cũng đủ khiến cho bản thân cô hoàn toàn sụp đổ.
- Phải!
Nhã Thi cụp mắt xuống, hai tay bấu chặt vào vạt váy như kiềm nén nỗi đau đang hoành hành trong lòng mình.
Đột nhiên ngay lúc này, lúc cô đang đau khổ thì đâu đó vang lên một bài hát “i love you” quen thuộc của Rhymastic. Lời bài hát rất hay, rất lãng mạn vì nó là bài mà lúc tỏ tình Đan Huy đã hát tặng cô khi hai người mới quen nhau được một tháng. Hắn nói lời bài hát là những gì hắn muốn nói với cô. Lúc đó cô rất thích, ngày nào cũng nghe đi nghe lại bài hát đó, nghe đến thuộc lòng, thậm chí còn cài làm nhạc chuông. Một bài hát đầy lãng mạn như vậy tại sao lại mở ngay thời điểm trái tim cô đau nhất? Trong hoàn cảnh này, bài hát đó như một nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim cô. Đau! Đau lắm!
Nhã Thi lấy hai tay bịt tai lại, cố gắng không để cho bài hát đó có cơ hội lọt vào tai. Ai đó làm ơn hãy tắt nó đi! Cô thực sự chịu không nổi. Nó đã quá sức chịu đựng của cô rồi.
Cô ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi nơi đó - nơi đã chứng kiến mối tình đẹp đẽ của hai người và cũng chứng kiến một cuộc tình đẹp kết thúc.
Đan Huy nhìn bóng dáng cô đau khổ chạy đi nhưng không đuổi theo. Hắn ngồi đó, lặng lẽ thở dài.
“Đây không phải là lỗi của anh, có trách thì hãy trách số em xui xẻo đã cho em gặp phải một kẻ cần tiền hơn là cần em.”
Nhã Thi không biết mình chạy bao xa, chỉ biết khi dừng lại, quay đầu đã không còn thấy cái quán nước kỉ niệm kia đâu nữa. Lúc này, trời đột nhiên đổ ập xuống một cơn mưa lớn. Cô không tránh né, đau đớn ngồi bệt xuống đường mặc cho cơn mưa nặng hạt kia rơi xuống ướt người mình.
Hóa ra hôm nay hắn đưa cô đi chơi chủ yếu là để đến phút cuối cùng nói lời chia tay cô ư? Hắn cho cô lên tận cùng của sự hạnh phúc, rồi lại không thương tiếc đạp cô rơi thẳng xuống vực sâu. Tại sao hắn lại nhẫn tâm như vậy?
Vì chúng ta không hợp nhau? Câu chia tay muôn thuở của các cặp tình nhân khi chán nhau, cô không ngờ hắn lại có thể nói như vậy. Quen nhau hai năm, sở thích hay tính cách cả hai đều hiểu rõ, vậy mà hắn lại bảo không hợp?
Và vì anh chưa từng yêu em? Đây là lý do khiến Nhã Thi đau lòng nhất. Trong hai năm qua, cô yêu hắn nhiều biết chừng nào, nhiều hơn chính bản thân mình. Hắn lúc đó cũng rất quan tâm, rất chiều chuộng cô nhưng bây giờ hắn lại bảo là chưa từng yêu cô. Sao hắn có thể phũ phàng như thế?
Hắn tuyệt tình như vậy, nói chia tay là chia tay không cho cô một cơ hội để nói thì hà cớ gì cô phải khóc vì hắn?
Vì sao ư? Vì cô yêu hắn, đến bây giờ vẫn còn yêu, yêu rất nhiều. Hắn vì cô gái kia mà bỏ cô, vì cô gái kia mà tình cảm hai năm hắn xem như cỏ rác. Nhưng cũng đúng thôi, vì hắn chưa từng yêu cô mà.
Nhã Thi ngồi dưới mưa rất lâu, khóc muốn cạn nước mắt những vẫn không buồn ngồi dậy. Cả người đều bị nước mưa thấm ướt hết, đôi vai run lên bần bật vì lạnh. Vài người qua lại nhìn cô thương tiếc nhưng không một ai tốt bụng đến che mưa cho cô. Bởi vì họ sợ chính mình sẽ bị ướt!
Mặc cho cơn mưa nặng hạt kia rơi xuống đầu, xuống người. Chỉ có khóc dưới mưa, người ta mới không thể biết cô đang khóc.
Bỗng dưng chỗ cô đang ngồi không còn một giọt mưa nào, nhưng xung quanh mưa vẫn lớn như vậy. Nhã Thi ngửa mặt nhìn lên, một cái ô màu đen to lớn đang được ai đó che cho cô.
Phía sau cô vang lên một giọng nói trầm ấm nhưng không kém phần lạnh lẽo:
- Đứng lên đi! Hắn ta không xứng đáng để em phải tự giày vò bản thân mình như vậy!
Nhã Thi nhận ra chủ nhân của giọng nói này, ngoài Nhật Minh ra thì còn ai dùng giọng điệu ra lệnh đó để nói chuyện với cô?
Thấy cô không nhúc nhích, Nhật Minh đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống. Bàn tay thon dài đẹp đẽ nhẹ nâng khuôn mặt nhợt nhạt của cô lên.
- Nếu em khóc vì một điều gì đó trong cuộc sống này, thì tôi sẵn sàng dùng đôi tay này để lau nước mắt cho em và cho em mượn bờ vai để dựa vào. Nhưng nếu em khóc vì hắn, vì một kẻ không xứng đáng thì tôi sẽ mặc kệ em.
Nói xong, Nhật Minh cầm tay cô lên và đặt cây dù vào trong đó. Anh đứng dậy bước đi, cả thân hình cao lớn chìm dần trong màn mưa.
Nhã Thi ngẩn người nhìn cây dù trong tay mình, tại sao trời đang mưa như thế này... anh vẫn nhìn ra được là cô đang khóc?
Cô quăng cây dù đi, nức nở nói lớn:
- Ai cần anh quan tâm chứ?
Không bao lâu sau, cả người Nhã Thi đổ gục xuống đường, cây dù nằm trơ trọi một bên, mưa tạt cộng với gió thổi cây dù bay đi một đoạn. Một bóng người lao ra khỏi xe nhanh chóng chạy đến bên cô, thân hình nhỏ nhắn, lạnh ngắt nằm gọn trong vòng tay ấm áp.
Đan Huy cúp máy rồi nhưng còn Nhã Thi vẫn áp điện thoại trên tai, miệng nở nụ cười thật tươi. Nhã Thi nhảy dựng lên vì sung sướng, thiếu điều muốn hét lên cho cả thế giới này biết mình đang vui như thế nào. Cũng lâu rồi cô chưa được đi chơi với hắn, cũng lâu rồi cô chưa được hắn nắm tay đi dạo trên con phố đầy hoa, cũng lâu rồi cô chưa được cùng hắn sớm chiều bên nhau. Cái mà cô nhận được, chỉ là những bữa ăn vội vàng hay những cuộc điện thoại qua loa không một chút tình cảm. Có lẽ đây là lúc “hâm nóng” lại tình cảm dần phai nhạt của hai người.
Nhã Thi cất điện thoại vào túi, mỉm cười bước đi trên con đường tấp nập người qua lại. Một cơn gió buổi sớm nhẹ thoảng qua, khẽ luồn vào tóc cô, mơn man da thịt cô như muốn vui đùa. Những cành cây khẽ lay động, rì rào hòa lẫn với âm thanh rộn rã của tiếng người, tiếng xe cộ khiến cho tâm tình cô càng trở nên tốt hơn.
Nhã Thi cứ vui vẻ líu lo mà không hề biết rằng... ngày hôm nay sẽ là một ngày khiến cho cô đau đớn nhất sau nỗi đau mất cha.
Về đến nhà là cô lao ngay vào phòng thay đồ, đồ ăn sáng mua về cũng bị bỏ xó. Nhã Thi cố ý chọn một chiếc váy màu xanh nhạt mà mình thích nhất và cũng chính hắn thích nhất, vì khi cô mặc chiếc váy này lên người, đều được hắn khen: “Chiếc váy này được thiết kế chỉ để dành riêng cho em.”
Mỗi lần như vậy, gương mặt cô lại trở nên đỏ bừng. Được khen dù rất vui song cũng rất ngại.
Nhã Thi tự thắt tóc đuôi tôm cho mình, chỉ chừa lại vài sợi tóc mái rũ rũ trước trán. Tô một ít son và đánh một lớp phấn mỏng, sau đó cô đứng ngắm mình trong gương, xoay một vòng. Cô nhẹ mỉm cười, đang chỉnh chỉnh lại tóc một xíu vừa hay có tiếng chuông cửa.
Cô không ngờ là hắn lại đến nhanh như vậy, Mà thôi kệ, đi càng sớm thì được bên nhau nhiều hơn.
Nghĩ vậy, Nhã Thi hí hửng chạy ra mở cửa. Nhưng khi cánh cửa vừa mở ra, nụ cười vừa nãy vẫn còn trên môi nay lại cứng đờ và thay vào đó là cái nhíu mày thật chặt khi người mà cô nhìn thấy không phải là người mình muốn gặp lúc này.
Cô toan đóng cửa thì người kia nhanh tay chặn lại. Anh đẩy cửa ra, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, hơi nhíu mày, hỏi:
- Em tính đi đâu?
- Tôi đi đâu thì có liên quan gì đến anh không? - Cô hất mặt. - Chẳng phải tôi đã nói với anh là đừng xen vào cuộc sống của tôi nữa rồi sao? - Vẫn là cái giọng xa cách và không mấy thiện cảm.
Nhật Minh khẽ cười, đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, ánh mắt trở nên thâm trầm. Anh nói:
- Tôi sẽ rời khỏi cuộc sống của em trừ khi nào tôi muốn. Còn không thì dù có là ai thì cũng không ép tôi được đâu!
Ngang ngược! Anh ta quả là ngang ngược không ai bằng. Cô nhủ thầm.
- Anh... - Cô thật không biết phải nói sao với con người ngang ngược này nữa. Cô gạt tay anh ra, hỏi. - Mà mới sáng sớm, anh đến nhà tôi làm gì?
- Tôi đến là để...
- Tổng giám đốc Trương mà cũng có thời gian rảnh rỗi đến nhà bạn gái tôi chơi sao?
Nhật Minh chưa kịp nói hết câu thì một giọng nói khác chen ngang, cả anh và Nhã Thi đều bất ngờ, cùng nhau nhìn về phía người đó.
- Đan Huy! - Nhã Thi vui vẻ reo lên rồi chạy ra khoát tay hắn. Hắn mỉm cười hôn cô rồi lại nhìn Nhật Minh, tiếp tục màn khiêu khích.
Nhìn cảnh đó, sắc mặt Nhật Minh chợt tối lại, không còn vẻ hứng khởi như khi trên đường đi đến đây. Hôm nay chủ nhật, anh vốn định rủ Nhã Thi đi ăn sáng rồi sẽ đưa cô đi những nơi mà cô thích để xoa dịu nỗi buồn ngày hôm qua. Nhưng có lẽ, đã có người khác thay anh làm việc đó rồi.
- Sẵn có cậu ở đây, tôi muốn mời cậu đi ăn sáng luôn một thể. Nhưng tôi chỉ sợ... cậu sẽ thấy ngại khi chỉ có một mình.
Bàn tay đang thả lỏng của Nhật Minh nắm chặt lại. Đan Huy thừa biết anh thích cô nên mới buông lời như thế hòng chọc tức anh.
- Cảm ơn nhưng tôi không có nhã hứng! - Lấy lại dáng vẻ bình tĩnh, anh bước nhanh qua người cô và hắn, chỉ để lại một câu. - Chúc hai người có một bữa đi chơi thật vui vẻ!
Hai người nhìn theo bóng dáng Nhật Minh xa dần cho đến khi khuất bóng sau ngã quẹo. Nhã Thi bĩu môi:
- Cái tên đáng ghét! - Rồi cô quay qua hắn, hớn hở. - Hôm nay anh tính đưa em đi đâu vậy?
Đan Huy cười với cô, trả lời:
- Bất cứ nơi nào mà em muốn. - Hắn quan sát cô một lúc, thấy hai mắt cô hơi sưng, hắn liền hỏi. - Mắt của em sao lại sưng húp lên thế kia? Ai chọc cho em khóc à?
- Không, không có! - Cô vội lắc đầu. - Chỉ tại em nhớ cha.
Hắn khẽ thở dài, xoa đầu cô an ủi vài câu rồi nhẹ đẩy cô vào nhà.
- Em mau khóa cửa đi.
Nhã Thi nghe lời chạy vào nhà lấy túi xách rồi khóa cửa cẩn thận. Xong xuôi, cô chạy ra khoát tay hắn rồi vui vẻ rời khỏi đó.
Trên đường đi, Nhã Thi cứ líu lo nói cười bên cạnh, còn Đan Huy thì bận chìm vào trong những suy tư của mình.
“Làm sao đây? Chia tay Nhã Thi đồng nghĩa với việc mình tạo cơ hội cho hắn đến với cô ấy. Chẳng lẽ mình chịu thua hắn dễ như vậy sao?”
Hắn thở dài, liếc mắt qua cô, thấy cô vẫn nói cười suốt từ nãy giờ, hắn khẽ lắc đầu. Liệu sau khi hắn nói chia tay, cô có còn hồn nhiên nói cười như vậy nữa không?
Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy.
Cả ngày hôm nay, Đan Huy đưa cô đi đến rất nhiều nơi và ăn rất nhiều món ngon. Suốt chặng đường, Nhã Thi nửa bước cũng không rời khỏi hắn, bàn tay đan chặt vào tay hắn không buông. Giống như cô sợ, một khi mình buông tay thì hắn sẽ vụt mất khỏi tầm mắt mình và tình cảm của hai người không thể nào hàn gắn lại. Nhiều lúc cô nghe thấy điện thoại hắn reo, hắn nhìn vào màn hình điện thoại rất lâu rồi chợt tắt máy vì có cô ở đó. Lúc đó Nhã Thi cảm thấy trong lòng mình dâng lên một nỗi sợ hãi. Cô sợ người gọi cho hắn là cô gái kia, cô gái mà cô đã nghe tiếng qua điện thoại và gặp lúc đến bệnh viện thăm cha. Nhiều lúc Nhã Thi muốn lấy hết can đảm để hỏi hắn người đó là ai nhưng rốt cuộc, cô vẫn không dám. Nếu như hắn nói đó là người hắn yêu thì chắc chắn, trái tim mỏng manh của cô sẽ sụp đổ mất.
Dặn lòng mình là hắn chỉ yêu có mình cô nên cô vẫn tiếp tục vui vẻ đi chơi với hắn.
Tối, Đan Huy chở cô đến một quán nước. Nơi đây không gian lãng mạn và ấm áp, nhất là có giai điệu du dương của bài “Love paradise” càng làm cho không gian có phần lãng mạn hơn.
Đây cũng chính là nơi hắn đã tỏ tình với cô và cũng chính là nơi... sẽ kết thúc cuộc tình này.
Hai người ngồi trong một gian phòng cách biệt với bên ngoài. Gọi là phòng nhưng nó chỉ là ba tấm bình phong được gắn sát vào tường tạo thành một khối hình vuông lớn. Nhã Thi vừa uống nước cam vừa thích thú nhìn ngắm xung quanh hồi tưởng quá khứ, trong khi hắn lại nhìn cô không khỏi lo lắng.
Nhìn vẻ mặt vui tươi của Nhã Thi, Đan Huy không biết mình nên mở lời như thế nào. Dù gì hai người cũng đã gắn bó với nhau được hai năm, tuy hắn không yêu cô nhưng cũng không phủ nhận hắn không có một chút tình cảm nào với cô. Có điều, tình cảm đó chỉ có một chút thôi.
- Sao thế? - Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của hắn, Nhã Thi áp tay mình vào mặt hắn, ân cần hỏi.
Hắn gỡ tay cô xuống, hít thật sâu rồi nhả ra bốn chữ khiến sắc mặt cô trở nên trắng bệch:
- Mình chia tay đi!
Diễn biến sự việc quá nhanh khiến cho Nhã Thi trong một khắc không thể tiếp nhận được.
Một hồi sau, cô mới giật mình, lắc đầu lia lịa như cố xua đi câu nói vừa rồi của hắn, lòng như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào. Không phải đâu, chắc cô nghe lầm rồi!
- Anh đang nói cái gì vậy? Có phải hôm nay em đã làm gì khiến anh không vui không? - Nhã Thi chạy đến nắm tay hắn, cố nở nụ cười để trấn tĩnh tâm trạng đang dần trở nên bất ổn của mình. Đôi chân vô thức quỳ xuống.
“Anh làm ơn hãy nói với em là hôm nay ngày cá tháng tư đi!”
Trong lòng cô không khỏi lo lắng. Hãy nói với cô rằng đây không phải sự thật đi!
- Không phải! - Hắn lắc đầu. - Nhưng anh không muốn chúng ta tiếp tục quen nhau nữa.
- Không! Em không muốn! - Cô lay tay hắn, cố bám lấy một chút hi vọng nhỏ nhoi. - Nếu em không làm gì sao thì tại sao anh lại muốn chia tay em? Tại sao chứ?
Nhã Thi cố gắng kiềm chế không cho nước mắt mình rơi, lấy hết dũng khí để đối diện với hắn... ít nhất là bây giờ.
- Vì chúng ta không hợp nhau và vì anh chưa từng yêu em. - Nhìn vẻ mặt đau khổ của cô, Đan Huy vẫn không mảy may thương xót mà còn giáng xuống đầu cô một cơn bão mạnh mẽ khiến cô bị nhấn chìm.
Đến nước này, nước mắt Nhã Thi dù đã hết sức kiềm chế nhưng nó vẫn một mực chảy xuống. Lý do chia tay của hắn quá ư là nực cười nhưng sao cô lại không cười nổi? Bởi vì nỗi đau của cô đã sớm bị câu nói của hắn lấn át đi nụ cười.
Nhã Thi từ từ buông tay hắn ra, lắc đầu liên tục, nước mắt cũng theo đó mà tuôn ra nhiều hơn. Nấc lên từng tiếng nghẹn, cổ họng cô như bị thứ gì đó làm cho cứng đờ. Những lời cô muốn nói không sao thốt ra được.
Rất lâu sau, cô mới mấp máy môi:
- Có phải anh có người khác rồi phải không?
Đan Huy nhìn đôi mắt to tròn long lanh nước của cô, im lặng một hồi lâu hắn mới nhả ra một từ, chỉ một từ thôi cũng đủ khiến cho bản thân cô hoàn toàn sụp đổ.
- Phải!
Nhã Thi cụp mắt xuống, hai tay bấu chặt vào vạt váy như kiềm nén nỗi đau đang hoành hành trong lòng mình.
Đột nhiên ngay lúc này, lúc cô đang đau khổ thì đâu đó vang lên một bài hát “i love you” quen thuộc của Rhymastic. Lời bài hát rất hay, rất lãng mạn vì nó là bài mà lúc tỏ tình Đan Huy đã hát tặng cô khi hai người mới quen nhau được một tháng. Hắn nói lời bài hát là những gì hắn muốn nói với cô. Lúc đó cô rất thích, ngày nào cũng nghe đi nghe lại bài hát đó, nghe đến thuộc lòng, thậm chí còn cài làm nhạc chuông. Một bài hát đầy lãng mạn như vậy tại sao lại mở ngay thời điểm trái tim cô đau nhất? Trong hoàn cảnh này, bài hát đó như một nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim cô. Đau! Đau lắm!
Nhã Thi lấy hai tay bịt tai lại, cố gắng không để cho bài hát đó có cơ hội lọt vào tai. Ai đó làm ơn hãy tắt nó đi! Cô thực sự chịu không nổi. Nó đã quá sức chịu đựng của cô rồi.
Cô ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi nơi đó - nơi đã chứng kiến mối tình đẹp đẽ của hai người và cũng chứng kiến một cuộc tình đẹp kết thúc.
Đan Huy nhìn bóng dáng cô đau khổ chạy đi nhưng không đuổi theo. Hắn ngồi đó, lặng lẽ thở dài.
“Đây không phải là lỗi của anh, có trách thì hãy trách số em xui xẻo đã cho em gặp phải một kẻ cần tiền hơn là cần em.”
Nhã Thi không biết mình chạy bao xa, chỉ biết khi dừng lại, quay đầu đã không còn thấy cái quán nước kỉ niệm kia đâu nữa. Lúc này, trời đột nhiên đổ ập xuống một cơn mưa lớn. Cô không tránh né, đau đớn ngồi bệt xuống đường mặc cho cơn mưa nặng hạt kia rơi xuống ướt người mình.
Hóa ra hôm nay hắn đưa cô đi chơi chủ yếu là để đến phút cuối cùng nói lời chia tay cô ư? Hắn cho cô lên tận cùng của sự hạnh phúc, rồi lại không thương tiếc đạp cô rơi thẳng xuống vực sâu. Tại sao hắn lại nhẫn tâm như vậy?
Vì chúng ta không hợp nhau? Câu chia tay muôn thuở của các cặp tình nhân khi chán nhau, cô không ngờ hắn lại có thể nói như vậy. Quen nhau hai năm, sở thích hay tính cách cả hai đều hiểu rõ, vậy mà hắn lại bảo không hợp?
Và vì anh chưa từng yêu em? Đây là lý do khiến Nhã Thi đau lòng nhất. Trong hai năm qua, cô yêu hắn nhiều biết chừng nào, nhiều hơn chính bản thân mình. Hắn lúc đó cũng rất quan tâm, rất chiều chuộng cô nhưng bây giờ hắn lại bảo là chưa từng yêu cô. Sao hắn có thể phũ phàng như thế?
Hắn tuyệt tình như vậy, nói chia tay là chia tay không cho cô một cơ hội để nói thì hà cớ gì cô phải khóc vì hắn?
Vì sao ư? Vì cô yêu hắn, đến bây giờ vẫn còn yêu, yêu rất nhiều. Hắn vì cô gái kia mà bỏ cô, vì cô gái kia mà tình cảm hai năm hắn xem như cỏ rác. Nhưng cũng đúng thôi, vì hắn chưa từng yêu cô mà.
Nhã Thi ngồi dưới mưa rất lâu, khóc muốn cạn nước mắt những vẫn không buồn ngồi dậy. Cả người đều bị nước mưa thấm ướt hết, đôi vai run lên bần bật vì lạnh. Vài người qua lại nhìn cô thương tiếc nhưng không một ai tốt bụng đến che mưa cho cô. Bởi vì họ sợ chính mình sẽ bị ướt!
Mặc cho cơn mưa nặng hạt kia rơi xuống đầu, xuống người. Chỉ có khóc dưới mưa, người ta mới không thể biết cô đang khóc.
Bỗng dưng chỗ cô đang ngồi không còn một giọt mưa nào, nhưng xung quanh mưa vẫn lớn như vậy. Nhã Thi ngửa mặt nhìn lên, một cái ô màu đen to lớn đang được ai đó che cho cô.
Phía sau cô vang lên một giọng nói trầm ấm nhưng không kém phần lạnh lẽo:
- Đứng lên đi! Hắn ta không xứng đáng để em phải tự giày vò bản thân mình như vậy!
Nhã Thi nhận ra chủ nhân của giọng nói này, ngoài Nhật Minh ra thì còn ai dùng giọng điệu ra lệnh đó để nói chuyện với cô?
Thấy cô không nhúc nhích, Nhật Minh đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống. Bàn tay thon dài đẹp đẽ nhẹ nâng khuôn mặt nhợt nhạt của cô lên.
- Nếu em khóc vì một điều gì đó trong cuộc sống này, thì tôi sẵn sàng dùng đôi tay này để lau nước mắt cho em và cho em mượn bờ vai để dựa vào. Nhưng nếu em khóc vì hắn, vì một kẻ không xứng đáng thì tôi sẽ mặc kệ em.
Nói xong, Nhật Minh cầm tay cô lên và đặt cây dù vào trong đó. Anh đứng dậy bước đi, cả thân hình cao lớn chìm dần trong màn mưa.
Nhã Thi ngẩn người nhìn cây dù trong tay mình, tại sao trời đang mưa như thế này... anh vẫn nhìn ra được là cô đang khóc?
Cô quăng cây dù đi, nức nở nói lớn:
- Ai cần anh quan tâm chứ?
Không bao lâu sau, cả người Nhã Thi đổ gục xuống đường, cây dù nằm trơ trọi một bên, mưa tạt cộng với gió thổi cây dù bay đi một đoạn. Một bóng người lao ra khỏi xe nhanh chóng chạy đến bên cô, thân hình nhỏ nhắn, lạnh ngắt nằm gọn trong vòng tay ấm áp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook