Em Là Học Trò Của Anh Thì Sao?
Chương 37: Phần Kết

Sau lễ Nô-en thì Canada không chỉ lạnh, mà là lạnh hơn, TriệuThủy Quang là người phương Nam, trước giờ quen với khí hậuôn hòa ẩm ướt, gặp thời tiết như vậy lẽ đương nhiên không thểthích nghi được, vì vậy đã đổ bệnh, lúc gọi điện thoại cho mẹTriệu, nhờ bà chỉ dẫn tìm trong đống thuốc mà bà đã gửi qua, cuối cùng cũng tìm được loại thuốc phù hợp. Lúc bị bệnh, cô vô cùng nhớ nhà, nghĩ đến bao điều không thích nghi nổi ở nước ngoài, rồi lại nghĩ đến sự ân cần chu đáo của người nọ đối với mình khi còn ở trong nước, càng nghĩ lạicàng yếu đuối hơn, và rồi ôm mặt khóc nức nở, ngủ thiếp đitrong nỗi ưu tư trĩu nặng. Tô San, bạn cùng phòng của cô, là cô gái đến từ Bắc Kinh cáchđây vài năm, là người rất thẳng thắn phóng khoáng, lúc thấyTriệu Thủy Quang một mình lẻ loi ở chốn này, lại nhớ tới bảnthân lúc trước cũng thế, chẳng dễ dàng gì cho cam, cho nêncũng quan tâm Triệu Thủy Quang nhiều hơn, chăm sóc cô mỗikhi bị bệnh. Sau khi hết bệnh, Triệu Thủy Quang dường như càng có thể hộinhập với cuộc sống ở Canada, học thói quen của người bản xứmặc áo lông dày cộm bên ngoài, bên trong thì mặc áo sơ mi, vàáo mỏng, vào nhà thì cởi áo khoác ra, còn khi đi ra ngoài thìlại mặc thêm vào. Dần dần cũng bắt kịp chương trình học ởtrường, người Châu Á vốn thông minh so với người nước ngoài, trau dồi ngôn ngữ một chút, thì thành tích tự nhiên sẽnâng cao. Cuối tháng mười hai, Triệu Thủy Quang bắt đầu được nghỉđông, khi ấy cô nhận được một cú điện thoại, cô nói: “Hello”, bên kia ngập ngừng một lúc: “Là anh đây.” Triệu Thủy Quang còn tưởng bản thân có thể bắt chước phim truyền hình, vờ hỏi, “Anh là ai?” Thế thì quá giả tạo, đó cũng không phải chuyện mà Triệu Thủy Quang biết làm, nghe giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái của anh như tiếng thanh niên, thì côđã biết là ai, cô hỏi: “Hi Vọng?” Bên kia “Ừ“ rồi nói tiếp: “Anh kêu chị Hi Diệu cho số của em, biết em đã đến Canada rồi!” Triệu Thủy Quang trong lòng thầm trách Hi Diệu, nói: “Phải, em đã đến vào dịp nghỉ hè.” Nói nhẹ nhàng thoải mái, tựa nhưđang nói chuyện với người bạn cũ vậy. Đúng vậy, những kỷ niệm một thời tuổi trẻ, đó là thời gian vôcùng đẹp đẽ, làm sao có thể quên được chứ, xem anh như một người bạn cũ, dù biết sẽ đau lòng, sẽ có chút vấn vương. Hi Vọng là người thông minh, nhanh nhảu phản ứng lại, nói: “Đã đến chỗ của anh mà cũng không chào hỏi một tiếng!” Đôi mắt nhắm lại, giọng điệu mang theo chút trêu chọc. Triệu Thủy Quang pha trò, cười: “Hì hì“. Hai người đều quen với sự thay đổi này, nhất thời thấy lúng túng. Thật lâu sau Hi Vọng mới nhỏ giọng hỏi: “Em chịu đượckhông?” Sợ cô hiểu lầm, lại nói thêm câu: “Ở đây lạnh lắm!” Triệu Thủy Quang nói: “Phải, rất lạnh!” Giơ lên đồng hồ đeo tay lên coi mới phát hiện đã đến thời gian lên lớp, cô thuêphòng ở cách xa trường học, vì thế phải đi học từ sớm. Hi Vọng đang ngồi trước máy vi tính, mắt nhìn lịch bay trênmàn hình, nói: “Ừm, vậy là tốt rồi, em mau đi đi, có gì thì cứgọi cho anh!” Triệu Thủy Quang đang thu dọn sách vở bỗng dừng lại, nói: “Được, bye bye.” Hi Vọng nói: “Bye bye, anh cúp đây.” Thật ra anh và cô cũng biết không ai trong hai người sẽ gọicuộc điện thoại kia cả. Đúng vậy, Triệu Thủy Quang đôi khi cũng sẽ nhớ đến Hi Vọng, nhưng càng ngày càng ít nhớ đến hơn. Hai người đã từng bên nhau lâu như thế, hơn nữa kỷ niệm lại nhiều vô số kể, ít nhiều cũng gợi lên dĩ vãng đôi lứa tươi đẹp. Cô nhớ đến anh, nhưnhớ con bươm bướm đã thấy lúc ban sáng, thảm cỏ xanh tươi bên đường, mây trắng bồng bềnh trôi trên bầu trời xanh thẳm, chỉ đơn giản là nhớ mà thôi, có đôi khi, “tưởng nhớ” trở thành“hoài niệm”, phải chăng đó là một loại lãng quên? Hi Vọng cúp điện thoại, lại bấm một dãy số khác, gọi đến công ty du lịch: “Xin chào, tôi muốn đăng ký vé đến Montreal vàotháng tới, quá cảnh à? Tốt nhất đừng quá cảnh.” Dừng lại rồinói tiếp: “Tôi muốn bay thẳng!” Vốn đã hẹn đến chỗ của người bạn vào tuần cuối cùng của kỳnghỉ, bất ngờ lại biết cô đang ở Canada, như vậy có phải anh có thể hi vọng một điều gì đó không? Ban đầu muốn đặt vé máy bay quá cảnh ở nơi cô sống, chẳng có gì cả, chỉ là thầm nghĩ gặp mặt một chút mà thôi. Hôm nay lại nghe cô nói chuyện, thì anh đã biết chuyện của hai người từ lâu đã kết thúc rồi, dựa vào ghế, anh nghĩ, cũng tốtthôi, từ nay về sau mỗi người đều có cuộc sống riêng, trântrọng lẫn nhau. Vào dịp mừng năm mới, nghe nói trong nước tuyết rơi dày đặc, Triệu Thủy Quang hơi lo lắng, cô biết rõ Đàm Thư Mặc nhấtđịnh sẽ về Bắc Kinh để mừng năm mới, đến lúc đó chắc chắnsẽ bị mắc kẹt ở sân bay. Nghĩ đi nghĩ lại quyết định gọi điệnthoại. Ngày ấy cũng là ngày Triệu Thủy Quang thi thử giữa kỳ, ở chỗcác cô tuyết cũng rơi rất nhiều, Triệu Thủy Quang có chút bựcbội, sao gần lễ mừng năm mới rồi còn thi nữa, nhưng cũng đành hết cách, phải khoác áo lông vừa dày vừa dài đến trường trong tuyết lạnh, gió lạnh vù vù thổi qua mặt, giày giẫm lên lớp tuyếtđọng lại phát ra tiếng “sột soạt“. Quá trình thi rất thuận lợi, nhưng không biết kết quả thế nào, Triệu Thủy Quang thi xong không thể chờ đợi được mà chạymột mạch về nhà gọi điện thoại, vừa vặn bên cô đang là 12 giờtrưa, bên chỗ anh thì 12 giờ khuya, chỉ chênh nhau 12 tiếng, thếmà lại cách nhau nửa vòng trái đất. Thẻ điện thoại chuyển cả buổi, cuối cùng cũng thông, thật raĐàm Thư Mặc là người rất “tiết kiệm”, phải rồi, Triệu ThủyQuang nghĩ lại càng thêm khó chịu, “tiết kiệm” đấy nhé, đến cảđiện thoại không hề có nhạc chuông đa âm, mà chỉ có tiếng“bíp bíp” đơn điệu thôi. Triệu Thủy Quang kề điện thoại sát tai, hớn hở chờ đợi. Một lúc sau mới có người nghe máy, “Hello”, là giọng nóitiếng Anh của anh. Triệu Thủy Quang ngã xuống giường và lớn tiếng nói: “ThầyĐàm, năm mới vui vẻ!” Chỉ nghe bên kia vang lên “Đùng” mộttiếng, hình như âm thanh pháo hoa đang nổ. Đàm Thư Mặc cười khẽ đầy gợi cảm, tiếng cười truyền vào trong tai của cô, Triệu Thủy Quang vui vẻ mừng khấp khởi trong lòng. Đàm Thư Mặc gần đây đã trở lại Bắc Kinh để mừng năm mới, lúc thấy có điện thoại, mấy đứa cháu ngoại trai vẫn còn đang giành dưa leo với Sở Phi Phi. Đúng vậy, đồng chí Sở Phi Phi ăn xong cơm tất niên, sau đó liền chạy qua mấy con đường để đến đây chúc tết, dùspan> sao nhà của Đàm Thư Mặc cũng y như là nhà mình vậy, trước đây mỗi khi tan học, trong nhà không có ai thì sẽ đến nhà của Đàm Thư Mặc chơi, xem ông nội của Đàm Thư Mặc vẽ tranh. Đàm Thư Mặc lúc nhìn thấy số điện thoại thì cảm thấy ngờngợ, một dãy số dài ngoằng, cứ tưởng rằng bên nước Anh cóchuyện gấp, lúc nghe máy, thì lại vui mừng không thôi, ngheđược giọng nói ngọt ngào ấm áp của cô vang lên bên tai, ngẩngđầu lại có pháo hoa đang pháo hoa nổ đì đùng, rực rỡ bừng sáng cả một góc trời trong đêm. Anh dựa vào lan can, nụ cười trên môi lại càng tươi hơn bao giờ hết. Thời gian vừa đúng, hoa nở vừa vặn, không phải sao? Triệu Thủy Quang nằm ở trên giường, nghĩ đến cảnh náo nhiệtbên kia, có tí buồn bực, hỏi: “Bây giờ đang ở Bắc Kinh sao? Lễ mừng năm mới vui không?” Đàm Thư Mặc buồn cười, đoán chừng cô bé kia đang ghen tịđây mà, nhàn nhạt nói: “Cũng khá vui, năm nào cũng vậy mà.” Không kích thích hắn. Vừa mới nói mấy câu, điện thoại đã bị Phi Phi giựt lấy, giởgiọng bỡn cợt: “Này, em Tiểu Quang.” Triệu Thủy Quang không hiểu ra sao cả, tự dưng lại xuất hiệnmột người, nhưng vẫn lịch sự nói: “Chào anh Sở, chúc mừng năm mới!” Sở Phi Phi cười cười, đôi mắt phượng càng híp lại thành mộtđường dài, nói: “Lúc nào về đây đi, chúng ta cùng nhau ănchơi, vừa nãy mới ăn hết sủi cảo…” Còn chưa nói xong, đã bị Đàm Thư Mặc giựt lại điện thoại. Triệu Thủy Quang nghe được bên kia mắng câu “Biến“, đó làgiọng của Đàm Thư Mặc, cô bỗng tưởng tượng cảnh hai anh chàng đó đang đùa giỡn, che miệng cười rộ lên, người này tính tình cũng rất trẻ con. Đàm Thư Mặc cầm điện thoại nghe, còn chưa mở miệng nói,đã nghe bên kia lên tiếng trước: “Ăn hết sủi cảo rồi kìa!” Giọng nói cực kỳ rầu rĩ. Đàm Thư Mặc nói: “Mà anh nghĩ, chỉ có thì là, rồi thịt heo hầm cải trắng, có nhiêu đó thôi.” Giọng nói tràn đầy vui vẻ,không thể che giấu, tất cả đều biểu hiện ra cả. Triệu Thủy Quang hơi ủ rũ, nói: “Thì là không thể ăn.” Đàm Thư Mặc “Ừ” nhẹ một tiếng, không hề nói những lời nồng nàn, giọng nói rét lạnh trong đêm hoa nở rạng ngời. Triệu Thủy Quang cũng cảm giác mình bị bệnh tâm thần rồi, gọi điện thoại đường dài, chỉ để thảo luận sủi cảo ăn được hay không! Người đang chìm đắm trong bể tình đều là kẻ ngốc hết. Hai người nói chuyện trên trời dưới đất, từ đầu đến cuối, côkhông hề kể khổ, đều nói đến những chuyện lý thú khi mới đếnđây, ví dụ như lần thứ nhất đến xe điện ngầm ăn, cô đã gọi mónrẻ nhất, ai ngờ khiến nhân viên phục vụ rất lung túng, bởi vìmón đó chỉ là gia vị thêm vào trong món ăn mà thôi, mấy mónkhác mới tính tiền. Anh dựa vào lan can bên cạnh, vừa nghe điện thoại, vừa cười khẽ, ngẫu nhiên sẽ nói vài câu với cô, mệt mỏi thì lại thay đổi tư thế. Mãi đến khi thẻ điện thoại gần hết tiền, có giọng nói nhắc nhởcòn lại năm phút, cô mới nói: “Vậy đi, năm mới vui vẻ!“ Anh nói: “Ừ, phải tự mình chăm sóc cho bản thân.” Lặng im thật lâu, cô dựa vào cạnh giường, nhìn ánh mắt trờirực rỡ chiếu rọi qua cửa chớp, nghe hơi thở đều đặn của anh; Còn anh thì đứng trên hành lang, nhìn qua khung cửa sổ, mấyđứa cháu nhỏ vẫn đang nô đùa, người nhà thì đang đánh bài, bầu không khí hoà thuận vui vẻ, bên tai văng vẳng tiếng hít thởcủa cô. Giọng nói rập khuôn lại chen ngang: “Kính thưa quý khách, thời gian trò chuyện của quý khách còn một phút…” Cô nói: “Hẹn gặp lại.” Vẫn còn lưu luyến, anh nói: “Ừm, gặplại!” Vẫn không muốn cúp điện thoại, cuối cùng, cô nói: “Em muốntrở về!” Cũng không phải nói nhất định phải trở về, chỉ đơn thuần nghĩ như thế khi nghe được giọng nói của anh, cô cũng biết là không thể nào, chỉ là nói mà thôi, rốt cục cũng đã nói ra, sợ bị anh mắng, thì điện thoại vừa lúc kết thúc! Quả nhiên, bên tai chỉ còn nghe tiếng “bíp bíp” vang đều, đột nhiên đối mặt với căn phòng nhỏ trong sự cô đơn lẻ loi. Bên kia, anh nói: “Được.” Cô nói muốn trở về, và anh cũng đã thốt lên lời đó, thật ra chính bản thân anh cũng muốn cô quay về, nhưng nỡ lòng nàonói ra được chứ, khiến cô một lần nữa đứng trước ngã ba lựachọn. Vừa vặn nói ra, cuộc gọi cũng đúng lúc kết thúc.

Sau đó, Triệu Thuỷ Quang lâu lâu sẽ gọi điện thoại cho Đàm Thư Mặc, đều là gọi lúc bên cô buổi tối còn anh thì ban ngày, anh sẽ chăm chú lắng nghe cô nói chuyện, cô thì ngày càng gan hơn, lúc rất nhớ anh sẽ lập tức gọi điện thoại “quấy phá“ anh.Thật ra, Đàm Thư Mặc cũng rất nhớ cô, hai năm ước hẹn kia,được rồi, chỉ cần không quá trớn thì anh sẽ mở một mắt nhắmmột mắt lại. Ba tháng kế tiếp, là năm học cuối cùng của Triệu Thuỷ Quang, phải viết luận văn, thi cử cũng nhiều hơn, bắt đầu bận rộn đếnđầu tắt mặt tối, suốt ngày vùi đầu đọc sách ở thư viện, ngay cả nickname của MSN cũng đổi thành: lái xe đến đổ máu LIB, dĩ nhiên cũng rất ít khi liên lạc với Đàm Thư Mặc. ***LIB: viết tắt của Library (thư viện) Thật ra Triệu Thuỷ Quang ở đây, cũng có rất nhiều bạnbè người Trung Quốc, cô là người cởi mởi và tỉ mỉ, có không ítbạn học nam ngỏ lời, nhưng Triệu Thuỷ Quang đã có Đàm Thư Mặc rồi, chỉ coi những bạn học nam khác như bạn bè bình thường, mấy chàng trai nước ngoài đều rất thực tế, lâu dần, người ta biết rõ bạn không có ý với người ta, tự ắt tìm kiếmmục tiêu kế tiếp. Triệu Thuỷ Quang cũng không cảm thấy cô đơn. Tuy mỗilần đều nói chuyện điện thoại rất lâu, nhưng giọng nói kia vẫnkhông phải kề cận bên tai, lúc buồn bã, bất luận cáigì cổ vũ cũng không bằng một cái ôm ấm lòng của anh. Triệu Thuỷ Quang buồn cười mà nghĩ: tình yêu cách biệt hai phương trời đúng thật tra trấn người. Nhớ lại năm đó, Dương Dương say sưa nấu cháo điện thoại, cô còn đi phá người ta, giờ thì phải mau chóng niệm A Di ĐàPhật, báo ứng đúng là báo ứng mà. Khoảng thời gian viết luận văn, Triệu Thuỷ Quang kết bạn cùng Tô San, cô gái học ngành Kinh Tế cũng có cả một núi sách phải đọc, hai người thường xuyên cùng nhau vào thư viện, rồicùng nhau về nhà. Tô San là cô gái đến từ Bắc Kinh, xinh đẹp, năng động, cả người tràn trề sinh lực, còn có cả khối bạn trai, TriệuThuỷ Quang trước nay không giống người khác, cô rất cảm ơnviệc Tô San tận tâm với mình, cũng sẽ không vì chuyện riêng tư của Tô San mà đối xử lạnh nhạt khinh rẻ cô ấy như những cô gái khác. Dù sao mỗi người đều lựa chọn cách yêu khác nhau. Tô San cũng vui vẻ kết bạn cùng Triệu Thuỷ Quang, mối quan hệ của hai người thân thiết hơn cũng sẽ trò chuyện và kể nhau nghe chuyện tình cảm, nhưng mỗi người đều có bí mật nhỏ,cuộc sống ở nước ngoài vốn bận rộn, còn có ai mà rảnh đi lo chuyện người khác chứ. Tô San vẫn luôn cho rằng Triệu Thuỷ Quang thầm yêu ai đó, chỉ là chưa “đơm hoa kết trái” mà thôi. Ngày ấy, hai người đi ăn cùng nhau, ghé vào một quánnhỏ để ăn súp. Gọi chén súp củ cải đỏ, bên trong có cà chua, cải bắpvà cà rốt. Tô San vừa ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Thuỷ Quang đang gắptừng miếng cà rốt ra, vô cùng cẩn thận, như thể đang thực hiệnmột công trình lớn lao nào đó. Tô San nói, “Nè, không thể kén ăn như vậy!” Triệu Thuỷ Quang lại cười đáp, “Mình không thích ăn cà rốt!” Tô San bực dọc nói lại, “Bộ bạn ở trong nước cũng thế à!“ Triệu Thuỷ Quang không nói gì, Tô San cho rằng cô đuối lý, ai ngờ một lát sau, cô đáp, “Trong nước mình có một người tri kỷ rất tốt, cà rốt của mình đều đưa cho người đó ăn!” Híp mắtlại, mỉm cười ngọt ngào, trong mắt tràn ngập niềm hớn hở. Dù cô chưa nói là nam hay nữ, đương nhiên Tô San cũng biếtchắc đó là nam rồi. Con gái chỉ khi nhắc đến người con trai mà họ yêu thích thì mới cười rạng rỡ như thế, cười đến ngây ngô như kẻ ngốc, lại vẫn chan chứa một niềm vui khôn tả. Triệu Thuỷ Quang mỗi lần ăn cà rốt, lúc gắp cà rốt ra đều nhớ đến Đàm Thư Mặc, nhớ đến anh đã nói, “Anh chỉ nói anh không ghét ăn cà rốt, nhưng chưa nói là anh thích ăn!” Chỉ cần như vậy thôi, cũng đã cảm thấy hạnh phúcvà tràn đầy mật ngọt yêu thương, đã từ bao giờ tất cả thóiquen của em đều có sự hiện diện của anh. Viết xong một nửa luận văn, Triệu Thuỷ Quang cùng Tô San trên đường trở về nhà, hơn mười giờ tối, thị trấn nhỏ rấtyên ắng, lâu lâu có xe chạy vụt qua, nghe tiếng gió vù vù bêntai như ong vỡ tổ, Triệu Thuỷ Quang kéo phẹc-mơ-tuya củachiếc áo bông lên, Tô San cũng không nói gì, hai người họchành cả ngày cũng đã thấm mệt rồi. Nhanh về đến nhà, Tô San bỗng nhiên thốt lên, “Hôm nay là trăng rằm“, Triệu Thuỷ Quang cũng ngẩng đầu lên, nhìn nơimà Tô San chỉ, quả thật là vầng trăng tròn vành vạnh, sáng tỏ như nước, treo lơ lửng trên nóc nhà. Triệu Thuỷ Quang tay vừa ôm túi đựng laptop, một tay bỏ vàotúi quần, thơ thẫn đứng đó nhìn ánh trăng sáng vằng vặc, cô nhớ người nọ cũng từng nói, “Nhìn đi, ánh trăng tối nay.” Khi đó, cô và anh đều cùng ở dưới một bầu trời, nhìn cùng một ánh trăng, giọng anh mắng cô là “đồ ngốc” đầy yêu thương vẫn còn văng vẳng bên tai, giờ đây bên cô đang là buổi tối, cònbên anh lại là ban ngày, không thể cùng nhau ngắm trăng được. Triệu Thuỷ Quang chầm chậm bước lên bậc thềm, mở cửa, giẫm mạnh giày để phủi tuyết đọng, rồi quay lại nhìn mặt trăng tròn kia, ủ rũ vô hạn. Lúc ngủ, chịu không được muốn gọi điện cho anh, lúc gọi đi, người nọ rất nhanh đã bắt máy, “Alo” một tiếng, nghe trongđiện thoại khá ồn ào. Đàm Thư Mặc hơi lo lắng, cứ tưởng cô xảy ra chuyện gì, ngày thường khi cô gọi anh đều là bên anh buổi tối, như thế anh mới rảnh rỗi, hôm nay lại khác, và cách thật lâu cô mới liên lạc với anh, anh đương nhiên phải căng thẳng, liền rời khỏi tiệc rượu. “Sao vậy?” Anh đứng bên cửa sổ, phía dưới là con đường tấpnập xe qua lại. Triệu Thuỷ Quang ấp a ấp úng nói, “Không có gì, chỉ là đêm nay ngắm trăng rằm, chợt nhớ anh.” Nói xong thật muốn đánh bản thân, nói cái gì thế này, khùng quá đi thôi! Đàm Thư Mặc lập tức nhớ đến cái đêm cô gặp mẹ anh xong cũng chính là cái đêm trăng rằm, khẽ bật cười, Triệu ThuỷQuang hơi ngượng, nói, “Em ngủ đây, vậy nha.” Đàm Thư Mặc cầm điện thoại, tay gõ nhè nhẹ lên tấm kiếng, vội vàng kêu, “Khoan đã”, Triệu Thuỷ Quang không có cúp máy, vẫn cầm điện thoại, nằm trên giường chờ anh nói tiếp. Anh khẽ thở dài, “Anh cũng rất nhớ em.” Lời tâm tình nồng nàn yêu thương khiến mặt và lỗ tai cô nóng lên, khuôn mặt anh như đang hiện rõ ràng trong đêm đen. Anh nói “ngủ ngon” nghe thật dịu dàng, như ru cô vào giấcngủ êm đềm. Cô gật đầu cười trong điện thoại, tràn đây vui sướng, “Ngủ ngon.” Cúp điện thoại, đắp chăn, mỉm cười chìm vào giấc ngủ. Bên kia, Đàm Thư Mặc cúp điện thoại, vừa xoay người, đãthấy Hàn Hi Hi đứng ở phía sau, hôm nay hai người có người bạn học kết hôn, cùng đến tham gia tiệc cưới Hàn Hi Hi nhìn ánh mắt đượm niềm vui không ngớt của anh, lòng thoáng chua xót, nói, “Cô bạn gái nhỏ ở Canada à?“ Đàm Thư Mặc cất di động vào túi, khẽ gật đầu. Hàn Hi Hi gượng cười, đùa cợt hỏi, “Nghe nói anh phải đợi cô bé đó hai năm, con gái trong hai năm này có thể quen biếtbao nhiêu người.” Đàm Thư Mặc nhìn thật sâu vào mắt Hàn Hi Hi, Hàn Hi Hi chột dạ bởi ánh mắt sắc bén của anh, vội quay mặt chỗ khác, anh nhướng mày, khẽ cười, tâm trạng rất tốt, “Cô ấy ở bên đó hai năm, ai nói anh không thể cùng qua đó?” Hàn Hi Hi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tự tin vui vẻ của anh, cô biếtrõ Đàm Thư Mặc là người nói là làm, đối với cái bản thânmuốn trước giờ đều cố gắng đạt được, đây mới chính là anh, chỉ đáng tiếc là không phải với cô. Cô Hàn Hi Hi tự hỏi sao mình lại không làm được điều này,Đàm Thư Mặc nếu có thể đem một phần mười tình cảm dành cho Triệu Thuỷ Quang đối với cô, cô cũng cam tâm tình nguyện, giờ thì tốt rồi, cô đã thông suốt, cần gì chứ, tình yêucó lẽ khiến người ta trở nên xinh đẹp, chứ không phải xấu xí. Cô nghĩ thế, xua tay, đi vào đại sảnh, nói, “Nhớ kết hôn phảimời em đấy, mà miễn tiền mừng nhé! Đau lòng quá rồi!” Cứ như vậy đi, một cô gái như cô, xinh đẹp lại thông mình, là do Đàm Thư Mặc không biết nhìn thôi, tâm trạng cô hiệnthời thật tốt, giẫm mạnh gót giày tiến về phía trước. Đàm Thư Mặc nhìn khung cảnh sau lưng của cô, dựa vào bệcửa sổ, bắt chéo chân, cười khẽ. Xa xa, cô dâu chú rể đứng mời rượu, anh nhìn thế, cũng có chútvui mừng và ngưỡng mộ, nói thật, anh cũng rất chờ mong mộtngày như vậy. Kết hôn, nắm tay, bách niên giai lão, nếu như kết hôn cùng cô bé con ấy, anh nhất định sẽ cười toe toét đến tận mang tai, kiên định hô to, “YES, I DO.” Thực tế thì Đàm Thư Mặc cũng trông ngóng điều đó, vào tháng tư, xin ngân hàng đầu tư sớm cho chuyển công tác, hộ chiếucũng đã làm xong hết, anh như ngựa không dừng vó đặt sẵnvé máy bay và khách sạn. Rốt cuộc xuất phát. Từ lúc cô đi, anh đã quyết định phải ở bên cô, chỉ là cần thờigian tìm công việc, với bằng cấp nước Anh và kinh nghiệm làmviệc ở Trung Quốc muốn tìm việc ở Bắc Mỹ, cũng phải đợi duyệt khá lâu. Đây cũng chính là nguyên nhân anh không cho cô liên lạc với mình, cô lại tưởng rằng anh sẽ để cô một mình ‘chiến đấu’ hai ba năm bên ấy, anh thật đúng không thể buông tay được. Chỉ là, cô vừa mới qua đó, khó tránh khỏi nhớ nhà, cũng không thểtránh được việc hối hận, khi đó nếu anh liên lạc với cô chắc còn khiến cô khổ sở hơn, cũng không dễ dàng hoà nhập với cuộc sống mới và thích ứng với hoàn cảnh mới. Do đó, anh mới cho cô thời gian, một mình tôi luyện, đợi đến lúc cô đã cứng cáp hơn, cũng là đến lúc anh nên đến. Máy bay từ Trung Quốc đến Canada, đi một vòng trái đất, loáng cái đã đáp xuống. Trên đường đi, anh cầm bưu thiếp có ghi địa chỉ mà cô đã gửi, ghé qua trường học của cô, đi qua lùm cây in dấu chân của cô,gặp được ông cụ chạy bộ mà cô đã kể, một đường cất bước, lòng tràn đầy vui sướng. Cứ thế, anh đã từ từ bước vào cuộc sống của em. Đứng trước cửa nhà của cô, anh vuốt ấn đường, gõ cửa, nhưng không ai trả lời, anh nhìn đồng hồ cũng đã ba giờ chiều, có lẽcô còn đang học, anh dựa vào hàng rào trước nhà đợi cô, ông cụ tóc vàng tản bộ đi ngang qua, vẫy tay chào anh, anh gật đầu mỉm cười. Tháng tư ở Canada, vẫn giá lạnh hơn so với trong nước, nhưng vạn vật cũng bắt đầu sinh sôi nảy nở, gió hây hẩy thổi qua nhánh cây, phát ra tiếng xào xạc. Trước cửa nhà của cô, con mèo nhỏ chầm cậm đi xuyên qua rừng cây bên cạnh, vừa đi vừangoảnh đầu lại nhìn anh. Sau một lúc, tuyết bắt đầu rơi, trời tháng tư, tuyết rơi ở Canada là chuyện rất bình thường. Ngày ấy, Triệu Thuỷ Quang và Tô San về nhà, trên đường đihuyên thuyên nói về luận văn sắp tới, phàn nàn nào là giáo viênquá nghiêm khắc, nào là đã sang tháng 4 mà tuyết còn rơi, vừa đến trước cửa nhà, nhìn thấy bóng dáng rắn rỏi mạnh mẽ kia, lập tức dừng lại, dụi dụi mắt, không thể tin được, không biết phải nói cái gì. Tô San nhìn Triệu Thuỷ Quang sững sờ, cũng cảm thấy tò mò,sao vừa mới về đến, đã thấy có anh chàng cực đẹp trai đứngở trước cửa, gần đây thi đến lú lẫn rồi à? Triệu Thuỷ Quang rất nhiều lần về đến nhà, từng tưởng tượng người nọ nếu đứng ở trước cửa, cười và nói, “Anh đã đến rồi, cô bé ngốc“, thì tình huống lúc đó sẽ như thế nào, cô chỉ cầnnghĩ như vậy, lòng đã ấm áp rộn ràng. Thật không ngờ ý nghĩ đó cuối cùng đã thành sự thật, bông tuyếtrơi vào khoé mắt, mang theo nguyện vọng tưởng chừng như không thể lại thành sự thật, cô đột nhiên cảm thấy như đang mơ vậy, có thể gặp được anh thật hạnh phúc, đi Canada cũng thật tốt, lần này trở về thì anh đã đến, đứng tại nơi đây, tấtcả như một giấc mơ dài! Thời gian quá lâu, trải qua nhiều khó khăn trắc trở, đặt chân đến nhiều nơi, gặp qua nhiều người, mọi thứ bắt đầu trở nên mơ hồ. Người nọ đứng thẳng lên, dưới trời tuyết lạnh, cười với cô,chầm chậm bước xuống bậc tam cấp, cô cũng từng bước đi tới, khuôn mặt anh càng ngày càng rõ nét hơn, hiện hữu ngay trước mắt cô. Cho tới lúc này, anh duỗi hai tay ra, bàn tay ấm ápsờ gò má cô, đôi mắt cô phản chiếu khuôn mặt điển trai củaanh, hàng mi cong dài, dưới mắt lại có quầng thâm tím xanh nhàn nhạt, anh đi đường mệt nhọc, cô biết chứ. Cô mở miệng gọi anh, “Thầy Đàm….” Anh nhướng đôi mày kiếm, trong mắt tràn ngập niềm vui vô vàn, nói, “Xin hỏi, anh phải làm Thầy Đàm đến chừng nào đây hả??” Cô không biết nói gì, đỏ mặt, đầu cúi thấp. Ngày ấy, thời tiết khá xấu, trời đổ tuyết lớn như viên kẹo ngọt, nhẹ nhàng rơi xuống mái tóc đen tuyền của anh, mát mát nơilông mày, từ từ tan ra, không còn một dấu vết. Anh tự tay gạt những đốm tuyết trên đầu cô, bàn tay nóng hổinâng mặt cô lên, cô nhắm mắt lại, môi chạm môi nồng nàn, hoa tuyết trên môi lập tức tan ra. Ở nửa bán cầu còn lại, những người yêu nhau giữ chặt lấy nhau, sương tuyết ngập tràn, bay phất phơ giữa cảnh tình thơ mộng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương