Em Là Người Tôi Yêu
-
Chương 7-1: Câu trả lời (1)
Trần Tri Tri buông ánh mắt xuống.
Cặp môi của anh vẫn luôn nhợt nhạt, do sắp vào mùa đông nên có vẻ hơi bị khô. Nhưng cô đã quen với cảm giác đó, nó thực mềm mại và đầy nhiệt tình. Thỉnh thoảng vào sáng sớm hoặc ban đêm, trước lúc đi ngủ hoặc sau khi ngủ dậy, lúc nghỉ ngơi hoặc là khi chơi đùa, anh rất thích dùng chóp mũi và cánh môi cọ cọ vào cô như vậy, hơi thở phả ra nóng bỏng, khẽ thì thầm gọi tên cô.
"Tri Tri, Tri Tri..."
"Không muốn."diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Trần Tri Tri đột nhiên mở miệng, quay mặt sang bên.
Chiếc sạc điện thoại trong tay do bị cô nắm chặt nên cấn vào lòng bàn tay rất khó chịu.
Động tác của Chu Đông dừng lại, sau đó, anh chớp mắt một cái, chăm chú nhìn vào gương mặt nhìn nghiêng và đôi môi mím chặt của cô. Cuối cùng, thân thể của anh dần dần đứng thẳng lại, rời khỏi cô.
... cô không muốn.
Lúc này hai người mặt đối mặt, khôi phục tư thế lại đứng thẳng.
"Ngày mai em sẽ trả lại cho anh chiếc sạc điện thoại này." Lúc cô nói chuyện không hề nhìn anh.
"Ừ." Chu Đông đáp lại một tiếng, d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn"Chuyện này không có gì."
Tiếp tục yên lặng một hồi.
"Quá muộn rồi, anh trở về đi ngủ đi."
Tích tắc tích tắc, kim giây của chiếc đồng hồ trên tường vẫn thong thả đếm nhịp.
Đã rạng sáng, tất cả đèn ở trong phòng đều đã tắt hết, chỉ có bên ngoài cửa sổ, nơi chiếc rèm bị kéo lên, thỉnh thoảng có chút ánh sáng loáng lên từ những chiếc xe phóng vụt qua rất nhanh.
Ánh sáng từ màn hình của máy điều hòa không khí trong phòng khách cho thấy nhiệt độ chỉ 24℃, trên người Chu Đông đắp qua loa một cái chăn mỏng không có vỏ chăn, chiếc gối kê lên trên tay vịn của ghế sa lon nên khi anh gối vào hơi bị cao.
Anh không ngủ được.
Khoác cánh tay trái lên trên trán, anh đưa mắt nhìn lên phía trên, nơi ấy chỉ có một màu tối đen.
Cùng lúc đó, Trần Tri Tri cũng không sao ngủ được.
Điện thoại di động đang sạc để ở bên cạnh chiếc gối, khắp trong chăn đều tràn ngập hương vị của anh. Cô lăn qua lộn lại, lúc cầm điện thoại di động lên xem một chút, lúc lại để điện thoại di động xuống, như muốn làm cho mình nhanh chóng ngủ đi một chút.
Cô vẫn còn rất tỉnh tảo, nhắm mắt lại chừng độ năm phút đồng hồ...
Lại mở mắt ra, cầm điện thoại di động từ dưới gối lên, ấn phím mở máy (power button), thời gian lúc này đã là 23 giờ có lẻ.
Tại sao rõ ràng cô cảm thấy rất mệt mỏi mà lại không ngủ được nhỉ?
Trần Tri Tri nghiêng người, di tay lên màn hình điện thoại theo hình cái phễu để mở khóa. Trước mắt cô là hình nền chiến binh to khoẻ đang tiến công, loại hình nền mà cô thích nhất. Hình nền lúc này là chiến binh mặc bộ đồ quét dọn đang ra sức chiến đấu. Cô cầm điện thoại di động chụp màn hình luôn.
Cô phát hiện ra hình nền mới chiến binh trên điện thoại thì thích vô cùng.
Nhưng hiện tại tâm tình của cô lại không được tốt lắm, đột nhiên muốn thay đổi hình nền khác. Điện thoại di động của cô có liên thông Internet 3G nên hoàn toàn có thể làm được, hơn nữa mỗi tháng cô vẫn còn có 300 triệu lưu lượng, tháng này vẫn còn dư lại hơn một trăm.
Vốn dự định mở lưu lượng, đột nhiên vô tình ánh mắt của cô quét lên tín hiệu cường độ, nhận thấy tín hiệu Wifi nét căng.
Cô nhanh chóng bật Wifi nhìn qua một chút, trừ một loạt tín hiệu có cường độ có một hai vạch, có một tín hiệu chỉ cường độ xếp đầu tiên đang đầy ắp. Rất rõ ràng, đây mạng trong nhà anh.
Tên Wifi là: Rebecca (tên tiếng Anh của cô).
Mật mã không cần nói cũng biết: winter.
Ngày trước khi bọn họ mới chuyển vào ở trong ngôi nhà này, cô đã thiết lập như thế, suốt hai năm qua không động tới lần nào. Điện thoại di động và máy tính trong nhà cũng đã kết nối rồi, cô gần như không nhớ mật mã nữa.
Cũng không biết bao lâu, cô liền tắt điện thoại nhét vào dưới gối.
Cuộn thân thể lại một chút, tay nắm thành quả đấm đặt trên gối.
Mắt trợn tròn, không sao ngủ được.
Sáng ngày thứ hai.
Trần Tri Tri mở ánh mắt còn buồn ngủ kéo cửa phòng bước ra, vừa vặn nhìn thấy Chu Đông ở bên ngoài trở về nhà, hai người lại trực tiếp đối mặt nhau.
"Chào em!" Chu Đông mở đầu lời chào hỏi với cô, két một tiếng, đóng cửa lại.
Trần Tri Tri không ngờ anh lại đi từ bên ngoài vào. Cô vừa mới tỉnh giấc nên đầu óc trong lúc nhất thời cảm thấy chóng mặt, đứng sững sờ nơi cửa phòng, tay vẫn cầm tay nắm cửa.
"Anh tưởng rằng em còn chưa dậy đấy. Anh đã mua sữa đậu nành, bánh tiêu, trứng gà nướng, còn có cả bánh bao đây, em ăn cái gì?" Chu Đông đi qua phòng khách, tay trái đặt một túi ny lon lớn ở trên ghế sa lon, sau đó đi về phía trước mấy bước, tay phải cầm một túi ny lon nhỏ trong suốt để ở trên bàn cơm trong phòng khách, quay đầu lại hỏi cô.
Lúc này Trần Tri Tri mới có chút tỉnh táo, "... Bánh bao đi."
Đi vài bước, lại bỗng nhiên cô dừng lại: Đợi một chút, đây là bọn họ lại cùng nhau ăn điểm tâm sao?
"Bánh bao nhân thịt của Hồi Hương, có cả cà và dưa chua nữa, em xem một chút đi, thích ăn cái gì." Chu Đông mở cái túi nhỏ đựng bánh bao ra, nhìn cô, khóe miệng hàm chứa nụ cười.
Trần Tri Tri có cảm giác như đầu óc vẫn đang trong mộng, tại sao anh lại có thể làm những việc quen thuộc ấy, cứ như là chưa hề xảy ra chuyện gì vậy?
Thấy cô mãi nửa ngày mà vẫn không có động tĩnh, Chu Đông lại đi tới ghế sa lon cầm chiếc túi ny lon lớn đến, lôi từ trong đó ra một chiếc áo len và quần jean còn bọc trong ny lon: "Anh sợ hôm nay em không kịp đi làm, nên đã mua khẩn cấp cho em bộ quần áo."
Anh đưa y phục cho cô, "Nhãn hiệu áo len này anh cảm thấy cũng thích hợp với em."
Hai tay Trần Tri Tri nhận lấy bộ quần áo, nhưng vẫn đứng ngây ngẩn ở nơi đó.
Chu Đông lại đưa túi ny lon cho cô, "Bên trong còn có nội y và giày nữa. Anh không biết em có mặc hay không, cho nên cũng mua cho em luôn."
Trần Tri Tri chớp chớp mắt vài cái mới từ từ nhận túi ny lon.
Nhìn bên trong quả thật có một bộ áo lót màu hồng.
Trần Tri Tri, tay trái cầm quần áo, tay phải cầm túi, lúc này cô cảm thấy rất kỳ quái... Liệu có phải từ sáng sớm anh đã trở dậy để đi mua đồ ăn cho cô, đến ngay cả quần áo cũng chuẩn bị cho cô cả rồi hay không?
"Bây giờ em thử đồ một chút đi, không vừa để anh cầm đi đổi lại luôn."
"Tiệm bán quần áo đã mở cửa sớm như vậy sao?"
"Không đâu, anh quen chủ cửa tiệm, ông ấy sống ở ngay trong tiệm, trực tiếp gõ cửa đánh thức ông ấy dậy để mua."
"..."
Không tới năm phút đồng hồ, Trần Tri Tri liền đi từ bên trong ra.
Chu Đông đứng dậy nhìn cô, "Nhỏ."
Trần Tri Tri ôm đầu, một lát sau mới nghĩ ra, lời nhận xét của anh chính là chỉ thân hình của cô, không phải là cái áo len. Cô cúi xuống, giơ tay kéo kéo ống tay áo, đáp lại: "Tạm được."
"Ừ, cũng tạm được." Chu Đông sải cặp chân dài đi tới, xem xét cho cô cẩn thận: “ Kiểu dáng này vốn rộng thùng thình, đứng lên nhìn cũng không tồi.
Cặp môi của anh vẫn luôn nhợt nhạt, do sắp vào mùa đông nên có vẻ hơi bị khô. Nhưng cô đã quen với cảm giác đó, nó thực mềm mại và đầy nhiệt tình. Thỉnh thoảng vào sáng sớm hoặc ban đêm, trước lúc đi ngủ hoặc sau khi ngủ dậy, lúc nghỉ ngơi hoặc là khi chơi đùa, anh rất thích dùng chóp mũi và cánh môi cọ cọ vào cô như vậy, hơi thở phả ra nóng bỏng, khẽ thì thầm gọi tên cô.
"Tri Tri, Tri Tri..."
"Không muốn."diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Trần Tri Tri đột nhiên mở miệng, quay mặt sang bên.
Chiếc sạc điện thoại trong tay do bị cô nắm chặt nên cấn vào lòng bàn tay rất khó chịu.
Động tác của Chu Đông dừng lại, sau đó, anh chớp mắt một cái, chăm chú nhìn vào gương mặt nhìn nghiêng và đôi môi mím chặt của cô. Cuối cùng, thân thể của anh dần dần đứng thẳng lại, rời khỏi cô.
... cô không muốn.
Lúc này hai người mặt đối mặt, khôi phục tư thế lại đứng thẳng.
"Ngày mai em sẽ trả lại cho anh chiếc sạc điện thoại này." Lúc cô nói chuyện không hề nhìn anh.
"Ừ." Chu Đông đáp lại một tiếng, d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn"Chuyện này không có gì."
Tiếp tục yên lặng một hồi.
"Quá muộn rồi, anh trở về đi ngủ đi."
Tích tắc tích tắc, kim giây của chiếc đồng hồ trên tường vẫn thong thả đếm nhịp.
Đã rạng sáng, tất cả đèn ở trong phòng đều đã tắt hết, chỉ có bên ngoài cửa sổ, nơi chiếc rèm bị kéo lên, thỉnh thoảng có chút ánh sáng loáng lên từ những chiếc xe phóng vụt qua rất nhanh.
Ánh sáng từ màn hình của máy điều hòa không khí trong phòng khách cho thấy nhiệt độ chỉ 24℃, trên người Chu Đông đắp qua loa một cái chăn mỏng không có vỏ chăn, chiếc gối kê lên trên tay vịn của ghế sa lon nên khi anh gối vào hơi bị cao.
Anh không ngủ được.
Khoác cánh tay trái lên trên trán, anh đưa mắt nhìn lên phía trên, nơi ấy chỉ có một màu tối đen.
Cùng lúc đó, Trần Tri Tri cũng không sao ngủ được.
Điện thoại di động đang sạc để ở bên cạnh chiếc gối, khắp trong chăn đều tràn ngập hương vị của anh. Cô lăn qua lộn lại, lúc cầm điện thoại di động lên xem một chút, lúc lại để điện thoại di động xuống, như muốn làm cho mình nhanh chóng ngủ đi một chút.
Cô vẫn còn rất tỉnh tảo, nhắm mắt lại chừng độ năm phút đồng hồ...
Lại mở mắt ra, cầm điện thoại di động từ dưới gối lên, ấn phím mở máy (power button), thời gian lúc này đã là 23 giờ có lẻ.
Tại sao rõ ràng cô cảm thấy rất mệt mỏi mà lại không ngủ được nhỉ?
Trần Tri Tri nghiêng người, di tay lên màn hình điện thoại theo hình cái phễu để mở khóa. Trước mắt cô là hình nền chiến binh to khoẻ đang tiến công, loại hình nền mà cô thích nhất. Hình nền lúc này là chiến binh mặc bộ đồ quét dọn đang ra sức chiến đấu. Cô cầm điện thoại di động chụp màn hình luôn.
Cô phát hiện ra hình nền mới chiến binh trên điện thoại thì thích vô cùng.
Nhưng hiện tại tâm tình của cô lại không được tốt lắm, đột nhiên muốn thay đổi hình nền khác. Điện thoại di động của cô có liên thông Internet 3G nên hoàn toàn có thể làm được, hơn nữa mỗi tháng cô vẫn còn có 300 triệu lưu lượng, tháng này vẫn còn dư lại hơn một trăm.
Vốn dự định mở lưu lượng, đột nhiên vô tình ánh mắt của cô quét lên tín hiệu cường độ, nhận thấy tín hiệu Wifi nét căng.
Cô nhanh chóng bật Wifi nhìn qua một chút, trừ một loạt tín hiệu có cường độ có một hai vạch, có một tín hiệu chỉ cường độ xếp đầu tiên đang đầy ắp. Rất rõ ràng, đây mạng trong nhà anh.
Tên Wifi là: Rebecca (tên tiếng Anh của cô).
Mật mã không cần nói cũng biết: winter.
Ngày trước khi bọn họ mới chuyển vào ở trong ngôi nhà này, cô đã thiết lập như thế, suốt hai năm qua không động tới lần nào. Điện thoại di động và máy tính trong nhà cũng đã kết nối rồi, cô gần như không nhớ mật mã nữa.
Cũng không biết bao lâu, cô liền tắt điện thoại nhét vào dưới gối.
Cuộn thân thể lại một chút, tay nắm thành quả đấm đặt trên gối.
Mắt trợn tròn, không sao ngủ được.
Sáng ngày thứ hai.
Trần Tri Tri mở ánh mắt còn buồn ngủ kéo cửa phòng bước ra, vừa vặn nhìn thấy Chu Đông ở bên ngoài trở về nhà, hai người lại trực tiếp đối mặt nhau.
"Chào em!" Chu Đông mở đầu lời chào hỏi với cô, két một tiếng, đóng cửa lại.
Trần Tri Tri không ngờ anh lại đi từ bên ngoài vào. Cô vừa mới tỉnh giấc nên đầu óc trong lúc nhất thời cảm thấy chóng mặt, đứng sững sờ nơi cửa phòng, tay vẫn cầm tay nắm cửa.
"Anh tưởng rằng em còn chưa dậy đấy. Anh đã mua sữa đậu nành, bánh tiêu, trứng gà nướng, còn có cả bánh bao đây, em ăn cái gì?" Chu Đông đi qua phòng khách, tay trái đặt một túi ny lon lớn ở trên ghế sa lon, sau đó đi về phía trước mấy bước, tay phải cầm một túi ny lon nhỏ trong suốt để ở trên bàn cơm trong phòng khách, quay đầu lại hỏi cô.
Lúc này Trần Tri Tri mới có chút tỉnh táo, "... Bánh bao đi."
Đi vài bước, lại bỗng nhiên cô dừng lại: Đợi một chút, đây là bọn họ lại cùng nhau ăn điểm tâm sao?
"Bánh bao nhân thịt của Hồi Hương, có cả cà và dưa chua nữa, em xem một chút đi, thích ăn cái gì." Chu Đông mở cái túi nhỏ đựng bánh bao ra, nhìn cô, khóe miệng hàm chứa nụ cười.
Trần Tri Tri có cảm giác như đầu óc vẫn đang trong mộng, tại sao anh lại có thể làm những việc quen thuộc ấy, cứ như là chưa hề xảy ra chuyện gì vậy?
Thấy cô mãi nửa ngày mà vẫn không có động tĩnh, Chu Đông lại đi tới ghế sa lon cầm chiếc túi ny lon lớn đến, lôi từ trong đó ra một chiếc áo len và quần jean còn bọc trong ny lon: "Anh sợ hôm nay em không kịp đi làm, nên đã mua khẩn cấp cho em bộ quần áo."
Anh đưa y phục cho cô, "Nhãn hiệu áo len này anh cảm thấy cũng thích hợp với em."
Hai tay Trần Tri Tri nhận lấy bộ quần áo, nhưng vẫn đứng ngây ngẩn ở nơi đó.
Chu Đông lại đưa túi ny lon cho cô, "Bên trong còn có nội y và giày nữa. Anh không biết em có mặc hay không, cho nên cũng mua cho em luôn."
Trần Tri Tri chớp chớp mắt vài cái mới từ từ nhận túi ny lon.
Nhìn bên trong quả thật có một bộ áo lót màu hồng.
Trần Tri Tri, tay trái cầm quần áo, tay phải cầm túi, lúc này cô cảm thấy rất kỳ quái... Liệu có phải từ sáng sớm anh đã trở dậy để đi mua đồ ăn cho cô, đến ngay cả quần áo cũng chuẩn bị cho cô cả rồi hay không?
"Bây giờ em thử đồ một chút đi, không vừa để anh cầm đi đổi lại luôn."
"Tiệm bán quần áo đã mở cửa sớm như vậy sao?"
"Không đâu, anh quen chủ cửa tiệm, ông ấy sống ở ngay trong tiệm, trực tiếp gõ cửa đánh thức ông ấy dậy để mua."
"..."
Không tới năm phút đồng hồ, Trần Tri Tri liền đi từ bên trong ra.
Chu Đông đứng dậy nhìn cô, "Nhỏ."
Trần Tri Tri ôm đầu, một lát sau mới nghĩ ra, lời nhận xét của anh chính là chỉ thân hình của cô, không phải là cái áo len. Cô cúi xuống, giơ tay kéo kéo ống tay áo, đáp lại: "Tạm được."
"Ừ, cũng tạm được." Chu Đông sải cặp chân dài đi tới, xem xét cho cô cẩn thận: “ Kiểu dáng này vốn rộng thùng thình, đứng lên nhìn cũng không tồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook