Em Là Nữ Hoàng Trái Tim Anh
-
Chương 37: Lại bỏ trốn
Một đêm này, trôi qua thật khó khăn…
Tôi thức dậy vào sáng sớm với đôi mắt thâm quần và sưng húp lên vì mất ngủ. Không mỉm cười, không vui vẻ, tôi im lặng thay đồ, làm vệ sinh cá nhân rồi kéo valy ra phòng khách ăn sáng cùng với mọi người. Món ăn sáng nay khá đơn giản, mỗi người chỉ có một chén súp nhỏ. Tôi nhẹ nhàng ăn từng muỗng súp, từng muỗng từng muỗng mà chẳng có tí vị gì mặc dù đây vốn là một món mà tôi rất thích ăn. Sự im lặng của tôi rõ ràng làm mọi người cảm thấy khác lạ. Kai xoa đầu tôi, khẽ hỏi “Em sao vậy, trông sắc mặt em không được tốt lắm, xanh quá, có phải bệnh rồi không??”
Tôi mỉm cười, nhè nhẹ lắc đầu “Em không sao đâu, mọi người đừng lo”
Uống ly sữa cuối cùng, tôi đứng dậy cùng mọi người chất hành lý ra xe rồi đi thẳng ra sân bay. Sân bay tầm tám giờ sáng khá đông đúc, nhộn nhịp, cũng như khá là ồn ào. Tôi chống má, ngồi trong phòng chờ với mọi người, nhìn bảng thông báo chuyến bay để đợi đến giờ chuyến bay của chúng tôi cất cánh.
Tôi bỗng thấy hoang mang. Nếu bây giờ quay về, liệu tôi có thể thực sự đối mặt một cách hững hờ được với người đó không??? Tôi có thể mặt không đổi sắc đi lướt qua nhau như chưa có chuyện gì xảy ra giữa chúng tôi không???
Câu trả lời vẫn luôn rõ ràng mặc dù tôi cố gắng phủ nhận. Tôi thực sự không thể….
Tôi muốn trốn tránh, tôi muốn được hèn nhát đến tận cùng một lần, hèn nhát trốn tránh cho đến khi tôi đủ dũng khí để đối mặt…..
Tiếng thông báo vang vọng cả sân bay “Chuyến bay AH 450 lộ trình Madives- Paris chuẩn bị khởi hành trong vòng mười phút nữa, xin nhắc lại, chuyến bay AH 450 lộ trình Madives- Paris chuẩn bị khởi hành trong vòng mười phút nữa”
Tôi nhìn quanh, thừa lúc mọi người còn đang nói chuyện với nhau, nhanh chóng trốn đi. Tôi vội vã chạy đến quầy vé, gõ nhẹ vào quầy.
Một cô tiếp viên xuất hiện, nhẹ nhàng hỏi “Chị cần gì ạ”
Tôi gấp gáp “Em cần một vé của chuyến bay AH 450, cần gấp”
Cô tiếp viên cúi người, kiểm tra lại vé của chuyến bay rồi báo với tôi “Còn hai vé ạ, một loại khoang VIP và một khoang thường, chị lấy loại nào ạ??”
“Em lấy vé thường, em quẹt thẻ”
****
Chạy vội ra máy bay, tôi vừa vật lộn với cái vali cồng kền vừa nhanh chóng soạn cho mẹ tôi một tin nhắn “Mẹ yêu, con không thể trở về trong thời gian này được. Con sẽ đi ra nước ngoài một thời gian. Mẹ an tâm, con biết cách tự bảo vệ chính mình mà, mọi người cứ đi trước đi nhé!! Yêu mẹ” rồi cúp điện thoại, gửi hành lý rồi nhanh chóng leo lên máy bay. Tiếp viên đi dọc các dãy ghế nhắc nhở mọi người ổn định, thắt dây an toàn trong khi máy bay đang cất cánh, càng lúc càng cao, càng lúc càng đưa tôi đi xa hơn….
Thật lâu rồi chưa đến Paris, thật hoài niệm quá đi……………!!!!!!!
****
Thời tiết ở Paris vào tháng mười một lạnh cóng, nhiệt độ trung bình chỉ tầm khoảng 7 độ Celsius. Vốn là đi chơi biển nên không mang theo áo lông, tôi đành phải nhanh chóng mua thêm vài cái, chất đầy trong tủ đồ….
Nhìn ngắm những con đường nhỏ ven theo dòng sông Seine thơ mộng, vài chiếc lá phong vàng bay bay theo những giọt mưa lành lạnh dười bầu trời tối đen vần vũ mây, tôi khẽ rùng mình, lạnh thật…
Khẽ kéo lại áo khoác, tôi đóng cánh cửa kính lại, cài lại then chắc chắn. Gió có vẻ nổi lên rồi,buồn thật. Hồi nãy rõ ràng có nắng lên, nhiệt độ có vẻ ấm hơn một chút nên tôi đang có ý định đi dạo vậy mà….
Khẽ chỉnh nhiệt độ của lò sưởi, cài lại chiếc áo bông dầy cộm, tôi nghiên người với lấy ly cà phê mocha được vẽ hình thiên nga trên mặt còn bốc khói nhè nhẹ được đặt trên bàn. Khẽ nhấp môi, chờ đợi cà phê chảy dọc theo cuốn họng, mang theo hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể, tôi hơi ngả người ra sau, tựa người vào chiếc sô-pha trắng tinh. Chán thật…….Đến Paris rồi mà cũng không được đi chơi, cả tuần qua chỉ có thể ngồi trong phòng đọc sách nghe nhạc giao hưởng thật sự là chán muốn chết……
Aizzz, thời tiết chán thật đấy, ước gì trời nắng lên một chút nhỉ???
Tôi thức dậy vào sáng sớm với đôi mắt thâm quần và sưng húp lên vì mất ngủ. Không mỉm cười, không vui vẻ, tôi im lặng thay đồ, làm vệ sinh cá nhân rồi kéo valy ra phòng khách ăn sáng cùng với mọi người. Món ăn sáng nay khá đơn giản, mỗi người chỉ có một chén súp nhỏ. Tôi nhẹ nhàng ăn từng muỗng súp, từng muỗng từng muỗng mà chẳng có tí vị gì mặc dù đây vốn là một món mà tôi rất thích ăn. Sự im lặng của tôi rõ ràng làm mọi người cảm thấy khác lạ. Kai xoa đầu tôi, khẽ hỏi “Em sao vậy, trông sắc mặt em không được tốt lắm, xanh quá, có phải bệnh rồi không??”
Tôi mỉm cười, nhè nhẹ lắc đầu “Em không sao đâu, mọi người đừng lo”
Uống ly sữa cuối cùng, tôi đứng dậy cùng mọi người chất hành lý ra xe rồi đi thẳng ra sân bay. Sân bay tầm tám giờ sáng khá đông đúc, nhộn nhịp, cũng như khá là ồn ào. Tôi chống má, ngồi trong phòng chờ với mọi người, nhìn bảng thông báo chuyến bay để đợi đến giờ chuyến bay của chúng tôi cất cánh.
Tôi bỗng thấy hoang mang. Nếu bây giờ quay về, liệu tôi có thể thực sự đối mặt một cách hững hờ được với người đó không??? Tôi có thể mặt không đổi sắc đi lướt qua nhau như chưa có chuyện gì xảy ra giữa chúng tôi không???
Câu trả lời vẫn luôn rõ ràng mặc dù tôi cố gắng phủ nhận. Tôi thực sự không thể….
Tôi muốn trốn tránh, tôi muốn được hèn nhát đến tận cùng một lần, hèn nhát trốn tránh cho đến khi tôi đủ dũng khí để đối mặt…..
Tiếng thông báo vang vọng cả sân bay “Chuyến bay AH 450 lộ trình Madives- Paris chuẩn bị khởi hành trong vòng mười phút nữa, xin nhắc lại, chuyến bay AH 450 lộ trình Madives- Paris chuẩn bị khởi hành trong vòng mười phút nữa”
Tôi nhìn quanh, thừa lúc mọi người còn đang nói chuyện với nhau, nhanh chóng trốn đi. Tôi vội vã chạy đến quầy vé, gõ nhẹ vào quầy.
Một cô tiếp viên xuất hiện, nhẹ nhàng hỏi “Chị cần gì ạ”
Tôi gấp gáp “Em cần một vé của chuyến bay AH 450, cần gấp”
Cô tiếp viên cúi người, kiểm tra lại vé của chuyến bay rồi báo với tôi “Còn hai vé ạ, một loại khoang VIP và một khoang thường, chị lấy loại nào ạ??”
“Em lấy vé thường, em quẹt thẻ”
****
Chạy vội ra máy bay, tôi vừa vật lộn với cái vali cồng kền vừa nhanh chóng soạn cho mẹ tôi một tin nhắn “Mẹ yêu, con không thể trở về trong thời gian này được. Con sẽ đi ra nước ngoài một thời gian. Mẹ an tâm, con biết cách tự bảo vệ chính mình mà, mọi người cứ đi trước đi nhé!! Yêu mẹ” rồi cúp điện thoại, gửi hành lý rồi nhanh chóng leo lên máy bay. Tiếp viên đi dọc các dãy ghế nhắc nhở mọi người ổn định, thắt dây an toàn trong khi máy bay đang cất cánh, càng lúc càng cao, càng lúc càng đưa tôi đi xa hơn….
Thật lâu rồi chưa đến Paris, thật hoài niệm quá đi……………!!!!!!!
****
Thời tiết ở Paris vào tháng mười một lạnh cóng, nhiệt độ trung bình chỉ tầm khoảng 7 độ Celsius. Vốn là đi chơi biển nên không mang theo áo lông, tôi đành phải nhanh chóng mua thêm vài cái, chất đầy trong tủ đồ….
Nhìn ngắm những con đường nhỏ ven theo dòng sông Seine thơ mộng, vài chiếc lá phong vàng bay bay theo những giọt mưa lành lạnh dười bầu trời tối đen vần vũ mây, tôi khẽ rùng mình, lạnh thật…
Khẽ kéo lại áo khoác, tôi đóng cánh cửa kính lại, cài lại then chắc chắn. Gió có vẻ nổi lên rồi,buồn thật. Hồi nãy rõ ràng có nắng lên, nhiệt độ có vẻ ấm hơn một chút nên tôi đang có ý định đi dạo vậy mà….
Khẽ chỉnh nhiệt độ của lò sưởi, cài lại chiếc áo bông dầy cộm, tôi nghiên người với lấy ly cà phê mocha được vẽ hình thiên nga trên mặt còn bốc khói nhè nhẹ được đặt trên bàn. Khẽ nhấp môi, chờ đợi cà phê chảy dọc theo cuốn họng, mang theo hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể, tôi hơi ngả người ra sau, tựa người vào chiếc sô-pha trắng tinh. Chán thật…….Đến Paris rồi mà cũng không được đi chơi, cả tuần qua chỉ có thể ngồi trong phòng đọc sách nghe nhạc giao hưởng thật sự là chán muốn chết……
Aizzz, thời tiết chán thật đấy, ước gì trời nắng lên một chút nhỉ???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook