Em Là Học Trò Của Anh Thì Sao?
-
Chương 39: Ngoại truyện 2: Cuộc sống vợchồng
Vào ngày nào tháng nào năm nàođó, một người chồng anh tuấn phong độ hào hoa kiệt xuấtđi làm vềnhà,đổi giày, ôm lấyngười vợđang loay hoay trong bếp.Anh hôn vành tai của cô, “Buổi tối chúng ta ăn gìthế?“
Tay côđang bận bịu, tai đãđỏửng lên, “Vâng, ăn mì.“
Đôi môi mỏng của anh kề sát tai cô, “Bạn học Triệu ThuỷQuang.”
“Sao?” Hôhấp của côkhông ổnđịnh.
“Xin hỏi chúng ta tổng cộng cóbao nhiều ngàyăn mìnữa?” Anh rời khỏi cái cổtrắng nõn của cô, khoanh tay hỏi.
Đã một tuần lễ từ sau ngày kết hôn, cô xung phong trổ tài nấu nướng “cao siêu” lúc còn ở Canada, được thôi, anh không ngăn cản cô, thấy cô vợ bé nhỏ cần mẫn chịu khó như thế anh cũng rất mừng.
Tuy nhiên, tuy nhiên, suốt cảtuần nay anh chỉăn mì, ngàynào ngày nấy cũng mìvàrau, rất tốt, cực kỳtốt, anh sắp sửaănthịt người luôn rồi.
Côngước mắt, nhìn cặp lông mày nhướng cao của anh, thẳng thừng nói, “Hôm nay ăn mìÝ!“
Anh cầm cái xẻng trên tay cô, xoắn tay áo, đặc biệt trịnh trọng nói, “Ái phi, từnay vềsau hãyđể Trẫm nấu cơm!”
Thếlàtừđó, quyền sởhữu nhàbếpđãđược chính thức trao cho Đàm gia!
Kết hôn sáu năm, Triệu ThuỷQuang lâu lâu lại nổi hứng muốnăn mìÝ, hai người cùng ngồi trên ghếsofa vừaăn vừa xem phim.
Sáu nămđi qua, đã không còn tình cảm mãnh liệt sục sôinhưtrước, nhưng cóđôi lúcĐàm ThưMặc lại nhắcđến lầnđầu tiên Triệu ThuỷQuang trong bệnh viện e thẹn nói mình cònchưa trưởng thành, rồi côtức giậnđánh anh.
Sáu nămđi qua, còn nhiều hơn cảmột câu nói hiểu nhauđơn giản, cãi nhau ầmĩcũng làmột niềm hạnh phúc nho nhỏ.Anh mỗi ngàyđi làm vềsớm nấu sẵnđồăn, còn côthìmỗi tuầnngồiởsofa xếpđồ cho anh, lúc côvềnhàđã thấyđồăn nóng hôihổi, anh vừa mởngăn kéo ra vừa cười khi thấy mấyđôi vớcuộnthành hình nấm hương.
Sống trênđời này, mỗi ngày không biết cóbao nhiêunụcười vànước mắt, ởđây cóngười đang cười, ởkia lại cóngườiđang khóc.Cuộc sống quángắn ngủi, lại cóquánhiều người, đến rất nhanh rồi ra đi cũng rất vội vàng. Cuộc sống dàiđằng đẵng, may mắn cóanh ởbên, nắm tay cùng nhau vượt qua, mớicóthểđối mặt với khókhăn, đối mặt với ranh giới mong manh của sựsống vàcái chết màkhông mảy may sợhãi, chíít còn sống chính làcòn hạnh phúc.
Tình yêu cũng vậy, cuộc sống cũng thế,đừng chờkhi hoa nở, rồi thìmới hái trái, hãy trân trọng duyên phận trong tay, quýtrọng người bên cạnh, đừng đểđến lúc mấtđi mới biếtquýtrọng những gìmình đang có, thừa dịp hiện tại vẫn còn kịp, quýtrọng tình yêu, quýtrọng giátrịđẹp của cuộc sống.
Tay côđang bận bịu, tai đãđỏửng lên, “Vâng, ăn mì.“
Đôi môi mỏng của anh kề sát tai cô, “Bạn học Triệu ThuỷQuang.”
“Sao?” Hôhấp của côkhông ổnđịnh.
“Xin hỏi chúng ta tổng cộng cóbao nhiều ngàyăn mìnữa?” Anh rời khỏi cái cổtrắng nõn của cô, khoanh tay hỏi.
Đã một tuần lễ từ sau ngày kết hôn, cô xung phong trổ tài nấu nướng “cao siêu” lúc còn ở Canada, được thôi, anh không ngăn cản cô, thấy cô vợ bé nhỏ cần mẫn chịu khó như thế anh cũng rất mừng.
Tuy nhiên, tuy nhiên, suốt cảtuần nay anh chỉăn mì, ngàynào ngày nấy cũng mìvàrau, rất tốt, cực kỳtốt, anh sắp sửaănthịt người luôn rồi.
Côngước mắt, nhìn cặp lông mày nhướng cao của anh, thẳng thừng nói, “Hôm nay ăn mìÝ!“
Anh cầm cái xẻng trên tay cô, xoắn tay áo, đặc biệt trịnh trọng nói, “Ái phi, từnay vềsau hãyđể Trẫm nấu cơm!”
Thếlàtừđó, quyền sởhữu nhàbếpđãđược chính thức trao cho Đàm gia!
Kết hôn sáu năm, Triệu ThuỷQuang lâu lâu lại nổi hứng muốnăn mìÝ, hai người cùng ngồi trên ghếsofa vừaăn vừa xem phim.
Sáu nămđi qua, đã không còn tình cảm mãnh liệt sục sôinhưtrước, nhưng cóđôi lúcĐàm ThưMặc lại nhắcđến lầnđầu tiên Triệu ThuỷQuang trong bệnh viện e thẹn nói mình cònchưa trưởng thành, rồi côtức giậnđánh anh.
Sáu nămđi qua, còn nhiều hơn cảmột câu nói hiểu nhauđơn giản, cãi nhau ầmĩcũng làmột niềm hạnh phúc nho nhỏ.Anh mỗi ngàyđi làm vềsớm nấu sẵnđồăn, còn côthìmỗi tuầnngồiởsofa xếpđồ cho anh, lúc côvềnhàđã thấyđồăn nóng hôihổi, anh vừa mởngăn kéo ra vừa cười khi thấy mấyđôi vớcuộnthành hình nấm hương.
Sống trênđời này, mỗi ngày không biết cóbao nhiêunụcười vànước mắt, ởđây cóngười đang cười, ởkia lại cóngườiđang khóc.Cuộc sống quángắn ngủi, lại cóquánhiều người, đến rất nhanh rồi ra đi cũng rất vội vàng. Cuộc sống dàiđằng đẵng, may mắn cóanh ởbên, nắm tay cùng nhau vượt qua, mớicóthểđối mặt với khókhăn, đối mặt với ranh giới mong manh của sựsống vàcái chết màkhông mảy may sợhãi, chíít còn sống chính làcòn hạnh phúc.
Tình yêu cũng vậy, cuộc sống cũng thế,đừng chờkhi hoa nở, rồi thìmới hái trái, hãy trân trọng duyên phận trong tay, quýtrọng người bên cạnh, đừng đểđến lúc mấtđi mới biếtquýtrọng những gìmình đang có, thừa dịp hiện tại vẫn còn kịp, quýtrọng tình yêu, quýtrọng giátrịđẹp của cuộc sống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook