Em Là Trung Tâm Thế Giới Của Anh!
-
Chương 21: Bí mật của cô Hồ và dì Đàm (2)
Edit: V.O
Cùng lúc đó.
Cố Giai Giai và Thu Hỉ bị tiếng hét của Tô Ý Niệm đánh thức.
Cố Giai Giai ngủ ở đầu giường Tô Ý Niệm, cô thấy Tô Ý Niệm nhắm mắt bật dậy nên giật mình: "Thu Hỉ, Thu Hỉ, Niệm Niệm nói mớ, thật đáng sợ."
Cố Giai Giai nhỏ giọng kêu Thu Hỉ, mà Thu Hỉ lúc này cũng mơ mơ màng màng, nghe thấy Cố Giai Giai nói, cô nhìn thoáng qua Tô Ý Niệm, chỉ thấy Tô Ý Niệm từ từ nhắm hai mắt lại, lại ngoẻo đầu ngủ: "Đúng là hơi đáng sợ."
Sau đó, hai người lại không quan tâm đến cô nữa, nằm xuống ngủ tiếp.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Ý Niệm thức dậy, xoa xoa vai, hình như bị quẹo cổ, khó trách lại đau như vậy, cô nhìn thoáng qua giường Cố Giai Giai và Thu Hỉ ở đối diện, bọn họ còn đang ngủ.
Cô xuống giường rót ly nước uống, trong lúc vô tình trong đầu lại hiện ra giấc mơ kia.
Giấc mơ kia của Tô Ý Niệm, rất chân thật.
Hi vọng hôm nay Cố Nan Vong không xảy ra chuyện gì.
Dù sao thì Tô Ý Niệm vẫn cảm thấy, từ sau khi mình thức dậy, trong lòng đã bồn chồn, chính xác mà nói là từ sau khi mơ thấy giấc mơ kia.
Buổi sáng, Cố Nan Vong vẫn thức dậy như thường lệ, hôm nay là thứ Hai, cho nên Tô Ý Niệm không kêu anh đi bổ túc cho cô, nhưng không biết cô nhóc kia, khi đi học có nghe giảng không.
Thần kỳ là, Cố Nan Vong lại thất thần trong giờ học.
Nguyên nhân thất thần không đơn giản chỉ liên quan đến Tô Ý Niệm, mà còn liên quan đến cuộc điện thoại không biết tên kia.
Từ sáng tới bây giờ, điện thoại Cố Nan Vong vô cùng yên tĩnh, kỳ tích là hôm nay Tô Ý Niệm cũng không gửi Wechat cho anh, anh không nghĩ tới thì thôi, nghĩ tới, anh lại không nhịn được muốn gửi Wechat cho Tô Ý Niệm, dieendaanleequuydoon – V.O, không biết bây giờ cô đang làm gì, có nghiêm túc nghe giảng bài không, có phải lúc nghe giảng bài lại nghĩ tới anh hay không.
Cho nên, anh vẫn không nhịn được, đôi mắt nhỏ lén nhìn thoáng qua giáo viên dạy vi tích phân bên trên: "Học?" Anh cúi đầu, lấy điện thoại ra, tìm Wechat của Tô Ý Niệm, gửi tin này đi.
Mà Tô Ý Niệm lúc này, cũng đang học vi tích phân, nhưng hai người bọn họ không cùng một lớp, có hai lớp cùng học vi tích phân, nhưng không cùng giáo viên.
Đang nghe say sưa, đột nhiên điện thoại trên bàn rung lên, kéo tầm mắt của cô từ trên người giáo viên về lại, cô thấy màn hình điện thoại sáng lên, phía trên có một tin Wechat, là nam thần.
Nhất thời, Tô Ý Niệm lại không muốn nghe giảng nữa, đây là lần đầu tiên nam thần gửi Wechat cho cô, đương nhiên cô đáp lại trong vòng một giây: "Có!"
Cùng lúc, Cố Nan Vong cũng nhận được tin, vẫn cúi đầu: "Có nghiêm túc nghe giảng bài không?"
Tô Ý Niệm không nghĩ tới, nam thần lại chỉ hỏi cô có đang nghe giảng bài không?
Nhưng người này thật không thức thời: "Có, chỉ là người nào đó vừa mới gửi tin cho em, cho nên bây giờ cả đầu em đều nghĩ đến cái người gửi tin nhắn cho em kia."
Không thể không nói, Tô Ý Niệm rất biết chọc ghẹo, nếu không, sao cô có thể mặt dày theo đuổi nam thần?
Ở phương diện này, nam thần hoàn toàn là cái cọc gỗ có được không?
Tuy nói, nam thần không lời ngon tiếng ngọt như cô, nhưng chỉ cần dựa vào khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến người không thở nổi kia, Tô Ý Niệm đã cảm thấy, anh không biết chọc ghẹo cũng không sao, cô dạy anh.
Cố Nan Vong đọc tin nhắn Tô Ý Niệm gửi tới, nhất thời cảm thấy sau lưng nổi lên một tầng da gà.
"Nghiêm túc nghe giảng bài, đừng mất tập trung."
Anh gửi những lời này xong lại cất điện thoại vào, tâm tư bắt đầu trở về ánh mắt của giáo viên.
Mà Tô Ý Niệm hụt hẫng, đây là nam thần chọc ghẹo cô xong lại chạy?
Vừa rồi cô còn nghiêm túc nghe giảng bài, bây giờ cả đầu đều là dáng vẻ nam thần gửi tin nhắn cho cô, sao có thể nghe thấy giáo viên nói cái gì?
Cùng lúc đó.
Cố Giai Giai và Thu Hỉ bị tiếng hét của Tô Ý Niệm đánh thức.
Cố Giai Giai ngủ ở đầu giường Tô Ý Niệm, cô thấy Tô Ý Niệm nhắm mắt bật dậy nên giật mình: "Thu Hỉ, Thu Hỉ, Niệm Niệm nói mớ, thật đáng sợ."
Cố Giai Giai nhỏ giọng kêu Thu Hỉ, mà Thu Hỉ lúc này cũng mơ mơ màng màng, nghe thấy Cố Giai Giai nói, cô nhìn thoáng qua Tô Ý Niệm, chỉ thấy Tô Ý Niệm từ từ nhắm hai mắt lại, lại ngoẻo đầu ngủ: "Đúng là hơi đáng sợ."
Sau đó, hai người lại không quan tâm đến cô nữa, nằm xuống ngủ tiếp.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Ý Niệm thức dậy, xoa xoa vai, hình như bị quẹo cổ, khó trách lại đau như vậy, cô nhìn thoáng qua giường Cố Giai Giai và Thu Hỉ ở đối diện, bọn họ còn đang ngủ.
Cô xuống giường rót ly nước uống, trong lúc vô tình trong đầu lại hiện ra giấc mơ kia.
Giấc mơ kia của Tô Ý Niệm, rất chân thật.
Hi vọng hôm nay Cố Nan Vong không xảy ra chuyện gì.
Dù sao thì Tô Ý Niệm vẫn cảm thấy, từ sau khi mình thức dậy, trong lòng đã bồn chồn, chính xác mà nói là từ sau khi mơ thấy giấc mơ kia.
Buổi sáng, Cố Nan Vong vẫn thức dậy như thường lệ, hôm nay là thứ Hai, cho nên Tô Ý Niệm không kêu anh đi bổ túc cho cô, nhưng không biết cô nhóc kia, khi đi học có nghe giảng không.
Thần kỳ là, Cố Nan Vong lại thất thần trong giờ học.
Nguyên nhân thất thần không đơn giản chỉ liên quan đến Tô Ý Niệm, mà còn liên quan đến cuộc điện thoại không biết tên kia.
Từ sáng tới bây giờ, điện thoại Cố Nan Vong vô cùng yên tĩnh, kỳ tích là hôm nay Tô Ý Niệm cũng không gửi Wechat cho anh, anh không nghĩ tới thì thôi, nghĩ tới, anh lại không nhịn được muốn gửi Wechat cho Tô Ý Niệm, dieendaanleequuydoon – V.O, không biết bây giờ cô đang làm gì, có nghiêm túc nghe giảng bài không, có phải lúc nghe giảng bài lại nghĩ tới anh hay không.
Cho nên, anh vẫn không nhịn được, đôi mắt nhỏ lén nhìn thoáng qua giáo viên dạy vi tích phân bên trên: "Học?" Anh cúi đầu, lấy điện thoại ra, tìm Wechat của Tô Ý Niệm, gửi tin này đi.
Mà Tô Ý Niệm lúc này, cũng đang học vi tích phân, nhưng hai người bọn họ không cùng một lớp, có hai lớp cùng học vi tích phân, nhưng không cùng giáo viên.
Đang nghe say sưa, đột nhiên điện thoại trên bàn rung lên, kéo tầm mắt của cô từ trên người giáo viên về lại, cô thấy màn hình điện thoại sáng lên, phía trên có một tin Wechat, là nam thần.
Nhất thời, Tô Ý Niệm lại không muốn nghe giảng nữa, đây là lần đầu tiên nam thần gửi Wechat cho cô, đương nhiên cô đáp lại trong vòng một giây: "Có!"
Cùng lúc, Cố Nan Vong cũng nhận được tin, vẫn cúi đầu: "Có nghiêm túc nghe giảng bài không?"
Tô Ý Niệm không nghĩ tới, nam thần lại chỉ hỏi cô có đang nghe giảng bài không?
Nhưng người này thật không thức thời: "Có, chỉ là người nào đó vừa mới gửi tin cho em, cho nên bây giờ cả đầu em đều nghĩ đến cái người gửi tin nhắn cho em kia."
Không thể không nói, Tô Ý Niệm rất biết chọc ghẹo, nếu không, sao cô có thể mặt dày theo đuổi nam thần?
Ở phương diện này, nam thần hoàn toàn là cái cọc gỗ có được không?
Tuy nói, nam thần không lời ngon tiếng ngọt như cô, nhưng chỉ cần dựa vào khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến người không thở nổi kia, Tô Ý Niệm đã cảm thấy, anh không biết chọc ghẹo cũng không sao, cô dạy anh.
Cố Nan Vong đọc tin nhắn Tô Ý Niệm gửi tới, nhất thời cảm thấy sau lưng nổi lên một tầng da gà.
"Nghiêm túc nghe giảng bài, đừng mất tập trung."
Anh gửi những lời này xong lại cất điện thoại vào, tâm tư bắt đầu trở về ánh mắt của giáo viên.
Mà Tô Ý Niệm hụt hẫng, đây là nam thần chọc ghẹo cô xong lại chạy?
Vừa rồi cô còn nghiêm túc nghe giảng bài, bây giờ cả đầu đều là dáng vẻ nam thần gửi tin nhắn cho cô, sao có thể nghe thấy giáo viên nói cái gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook