Em Là Nữ Hoàng Trái Tim Anh
-
Chương 19: Chưa một ai…
Ánh mắt của Ảnh vằn lên tia máu đỏ, đó là một dấu hiệu rất nguy hiểm, không phải nguy hiểm cho nhỏ mà là nguy hiểm cho cô ả Diệu Linh kia kìa. Tôi nắm chặt lấy tay nhỏ, tôi thật sự sợ, nếu nhỏ thực sự nổi điên, với thân thủ của tôi sẽ không thể nào cảng nhỏ lại được. Nhỏ thật sự rất mạnh, sức mạnh vượt qua cả nhận thức của tất cả cô ấm cậu ấm ở đây.
Tôi nắm chặt nhỏ, nhỏ giọng thì thào “Phi Ảnh, thôi đi, đi lên lớp với tao, có chuyện gì để mày bình tĩnh lại rồi tính tiếp” rồi lôi xềnh xệch nó lên lớp
Cô ả Diệu Linh ở đằng sau bây giờ mới hoàn hồn, tưởng chúng tôi chạy đi là do chúng tôi sợ cô ta, không biết sống chết hét to “Tụi mày, tụi mày, tụi mày được lắm, tụi mày dám đả thương bổn tiểu thư, tụi mày nhớ đó, tao sẽ mách ba tao, rồi tụi mày sẽ không yên với tao đâu”
Tôi cười lạnh. Đừng tưởng chúng tôi bỏ đi như thế này là chúng tôi sợ cô, Diệu Linh à. Những người dám sỉ nhục Phi Ảnh trước mặt tôi như thế này, từ trước đến giờ chưa một ai dưới tay tôi có thể nhận được một cái chết tốt. Chưa một ai….
Kéo được nhỏ về lớp, tôi thoáng thở phào nhẹ nhõm. Để nhỏ ở dưới đó thêm vài giây nữa chắc nhỏ sẽ giết chết cô ả ấy mất, khi đó thì phiền phức to.
Tôi lấy một chiếc gương nhỏ trong hộc bàn ra xem. Ừm, sưng hơi to nhưng không để lại vết móng tay, sẽ không để lại sẹo, nếu không thì tôi bị hủy dung mất. Tôi gật gù đầu…
Nhỏ ấn tôi xuống ghế, nhanh chóng lấy ra từ trong cặp một lọ tinh dầu trị thương nho nhỏ, nhẹ nhàng bôi lên gò má tôi. Cảm giác mát lạnh của tinh dầu làm dịu hẳn cơn bỏng rát trên gò má tôi khiến tôi thoải mái hẳn.
Ảnh tỉ mỉ bôi tinh dầu lên gò má tôi, ánh mắt ngày càng chuyển lạnh. Nó đặt mạnh chai tinh dầu xuống mặt bàn, cất giọng tức giần “Tao đi giết ả ta”
Tôi giữ chặt tay nó, ấn nhỏ xuống ghế “Thôi, cô ả này để tao xử cho, không lẽ mày định bôi nữa chừng rồi để tao tự bôi sao???”
Ảnh không cam lòng ngồi xuống ghế, tiếp tục bôi tinh dầu cho tôi, nhỏ giọng lẩm bẩm “Sưng thế này, xấu chết đi được, hay để tao kêu Ex mang thuốc đến cho mày nha”
Tôi cười muốn chết “Mày gọi Ex từ Nhật về đây chỉ để mang một lọ thuốc cho tao, ổng không xử chết mày mới lạ đó”
Nhỏ nói, giọng tự trách, vừa thổi cho khô tinh dầu trên má tôi, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm “Biết như thế, nhưng nhìn mặt mày nè, xấu chết đi được. Mà mày cũng thiệc tình, tự nhiên chạy ra chi để bị đánh không biết nữa”
Tôi cười xòa “Tao tức giận. Cô ả là cái gì mà dám khi dễ bé Ảnh dễ thương của tao. Bé Ảnh dễ thương của tao chỉ có thể để tao khi dễ thôi”
Nhỏ cốc đầu của tôi một phát nhẹ như phủi ruồi, giọng cảm động nhưng vẫn cố ra vẻ cứng rắn “Mày chỉ được cái như vậy thôi, nhớ, lần sau không được như vậy nữa nghe chưa”
Tôi gật đầu như gà mỏ thóc “Biết rồi, biết rồi”
Vừa nói xong thì tôi thấy Kiên và Hàn bước vào, tôi đứng dậy, vẫy vẫy tay “Đến rồi hả”
Kiên và Hàn gật đầu “Ừ”
Kiên ngẩn mặt, muốn nói gì đó thì ánh mắt dừng trên mà tôi, ánh mắt chuyển lạnh…
Hắn ôn nhu nâng cằm tôi, cất giọng lạnh lẽo “Gò má cậu bị làm sao thế này? Ai dám đánh cậu?”
Tôi cười cười vô hại, vẫy vẫy tay “Không có gì, không có gì, chuyện này tớ tự giải quyết được”
Hàn chăm chú quan sát mà má tôi một lúc mới ngẩn mặt dậy, cười tỏa nắng “Cái tát này tuy mạnh nhưng không để lại dấu móng tay, sẽ không để lại sẹo, tối về nhớ chườm nước nóng, sáng mai là đỡ rồi”
Tôi gật đầu
Kiên cất giọng quan tâm “Cậu có giải quyết được không? Có cần tớ giúp gì không?”
Tôi nắm chặt nhỏ, nhỏ giọng thì thào “Phi Ảnh, thôi đi, đi lên lớp với tao, có chuyện gì để mày bình tĩnh lại rồi tính tiếp” rồi lôi xềnh xệch nó lên lớp
Cô ả Diệu Linh ở đằng sau bây giờ mới hoàn hồn, tưởng chúng tôi chạy đi là do chúng tôi sợ cô ta, không biết sống chết hét to “Tụi mày, tụi mày, tụi mày được lắm, tụi mày dám đả thương bổn tiểu thư, tụi mày nhớ đó, tao sẽ mách ba tao, rồi tụi mày sẽ không yên với tao đâu”
Tôi cười lạnh. Đừng tưởng chúng tôi bỏ đi như thế này là chúng tôi sợ cô, Diệu Linh à. Những người dám sỉ nhục Phi Ảnh trước mặt tôi như thế này, từ trước đến giờ chưa một ai dưới tay tôi có thể nhận được một cái chết tốt. Chưa một ai….
Kéo được nhỏ về lớp, tôi thoáng thở phào nhẹ nhõm. Để nhỏ ở dưới đó thêm vài giây nữa chắc nhỏ sẽ giết chết cô ả ấy mất, khi đó thì phiền phức to.
Tôi lấy một chiếc gương nhỏ trong hộc bàn ra xem. Ừm, sưng hơi to nhưng không để lại vết móng tay, sẽ không để lại sẹo, nếu không thì tôi bị hủy dung mất. Tôi gật gù đầu…
Nhỏ ấn tôi xuống ghế, nhanh chóng lấy ra từ trong cặp một lọ tinh dầu trị thương nho nhỏ, nhẹ nhàng bôi lên gò má tôi. Cảm giác mát lạnh của tinh dầu làm dịu hẳn cơn bỏng rát trên gò má tôi khiến tôi thoải mái hẳn.
Ảnh tỉ mỉ bôi tinh dầu lên gò má tôi, ánh mắt ngày càng chuyển lạnh. Nó đặt mạnh chai tinh dầu xuống mặt bàn, cất giọng tức giần “Tao đi giết ả ta”
Tôi giữ chặt tay nó, ấn nhỏ xuống ghế “Thôi, cô ả này để tao xử cho, không lẽ mày định bôi nữa chừng rồi để tao tự bôi sao???”
Ảnh không cam lòng ngồi xuống ghế, tiếp tục bôi tinh dầu cho tôi, nhỏ giọng lẩm bẩm “Sưng thế này, xấu chết đi được, hay để tao kêu Ex mang thuốc đến cho mày nha”
Tôi cười muốn chết “Mày gọi Ex từ Nhật về đây chỉ để mang một lọ thuốc cho tao, ổng không xử chết mày mới lạ đó”
Nhỏ nói, giọng tự trách, vừa thổi cho khô tinh dầu trên má tôi, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm “Biết như thế, nhưng nhìn mặt mày nè, xấu chết đi được. Mà mày cũng thiệc tình, tự nhiên chạy ra chi để bị đánh không biết nữa”
Tôi cười xòa “Tao tức giận. Cô ả là cái gì mà dám khi dễ bé Ảnh dễ thương của tao. Bé Ảnh dễ thương của tao chỉ có thể để tao khi dễ thôi”
Nhỏ cốc đầu của tôi một phát nhẹ như phủi ruồi, giọng cảm động nhưng vẫn cố ra vẻ cứng rắn “Mày chỉ được cái như vậy thôi, nhớ, lần sau không được như vậy nữa nghe chưa”
Tôi gật đầu như gà mỏ thóc “Biết rồi, biết rồi”
Vừa nói xong thì tôi thấy Kiên và Hàn bước vào, tôi đứng dậy, vẫy vẫy tay “Đến rồi hả”
Kiên và Hàn gật đầu “Ừ”
Kiên ngẩn mặt, muốn nói gì đó thì ánh mắt dừng trên mà tôi, ánh mắt chuyển lạnh…
Hắn ôn nhu nâng cằm tôi, cất giọng lạnh lẽo “Gò má cậu bị làm sao thế này? Ai dám đánh cậu?”
Tôi cười cười vô hại, vẫy vẫy tay “Không có gì, không có gì, chuyện này tớ tự giải quyết được”
Hàn chăm chú quan sát mà má tôi một lúc mới ngẩn mặt dậy, cười tỏa nắng “Cái tát này tuy mạnh nhưng không để lại dấu móng tay, sẽ không để lại sẹo, tối về nhớ chườm nước nóng, sáng mai là đỡ rồi”
Tôi gật đầu
Kiên cất giọng quan tâm “Cậu có giải quyết được không? Có cần tớ giúp gì không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook