Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát
-
Chương 5: Hoa rơi nào phải vô tình?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Để chiếc lông vũ trong cuộc gặp gỡ tình cờ đó
Nằm ngủ trên chiếc giường thơ gồ ghề mà tuyệt đẹp
Đợi mười năm sau
Khi đôi ta vẫn chưa thực sự già đi
Mang theo gánh nặng mười năm trời đi tìm nhân quả
Trôi theo dòng nước để kiếm tìm
Tìm một bầu trời không góc cạnh
Tìm cánh chim hay qua dịu dàng
Em không hẹn mà gặp đàn chim di cư về phương Nam
Tiếng sáo réo rắt
Đã làm say đắm cả một bầu trời
***
"Hữu duyên thiên lý lai tương ngộ
Sắc bất mê nhân, nhân tự mê"
Hai câu: "Sắc bất mê nhân, nhân tự mê; tình nhân nhãn lí xuất Tây Thi. Hữu duyên thiên lý lai tương ngộ, tam tiếu đồ nhiên nhất đương si" trích trong bài thơ Tập Hàng Châu tục ngữ thi của Hoàng Tằng.
Một bữa tối kiểu Pháp lãng mạn với rượu vang và hoa tươi, quan trọng nhất là sự hiện diện của người con gái mình yêu thương, đây thực sự là bữa tối tuyệt vời nhất của Quý Đông Đình kể từ khi quay về London. Mọi thứ đều hoàn hảo, chỉ trừ việc anh chàng Dean lắm chuyện gọi mấy cuộc điện thoại liền, chỉ để giục anh mau tới buổi dạ tiệc mà anh hoàn toàn không hứng thú. Quý Đông Đình quả quyết: "Tôi không tham dự buổi tiệc đó đâu, tôi đang tiếp đãi Hứa Hứa."
Dean ngẫm nghĩ, trưa nay Quý tiên sinh đến trang trại Budde, ở đó có một chú ngựa con tên Xuxu... Anh ta kinh ngạc hét lên: "Cái gì? Quý tiên sinh, anh đang tiếp đãi một con ngựa ấy à?"
Quý Đông Đình chẳng thèm nhiều lời, thản nhiên dập máy, sau đó lịch thiệp nhìn về phía Khương Kỷ Hứa: "Hứa Hứa, em nói tiếp đi! Ban nãy chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ? Hình như em đang hỏi tôi ở London có chỗ nào thú vị, phải không?"
Rõ ràng là Quý Đông Đình tự muốn giới thiệu những nơi thú vị ở London cho cô, sao giờ lại biến thành cô chủ động hỏi rồi? Khương Kỷ Hứa ngập ngừng: "Quý tiên sinh, hay là chúng ta về đi! Chắc trợ lý Dean có việc cần nên mới phải gọi điện cho anh”
Quý Đông Đình dửng dưng đáp: "Không có chuyện gì đâu, chỉ là một buổi dạ tiệc bình thường thôi. Dean sốt ruột vì cậu ta muốn tôi giới thiệu cho một cô bạn gái trong bữa tiệc ấy, tiếc là tôi hiếm khi qua lại với phái nữ nên cũng không hào hứng lắm với mấy chuyện này."
"Ồ, vậy sao?" Khương Kỷ Hứa hơi ngạc nhiên. "Đúng vậy!” Quý Đông Đình nhận xét: "Con người Dean khá được, chỉ có điều quá nhát gái nên đến bây giờ vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai."
Khương Kỷ Hứa dường như rất có cảm tình với Dean: "Dean đúng là một người đàn ông hết sức đễ thương!"
Hả? Thế mà đã gọi là dễ thương ư? Quý Đông Đình hơi bất mãn: “Tôi không nghĩ đó là một kiểu đáng yêu."
Khương Kỷ Hứa không nhịn được cười.
Khương Kỷ Hứa theo sau Quý Đông Đình bước ra khỏi nhà hàng. Một cặp tình nhân đi ngang qua, chàng trai đút tay vào túi áo, còn cô gái khoác tay anh ta. Quý Đông Đình nhìn lại, anh đang đút tay vào túi áo, Khương Kỷ Hứa cũng vậy. Anh đột ngột dừng lại khiến cô thấy hơi khó hiểu. Sau một hồi do dự, anh khoác tay lên vai cô: "Em đi chậm quá đấy!"
"Quý tiên sinh à, đó là vì chân anh quá dài thì có!" Khương Kỷ Hứa cười nói.
"Cảm ơn em quá khen!" Quý Đông Đình thầm đánh giá: Hứa Hứa của anh dáng người rất cân đối, tuy cô không cao lắm, nhưng như thế này rất hợp với ý anh, chỉ cần hơi cúi xuống là có thể thấy ngay mái tóc mềm mại, cặp mi cong vút, sống mũi thanh tú... và cả đôi tai xinh xắn của cô rồi.
Khương Kỷ Hứa không phản đối việc Quý Đông Đình đưa mình về. Sau buổi gặp gỡ ngày hôm nay, cô cảm thấy khá thoải mái khi đối diện với anh, kể ra thì con người anh cũng có nhiều điểm đáng yêu và thú vị. Còn với Quý Đông Đình, đây là lần đầu tiên trong đời anh lái xe chậm như lúc này. Anh thậm chí còn chẳng thèm quan tâm chiếc siêu xe của mình vừa bị một chiếc xe đạp vượt mặt. Quãng đường về nhà cô tuy không dài nhưng mất khá nhiều thời gian. Khi đi ngang qua Học viện Quản lý Khách sạn trên đường Kensington Olympia, Quý Đông Đình hạ cửa kính xe xuống, nhìn ra bên ngoài: "Đây chính là ngôi trường mà em đang theo học, phải không?"
Khương Kỷ Hứa trả lời: "Đúng vậy."
Quý Đông Đình lại quay ra nhìn thêm một lần nữa: "Được, tôi biết rồi."
Khương Kỷ Hứa bảo Quý Đông Đình dừng xe ở lối rẽ, chỉ cần đi vào trong một đoạn là đến ngôi nhà cô đang sống. Cô vừa tháo dây an toàn vừa nói: "Quý tiên sinh, cảm ơn anh về buổi tối nay!"
"Không cần cảm ơn!" Quý Đông Đình cũng cởi dây an toàn rồi xuống xe cùng cô: "Chẳng phải em đã nói sẽ đưa tôi đi gặp vị chủ nhà tốt bụng đó sao?"
Khương Kỷ Hứa tìm cớ thoái thác: "À... Nhưng chắc họ đã ngủ rồi."
Anh lườm cô một cái, lập tức đổi sang lý do khác: "Tôi khát nước."
Khương Kỷ Hứa không thể không mời Quý Đông Đình vào nhà uống nước.
Căn phòng của cô ở trên tầng hai rất gọn gàng, ngăn nắp, tuy khá rộng nhưng đồ đạc lại không nhiều. Quý Đông Đình ngồi trên sofa, nhận lấy chai nước khoáng từ tay Khương Kỷ Hứa nhưng chẳng buồn mở ra. Anh ngẩng đầu hỏi cô: "Thuê chỗ này mất bao nhiêu tiền?"
"Ba tháng giá ba ngàn bảng Anh."
“Đắt thật đấy!" Quý Đông Đình đảo mắt nhìn khắp căn phòng.
Quả nhiên là tới đây để bới lông tìm vết! Khương Kỷ Hứa mỉm cười, không nói gì.
Quý Đông Đình đan hai tay vào nhau, nghiêm túc hỏi: "Hứa Hứa, em có đồng ý đến nhà tôi ở không? Em không cần phải trả dù chỉ một xu."
Khương Kỷ Hứa gượng cười: "Quý tiên sinh, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi sống ở đây rất tốt!"
Quý Đông Đình thở dài rồi đứng dậy: "Tôi về đây. Em cứ ngồi đó, không cần tiễn đâu!"
Khương Kỷ Hứa vẫn đứng dậy tiễn anh ra cửa. Sau khi chào tạm biệt, Quý Đông Đình chưa đi ngay, anh quay lại nhìn cô bằng ánh mắt chân thành: "Hứa Hứa, đêm nay ngoài việc mơ một giấc mơ đẹp ra, có thể suy nghĩ về đề nghị lúc nãy của tôi không?"
Đề nghị của anh? Là đến sống ở nhà anh, hay là làm bạn gái của anh?
Quý Đông Đình là một người đàn ông tốt, tuy cô cũng thoáng dao động, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không ổn: "Quý tiên sinh, anh không nên phí thời gian với tôi nữa! Hai chúng ta sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, thật sự không hợp nhau chút nào!"
"Đây là điều mà em lo lắng? Vậy em tới thế giới của tôi là được mà!" Quý Đông Đình ngừng một lát, sau đó ngạc nhiên nhìn Khương Kỷ Hứa: "Không phải em muốn tôi tới thế giới của em đấy chứ?"
Khương Kỷ Hứa hết nói nổi: "Tóm lại, chúng ta là những người không cùng tầng lớp, vốn dĩ là không thể."
Quý Đông Đình cảm thấy cực kỳ khó hiểu: "Hứa Hứa, chẳng phải em luôn nỗ lực làm việc là để cải thiện cuộc sống đó sao? Bây giờ, tôi tạo cho em cơ hội lập tức được đổi đời, nhưng em lại vì lý do không cùng thế giới gì đó mà từ chối tôi, em đúng là một người con gái vô cùng giả tạo! Đương nhiên, vì tôi thích em, nên sẽ phải chấp nhận sự giả tạo của em."
"Anh muốn nói gì thì tùy, nhưng tôi sẽ không làm bạn gái của anh." Khương Kỷ Hứa cứng đầu đáp lại.
Quý Đông Đình một lần nữa bị tổn thương: "Vậy em nói đi, em muốn một người đàn ông như thế nào?"
Khương Kỷ Hứa ngoảnh lại: "Một người đàn ông gần giống như tôi."
"À, tôi hiểu rồi." Quý Đông Đình lại tuôn một tràng: "Chắc em chỉ mong trúng giải khuyến khích năm đồng, ai ngờ lại rút đúng giải đặc biệt trị giá năm triệu... À, không, là một giải thưởng có giá trị rất lớn, thế nên em lo ngân hàng tích không nổi, phải không?"
Cái gì mà giải thưởng cực lớn? Cái gì mà ngân hàng tích không nổi? Đúng là cách so sánh của một con người cực kỳ ngạo mạn! Khương Kỷ Hứa thật sự bực mình, hai mắt trợn tròn, mặt đỏ bừng bừng.
"Thấy chưa, tôi đoán không sai mà! Em bị nói trúng tim đen nên mới tức giận như vậy." Quý Đông Đình quyết tâm không cho cô đường lùi.
Khương Kỷ Hứa biết chẳng thể cãi lại cái con người ngông cuồng này, nhưng vẫn không chịu khuất phục: "Vậy thì anh đừng quan tâm tới tôi nữa! Tại sao anh mời tôi ăn cơm rồi còn kiếm cớ đến đây? Anh tưởng tôi không biết là anh đang nghĩ gì à?"
"Tại sao tôi lại thích em để rồi phải tự ngược đãi bản thân mình như thế này? Em thật chẳng biết trân trọng cơ hội trước mắt, đúng là phí phạm của giời mà! Tôi không muốn đôi co với em nữa!" Quý Đông Đình thật sự tức giận.
Gương mặt Khương Kỷ Hứa không chút biểu cảm: "Được thôi, thế thì anh đừng nói chuyện với tôi nữa! Quý tiên sinh, anh có thể đi được rồi đấy, tạm biệt!"
Hai người hờn dỗi quay mặt đi chỗ khác nhưng không ai chịu rời đi. Khương Kỷ Hứa không thể hiểu nổi, tại sao cô phải cãi nhau với người đàn ông đáng ghét này, còn Quý Đông Đình đang thầm hối hận, rõ ràng anh đã tự nhủ là phải dịu dàng cơ mà...
Cuối cùng, Quý Đông Đình đành chủ động làm lành: “Xin lỗi em! Vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi, nhưng hình như không được buồn cười cho lắm. Vậy tôi về đây, ngày mai gặp lại"
Lúc Khương Kỷ Hứa đang nằm trên giường, bức bối nghĩ về cái kẻ thích ra vẻ ta đây kia, điện thoại của cô chợt đổ chuông. Cô vừa bắt máy, một giọng nói khô khốc đã vang lên bên tai: "Xin lỗi em! Nếu tôi có chỗ nào khiến em không vui thì cũng chỉ là bởi tôi quá yêu em mà thôi"
Vẫn là cái vẻ kiêu căng thường thấy của anh ta, nhưng không hiểu sao sự giận dữ trong lòng Khương Kỷ Hứa bỗng tiêu tan gần hết. Cô nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu!".
Quý Đông Đình lái xe về căn nhà trên đường Bishop. Anh hơi bất ngờ khi thấy mẹ đang ngồi đợi mình: "Sao mẹ lại tới đây?"
"Con trai của mẹ chẳng thèm đến dự buổi dạ tiệc do mẹ tổ chức, mẹ đương nhiên phải đi tìm hiểu nguyên nhân rồi." Người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp ngồi trên ghế sofa lên tiếng.
"Con xin lỗi, nhưng con thật sự có chuyện quan trọng!" Quý Đông Đình tỏ vẻ mệt mỏi.
"Con yêu rồi phải không?" Bà Quý dò hỏi. Thấy anh không trả lời, bà mới khẳng định: "Quả nhiên là mẹ đoán trúng!"
"Tất nhiên không phải!" Quý Đông Đình phủ nhận ngay. Một lát sau, anh lại hỏi mẹ mình: "Mẹ thấy con trai của mẹ thế nào?"
"Rất tốt, rất tuyệt vời!" Bà Quý vô cùng đắc ý: “Kingsley, con là tuyệt nhất!" (Kingsley là tên tiếng Anh của Quý Đông Đình)
Quý Đông Đình gật đầu hưởng ứng, sau đó uể oải đi lên gác. Đi được nửa đường, anh đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Mấy hôm nữa bạn con sẽ tới đây ở, vì vậy, khi nào mẹ định đến thăm con thì mong mẹ báo trước cho con một tiếng!"
"Được thôi!" Bà Quý ngồi ngay ngắn trên sofa: "Nhưng mà, Đình Đình à, có thể cho mẹ biết là bạn nào của con định tới đây ở không?"
Quý Đông Đình cực kỳ không thích bị mẹ gọi là Đình Đình. Anh đi thẳng lên gác: "Để sau hãy nói! Hôm nay con mệt rồi, chúc mẹ ngủ ngon!"
Quý Đông Đình thực sự mệt mỏi, tại sao theo đuổi người con gái mình thích lại khó khăn thế này?
Tối đó, Khương Kỷ Hứa nghiêm túc suy nghĩ về những điều Quý Đông Đình đã nói. Đúng là hiện tại cô cũng hơi rung động trước anh, nhưng thứ tình cảm đó liệu có thật sự không liên quan gì đến khối tài sản khổng lồ của anh hay không? Liệu được mấy,người tin rằng trái tim cô không bị vật chất dẫn dắt? Cô thầm thở dài, có những chuyện ngay đến cô còn chẳng thể thuyết phục nổi bản thân mình thì sao có thể giải thích cho người khác hiểu được đây? Cô nỗ lực làm việc là vì tiền, nhằm nâng cao địa vị xã hội của mình, nhưng cô không muốn phải hổ thẹn với lương tâm. Khoảng thời gian hẹn hò với Thẩm Hoành trước đây, cô rất vô tư, vì hai người chẳng bao giờ thiếu tiền, càng chẳng bao giờ cãi nhau vì vấn đề tiền bạc, nhưng thật trớ trêu, đến cuối cùng bọn họ lại chia tay vào lúc hai gia đình kiện nhau ra tòa chỉ vì vật chất. Có những vấn đề chưa phát sinh khiến ta cứ nghĩ nó không tồn tại, rồi sau đó lại không kịp trở tay khi nó xuất hiện. Thì ra, đứng trước vật chất, cái gọi là tình yêu, thứ mà cô vẫn ngỡ là kim cương ấy lại mong manh, dễ vỡ còn hơn cả thủy tinh.
Ngày hôm sau, Khương Kỷ Hứa sung sướng gửi cho An Mỹ bức ảnh cô lên nhận giải thưởng trong tiết học buổi sáng qua QQ, kỳ thực, cô muốn thông báo cho An Mỹ biết, cuộc sống của cô ở London rất ổn. An Mỹ mang tới một tin vui cho Khương Kỷ Hứa: Lục Tự đã đứng ra thanh minh cho cô về vụ bê bối tình cảm kia, bây giờ mọi người đều tin rằng giữa cô và Tổng Giám đốc Lục hoàn toàn không có gì. Cô thầm nghĩ, Lục Tự thật sáng suốt khi để đến bây giờ mới lên tiếng, nếu lúc đó anh ta vội vàng giải thích sẽ chỉ khiến cho người khác thêm khẳng định anh ta "có tật giật mình". Đợi cho mọi việc lắng xuống, mọi người cũng có thêm thời gian suy nghĩ thấu đáo hơn. An Mỹ đột nhiên gửi bức ảnh của cô vào nhóm QQ Bắc Hải Thịnh Đình, thế là chẳng mấy chốc đã có rất nhiều người nhắn tin chúc mừng cô.
Khi Khương Kỷ Hứa đang chăm chú làm bài tập, Lục Tư bỗng nhắn tin cho cô: Cô ở bên đó vẫn ổn chứ? Lục Tự hầu như chẳng bao giờ vào nhóm QQ Bắc Hải Thịnh Đình, cô và anh chưa từng nhắn tin trên QQ, thậm chí còn chưa kết bạn yới nhau trên đó. Có lẽ anh cũng vừa mới biết số QQ của cô thông qua nhóm Bắc Hải Thịnh Đình.
Khương Kỷ Hứa trả lời: Cũng khá tốt, tôi học được rất nhiều thứ. Cảm ơn Tổng Giám đốc Lục đã cho tôi cơ hội này!
Lục Tự không nói gì thêm, Khương Kỷ Hứa cũng chẳng quan tâm nữa, tiếp tục làm bài tập. Khoảng mười mấy phút sau, Lục Tự gửi tới tin nhắn thứ hai: Tuần sau tôi sẽ tới London, có buổi thỉnh giảng ở học viện của cô. Tiếng Anh của cô thế nào?
Khương Kỷ Hứa nhắn lại: Bình thường thôi ạ, đủ để giao tiếp.
Lục Tự gửi bài diễn thuyết của anh cho cô: Sửa lại giúp tôi!
Khương Kỷ Hứa còn chưa kịp cảm thán về vốn tiếng Anh ít ỏi của mình thì Lục Tự đã biến mất khỏi QQ. Cô đành đau khổ mở bản thảo ra xem, chỉ đọc hiểu được khoảng tám phần. Cô bắt chước Quý Đông Đình, mắng một câu "giả tạo", rõ ràng rất giỏi tiếng Anh mà còn bắt người ta sửa giúp! Nhưng cô vừa nghĩ tới ai vậy? Quý Đông Đình... Khương Kỷ Hứa tự gõ vào đầu mình, sau đó mở điện thoại ra kiểm tra, cả ngày hôm nay, cái người đàn ông mặt dày đó có thèm liên lạc với cô đâu. Từ chối anh ta quả là một quyết định sáng suốt!
Ngày hôm sau nữa, Quý Đông Đình lái xe đến trước cổng học viện mà Khương Kỷ Hứa đang theo học. Anh gọi một cậu bé tóc vàng gần đó lại: "Này, nhóc! Có muốn kiếm mười đồng không?" Cậu bé đương nhiên gật đầu, sau khi nghe dặn dò, lập tức chạy về phía Khương Kỷ Hứa. Trong lòng anh thầm nghĩ, đây quả là một ý hay! Nếu cô ấy có từ chối thì cũng là với thằng nhóc này chứ không phải với anh. Nhưng các nhà tâm lý học đã chỉ ra rằng, phụ nữ luôn mềm lòng trước trẻ con, thế nên, anh vẫn còn có hy vọng. Quý Đông Đình đột nhiên phát hiện, bản thân mình mới mắc chứng bệnh "sợ bị từ chối".
Lúc Khương Kỷ Hứa bước ra khỏi cổng trường, bỗng thấy một cậu bé tóc vàng vẫy tay với mình. Cô nghi hoặc đến gần, cậu bé lại thì thầm vào tai cô: "Có một chú muốn hẹn cô, cô có đồng ý không?"
Thấy Khương Kỷ Hứa lắc đầu, cậu bé chỉ vào chiếc xe đỗ cách đó không xa, thở dài: "Hình như là một người Trung Quốc, chú ấy trông khá ổn mà!"
Khương Kỷ Hứa nhìn theo hướng tay cậu bé, liền thấy xe của Quý Đông Đình. Cô hỏi: "Tại sao chú ấy lại bảo cháu tới đây?"
“Cháu nghĩ chú ấy là đồ nhát gan" cậu bé vui sướng giơ tờ tiền trong tay lên: "Cô xem, thù lao chú ấy cho cháu này!"
Khi Khương Kỷ Hứa ngồi lên xe, Quý Đông Đình quay đầu nói với cô: "Tôi thật sự rất vui khi em tới đây, Hứa Hứa!"
Mắt Khương Kỷ Hứa nhìn thẳng về phía trước: “Định đi đâu đây?"
Quý Đông Đình nắm chắc vô lăng: "Đường tới nhà hàng mà hồi nhỏ tôi thích ăn nhất."
Anh muốn đưa cô đi làm quen với thế giới của anh thật ư? Khương Kỷ Hứa mỉm cười, để mặc Quý Đông Đình đưa đi. Dọc đường, hai người không nói chuyện nhưng không khí lần này rất thoải mái, không hề ngượng ngập. Nửa tiếng sau, Quý Đông Đình dừng xe trước một nhà hàng Trung Hoa. Khương Kỷ Hứa có phần ngỡ ngàng, còn Quý Đông Đình lại bày ra vẻ mặt thản nhiên như thể đã biết trước là cô sẽ rất thích.
Cô thèm đồ ăn Trung Quốc cả tuần nay rồi, thế nên, đối mặt với một bàn đồ cay Tứ Xuyên, cô thật sự không cầm được lòng. Khương Kỷ Hứa cầm đũa lên, hỏi Quý Đông Đình: "Thì ra anh thích ăn món Tứ Xuyên, vậy mà tôi cứ tưởng là món Quảng Đông."
Quý Đông Đình cũng cầm đũa lên: "Còn nhiều điều em không biết lắm! Có muốn hiểu hơn về tôi không?"
Khương Kỷ Hứa không trả lời, dồn sự chú ý vào những món ngon trước mắt. Mấy ngày vừa qua, cô hầu như toàn ăn bánh mì với uống nước khoáng, cô sắp mắc chứng chán ăn đến nơi rồi! Đồ ăn trong nhà hàng sang trọng hôm trước cũng không khiến cô thích thú được như thế này.
Quý Đông Đình gắp thức ăn cho cô: "Hứa Hứa, vẻ mặt thèm thuồng vừa rồi của em chẳng khác nào một chú mèo."
Khương Kỷ Hứa ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, gò má ửng hồng. Quý Đông Đình tươi cười: "Bây giờ lại giống một chú thỏ con rồi."
Mặt Khương Kỷ Hứa càng đỏ hơn. Đến khi nhận ra mình bị Quý Đông Đình chọc ghẹo, cô cũng đáp trả: "Quý tiên sinh, anh có biết mình giống con vật gì không?"
Quý Đông Đình thoải mái tựa lưng vào ghế, bắt đầu đoán: "Sư tử?"
Khương Kỷ Hứa lắc đầu:
"Con báo?”
"Không phải"
Đến lần thứ ba, Quý Đông Đình mới nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Tôi là hổ, em là Võ Tòng, Võ Tòng đánh hổ, phải không?"
Khương Kỷ Hứa cười đến mức suýt sặc. Cô ho khan hai tiếng, đưa ra đáp án: "Con công."
"Đáng yêu lắm!" Quý Đông Đình gật đầu: "Tôi có thể chấp nhận."
Ngày mai là cuối tuần, Quý Đông Đình rủ Khương Kỷ Hứa đến trang trại Budde của mình.
Khương Kỷ Hứa đang suy nghĩ tìm một lý do để từ chối thì Quý Đông Đình đã cướp lời: "Sáng mai tôi đến nhà William đón em!"
Trang trại Budde nằm ở ngoại ô London, thoạt nhìn chẳng khác nào một tòa lâu đài. Bầu không khí buổi sớm tinh mơ thật trong lành, Khương Kỷ Hứa đi theo Quý Đông Đình trên đồng cỏ xanh mơn mởn. Anh bỗng quay đầu hỏi cô: "Em biết cưỡi ngựa chứ?"
Khương Kỷ Hứa gật đầu: "Biết!" Trước đây, cô đã từng cùng Thẩm Hoành học cưỡi ngựa trên thảo nguyên.
Quý Đông Đình lại hỏi: "Có thích cưỡi ngựa không?"
Khương Kỷ Hứa thật thà lên tiếng: "Thích!"
Quý Đông Đình mỉm cười cảm thán: "Đúng là chuyện tốt! Tôi càng ngày càng thấy sở thích của hai chúng ta thật giống nhau!"
Quản gia người Mexico dùng chất giọng địa phương giới thiệu với Khương Kỷ Hứa về những chú ngựa trong trang trại, sau đó chọn cho cô một chú ngựa cái hiền lành tên Louise. Khương Kỷ Hứa bạo dạn trèo lên lựng ngựa rồi hăm hở lao lên dốc. Quý Đông Đình ở cách đó không xa đang cưỡi trên lưng một chú ngựa màu nâu đậm, trông anh lúc này chẳng khác nào một kỵ sĩ oai phong lẫm liệt. Khương Kỷ Hứa vừa cúi xuống vuốt ve chỏm lông trên đầu Louise, liền nghe quản gia lớn tiếng gọi: "Xuxu! Xuxu, lại đây!"
Hứa Hứa? Cô quay đầu lại theo bản năng, chỉ thấy một chú ngựa con đang lon ton chạy về phía mình. Khương Kỷ Hứa còn đang ngơ ngác thì chú ngựa Louise của cô giống như bị mất cương, đột nhiên phi rất nhanh về phía ngựa con. Cả người ngả hết về phía sau, cô sợ hãi hét lên một tiếng. Bỗng có một đôi tay tóm lấy eo cô, tiếp đó ôm cô lăn vài vòng trên thảm cỏ. Đến khi cô định thần lại, đã thấy mình nằm đè lên người Quý Đông Đình, hai tay anh vẫn đang bận rộn bảo vệ vùng đầu cho cô. Khương Kỷ Hứa hốt hoảng: "Quý tiên sinh, anh không sao chứ?"
Quý Đông Đình nằm bất động trên thảm cỏ, cất giọng khàn khàn: "Trán hơi đau một chút."
Trán? Khương Kỷ Hứa vội cúi đầu nhìn, trên trán anh hiện đã hằn lên một vết răng rất sâu, thậm chí còn hơi rớm máu. Đây đúng là tác phẩm của cô mà! Răng cô giờ vẫn còn hơi ê, nói chi tới trán của anh.
"Tôi xin lỗi.." Cô thỏ thẻ.
Quý Đông Đình nhíu mày, lấy tay xòa trán rồi quay sang hỏi cô: "Răng em không sao chứ?"
Khương Kỷ Hứa vừa buồn cười vừa cảm động, anh đã thành ra như vậy mà vẫn quan tâm lo lắng tới hàm răng của cô. Cô đứng lên, giơ bàn tay mềm mại ra kéo anh dậy, sau đó bắt chước điệu bộ của anh: "Quý tiên sinh, anh đứng lên đi lại vài bước xem nào!"
Quý Đông Đình nhấc đôi chân dài đi vài bước. Quản gia và người huấn luyện ngựa chạy đến, đề nghị gọi bác sĩ nhưng bị anh từ chối. Khương Kỷ Hứa hơi sốt ruột: "Quý tiên sinh, hay là anh cứ tới bác sĩ xem sao đi! Mà anh có cảm thấy chóng mặt không? Liệu có bị chấn thương sọ não không nhỉ?"
“Chấn thương sọ não? Em tưởng răng em làm bằng sắt thép đấy hả?"
“Nhỡ có chuyện gì thì sao?"
"Em quên rằng trước đây tôi là bác sĩ à?"
Khương Kỷ Hứa thật sự đã quên mất, người đàn ông kiêu ngạo đang đứng trước mặt cô từng là một vị bác sĩ nhân từ.
Quý Đông Đình lấy lý do không tin tưởng kỹ thuật cưỡi ngựa của Khương Kỷ Hứa, bắt cô ngồi lên ngựa của anh. Chú ngựa tên Ebner này có vẻ rất thích cô. Khương Kỷ Hứa từ nhỏ đã yêu quý động vật, cô vui vẻ giơ tay vuốt ve chiếc bờm của Ebner, nhưng ánh mắt lại tập trung nhìn người ngồi sau lưng mình. Con người anh lúc nào cũng toát lên vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng. Kỳ thực lẫn sau lớp vỏ bọc đồ là một trái tim chân thành và lương thiện, còn rất lãng mạn nữa!
Anh bỗng lên tiếng, cắt ngang dòng suy tư của cô: "Vừa rồi em nhìn tôi hơi lâu đấy!"
Người đàn ông này thật chẳng biết kiêng dè gì cả! Khương Kỷ Hứa vội chuyển tầm mắt sang chú ngựa con đi ngay sau, chống chế: "Tôi đâu có nhìn anh, tôi ngắm chú ngựa ở đằng sau mà."
Quý Đông Đình khẽ "hừ" một tiếng, không thèm bóc mẽ cô nữa.
Khương Kỷ Hứa cảm thấy rất kỳ lạ khi người quản gia cứ luôn miệng gọi "Xuxu", còn chú ngựa con đáng yêu kia mỗi lần như vậy lại vô cùng khoái chí chạy vòng quanh. Sau một hồi ngẫm nghĩ, dường như cô đã bắt đầu hiểu ra vấn đề, liền quay sang hỏi Quý Đông Đình: "Chú ngựa con phía sau tên là Xuxu?"
Một tay Quý Đông Đình đang ôm lấy Khương Kỷ Hứa, còn tay kia bận rộn điều khiển Ebner, anh nhún vai: "Đúng vậy, giống tên của em!"
Khương Kỷ Hứa hơi tức giận: "Tại sao phải đặt giống tên tôi?”
"Khương tiểu thư đừng có mà ngang ngược như thế chứ!" Giọng nói mê hoặc của Quý Đông Đình rót vào tai Khương Kỷ Hứa: "Tại sao tôi không thể dùng chữ "Hứa" để đặt tên? Chữ "Hứa" ấy đã được em đăng ký bản quyền ư? Tôi cứ thích đặt tên cho tất cả những thứ tôi thích là Hứa Hứa đấy! Hứa Hứa, em có ý kiến gì nào?"
"Anh..." Khương Kỷ Hứa không biết nói gì, trái tim cô đang đập loạn nhịp. Cô ghét sự thẳng thắn quá mức của Quý Đông Đình, cũng ghét luôn cả sự độc đoán của anh, thế nhưng, đối diện với người đàn ông ngạo mạn ấy, trong lòng cô lại cảm thấy thật ngọt ngào và ấm áp. Nếu nói ánh mắt cô dành cho anh không có một chút yêu thích hay thiện cảm nào thì đó là nói dối! Sau một hồi trầm mặc, cô lại quay sang hỏi anh: "Quý tiên sinh, có ai từng nói với anh rằng, anh là người cực kỳ sĩ diện chưa?"
"Ngoài một cô gái không biết trời cao đất dày vừa mới nói ra xong, chắc là không còn ai nữa đâu." Quý Đông Đình thản nhiên nói tiếp: "Nhưng mà, Hứa Hứa à, cho dù em có châm chọc kiểu gì thì tôi cũng không tức giận đâu!"
Thật sao? Anh có thể dễ tính và rộng lượng với cô đến thế ư? Lòng bàn tay Khương Kỷ Hứa nóng ran, Quý Đông Đình đã đan tay vào tay cô. Hôm nay, Khương Kỷ Hứa cảm thấy mình giống như một cô gái mới biết yêu, trong lòng vừa hồi hộp vừa thích thú, nhưng ngoài mặt vẫn phải cố tỏ ra là mình chẳng hề rung động.
Khi Quý Đông Đình đưa cô về tới nhà đã là tối muộn, ông bà William vẫn đang ngồi trên sofa trong phòng khách xem phim hài. Hai người đang đợi cô. Khương Kỷ Hứa ngỡ ngàng khi được nghe thông báo từ vợ chồng họ: "Khương tiểu thư, có lẽ chúng tôi không thể tiếp tục cho cô thuê phòng được, con trai của tôi từ Ailen trở về sớm hơn dự kiến. Thành thật xin lỗi cô! Chúng tôi sẽ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho cô."
Khương Kỷ Hứa còn đang bàng hoàng chưa biết nói gì thì Quý Đông Đình đã nhanh nhảu cướp lời cô: "Không sao, chúng tôi chấp nhận bồi thường!"
Sau đó, anh còn tốt bụng giúp cô thương lượng với gia đình William về các điều khoản trong hợp đồng.
Anh nghiêm túc quay sang nhìn cô: "Nhằm tránh những phiền phức không đáng có, bây giờ em hãy lên thu dọn hành lý ngay đi, chúng ta sẽ đi luôn trong tối nay!"
Khương Kỷ Hứa ngập ngừng: "Quý tiên sinh..”
"Tôi không thể để cho một cô gái lang thang khắp nơi giữa đêm vắng, thế nên, bây giờ, mời Khương tiểu thư lập tức đi thu dọn hành lý!"' Quý Đông Đình hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối.
Khương Kỷ Hứa âu sầu lên phòng thu dọn đồ đạc, bỗng nhiên cô ngộ ra một chuyện...
Lúc cô xách vali xuống nhà, bà William tươi cười: "Con gái à, thật may quá! Bạn con có thể cho con một chỗ ở miễn phí, đúng là Chúa phù hộ!"
Khương Kỷ Hứa leo lên xe của Quý Đông Đình, cô không chịu nổi nữa, lập tức chất vấn anh: "Quý tiên sinh anh nhất định phải nói rõ ràng cho tôi biết, chuyện này có phải là do anh giở trò không?"
"Chuyện gì cơ?" Quý Đông Đình tỏ vẻ hồ đồ.
Khương Kỷ Hứa giận dữ: "Chuyện ông bà William không cho tôi thuê nhà nữa."
"Đúng vậy!" Quý Đông Đình chẳng buồn giấu giếm, thậm chí còn cười cợt hỏi ngược lại cô: “Hứa Hứa, em không cảm thấy vui mừng vì chuyện này sao? Tôi nghĩ, em chỉ là không biết tìm cớ gì để chuyển tới nhà tôi thôi, phải không?"
Khương Kỷ Hứa hít thở thật sâu: "Tôi muốn xuống xe!"
"Xuống xe?" Quý Đông Đình nhìn gương mặt đỏ bừng vì tức giận của Khương Kỷ Hứa: "Đừng hòng!"
Khương Kỷ Hứa thực sự rất bực mình nhưng lại không biết nên trút giận thế nào, đành đá vào cửa chiếc xe đắt tiền của Quý Đông Đình.
Quý Đông Đình không những chẳng mủi lòng mà còn hăm dọa cô: "Em cứ đá đi! Đá hỏng xe của tôi thì phải đền em không có tiền thì lấy thân mình ra mà đền!"
Đúng là một gã đàn ông đáng ghét! Khương Kỷ Hứa giận run cả người. Quý Đông Đình tuy biết mình hơi quá đáng nhưng cũng không nói thêm điều gì, cứ thế lái xe về ngôi nhà trên đường Bishop. Anh đích thân mở cửa xe rồi tháo dây an toàn giúp cô. Khương Kỷ Hứa không còn cách nào khác, ngoan ngoãn bước xuống xe. Đứng trước căn biệt thự lộng lẫy của Quý Đông Đình, cô thật sự choáng váng. Không biết là anh sống cùng ai nữa? Trong lòng cô thấp thỏm không yên: “Quý tiên sinh, tôi vẫn cảm thấy rất bất tiện! Hay là tôi về đây, tôi có thể tự tìm cho mình một nơi ở khác."
"Không có gì bất tiện cả! Phòng của em tôi đã bảo người chuẩn bị sẵn rồi." Quý Đông Đình sao có thể dễ dàng để cô đi như vậy.
Người đàn ông đứng tuổi có dáng vẻ của một quản gia đã lấy vali của Khương Kỷ Hứa ra khỏi cốp xe. Cô vẫn cố vớt vát, nói ra điều mình đang lo lắng: "Anh sống cùng người thân chứ?"
"Không, từ năm mười tám tuổi tôi đã sống tự lập rồi." Quý Đông Đình mỉm cười, khoác vai Khương Kỷ Hứa đi vào trong nhà.
Lần này, Khương Kỷ Hứa mới thật sự hiểu thế nào gọi là xa hoa. Nếu ví phòng Tổng thống của Bắc Hải Thịnh Đình là một cái lồng vàng, thì căn nhà này của Quý Đông Đình chính là một căn biệt thự kim cương. Cô đứng giữa phòng khách rộng thênh thang, rụt rè lên tiếng: "Tôi ngủ ở phòng nào vậy?"
"Ở trên gác, cạnh phòng tôi." Quý Đông Đình trả lời.
Khương Kỷ Hứa tắm rửa rồi thay một bộ quần áo ngủ nghiêm chỉnh, sau đó mới dám bước ra ngoài. Cô nằm trên chiếc giường lớn, xoay người về phía ban công, ngắm nhìn vầng trăng khuyết lúc ẩn lúc hiện sau lớp cửa thủy tinh, trằn trọc không ngủ được. Mọi việc diễn ra quá chóng vánh, khác xa với tưởng tượng của cô.
Ở một căn phòng khác, Quý Đông Đình cũng vừa tắm xong. Anh nằm lên chiếc ghế màu đen ngoài ban công rồi đưa tay ẩn nút điều khiển, một bản violon du dương cất lên, đây chính là khúc ru mà lúc còn nhỏ anh thích nghe nhất. Đêm khuya thanh vắng, những ý nghĩ xấu xa trong anh không ngừng trỗi dậy, Quý Đông Đình nằm mãi vẫn không chợp mắt được. Anh nhìn về phía căn phòng của Khương Kỷ Hứa, thầm chế giễu bản thân, anh đâu phải lần đầu biết yêu, có cần thiết phải tới mức này không? Để bớt nhàm chán, anh gấp một chiếc máy bay giấy rồi phóng ra không trung. Máy bay của anh hạ cánh tại ban công phòng cô. Quý Đông Đình lại hào hứng gấp thêm mấy chiếc nữa, tiếp tục cho chúng bay lung tung sang ban công bên cạnh.
Chợt phát hiện ra rằng mình quên chưa kéo rèm, Khương Kỷ Hứa liền bò xuống giường, đi về phía cửa kính. Bỗng có thứ gì giống như là chim lao vào ban công... một con, hai con, rồi ba con... Cô kinh ngạc, vội đẩy cửa kính bước ra ngoài. Nhưng khi cúi đầu nhìn, cô mới phát hiện ra ban công toàn là máy bay giấy chứ đâu phải là chim. Cô quay đầu, bắt gặp Quý Đông Đình tay vẫn cầm máy bay giấy đang nhìn mình cười hi hi. Sau đó, vật thể trong tay anh hạ cánh an toàn trên cổ áo của cô.
"Quý Đông Đình!" Cô gọi hẳn tên anh, rồi bực bội mở tờ giấy trên áo mình ra xem. Một bài thơ cổ hiện lên trong ánh đèn mờ ảo:
Khứ niên nguyên dạ thì
Hoa thị đăng như trú
Nguyệt thượng liễu tiêu đầu
Nhân ước hoàng hôn hậu.
…
Bài thơ Sinh tra tử - Nguyên tịch của Âu Dương Tu. Dịch thơ: Năm ngoái đêm Nguyên Tiêu – Chợ hoa đèn sáng rực – Ngọn liễu mảnh trăng treo – Hoàng hôn người hẹn ước. (Nguyễn Xuân Tảo dịch).
Khương Kỷ Hứa lại nhìn người đàn ông giờ đang nằm uể oải trên ghế, anh có gương mặt tuấn tú với đôi mắt sáng như những vì sao. Cảm xúc trào dâng trong lòng Khương Kỷ Hứa, không ngờ một bài thơ cổ lại có thể chạm tới đáy lòng mình thế này. Cô nắm chặt tờ giấy trong tay, dõng dạc phán quyết: "Lưu manh!"
Quý Đông Đình sửng sốt, nhảy dựng khỏi ghế. Anh nhắc lại lời cô: "Lưu manh?"
Khương Kỷ Hứa nhướng mày, lẽ nào không phải sao? Lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa!
Ngày Chủ nhật, Khương Kỷ Hứa đã thức dậy từ lâu, cô ở lì trong phòng đọc một cuốn sách về quản lý khách sạn. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cô vừa mở cửa ra đã thấy Quý Đông Đình ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt mình: "Hứa Hứa, sáng nay tôi phải làm việc mấy tiếng, e là không thể chơi cùng em. Nhưng chiều nay tôi đã sắp xếp một trận khúc côn cầu, em có hứng thú cùng đi không?"
"Hôm nay tôi phải học bài, tuần sau có một bài thi khá quan trọng." Khương Kỷ Hứa không hề kiếm cớ, đúng là sang tuần cô phải tham dự một cuộc thi vô cùng nghiêm ngặt.
"Ồ, vậy à? Thế thì chiều nay tôi cũng ở nhà làm việc." Quý Đông Đình bất ngờ thay đổi lịch trình đã được sắp xếp sẵn.
Khương Kỷ Hứa cảm thấy đầy áp lực: "Quý tiên sinh, anh không cần để ý tới tôi đâu!"
Quý Đông Đình nở nụ cười: "Không liên quan tới em. Tại tôi bỗng dưng không muốn chơi bóng nữa thôi. Thật ra, ở nhà làm việc cũng không tệ chút nào!”
Buổi chiều trong thư phòng rộng rãi như một thư viện nhỏ, Khương Kỷ Hứa ngồi trên nệm đọc sách còn Quý Đông Đình chăm chú đọc tài liệu. Giáo trình của Khương Kỷ Hứa hoàn toàn bằng tiếng Anh, mà với vốn từ ít ỏi của mình, có những chỗ cô chỉ có thể hiểu bập bõm, vì vậy, cô đành hỏi Quý Đông Đình xem nhà anh có từ điển hay không.
Quý Đông Đình đặt hợp đồng trong tay xuống: "Tôi có thể làm từ điển cho em."
Cô cứ nghĩ người đàn ông này chỉ khoác lác thôi, không ngờ anh lại giải thích cặn kẽ từng từ cho cô, thậm chí còn bổ sung cho cô thêm một số kiến thức liên quan. Khương Kỷ Hứa nghiêm túc ghi chép lại những điều anh chỉ bảo, hôm nay cô đã học được không ít.
Hôm sau, Lục Tự tới London vào lúc năm giờ mười phút sáng. Với tư cách là nhân viên duy nhất của Bắc Hải Thịnh Đình có mặt tại đây, Khương Kỷ Hứa phải dậy từ rất sớm để đến sân bay đón anh. Cô dặn dò quản gia nhắn với Quý Đông Đình là mình có việc phải ra ngoài trước.
Khương Kỷ Hứa vừa mới tới sân bay đã nhìn thấy Lục Tự áo quần phẳng phiu bước ra. Lần này, anh chỉ ở đây ba ngày hai đêm, hoạt động chủ yếu là tham gia buổi toạ đàm vào ngày mai, vì thế, anh không đưa trợ lý đi cùng. Khương Kỷ Hứa đưa Lục Tự tới khách sạn nhận phòng, sau đó, hai người cùng đi ăn sáng. Cô muốn thanh toán tiền bữa ăn, nhưng nhân viên bán hàng lại nhận tiền của Lục Tự khiến Khương Kỷ Hứa cảm thấy hơi ngại.
Lục Tự vui vẻ nói: "Chỉ là một bữa sáng thôi, có gì mà phải cảm ơn!" Anh làm ra vẻ vô tình hỏi cô: "Giám đốc Khương, cô sống ở đâu?"
Khương kỷ Hứa trả lời ngắn gọn: "Ở nhà của một người bạn."
“Giám đốc Khương có cả bạn ở London?" Lục Tự thoáng ngạc nhiên.
Khương Kỷ Hứa chớp chớp mắt: "Tôi có..."
Thu xếp cho Lục Tự xong xuôi, Khương Kỷ Hứa vội vàng đến lớp. Lúc tan học, Quý Đông Đình gọi điện tới. Anh đi thẳng vào vấn đề: "Em ra ngoài sớm vậy để làm gì? Mà hôm nay em về sớm một chút, có chuyện quan trọng!"
"Chắc là tôi không thể về sớm được đâu." Khương Kỷ Hứa bước ra khỏi giảng đường: "Sếp của tôi đã tới đây rồi, tôi phải tiếp đón anh ấy."
“Lục Tự?" Quý Đông Đình đoán ra ngay.
Khương Kỷ Hứa khá bất ngờ: "Làm sao anh biết?"
Sau khi cúp máy, Quý Đông Đình dựa lưng vào ghế, suy nghĩ về cái gã tên Lục Tự. Nếu buổi hẹn của anh và Khương Kỷ Hứa ở Thịnh Đình lần trước là do hắn ta cố tình phá đám bằng cách lôi cô đến tiệc rượu, vậy thì anh lại có thêm một kẻ tình địch nữa rồi. Anh không mấy để ý cái tên Thẩm Hoành kia, nhưng rất quan tâm tới gã Lục Tự này. Khương Kỷ Hứa nói muốn tìm một người đàn ông gần giống như cô, mà cái gã Lục Tự này cũng có vẻ giống cô thật...
Khương Kỷ Hứa rất sợ phải chăm lo cho sếp, nhưng thật may là cô đã có kỳ thi sắp tới để làm cái cớ: "Tổng Giám đốc Lục, mấy hôm nữa tôi phải thi rồi, thế nên...”
Lục Tự dường như rất hiểu ý cô: "Giám đốc Khương không cần tiếp đón tôi quá đặc biệt đâu, cô cứ lo làm việc của mình đi! Ngày mai, sau khi kết thúc buổi tọa đàm, tôi sẽ quay về thành phố S."
Khương Kỷ Hứa gật đầu.
Lục Tự nhìn cô: "Nhưng mà, bữa tối vẫn cần Giám đốc Khương giới thiệu cho tôi vài nhà hàng."
Giới thiệu nhà hàng? Khương Kỷ Hứa chỉ biết có hai địa điểm, chính là nhà hàng Gordon Ramsay và nhà hàng Trung Quốc chuyên đồ Tứ Xuyên mà Quý Đông Đình đã đưa cô tới ăn.
Cuối cùng, cô quyết định dẫn Lục Tự tới khu phố người Hoa. Cô mỉm cười: "Đến đây rồi thì không quan trọng mấy phép lịch sự ga-lăng của phương Tây nữa. Tôi tới London sớm hơn Tổng Giám đốc Lục nửa tháng, anh lại là sếp của tôi, dù về tình hay về lý thì tôi cũng nên mời anh bữa cơm này, phải không?"
"Được rồi, đừng lăn tăn nữa! Tổng Giám đốc Lục của cô còn không mời nổi cô một bữa cơm hay sao?" Lục Tự cười nói.
Tổng Giám đốc Lục của cô? Lục Tự trở thành người của cô từ lúc nào vậy? Khương Kỷ Hứa nhíu mày. Cô ghét cái kiểu nói chuyện mập mờ của đám đàn ông về các mối quan hệ.
Hai người chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, Khương Kỷ Hứa gọi đồ. Nhìn một bàn đầy món ăn hấp dẫn trước mặt, Lục Tự cảm thán: "Thật hiếm có dịp ở London mà còn được ăn món Tứ Xuyên chính cống. Cảm ơn cô, Giám đốc Khương!"
Khương Kỷ Hứa mím môi: "Tôi cũng được bạn giới thiệu thôi."
"Chính là người bạn đã cho cô ở nhờ đó sao?" Lục Tự hào hứng: "Hay là bảo cô ấy cùng ra đây ăn cơm đi!"
"Không cần đâu!" Khương Kỷ Hứa cảm thấy bất ổn: "Anh ấy rất bận!"
Trong tiếng Trung, ngôi thứ ba số ít chỉ “anh ấy” và “cô ấy” có cùng cách phát âm nên đã gây ra sự nhầm lẫn giữa Lục Tự và Khương Kỷ Hứa.
"Cô ấy làm gì ở London vậy?", Lục Tự tiếp tục hỏi.
Khương Kỷ Hứa suy nghĩ rồi trả lời: "Chắc là làm ăn."
"Thế thì giỏi thật đấy!" Lục Tự gắp miếng cá ngon nhất vào bát của Khương Kỷ Hứa: "Ăn nhiều một chút!"
"Tách!"
A Đỗ, ông chủ của nhà hàng này, cũng là bạn lâu năm của Quý Đông Đình, giơ máy ảnh lên chụp đôi nam nữ ngồi bên cửa sổ rồi gửi cho bạn mình. Quý Đông Đình hết phóng to lại thu nhỏ bức ảnh, xem nhiều tới mức chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa.
Quản gia hỏi anh: "Đợi khi nào Khương tiểu thư về mới chuẩn bị bữa tối cho cô ấy, phải không ạ?"
"Không cần đâu, cô ấy đã ăn rồi!" Quý Đông Đình xoay người rời khỏi phòng ăn, nhưng vừa đi được vài bước đã quay đầu lại: "Cứ chuẩn bị đi!" Ăn cơm cùng một người đàn ông mà mình không thích, đã thế lại còn là sếp của mình thì sao mà ngon miệng được cơ chứ?
Đúng là Khương Kỷ Hứa không thấy ngon miệng chút nào. Hai người ăn xong, bước ra đến cửa đã thấy trời nổi gió. Khương Kỷ Hứa đang định vẫy xe cho Lục Tự thì ánh bỗng nhiên nắm lấy tay cô. Khương Kỷ Hứa hoảng hốt, cố gắng rút tay về: "Tổng Giám đốc Lục!"
Lục Tự nhìn sâu vào mắt cô: “Tôi đã đổi vé máy bay rồi, dự định ở lại thêm mấy ngày nữa. Đợi kỳ thi của em kết thúc, chúng ta đi du lịch mấy nước quanh đây!"
Khương Kỷ Hứa trầm mặc.
"Em không hiểu ý của tôi sao?” Ánh mắt của Lục Tự lúc này khiến người ta cảm thấy e sợ.
Sao Khương Kỷ Hứa lại không hiểu ý tứ của anh kia chứ? Nhưng được sếp bày tỏ tình cảm thế này thật là phiền phức!
Lục Tự rành rọt tuyên bố: "Khương Kỷ Hứa, tôi đang theo đuổi em."
Khương Kỷ Hứa cúi gằm mặt: "Tổng Giám đốc Lục rất xin lỗi! Mấy hôm nữa tôi thật sự rất bận, không thể đi du lịch cùng anh được đâu."
"Bận lắm à?" Gương mặt Lục Tự thoáng chút tiếc nuối. Anh ngừng một lúc rồi hỏi thẳng: "Có phải vì tôi đã từng ly hôn không?"
Khương Kỷ Hứa lắc đầu: "Không phải, không liên quan gì tói chuyện anh có ly hôn hay không."
"Thế là vì sao?" Lục Tự rất mong muốn nhận được đáp án.
Trong chuyện tình cảm, Khương Kỷ Hứa luôn rất thẳng thắn: "Tôi không muốn dây dưa với cấp trên, không muốn người khác nghĩ mình phải dựa vào anh mới leo lên được vị trí này, càng không muốn bị người ta chỉ trỏ nói này nói nọ."
Lục Tự phần nào hiểu được nỗi lòng Khương Kỷ Hứa, anh cũng không thể ích kỷ bắt cô từ bỏ sự nghiệp vì mình được. Sau một hồi suy nghĩ, Lục Tự lên tiếng: "Hạng mục ở Nam Việt sắp khởi công rồi. Khi em hoàn thành khóa bồi dưỡng này và trở về, tôi sẽ điều em tới Nam Việt, chức vụ chắc chắn sẽ cao hơn... Còn về những lời đồn thổi, Kỷ Hứa, cho dù em không ở bên tôi, chúng vẫn sẽ tồn tại."
Khương Kỷ Hứa trở về nhà khá sớm, vừa vào cửa đã thấy Quý Đông Đình đang ngồi trên sofa trong phòng khách. Anh nói: "Vào ăn cơm tối đi!"
Khương Kỷ Hứa thật thà: "Tôi đã ăn rồi."
Quý Đông Đình nhướng mày: "Quản gia đã chuẩn bị cơm tối cho em rồi, ít nhiều gì thì cũng vào ăn đi!"
Lúc Khương Kỷ Hứa từ nhà ăn đi ra, Quý Đông Đình đã lên gác rồi. Cô ôm tâm trạng rối bời trở về phòng mình.
Hôm nay, trong lòng Quý Đông Đình chất chứa bao muộn phiền. Anh lấy cây đàn violon trên giá xuống, đàn thử vài nốt, sau đó đứng ngoài ban công, say sưa đàn từ Sad love cho đến Praise ot Lové, lại chuyển sang The Only Request... Tiếng nhạc du dương truyền tới chỗ Khương Kỷ Hứa đang nằm trằn trọc ở phòng kế bên. Đầu óc cô đang hỗn loạn, bao nhiêu suy nghĩ ngổn ngang không chịu buông tha cho cô, giờ lại thêm bản nhạc bi thương cứ bám riết lấy cô, thật sự khiến cô càng thêm khó chịu. Cô trùm chăn kín mít, vùi đầu vào giữa hai chiếc gối, thế nhưng âm thanh sầu não kia vẫn không ngừng lởn vởn bên tai cô. Một lúc sau, bản Chúc mừng sinh nhật vang lên, những tưởng đó sẽ là một điệu nhạc vui tươi, rộn rã, vậy mà nó lại trở nên u buồn, da diết hơn bao giờ hết. Khương Kỷ Hứa không chịu nổi nữa, bèn khoác thêm áo đi ra ngoài ban công. Cô khẽ gọi: "Quý Đông Đình!"
Quý Đông Đình đã ngừng đàn, anh quay đầu nhìn Khương Kỷ Hứa, nhưng không nói gì.
Khương Kỷ Hứa bắt chuyện: "Anh vừa kéo bản nhạc gì vậy?"
Quý Đông Đình trả lời: "Chúc mừng sinh nhật."
Khương Kỷ Hứa "ồ" một tiếng. Cô vừa cúi đầu, giọng nói trầm ấm ấy lại vang lên: "Hôm nay là sinh nhật của tôi."
"Gì cơ? Anh vừa nói gì?" Khương Kỷ Hứa vờ như không nghe rõ.
"Không có gì." Quý Đông Đình thấy hơi mất mát, định cầm đàn violon quay về phòng.
Khương Kỷ Hứa dường như cảm nhận được sự buồn bã trong lòng người đàn ông ở trước mặt. Cô nhìn theo bóng lưng anh, ngượng ngùng lên tiếng: "Quý Đông Đình chúc anh sinh nhật vui vẻ! Vừa rồi tôi chỉ đùa thôi, vì tôi chưa chuẩn bị quà ấy mà. Xin lỗi anh!"
Quý Đông Đình dừng bước, khóe môi hơi cong lên Khương Kỷ Hứa không biết điều này, bởi anh chẳng hề quay đầu lại.
"Anh giận đấy à?" Khương Kỷ Hứa thăm dò.
Đôi mắt Quý Đông Đình ánh lên niềm vui khôn tả, nhưng vẫn cố làm ra vẻ thờ ơ: "Tôi còn tưởng tai của Khương tiểu thư có vấn đề cơ đấy! Thì ra là vì chưa chuẩn bị quà nên cảm thấy ái ngại."
Khương Kỷ Hứa vừa tức giận vừa buồn cười.
Quý Đông Đình bỗng nhiên quay đầu lại, giọng nói có chút ngập ngừng: "Thật ra... không có quà cũng không sao..."
Trái tim Khương Kỷ Hứa vừa bị lỗi mất một nhịp trước ánh mắt đắm đuối của Quý Đông Đình. Có lẽ, cô cũng đoán được ở giây tiếp theo anh sẽ nói gì. Kỳ lạ ở chỗ, lần này, khi đối diện với điều anh sắp nói ra, cô không chỉ căng thẳng, lo lắng như những lần trước, mà hình như còn có một chút mong chờ.
"Không có quà cũng không sao. Em có đồng ý tặng chính mình cho tôi không?" Quý Đông Đình nhìn Khương Kỷ Hứa bằng vẻ mặt hết sức chân thành.
Khương Kỷ Hứa buông một câu: "Lưu manh!"
Quý Đông Đình tự gõ vào đầu mình, chính anh cũng cảm thấy những lời vừa nói quá trực tiếp, không có sự ý tứ, kín đáo của văn hóa Trung Quốc gì cả! Anh vội thay bằng câu khác: "Em thấy sao nếu chúng ta ở bên nhau?"
Khương Kỷ Hứa im lặng, để mặc cho làn gió thổi tung mái tóc của mình. Ánh mắt cô hiện lên vẻ kiên quyết. Chắc là muốn dứt khoát từ chối anh chăng? Trong lòng anh dấy lên một dự cảm chẳng lành. Cuộc chiến giành giật trái tim người đẹp còn trường kỳ, thôi thì sau này anh lại phải tiếp tục cố gắng vậy!
"Xin lỗi!" Quý Đông Đình hơi gượng gạo.
"Được!" Khương Kỷ Hứa đột ngột lên tiếng.
Được ư? Quý Đông Đình phản ứng rất nhanh nói: "Em qua phòng anh, hay là anh sang bên đó?”
Khương Kỷ Hứa không tài nào hiểu nổi suy nghĩ của người đàn ông này: "Quý Đông Đình, anh sang đây”
"Đến lúc ăn mừng rồi!" Quý Đông Đình nói xong, lập tức quay đầu, đi vào bên trong.
Khương Kỷ Hứa ngẩng đầu ngắm vầng trăng xinh đẹp ở phía xa xa. Tại cảnh sắc đêm nay quá đẹp, hay bởi bản nhạc não lòng anh vừa đàn mà cô lại đưa ra quyết định chóng vánh như vậy? Bất luận là vì lý do gì, cô chỉ cần biết hiện tại niềm hạnh phúc đang ngập tràn trong trái tim mình.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Khương Kỷ Hứa vừa mở cửa đã thấy Quý Đông Đình đang cầm một chai rượu vang và hai chiếc lý đế cao, mỉm cười với cô:
"Giây phút đáng chúc mừng như thế này sao có thể thiếu rượu được!" Quý Đông Đình đi thẳng vào trong phòng mở chai rượu, rót vào ly rồi đưa cho cô: "Cạn ly!"
Khương Kỷ Hứa nhấp một ngụm rượu vang thuộc loai hảo hạng, không quên cảm thán: "Chỗ này của anh có nhiều thứ tốt thật đấy!"
Quý Đông Đình dịu dàng nhìn cô: "Thứ tốt nhất ở đây chính là người đàn ông đang đứng trước mặt em."
Khương Kỷ Hứa nghiêm túc nói: "Anh có thể khiêm tốn một chút không?"
"Anh sợ nếu mình khiêm tốn quá thì em lại không nhận thấy ưu điểm của anh." Quý Đông Đình vô cùng tự tin.
Lại còn tự thổi kèn khen lấy nữa! Khương Kỷ Hứa chuyển đề tài: "Quý tiên sinh, hôm nay là sinh nhật của anh thật sao?"
"Đúng vậy!” Quý Đông Đình vuốt ve mái tóc vừa dài vừa mượt của Khương Kỷ Hứa: "Sính nhật anh theo lịch âm."
Khương Kỷ Hứa phì cười.
"Có thể tặng anh một món quà nho nhỏ không?" Quý Đông Đình khẽ nghiêng người, áp sát vào mặt Khương Kỷ Hứa, ý tứ đã rất rõ ràng.
Khương Kỷ Hứa do dự một lát, rồi đặt một nụ hôn lên má anh.
"Thôi được, anh đành nhận vậy!" Quý Đông Đình nâng khuôn mặt cô lên: "Hứa Hứa, đây là quà đáp lễ của anh.
"Quý Đông Đình..."
Quý Đông Đình không thích Khương Kỷ Hứa gọi cả họ lẫn tên mình như vậy chút nào: "Em có thể gọi anh Kingsley, đây là tên tiếng Anh của anh."
Quý Đông Đình nhìn Khương Kỷ Hứa, ánh mắt đầy mê hoặc. Khương Kỷ Hứa không thể né tránh, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Kingsley!"
Lơi nói của cô nhanh chóng biến mất trong miệng anh. Đây là nụ hôn đầu tiên giữa cô và Quý Đông Đình với tư cách là người yêu... Không biết đã qua bao lâu, cô đẩy anh ra, thở hổn hển.
"Có giữ anh ở lại qua đêm không?" Quý Đông Đình vừa rời khỏi đôi môi Khương Kỷ Hứa liền chuyển sang cắn vào tai cô.
"Quá nhanh rồi, Quý...” Trước ánh mắt hăm dọạ của anh cô vội sửa lại: "Kingsley, em cảm thấy qua đêm là quá nhanh!"
Quý Đông Đình xoa đầu Khương Kỷ Hứa. Tuy hơi tiếc nuối nhưng anh tôn trọng quyết định của cô. Anh giúp cô chỉnh trang bộ quần áo ngủ xộc xệch trên người: "Anh vô cùng mong chờ ngày đó!"
Mong chờ cái gì chứ? Mặt Khương Kỷ Hứa nóng ran.
"Chúc ngủ ngon!" Trước khi đi, Quý Đông Đình lại đặt một nụ hôn lên trán cô.
Khương Kỷ Hứa ngước nhìn anh: "Chúc ngủ ngon!"
"Em yêu, đừng nhìn anh như vậy! Anh sẽ cho rằng em đang níu kéo anh đấy!" Quý Đông Đình nở nụ cười xấu xa.
Khương Kỷ Hứa vội vàng quay đầu đi chỗ khác.
Quý Đông Đình đã trải qua mấy mối tình, nhưng chưa bao giờ anh phải dè dặt, cẩn trọng như lần này và cũng chưa từng có người nào khiến anh rung động được như Khương Kỷ Hứa. Dường như có một đôi tay ấm áp đang cầm dao mổ định lấy đi trái tim của anh, anh dẫu biết vậy nhưng vẫn vui vẻ nằm trên bàn mổ, cam tâm tình nguyện chịu đựng mọi đau đớn.
Ôi, tình yêu!
Lục Tự vừa kết thúc buổi tọa đàm ở học viện mà Khương Kỷ Hứa theo học, cả hội trường vỗ tay rào rào. Với khả năng tiếng Anh lưu loát, phong thái đĩnh đạc và cách ứng xử thông minh, Tổng Giám đốc Lục đã hoàn toàn thuyết phục được những người đến tham dự. Khương Kỷ Hứa cũng nhiệt liệt hoan hô, nếu đánh giá một cách khách quan thì Lục Tự thật sự là một người đàn ông ưu tú. Cô vốn định nhanh chóng rời khỏi giảng đường nhân lúc anh không để ý, nào ngờ, anh từ đằng xa đã gọi cô lại.
Khương Kỷ Hứa quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang đi về phía mình, cười gượng gạo: "Tổng Giám đốc Lục!"
"Chuyện tôi nói tối qua, em suy nghĩ đến đâu rồi?" Lục Tự đi tới trước mặt cô, hỏi một cách nghiêm túc.
"Đáp án của tôi vẫn giống như hôm qua. Tổng Giám đốc Lục, tôi không thể đồng ý được." Khương Kỷ Hứa quả quyết.
Gương mặt Lục Tự thoáng buồn: "Vẫn là những lý do của ngày hôm qua?"
"Ngoài những điều đó ra, còn một lý do nữa." Khương Kỷ Hứa lấy hết dũng khí: "Tôi đã có bạn trai rồi."
"Hả?" Lục Tự có vẻ không tin: "Chuyện từ khi nào?"
Khương Kỷ Hứa không thể tiết lộ chuyện mới chỉ bắt đầu từ tối qua, nên đành im lặng. Nhìn bộ dạng này của Khương Kỷ Hứa, Lục Tự lại cho rằng cô đang tìm cớ để né tránh mình. Anh chỉ biết tự trách bản thân đã quá nóng vội mà thôi.
"Nếu bây giờ em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, tôi sẽ đợi em." Lục Tự không quên bổ sung: "Hy vọng em có thể cho tôi một cơ hội!"
"Xin lỗi, Tổng Giám đốc Lục! Tôi thật sự đã có bạn trai rồi." Khương Kỷ Hứa bắt đầu thấy bực mình, cô không muốn đôi co thêm nữa.
Đúng lúc này, Quý Đông Đình đi đến. Lục Tự tuy hơi bất ngờ nhưng vẫn nhanh chóng đưa tay ra: "Quý tiên sinh, thật trùng hợp, lại gặp được anh ở đây!"
"Tổng Giám đốc Lục!" Sau khi bắt tay Lục Tự, Quý Đông Đình liền giải thích nguyên nhân mình tới đây: "Tôi tới đón bạn gái."
"Vậy sao?" Lục Tự cố sức kiềm chế sự kinh ngạc để không thất lễ: "Chúc mừng Quý tiên sinh đã giành được trái tim người đẹp!"
"Cảm ơn!" Quý Đông Đình lịch sự đáp lại. "Chẳng hay Tổng Giám đốc Lục có thời gian rảnh không? Lần trước ở thành phố S, Tổng Giám đốc Lục rất quan tâm tới tôi, thế nên, lần này anh tới London, tôi là chủ nhà, cũng nên dốc sức đáp lại để tỏ lòng hiếu khách."
"Tiếc quá, tôi đã mua vé máy bay quay về thành phố S ngay hôm nay rồi!" Lục Tự kiếm cớ để nhanh chóng rút lui.
"Ồ! Vậy khi nào có dịp sẽ nói chuyện sau vậy!" Quý Đông Đình đi tới bên Khương Kỷ Hứa, rất tự nhiên ôm eo cô: "Chúng ta đi thôi!"
Từ lúc Quý Đông Đình xuất hiện, Khương Kỷ Hứa không hề lên tiếng, đến tận khi anh nói phải đi, cô mới khẽ đáp lại rồi đi theo anh. Chạm mặt nhau như vừa rồi khiến mọi người cố phần ngượng ngập, nhưng có lẽ sẽ tránh được một số phiền phức không đáng có sau này.
Khương Kỷ Hứa và Quý Đông Đình lại tới nhà hàng Tứ Xuyên để kỷ niệm "ngày sinh nhật theo lịch âm" của Quý Đông Đình. Nhìn thấy cô, ông chủ nhà hàng vừa ngạc nhiên lại vừa không mấy hài lòng, chỉ quay sang nói với Quý Đông Đình một câu: “Cậu đã bị sắc đẹp làm cho mê muội rồi à?”
Quý Đông Đình chẳng thèm để ý tới A Đỗ, anh dẫn Khương Kỷ Hứa tới vị trí đẹp nhất.
Khương Kỷ Hứa tò mò: "Ông chủ nói thế là có ý gì?"
"Anh cũng không rõ lắm, có lẽ là khen em đẹp." Quý Đông Đình đưa thực đơn cho Khương Kỷ Hứa: "Em muốn ăn gì?"
Khương Kỷ Hứa lại hỏi: "Anh ta và anh có quen nhau thì phải?"
"Có quen." Quý Đông Đình đưa mắt về phía A Đỗ đang đứng trong quầy thu ngân: "Quen nhau từ khi còn nhỏ. Cậu ta là một người khá được, nhưng nhìn nhận vấn đề hơi phiến diện. Lúc còn học cấp ba, cậu ta đã bị cô bạn gái lừa cho một vố đau đến mức mất hết cả thể diện. Từ đó về sau, cậu ta ghét tất cả những cô gái xinh đẹp."
Khương Kỷ Hứa bật cười.
Quý Đông Đình tiếp tục nói: "Nhưng đàn ông là loài động vật ưa hình thức. Giống như Trương Vô Kỵ đã bị con gái lừa không biết bao nhiêu lần nhưng đến cuối cùng vẫn chọn một Triệu Mẫn rực rỡ như hoa hồng đấy thôi. Những người cứ luôn mồm nói không thích phụ nữ đẹp chẳng qua là bởi vì muốn mà không có được ấy mà."
Khương Kỷ Hứa khẽ "hừ" một tiếng.
Quý Đông Đình nhìn cô: "Nhưng mà, khi đã theo đuổi được một cô gái xinh đẹp, đàn ông lại hóa thân thành Võ Đại Lang, luôn sợ gặp phải một gã Tây Môn Khánh."
Tưởng tượng ra cảnh Quý Đông Đình biến thành Võ Đại Lang, Khương Kỷ Hứa cảm thấy thật sự rất thú vị.
Ăn tối xong, hai người nắm tay nhau đi dạo trên khu phố người Hoa, Quý Đông Đình đan tay vào tay Khương Kỷ Hứa rồi đút vào túi áo anh. Sau đó, họ cùng đi xem vở nhạc kịch “Bóng ma trong nhà hát”. Ngồi trong nhà hát lộng lẫy, Khương Kỷ Hứa ngắm nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, thật không dám tin rằng mình đã chính thức hẹn hò với anh. Cô thầm nghĩ, đôi khi đời người thật chẳng khác nào một vở kịch!
Ba ngày sau, kỳ thi của Khương Kỷ Hứa kết thúc. Cô dự định dùng mấy ngày nghỉ sau kỳ thi ở nhà đọc sách, Quý Đông Đình bảo cô nhạt nhẽo, nhưng cô quả thực rất thích thư viện trong nhà anh. Cô vô tình tìm được một quyển album trên giá sách, trong đó có rất nhiều ảnh chụp những chú chim cánh cụt bụ bẫm, đáng yêu khiến cô vô cùng thích thú.
Sáng hôm sau, khi cô vẫn đang mơ màng ngủ thì bị Quý Đông Đình dựng dậy. Mặt cô biến sắc: Quý Đông Đình, tại sao anh có thể vào phòng của em?"
"Nhanh lên! Anh dẫn em đến chỗ này rất thú vị." Quý Đông Đình thúc giục, thậm chí còn thu dọn luôn quần áo giúp cô.
Quãng đường từ nhà đến sân bay, Khương Kỷ Hứa tựa vào vai Quý Đông Đình ngủ gà ngủ gật. Hôm qua, Quý Đông Đình gọi cô sang phòng chơi cờ tướng, mãi tới gần sáng cô mới được về phòng đi ngủ, vậy mà vừa sáng sớm anh đã đánh thức cô. Chẳng biết anh định đưa cô đi đâu nữa, nhưng chỉ cần không đem bán là được rồi. Quý Đông Đình bảo cô đưa điện thoại cho anh, để anh giúp cô tắt máy. Anh vô tình nhìn thấy một tin nhắn còn chưa đọc, là của Thẩm Hoành, nội dung ngắn gọn: Tiểu Hứa, mấy ngày nữa có thể anh sẽ tới London công tác, đến lúc đó chúng ta gặp nhau nhé!
Một kẻ tình địch vừa đi thì kẻ khác đã lại tới. Quý Đông Đình giơ điện thoại lên, chụp ngay một tấm ảnh vô cùng thân mật của anh và người con gái ngồi bên cạnh, sau đó gửi cho Thẩm Hoành, kèm theo lời nhắn: “Em yêu rồi. Chúc mừng em đi!” Xong việc, anh dứt khoát ấn nút tắt máy.
Trong khoang hạng nhất trên máy bay, Khương Kỷ Hứa đang dùng bữa sáng, cô thắc mắc với Quý Đông Đình: "Chúng ta đến Tây Ban Nha sao?"
"Không đến Tây Ban Nha, nhưng sẽ đi ngang qua đó." Quý Đông Đình vừa ăn sáng vừa xem tạp chí: "Chúng ta qua trạm trung chuyển Madrid của Tây Ban Nha trước, sau đó sẽ tới Buenos Aires, rồi chuyển sang máy bay nội địa của Argentina để đến đảo Tierra del Tuego."
"Tierra del Tuego?" Khương Kỷ Hứa bắt đầu thấy lo lắng: "Chúng ta đến đó để làm gì?"
"Anh đâu có bán em đi, sao em phải căng thẳng thế?" Quý Đông Đình rất ung dung, anh nghĩ Khương Kỷ Hứa nhất định sẽ thích chuyến du lịch mà anh tặng cô.
Khương Kỷ Hứa kéo áo Quý Đông Đình: "Rốt cuộc chúng ta đi đâu?"
"Chẳng phải em thích chim cánh cụt sao?" Quý Đông Đình đặt tờ tạp chí trên tay xuống, nhìn cô: "Tierra del Tuego là ranh giới giữa lục địa Nam Mỹ và châu Nam Cực. Từ đó, chúng ta có thể xuyên qua eo biển Drake để tới Nam Cực."
Khương Kỷ Hứa hoàn toàn ngây ngốc. Quý Đông Đình vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của cô: "Em xem, em vui mừng tới mức không thốt nên lời nữa kìa!"
Khương Kỷ Hứa lặng lẽ quay đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ. Cô đâu có vui mừng, là đang tức giận thì có! Quý Đông Đình hơi chột dạ, vội kéo tay cô: "Có muốn ăn bánh việt quất không? Mùi vị được lắm!"
Cơn giận trong lòng Khương Kỷ Hứa dâng lên: “Em muốn quay về London."
“Tại sao vậy?" Tuy Quý Đông Đình cũng đoán ra nguyên nhân khiến cô khó chịu, nhưng vẫn vờ hỏi.
Khương Kỷ Hứa hít sâu một hơi: "Quý Đông Đình, em chỉ có ba ngày nghỉ thôi. Trong vòng ba ngày làm sao có thể tới được Nam Cực?"
"Đừng lo! Anh đã xin nghỉ cho em rồi. Khóa học ba tháng của em đã được chuyển thành bốn tháng, em sẽ không bị mất bất kỳ tiết học nào đâu." Quý Đông Đình nắm lấy tay Khương Kỷ Hứa.
Nhưng cô chỉ lãnh đạm nhìn anh: "Anh dựa vào đâu mà quyết định thay em?”
Quý Đông Đình cảm thấy hơi tổn thương: "Dựa vào việc anh là bạn trai của em."
"Bạn trai? Quyền lợi lớn quá nhỉ!" Khương Kỷ Hứa mỉa mai.
"Trước mắt, anh là người đàn ông thân thiết với em nhất, sao lại không thể có quyền lợi này?" Quý Đông Đình không thích tranh cãi với phụ nữ, nhất là với cô gái mà anh yêu thích, vì vậy, anh quyết định nhắm mắt lại: "Anh phải nghỉ ngơi đây, xin đừng làm phiền! Cảm ơn em!"
Khương Kỷ Hứa hằn học nhìn anh. Thấy cô vẫn chưa nguôi giận, Quý Đông Đình đành xuống nước: "Hứa Hứa, anh xin lỗi vì đã tự quyết định theo ý mình! Nhưng hãy tin anh đi, khi nào tới Nam Cực, em nhất định sẽ rất thích!"
Quý Đông Đình đã tỏ ra yếu thế, Khương Kỷ Hứa cũng bắt đầu thỏa hiệp: "Nam Cực rất lạnh, em sợ lạnh."
"Chuyện này khỏi lo!'' Quý Đông Đình siết chặt tay cô. Ý của anh rất rõ ràng có anh ở bên sao cô còn quay lại được cơ chứ!
Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng ngồi máy bay, Khương Kỷ Hứa chỉ có ăn và ngủ. Đã lâu lắm rồi cô không được thảnh thơi như thế, vì vậy, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn. Ban đầu, cô rất khó chấp nhận chuyến đi bất thình lình này, nhưng tới bây giờ, cô đã trở nên mong chờ "chuyến hành trình vừa ngọt ngào vừa mới lạ" mà Qúy Đông Đình nói.
Sau khi hạ cánh an toàn tại Buenos Aires, Argentina,hai người thuê phòng tại một khách sạn theo phong cách Địa Trung Hải nằm giữa trung tâm thành phố.
Nửa đêm, Quý Đông Đình dẫn cô đến sòng bạc lớn nhất ở đây. Lần đầu tới casino, Khương Kỷ Hứa cảm thấy cái gì cũng thật xa lạ. Quý Đông Đình đổi một đống chip đủ các loại màu sắc cho cô chơi. Khương Kỷ Hứa lắc đầu nguây nguẩy, thế nên, anh đành phải chơi vài ván, để Khương Kỷ Hứa đứng bên cạnh quan sát.
Mấy ván đầu, Quý Đông Đình cũng khá may mắn, thu được một ít tiền về nhưng sau đó, anh bắt đầu đen dần, Quý Đông Đình đặt rất nhiều tiền khiến Khương Kỷ Hứa lo lắng, không cho anh chơi nữa. Quý Đông Đình đã thua kha khá, vậy mà vẫn vô cùng khoái chí. Anh khoác tay lên vai cô: "Anh đoán là đen bạc đỏ tình đấy! Hay là Hứa Hứa chơi thay anh một ván”
Khương Kỷ Hứa hốt hoảng: "Số em từ bé tới giờ luôn rất đen đủi. Em thật sự không chơi được đâu!"
Quý Đông Đình ấn cô ngồi xuống: "Thua cũng không sao, chơi đi! Em nhát gan lắm, phải chơi vài ván để rèn luyện lòng can đảm! Thắng được thì cũng thua được, cốt là thắng sao cho vô tư, thua sao cho phong độ!"
Trong lúc Khương Kỷ Hứa vẫn còn do dự chưa biết nên làm gì, Quý Đông Đình đã hô bắt đầu, bảo người nhân viên phát bài. Dưới sự dẫn dắt của Quý Đông Đình, Khương Kỷ Hứa đã thắng được một số tiền lớn trong trò Poker 2. Cô kích động reo lên: "Kingsley, chúng ta tuyệt quá! Tuyệt quá!"
“Ai dám nói em không may mắn nào? Có thần may mắn như anh ở bên cạnh, em thua được sao?" Quý Đông Đình nở nụ cười rạng rỡ.
Ra khỏi sòng bạc rồi mà Khương Kỷ Hứa vẫn chưa thể bình tĩnh lại được. Quý Đông Đình bất chợt cúi xuống hôn cô rồi thì thầm vào tai cô: "Anh biết em luôn cảm thấy khó chịu khi tiêu tiền của anh, mặc dù anh rất tình nguyện và vui vẻ khi làm việc đó. Nhưng dù sao thì anh cũng nên tôn trọng suy nghĩ độc lập của em. Hôm nay, em đã thắng hơn một triệu đô la Mỹ, trong nháy mắt bỗng trở thành nữ quý tộc trẻ tuổi, thế nên, từ giờ em sẽ chi nốt những khoản còn lại nhé?"
Thì ra, việc anh đưa cô tới sòng bạc tối nay ngoài mục đích rèn luyện lòng can đảm cho cô còn có cả dụng ý này nữa. Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Vô cùng hân hạnh!"
"Em chắc chứ?" Quý Đông Đình cúi xuống, nhìn sâu vào đôi mắt cô.
Khương Kỷ Hứa gật đầu lia lịa: "Chẳng phải anh nói em đã là nữ quý tộc trẻ rồi sao?"
Quý Đông Đình chạm vào đôi môi cô: "Anh muốn ăn cái này trước."
"Lưu manh! Ưm... Ưm..." Quý Đông Đình lại bịt kín miệng Khương Kỷ Hứa thêm lần nữa. Vào giây phút đáng chúc mừng như thế này, có lẽ chỉ nụ hôn cuồng nhiệt mới diễn tả được hết sự xúc động trong lòng họ. khương Kỷ Hứa kiễng chân lên, hai tay ôm chặt eo Quý Đông Đình, say sưa đáp lại nụ hôn hết sức điêu luyện của anh.
Quý Đông Đình đã đặt một căn phòng gồm hai phòng ngủ, nhưng anh cứ ngồi lì trong phòng Khương Kỷ Hứa, nhất quyết không chịu rời đi. Hai người ngồi trên giường tiếp tục chơi trò Poker 2, ai thua sẽ bị cù vào gan bàn chân. Một trò chơi với hình phạt vừa nhạt nhẽo lại vừa trẻ con như vậy mà bọn họ vẫn chơi rất hăng say.
Ushuaia là thủ đô của vùng Tierra del Tuego, nằm tại cực Nam của thế giới. Người ta còn biết tới chỗ này với cái tên vô cùng ấn tượng "nơi tận cùng của thế giới".
Vì Quý Đông Đình đã từng đến Nam Cực nên Khương Kỷ Hứa rất yên tâm đi theo anh, chẳng cần phải lo lắng việc gì cả. Cô chăm chú lắng nghe anh dặn dò những điều cần chú ý khi tới nơi. Ra khỏi sân bay, anh dẫn cô đi sắm những vật dụng cần thiết như: bộ đồ trượt tuyết siêu dày, ủng cao su, găng tay, mũ, kính, kem chống nắng chuyên dụng... Ngoài ra, anh còn mua thêm một lô thuốc, trong đó có cả thuốc chống say. Lần này, anh chuẩn bị mọi thứ chu đáo hơn lần trước rất nhiều. Lúc cất thuốc vào túi, anh mỉm cười nhìn cô: "Hy vọng em không cần dùng đến!"
"Nhất định là không cần đâu, sức khỏe của em rất tốt mà!" Khương Kỷ Hứa đội chiếc mũ màu hồng nhạt lên khiến gương mặt cô càng trở nên trắng trẻo, đáng yêu.
“Mong là vậy!" Quý Đông Đình hôn lên má cô.
Từ Ushuaia muốn đến Nam Cực phải đi ngang qua eo biển Draké dài cả ngàn cây số. Lời hứa chắc chắn của Khương Kỷ Hứa trước khi lên tàu nhanh chóng bị sóng biển cuốn trôi. Cô bị say sóng, toàn thân mềm nhũn, nằm bẹp một chỗ. Uống thuốc chống say vào, cô mới phần nào cảm thấy dễ chịu hơn. Quý Đông Đình xoa mặt cô rồi dịu dàng hôn lên mí mắt cô: "Được rồi! Anh ra ngoài ngắm cảnh một chút, tiện thể chụp thêm cho em vài bức ảnh đẹp, có được không?"
Khương Kỷ Hứa gật đầu.
Sau khi Quý Đông Đình đi, cô cũng chẳng có việc gì làm, liền lấy điện thoại ra xem. Đã mấy ngày rồi cô không sờ tới điện thoại. Vừa mở máy ra, cô đã thấy mấy tin nhắn của Thẩm Hoành gửi tới, còn có cả mấy cuộc gọi nhỡ nữa.
Tin nhắn đầu tiên: Ha ha, chúc mừng em! Thật là bất ngờ
Tin nhắn thứ hai: Tiểu Hứa, đúng là em đấy chứ? Em ở London đã xảy ra chuyện gì rồi phải không? Ngày mai anh sẽ tới London, chúng ta gặp nhau đi! Đến lúc đó anh sẽ liên lạc với em.
Tin nhắn thứ ba: Anh đang ngồi ở quán cafe Coasta trên đường Oxtord đợi em.
…
Khương Kỷ Hứa cứ cầm điện thoại im lặng hồi lâu, mãi sau mới nhét lại vào túi. Cô hơi ghét bản thân mình, đến tận bây giờ mà tâm trạng cô vẫn bị Thẩm Hoành làm ảnh hưởng.
Buổi tối, Khương Kỷ Hứa đã dần thích nghi với sóng biển, có thể cùng Quý Đông Đình tới khoang dịch vụ để ăn uống. Sau đó, hai người trở về phòng, nằm ôm nhau ngủ được một lúc lại chuyển sang tâm sự. Bọn họ nói chuyện say sưa, hết kể về những kỷ niệm thời thơ ấu lại nhắc tới chuyện công việc. Mãi tới hôm nay Quý Đọng Đình mới biết, thì ra Hà Vân chính là đối thủ của cô, anh cũng cho cô một số lời khuyên hữu ích. Khương Kỷ Hứa lại đổi đề tài: "Được rồi, chúng ta nói chuyện khác đi! Kingsley, bây giờ... anh còn yêu ai khác không?"
“Trời ơi, Hứa Hứa! Câu hỏi này của em hơi quá đáng đấy!" Quý Đông Đình bắt lấy tay Khương Kỷ Hứa: "Em là đang nghi ngờ phẩm giá của anh sao?"
"Em sai rồi, xin lỗi anh!" Khương Kỷ Hứa biết điều nhanh chóng nhận lỗi.
Quý Đông Đình không chịu buông tay cô ra, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng khao khát: "Hứa Hứa, giúp anh một lần được không?"
Khương Kỷ Hứa lảng tránh: "Kingsley, em phát hiện ra gương mặt anh chỗ nào cũng rất đẹp, rất tuấn tú”
Quý Đông Đình chớp mắt: "Thật sao? Vậy em thích nhất là chỗ nào?"
Khương Kỷ Hứa hơi chống người dậy, chăm chú ngắm nhìn người đàn ông đang tựa nửa người vào đầu giường. Vầng trán rộng sống mũi cao, đôi mắt hẹp dài, hàng lông mày rậm, những chỗ này chắc bạn gái cũ của anh đều đã khen hết rồi. Tầm mắt dừng lại trên tai anh, cô đột nhiên nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ. Thật xinh xắn và đặc biệt! Cô chỉ vào dái tai anh: "Em thích nó nhất."
"Cái gì?" Quý Đông Đình nghiêng đầu hỏi Khương Kỷ Hứa: "Là tai ư?"
"Không phải, là nốt ruồi nhỏ này." Khương Kỷ Hứa sờ lên nó: "Đáng yêu quá đi mất! Kingsley, trước đây đã có ai nói với anh rằng nó rất giống lỗ tai chưa?"
Quý Đông Đình sờ tai mình: "Chỗ này à?"
Khương Kỷ Hứa kéo tay của Quý Đông Đình tìm tới đúng vị trí của nốt ruồi, cô còn tận tình miêu tả: "Nó trông hơi giống hình trái tim, bên ngoài xù lông."
“Vậy ư?" Quý Đông Đình tuy không thích cách Khương Kỷ Hứa hình dung về "nốt ruồi đẹp nhất cơ thể" của mình, nhưng vẫn rất vui vì sự quan sát tỉ mỉ của cô. Làm gì có người con gái nào giống như cô, ngay đến một cái nốt ruồi của anh cũng không tha! Quý Đông Đình mỉm cười hài lòng. Chỉ có điều, lúc này, đầu óc anh lại đang quay cuồng với những suy nghĩ đen tối khác. Anh siết chặt tay Khương Kỷ Hứa rồi hôn cô cuồng nhiệt.
Khương Kỷ Hứa dường như cảm nhận được nguy hiểm cận kề, vội né đầu sang một bên: "Quý Đông Đình chúng ta ngủ thôi!"
Quý Đông Đình hơi thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, vùi mặt hít hà hõm cổ của cô. Khương Kỷ Hứa thật khó lòng chịu nổi. Cô đành đỏ mặt hỏi: "Đông Đình, em phải giúp anh thế nào?"
Quý Đông Đình lập tức mở mắt ra, khẽ gọi: "Em yêu!" Sau đó, anh lại hôn lên đôi môi mềm mại của Khương Kỷ Hứa. Không cần nhiều lời thừa thãi, anh cứ thế nắm chặt tay cô từ từ kéo nó xuống một nơi nào đó.
Cuối cùng, sau gần bốn mươi tiếng di chuyển, con tàu đã an toàn cập bến Nam Cực. Khương Kỷ Hứa mải mê ngắm nhìn thế giới băng tuyết tuyệt đẹp trước mắt. Bây giờ thì cô đã hiểu tại sao Quý Đông Đình dám khẳng định: "Em nhất định sẽ rất thích!" khi đưa cô tới đây.
Quý Đông Đình nắm tay Khương Kỷ Hứa đi đạo trên tuyết. Một chú chim cánh cụt nhỏ không biết từ đâu chạy tới, cứ lũn cũn bước theo sau hai người. Cô cảm thấy chú nhóc này thật dễ thương, liền ngồi xuống thích thú ngắm nhìn. Chú chim cũng ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn cô. Quý Đông Đình nhanh tay chớp được khung cảnh sống động trước mắt. Khương Kỷ Hứa mặc nhiều quần áo nên người tròn xoe, vậy mà Quý Đông Đình vẫn cảm thấy cô rất đáng yêu, anh lại giơ máy ảnh lên chụp thêm mấy tấm nữa.
"Đúng là hai kẻ ngốc nghếch!" Tuy rất hài lòng với thành quả có được, nhưng đến khi xem lại ảnh, anh cũng chẳng nói được lời tử tế.
Khương Kỷ Hứa trừng mắt, còn Quý Đông Đình vênh mặt lên, bước về phía trước. Anh đi một đôi ủng cao su, trên người lại mặc bộ quần áo chống gió vô cùng cồng kềnh, nhưng tại sao cô vẫn thấy anh đẹp trai đến vậy cớ chứ? Khương Kỷ Hứa cứ ngắm nhìn anh mãi, trong lòng ngập tràn yêu thương.
Quý Đông Đình đi được vài bước liền quay đầu lại, khẽ chau mày: "Đi theo anh!"
Khương Kỷ Hứa coi như không nghe thấy. Quý Đông Đình đâu phải dạng người dễ bị bắt nạt, anh cũng phớt lờ cô, tiếp tục tiến thêm vài bước, cô vẫn chẳng chịu đứng lên. Cuối cùng, Quý Đông Đình vẫn phải nhượng bộ, quay về chỗ cô: "Khương Kỷ Hứa, em còn không đi là anh bỏ em ở đây luôn đấy!"
Khương Kỷ Hứa ngoan ngoãn giơ tay ra trước mặt Quý Đông Đình, nhưng anh mặc kệ, ánh mắt kiêu ngạo nhìn về nơi xa xăm. Cũng chỉ được một lúc, anh lại đưa tay ra: "Được rồi! Đi thôi quản gia Khương!"
Khương Kỷ Hứa nắm tay Quý Đông Đình đứng dậy, trong mắt cô lấp lánh ý cười: "Cảm ơn Quý tiên sinh!"
Cô nũng nịu gọi một tiếng "Quý tiên sinh" khiến Quý Đông Đình rất vui, anh nở một nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Hai người đi bộ được nửa cây số, bỗng thấy một chiếc xe bánh xích đi qua. Một giọng Đông Bắc hào sảng vang lên: "Quý tiên sinh đấy à? Anh lại tới nữa sao?" Người đàn ông trên chiếc xe bánh xích màu đỏ viết hai chữ "Trung Quốc" nhảy xuống, hồ hởi nói: "Mau lên xe đi! Tôi đưa hai người đi một đoạn."
Vì hai người đều mặc quần áo dày cộm, mà chỗ ngồi lại chật, nên Khương Kỷ Hứa đành ngồi lên đùi Quý Đông Đình.
"Quý tiên sinh, đây là vợ anh à?" Người đàn ông bỏ mũ xuống, để lộ khuôn mặt vuông vắn với đôi mắt to và hàng mi rậm.
"Làm vợ thì vẫn còn thiếu một chút." Quý Đông Đình cười nói: "Nửa năm nay thế nào?"
"Ha ha... Không được phong phú, đặc sắc như cuộc sống của anh đâu. Nhưng mà, ở đây lâu nên cũng dần yêu vương quốc băng tuyết này rồi, cuộc sống cũng đơn giản."
Quý Đông Đình gật đầu đồng tình. Sau đó, anh ngứa tay véo tai Khương Kỷ Hứa: "Nếu em muốn ở lại thì có thể nhờ tổ trưởng Thịnh chăm sóc cho em đấy!"
Anh đang dọa nạt trẻ con hay sao? Khương Kỷ Hứa không thèm chấp, cô còn đang mải chìm đắm trong khung cảnh hùng vĩ trước mắt.
Xe đi tới một trạm khảo sát nghiên cứu khoa học của Trung Quốc ở Nam Cực. Khương Kỷ Hứa thấy trên bức tường trắng trong trạm treo đầy ảnh Quý Đông Đình chụp chung với những nhân viên khảo sát ở đây. Tổ trường Thịnh nói với cô: "Mỗi năm, Quý tiên sinh đều quyên góp cho chúng tôi một khoản tiền lớn để phục vụ cho việc nghiên cứu. Đây là việc làm bắt buộc, chúng tôi có nhiệm vụ ngăn chặn hiện tượng băng tan ở Nam Cực để giúp nhân loại tránh được thảm họa hủy diệt..."
Khương Kỷ Hứa im lặng lắng nghe, cô không chỉ thấy kính trọng những con người dũng cảm đã lựa chọn ở lại vùng đất lạnh lẽo này, mà còn nể phục hành động của Quý Đông Đình. Trái tim anh còn chân thành hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Giờ đã là buổi tối, nhưng ở Nam Cực vào mùa này không có ban đêm. Khương Kỷ Hứa gối đầu lên cánh tay Quý Đông Đình, nhỏ giọng nói: "Kingsley, cảm ơn anh đã đưa em tới đây.”
"Ồ, thế lúc trước ai đòi tới Tây Ban Nha sẽ quay về ấy nhỉ?" Anh lại lôi chuyện cũ ra để trêu cô.
Khương Kỷ Hứa ôm chặt anh, để mặc cho anh châm chọc. Bỗng nhiên, anh khẽ "suỵt" một tiếng, Khương Kỷ Hứa nhìn theo ánh mắt anh, bắt gặp hai chú chim cánh cụt đứng gần đó đang chu mỏ vào nhau, đôi cánh xòe ra rất dễ thương. Quý Đông Đình thì thầm bên tai cô: "Chúng là một đôi vợ chồng đấy. Ngày nào cũng cùng ăn, cùng ngủ, cùng chơi. Chim cánh cụt là loài động vật vô cùng chung thủy, rất nhiều con cả đời chỉ có một bạn tình. Nếu một con chết đi, con còn lại sẽ không đi tìm đối tượng khác nữa... Hứa Hứa, em nghĩ mình có thể hơn được những chú chim cánh cụt này không?"
Ý của anh là, cô có thể trung trinh như những liệt phụ được không? Khương Kỷ Hứa bật cười: "Vậy còn Quý tiên sinh thì sao? Anh có thể làm được không?"
Liệt phụ: Người phụ nữ chỉ chung thủy với một người đàn ông. Sau khi chồng chết, họ không được lấy chồng khác, hoặc thậm chí còn chết theo cho trọn đạo làm vợ.
"Gì cơ?" Quý Đông Đình vờ như không nghe rõ. Có thể thấy, anh hoàn toàn không muốn đưa ra đáp án cho câu hỏi vừa rồi. Khương Kỷ Hứa cũng phần nào hiểu được sự lảng tránh của Quý Đông Đình. Tình yêu của hai người trưởng thành đã không còn ấu trĩ như thời sinh viên, lúc nào cũng hứa hẹn bên nhau dài lâu, hơn nữa, bọn họ mới ở bên nhau chưa bao lâu. Ít ra thì anh không dùng mấy lời thề non hẹn biển để lừa dối cô.
"Kingsley, tại sao anh lại thích Nam Cực?" Khương Kỷ Hứa tìm cách đổi đề tài.
"À, anh đã quên mất tại sao lúc nhỏ mình thích Nam Cực, tới khi lớn thì tự nhiên cứ thế thích theo."
Giọng Khương Kỷ Hứa hơi buồn: "Vậy thì anh tốt hơn em, những thứ lúc nhỏ em từng thích, đến bây giờ đều không thích nữa rồi."
"Hừ, thật vô lương tâm!" Quý Đông Đình mắng yêu cô, rồi bất ngờ quay lại chủ đề trước đó: "Về câu hỏi vừa rồi, rằng anh có thể chung thủy được như chim cánh cụt không... Trước tiên, em phải lấy anh đã!"
"Hả?" Khương Kỷ Hứa sững sờ.
"Chẳng phải vậy ư? Khi nào em lấy anh, đương nhiên anh sẽ phải ở trước mặt Thượng đế thề sẽ yêu thương em trọn đời trọn kiếp."
"Lẽ nào chỉ có chú rể mới phải thề thôi sao? Đáp án của em cũng giống anh."
"Hừ, bắt chước anh!"
Khương Kỷ Hứa bật cười. Cô không biết sau này, cô gái nào có thể nắm giữ lời thề trọn đời trọn kiếp của anh, nhưng hiện tại, cô thật sự cảm động vì sự thẳng thắn tới mức đáng yêu của Quý Đông Đình.
Để chiếc lông vũ trong cuộc gặp gỡ tình cờ đó
Nằm ngủ trên chiếc giường thơ gồ ghề mà tuyệt đẹp
Đợi mười năm sau
Khi đôi ta vẫn chưa thực sự già đi
Mang theo gánh nặng mười năm trời đi tìm nhân quả
Trôi theo dòng nước để kiếm tìm
Tìm một bầu trời không góc cạnh
Tìm cánh chim hay qua dịu dàng
Em không hẹn mà gặp đàn chim di cư về phương Nam
Tiếng sáo réo rắt
Đã làm say đắm cả một bầu trời
***
"Hữu duyên thiên lý lai tương ngộ
Sắc bất mê nhân, nhân tự mê"
Hai câu: "Sắc bất mê nhân, nhân tự mê; tình nhân nhãn lí xuất Tây Thi. Hữu duyên thiên lý lai tương ngộ, tam tiếu đồ nhiên nhất đương si" trích trong bài thơ Tập Hàng Châu tục ngữ thi của Hoàng Tằng.
Một bữa tối kiểu Pháp lãng mạn với rượu vang và hoa tươi, quan trọng nhất là sự hiện diện của người con gái mình yêu thương, đây thực sự là bữa tối tuyệt vời nhất của Quý Đông Đình kể từ khi quay về London. Mọi thứ đều hoàn hảo, chỉ trừ việc anh chàng Dean lắm chuyện gọi mấy cuộc điện thoại liền, chỉ để giục anh mau tới buổi dạ tiệc mà anh hoàn toàn không hứng thú. Quý Đông Đình quả quyết: "Tôi không tham dự buổi tiệc đó đâu, tôi đang tiếp đãi Hứa Hứa."
Dean ngẫm nghĩ, trưa nay Quý tiên sinh đến trang trại Budde, ở đó có một chú ngựa con tên Xuxu... Anh ta kinh ngạc hét lên: "Cái gì? Quý tiên sinh, anh đang tiếp đãi một con ngựa ấy à?"
Quý Đông Đình chẳng thèm nhiều lời, thản nhiên dập máy, sau đó lịch thiệp nhìn về phía Khương Kỷ Hứa: "Hứa Hứa, em nói tiếp đi! Ban nãy chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ? Hình như em đang hỏi tôi ở London có chỗ nào thú vị, phải không?"
Rõ ràng là Quý Đông Đình tự muốn giới thiệu những nơi thú vị ở London cho cô, sao giờ lại biến thành cô chủ động hỏi rồi? Khương Kỷ Hứa ngập ngừng: "Quý tiên sinh, hay là chúng ta về đi! Chắc trợ lý Dean có việc cần nên mới phải gọi điện cho anh”
Quý Đông Đình dửng dưng đáp: "Không có chuyện gì đâu, chỉ là một buổi dạ tiệc bình thường thôi. Dean sốt ruột vì cậu ta muốn tôi giới thiệu cho một cô bạn gái trong bữa tiệc ấy, tiếc là tôi hiếm khi qua lại với phái nữ nên cũng không hào hứng lắm với mấy chuyện này."
"Ồ, vậy sao?" Khương Kỷ Hứa hơi ngạc nhiên. "Đúng vậy!” Quý Đông Đình nhận xét: "Con người Dean khá được, chỉ có điều quá nhát gái nên đến bây giờ vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai."
Khương Kỷ Hứa dường như rất có cảm tình với Dean: "Dean đúng là một người đàn ông hết sức đễ thương!"
Hả? Thế mà đã gọi là dễ thương ư? Quý Đông Đình hơi bất mãn: “Tôi không nghĩ đó là một kiểu đáng yêu."
Khương Kỷ Hứa không nhịn được cười.
Khương Kỷ Hứa theo sau Quý Đông Đình bước ra khỏi nhà hàng. Một cặp tình nhân đi ngang qua, chàng trai đút tay vào túi áo, còn cô gái khoác tay anh ta. Quý Đông Đình nhìn lại, anh đang đút tay vào túi áo, Khương Kỷ Hứa cũng vậy. Anh đột ngột dừng lại khiến cô thấy hơi khó hiểu. Sau một hồi do dự, anh khoác tay lên vai cô: "Em đi chậm quá đấy!"
"Quý tiên sinh à, đó là vì chân anh quá dài thì có!" Khương Kỷ Hứa cười nói.
"Cảm ơn em quá khen!" Quý Đông Đình thầm đánh giá: Hứa Hứa của anh dáng người rất cân đối, tuy cô không cao lắm, nhưng như thế này rất hợp với ý anh, chỉ cần hơi cúi xuống là có thể thấy ngay mái tóc mềm mại, cặp mi cong vút, sống mũi thanh tú... và cả đôi tai xinh xắn của cô rồi.
Khương Kỷ Hứa không phản đối việc Quý Đông Đình đưa mình về. Sau buổi gặp gỡ ngày hôm nay, cô cảm thấy khá thoải mái khi đối diện với anh, kể ra thì con người anh cũng có nhiều điểm đáng yêu và thú vị. Còn với Quý Đông Đình, đây là lần đầu tiên trong đời anh lái xe chậm như lúc này. Anh thậm chí còn chẳng thèm quan tâm chiếc siêu xe của mình vừa bị một chiếc xe đạp vượt mặt. Quãng đường về nhà cô tuy không dài nhưng mất khá nhiều thời gian. Khi đi ngang qua Học viện Quản lý Khách sạn trên đường Kensington Olympia, Quý Đông Đình hạ cửa kính xe xuống, nhìn ra bên ngoài: "Đây chính là ngôi trường mà em đang theo học, phải không?"
Khương Kỷ Hứa trả lời: "Đúng vậy."
Quý Đông Đình lại quay ra nhìn thêm một lần nữa: "Được, tôi biết rồi."
Khương Kỷ Hứa bảo Quý Đông Đình dừng xe ở lối rẽ, chỉ cần đi vào trong một đoạn là đến ngôi nhà cô đang sống. Cô vừa tháo dây an toàn vừa nói: "Quý tiên sinh, cảm ơn anh về buổi tối nay!"
"Không cần cảm ơn!" Quý Đông Đình cũng cởi dây an toàn rồi xuống xe cùng cô: "Chẳng phải em đã nói sẽ đưa tôi đi gặp vị chủ nhà tốt bụng đó sao?"
Khương Kỷ Hứa tìm cớ thoái thác: "À... Nhưng chắc họ đã ngủ rồi."
Anh lườm cô một cái, lập tức đổi sang lý do khác: "Tôi khát nước."
Khương Kỷ Hứa không thể không mời Quý Đông Đình vào nhà uống nước.
Căn phòng của cô ở trên tầng hai rất gọn gàng, ngăn nắp, tuy khá rộng nhưng đồ đạc lại không nhiều. Quý Đông Đình ngồi trên sofa, nhận lấy chai nước khoáng từ tay Khương Kỷ Hứa nhưng chẳng buồn mở ra. Anh ngẩng đầu hỏi cô: "Thuê chỗ này mất bao nhiêu tiền?"
"Ba tháng giá ba ngàn bảng Anh."
“Đắt thật đấy!" Quý Đông Đình đảo mắt nhìn khắp căn phòng.
Quả nhiên là tới đây để bới lông tìm vết! Khương Kỷ Hứa mỉm cười, không nói gì.
Quý Đông Đình đan hai tay vào nhau, nghiêm túc hỏi: "Hứa Hứa, em có đồng ý đến nhà tôi ở không? Em không cần phải trả dù chỉ một xu."
Khương Kỷ Hứa gượng cười: "Quý tiên sinh, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi sống ở đây rất tốt!"
Quý Đông Đình thở dài rồi đứng dậy: "Tôi về đây. Em cứ ngồi đó, không cần tiễn đâu!"
Khương Kỷ Hứa vẫn đứng dậy tiễn anh ra cửa. Sau khi chào tạm biệt, Quý Đông Đình chưa đi ngay, anh quay lại nhìn cô bằng ánh mắt chân thành: "Hứa Hứa, đêm nay ngoài việc mơ một giấc mơ đẹp ra, có thể suy nghĩ về đề nghị lúc nãy của tôi không?"
Đề nghị của anh? Là đến sống ở nhà anh, hay là làm bạn gái của anh?
Quý Đông Đình là một người đàn ông tốt, tuy cô cũng thoáng dao động, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không ổn: "Quý tiên sinh, anh không nên phí thời gian với tôi nữa! Hai chúng ta sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, thật sự không hợp nhau chút nào!"
"Đây là điều mà em lo lắng? Vậy em tới thế giới của tôi là được mà!" Quý Đông Đình ngừng một lát, sau đó ngạc nhiên nhìn Khương Kỷ Hứa: "Không phải em muốn tôi tới thế giới của em đấy chứ?"
Khương Kỷ Hứa hết nói nổi: "Tóm lại, chúng ta là những người không cùng tầng lớp, vốn dĩ là không thể."
Quý Đông Đình cảm thấy cực kỳ khó hiểu: "Hứa Hứa, chẳng phải em luôn nỗ lực làm việc là để cải thiện cuộc sống đó sao? Bây giờ, tôi tạo cho em cơ hội lập tức được đổi đời, nhưng em lại vì lý do không cùng thế giới gì đó mà từ chối tôi, em đúng là một người con gái vô cùng giả tạo! Đương nhiên, vì tôi thích em, nên sẽ phải chấp nhận sự giả tạo của em."
"Anh muốn nói gì thì tùy, nhưng tôi sẽ không làm bạn gái của anh." Khương Kỷ Hứa cứng đầu đáp lại.
Quý Đông Đình một lần nữa bị tổn thương: "Vậy em nói đi, em muốn một người đàn ông như thế nào?"
Khương Kỷ Hứa ngoảnh lại: "Một người đàn ông gần giống như tôi."
"À, tôi hiểu rồi." Quý Đông Đình lại tuôn một tràng: "Chắc em chỉ mong trúng giải khuyến khích năm đồng, ai ngờ lại rút đúng giải đặc biệt trị giá năm triệu... À, không, là một giải thưởng có giá trị rất lớn, thế nên em lo ngân hàng tích không nổi, phải không?"
Cái gì mà giải thưởng cực lớn? Cái gì mà ngân hàng tích không nổi? Đúng là cách so sánh của một con người cực kỳ ngạo mạn! Khương Kỷ Hứa thật sự bực mình, hai mắt trợn tròn, mặt đỏ bừng bừng.
"Thấy chưa, tôi đoán không sai mà! Em bị nói trúng tim đen nên mới tức giận như vậy." Quý Đông Đình quyết tâm không cho cô đường lùi.
Khương Kỷ Hứa biết chẳng thể cãi lại cái con người ngông cuồng này, nhưng vẫn không chịu khuất phục: "Vậy thì anh đừng quan tâm tới tôi nữa! Tại sao anh mời tôi ăn cơm rồi còn kiếm cớ đến đây? Anh tưởng tôi không biết là anh đang nghĩ gì à?"
"Tại sao tôi lại thích em để rồi phải tự ngược đãi bản thân mình như thế này? Em thật chẳng biết trân trọng cơ hội trước mắt, đúng là phí phạm của giời mà! Tôi không muốn đôi co với em nữa!" Quý Đông Đình thật sự tức giận.
Gương mặt Khương Kỷ Hứa không chút biểu cảm: "Được thôi, thế thì anh đừng nói chuyện với tôi nữa! Quý tiên sinh, anh có thể đi được rồi đấy, tạm biệt!"
Hai người hờn dỗi quay mặt đi chỗ khác nhưng không ai chịu rời đi. Khương Kỷ Hứa không thể hiểu nổi, tại sao cô phải cãi nhau với người đàn ông đáng ghét này, còn Quý Đông Đình đang thầm hối hận, rõ ràng anh đã tự nhủ là phải dịu dàng cơ mà...
Cuối cùng, Quý Đông Đình đành chủ động làm lành: “Xin lỗi em! Vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi, nhưng hình như không được buồn cười cho lắm. Vậy tôi về đây, ngày mai gặp lại"
Lúc Khương Kỷ Hứa đang nằm trên giường, bức bối nghĩ về cái kẻ thích ra vẻ ta đây kia, điện thoại của cô chợt đổ chuông. Cô vừa bắt máy, một giọng nói khô khốc đã vang lên bên tai: "Xin lỗi em! Nếu tôi có chỗ nào khiến em không vui thì cũng chỉ là bởi tôi quá yêu em mà thôi"
Vẫn là cái vẻ kiêu căng thường thấy của anh ta, nhưng không hiểu sao sự giận dữ trong lòng Khương Kỷ Hứa bỗng tiêu tan gần hết. Cô nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu!".
Quý Đông Đình lái xe về căn nhà trên đường Bishop. Anh hơi bất ngờ khi thấy mẹ đang ngồi đợi mình: "Sao mẹ lại tới đây?"
"Con trai của mẹ chẳng thèm đến dự buổi dạ tiệc do mẹ tổ chức, mẹ đương nhiên phải đi tìm hiểu nguyên nhân rồi." Người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp ngồi trên ghế sofa lên tiếng.
"Con xin lỗi, nhưng con thật sự có chuyện quan trọng!" Quý Đông Đình tỏ vẻ mệt mỏi.
"Con yêu rồi phải không?" Bà Quý dò hỏi. Thấy anh không trả lời, bà mới khẳng định: "Quả nhiên là mẹ đoán trúng!"
"Tất nhiên không phải!" Quý Đông Đình phủ nhận ngay. Một lát sau, anh lại hỏi mẹ mình: "Mẹ thấy con trai của mẹ thế nào?"
"Rất tốt, rất tuyệt vời!" Bà Quý vô cùng đắc ý: “Kingsley, con là tuyệt nhất!" (Kingsley là tên tiếng Anh của Quý Đông Đình)
Quý Đông Đình gật đầu hưởng ứng, sau đó uể oải đi lên gác. Đi được nửa đường, anh đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Mấy hôm nữa bạn con sẽ tới đây ở, vì vậy, khi nào mẹ định đến thăm con thì mong mẹ báo trước cho con một tiếng!"
"Được thôi!" Bà Quý ngồi ngay ngắn trên sofa: "Nhưng mà, Đình Đình à, có thể cho mẹ biết là bạn nào của con định tới đây ở không?"
Quý Đông Đình cực kỳ không thích bị mẹ gọi là Đình Đình. Anh đi thẳng lên gác: "Để sau hãy nói! Hôm nay con mệt rồi, chúc mẹ ngủ ngon!"
Quý Đông Đình thực sự mệt mỏi, tại sao theo đuổi người con gái mình thích lại khó khăn thế này?
Tối đó, Khương Kỷ Hứa nghiêm túc suy nghĩ về những điều Quý Đông Đình đã nói. Đúng là hiện tại cô cũng hơi rung động trước anh, nhưng thứ tình cảm đó liệu có thật sự không liên quan gì đến khối tài sản khổng lồ của anh hay không? Liệu được mấy,người tin rằng trái tim cô không bị vật chất dẫn dắt? Cô thầm thở dài, có những chuyện ngay đến cô còn chẳng thể thuyết phục nổi bản thân mình thì sao có thể giải thích cho người khác hiểu được đây? Cô nỗ lực làm việc là vì tiền, nhằm nâng cao địa vị xã hội của mình, nhưng cô không muốn phải hổ thẹn với lương tâm. Khoảng thời gian hẹn hò với Thẩm Hoành trước đây, cô rất vô tư, vì hai người chẳng bao giờ thiếu tiền, càng chẳng bao giờ cãi nhau vì vấn đề tiền bạc, nhưng thật trớ trêu, đến cuối cùng bọn họ lại chia tay vào lúc hai gia đình kiện nhau ra tòa chỉ vì vật chất. Có những vấn đề chưa phát sinh khiến ta cứ nghĩ nó không tồn tại, rồi sau đó lại không kịp trở tay khi nó xuất hiện. Thì ra, đứng trước vật chất, cái gọi là tình yêu, thứ mà cô vẫn ngỡ là kim cương ấy lại mong manh, dễ vỡ còn hơn cả thủy tinh.
Ngày hôm sau, Khương Kỷ Hứa sung sướng gửi cho An Mỹ bức ảnh cô lên nhận giải thưởng trong tiết học buổi sáng qua QQ, kỳ thực, cô muốn thông báo cho An Mỹ biết, cuộc sống của cô ở London rất ổn. An Mỹ mang tới một tin vui cho Khương Kỷ Hứa: Lục Tự đã đứng ra thanh minh cho cô về vụ bê bối tình cảm kia, bây giờ mọi người đều tin rằng giữa cô và Tổng Giám đốc Lục hoàn toàn không có gì. Cô thầm nghĩ, Lục Tự thật sáng suốt khi để đến bây giờ mới lên tiếng, nếu lúc đó anh ta vội vàng giải thích sẽ chỉ khiến cho người khác thêm khẳng định anh ta "có tật giật mình". Đợi cho mọi việc lắng xuống, mọi người cũng có thêm thời gian suy nghĩ thấu đáo hơn. An Mỹ đột nhiên gửi bức ảnh của cô vào nhóm QQ Bắc Hải Thịnh Đình, thế là chẳng mấy chốc đã có rất nhiều người nhắn tin chúc mừng cô.
Khi Khương Kỷ Hứa đang chăm chú làm bài tập, Lục Tư bỗng nhắn tin cho cô: Cô ở bên đó vẫn ổn chứ? Lục Tự hầu như chẳng bao giờ vào nhóm QQ Bắc Hải Thịnh Đình, cô và anh chưa từng nhắn tin trên QQ, thậm chí còn chưa kết bạn yới nhau trên đó. Có lẽ anh cũng vừa mới biết số QQ của cô thông qua nhóm Bắc Hải Thịnh Đình.
Khương Kỷ Hứa trả lời: Cũng khá tốt, tôi học được rất nhiều thứ. Cảm ơn Tổng Giám đốc Lục đã cho tôi cơ hội này!
Lục Tự không nói gì thêm, Khương Kỷ Hứa cũng chẳng quan tâm nữa, tiếp tục làm bài tập. Khoảng mười mấy phút sau, Lục Tự gửi tới tin nhắn thứ hai: Tuần sau tôi sẽ tới London, có buổi thỉnh giảng ở học viện của cô. Tiếng Anh của cô thế nào?
Khương Kỷ Hứa nhắn lại: Bình thường thôi ạ, đủ để giao tiếp.
Lục Tự gửi bài diễn thuyết của anh cho cô: Sửa lại giúp tôi!
Khương Kỷ Hứa còn chưa kịp cảm thán về vốn tiếng Anh ít ỏi của mình thì Lục Tự đã biến mất khỏi QQ. Cô đành đau khổ mở bản thảo ra xem, chỉ đọc hiểu được khoảng tám phần. Cô bắt chước Quý Đông Đình, mắng một câu "giả tạo", rõ ràng rất giỏi tiếng Anh mà còn bắt người ta sửa giúp! Nhưng cô vừa nghĩ tới ai vậy? Quý Đông Đình... Khương Kỷ Hứa tự gõ vào đầu mình, sau đó mở điện thoại ra kiểm tra, cả ngày hôm nay, cái người đàn ông mặt dày đó có thèm liên lạc với cô đâu. Từ chối anh ta quả là một quyết định sáng suốt!
Ngày hôm sau nữa, Quý Đông Đình lái xe đến trước cổng học viện mà Khương Kỷ Hứa đang theo học. Anh gọi một cậu bé tóc vàng gần đó lại: "Này, nhóc! Có muốn kiếm mười đồng không?" Cậu bé đương nhiên gật đầu, sau khi nghe dặn dò, lập tức chạy về phía Khương Kỷ Hứa. Trong lòng anh thầm nghĩ, đây quả là một ý hay! Nếu cô ấy có từ chối thì cũng là với thằng nhóc này chứ không phải với anh. Nhưng các nhà tâm lý học đã chỉ ra rằng, phụ nữ luôn mềm lòng trước trẻ con, thế nên, anh vẫn còn có hy vọng. Quý Đông Đình đột nhiên phát hiện, bản thân mình mới mắc chứng bệnh "sợ bị từ chối".
Lúc Khương Kỷ Hứa bước ra khỏi cổng trường, bỗng thấy một cậu bé tóc vàng vẫy tay với mình. Cô nghi hoặc đến gần, cậu bé lại thì thầm vào tai cô: "Có một chú muốn hẹn cô, cô có đồng ý không?"
Thấy Khương Kỷ Hứa lắc đầu, cậu bé chỉ vào chiếc xe đỗ cách đó không xa, thở dài: "Hình như là một người Trung Quốc, chú ấy trông khá ổn mà!"
Khương Kỷ Hứa nhìn theo hướng tay cậu bé, liền thấy xe của Quý Đông Đình. Cô hỏi: "Tại sao chú ấy lại bảo cháu tới đây?"
“Cháu nghĩ chú ấy là đồ nhát gan" cậu bé vui sướng giơ tờ tiền trong tay lên: "Cô xem, thù lao chú ấy cho cháu này!"
Khi Khương Kỷ Hứa ngồi lên xe, Quý Đông Đình quay đầu nói với cô: "Tôi thật sự rất vui khi em tới đây, Hứa Hứa!"
Mắt Khương Kỷ Hứa nhìn thẳng về phía trước: “Định đi đâu đây?"
Quý Đông Đình nắm chắc vô lăng: "Đường tới nhà hàng mà hồi nhỏ tôi thích ăn nhất."
Anh muốn đưa cô đi làm quen với thế giới của anh thật ư? Khương Kỷ Hứa mỉm cười, để mặc Quý Đông Đình đưa đi. Dọc đường, hai người không nói chuyện nhưng không khí lần này rất thoải mái, không hề ngượng ngập. Nửa tiếng sau, Quý Đông Đình dừng xe trước một nhà hàng Trung Hoa. Khương Kỷ Hứa có phần ngỡ ngàng, còn Quý Đông Đình lại bày ra vẻ mặt thản nhiên như thể đã biết trước là cô sẽ rất thích.
Cô thèm đồ ăn Trung Quốc cả tuần nay rồi, thế nên, đối mặt với một bàn đồ cay Tứ Xuyên, cô thật sự không cầm được lòng. Khương Kỷ Hứa cầm đũa lên, hỏi Quý Đông Đình: "Thì ra anh thích ăn món Tứ Xuyên, vậy mà tôi cứ tưởng là món Quảng Đông."
Quý Đông Đình cũng cầm đũa lên: "Còn nhiều điều em không biết lắm! Có muốn hiểu hơn về tôi không?"
Khương Kỷ Hứa không trả lời, dồn sự chú ý vào những món ngon trước mắt. Mấy ngày vừa qua, cô hầu như toàn ăn bánh mì với uống nước khoáng, cô sắp mắc chứng chán ăn đến nơi rồi! Đồ ăn trong nhà hàng sang trọng hôm trước cũng không khiến cô thích thú được như thế này.
Quý Đông Đình gắp thức ăn cho cô: "Hứa Hứa, vẻ mặt thèm thuồng vừa rồi của em chẳng khác nào một chú mèo."
Khương Kỷ Hứa ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, gò má ửng hồng. Quý Đông Đình tươi cười: "Bây giờ lại giống một chú thỏ con rồi."
Mặt Khương Kỷ Hứa càng đỏ hơn. Đến khi nhận ra mình bị Quý Đông Đình chọc ghẹo, cô cũng đáp trả: "Quý tiên sinh, anh có biết mình giống con vật gì không?"
Quý Đông Đình thoải mái tựa lưng vào ghế, bắt đầu đoán: "Sư tử?"
Khương Kỷ Hứa lắc đầu:
"Con báo?”
"Không phải"
Đến lần thứ ba, Quý Đông Đình mới nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Tôi là hổ, em là Võ Tòng, Võ Tòng đánh hổ, phải không?"
Khương Kỷ Hứa cười đến mức suýt sặc. Cô ho khan hai tiếng, đưa ra đáp án: "Con công."
"Đáng yêu lắm!" Quý Đông Đình gật đầu: "Tôi có thể chấp nhận."
Ngày mai là cuối tuần, Quý Đông Đình rủ Khương Kỷ Hứa đến trang trại Budde của mình.
Khương Kỷ Hứa đang suy nghĩ tìm một lý do để từ chối thì Quý Đông Đình đã cướp lời: "Sáng mai tôi đến nhà William đón em!"
Trang trại Budde nằm ở ngoại ô London, thoạt nhìn chẳng khác nào một tòa lâu đài. Bầu không khí buổi sớm tinh mơ thật trong lành, Khương Kỷ Hứa đi theo Quý Đông Đình trên đồng cỏ xanh mơn mởn. Anh bỗng quay đầu hỏi cô: "Em biết cưỡi ngựa chứ?"
Khương Kỷ Hứa gật đầu: "Biết!" Trước đây, cô đã từng cùng Thẩm Hoành học cưỡi ngựa trên thảo nguyên.
Quý Đông Đình lại hỏi: "Có thích cưỡi ngựa không?"
Khương Kỷ Hứa thật thà lên tiếng: "Thích!"
Quý Đông Đình mỉm cười cảm thán: "Đúng là chuyện tốt! Tôi càng ngày càng thấy sở thích của hai chúng ta thật giống nhau!"
Quản gia người Mexico dùng chất giọng địa phương giới thiệu với Khương Kỷ Hứa về những chú ngựa trong trang trại, sau đó chọn cho cô một chú ngựa cái hiền lành tên Louise. Khương Kỷ Hứa bạo dạn trèo lên lựng ngựa rồi hăm hở lao lên dốc. Quý Đông Đình ở cách đó không xa đang cưỡi trên lưng một chú ngựa màu nâu đậm, trông anh lúc này chẳng khác nào một kỵ sĩ oai phong lẫm liệt. Khương Kỷ Hứa vừa cúi xuống vuốt ve chỏm lông trên đầu Louise, liền nghe quản gia lớn tiếng gọi: "Xuxu! Xuxu, lại đây!"
Hứa Hứa? Cô quay đầu lại theo bản năng, chỉ thấy một chú ngựa con đang lon ton chạy về phía mình. Khương Kỷ Hứa còn đang ngơ ngác thì chú ngựa Louise của cô giống như bị mất cương, đột nhiên phi rất nhanh về phía ngựa con. Cả người ngả hết về phía sau, cô sợ hãi hét lên một tiếng. Bỗng có một đôi tay tóm lấy eo cô, tiếp đó ôm cô lăn vài vòng trên thảm cỏ. Đến khi cô định thần lại, đã thấy mình nằm đè lên người Quý Đông Đình, hai tay anh vẫn đang bận rộn bảo vệ vùng đầu cho cô. Khương Kỷ Hứa hốt hoảng: "Quý tiên sinh, anh không sao chứ?"
Quý Đông Đình nằm bất động trên thảm cỏ, cất giọng khàn khàn: "Trán hơi đau một chút."
Trán? Khương Kỷ Hứa vội cúi đầu nhìn, trên trán anh hiện đã hằn lên một vết răng rất sâu, thậm chí còn hơi rớm máu. Đây đúng là tác phẩm của cô mà! Răng cô giờ vẫn còn hơi ê, nói chi tới trán của anh.
"Tôi xin lỗi.." Cô thỏ thẻ.
Quý Đông Đình nhíu mày, lấy tay xòa trán rồi quay sang hỏi cô: "Răng em không sao chứ?"
Khương Kỷ Hứa vừa buồn cười vừa cảm động, anh đã thành ra như vậy mà vẫn quan tâm lo lắng tới hàm răng của cô. Cô đứng lên, giơ bàn tay mềm mại ra kéo anh dậy, sau đó bắt chước điệu bộ của anh: "Quý tiên sinh, anh đứng lên đi lại vài bước xem nào!"
Quý Đông Đình nhấc đôi chân dài đi vài bước. Quản gia và người huấn luyện ngựa chạy đến, đề nghị gọi bác sĩ nhưng bị anh từ chối. Khương Kỷ Hứa hơi sốt ruột: "Quý tiên sinh, hay là anh cứ tới bác sĩ xem sao đi! Mà anh có cảm thấy chóng mặt không? Liệu có bị chấn thương sọ não không nhỉ?"
“Chấn thương sọ não? Em tưởng răng em làm bằng sắt thép đấy hả?"
“Nhỡ có chuyện gì thì sao?"
"Em quên rằng trước đây tôi là bác sĩ à?"
Khương Kỷ Hứa thật sự đã quên mất, người đàn ông kiêu ngạo đang đứng trước mặt cô từng là một vị bác sĩ nhân từ.
Quý Đông Đình lấy lý do không tin tưởng kỹ thuật cưỡi ngựa của Khương Kỷ Hứa, bắt cô ngồi lên ngựa của anh. Chú ngựa tên Ebner này có vẻ rất thích cô. Khương Kỷ Hứa từ nhỏ đã yêu quý động vật, cô vui vẻ giơ tay vuốt ve chiếc bờm của Ebner, nhưng ánh mắt lại tập trung nhìn người ngồi sau lưng mình. Con người anh lúc nào cũng toát lên vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng. Kỳ thực lẫn sau lớp vỏ bọc đồ là một trái tim chân thành và lương thiện, còn rất lãng mạn nữa!
Anh bỗng lên tiếng, cắt ngang dòng suy tư của cô: "Vừa rồi em nhìn tôi hơi lâu đấy!"
Người đàn ông này thật chẳng biết kiêng dè gì cả! Khương Kỷ Hứa vội chuyển tầm mắt sang chú ngựa con đi ngay sau, chống chế: "Tôi đâu có nhìn anh, tôi ngắm chú ngựa ở đằng sau mà."
Quý Đông Đình khẽ "hừ" một tiếng, không thèm bóc mẽ cô nữa.
Khương Kỷ Hứa cảm thấy rất kỳ lạ khi người quản gia cứ luôn miệng gọi "Xuxu", còn chú ngựa con đáng yêu kia mỗi lần như vậy lại vô cùng khoái chí chạy vòng quanh. Sau một hồi ngẫm nghĩ, dường như cô đã bắt đầu hiểu ra vấn đề, liền quay sang hỏi Quý Đông Đình: "Chú ngựa con phía sau tên là Xuxu?"
Một tay Quý Đông Đình đang ôm lấy Khương Kỷ Hứa, còn tay kia bận rộn điều khiển Ebner, anh nhún vai: "Đúng vậy, giống tên của em!"
Khương Kỷ Hứa hơi tức giận: "Tại sao phải đặt giống tên tôi?”
"Khương tiểu thư đừng có mà ngang ngược như thế chứ!" Giọng nói mê hoặc của Quý Đông Đình rót vào tai Khương Kỷ Hứa: "Tại sao tôi không thể dùng chữ "Hứa" để đặt tên? Chữ "Hứa" ấy đã được em đăng ký bản quyền ư? Tôi cứ thích đặt tên cho tất cả những thứ tôi thích là Hứa Hứa đấy! Hứa Hứa, em có ý kiến gì nào?"
"Anh..." Khương Kỷ Hứa không biết nói gì, trái tim cô đang đập loạn nhịp. Cô ghét sự thẳng thắn quá mức của Quý Đông Đình, cũng ghét luôn cả sự độc đoán của anh, thế nhưng, đối diện với người đàn ông ngạo mạn ấy, trong lòng cô lại cảm thấy thật ngọt ngào và ấm áp. Nếu nói ánh mắt cô dành cho anh không có một chút yêu thích hay thiện cảm nào thì đó là nói dối! Sau một hồi trầm mặc, cô lại quay sang hỏi anh: "Quý tiên sinh, có ai từng nói với anh rằng, anh là người cực kỳ sĩ diện chưa?"
"Ngoài một cô gái không biết trời cao đất dày vừa mới nói ra xong, chắc là không còn ai nữa đâu." Quý Đông Đình thản nhiên nói tiếp: "Nhưng mà, Hứa Hứa à, cho dù em có châm chọc kiểu gì thì tôi cũng không tức giận đâu!"
Thật sao? Anh có thể dễ tính và rộng lượng với cô đến thế ư? Lòng bàn tay Khương Kỷ Hứa nóng ran, Quý Đông Đình đã đan tay vào tay cô. Hôm nay, Khương Kỷ Hứa cảm thấy mình giống như một cô gái mới biết yêu, trong lòng vừa hồi hộp vừa thích thú, nhưng ngoài mặt vẫn phải cố tỏ ra là mình chẳng hề rung động.
Khi Quý Đông Đình đưa cô về tới nhà đã là tối muộn, ông bà William vẫn đang ngồi trên sofa trong phòng khách xem phim hài. Hai người đang đợi cô. Khương Kỷ Hứa ngỡ ngàng khi được nghe thông báo từ vợ chồng họ: "Khương tiểu thư, có lẽ chúng tôi không thể tiếp tục cho cô thuê phòng được, con trai của tôi từ Ailen trở về sớm hơn dự kiến. Thành thật xin lỗi cô! Chúng tôi sẽ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho cô."
Khương Kỷ Hứa còn đang bàng hoàng chưa biết nói gì thì Quý Đông Đình đã nhanh nhảu cướp lời cô: "Không sao, chúng tôi chấp nhận bồi thường!"
Sau đó, anh còn tốt bụng giúp cô thương lượng với gia đình William về các điều khoản trong hợp đồng.
Anh nghiêm túc quay sang nhìn cô: "Nhằm tránh những phiền phức không đáng có, bây giờ em hãy lên thu dọn hành lý ngay đi, chúng ta sẽ đi luôn trong tối nay!"
Khương Kỷ Hứa ngập ngừng: "Quý tiên sinh..”
"Tôi không thể để cho một cô gái lang thang khắp nơi giữa đêm vắng, thế nên, bây giờ, mời Khương tiểu thư lập tức đi thu dọn hành lý!"' Quý Đông Đình hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối.
Khương Kỷ Hứa âu sầu lên phòng thu dọn đồ đạc, bỗng nhiên cô ngộ ra một chuyện...
Lúc cô xách vali xuống nhà, bà William tươi cười: "Con gái à, thật may quá! Bạn con có thể cho con một chỗ ở miễn phí, đúng là Chúa phù hộ!"
Khương Kỷ Hứa leo lên xe của Quý Đông Đình, cô không chịu nổi nữa, lập tức chất vấn anh: "Quý tiên sinh anh nhất định phải nói rõ ràng cho tôi biết, chuyện này có phải là do anh giở trò không?"
"Chuyện gì cơ?" Quý Đông Đình tỏ vẻ hồ đồ.
Khương Kỷ Hứa giận dữ: "Chuyện ông bà William không cho tôi thuê nhà nữa."
"Đúng vậy!" Quý Đông Đình chẳng buồn giấu giếm, thậm chí còn cười cợt hỏi ngược lại cô: “Hứa Hứa, em không cảm thấy vui mừng vì chuyện này sao? Tôi nghĩ, em chỉ là không biết tìm cớ gì để chuyển tới nhà tôi thôi, phải không?"
Khương Kỷ Hứa hít thở thật sâu: "Tôi muốn xuống xe!"
"Xuống xe?" Quý Đông Đình nhìn gương mặt đỏ bừng vì tức giận của Khương Kỷ Hứa: "Đừng hòng!"
Khương Kỷ Hứa thực sự rất bực mình nhưng lại không biết nên trút giận thế nào, đành đá vào cửa chiếc xe đắt tiền của Quý Đông Đình.
Quý Đông Đình không những chẳng mủi lòng mà còn hăm dọa cô: "Em cứ đá đi! Đá hỏng xe của tôi thì phải đền em không có tiền thì lấy thân mình ra mà đền!"
Đúng là một gã đàn ông đáng ghét! Khương Kỷ Hứa giận run cả người. Quý Đông Đình tuy biết mình hơi quá đáng nhưng cũng không nói thêm điều gì, cứ thế lái xe về ngôi nhà trên đường Bishop. Anh đích thân mở cửa xe rồi tháo dây an toàn giúp cô. Khương Kỷ Hứa không còn cách nào khác, ngoan ngoãn bước xuống xe. Đứng trước căn biệt thự lộng lẫy của Quý Đông Đình, cô thật sự choáng váng. Không biết là anh sống cùng ai nữa? Trong lòng cô thấp thỏm không yên: “Quý tiên sinh, tôi vẫn cảm thấy rất bất tiện! Hay là tôi về đây, tôi có thể tự tìm cho mình một nơi ở khác."
"Không có gì bất tiện cả! Phòng của em tôi đã bảo người chuẩn bị sẵn rồi." Quý Đông Đình sao có thể dễ dàng để cô đi như vậy.
Người đàn ông đứng tuổi có dáng vẻ của một quản gia đã lấy vali của Khương Kỷ Hứa ra khỏi cốp xe. Cô vẫn cố vớt vát, nói ra điều mình đang lo lắng: "Anh sống cùng người thân chứ?"
"Không, từ năm mười tám tuổi tôi đã sống tự lập rồi." Quý Đông Đình mỉm cười, khoác vai Khương Kỷ Hứa đi vào trong nhà.
Lần này, Khương Kỷ Hứa mới thật sự hiểu thế nào gọi là xa hoa. Nếu ví phòng Tổng thống của Bắc Hải Thịnh Đình là một cái lồng vàng, thì căn nhà này của Quý Đông Đình chính là một căn biệt thự kim cương. Cô đứng giữa phòng khách rộng thênh thang, rụt rè lên tiếng: "Tôi ngủ ở phòng nào vậy?"
"Ở trên gác, cạnh phòng tôi." Quý Đông Đình trả lời.
Khương Kỷ Hứa tắm rửa rồi thay một bộ quần áo ngủ nghiêm chỉnh, sau đó mới dám bước ra ngoài. Cô nằm trên chiếc giường lớn, xoay người về phía ban công, ngắm nhìn vầng trăng khuyết lúc ẩn lúc hiện sau lớp cửa thủy tinh, trằn trọc không ngủ được. Mọi việc diễn ra quá chóng vánh, khác xa với tưởng tượng của cô.
Ở một căn phòng khác, Quý Đông Đình cũng vừa tắm xong. Anh nằm lên chiếc ghế màu đen ngoài ban công rồi đưa tay ẩn nút điều khiển, một bản violon du dương cất lên, đây chính là khúc ru mà lúc còn nhỏ anh thích nghe nhất. Đêm khuya thanh vắng, những ý nghĩ xấu xa trong anh không ngừng trỗi dậy, Quý Đông Đình nằm mãi vẫn không chợp mắt được. Anh nhìn về phía căn phòng của Khương Kỷ Hứa, thầm chế giễu bản thân, anh đâu phải lần đầu biết yêu, có cần thiết phải tới mức này không? Để bớt nhàm chán, anh gấp một chiếc máy bay giấy rồi phóng ra không trung. Máy bay của anh hạ cánh tại ban công phòng cô. Quý Đông Đình lại hào hứng gấp thêm mấy chiếc nữa, tiếp tục cho chúng bay lung tung sang ban công bên cạnh.
Chợt phát hiện ra rằng mình quên chưa kéo rèm, Khương Kỷ Hứa liền bò xuống giường, đi về phía cửa kính. Bỗng có thứ gì giống như là chim lao vào ban công... một con, hai con, rồi ba con... Cô kinh ngạc, vội đẩy cửa kính bước ra ngoài. Nhưng khi cúi đầu nhìn, cô mới phát hiện ra ban công toàn là máy bay giấy chứ đâu phải là chim. Cô quay đầu, bắt gặp Quý Đông Đình tay vẫn cầm máy bay giấy đang nhìn mình cười hi hi. Sau đó, vật thể trong tay anh hạ cánh an toàn trên cổ áo của cô.
"Quý Đông Đình!" Cô gọi hẳn tên anh, rồi bực bội mở tờ giấy trên áo mình ra xem. Một bài thơ cổ hiện lên trong ánh đèn mờ ảo:
Khứ niên nguyên dạ thì
Hoa thị đăng như trú
Nguyệt thượng liễu tiêu đầu
Nhân ước hoàng hôn hậu.
…
Bài thơ Sinh tra tử - Nguyên tịch của Âu Dương Tu. Dịch thơ: Năm ngoái đêm Nguyên Tiêu – Chợ hoa đèn sáng rực – Ngọn liễu mảnh trăng treo – Hoàng hôn người hẹn ước. (Nguyễn Xuân Tảo dịch).
Khương Kỷ Hứa lại nhìn người đàn ông giờ đang nằm uể oải trên ghế, anh có gương mặt tuấn tú với đôi mắt sáng như những vì sao. Cảm xúc trào dâng trong lòng Khương Kỷ Hứa, không ngờ một bài thơ cổ lại có thể chạm tới đáy lòng mình thế này. Cô nắm chặt tờ giấy trong tay, dõng dạc phán quyết: "Lưu manh!"
Quý Đông Đình sửng sốt, nhảy dựng khỏi ghế. Anh nhắc lại lời cô: "Lưu manh?"
Khương Kỷ Hứa nhướng mày, lẽ nào không phải sao? Lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa!
Ngày Chủ nhật, Khương Kỷ Hứa đã thức dậy từ lâu, cô ở lì trong phòng đọc một cuốn sách về quản lý khách sạn. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cô vừa mở cửa ra đã thấy Quý Đông Đình ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt mình: "Hứa Hứa, sáng nay tôi phải làm việc mấy tiếng, e là không thể chơi cùng em. Nhưng chiều nay tôi đã sắp xếp một trận khúc côn cầu, em có hứng thú cùng đi không?"
"Hôm nay tôi phải học bài, tuần sau có một bài thi khá quan trọng." Khương Kỷ Hứa không hề kiếm cớ, đúng là sang tuần cô phải tham dự một cuộc thi vô cùng nghiêm ngặt.
"Ồ, vậy à? Thế thì chiều nay tôi cũng ở nhà làm việc." Quý Đông Đình bất ngờ thay đổi lịch trình đã được sắp xếp sẵn.
Khương Kỷ Hứa cảm thấy đầy áp lực: "Quý tiên sinh, anh không cần để ý tới tôi đâu!"
Quý Đông Đình nở nụ cười: "Không liên quan tới em. Tại tôi bỗng dưng không muốn chơi bóng nữa thôi. Thật ra, ở nhà làm việc cũng không tệ chút nào!”
Buổi chiều trong thư phòng rộng rãi như một thư viện nhỏ, Khương Kỷ Hứa ngồi trên nệm đọc sách còn Quý Đông Đình chăm chú đọc tài liệu. Giáo trình của Khương Kỷ Hứa hoàn toàn bằng tiếng Anh, mà với vốn từ ít ỏi của mình, có những chỗ cô chỉ có thể hiểu bập bõm, vì vậy, cô đành hỏi Quý Đông Đình xem nhà anh có từ điển hay không.
Quý Đông Đình đặt hợp đồng trong tay xuống: "Tôi có thể làm từ điển cho em."
Cô cứ nghĩ người đàn ông này chỉ khoác lác thôi, không ngờ anh lại giải thích cặn kẽ từng từ cho cô, thậm chí còn bổ sung cho cô thêm một số kiến thức liên quan. Khương Kỷ Hứa nghiêm túc ghi chép lại những điều anh chỉ bảo, hôm nay cô đã học được không ít.
Hôm sau, Lục Tự tới London vào lúc năm giờ mười phút sáng. Với tư cách là nhân viên duy nhất của Bắc Hải Thịnh Đình có mặt tại đây, Khương Kỷ Hứa phải dậy từ rất sớm để đến sân bay đón anh. Cô dặn dò quản gia nhắn với Quý Đông Đình là mình có việc phải ra ngoài trước.
Khương Kỷ Hứa vừa mới tới sân bay đã nhìn thấy Lục Tự áo quần phẳng phiu bước ra. Lần này, anh chỉ ở đây ba ngày hai đêm, hoạt động chủ yếu là tham gia buổi toạ đàm vào ngày mai, vì thế, anh không đưa trợ lý đi cùng. Khương Kỷ Hứa đưa Lục Tự tới khách sạn nhận phòng, sau đó, hai người cùng đi ăn sáng. Cô muốn thanh toán tiền bữa ăn, nhưng nhân viên bán hàng lại nhận tiền của Lục Tự khiến Khương Kỷ Hứa cảm thấy hơi ngại.
Lục Tự vui vẻ nói: "Chỉ là một bữa sáng thôi, có gì mà phải cảm ơn!" Anh làm ra vẻ vô tình hỏi cô: "Giám đốc Khương, cô sống ở đâu?"
Khương kỷ Hứa trả lời ngắn gọn: "Ở nhà của một người bạn."
“Giám đốc Khương có cả bạn ở London?" Lục Tự thoáng ngạc nhiên.
Khương Kỷ Hứa chớp chớp mắt: "Tôi có..."
Thu xếp cho Lục Tự xong xuôi, Khương Kỷ Hứa vội vàng đến lớp. Lúc tan học, Quý Đông Đình gọi điện tới. Anh đi thẳng vào vấn đề: "Em ra ngoài sớm vậy để làm gì? Mà hôm nay em về sớm một chút, có chuyện quan trọng!"
"Chắc là tôi không thể về sớm được đâu." Khương Kỷ Hứa bước ra khỏi giảng đường: "Sếp của tôi đã tới đây rồi, tôi phải tiếp đón anh ấy."
“Lục Tự?" Quý Đông Đình đoán ra ngay.
Khương Kỷ Hứa khá bất ngờ: "Làm sao anh biết?"
Sau khi cúp máy, Quý Đông Đình dựa lưng vào ghế, suy nghĩ về cái gã tên Lục Tự. Nếu buổi hẹn của anh và Khương Kỷ Hứa ở Thịnh Đình lần trước là do hắn ta cố tình phá đám bằng cách lôi cô đến tiệc rượu, vậy thì anh lại có thêm một kẻ tình địch nữa rồi. Anh không mấy để ý cái tên Thẩm Hoành kia, nhưng rất quan tâm tới gã Lục Tự này. Khương Kỷ Hứa nói muốn tìm một người đàn ông gần giống như cô, mà cái gã Lục Tự này cũng có vẻ giống cô thật...
Khương Kỷ Hứa rất sợ phải chăm lo cho sếp, nhưng thật may là cô đã có kỳ thi sắp tới để làm cái cớ: "Tổng Giám đốc Lục, mấy hôm nữa tôi phải thi rồi, thế nên...”
Lục Tự dường như rất hiểu ý cô: "Giám đốc Khương không cần tiếp đón tôi quá đặc biệt đâu, cô cứ lo làm việc của mình đi! Ngày mai, sau khi kết thúc buổi tọa đàm, tôi sẽ quay về thành phố S."
Khương Kỷ Hứa gật đầu.
Lục Tự nhìn cô: "Nhưng mà, bữa tối vẫn cần Giám đốc Khương giới thiệu cho tôi vài nhà hàng."
Giới thiệu nhà hàng? Khương Kỷ Hứa chỉ biết có hai địa điểm, chính là nhà hàng Gordon Ramsay và nhà hàng Trung Quốc chuyên đồ Tứ Xuyên mà Quý Đông Đình đã đưa cô tới ăn.
Cuối cùng, cô quyết định dẫn Lục Tự tới khu phố người Hoa. Cô mỉm cười: "Đến đây rồi thì không quan trọng mấy phép lịch sự ga-lăng của phương Tây nữa. Tôi tới London sớm hơn Tổng Giám đốc Lục nửa tháng, anh lại là sếp của tôi, dù về tình hay về lý thì tôi cũng nên mời anh bữa cơm này, phải không?"
"Được rồi, đừng lăn tăn nữa! Tổng Giám đốc Lục của cô còn không mời nổi cô một bữa cơm hay sao?" Lục Tự cười nói.
Tổng Giám đốc Lục của cô? Lục Tự trở thành người của cô từ lúc nào vậy? Khương Kỷ Hứa nhíu mày. Cô ghét cái kiểu nói chuyện mập mờ của đám đàn ông về các mối quan hệ.
Hai người chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, Khương Kỷ Hứa gọi đồ. Nhìn một bàn đầy món ăn hấp dẫn trước mặt, Lục Tự cảm thán: "Thật hiếm có dịp ở London mà còn được ăn món Tứ Xuyên chính cống. Cảm ơn cô, Giám đốc Khương!"
Khương Kỷ Hứa mím môi: "Tôi cũng được bạn giới thiệu thôi."
"Chính là người bạn đã cho cô ở nhờ đó sao?" Lục Tự hào hứng: "Hay là bảo cô ấy cùng ra đây ăn cơm đi!"
"Không cần đâu!" Khương Kỷ Hứa cảm thấy bất ổn: "Anh ấy rất bận!"
Trong tiếng Trung, ngôi thứ ba số ít chỉ “anh ấy” và “cô ấy” có cùng cách phát âm nên đã gây ra sự nhầm lẫn giữa Lục Tự và Khương Kỷ Hứa.
"Cô ấy làm gì ở London vậy?", Lục Tự tiếp tục hỏi.
Khương Kỷ Hứa suy nghĩ rồi trả lời: "Chắc là làm ăn."
"Thế thì giỏi thật đấy!" Lục Tự gắp miếng cá ngon nhất vào bát của Khương Kỷ Hứa: "Ăn nhiều một chút!"
"Tách!"
A Đỗ, ông chủ của nhà hàng này, cũng là bạn lâu năm của Quý Đông Đình, giơ máy ảnh lên chụp đôi nam nữ ngồi bên cửa sổ rồi gửi cho bạn mình. Quý Đông Đình hết phóng to lại thu nhỏ bức ảnh, xem nhiều tới mức chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa.
Quản gia hỏi anh: "Đợi khi nào Khương tiểu thư về mới chuẩn bị bữa tối cho cô ấy, phải không ạ?"
"Không cần đâu, cô ấy đã ăn rồi!" Quý Đông Đình xoay người rời khỏi phòng ăn, nhưng vừa đi được vài bước đã quay đầu lại: "Cứ chuẩn bị đi!" Ăn cơm cùng một người đàn ông mà mình không thích, đã thế lại còn là sếp của mình thì sao mà ngon miệng được cơ chứ?
Đúng là Khương Kỷ Hứa không thấy ngon miệng chút nào. Hai người ăn xong, bước ra đến cửa đã thấy trời nổi gió. Khương Kỷ Hứa đang định vẫy xe cho Lục Tự thì ánh bỗng nhiên nắm lấy tay cô. Khương Kỷ Hứa hoảng hốt, cố gắng rút tay về: "Tổng Giám đốc Lục!"
Lục Tự nhìn sâu vào mắt cô: “Tôi đã đổi vé máy bay rồi, dự định ở lại thêm mấy ngày nữa. Đợi kỳ thi của em kết thúc, chúng ta đi du lịch mấy nước quanh đây!"
Khương Kỷ Hứa trầm mặc.
"Em không hiểu ý của tôi sao?” Ánh mắt của Lục Tự lúc này khiến người ta cảm thấy e sợ.
Sao Khương Kỷ Hứa lại không hiểu ý tứ của anh kia chứ? Nhưng được sếp bày tỏ tình cảm thế này thật là phiền phức!
Lục Tự rành rọt tuyên bố: "Khương Kỷ Hứa, tôi đang theo đuổi em."
Khương Kỷ Hứa cúi gằm mặt: "Tổng Giám đốc Lục rất xin lỗi! Mấy hôm nữa tôi thật sự rất bận, không thể đi du lịch cùng anh được đâu."
"Bận lắm à?" Gương mặt Lục Tự thoáng chút tiếc nuối. Anh ngừng một lúc rồi hỏi thẳng: "Có phải vì tôi đã từng ly hôn không?"
Khương Kỷ Hứa lắc đầu: "Không phải, không liên quan gì tói chuyện anh có ly hôn hay không."
"Thế là vì sao?" Lục Tự rất mong muốn nhận được đáp án.
Trong chuyện tình cảm, Khương Kỷ Hứa luôn rất thẳng thắn: "Tôi không muốn dây dưa với cấp trên, không muốn người khác nghĩ mình phải dựa vào anh mới leo lên được vị trí này, càng không muốn bị người ta chỉ trỏ nói này nói nọ."
Lục Tự phần nào hiểu được nỗi lòng Khương Kỷ Hứa, anh cũng không thể ích kỷ bắt cô từ bỏ sự nghiệp vì mình được. Sau một hồi suy nghĩ, Lục Tự lên tiếng: "Hạng mục ở Nam Việt sắp khởi công rồi. Khi em hoàn thành khóa bồi dưỡng này và trở về, tôi sẽ điều em tới Nam Việt, chức vụ chắc chắn sẽ cao hơn... Còn về những lời đồn thổi, Kỷ Hứa, cho dù em không ở bên tôi, chúng vẫn sẽ tồn tại."
Khương Kỷ Hứa trở về nhà khá sớm, vừa vào cửa đã thấy Quý Đông Đình đang ngồi trên sofa trong phòng khách. Anh nói: "Vào ăn cơm tối đi!"
Khương Kỷ Hứa thật thà: "Tôi đã ăn rồi."
Quý Đông Đình nhướng mày: "Quản gia đã chuẩn bị cơm tối cho em rồi, ít nhiều gì thì cũng vào ăn đi!"
Lúc Khương Kỷ Hứa từ nhà ăn đi ra, Quý Đông Đình đã lên gác rồi. Cô ôm tâm trạng rối bời trở về phòng mình.
Hôm nay, trong lòng Quý Đông Đình chất chứa bao muộn phiền. Anh lấy cây đàn violon trên giá xuống, đàn thử vài nốt, sau đó đứng ngoài ban công, say sưa đàn từ Sad love cho đến Praise ot Lové, lại chuyển sang The Only Request... Tiếng nhạc du dương truyền tới chỗ Khương Kỷ Hứa đang nằm trằn trọc ở phòng kế bên. Đầu óc cô đang hỗn loạn, bao nhiêu suy nghĩ ngổn ngang không chịu buông tha cho cô, giờ lại thêm bản nhạc bi thương cứ bám riết lấy cô, thật sự khiến cô càng thêm khó chịu. Cô trùm chăn kín mít, vùi đầu vào giữa hai chiếc gối, thế nhưng âm thanh sầu não kia vẫn không ngừng lởn vởn bên tai cô. Một lúc sau, bản Chúc mừng sinh nhật vang lên, những tưởng đó sẽ là một điệu nhạc vui tươi, rộn rã, vậy mà nó lại trở nên u buồn, da diết hơn bao giờ hết. Khương Kỷ Hứa không chịu nổi nữa, bèn khoác thêm áo đi ra ngoài ban công. Cô khẽ gọi: "Quý Đông Đình!"
Quý Đông Đình đã ngừng đàn, anh quay đầu nhìn Khương Kỷ Hứa, nhưng không nói gì.
Khương Kỷ Hứa bắt chuyện: "Anh vừa kéo bản nhạc gì vậy?"
Quý Đông Đình trả lời: "Chúc mừng sinh nhật."
Khương Kỷ Hứa "ồ" một tiếng. Cô vừa cúi đầu, giọng nói trầm ấm ấy lại vang lên: "Hôm nay là sinh nhật của tôi."
"Gì cơ? Anh vừa nói gì?" Khương Kỷ Hứa vờ như không nghe rõ.
"Không có gì." Quý Đông Đình thấy hơi mất mát, định cầm đàn violon quay về phòng.
Khương Kỷ Hứa dường như cảm nhận được sự buồn bã trong lòng người đàn ông ở trước mặt. Cô nhìn theo bóng lưng anh, ngượng ngùng lên tiếng: "Quý Đông Đình chúc anh sinh nhật vui vẻ! Vừa rồi tôi chỉ đùa thôi, vì tôi chưa chuẩn bị quà ấy mà. Xin lỗi anh!"
Quý Đông Đình dừng bước, khóe môi hơi cong lên Khương Kỷ Hứa không biết điều này, bởi anh chẳng hề quay đầu lại.
"Anh giận đấy à?" Khương Kỷ Hứa thăm dò.
Đôi mắt Quý Đông Đình ánh lên niềm vui khôn tả, nhưng vẫn cố làm ra vẻ thờ ơ: "Tôi còn tưởng tai của Khương tiểu thư có vấn đề cơ đấy! Thì ra là vì chưa chuẩn bị quà nên cảm thấy ái ngại."
Khương Kỷ Hứa vừa tức giận vừa buồn cười.
Quý Đông Đình bỗng nhiên quay đầu lại, giọng nói có chút ngập ngừng: "Thật ra... không có quà cũng không sao..."
Trái tim Khương Kỷ Hứa vừa bị lỗi mất một nhịp trước ánh mắt đắm đuối của Quý Đông Đình. Có lẽ, cô cũng đoán được ở giây tiếp theo anh sẽ nói gì. Kỳ lạ ở chỗ, lần này, khi đối diện với điều anh sắp nói ra, cô không chỉ căng thẳng, lo lắng như những lần trước, mà hình như còn có một chút mong chờ.
"Không có quà cũng không sao. Em có đồng ý tặng chính mình cho tôi không?" Quý Đông Đình nhìn Khương Kỷ Hứa bằng vẻ mặt hết sức chân thành.
Khương Kỷ Hứa buông một câu: "Lưu manh!"
Quý Đông Đình tự gõ vào đầu mình, chính anh cũng cảm thấy những lời vừa nói quá trực tiếp, không có sự ý tứ, kín đáo của văn hóa Trung Quốc gì cả! Anh vội thay bằng câu khác: "Em thấy sao nếu chúng ta ở bên nhau?"
Khương Kỷ Hứa im lặng, để mặc cho làn gió thổi tung mái tóc của mình. Ánh mắt cô hiện lên vẻ kiên quyết. Chắc là muốn dứt khoát từ chối anh chăng? Trong lòng anh dấy lên một dự cảm chẳng lành. Cuộc chiến giành giật trái tim người đẹp còn trường kỳ, thôi thì sau này anh lại phải tiếp tục cố gắng vậy!
"Xin lỗi!" Quý Đông Đình hơi gượng gạo.
"Được!" Khương Kỷ Hứa đột ngột lên tiếng.
Được ư? Quý Đông Đình phản ứng rất nhanh nói: "Em qua phòng anh, hay là anh sang bên đó?”
Khương Kỷ Hứa không tài nào hiểu nổi suy nghĩ của người đàn ông này: "Quý Đông Đình, anh sang đây”
"Đến lúc ăn mừng rồi!" Quý Đông Đình nói xong, lập tức quay đầu, đi vào bên trong.
Khương Kỷ Hứa ngẩng đầu ngắm vầng trăng xinh đẹp ở phía xa xa. Tại cảnh sắc đêm nay quá đẹp, hay bởi bản nhạc não lòng anh vừa đàn mà cô lại đưa ra quyết định chóng vánh như vậy? Bất luận là vì lý do gì, cô chỉ cần biết hiện tại niềm hạnh phúc đang ngập tràn trong trái tim mình.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Khương Kỷ Hứa vừa mở cửa đã thấy Quý Đông Đình đang cầm một chai rượu vang và hai chiếc lý đế cao, mỉm cười với cô:
"Giây phút đáng chúc mừng như thế này sao có thể thiếu rượu được!" Quý Đông Đình đi thẳng vào trong phòng mở chai rượu, rót vào ly rồi đưa cho cô: "Cạn ly!"
Khương Kỷ Hứa nhấp một ngụm rượu vang thuộc loai hảo hạng, không quên cảm thán: "Chỗ này của anh có nhiều thứ tốt thật đấy!"
Quý Đông Đình dịu dàng nhìn cô: "Thứ tốt nhất ở đây chính là người đàn ông đang đứng trước mặt em."
Khương Kỷ Hứa nghiêm túc nói: "Anh có thể khiêm tốn một chút không?"
"Anh sợ nếu mình khiêm tốn quá thì em lại không nhận thấy ưu điểm của anh." Quý Đông Đình vô cùng tự tin.
Lại còn tự thổi kèn khen lấy nữa! Khương Kỷ Hứa chuyển đề tài: "Quý tiên sinh, hôm nay là sinh nhật của anh thật sao?"
"Đúng vậy!” Quý Đông Đình vuốt ve mái tóc vừa dài vừa mượt của Khương Kỷ Hứa: "Sính nhật anh theo lịch âm."
Khương Kỷ Hứa phì cười.
"Có thể tặng anh một món quà nho nhỏ không?" Quý Đông Đình khẽ nghiêng người, áp sát vào mặt Khương Kỷ Hứa, ý tứ đã rất rõ ràng.
Khương Kỷ Hứa do dự một lát, rồi đặt một nụ hôn lên má anh.
"Thôi được, anh đành nhận vậy!" Quý Đông Đình nâng khuôn mặt cô lên: "Hứa Hứa, đây là quà đáp lễ của anh.
"Quý Đông Đình..."
Quý Đông Đình không thích Khương Kỷ Hứa gọi cả họ lẫn tên mình như vậy chút nào: "Em có thể gọi anh Kingsley, đây là tên tiếng Anh của anh."
Quý Đông Đình nhìn Khương Kỷ Hứa, ánh mắt đầy mê hoặc. Khương Kỷ Hứa không thể né tránh, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Kingsley!"
Lơi nói của cô nhanh chóng biến mất trong miệng anh. Đây là nụ hôn đầu tiên giữa cô và Quý Đông Đình với tư cách là người yêu... Không biết đã qua bao lâu, cô đẩy anh ra, thở hổn hển.
"Có giữ anh ở lại qua đêm không?" Quý Đông Đình vừa rời khỏi đôi môi Khương Kỷ Hứa liền chuyển sang cắn vào tai cô.
"Quá nhanh rồi, Quý...” Trước ánh mắt hăm dọạ của anh cô vội sửa lại: "Kingsley, em cảm thấy qua đêm là quá nhanh!"
Quý Đông Đình xoa đầu Khương Kỷ Hứa. Tuy hơi tiếc nuối nhưng anh tôn trọng quyết định của cô. Anh giúp cô chỉnh trang bộ quần áo ngủ xộc xệch trên người: "Anh vô cùng mong chờ ngày đó!"
Mong chờ cái gì chứ? Mặt Khương Kỷ Hứa nóng ran.
"Chúc ngủ ngon!" Trước khi đi, Quý Đông Đình lại đặt một nụ hôn lên trán cô.
Khương Kỷ Hứa ngước nhìn anh: "Chúc ngủ ngon!"
"Em yêu, đừng nhìn anh như vậy! Anh sẽ cho rằng em đang níu kéo anh đấy!" Quý Đông Đình nở nụ cười xấu xa.
Khương Kỷ Hứa vội vàng quay đầu đi chỗ khác.
Quý Đông Đình đã trải qua mấy mối tình, nhưng chưa bao giờ anh phải dè dặt, cẩn trọng như lần này và cũng chưa từng có người nào khiến anh rung động được như Khương Kỷ Hứa. Dường như có một đôi tay ấm áp đang cầm dao mổ định lấy đi trái tim của anh, anh dẫu biết vậy nhưng vẫn vui vẻ nằm trên bàn mổ, cam tâm tình nguyện chịu đựng mọi đau đớn.
Ôi, tình yêu!
Lục Tự vừa kết thúc buổi tọa đàm ở học viện mà Khương Kỷ Hứa theo học, cả hội trường vỗ tay rào rào. Với khả năng tiếng Anh lưu loát, phong thái đĩnh đạc và cách ứng xử thông minh, Tổng Giám đốc Lục đã hoàn toàn thuyết phục được những người đến tham dự. Khương Kỷ Hứa cũng nhiệt liệt hoan hô, nếu đánh giá một cách khách quan thì Lục Tự thật sự là một người đàn ông ưu tú. Cô vốn định nhanh chóng rời khỏi giảng đường nhân lúc anh không để ý, nào ngờ, anh từ đằng xa đã gọi cô lại.
Khương Kỷ Hứa quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang đi về phía mình, cười gượng gạo: "Tổng Giám đốc Lục!"
"Chuyện tôi nói tối qua, em suy nghĩ đến đâu rồi?" Lục Tự đi tới trước mặt cô, hỏi một cách nghiêm túc.
"Đáp án của tôi vẫn giống như hôm qua. Tổng Giám đốc Lục, tôi không thể đồng ý được." Khương Kỷ Hứa quả quyết.
Gương mặt Lục Tự thoáng buồn: "Vẫn là những lý do của ngày hôm qua?"
"Ngoài những điều đó ra, còn một lý do nữa." Khương Kỷ Hứa lấy hết dũng khí: "Tôi đã có bạn trai rồi."
"Hả?" Lục Tự có vẻ không tin: "Chuyện từ khi nào?"
Khương Kỷ Hứa không thể tiết lộ chuyện mới chỉ bắt đầu từ tối qua, nên đành im lặng. Nhìn bộ dạng này của Khương Kỷ Hứa, Lục Tự lại cho rằng cô đang tìm cớ để né tránh mình. Anh chỉ biết tự trách bản thân đã quá nóng vội mà thôi.
"Nếu bây giờ em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, tôi sẽ đợi em." Lục Tự không quên bổ sung: "Hy vọng em có thể cho tôi một cơ hội!"
"Xin lỗi, Tổng Giám đốc Lục! Tôi thật sự đã có bạn trai rồi." Khương Kỷ Hứa bắt đầu thấy bực mình, cô không muốn đôi co thêm nữa.
Đúng lúc này, Quý Đông Đình đi đến. Lục Tự tuy hơi bất ngờ nhưng vẫn nhanh chóng đưa tay ra: "Quý tiên sinh, thật trùng hợp, lại gặp được anh ở đây!"
"Tổng Giám đốc Lục!" Sau khi bắt tay Lục Tự, Quý Đông Đình liền giải thích nguyên nhân mình tới đây: "Tôi tới đón bạn gái."
"Vậy sao?" Lục Tự cố sức kiềm chế sự kinh ngạc để không thất lễ: "Chúc mừng Quý tiên sinh đã giành được trái tim người đẹp!"
"Cảm ơn!" Quý Đông Đình lịch sự đáp lại. "Chẳng hay Tổng Giám đốc Lục có thời gian rảnh không? Lần trước ở thành phố S, Tổng Giám đốc Lục rất quan tâm tới tôi, thế nên, lần này anh tới London, tôi là chủ nhà, cũng nên dốc sức đáp lại để tỏ lòng hiếu khách."
"Tiếc quá, tôi đã mua vé máy bay quay về thành phố S ngay hôm nay rồi!" Lục Tự kiếm cớ để nhanh chóng rút lui.
"Ồ! Vậy khi nào có dịp sẽ nói chuyện sau vậy!" Quý Đông Đình đi tới bên Khương Kỷ Hứa, rất tự nhiên ôm eo cô: "Chúng ta đi thôi!"
Từ lúc Quý Đông Đình xuất hiện, Khương Kỷ Hứa không hề lên tiếng, đến tận khi anh nói phải đi, cô mới khẽ đáp lại rồi đi theo anh. Chạm mặt nhau như vừa rồi khiến mọi người cố phần ngượng ngập, nhưng có lẽ sẽ tránh được một số phiền phức không đáng có sau này.
Khương Kỷ Hứa và Quý Đông Đình lại tới nhà hàng Tứ Xuyên để kỷ niệm "ngày sinh nhật theo lịch âm" của Quý Đông Đình. Nhìn thấy cô, ông chủ nhà hàng vừa ngạc nhiên lại vừa không mấy hài lòng, chỉ quay sang nói với Quý Đông Đình một câu: “Cậu đã bị sắc đẹp làm cho mê muội rồi à?”
Quý Đông Đình chẳng thèm để ý tới A Đỗ, anh dẫn Khương Kỷ Hứa tới vị trí đẹp nhất.
Khương Kỷ Hứa tò mò: "Ông chủ nói thế là có ý gì?"
"Anh cũng không rõ lắm, có lẽ là khen em đẹp." Quý Đông Đình đưa thực đơn cho Khương Kỷ Hứa: "Em muốn ăn gì?"
Khương Kỷ Hứa lại hỏi: "Anh ta và anh có quen nhau thì phải?"
"Có quen." Quý Đông Đình đưa mắt về phía A Đỗ đang đứng trong quầy thu ngân: "Quen nhau từ khi còn nhỏ. Cậu ta là một người khá được, nhưng nhìn nhận vấn đề hơi phiến diện. Lúc còn học cấp ba, cậu ta đã bị cô bạn gái lừa cho một vố đau đến mức mất hết cả thể diện. Từ đó về sau, cậu ta ghét tất cả những cô gái xinh đẹp."
Khương Kỷ Hứa bật cười.
Quý Đông Đình tiếp tục nói: "Nhưng đàn ông là loài động vật ưa hình thức. Giống như Trương Vô Kỵ đã bị con gái lừa không biết bao nhiêu lần nhưng đến cuối cùng vẫn chọn một Triệu Mẫn rực rỡ như hoa hồng đấy thôi. Những người cứ luôn mồm nói không thích phụ nữ đẹp chẳng qua là bởi vì muốn mà không có được ấy mà."
Khương Kỷ Hứa khẽ "hừ" một tiếng.
Quý Đông Đình nhìn cô: "Nhưng mà, khi đã theo đuổi được một cô gái xinh đẹp, đàn ông lại hóa thân thành Võ Đại Lang, luôn sợ gặp phải một gã Tây Môn Khánh."
Tưởng tượng ra cảnh Quý Đông Đình biến thành Võ Đại Lang, Khương Kỷ Hứa cảm thấy thật sự rất thú vị.
Ăn tối xong, hai người nắm tay nhau đi dạo trên khu phố người Hoa, Quý Đông Đình đan tay vào tay Khương Kỷ Hứa rồi đút vào túi áo anh. Sau đó, họ cùng đi xem vở nhạc kịch “Bóng ma trong nhà hát”. Ngồi trong nhà hát lộng lẫy, Khương Kỷ Hứa ngắm nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, thật không dám tin rằng mình đã chính thức hẹn hò với anh. Cô thầm nghĩ, đôi khi đời người thật chẳng khác nào một vở kịch!
Ba ngày sau, kỳ thi của Khương Kỷ Hứa kết thúc. Cô dự định dùng mấy ngày nghỉ sau kỳ thi ở nhà đọc sách, Quý Đông Đình bảo cô nhạt nhẽo, nhưng cô quả thực rất thích thư viện trong nhà anh. Cô vô tình tìm được một quyển album trên giá sách, trong đó có rất nhiều ảnh chụp những chú chim cánh cụt bụ bẫm, đáng yêu khiến cô vô cùng thích thú.
Sáng hôm sau, khi cô vẫn đang mơ màng ngủ thì bị Quý Đông Đình dựng dậy. Mặt cô biến sắc: Quý Đông Đình, tại sao anh có thể vào phòng của em?"
"Nhanh lên! Anh dẫn em đến chỗ này rất thú vị." Quý Đông Đình thúc giục, thậm chí còn thu dọn luôn quần áo giúp cô.
Quãng đường từ nhà đến sân bay, Khương Kỷ Hứa tựa vào vai Quý Đông Đình ngủ gà ngủ gật. Hôm qua, Quý Đông Đình gọi cô sang phòng chơi cờ tướng, mãi tới gần sáng cô mới được về phòng đi ngủ, vậy mà vừa sáng sớm anh đã đánh thức cô. Chẳng biết anh định đưa cô đi đâu nữa, nhưng chỉ cần không đem bán là được rồi. Quý Đông Đình bảo cô đưa điện thoại cho anh, để anh giúp cô tắt máy. Anh vô tình nhìn thấy một tin nhắn còn chưa đọc, là của Thẩm Hoành, nội dung ngắn gọn: Tiểu Hứa, mấy ngày nữa có thể anh sẽ tới London công tác, đến lúc đó chúng ta gặp nhau nhé!
Một kẻ tình địch vừa đi thì kẻ khác đã lại tới. Quý Đông Đình giơ điện thoại lên, chụp ngay một tấm ảnh vô cùng thân mật của anh và người con gái ngồi bên cạnh, sau đó gửi cho Thẩm Hoành, kèm theo lời nhắn: “Em yêu rồi. Chúc mừng em đi!” Xong việc, anh dứt khoát ấn nút tắt máy.
Trong khoang hạng nhất trên máy bay, Khương Kỷ Hứa đang dùng bữa sáng, cô thắc mắc với Quý Đông Đình: "Chúng ta đến Tây Ban Nha sao?"
"Không đến Tây Ban Nha, nhưng sẽ đi ngang qua đó." Quý Đông Đình vừa ăn sáng vừa xem tạp chí: "Chúng ta qua trạm trung chuyển Madrid của Tây Ban Nha trước, sau đó sẽ tới Buenos Aires, rồi chuyển sang máy bay nội địa của Argentina để đến đảo Tierra del Tuego."
"Tierra del Tuego?" Khương Kỷ Hứa bắt đầu thấy lo lắng: "Chúng ta đến đó để làm gì?"
"Anh đâu có bán em đi, sao em phải căng thẳng thế?" Quý Đông Đình rất ung dung, anh nghĩ Khương Kỷ Hứa nhất định sẽ thích chuyến du lịch mà anh tặng cô.
Khương Kỷ Hứa kéo áo Quý Đông Đình: "Rốt cuộc chúng ta đi đâu?"
"Chẳng phải em thích chim cánh cụt sao?" Quý Đông Đình đặt tờ tạp chí trên tay xuống, nhìn cô: "Tierra del Tuego là ranh giới giữa lục địa Nam Mỹ và châu Nam Cực. Từ đó, chúng ta có thể xuyên qua eo biển Drake để tới Nam Cực."
Khương Kỷ Hứa hoàn toàn ngây ngốc. Quý Đông Đình vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của cô: "Em xem, em vui mừng tới mức không thốt nên lời nữa kìa!"
Khương Kỷ Hứa lặng lẽ quay đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ. Cô đâu có vui mừng, là đang tức giận thì có! Quý Đông Đình hơi chột dạ, vội kéo tay cô: "Có muốn ăn bánh việt quất không? Mùi vị được lắm!"
Cơn giận trong lòng Khương Kỷ Hứa dâng lên: “Em muốn quay về London."
“Tại sao vậy?" Tuy Quý Đông Đình cũng đoán ra nguyên nhân khiến cô khó chịu, nhưng vẫn vờ hỏi.
Khương Kỷ Hứa hít sâu một hơi: "Quý Đông Đình, em chỉ có ba ngày nghỉ thôi. Trong vòng ba ngày làm sao có thể tới được Nam Cực?"
"Đừng lo! Anh đã xin nghỉ cho em rồi. Khóa học ba tháng của em đã được chuyển thành bốn tháng, em sẽ không bị mất bất kỳ tiết học nào đâu." Quý Đông Đình nắm lấy tay Khương Kỷ Hứa.
Nhưng cô chỉ lãnh đạm nhìn anh: "Anh dựa vào đâu mà quyết định thay em?”
Quý Đông Đình cảm thấy hơi tổn thương: "Dựa vào việc anh là bạn trai của em."
"Bạn trai? Quyền lợi lớn quá nhỉ!" Khương Kỷ Hứa mỉa mai.
"Trước mắt, anh là người đàn ông thân thiết với em nhất, sao lại không thể có quyền lợi này?" Quý Đông Đình không thích tranh cãi với phụ nữ, nhất là với cô gái mà anh yêu thích, vì vậy, anh quyết định nhắm mắt lại: "Anh phải nghỉ ngơi đây, xin đừng làm phiền! Cảm ơn em!"
Khương Kỷ Hứa hằn học nhìn anh. Thấy cô vẫn chưa nguôi giận, Quý Đông Đình đành xuống nước: "Hứa Hứa, anh xin lỗi vì đã tự quyết định theo ý mình! Nhưng hãy tin anh đi, khi nào tới Nam Cực, em nhất định sẽ rất thích!"
Quý Đông Đình đã tỏ ra yếu thế, Khương Kỷ Hứa cũng bắt đầu thỏa hiệp: "Nam Cực rất lạnh, em sợ lạnh."
"Chuyện này khỏi lo!'' Quý Đông Đình siết chặt tay cô. Ý của anh rất rõ ràng có anh ở bên sao cô còn quay lại được cơ chứ!
Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng ngồi máy bay, Khương Kỷ Hứa chỉ có ăn và ngủ. Đã lâu lắm rồi cô không được thảnh thơi như thế, vì vậy, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn. Ban đầu, cô rất khó chấp nhận chuyến đi bất thình lình này, nhưng tới bây giờ, cô đã trở nên mong chờ "chuyến hành trình vừa ngọt ngào vừa mới lạ" mà Qúy Đông Đình nói.
Sau khi hạ cánh an toàn tại Buenos Aires, Argentina,hai người thuê phòng tại một khách sạn theo phong cách Địa Trung Hải nằm giữa trung tâm thành phố.
Nửa đêm, Quý Đông Đình dẫn cô đến sòng bạc lớn nhất ở đây. Lần đầu tới casino, Khương Kỷ Hứa cảm thấy cái gì cũng thật xa lạ. Quý Đông Đình đổi một đống chip đủ các loại màu sắc cho cô chơi. Khương Kỷ Hứa lắc đầu nguây nguẩy, thế nên, anh đành phải chơi vài ván, để Khương Kỷ Hứa đứng bên cạnh quan sát.
Mấy ván đầu, Quý Đông Đình cũng khá may mắn, thu được một ít tiền về nhưng sau đó, anh bắt đầu đen dần, Quý Đông Đình đặt rất nhiều tiền khiến Khương Kỷ Hứa lo lắng, không cho anh chơi nữa. Quý Đông Đình đã thua kha khá, vậy mà vẫn vô cùng khoái chí. Anh khoác tay lên vai cô: "Anh đoán là đen bạc đỏ tình đấy! Hay là Hứa Hứa chơi thay anh một ván”
Khương Kỷ Hứa hốt hoảng: "Số em từ bé tới giờ luôn rất đen đủi. Em thật sự không chơi được đâu!"
Quý Đông Đình ấn cô ngồi xuống: "Thua cũng không sao, chơi đi! Em nhát gan lắm, phải chơi vài ván để rèn luyện lòng can đảm! Thắng được thì cũng thua được, cốt là thắng sao cho vô tư, thua sao cho phong độ!"
Trong lúc Khương Kỷ Hứa vẫn còn do dự chưa biết nên làm gì, Quý Đông Đình đã hô bắt đầu, bảo người nhân viên phát bài. Dưới sự dẫn dắt của Quý Đông Đình, Khương Kỷ Hứa đã thắng được một số tiền lớn trong trò Poker 2. Cô kích động reo lên: "Kingsley, chúng ta tuyệt quá! Tuyệt quá!"
“Ai dám nói em không may mắn nào? Có thần may mắn như anh ở bên cạnh, em thua được sao?" Quý Đông Đình nở nụ cười rạng rỡ.
Ra khỏi sòng bạc rồi mà Khương Kỷ Hứa vẫn chưa thể bình tĩnh lại được. Quý Đông Đình bất chợt cúi xuống hôn cô rồi thì thầm vào tai cô: "Anh biết em luôn cảm thấy khó chịu khi tiêu tiền của anh, mặc dù anh rất tình nguyện và vui vẻ khi làm việc đó. Nhưng dù sao thì anh cũng nên tôn trọng suy nghĩ độc lập của em. Hôm nay, em đã thắng hơn một triệu đô la Mỹ, trong nháy mắt bỗng trở thành nữ quý tộc trẻ tuổi, thế nên, từ giờ em sẽ chi nốt những khoản còn lại nhé?"
Thì ra, việc anh đưa cô tới sòng bạc tối nay ngoài mục đích rèn luyện lòng can đảm cho cô còn có cả dụng ý này nữa. Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Vô cùng hân hạnh!"
"Em chắc chứ?" Quý Đông Đình cúi xuống, nhìn sâu vào đôi mắt cô.
Khương Kỷ Hứa gật đầu lia lịa: "Chẳng phải anh nói em đã là nữ quý tộc trẻ rồi sao?"
Quý Đông Đình chạm vào đôi môi cô: "Anh muốn ăn cái này trước."
"Lưu manh! Ưm... Ưm..." Quý Đông Đình lại bịt kín miệng Khương Kỷ Hứa thêm lần nữa. Vào giây phút đáng chúc mừng như thế này, có lẽ chỉ nụ hôn cuồng nhiệt mới diễn tả được hết sự xúc động trong lòng họ. khương Kỷ Hứa kiễng chân lên, hai tay ôm chặt eo Quý Đông Đình, say sưa đáp lại nụ hôn hết sức điêu luyện của anh.
Quý Đông Đình đã đặt một căn phòng gồm hai phòng ngủ, nhưng anh cứ ngồi lì trong phòng Khương Kỷ Hứa, nhất quyết không chịu rời đi. Hai người ngồi trên giường tiếp tục chơi trò Poker 2, ai thua sẽ bị cù vào gan bàn chân. Một trò chơi với hình phạt vừa nhạt nhẽo lại vừa trẻ con như vậy mà bọn họ vẫn chơi rất hăng say.
Ushuaia là thủ đô của vùng Tierra del Tuego, nằm tại cực Nam của thế giới. Người ta còn biết tới chỗ này với cái tên vô cùng ấn tượng "nơi tận cùng của thế giới".
Vì Quý Đông Đình đã từng đến Nam Cực nên Khương Kỷ Hứa rất yên tâm đi theo anh, chẳng cần phải lo lắng việc gì cả. Cô chăm chú lắng nghe anh dặn dò những điều cần chú ý khi tới nơi. Ra khỏi sân bay, anh dẫn cô đi sắm những vật dụng cần thiết như: bộ đồ trượt tuyết siêu dày, ủng cao su, găng tay, mũ, kính, kem chống nắng chuyên dụng... Ngoài ra, anh còn mua thêm một lô thuốc, trong đó có cả thuốc chống say. Lần này, anh chuẩn bị mọi thứ chu đáo hơn lần trước rất nhiều. Lúc cất thuốc vào túi, anh mỉm cười nhìn cô: "Hy vọng em không cần dùng đến!"
"Nhất định là không cần đâu, sức khỏe của em rất tốt mà!" Khương Kỷ Hứa đội chiếc mũ màu hồng nhạt lên khiến gương mặt cô càng trở nên trắng trẻo, đáng yêu.
“Mong là vậy!" Quý Đông Đình hôn lên má cô.
Từ Ushuaia muốn đến Nam Cực phải đi ngang qua eo biển Draké dài cả ngàn cây số. Lời hứa chắc chắn của Khương Kỷ Hứa trước khi lên tàu nhanh chóng bị sóng biển cuốn trôi. Cô bị say sóng, toàn thân mềm nhũn, nằm bẹp một chỗ. Uống thuốc chống say vào, cô mới phần nào cảm thấy dễ chịu hơn. Quý Đông Đình xoa mặt cô rồi dịu dàng hôn lên mí mắt cô: "Được rồi! Anh ra ngoài ngắm cảnh một chút, tiện thể chụp thêm cho em vài bức ảnh đẹp, có được không?"
Khương Kỷ Hứa gật đầu.
Sau khi Quý Đông Đình đi, cô cũng chẳng có việc gì làm, liền lấy điện thoại ra xem. Đã mấy ngày rồi cô không sờ tới điện thoại. Vừa mở máy ra, cô đã thấy mấy tin nhắn của Thẩm Hoành gửi tới, còn có cả mấy cuộc gọi nhỡ nữa.
Tin nhắn đầu tiên: Ha ha, chúc mừng em! Thật là bất ngờ
Tin nhắn thứ hai: Tiểu Hứa, đúng là em đấy chứ? Em ở London đã xảy ra chuyện gì rồi phải không? Ngày mai anh sẽ tới London, chúng ta gặp nhau đi! Đến lúc đó anh sẽ liên lạc với em.
Tin nhắn thứ ba: Anh đang ngồi ở quán cafe Coasta trên đường Oxtord đợi em.
…
Khương Kỷ Hứa cứ cầm điện thoại im lặng hồi lâu, mãi sau mới nhét lại vào túi. Cô hơi ghét bản thân mình, đến tận bây giờ mà tâm trạng cô vẫn bị Thẩm Hoành làm ảnh hưởng.
Buổi tối, Khương Kỷ Hứa đã dần thích nghi với sóng biển, có thể cùng Quý Đông Đình tới khoang dịch vụ để ăn uống. Sau đó, hai người trở về phòng, nằm ôm nhau ngủ được một lúc lại chuyển sang tâm sự. Bọn họ nói chuyện say sưa, hết kể về những kỷ niệm thời thơ ấu lại nhắc tới chuyện công việc. Mãi tới hôm nay Quý Đọng Đình mới biết, thì ra Hà Vân chính là đối thủ của cô, anh cũng cho cô một số lời khuyên hữu ích. Khương Kỷ Hứa lại đổi đề tài: "Được rồi, chúng ta nói chuyện khác đi! Kingsley, bây giờ... anh còn yêu ai khác không?"
“Trời ơi, Hứa Hứa! Câu hỏi này của em hơi quá đáng đấy!" Quý Đông Đình bắt lấy tay Khương Kỷ Hứa: "Em là đang nghi ngờ phẩm giá của anh sao?"
"Em sai rồi, xin lỗi anh!" Khương Kỷ Hứa biết điều nhanh chóng nhận lỗi.
Quý Đông Đình không chịu buông tay cô ra, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng khao khát: "Hứa Hứa, giúp anh một lần được không?"
Khương Kỷ Hứa lảng tránh: "Kingsley, em phát hiện ra gương mặt anh chỗ nào cũng rất đẹp, rất tuấn tú”
Quý Đông Đình chớp mắt: "Thật sao? Vậy em thích nhất là chỗ nào?"
Khương Kỷ Hứa hơi chống người dậy, chăm chú ngắm nhìn người đàn ông đang tựa nửa người vào đầu giường. Vầng trán rộng sống mũi cao, đôi mắt hẹp dài, hàng lông mày rậm, những chỗ này chắc bạn gái cũ của anh đều đã khen hết rồi. Tầm mắt dừng lại trên tai anh, cô đột nhiên nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ. Thật xinh xắn và đặc biệt! Cô chỉ vào dái tai anh: "Em thích nó nhất."
"Cái gì?" Quý Đông Đình nghiêng đầu hỏi Khương Kỷ Hứa: "Là tai ư?"
"Không phải, là nốt ruồi nhỏ này." Khương Kỷ Hứa sờ lên nó: "Đáng yêu quá đi mất! Kingsley, trước đây đã có ai nói với anh rằng nó rất giống lỗ tai chưa?"
Quý Đông Đình sờ tai mình: "Chỗ này à?"
Khương Kỷ Hứa kéo tay của Quý Đông Đình tìm tới đúng vị trí của nốt ruồi, cô còn tận tình miêu tả: "Nó trông hơi giống hình trái tim, bên ngoài xù lông."
“Vậy ư?" Quý Đông Đình tuy không thích cách Khương Kỷ Hứa hình dung về "nốt ruồi đẹp nhất cơ thể" của mình, nhưng vẫn rất vui vì sự quan sát tỉ mỉ của cô. Làm gì có người con gái nào giống như cô, ngay đến một cái nốt ruồi của anh cũng không tha! Quý Đông Đình mỉm cười hài lòng. Chỉ có điều, lúc này, đầu óc anh lại đang quay cuồng với những suy nghĩ đen tối khác. Anh siết chặt tay Khương Kỷ Hứa rồi hôn cô cuồng nhiệt.
Khương Kỷ Hứa dường như cảm nhận được nguy hiểm cận kề, vội né đầu sang một bên: "Quý Đông Đình chúng ta ngủ thôi!"
Quý Đông Đình hơi thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, vùi mặt hít hà hõm cổ của cô. Khương Kỷ Hứa thật khó lòng chịu nổi. Cô đành đỏ mặt hỏi: "Đông Đình, em phải giúp anh thế nào?"
Quý Đông Đình lập tức mở mắt ra, khẽ gọi: "Em yêu!" Sau đó, anh lại hôn lên đôi môi mềm mại của Khương Kỷ Hứa. Không cần nhiều lời thừa thãi, anh cứ thế nắm chặt tay cô từ từ kéo nó xuống một nơi nào đó.
Cuối cùng, sau gần bốn mươi tiếng di chuyển, con tàu đã an toàn cập bến Nam Cực. Khương Kỷ Hứa mải mê ngắm nhìn thế giới băng tuyết tuyệt đẹp trước mắt. Bây giờ thì cô đã hiểu tại sao Quý Đông Đình dám khẳng định: "Em nhất định sẽ rất thích!" khi đưa cô tới đây.
Quý Đông Đình nắm tay Khương Kỷ Hứa đi đạo trên tuyết. Một chú chim cánh cụt nhỏ không biết từ đâu chạy tới, cứ lũn cũn bước theo sau hai người. Cô cảm thấy chú nhóc này thật dễ thương, liền ngồi xuống thích thú ngắm nhìn. Chú chim cũng ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn cô. Quý Đông Đình nhanh tay chớp được khung cảnh sống động trước mắt. Khương Kỷ Hứa mặc nhiều quần áo nên người tròn xoe, vậy mà Quý Đông Đình vẫn cảm thấy cô rất đáng yêu, anh lại giơ máy ảnh lên chụp thêm mấy tấm nữa.
"Đúng là hai kẻ ngốc nghếch!" Tuy rất hài lòng với thành quả có được, nhưng đến khi xem lại ảnh, anh cũng chẳng nói được lời tử tế.
Khương Kỷ Hứa trừng mắt, còn Quý Đông Đình vênh mặt lên, bước về phía trước. Anh đi một đôi ủng cao su, trên người lại mặc bộ quần áo chống gió vô cùng cồng kềnh, nhưng tại sao cô vẫn thấy anh đẹp trai đến vậy cớ chứ? Khương Kỷ Hứa cứ ngắm nhìn anh mãi, trong lòng ngập tràn yêu thương.
Quý Đông Đình đi được vài bước liền quay đầu lại, khẽ chau mày: "Đi theo anh!"
Khương Kỷ Hứa coi như không nghe thấy. Quý Đông Đình đâu phải dạng người dễ bị bắt nạt, anh cũng phớt lờ cô, tiếp tục tiến thêm vài bước, cô vẫn chẳng chịu đứng lên. Cuối cùng, Quý Đông Đình vẫn phải nhượng bộ, quay về chỗ cô: "Khương Kỷ Hứa, em còn không đi là anh bỏ em ở đây luôn đấy!"
Khương Kỷ Hứa ngoan ngoãn giơ tay ra trước mặt Quý Đông Đình, nhưng anh mặc kệ, ánh mắt kiêu ngạo nhìn về nơi xa xăm. Cũng chỉ được một lúc, anh lại đưa tay ra: "Được rồi! Đi thôi quản gia Khương!"
Khương Kỷ Hứa nắm tay Quý Đông Đình đứng dậy, trong mắt cô lấp lánh ý cười: "Cảm ơn Quý tiên sinh!"
Cô nũng nịu gọi một tiếng "Quý tiên sinh" khiến Quý Đông Đình rất vui, anh nở một nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Hai người đi bộ được nửa cây số, bỗng thấy một chiếc xe bánh xích đi qua. Một giọng Đông Bắc hào sảng vang lên: "Quý tiên sinh đấy à? Anh lại tới nữa sao?" Người đàn ông trên chiếc xe bánh xích màu đỏ viết hai chữ "Trung Quốc" nhảy xuống, hồ hởi nói: "Mau lên xe đi! Tôi đưa hai người đi một đoạn."
Vì hai người đều mặc quần áo dày cộm, mà chỗ ngồi lại chật, nên Khương Kỷ Hứa đành ngồi lên đùi Quý Đông Đình.
"Quý tiên sinh, đây là vợ anh à?" Người đàn ông bỏ mũ xuống, để lộ khuôn mặt vuông vắn với đôi mắt to và hàng mi rậm.
"Làm vợ thì vẫn còn thiếu một chút." Quý Đông Đình cười nói: "Nửa năm nay thế nào?"
"Ha ha... Không được phong phú, đặc sắc như cuộc sống của anh đâu. Nhưng mà, ở đây lâu nên cũng dần yêu vương quốc băng tuyết này rồi, cuộc sống cũng đơn giản."
Quý Đông Đình gật đầu đồng tình. Sau đó, anh ngứa tay véo tai Khương Kỷ Hứa: "Nếu em muốn ở lại thì có thể nhờ tổ trưởng Thịnh chăm sóc cho em đấy!"
Anh đang dọa nạt trẻ con hay sao? Khương Kỷ Hứa không thèm chấp, cô còn đang mải chìm đắm trong khung cảnh hùng vĩ trước mắt.
Xe đi tới một trạm khảo sát nghiên cứu khoa học của Trung Quốc ở Nam Cực. Khương Kỷ Hứa thấy trên bức tường trắng trong trạm treo đầy ảnh Quý Đông Đình chụp chung với những nhân viên khảo sát ở đây. Tổ trường Thịnh nói với cô: "Mỗi năm, Quý tiên sinh đều quyên góp cho chúng tôi một khoản tiền lớn để phục vụ cho việc nghiên cứu. Đây là việc làm bắt buộc, chúng tôi có nhiệm vụ ngăn chặn hiện tượng băng tan ở Nam Cực để giúp nhân loại tránh được thảm họa hủy diệt..."
Khương Kỷ Hứa im lặng lắng nghe, cô không chỉ thấy kính trọng những con người dũng cảm đã lựa chọn ở lại vùng đất lạnh lẽo này, mà còn nể phục hành động của Quý Đông Đình. Trái tim anh còn chân thành hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Giờ đã là buổi tối, nhưng ở Nam Cực vào mùa này không có ban đêm. Khương Kỷ Hứa gối đầu lên cánh tay Quý Đông Đình, nhỏ giọng nói: "Kingsley, cảm ơn anh đã đưa em tới đây.”
"Ồ, thế lúc trước ai đòi tới Tây Ban Nha sẽ quay về ấy nhỉ?" Anh lại lôi chuyện cũ ra để trêu cô.
Khương Kỷ Hứa ôm chặt anh, để mặc cho anh châm chọc. Bỗng nhiên, anh khẽ "suỵt" một tiếng, Khương Kỷ Hứa nhìn theo ánh mắt anh, bắt gặp hai chú chim cánh cụt đứng gần đó đang chu mỏ vào nhau, đôi cánh xòe ra rất dễ thương. Quý Đông Đình thì thầm bên tai cô: "Chúng là một đôi vợ chồng đấy. Ngày nào cũng cùng ăn, cùng ngủ, cùng chơi. Chim cánh cụt là loài động vật vô cùng chung thủy, rất nhiều con cả đời chỉ có một bạn tình. Nếu một con chết đi, con còn lại sẽ không đi tìm đối tượng khác nữa... Hứa Hứa, em nghĩ mình có thể hơn được những chú chim cánh cụt này không?"
Ý của anh là, cô có thể trung trinh như những liệt phụ được không? Khương Kỷ Hứa bật cười: "Vậy còn Quý tiên sinh thì sao? Anh có thể làm được không?"
Liệt phụ: Người phụ nữ chỉ chung thủy với một người đàn ông. Sau khi chồng chết, họ không được lấy chồng khác, hoặc thậm chí còn chết theo cho trọn đạo làm vợ.
"Gì cơ?" Quý Đông Đình vờ như không nghe rõ. Có thể thấy, anh hoàn toàn không muốn đưa ra đáp án cho câu hỏi vừa rồi. Khương Kỷ Hứa cũng phần nào hiểu được sự lảng tránh của Quý Đông Đình. Tình yêu của hai người trưởng thành đã không còn ấu trĩ như thời sinh viên, lúc nào cũng hứa hẹn bên nhau dài lâu, hơn nữa, bọn họ mới ở bên nhau chưa bao lâu. Ít ra thì anh không dùng mấy lời thề non hẹn biển để lừa dối cô.
"Kingsley, tại sao anh lại thích Nam Cực?" Khương Kỷ Hứa tìm cách đổi đề tài.
"À, anh đã quên mất tại sao lúc nhỏ mình thích Nam Cực, tới khi lớn thì tự nhiên cứ thế thích theo."
Giọng Khương Kỷ Hứa hơi buồn: "Vậy thì anh tốt hơn em, những thứ lúc nhỏ em từng thích, đến bây giờ đều không thích nữa rồi."
"Hừ, thật vô lương tâm!" Quý Đông Đình mắng yêu cô, rồi bất ngờ quay lại chủ đề trước đó: "Về câu hỏi vừa rồi, rằng anh có thể chung thủy được như chim cánh cụt không... Trước tiên, em phải lấy anh đã!"
"Hả?" Khương Kỷ Hứa sững sờ.
"Chẳng phải vậy ư? Khi nào em lấy anh, đương nhiên anh sẽ phải ở trước mặt Thượng đế thề sẽ yêu thương em trọn đời trọn kiếp."
"Lẽ nào chỉ có chú rể mới phải thề thôi sao? Đáp án của em cũng giống anh."
"Hừ, bắt chước anh!"
Khương Kỷ Hứa bật cười. Cô không biết sau này, cô gái nào có thể nắm giữ lời thề trọn đời trọn kiếp của anh, nhưng hiện tại, cô thật sự cảm động vì sự thẳng thắn tới mức đáng yêu của Quý Đông Đình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook