Em là thần dược của tôi [GB]
Tác giả: Ngốc Ngốc Ngốc Ngốc Ngốc
Phần 12
======
Viên Minh Lãng nhìn khuôn mặt thanh tú của Diệp Dung trên đỉnh đầu, tim không khỏi đập loạn xạ.
Diệp Dung sau khi ói ra rượu cũng có chút tỉnh táo, sau đó nhìn thấy Viên Minh Lãng, tinh thần của cô lại vô cùng phấn chấn.

Viên Minh Lãng bị áp chế trên giường một phần là vì cô uống say, hai chân mềm nhũn không thể đứng vững.

Mặt khác, là vì trong lòng xác thực không kìm chế được muốn bắt nạt cậu ấy.
Trong ánh mắt kinh hãi của Viên Minh Lãng, Diệp Dung vươn tay nhéo má cậu.

Khẽ cười một tiếng, mở miệng nói đùa: "Biểu cảm của cậu là thế nào? Sợ tôi sao?"
"Diệp, giám đốc Diệp, để tôi đứng dậy."
"Dậy làm gì? Bị tôi đè lên không thoải mái sao?"
Câu nói của Diệp Dung khiến mặt Viên Minh Lãng đỏ bừng, lắp bắp nói: "Giám đốc Diệp, đừng làm loạn, thật đấy."
Nói chung, đàn ông và phụ nữ có đôi khi nói chuyện không đạo lý, nhất là phụ nữ khi say rượu.
Vì vậy, sau khi Diệp Dung nghe Viên Minh Lãng bảo cô đừng làm loạn nữa, lông mày tức khắc nhíu lại.


"Tôi nháo loạn chỗ nào? Chị đây có chỗ nào không được? Các tên thụ khác đều nài nỉ tôi, tôi còn không thèm làm đâu đấy.

Cậu thế mà còn không vui?!"
Diệp Dung đè lên người Viên Minh Lãng, tay phải cô chặn lại cánh tay cậu, tay trái vỗ nhẹ lên mặt cậu rồi lần hướng đến cổ áo.
Viên Minh Lãng cảm nhận được rõ ràng ngón tay của Diệp Dung đang luồn sâu vào cổ áo mình, ngón tay mát lạnh trượt trên cổ khiến cậu nhịn không được nổi một tầng da gà.

Nhận thấy ngón tay của Diệp Dung càng ngày càng đi xuống, Viên Minh Lãng rốt cuộc không nhịn được đẩy Diệp Dung ra, xoay người từ trên giường đứng dậy.
Diệp Dung bị đẩy ra chỉ cảm thấy thế giới quay cuồng, đồng thời dạ dày một trận nhào lộn dữ dội khiến cô vội vàng bật dậy khỏi giường chạy vào phòng tắm dưới ánh mắt hoảng sợ của Viên Minh Lãng.
Sau khi Diệp Dung nhổ hết những thứ trong bụng ra, cả người cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tinh thần cũng trở nên minh mẫn không ít.

Cô đi tới bồn rửa tay rửa mặt bằng nước lạnh, nhìn gương mặt tái nhợt cùng đôi mắt đỏ hoe trong gương, Diệp Dung không khỏi sững sờ.
"Giám đốc Diệp, chị không sao chứ?"
Mặc dù Viên Minh Lãng trong lòng đối với Diệp Dung vẫn còn có chút e ngại, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Diệp Dung, Viên Minh Lãng không ngăn được lo lắng.
"Không sao đâu." Diệp Dung quay lại nhìn Viên Minh Lãng liếc mắt một cái, thấy sắc khuôn mặt cậu đỏ bừng, ánh mắt rụt rè, cô không khỏi cảm thấy xấu hổ và áy náy khi nhớ lại hành động vừa rồi của mình.
"Chuyện vừa rồi.....!Thực xin lỗi."
Viên Minh Lãng khi nghe Diệp Dung chủ động xin lỗi trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm không ít, mở miệng nói: "Không sao đâu.

Bây giờ giám đốc Diệp đã cảm thấy khá hơn chưa?"
Diệp Dung gật đầu đi ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn người thanh niên ở cửa cao hơn cô nửa cái đầu.

Diệp Dung lại hít một hơi thật sâu, cảm ơn nói: "Cảm ơn tối nay cậu đã đưa tôi về, chờ sau khi cậu bắt xe về, hai lần tiền xe ngày mai viết giấy ghi nợ cho tôi."
Nghe Diệp Dung nói như vậy, Viên Minh Lãng cũng biết mình nên rời đi, gật đầu lên tiếng.

Nghĩ đến chiếc áo khoác mà Diệp Dung nôn ra đã bị bẩn của mình, Viên Minh Lãng muốn cầm lấy nhưng lại xấu hổ.

Do dự một lúc, cuối cùng cũng xách túi đi về phía cửa.
"Nếu giám đốc Diệp có mật ong ở nhà, hãy pha với một ít nước ấm rồi uống.

Nước mật ong khi say rất tốt cho dạ dày, người cũng cảm thấy dễ chịu hơn."
Diệp Dung nghe Viên Minh Lãng nói xong liền nhận ra cổ họng mình đang đau rát, cô gật đầu đáp lại rồi dẫn người ra cửa.

Mở tủ lạnh ra, vốn dĩ muốn tìm một chai nước đá để làm dịu cơn đau trong cổ họng, nhưng mắt lại xẹt qua lọ mật ong đã hóa cát trắng trong góc tủ lạnh.

Do dự một lúc, lại đem nước đá trong tay bỏ trở vào, lấy mật ong ra pha một cốc nước ấm.
Sau khi uống một chén mật ong, Diệp Dung cảm thấy toàn thân sảng khoái.


Lúc trở lại phòng vệ sinh dự định rửa mặt một chút rồi nghỉ ngơi, bỗng nhìn thấy chiếc áo khoác sơmi màu xanh biển trên máy giặt, không khỏi cảm thấy có chút quen mắt.
Cầm lên xem xét một lúc, sau khi nhìn thấy vết bẩn trên vai áo khoác, Diệp Dung mới nhớ ra hình như mình đã nôn qua một lần khi bị Viên Minh Lãng mang về.

Nhưng mà, hiện tại trên sàn nhà cũng không có chỗ nào nôn, hiển nhiên là vừa rồi Viên Minh Lãng đã giúp một tay đem sàn nhà lau sạch sẽ.
Nghĩ đến chuyện cậu thanh niên nhút nhát giúp mình lau sàn nhà, Diệp Dung không khỏi cảm thấy ấm áp.

Đưa tay đem áo khoác trên tay cho vào máy giặt, Diệp Dung xoay người trở về phòng.
......
Sáng sớm hôm sau, Viên Minh Lãng ngáp dài đi vào công ty, chờ đến khi thời gian đi làm đã qua gần một tiếng rưỡi, Diệp Dung lúc này mới mặt mày tái mét xách túi thong dong đến muộn.
Nghe thấy Lưu Hàng yêu cầu mọi người trong bữa tiệc tối hôm qua điền chi phí bắt taxi trở về, Viên Minh Lãng đã lấy đơn phí.

Nghĩ đến những gì Diệp Dung nói tối hôm qua, do dự một lúc, cuối cùng chỉ điền chi phí từ nhà của Diệp Dung đến nhà mình.
Diệp Dung thường xuyên lăn lộn ở bên ngoài, lúc mọi người báo cáo các khoản chi phí, cô liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

Khi nhìn thấy tờ đơn cuối cùng của Viên Minh Lãng là 28,7 nhân dân tệ, cô không khỏi có chút sửng sốt.

Truyện Quan Trường
Đêm qua khi Viên Minh Lãng rời đi, Diệp Dung đã gần như tỉnh táo.

Vì vậy, cô nhớ rất rõ những gì đã nói với Viên Minh Lãng vào lúc đó.
Thấy Viên Minh Lãng không muốn đem một phần tiền xe ghi vào, Diệp Dung cũng không ép buộc.

Nghĩ đến chiếc áo khoác ở nhà vẫn còn chưa trả lại cho chủ nhân, Diệp Dung cầm tờ chi phí đứng dậy đi đến phòng tài vụ.
Sau khi trò chuyện với em gái tài vụ một lúc trong văn phòng tài vụ, thấy đã gần đến giờ ăn trưa, Diệp Dung từ văn phòng tài vụ trở về.

Lúc này mấy người trong bộ phận vận hành đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ăn cơm, chỉ có Viên Minh Lãng vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích.

Có lẽ là bởi vì đang nghỉ ngơi, Viên Minh Lãng sắc mặt không tốt lắm, một mình ngồi ở trên ghế salon nhắm mắt dưỡng thần.
Diệp Dung hôm nay đi một đôi giày cao gót, khi nhìn thấy Viên Minh Lãng đang nghỉ ngơi, cô vô thức thả nhẹ bước chân.

Nhưng mà, cho dù Diệp Dung cố tình làm nhẹ bước chân, âm thanh dada do gót chân chạm vào sàn nhà vẫn khiến Viên Minh Lãng mở mắt.
Nhìn thấy Diệp Dung đang chuẩn bị tới gần, Viên Minh Lãng mở mắt ra, vội vàng ngồi thẳng người.
"Bọn họ đều đi ăn cơm, tại sao cậu không đi?" Diệp Dung dừng ở trước mặt Viên Minh Lãng hỏi.
"Tôi còn chưa đói.

Ngày hôm qua về muộn một chút, nghỉ ngơi không tốt, tranh thủ ngủ bù một lát."
Nghe vậy, Diệp Dung gật đầu.
"Tối mai cậu có rảnh không? Nếu rảnh, tôi đãi cậu một bữa cơm."
Viên Minh Lãng trong tiềm thức muốn nói không, nhưng Diệp Dung dường như không muốn cho cậu cơ hội này.

Khi cậu dùng hết sức há mồm, lại lần nữa nói: "Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, ngày mai tôi sẽ đợi cậu sau khi tan sở."
Nói xong Diệp Dung xoay người rời đi.
Viên Minh Lãng ngồi trên ghế nhìn bóng lưng của Diệp Dung, trong lòng nhất thời cảm thấy bất đắc dĩ lại xấu hổ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương