Em Là Thế Giới Của Anh
-
Chương 46: Anh Trần? Anh Trần nào?
Trong biệt thự nhà họ Thẩm.
Thẩm Vinh Hoa đang đánh Thái Cực quyền trong sân.
Còn Ninh Phương thì cầm một khăn lông mềm mại đứng bên cạnh lau mồ hôi.
Thẩm Vinh Hoa đánh xong thì chậm rãi đi tới chỗ Ninh Phương, Ninh Phương vội vàng đưa khăn lông trong tay cho Thẩm Vinh Hoa.
“A Phương, thế nào rồi?”
“Ông Thẩm, lần này người tới Tân Thành là phó tổng giám đốc bên Rượu Thục Xuyên, tên là Lục Tiểu Ba. Nhưng Lục Tiểu Ba vẫn còn một thân phận nữa, đó chính là người nối nghiệp do đích thân chủ tịch tập đoàn Thiên Thắng ở Thục Xuyên bồi dưỡng”.
Thẩm Vinh Hoa nghe vậy thì đặt khăn lông trong tay xuống, rồi hơi ngạc nhiên nói: “Nói cách khác là, lúc trước tập đoàn thần bí rót vốn vào Rượu Thục Xuyên chính là Tập đoàn Thiên Thắng này sao? Dựa theo sự hiểu biết của tôi về Triệu Đông Thăng - chủ tịch Tập đoàn Thiên Thắng, thì ông ta là nhân vật làm mưa làm gió trên thương trường. Mặc dù dưới trướng ông ta có rất nhiều sản nghiệp, nhưng Rượu Thục Xuyên cũng không phải là sản nghiệp nhỏ bé gì ở Thục Xuyên, cổ đông lớn nhất với hơn 30% cổ phần, cũng phải sở hữu số tiền ít nhất là vài tỷ, tại sao Tập đoàn Thiên Thắng lại làm thế chứ?”
Ninh Phương lại nói tiếp: “Mà Lục Tiểu Ba tới Tân Thành là vì công ty Rượu Thanh Tuyền”.
“Công ty Rượu Thanh Tuyền sao?”
Sắc mặt Thẩm Vinh Hoa khẽ thay đổi, rồi chợt nhớ tới điều gì đó.
“Chẳng lẽ... là tới vì cậu Trần sao?”
Ninh Phương không nói gì, nhưng cô ta tuyệt đối ngầm thừa nhận điều này.
“Nói vậy là đợi hôm nào đó, tôi phải mời cậu Trần đi ăn một bữa rồi...”
Nếu Triệu Đông Thăng bên Tập đoàn Thiên Thắng có quan hệ với cậu Trần, vậy thì ông ta phải lợi dụng mối quan hệ này thật tốt, để tiến vào thị trường Dung Thành.
Người giàu nhất Tân Thành có thể là cây cao bóng cả thật sự trong Tân Thành, nhưng ra khỏi Tân Thành thì không có bao nhiêu người nể mặt ông ta.
Nhưng ở Thục Xuyên, nếu bạn là ông lớn trong Tân Thành, vậy thì bạn hoàn toàn có thể đi nghênh ngang trong các thành phố trực thuộc Thục Xuyên.
“Cô đi thu xếp một chút đi, mấy ngày nữa tôi sẽ tới gặp Bạch Dũng Quang, chủ tịch công ty Rượu Thanh Tuyền”.
Bởi vì công ty Rượu Thanh Tuyền chỉ tiến hành thay đổi trong nội bộ, đồng thời Thẩm Vinh Hoa cũng chẳng mấy quan tâm đến công ty Rượu Thanh Tuyền, cho nên ông ta không hề biết rằng, hiện nay công ty Rượu Thanh Tuyền đã trở thành công ty con trong Tập đoàn Thiên Bách, đồng thời người đang xử lý các dự án trước mắt chính là Bạch Dũng Thắng của nhà họ Bạch.
...
Trong văn phòng công ty Rượu Thanh Tuyền.
Sau khi bàn giao hết các công việc trong công ty, Bạch Diệp Chi và Trương Mai đều ngồi trong văn phòng, im lặng một hồi lâu.
“Diệp Chi, có một chuyện cô vẫn chưa kịp nói với cháu”.
Lúc này, Bạch Diệp Chi cảm thấy cơ thể mình bỗng trống rỗng. Dù sao thì trước mặt cô cũng là tâm huyết cả đời của bố, giờ công ty Rượu Thanh Tuyền cứ thế bị người ta lấy đi mất, mà bố thì đang nằm trong bệnh viện, còn cô thì chắp tay dâng hết những thứ này cho chú hai, người mà cô căm hận từ nhỏ.
“Cô Mai, cô cứ nói đi, bây giờ cháu đã không còn là chủ tịch gì đó nữa rồi, hôm nay chỉ cần cháu bước ra khỏi cánh cửa này, thì công ty Rượu Thanh Tuyền không còn quan hệ gì với cháu nữa”.
Lúc nói tới đây, trong lòng Bạch Diệp Chi liên tục đau nhói.
“Chính là... cô nghe nói hôm nay phó tổng giám đốc Rượu Thục Xuyên sẽ tới Tân Thành, nghe nói là vì xây dựng chi nhánh ở Tân Thành, mấy người Bạch Kim Liên đã sớm ra nhà ga đón phó tổng giám đốc này rồi”.
Sắc mặt Bạch Diệp Chi đột nhiên thay đổi.
“Cô Mai, cô nói cái gì? Sao cháu lại không biết chuyện này chứ?”
“Cô cũng mới biết vào sáng nay, nhưng cô nghĩ có lẽ chuyện này mới truyền tới Tân Thành vào hôm qua thôi”.
Tim Bạch Diệp Chi bỗng đập mạnh.
Trong đầu cô bỗng lóe lên bóng dáng của Trần Minh Triết, hơn nữa còn có cuộc đối thoại giữa cô và Trần Minh Triết ở trên taxi vào hôm qua nữa.
Mọi thứ đều là thật, anh thật sự không gạt mình.
Đáng lý mình nên tin tưởng anh.
Tại sao hôm qua mình không kiên trì thêm một lát chứ?
Lúc này, Bạch Diệp Chi đã nhìn thấy được tia hy vọng, nhưng đồng thời trong lòng cũng càng hối hận.
Bạch Diệp Chi không nói không rằng, lập tức đứng dậy đi thẳng ra ngoài hành lang phòng hội nghị, vừa đi vừa lấy điện thoại ra gọi cho Trần Minh Triết.
Lúc này, Trần Minh Triết đang lái xe điện quay về, thì đột nhiên nhận được điện thoại của Bạch Diệp Chi.
“Diệp Chi, sao thế em?”
“Minh Triết, là thật đó, người bên công ty Rượu Thục Xuyên mà hôm qua anh nói thật sự tới Tân Thành rồi, anh ấy là bạn học của anh mà đúng không? Anh ấy tên là gì, anh có thể cho số điện thoại của anh ấy cho em không, em muốn mau chóng gặp mặt anh ấy được không anh?”
Trần Minh Triết không khỏi cười khổ: “Diệp Chi, bây giờ em đang ở đâu thế?”
“Giờ em đang ở công ty”.
“Ồ, thế thì em phải đợi một lát nữa, rồi sẽ gặp được người phụ trách đó thôi”.
“Hả? Anh nói vậy là sao...”
Đúng lúc này, Bạch Diệp Chi nhìn thấy một nhóm người đang vây quanh một chàng trai trẻ tuổi đi về phía phòng hội nghị.
Trong đó có Bạch Kim Liên là người dẫn đường, trong lúc Bạch Diệp Chi vẫn hơi sửng sốt thì Trương Mai đã bước ra khỏi phòng hội nghị, rồi nói điều gì đó bên tai Bạch Diệp Chi.
Lúc này, Bạch Diệp Chi đã dứt khoát cúp máy mà không có chút do dự, rồi nhanh chân đi vào.
Mặc dù bây giờ công ty Rượu Thanh Tuyền đã được bàn giao rồi, nhưng cô vẫn rất quan tâm đến nhiều chuyện trong công ty Rượu Thanh Tuyền.
“Anh Lục, vị này là Bạch Dũng Thắng, hiện đang là chủ tịch công ty Rượu Thanh Tuyền”.
Lục Tiểu Ba khẽ nhíu mày.
“Phó tổng giám đốc Lục, rất vui vì cậu đã tới đây!”
Sau đó ông ta lập tức nháy mắt ra hiệu cho con trai Bạch Liên Sơn đang đứng bên cạnh mình, Bạch Liên Sơn vội vàng đưa một bản thư Ý định hợp tác cho Lục Tiểu Ba.
Lúc này, sắc mặt Lục Tiểu Ba ngày càng nghi ngờ hơn, nhưng anh ta vẫn không nhận lấy bản Ý định hợp tác này.
“Ông là người phụ trách bên công ty Rượu Thanh Tuyền à? Bạch Dũng Thắng? Nhưng tôi nhớ rõ người phụ trách bên công ty Rượu Thanh Tuyền tên là Bạch Dũng Quang mà”.
Trước khi tới đây, Lục Tiểu Ba đã tìm hiểu qua tình huống của nhà họ Bạch ở Tân Thành rồi.
“Chuyện này... thì phó tổng giám đốc Lục không biết rồi, mấy ngày trước anh cả tôi bị tai nạn xe, bây giờ vẫn chưa xuất viện. Gia tộc sợ công ty làm chậm trễ tiến độ hợp tác với cậu, nên hôm nay bảo tôi gác lại công ty trong tay để tiếp quản Rượu Thanh Tuyền”.
Bạch Dũng Thắng đúng là cáo già, ông ta nói như thể anh ta đã thiết lập quan hệ hợp tác với công ty Rượu Thanh Tuyền rồi vậy.
Lục Tiểu Ba nghe Bạch Dũng Thắng nói thế thì trong lòng yên tâm ngay, thảo nào lúc trước mình không nhận được tin tức gì.
Hóa ra sáng nay mới xảy ra sự thay đổi.
Đúng lúc này, Bạch Diệp Chi vội vàng đi vào phòng hội nghị.
Bởi vì sự lúng túng ngắn ngủi lúc nãy, nên Bạch Diệp Chi vừa bước vào đây, nhất thời làm cho những người có mặt trong phòng hội nghị đều nhìn về phía Bạch Diệp Chi.
Mấy người Bạch Dũng Thắng lập tức nhíu chặt mày.
“Chị vào đây làm gì? Ở đây không có chuyện của chị”.
Bạch Kim Liên lập tức mở miệng nói.
Phải biết rằng vị phó tổng giám đốc công ty Rượu Thục Xuyên - Lục Tiểu Ba này là do cô ta đón từ nhà ga về, cô ta không cho phép bất kỳ người nào phá hỏng chuyện tốt của mình.
“Cô là ai, cô cũng là người trong công ty này à?”
Lục Tiểu Ba nhìn Bạch Diệp Chi mặc một bộ công sở thành thục, vừa nhìn đã biết cô là mẫu phụ nữ có năng lực mạnh mẽ rồi.
“Tôi tên là Bạch Diệp Chi, là người phụ trách lúc trước của công ty Rượu Thanh Tuyền, bố tôi chính là Bạch Dũng Quang”.
Bạch Diệp Chi nhanh chóng đưa tay ra.
Lục Tiểu Ba nghe thấy lời giới thiệu của Bạch Diệp Chi, thì trong lòng cũng dần dần hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, anh ta cũng lập tức vươn tay ra nói: “Tôi là Lục Tiểu Ba, phó tổng giám đốc công ty Rượu Thục Xuyên.”
“Chào phó tổng giám đốc Lục...”
Bạch Diệp Chi vội vàng cung kính nói.
Lục Tiểu Ba lập tức cười nhạt, nói thật từ lúc từ nhà ga đến công ty, Lục Tiểu Ba rất mất tự nhiên, mặc dù mấy người này rất khách sáo với anh ta, nhưng lại vô cùng giả tạo.
Hơn nữa còn nói không biết tiết chế.
“Phó tổng giám đốc Lục... nó...”
Lúc Bạch Dũng Thắng định lên tiếng thì bị Lục Tiểu Ba cắt ngang ngay, sau đó nhìn Bạch Diệp Chi nói: “Nếu cô là người phụ trách lúc trước, vậy thì mời cô nói với anh Trần một tiếng, tôi đã tới công ty rồi, tôi sẽ ngồi ở đây đợi anh ấy”.
Anh Trần sao?
Lần này Bạch Diệp Chi có chút ngơ ngác.
Không chỉ có Bạch Diệp Chi ngơ ngác không hiểu gì, mà ngay cả mấy người Bạch Dũng Thắng cũng hơi nghi ngờ nhìn Lục Tiểu Ba đang đứng nói chuyện khách sáo với Bạch Diệp Chi ở đó.
“Anh Trần sao? Anh Trần nào thế... tôi...”
Trong lòng Bạch Diệp Chi bỗng nhảy ra một cái tên, Trần Minh Triết, chẳng phải chồng mình cũng họ Trần sao? Nhưng cô lập tức bác bỏ suy nghĩ này.
Cứ xem như Lục Tiểu Ba là bạn học của Trần Minh Triết đi, nhưng cũng không thể nào gọi anh là anh Trần gì đó được, mà phải gọi thẳng tên mới đúng.
“Đúng vậy, anh Lục, chỗ chúng tôi hoàn toàn không có anh Trần gì đó như anh nói”.
“Không có sao? Chẳng lẽ tôi đã nhầm lẫn rồi sao?”
Bạch Kim Liên nghe anh ta nói vậy thì lập tức cười nói: “Phó tổng giám đốc Lục, anh đừng quan tâm anh Trần gì đó nữa, anh đã tới công ty chúng tôi rồi, vậy thì xem thử điều kiện hợp tác bên chúng tôi đi... Hơn nữa, người ta...”
Lúc nói, Bạch Kim Liên đã tiến lên một bước, đứng cạnh Lục Tiểu Ba, thỉnh thoảng còn cọ bộ ngực phì nhiêu của mình vào cánh tay Lục Tiểu Ba.
Nhưng lúc này, Lục Tiểu Ba lại cực kỳ sốt ruột.
Anh ta không để mắt đến mấy người này, mà chỉ nhìn về phía Bạch Diệp Chi rồi hỏi: “Cô thật sự không quen anh Trần à?”
Bạch Diệp Chi lắc đầu.
Cô hơi nghi ngờ, muốn hỏi anh ta rằng có phải là Trần Minh Triết không. Nhưng cô biết mình đang đứng trước mặt mấy người chú hai, nếu nói ra những lời này, chắc chắn sẽ bị bọn họ cười nhạo, cho nên cô im lặng, rồi quyết định lát nữa sẽ gọi cho anh để hỏi cho rõ.
“Cô không biết sao?”
Sắc mặt Lục Tiểu Ba lập tức thay đổi, đúng lúc này chuông điện thoại của anh ta reo lên.
Anh ta vừa nhìn vào màn hình điện thoại, đã đi thẳng ra ngoài phòng hội nghị, rồi nghe máy.
“Anh Trần, tôi...”
“Ha ha, bây giờ cậu đang ở đâu thế, tôi đã ở nhà ga đợi cậu nửa ngày nhưng không thấy bóng dáng cậu đâu cả?”
Hả?
Lục Tiểu Ba nghe vậy thì cả người nhất thời cứng đờ, trán cũng sắp toát mồ hôi lạnh. Từ lúc xuất phát ở Dung Thành, thầy Triệu Đông Thăng đã liên tục nhắc nhở anh ta, tuyệt đối không được đắc tội với anh Trần này. Không nói tới những chuyện khác, trước mắt anh Trần này đang là lãnh đạo trực tiếp của anh ta, là cổ đông lớn thật sự đứng sau Rượu Thục Xuyên, là người có quyền lên tiếng nhất trong hội đồng quản trị.
Còn một phó tổng giám đốc như anh ta, chẳng là cái đinh gì trước mặt anh Trần cả.
“Anh Trần, tôi xin lỗi, tôi... anh Trần cứ đợi ở nhà ga một lát, tôi sẽ đi qua đó ngay”.
Lục Tiểu Ba nói xong thì định quay về phòng hội nghị lấy cặp tài liệu của mình rồi rời khỏi đây.
“Không cần đâu, tôi biết bây giờ cậu đang ở trong công ty Rượu Thanh Tuyền, tạm thời cậu đừng tới tìm tôi nữa, bảy giờ tối nay, trong phòng bao chữ Thiên ở khách sạn Phượng Đài, đến lúc đó rồi nói sau, bây giờ cậu cứ làm thế này...”
Còn bên này, trong phòng hội nghị, lúc này mấy người Bạch Dũng Thắng đang lạnh lùng nhìn Bạch Diệp Chi đang đứng đó, bầu không khí vô cùng căng thẳng...
Thẩm Vinh Hoa đang đánh Thái Cực quyền trong sân.
Còn Ninh Phương thì cầm một khăn lông mềm mại đứng bên cạnh lau mồ hôi.
Thẩm Vinh Hoa đánh xong thì chậm rãi đi tới chỗ Ninh Phương, Ninh Phương vội vàng đưa khăn lông trong tay cho Thẩm Vinh Hoa.
“A Phương, thế nào rồi?”
“Ông Thẩm, lần này người tới Tân Thành là phó tổng giám đốc bên Rượu Thục Xuyên, tên là Lục Tiểu Ba. Nhưng Lục Tiểu Ba vẫn còn một thân phận nữa, đó chính là người nối nghiệp do đích thân chủ tịch tập đoàn Thiên Thắng ở Thục Xuyên bồi dưỡng”.
Thẩm Vinh Hoa nghe vậy thì đặt khăn lông trong tay xuống, rồi hơi ngạc nhiên nói: “Nói cách khác là, lúc trước tập đoàn thần bí rót vốn vào Rượu Thục Xuyên chính là Tập đoàn Thiên Thắng này sao? Dựa theo sự hiểu biết của tôi về Triệu Đông Thăng - chủ tịch Tập đoàn Thiên Thắng, thì ông ta là nhân vật làm mưa làm gió trên thương trường. Mặc dù dưới trướng ông ta có rất nhiều sản nghiệp, nhưng Rượu Thục Xuyên cũng không phải là sản nghiệp nhỏ bé gì ở Thục Xuyên, cổ đông lớn nhất với hơn 30% cổ phần, cũng phải sở hữu số tiền ít nhất là vài tỷ, tại sao Tập đoàn Thiên Thắng lại làm thế chứ?”
Ninh Phương lại nói tiếp: “Mà Lục Tiểu Ba tới Tân Thành là vì công ty Rượu Thanh Tuyền”.
“Công ty Rượu Thanh Tuyền sao?”
Sắc mặt Thẩm Vinh Hoa khẽ thay đổi, rồi chợt nhớ tới điều gì đó.
“Chẳng lẽ... là tới vì cậu Trần sao?”
Ninh Phương không nói gì, nhưng cô ta tuyệt đối ngầm thừa nhận điều này.
“Nói vậy là đợi hôm nào đó, tôi phải mời cậu Trần đi ăn một bữa rồi...”
Nếu Triệu Đông Thăng bên Tập đoàn Thiên Thắng có quan hệ với cậu Trần, vậy thì ông ta phải lợi dụng mối quan hệ này thật tốt, để tiến vào thị trường Dung Thành.
Người giàu nhất Tân Thành có thể là cây cao bóng cả thật sự trong Tân Thành, nhưng ra khỏi Tân Thành thì không có bao nhiêu người nể mặt ông ta.
Nhưng ở Thục Xuyên, nếu bạn là ông lớn trong Tân Thành, vậy thì bạn hoàn toàn có thể đi nghênh ngang trong các thành phố trực thuộc Thục Xuyên.
“Cô đi thu xếp một chút đi, mấy ngày nữa tôi sẽ tới gặp Bạch Dũng Quang, chủ tịch công ty Rượu Thanh Tuyền”.
Bởi vì công ty Rượu Thanh Tuyền chỉ tiến hành thay đổi trong nội bộ, đồng thời Thẩm Vinh Hoa cũng chẳng mấy quan tâm đến công ty Rượu Thanh Tuyền, cho nên ông ta không hề biết rằng, hiện nay công ty Rượu Thanh Tuyền đã trở thành công ty con trong Tập đoàn Thiên Bách, đồng thời người đang xử lý các dự án trước mắt chính là Bạch Dũng Thắng của nhà họ Bạch.
...
Trong văn phòng công ty Rượu Thanh Tuyền.
Sau khi bàn giao hết các công việc trong công ty, Bạch Diệp Chi và Trương Mai đều ngồi trong văn phòng, im lặng một hồi lâu.
“Diệp Chi, có một chuyện cô vẫn chưa kịp nói với cháu”.
Lúc này, Bạch Diệp Chi cảm thấy cơ thể mình bỗng trống rỗng. Dù sao thì trước mặt cô cũng là tâm huyết cả đời của bố, giờ công ty Rượu Thanh Tuyền cứ thế bị người ta lấy đi mất, mà bố thì đang nằm trong bệnh viện, còn cô thì chắp tay dâng hết những thứ này cho chú hai, người mà cô căm hận từ nhỏ.
“Cô Mai, cô cứ nói đi, bây giờ cháu đã không còn là chủ tịch gì đó nữa rồi, hôm nay chỉ cần cháu bước ra khỏi cánh cửa này, thì công ty Rượu Thanh Tuyền không còn quan hệ gì với cháu nữa”.
Lúc nói tới đây, trong lòng Bạch Diệp Chi liên tục đau nhói.
“Chính là... cô nghe nói hôm nay phó tổng giám đốc Rượu Thục Xuyên sẽ tới Tân Thành, nghe nói là vì xây dựng chi nhánh ở Tân Thành, mấy người Bạch Kim Liên đã sớm ra nhà ga đón phó tổng giám đốc này rồi”.
Sắc mặt Bạch Diệp Chi đột nhiên thay đổi.
“Cô Mai, cô nói cái gì? Sao cháu lại không biết chuyện này chứ?”
“Cô cũng mới biết vào sáng nay, nhưng cô nghĩ có lẽ chuyện này mới truyền tới Tân Thành vào hôm qua thôi”.
Tim Bạch Diệp Chi bỗng đập mạnh.
Trong đầu cô bỗng lóe lên bóng dáng của Trần Minh Triết, hơn nữa còn có cuộc đối thoại giữa cô và Trần Minh Triết ở trên taxi vào hôm qua nữa.
Mọi thứ đều là thật, anh thật sự không gạt mình.
Đáng lý mình nên tin tưởng anh.
Tại sao hôm qua mình không kiên trì thêm một lát chứ?
Lúc này, Bạch Diệp Chi đã nhìn thấy được tia hy vọng, nhưng đồng thời trong lòng cũng càng hối hận.
Bạch Diệp Chi không nói không rằng, lập tức đứng dậy đi thẳng ra ngoài hành lang phòng hội nghị, vừa đi vừa lấy điện thoại ra gọi cho Trần Minh Triết.
Lúc này, Trần Minh Triết đang lái xe điện quay về, thì đột nhiên nhận được điện thoại của Bạch Diệp Chi.
“Diệp Chi, sao thế em?”
“Minh Triết, là thật đó, người bên công ty Rượu Thục Xuyên mà hôm qua anh nói thật sự tới Tân Thành rồi, anh ấy là bạn học của anh mà đúng không? Anh ấy tên là gì, anh có thể cho số điện thoại của anh ấy cho em không, em muốn mau chóng gặp mặt anh ấy được không anh?”
Trần Minh Triết không khỏi cười khổ: “Diệp Chi, bây giờ em đang ở đâu thế?”
“Giờ em đang ở công ty”.
“Ồ, thế thì em phải đợi một lát nữa, rồi sẽ gặp được người phụ trách đó thôi”.
“Hả? Anh nói vậy là sao...”
Đúng lúc này, Bạch Diệp Chi nhìn thấy một nhóm người đang vây quanh một chàng trai trẻ tuổi đi về phía phòng hội nghị.
Trong đó có Bạch Kim Liên là người dẫn đường, trong lúc Bạch Diệp Chi vẫn hơi sửng sốt thì Trương Mai đã bước ra khỏi phòng hội nghị, rồi nói điều gì đó bên tai Bạch Diệp Chi.
Lúc này, Bạch Diệp Chi đã dứt khoát cúp máy mà không có chút do dự, rồi nhanh chân đi vào.
Mặc dù bây giờ công ty Rượu Thanh Tuyền đã được bàn giao rồi, nhưng cô vẫn rất quan tâm đến nhiều chuyện trong công ty Rượu Thanh Tuyền.
“Anh Lục, vị này là Bạch Dũng Thắng, hiện đang là chủ tịch công ty Rượu Thanh Tuyền”.
Lục Tiểu Ba khẽ nhíu mày.
“Phó tổng giám đốc Lục, rất vui vì cậu đã tới đây!”
Sau đó ông ta lập tức nháy mắt ra hiệu cho con trai Bạch Liên Sơn đang đứng bên cạnh mình, Bạch Liên Sơn vội vàng đưa một bản thư Ý định hợp tác cho Lục Tiểu Ba.
Lúc này, sắc mặt Lục Tiểu Ba ngày càng nghi ngờ hơn, nhưng anh ta vẫn không nhận lấy bản Ý định hợp tác này.
“Ông là người phụ trách bên công ty Rượu Thanh Tuyền à? Bạch Dũng Thắng? Nhưng tôi nhớ rõ người phụ trách bên công ty Rượu Thanh Tuyền tên là Bạch Dũng Quang mà”.
Trước khi tới đây, Lục Tiểu Ba đã tìm hiểu qua tình huống của nhà họ Bạch ở Tân Thành rồi.
“Chuyện này... thì phó tổng giám đốc Lục không biết rồi, mấy ngày trước anh cả tôi bị tai nạn xe, bây giờ vẫn chưa xuất viện. Gia tộc sợ công ty làm chậm trễ tiến độ hợp tác với cậu, nên hôm nay bảo tôi gác lại công ty trong tay để tiếp quản Rượu Thanh Tuyền”.
Bạch Dũng Thắng đúng là cáo già, ông ta nói như thể anh ta đã thiết lập quan hệ hợp tác với công ty Rượu Thanh Tuyền rồi vậy.
Lục Tiểu Ba nghe Bạch Dũng Thắng nói thế thì trong lòng yên tâm ngay, thảo nào lúc trước mình không nhận được tin tức gì.
Hóa ra sáng nay mới xảy ra sự thay đổi.
Đúng lúc này, Bạch Diệp Chi vội vàng đi vào phòng hội nghị.
Bởi vì sự lúng túng ngắn ngủi lúc nãy, nên Bạch Diệp Chi vừa bước vào đây, nhất thời làm cho những người có mặt trong phòng hội nghị đều nhìn về phía Bạch Diệp Chi.
Mấy người Bạch Dũng Thắng lập tức nhíu chặt mày.
“Chị vào đây làm gì? Ở đây không có chuyện của chị”.
Bạch Kim Liên lập tức mở miệng nói.
Phải biết rằng vị phó tổng giám đốc công ty Rượu Thục Xuyên - Lục Tiểu Ba này là do cô ta đón từ nhà ga về, cô ta không cho phép bất kỳ người nào phá hỏng chuyện tốt của mình.
“Cô là ai, cô cũng là người trong công ty này à?”
Lục Tiểu Ba nhìn Bạch Diệp Chi mặc một bộ công sở thành thục, vừa nhìn đã biết cô là mẫu phụ nữ có năng lực mạnh mẽ rồi.
“Tôi tên là Bạch Diệp Chi, là người phụ trách lúc trước của công ty Rượu Thanh Tuyền, bố tôi chính là Bạch Dũng Quang”.
Bạch Diệp Chi nhanh chóng đưa tay ra.
Lục Tiểu Ba nghe thấy lời giới thiệu của Bạch Diệp Chi, thì trong lòng cũng dần dần hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, anh ta cũng lập tức vươn tay ra nói: “Tôi là Lục Tiểu Ba, phó tổng giám đốc công ty Rượu Thục Xuyên.”
“Chào phó tổng giám đốc Lục...”
Bạch Diệp Chi vội vàng cung kính nói.
Lục Tiểu Ba lập tức cười nhạt, nói thật từ lúc từ nhà ga đến công ty, Lục Tiểu Ba rất mất tự nhiên, mặc dù mấy người này rất khách sáo với anh ta, nhưng lại vô cùng giả tạo.
Hơn nữa còn nói không biết tiết chế.
“Phó tổng giám đốc Lục... nó...”
Lúc Bạch Dũng Thắng định lên tiếng thì bị Lục Tiểu Ba cắt ngang ngay, sau đó nhìn Bạch Diệp Chi nói: “Nếu cô là người phụ trách lúc trước, vậy thì mời cô nói với anh Trần một tiếng, tôi đã tới công ty rồi, tôi sẽ ngồi ở đây đợi anh ấy”.
Anh Trần sao?
Lần này Bạch Diệp Chi có chút ngơ ngác.
Không chỉ có Bạch Diệp Chi ngơ ngác không hiểu gì, mà ngay cả mấy người Bạch Dũng Thắng cũng hơi nghi ngờ nhìn Lục Tiểu Ba đang đứng nói chuyện khách sáo với Bạch Diệp Chi ở đó.
“Anh Trần sao? Anh Trần nào thế... tôi...”
Trong lòng Bạch Diệp Chi bỗng nhảy ra một cái tên, Trần Minh Triết, chẳng phải chồng mình cũng họ Trần sao? Nhưng cô lập tức bác bỏ suy nghĩ này.
Cứ xem như Lục Tiểu Ba là bạn học của Trần Minh Triết đi, nhưng cũng không thể nào gọi anh là anh Trần gì đó được, mà phải gọi thẳng tên mới đúng.
“Đúng vậy, anh Lục, chỗ chúng tôi hoàn toàn không có anh Trần gì đó như anh nói”.
“Không có sao? Chẳng lẽ tôi đã nhầm lẫn rồi sao?”
Bạch Kim Liên nghe anh ta nói vậy thì lập tức cười nói: “Phó tổng giám đốc Lục, anh đừng quan tâm anh Trần gì đó nữa, anh đã tới công ty chúng tôi rồi, vậy thì xem thử điều kiện hợp tác bên chúng tôi đi... Hơn nữa, người ta...”
Lúc nói, Bạch Kim Liên đã tiến lên một bước, đứng cạnh Lục Tiểu Ba, thỉnh thoảng còn cọ bộ ngực phì nhiêu của mình vào cánh tay Lục Tiểu Ba.
Nhưng lúc này, Lục Tiểu Ba lại cực kỳ sốt ruột.
Anh ta không để mắt đến mấy người này, mà chỉ nhìn về phía Bạch Diệp Chi rồi hỏi: “Cô thật sự không quen anh Trần à?”
Bạch Diệp Chi lắc đầu.
Cô hơi nghi ngờ, muốn hỏi anh ta rằng có phải là Trần Minh Triết không. Nhưng cô biết mình đang đứng trước mặt mấy người chú hai, nếu nói ra những lời này, chắc chắn sẽ bị bọn họ cười nhạo, cho nên cô im lặng, rồi quyết định lát nữa sẽ gọi cho anh để hỏi cho rõ.
“Cô không biết sao?”
Sắc mặt Lục Tiểu Ba lập tức thay đổi, đúng lúc này chuông điện thoại của anh ta reo lên.
Anh ta vừa nhìn vào màn hình điện thoại, đã đi thẳng ra ngoài phòng hội nghị, rồi nghe máy.
“Anh Trần, tôi...”
“Ha ha, bây giờ cậu đang ở đâu thế, tôi đã ở nhà ga đợi cậu nửa ngày nhưng không thấy bóng dáng cậu đâu cả?”
Hả?
Lục Tiểu Ba nghe vậy thì cả người nhất thời cứng đờ, trán cũng sắp toát mồ hôi lạnh. Từ lúc xuất phát ở Dung Thành, thầy Triệu Đông Thăng đã liên tục nhắc nhở anh ta, tuyệt đối không được đắc tội với anh Trần này. Không nói tới những chuyện khác, trước mắt anh Trần này đang là lãnh đạo trực tiếp của anh ta, là cổ đông lớn thật sự đứng sau Rượu Thục Xuyên, là người có quyền lên tiếng nhất trong hội đồng quản trị.
Còn một phó tổng giám đốc như anh ta, chẳng là cái đinh gì trước mặt anh Trần cả.
“Anh Trần, tôi xin lỗi, tôi... anh Trần cứ đợi ở nhà ga một lát, tôi sẽ đi qua đó ngay”.
Lục Tiểu Ba nói xong thì định quay về phòng hội nghị lấy cặp tài liệu của mình rồi rời khỏi đây.
“Không cần đâu, tôi biết bây giờ cậu đang ở trong công ty Rượu Thanh Tuyền, tạm thời cậu đừng tới tìm tôi nữa, bảy giờ tối nay, trong phòng bao chữ Thiên ở khách sạn Phượng Đài, đến lúc đó rồi nói sau, bây giờ cậu cứ làm thế này...”
Còn bên này, trong phòng hội nghị, lúc này mấy người Bạch Dũng Thắng đang lạnh lùng nhìn Bạch Diệp Chi đang đứng đó, bầu không khí vô cùng căng thẳng...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook