Em Là Trung Tâm Thế Giới Của Anh!
-
Chương 11: Manh mối về mẹ (3)
Edit: V.O
Mấy ngày liên tục, Cố Nan Vong cũng không gặp được cô Hồ, đột nhiên anh nghĩ ra có thể đi liên hệ con trai của cô Hồ, dù sao mới gặp lúc trước. Không thể quên anh nhanh như vậy.
Anh đợi trước cửa lớp Sơ Tương Kiến một lát, đợi được cậu ta đến.
Nhưng ngay từ đầu, Sơ Tương Kiến cũng không để ý đến anh, ai kêu ngay từ đầu anh và bạn gái nhỏ của anh không để ý đến cậu?
Bây giờ anh ta có chuyện cầu mình, ngàn vạn không nên chủ động chào hỏi anh ta. (Lời tác giả: Mình không biết vì sao Sơ Tương Kiến lại có nhiều hoạt động tâm lý như vậy, có thể cậu ta thuộc loại con trai bị chứng rối loạn.)
Sơ Tương Kiến nhìn thấy Cố Nan Vong cũng không thèm chào hỏi anh, cũng không nhìn, đi thẳng vào phòng học.
Cố Nan Vong lại sầu não, anh nhớ anh chưa từng đắc tội cậu ta, cậu ta phát bệnh thần kinh gì vậy? Chẳng qua anh có chuyện cầu cậu ta, vốn là anh nên chào hỏi cậu ta.
Nhưng thái độ của cậu ta lúc này, cũng không nhìn anh cái nào, cậu ta còn tính làm trò gì đây.
Anh do dự, đi tới đi lui trước cửa phòng học.
Anh chàng đẹp trai như Cố Nan Vong, khó tránh khỏi sẽ có rất nhiều cố gái nhìn anh.
Đây không phải là chuyện anh có thể cản, huống chi anh còn đứng trước cửa phòng học.
"Bạn học Cố, anh có chuyện gì sao?"
Người mở miệng chính là một nam sinh ngồi ở cửa, Cố Nan Vong rảnh rỗi đứng ở chỗ này làm gì? Muốn hấp dẫn nữ sinh lớp bọn họ sao? Đẹp trai như vậy, náo nhiệt cả sân trường còn chưa đủ?
"Có." Cố Nan Vong thấy có người hỏi mình, anh cũng không cần phải trực tiếp kêu Sơ Tương Kiến ra: "Giúp tôi kêu bạn học Sơ lớp các cậu."
"Sơ Tương Kiến, có người tìm."
Bạn học này quay đầu kêu một tiếng, rồi ngồi xuống lấy bài tập trong ngăn bàn ra bắt đầu làm.
Nếu chiêu này của Cố Nan Vong không thể kêu được Sơ Tương Kiến, anh sẽ không họ Cố.
Chẳng lẽ trước mặt nhiều bạn học như vậy, cậu ta còn không nể mặt anh sao?
Hiển nhiên, sự giúp đỡ của bạn học đó đã có hiệu quả.
Sơ Tương Kiến từ từ đi ra, mặt vạch đen: "Kêu tôi làm gì?"
Giọng điệu cũng không tốt chút nào.
"Cậu có thái độ gì vậy, dieendaanleequuydoon – V.O, tôi tìm cậu có chuyện nghiêm chỉnh." Cố Nan Vong càng thấy cậu ta càng cảm thấy thái độ của cậu ta không đứng đắn.
"Chuyện gì? Nói ngắn gọn."
"Cậu có cần thiết phải nói chuyện khó chịu với người khác vậy không?" Anh đắc tội cậu ta khi nào vậy?
"Được rồi được rồi, nói đi, chuyện gì?"
Cố Nan Vong cũng không khách sáo: "Cậu có số điện thoại của mẹ cậu không?"
Số điện thoại?
Tên này, muốn số điện thoại của mẹ mình làm gì?
"Anh có chuyện gì thì nói thẳng với tôi, tôi chuyển lời giúp anh."
Vốn Cố Nan Vong nghĩ Sơ Tương Kiến là người không dễ đối phó, nhưng muốn tìm được cô Hồ, thì chỉ có một cách, cũng chỉ có thể ra tay từ Sơ Tương Kiến.
Nhưng không nghĩ tới cậu ta lại đề phòng như vậy.
"Tôi tìm mẹ cậu có việc gấp, không phải lần trước tôi thi thắng cuộc thi Olympic Toán đó sao?"
"Cô ấy phải dẫn tôi đi tham gia cuộc thi Olympic Toán toàn quốc, có đề tôi không hiểu lắm, muốn hỏi cô ấy."
Đương nhiên Cố Nan Vong không thể nói là anh muốn làm gì. Nếu không Sơ Tương Kiến tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Sơ Tương Kiến suy nghĩ, tên này, quả nhiên là học sinh xuất sắc trong mắt thầy cô, nhưng còn một tháng nữa mới tới cuộc thi Olympic Toán toàn quốc, anh gấp cái gì?
"Không vội, còn có một tháng nữa, chờ tâm tình tôi tốt rồi nói cho anh."
Cậu ta vỗ vỗ vai Cố Nan Vong, đi thẳng vào lớp.
Hoàn toàn không cho Cố Nan Vong cơ hội mở miệng.
Anh nên sớm biết sẽ có kết quả này.
Cố Nan Vong nhếch miệng, nở nụ cười khó hiểu.
Tên nhóc thối này, cậu chờ đó cho tôi.
Tô Ý Niệm trở lại ký túc xá, mấy ngày nay, ngoại trừ đọc sách thì chỉ có đọc sách.
Cô vẫn không nắm chắc cuộc thi cuối kỳ.
Có cần kêu Cố Nan Vong giúp cô học bù vi tích phân không?
Đây là ý kiến hay.
Nhưng cô tìm điện thoại, mở Wechat ra mới nhớ, cô lại ngốc đến mức ngay cả Wechat cũng quên hỏi.
Cô từ từ nhìn về phía Cố Giai Giai.
Dường như Cố Giai Giai cũng đang không ngừng đánh Boss, càng không phát hiện Tô Ý Niệm đã đến ngồi bên cạnh cô, hơn nữa ánh mắt nhìn cô còn không tốt.
Mấy ngày liên tục, Cố Nan Vong cũng không gặp được cô Hồ, đột nhiên anh nghĩ ra có thể đi liên hệ con trai của cô Hồ, dù sao mới gặp lúc trước. Không thể quên anh nhanh như vậy.
Anh đợi trước cửa lớp Sơ Tương Kiến một lát, đợi được cậu ta đến.
Nhưng ngay từ đầu, Sơ Tương Kiến cũng không để ý đến anh, ai kêu ngay từ đầu anh và bạn gái nhỏ của anh không để ý đến cậu?
Bây giờ anh ta có chuyện cầu mình, ngàn vạn không nên chủ động chào hỏi anh ta. (Lời tác giả: Mình không biết vì sao Sơ Tương Kiến lại có nhiều hoạt động tâm lý như vậy, có thể cậu ta thuộc loại con trai bị chứng rối loạn.)
Sơ Tương Kiến nhìn thấy Cố Nan Vong cũng không thèm chào hỏi anh, cũng không nhìn, đi thẳng vào phòng học.
Cố Nan Vong lại sầu não, anh nhớ anh chưa từng đắc tội cậu ta, cậu ta phát bệnh thần kinh gì vậy? Chẳng qua anh có chuyện cầu cậu ta, vốn là anh nên chào hỏi cậu ta.
Nhưng thái độ của cậu ta lúc này, cũng không nhìn anh cái nào, cậu ta còn tính làm trò gì đây.
Anh do dự, đi tới đi lui trước cửa phòng học.
Anh chàng đẹp trai như Cố Nan Vong, khó tránh khỏi sẽ có rất nhiều cố gái nhìn anh.
Đây không phải là chuyện anh có thể cản, huống chi anh còn đứng trước cửa phòng học.
"Bạn học Cố, anh có chuyện gì sao?"
Người mở miệng chính là một nam sinh ngồi ở cửa, Cố Nan Vong rảnh rỗi đứng ở chỗ này làm gì? Muốn hấp dẫn nữ sinh lớp bọn họ sao? Đẹp trai như vậy, náo nhiệt cả sân trường còn chưa đủ?
"Có." Cố Nan Vong thấy có người hỏi mình, anh cũng không cần phải trực tiếp kêu Sơ Tương Kiến ra: "Giúp tôi kêu bạn học Sơ lớp các cậu."
"Sơ Tương Kiến, có người tìm."
Bạn học này quay đầu kêu một tiếng, rồi ngồi xuống lấy bài tập trong ngăn bàn ra bắt đầu làm.
Nếu chiêu này của Cố Nan Vong không thể kêu được Sơ Tương Kiến, anh sẽ không họ Cố.
Chẳng lẽ trước mặt nhiều bạn học như vậy, cậu ta còn không nể mặt anh sao?
Hiển nhiên, sự giúp đỡ của bạn học đó đã có hiệu quả.
Sơ Tương Kiến từ từ đi ra, mặt vạch đen: "Kêu tôi làm gì?"
Giọng điệu cũng không tốt chút nào.
"Cậu có thái độ gì vậy, dieendaanleequuydoon – V.O, tôi tìm cậu có chuyện nghiêm chỉnh." Cố Nan Vong càng thấy cậu ta càng cảm thấy thái độ của cậu ta không đứng đắn.
"Chuyện gì? Nói ngắn gọn."
"Cậu có cần thiết phải nói chuyện khó chịu với người khác vậy không?" Anh đắc tội cậu ta khi nào vậy?
"Được rồi được rồi, nói đi, chuyện gì?"
Cố Nan Vong cũng không khách sáo: "Cậu có số điện thoại của mẹ cậu không?"
Số điện thoại?
Tên này, muốn số điện thoại của mẹ mình làm gì?
"Anh có chuyện gì thì nói thẳng với tôi, tôi chuyển lời giúp anh."
Vốn Cố Nan Vong nghĩ Sơ Tương Kiến là người không dễ đối phó, nhưng muốn tìm được cô Hồ, thì chỉ có một cách, cũng chỉ có thể ra tay từ Sơ Tương Kiến.
Nhưng không nghĩ tới cậu ta lại đề phòng như vậy.
"Tôi tìm mẹ cậu có việc gấp, không phải lần trước tôi thi thắng cuộc thi Olympic Toán đó sao?"
"Cô ấy phải dẫn tôi đi tham gia cuộc thi Olympic Toán toàn quốc, có đề tôi không hiểu lắm, muốn hỏi cô ấy."
Đương nhiên Cố Nan Vong không thể nói là anh muốn làm gì. Nếu không Sơ Tương Kiến tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Sơ Tương Kiến suy nghĩ, tên này, quả nhiên là học sinh xuất sắc trong mắt thầy cô, nhưng còn một tháng nữa mới tới cuộc thi Olympic Toán toàn quốc, anh gấp cái gì?
"Không vội, còn có một tháng nữa, chờ tâm tình tôi tốt rồi nói cho anh."
Cậu ta vỗ vỗ vai Cố Nan Vong, đi thẳng vào lớp.
Hoàn toàn không cho Cố Nan Vong cơ hội mở miệng.
Anh nên sớm biết sẽ có kết quả này.
Cố Nan Vong nhếch miệng, nở nụ cười khó hiểu.
Tên nhóc thối này, cậu chờ đó cho tôi.
Tô Ý Niệm trở lại ký túc xá, mấy ngày nay, ngoại trừ đọc sách thì chỉ có đọc sách.
Cô vẫn không nắm chắc cuộc thi cuối kỳ.
Có cần kêu Cố Nan Vong giúp cô học bù vi tích phân không?
Đây là ý kiến hay.
Nhưng cô tìm điện thoại, mở Wechat ra mới nhớ, cô lại ngốc đến mức ngay cả Wechat cũng quên hỏi.
Cô từ từ nhìn về phía Cố Giai Giai.
Dường như Cố Giai Giai cũng đang không ngừng đánh Boss, càng không phát hiện Tô Ý Niệm đã đến ngồi bên cạnh cô, hơn nữa ánh mắt nhìn cô còn không tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook