Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá
-
Chương 3
Kể từ sau khi công tử bột tới, đám người ngày thường ra oai ngông
nghênh của phòng biên tập đã bắt đầu tỉnh ngộ. Thư sinh mặt trắng mới
nhậm chức này rõ ràng là pháp sư Đông Hải trong truyền thuyết bạch xà,
chuyển thế đầu thai chạy đến bộ phận biên tập của họ để thu phục yêu
quái. Bộ phận biên tập lẫy lừng của Nhật báo thành phố A lập tức như một chiến trường mù mịt khói lửa, bị quả bom tàng hình công tử bột nổ tung, thảm đến nỗi kêu than không ngớt.
Khuôn mặt của Chu Minh trắng thì có trắng, nhưng thủ đoạn thì không giống với làn da láng mịn đó chút nào, có thể coi như vừa độc vừa cay. Đầu tiên, Chu Minh dùng làn da trắng mê hoặc người khác, sau khi lịch thiệp hoà nhã đi thăm toàn bộ đồng nghiệp trong toà báo, anh ta lặng lẽ mất mấy ngày. Trong mấy ngày đó, đám tội phạm vẫn duy trì lí trí bản năng, cách công tử bột ba mét đã phải cúi đầu nghiêng mình chào hỏi, loại người với IQ 20 nhìn thấy cùng biết đó là hành vi xu nịnh. Dường như Chu Minh rất hài lòng, duy trì nụ cười hoà nhã, gật đầu với đám nịnh thần nhưng cũng không nhiều lời. Tất cả mọi người trong văn phòng chứng kiến cảnh đó, trong lòng ít nhiều hiểu rõ, vị lãnh đạo mới này không phải là một gã giang hồ, cái mặt này không chỉ trắng, ngay cả trái tim nhỏ bé đó cũng trắng. Người tốt, đúng là một người rất, rất tốt.
Tất cả mọi người đều cảm thấy an tâm lại. Trong thời gian làm việc, lúc muốn nấu cháo điện thoại tiếp tục nấu, lúc cần buôn chuyện cứ buôn chuyện, mặc dù đã thay đổi triều đại, những ngày tháng tươi đẹp chẳng phải vẫn còn đó sao? Ngoại trừ Anh Tư, e rằng cả toà báo, chỉ cô là người duy nhất biết bộ mặt thật của Chu Minh, lại còn từng được trải nghiệm qua nữa, có quỷ mới biết hoa trong bụng công tử bột này có bao nhiêu màu. Không chừng, màu sắc trong bảng màu của mấy bạn nhỏ mẫu giáo cũng không nhiều bằng sắc hoa trong bụng anh ta. Vừa nghĩ đến đây, trong văn phòng ấm áp như mùa xuân dường như vừa tràn đến một trận gió lạnh, lạnh đến nỗi khiến Anh Tư sởn da gà.
Ngày thường đầu óc Anh Tư hồ đồ như lọ hồ dán, nhưng lần này đôi mắt đan phượng lại mở to, sáng quắc như mắt cú, chăm chú quan sát động tĩnh trong phòng, chuẩn bị một khi có động tĩnh thì ngay lập tức lui quân.
Lưu Lan và Diệp Bội Bội là hai người bằng mặt nhưng không bằng lòng đối phương. Với họ, sau lưng có tôi thì không có cô và thường xuyên âm thầm đấu đá nhau. Hai người phụ nữ luôn coi mình là người trên sàn catwalk tại Pari, mỗi ngày thay một bộ quần áo. Trời mùa đông, gió bắc thổi vù vù, vậy mà họ còn ngạo mạn chẳng chút ngại ngần đi càn quét khắp hang cùng ngõ hẻm. Sau đó hai người phụ nữ này bắt đầu diện những mẫu váy liền thân đầu hè, trực tiếp bỏ qua show thời trang mùa xuân khiến Anh Tư sợ đến nỗi cuộn chặt chiếc áo dày sụ quanh người. Tạ Anh Tư tự hỏi, rõ ràng máy sưởi đang bật, cô cũng mặc rất nhiều áo, sao vẫn cảm thấy lạnh vào tận xương tuỷ thế này.
Vốn dĩ bà cô Lưu Lan có một số điều cấm kỵ với cái eo thùng phi của mình, nhưng khi thấy váy Diệp Bội Bội càng ngày càng ngắn, hơn nữa mỗi lần Chu Minh nhìn cô ta nụ cười lại càng ấm áp như làn gió xuân. Sự thật chứng minh, người phụ nữ ghen tuông đến hung ác, có thể sánh với chó dại bị dồn ép phát điên, trước mặt có tường rào đnó cũng dám trèo. Đến ngày thứ ba, Lưu Lan cũng quyết định diện đầm bó sát, cổ trễ, hài lòng đợi một câu nói của Chu Minh: “Cô Lưu Lan hôm nay rất đẹp.” Chuyện đó làm cho thân thể đang lạnh run lên của Lưu Lan lại càng run lên kịch liệt, dường như mỗi lỗ chân lông trên người đều vì ở cái tầm tuổi này mà còn được công tử bột chú ý nên cảm thấy thập phần hưng phấn.
Vui thì có vui, nhưng bà cô già vẫn tiếc nuối. Giá mà cổ áo trễ xuống một chút nữa thì có phải càng hoàn mỹ hơn không?
Mấy ngày liền, hai người phụ nữ chào mừng mùa xuân đến sớm vì anh chàng tổng biên mà suýt xảy ra tranh cãi. Điểm này chính Tạ Anh Tư trong lúc đi vệ sinh mới biết. Hôm đó, Anh Tư đi phỏng vấn xong liền quay về tòa báo, uống ừng ực một bình nước ấm. Một lúc sau, vì sự vẫy gọi của bản năng, cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Lúc đứng lên cài quần, cái tai thính của Anh Tư nghe thấy giọng phụ nữ quen thuộc, đó chính là bà cô già và quý cô đỏng đảnh. Nổi hứng, cô dán tai vào cửa phòng vệ sinh nghe trộm.
“Ồ, chị Lan, cái váy này của chị đẹp thì có đẹp, nhưng có điều phải mua size rộng hơn mới đúng chứ.” Quý cô đỏng đảnh đổi mặt, châm chọc cái eo thùng phi của bà cô già.
Lén la lén lút trốn trong phòng vệ sinh, Anh Tư dường như có thể nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt của Lưu Lan.
“Bội Bội à, em không biết rồi, cỡ này là vừa vặn, cánh đàn ông nhìn kiểu đẫy đà của chị mới có hứng. Em xem, bọn học sinh tiểu học ấy, mặc cái váy cứ như đang treo cái bao tải, người nào không biết còn tưởng chuột túi từ vườn thú xổng ra… ha ha…” Trong câu nói của Lưu Lan có hàm ý khác, con chuột túi mà cô ám chỉ chính là quý cô đỏng đảnh. Quý cô đỏng đảnh xưa nay cuồng giảm cân, đi theo con đường người đẹp giơ xương, hai chân giống như hai que củi. Quan Nghiêm từng nói, cứ đến mùa hè, nhìn cái chân que củi của quý cô đỏng đảnh là anh thấy đặc biệt đói.
Anh Tư bụm miệng cười trộm, thầm nghĩ, tên công tử bột này vừa đến là chân que củi tái xuất giang hồ sớm hơn mấy tháng, chắc cái dạ dày của anh Quan cũng đói sớm theo.
Quý cô đỏng đảnh lại cười duyên không khác gì hồ ly tinh, sóng âm kỳ dị làm Anh Tư cảm thấy tai có chút ngứa ngáy, cô ngoáy ngoáy lỗ tai rồi tiếp tục dỏng tai nghe trộm.
“Chị Lan, xem chị nói kìa, bây giờ đàn ông trẻ tuổi thích kiểu con gái như thế, chứ cái kiểu dễ thương trưởng thành như chị Lan ấy mà, chỉ có đàn ông trưởng thành yêu thôi.”
Quý cô đỏng đảnh cũng không phải tay vừa, nói ba câu thì đến hai câu là ám chỉ bà cô già, đi mà tự soi guơng, đã già còn đa tình, eo thì thùng phi mà còn muốn quyến rũ sếp công tử bột, đến cái gấu áo của anh ta bà cô cũng không chạm tới được đâu.
“Chu Minh khen chị một câu mà cứ ngỡ mình mới mười tám tuổi, có thấy tiểu cô nương mười tám nào có dáng tàn tạ như chị không?”
Lưu Lan thấy quý cô đỏng đảnh kiêu ngạo hống hách, vừa định mở miệng kìm hãm uy phong của cô ta, để tiểu hồ ly này hiểu nước gừng già do Lưu Lan cô tự tay ép có thể khử được mùi thịt tanh hồ ly tinh thì không ngờ, có một đám mấy cô gái trẻ văn phòng hỉ hả bước vào, Lưu Lan đành nuốt giận, không nói thêm gì nữa, gượng cười rồi cùng quý cô đỏng đảnh quay về phòng.
Tạ Anh Tư coi như không có chuyện gì xảy ra, bước khỏi nhà vệ sinh, cô đi lang thang bên ngoài một lúc rồi mới quay về văn phòng. Đang huýt sáo đi vào, không ngờ vừa bước đến cửa, Anh Tư thấy Chu Minh cầm bản tài liệu đứng cạnh bàn Quan Nghiêm, đôi mắt nhỏ dài lướt về phía cô, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô một cái. Ánh mắt này như một tia chớp màu bạc lóe lên giữa trời quang, xẻ trái tim cô gái kiên cường ra làm hai mảnh. Lập tức, Anh Tư nuốt cái huýt sáo đang thổi được một nửa vào bụng, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ tỏ vẻ chăm chỉ làm việc, trong lòng run run nghĩ, yêu quái lộng hành, cuối tuần này phải nhanh chóng đi chùa cầu bồ tát tránh tà mới được.
Đầu cúi xuống, thấp đến nỗi chóp mũi gần chạm mặt bàn, đôi tai của Anh Tư lại như ăng-ten hoạt động không ngừng, kéo dài rồi lại kéo dài. Nghe ra, không khí văn phòng dường như khá vui vẻ.
Cô nàng đỏng đảnh Bội Bội hăng hái nói truớc: “Tổng biên tập, hôm nào sau giờ tan ca, chúng em mời anh đi ăn nhé? Mọi người rất vui khi anh đến đây.” Anh Tư ngồi kế bên nghe thấy vậy, rất bức xúc thầm trách Diệp Bội Bội: Đó là lòng ham muốn của mình cô, còn không biết sĩ diện kéo cả người khác vào cuộc.
“Được, mọi người cứ lên lịch trước, nhất định tôi sẽ đi.” Chu Minh cười nhẹ, giọng nói ấm áp, khiến cái mặt bự phấn của mấy cô nàng ngồi đó được dịp ửng hồng hết cả lên.
“Tổng biên, nói lời phải giữ lời đó nha…” Lưu Lan không muốn bị bỏ rơi cũng lên tiếng, chữ “nha” bị kéo dài khiến tất cả mọi người đều sởn hết da gà, nói đi cũng phải nói lại, có ai mà chịu được trâu vừa già vừa to giả vẻ làm nũng dễ thương.
Tình yêu quả nhiên làm con người điên loạn, Anh Tư thầm thở dài. Liếc nhìn bóng lưng cao to của công tử bột, lại quay sang nhìn cái vẻ mạnh mẽ gần như muốn ăn tươi nuốt sống công tử bột của bà cô già và quý cô đỏng đảnh, Anh Tư lắc đầu cảm thán, hai kẻ si tình các người, đem hổ dữ ra cưng chiều như thỏ trắng, cẩn thận đến lúc bị cắt cổ mà cũng không hiểu vì đâu.
Sự thật chứng minh, một Anh Tư đại bộ phận thời gian ngu ngốc không chịu nổi, lần này như nữ Gia Cát tái thế, cuộc tụ họp nịnh thần lần này còn chưa định ngày thì công tử bột đã ra tay.
Mấy ngày Chu Minh im hơi lặng tiếng đó, đa phần thời gian đều nhốt mình trong phòng xem các loại tài liệu của tòa báo, từ tài chính đến cơ cấu nhân viên, sự bố trí sắp xếp các bộ phận, xem cặn kẽ tỉ mỉ bất kể lớn nhỏ. Sau khi đọc xong, anh đứng bên cửa sổ nhìn dòng xe cộ đi lại như mắc cửi phía dưới, bầu không khí sâu lắng, vạn vật cũng như đang chờ tín hiệu của gió xuân, không còn bao lâu nữa, màu xanh mướt sẽ bao phủ cả đất trời rộng lớn.
Phụ trách các bộ phận được nhanh chóng triệu tập và tiến hành cuộc họp nội bộ. Tất nhiên, một phóng viên nhỏ bé như Anh Tư từ truớc đến nay đều nhân lúc lãnh đạo họp mà đánh một giấc ngon lành, lần này chắc sẽ được ngủ rất lâu đây. Anh Tư không biết đã ngủ đuợc bao lâu rồi. Lúc tỉnh dậy, đầu óc cô rối bù như tổ quạ, trên trán có một quầng đỏ to như nắm tay, cô dụi mắt, đang cạy gỉ mắt thì thấy mấy người bước vào phòng làm việc với sắc mặt kì lạ, đi đầu là Chu Minh.
Đầu óc cô gái kiên cường sau khi ngủ dậy thường ở trạng thái chờ máy. Tóc tai cứ bù xù như vậy, Tạ Anh Tư nheo đôi mắt mơ màng nhìn tất cả mọi người. Thực ra, trong đầu cô đang trống rỗng, hoàn toàn không biết một hòn đá lớn trên trời sắp rơi trúng vào cái đầu tổ chim của mình.
Chu Minh nhìn Anh Tư, quay đầu định đi về văn phòng, nhưng mới đi được vài bước, anh chau mày quay người lại, lạnh lùng nói với Diệp Bội Bội: “Cô Diệp, cô có lược không?”
Lần này, Diệp Bội Bội rốt cuộc cũng được lĩnh giáo bản chất hổ báo của công tử bột, chớp chớp đôi mắt to long lanh kinh sợ đáp: “Tổng… tổng biên, tóc em rất… rối sao?”
“Tôi hỏi cô có lược không?” Con hùm dữ khoác bộ da thỏ bắt đầu không giữ được bình tĩnh.
“À… có… em còn có gương, son môi…” Đến lượt đầu óc quý cô đỏng đảnh trống rỗng.
Vẻ mặt u ám, Chu Minh chỉ vào Anh Tư vẫn đang mơ màng, lạnh lùng nói: “Đưa cho cô ấy, để cô ấy chải đầu.” Rồi ngay lập tức quay người bước vào phòng riêng.
“Để cô ấy chải đầu”, câu nói này lập tức khiến Anh Tư tỉnh hẳn. Mọi người có mặt ở đó liền đổ dồn ánh mắt vào mái tóc ngắn như mào gà của cô, có mấy lọn tóc còn chống lại sự ảnh hưởng của lực hấp dẫn, kiên trì treo lơ lửng giữa không trung. Chứng kiến cảnh ấy, tất cả mọi người đều không nhịn được mà nén tiếng cười. Diệp Bội Bội lấy tay che miệng, cầm chiếc lược đặt lên bàn Anh Tư chế nhạo: “Chị Anh Tư, có cần thêm gương không?”
Trong cuộc đời này, từ trước đến nay cô gái kiên cường luôn bị người khác cười nhạo, đến lúc nào đổi ngược lại mà đi cười người khác đây. Hỡ khí trong lòng Anh Tư bỗng chốc tăng lên ngùn ngụt, giống như sắp phun trào như dung nham núi lửa, thậm chí suýt chút nữa thì đem tất cả cái đám người vô lương tâm này nuốt chửng. Còn cười gì nữa, cẩn thận canh ba nửa đêm ta giả làm ma nữ hù chết cả đám không có trái tim các người. Cứ nghĩ đến cái mặt cười của Chu Minh, cô gần như muốn đá cho anh một cái bay lên tận cung trăng bầu bạn cùng chị Hằng.
Anh Tư giả vờ cười cầm chiếc lược, nho nhã nói: “Ai da, không cần, tôi chải đây, chải đây. Mười hôm nay chưa gội đầu rồi, ngứa quá…” Còn chưa đợi Diệp Bội Bội ngăn lại, cô đã cầm cái lược gỗ cào cào lên mớ tóc rối, vừa chải vừa nói: “Nhiều dầu quá… còn có cả gàu nữa… Cứ mười một ngày chưa gội thì sẽ thế này đấy mà…”
Diệp Bội Bội thấy Tạ Anh Tư ghê rợn như vậy, nhìn chiếc lược gỗ đào loại một của mình đang bị chà đạp, sốt ruột đến nhảy cẫng lên. Cuối cùng, cô ta đành dậm chân nhìn Anh Tư đầy vẻ coi thường, hừm một tiếng lạnh lùng rồi quay ngoắt đi: “Thôi, cho chị luôn đấy.”
Thừa cơ, Anh Tư cười hì hì nói với Bội Bội: “Bội Bội, chờ lát nữa dùng xong chị sẽ trả em nhé!”
Diệp Bội Bội phất phất tay: “Không cần, không cần đâu.” Miệng Bội Bội lẩm bẩm câu gì đó mà nghe xong Tạ Anh Tư muốn phát ói. Chẳng thèm quan tâm, Anh Tư vắt hai chân, nhếch mép cười, suýt chút nữa lại hát thành tiếng hai câu trong bài Khúc thiên du.
Đắc ý chẳng được bao lâu, thực tập sinh mặt đầy mụn trứng cá bay vút đến trước mặt Anh Tư, cái mặt lồi lõm như mặt trăng kề sát người cô, che miệng nói: “Chị Anh Tư, chị còn chưa biết sao?” Khoảng thời gian này Anh Tư thân nhất với Châu Minh.
Anh Tư quay bút, liếc mắt nhìn xéo Châu Minh: “Biết cái gì? Nói mau!”
Châu Minh lấm lét quét mắt khắp văn phòng đang yên tĩnh một lượt, rồi chỉ chỉ vào cánh cửa gỗ hồ đào màu đen của phòng tổng biên: “Cuối cùng thì tổng biên cũng nổi giận, một loạt người sắp bị cắt cổ rồi.” Nói xong tay cậu ta kẻ ngang một đường làm động tác cắt cổ.
Anh Tư hết sức kinh hãi, chớp chớp hai mi mắt: “Hả?”
“Là thật đấy! Tổng biên sẽ buộc thôi việc mấy ngươi phẩm chất kém, thường xuyên đi muộn về sớm, làm việc không nghiêm túc. Mấy người đó đều là những kẻ ‘trên mình còn có người đỡ’, tổng biên thực sự không sợ cường quyền, không cúi đầu trước cái ác, không…”
“Mẹ kiếp, tên heo đó không nghe thấy lời xu nịnh của cậu đâu, nói ít thôi cho chị nhờ.”
Anh Tư hướng về phía cánh cửa gỗ hồ đào, dẩu môi lên nói: “Muốn nịnh, thì ra gõ cánh cửa đó đi.”
Châu Minh bị cười nhạo liền ngượng ngùng, xấu hổ gãi gãi mái tóc ngắn: “Chị Anh Tư, những câu nói này đều là thật…”
Anh Tư trừng mắt nhìn Châu Minh, không khách khí nói, “Phí lời, có câu nịnh hót nào mà không xuất phát từ nội tâm, không nịnh giỏi, sao có thể tiếp tục?”
Châu Minh thật thà cười hì hì hai tiếng, rồi lập tức cúi đầu ghé sát bên Anh Tư ba hoa: “Em còn chưa nói xong. Nghe nói lúc họp, tổng biên vứt một tập tài liệu lên mặt bàn, để người phụ trách của từng bộ phận giải thích vấn đề nội bộ. Sau đó, anh ta chỉ từng người phụ trách một phê bình sâu sắc, lúc cuộc họp kết thúc, mặt ai cũng xám lại…”
“Tôi nói này Châu Minh, sao kiếp này cậu lại đầu thai làm người nhỉ, nên đầu thai làm cái máy nghe trộm mới đúng…” Mồm mép không tha ai, lòng Anh Tư trĩu nặng, cắn chiếc bút chì suy nghĩ. Ái chà chà, chân nhân không lộ tướng, lộ tướng không phải là chân nhân. Khí thế tên công tử bột này lớn thật, đăm chiêu nhìn cánh cửa gỗ hồ đào màu đen đang đóng chặt, Anh Tư tiếp tục trầm tư. Tên Chu Minh này rốt cuộc có gốc gác thế nào? Mang theo cái mặt vịt mà dám đuổi người trên đầu về nhà, những người phụ trách mấy bộ phận đó đều là đồ cổ nhiều năm của tập đoàn, những bậc rất vai vế, hắn cũng dám động vào, cẩn thận trên đường về sẽ bị người ta làm thịt không biết chừng.
Trong đầu Anh Tư tưởng tượng ra cảnh công tử bột bị mấy tên cao to lực lưỡng đánh cho một trận như chuột chạy qua đường. Khuôn mặt trắng trẻo trở thành cái bánh nướng, khiến người khác chỉ muốn bỏ anh ta vào lò, rồi tàn nhẫn nuốt chửng, sau đó sẽ tiêu hóa từ từ.
Cảm giác rõ ràng đến nỗi khiến nước miếng trào ra, Anh Tư vừa định liếm lưỡi thì bị Châu Minh làm gián đoạn: “Chị Anh… Tư, cái bút đó sắp bị chị cắn đứt rồi!”
Tạ Anh Tư hoàn hồn, nuốt nước bọt rồi liếc nhìn chiếc bút chì dính đầy nước miếng của mình. Ôi, suýt chút nữa thì cô coi nó là công tử bột mà nhai vào bụng rồi.
Khuôn mặt của Chu Minh trắng thì có trắng, nhưng thủ đoạn thì không giống với làn da láng mịn đó chút nào, có thể coi như vừa độc vừa cay. Đầu tiên, Chu Minh dùng làn da trắng mê hoặc người khác, sau khi lịch thiệp hoà nhã đi thăm toàn bộ đồng nghiệp trong toà báo, anh ta lặng lẽ mất mấy ngày. Trong mấy ngày đó, đám tội phạm vẫn duy trì lí trí bản năng, cách công tử bột ba mét đã phải cúi đầu nghiêng mình chào hỏi, loại người với IQ 20 nhìn thấy cùng biết đó là hành vi xu nịnh. Dường như Chu Minh rất hài lòng, duy trì nụ cười hoà nhã, gật đầu với đám nịnh thần nhưng cũng không nhiều lời. Tất cả mọi người trong văn phòng chứng kiến cảnh đó, trong lòng ít nhiều hiểu rõ, vị lãnh đạo mới này không phải là một gã giang hồ, cái mặt này không chỉ trắng, ngay cả trái tim nhỏ bé đó cũng trắng. Người tốt, đúng là một người rất, rất tốt.
Tất cả mọi người đều cảm thấy an tâm lại. Trong thời gian làm việc, lúc muốn nấu cháo điện thoại tiếp tục nấu, lúc cần buôn chuyện cứ buôn chuyện, mặc dù đã thay đổi triều đại, những ngày tháng tươi đẹp chẳng phải vẫn còn đó sao? Ngoại trừ Anh Tư, e rằng cả toà báo, chỉ cô là người duy nhất biết bộ mặt thật của Chu Minh, lại còn từng được trải nghiệm qua nữa, có quỷ mới biết hoa trong bụng công tử bột này có bao nhiêu màu. Không chừng, màu sắc trong bảng màu của mấy bạn nhỏ mẫu giáo cũng không nhiều bằng sắc hoa trong bụng anh ta. Vừa nghĩ đến đây, trong văn phòng ấm áp như mùa xuân dường như vừa tràn đến một trận gió lạnh, lạnh đến nỗi khiến Anh Tư sởn da gà.
Ngày thường đầu óc Anh Tư hồ đồ như lọ hồ dán, nhưng lần này đôi mắt đan phượng lại mở to, sáng quắc như mắt cú, chăm chú quan sát động tĩnh trong phòng, chuẩn bị một khi có động tĩnh thì ngay lập tức lui quân.
Lưu Lan và Diệp Bội Bội là hai người bằng mặt nhưng không bằng lòng đối phương. Với họ, sau lưng có tôi thì không có cô và thường xuyên âm thầm đấu đá nhau. Hai người phụ nữ luôn coi mình là người trên sàn catwalk tại Pari, mỗi ngày thay một bộ quần áo. Trời mùa đông, gió bắc thổi vù vù, vậy mà họ còn ngạo mạn chẳng chút ngại ngần đi càn quét khắp hang cùng ngõ hẻm. Sau đó hai người phụ nữ này bắt đầu diện những mẫu váy liền thân đầu hè, trực tiếp bỏ qua show thời trang mùa xuân khiến Anh Tư sợ đến nỗi cuộn chặt chiếc áo dày sụ quanh người. Tạ Anh Tư tự hỏi, rõ ràng máy sưởi đang bật, cô cũng mặc rất nhiều áo, sao vẫn cảm thấy lạnh vào tận xương tuỷ thế này.
Vốn dĩ bà cô Lưu Lan có một số điều cấm kỵ với cái eo thùng phi của mình, nhưng khi thấy váy Diệp Bội Bội càng ngày càng ngắn, hơn nữa mỗi lần Chu Minh nhìn cô ta nụ cười lại càng ấm áp như làn gió xuân. Sự thật chứng minh, người phụ nữ ghen tuông đến hung ác, có thể sánh với chó dại bị dồn ép phát điên, trước mặt có tường rào đnó cũng dám trèo. Đến ngày thứ ba, Lưu Lan cũng quyết định diện đầm bó sát, cổ trễ, hài lòng đợi một câu nói của Chu Minh: “Cô Lưu Lan hôm nay rất đẹp.” Chuyện đó làm cho thân thể đang lạnh run lên của Lưu Lan lại càng run lên kịch liệt, dường như mỗi lỗ chân lông trên người đều vì ở cái tầm tuổi này mà còn được công tử bột chú ý nên cảm thấy thập phần hưng phấn.
Vui thì có vui, nhưng bà cô già vẫn tiếc nuối. Giá mà cổ áo trễ xuống một chút nữa thì có phải càng hoàn mỹ hơn không?
Mấy ngày liền, hai người phụ nữ chào mừng mùa xuân đến sớm vì anh chàng tổng biên mà suýt xảy ra tranh cãi. Điểm này chính Tạ Anh Tư trong lúc đi vệ sinh mới biết. Hôm đó, Anh Tư đi phỏng vấn xong liền quay về tòa báo, uống ừng ực một bình nước ấm. Một lúc sau, vì sự vẫy gọi của bản năng, cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Lúc đứng lên cài quần, cái tai thính của Anh Tư nghe thấy giọng phụ nữ quen thuộc, đó chính là bà cô già và quý cô đỏng đảnh. Nổi hứng, cô dán tai vào cửa phòng vệ sinh nghe trộm.
“Ồ, chị Lan, cái váy này của chị đẹp thì có đẹp, nhưng có điều phải mua size rộng hơn mới đúng chứ.” Quý cô đỏng đảnh đổi mặt, châm chọc cái eo thùng phi của bà cô già.
Lén la lén lút trốn trong phòng vệ sinh, Anh Tư dường như có thể nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt của Lưu Lan.
“Bội Bội à, em không biết rồi, cỡ này là vừa vặn, cánh đàn ông nhìn kiểu đẫy đà của chị mới có hứng. Em xem, bọn học sinh tiểu học ấy, mặc cái váy cứ như đang treo cái bao tải, người nào không biết còn tưởng chuột túi từ vườn thú xổng ra… ha ha…” Trong câu nói của Lưu Lan có hàm ý khác, con chuột túi mà cô ám chỉ chính là quý cô đỏng đảnh. Quý cô đỏng đảnh xưa nay cuồng giảm cân, đi theo con đường người đẹp giơ xương, hai chân giống như hai que củi. Quan Nghiêm từng nói, cứ đến mùa hè, nhìn cái chân que củi của quý cô đỏng đảnh là anh thấy đặc biệt đói.
Anh Tư bụm miệng cười trộm, thầm nghĩ, tên công tử bột này vừa đến là chân que củi tái xuất giang hồ sớm hơn mấy tháng, chắc cái dạ dày của anh Quan cũng đói sớm theo.
Quý cô đỏng đảnh lại cười duyên không khác gì hồ ly tinh, sóng âm kỳ dị làm Anh Tư cảm thấy tai có chút ngứa ngáy, cô ngoáy ngoáy lỗ tai rồi tiếp tục dỏng tai nghe trộm.
“Chị Lan, xem chị nói kìa, bây giờ đàn ông trẻ tuổi thích kiểu con gái như thế, chứ cái kiểu dễ thương trưởng thành như chị Lan ấy mà, chỉ có đàn ông trưởng thành yêu thôi.”
Quý cô đỏng đảnh cũng không phải tay vừa, nói ba câu thì đến hai câu là ám chỉ bà cô già, đi mà tự soi guơng, đã già còn đa tình, eo thì thùng phi mà còn muốn quyến rũ sếp công tử bột, đến cái gấu áo của anh ta bà cô cũng không chạm tới được đâu.
“Chu Minh khen chị một câu mà cứ ngỡ mình mới mười tám tuổi, có thấy tiểu cô nương mười tám nào có dáng tàn tạ như chị không?”
Lưu Lan thấy quý cô đỏng đảnh kiêu ngạo hống hách, vừa định mở miệng kìm hãm uy phong của cô ta, để tiểu hồ ly này hiểu nước gừng già do Lưu Lan cô tự tay ép có thể khử được mùi thịt tanh hồ ly tinh thì không ngờ, có một đám mấy cô gái trẻ văn phòng hỉ hả bước vào, Lưu Lan đành nuốt giận, không nói thêm gì nữa, gượng cười rồi cùng quý cô đỏng đảnh quay về phòng.
Tạ Anh Tư coi như không có chuyện gì xảy ra, bước khỏi nhà vệ sinh, cô đi lang thang bên ngoài một lúc rồi mới quay về văn phòng. Đang huýt sáo đi vào, không ngờ vừa bước đến cửa, Anh Tư thấy Chu Minh cầm bản tài liệu đứng cạnh bàn Quan Nghiêm, đôi mắt nhỏ dài lướt về phía cô, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô một cái. Ánh mắt này như một tia chớp màu bạc lóe lên giữa trời quang, xẻ trái tim cô gái kiên cường ra làm hai mảnh. Lập tức, Anh Tư nuốt cái huýt sáo đang thổi được một nửa vào bụng, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ tỏ vẻ chăm chỉ làm việc, trong lòng run run nghĩ, yêu quái lộng hành, cuối tuần này phải nhanh chóng đi chùa cầu bồ tát tránh tà mới được.
Đầu cúi xuống, thấp đến nỗi chóp mũi gần chạm mặt bàn, đôi tai của Anh Tư lại như ăng-ten hoạt động không ngừng, kéo dài rồi lại kéo dài. Nghe ra, không khí văn phòng dường như khá vui vẻ.
Cô nàng đỏng đảnh Bội Bội hăng hái nói truớc: “Tổng biên tập, hôm nào sau giờ tan ca, chúng em mời anh đi ăn nhé? Mọi người rất vui khi anh đến đây.” Anh Tư ngồi kế bên nghe thấy vậy, rất bức xúc thầm trách Diệp Bội Bội: Đó là lòng ham muốn của mình cô, còn không biết sĩ diện kéo cả người khác vào cuộc.
“Được, mọi người cứ lên lịch trước, nhất định tôi sẽ đi.” Chu Minh cười nhẹ, giọng nói ấm áp, khiến cái mặt bự phấn của mấy cô nàng ngồi đó được dịp ửng hồng hết cả lên.
“Tổng biên, nói lời phải giữ lời đó nha…” Lưu Lan không muốn bị bỏ rơi cũng lên tiếng, chữ “nha” bị kéo dài khiến tất cả mọi người đều sởn hết da gà, nói đi cũng phải nói lại, có ai mà chịu được trâu vừa già vừa to giả vẻ làm nũng dễ thương.
Tình yêu quả nhiên làm con người điên loạn, Anh Tư thầm thở dài. Liếc nhìn bóng lưng cao to của công tử bột, lại quay sang nhìn cái vẻ mạnh mẽ gần như muốn ăn tươi nuốt sống công tử bột của bà cô già và quý cô đỏng đảnh, Anh Tư lắc đầu cảm thán, hai kẻ si tình các người, đem hổ dữ ra cưng chiều như thỏ trắng, cẩn thận đến lúc bị cắt cổ mà cũng không hiểu vì đâu.
Sự thật chứng minh, một Anh Tư đại bộ phận thời gian ngu ngốc không chịu nổi, lần này như nữ Gia Cát tái thế, cuộc tụ họp nịnh thần lần này còn chưa định ngày thì công tử bột đã ra tay.
Mấy ngày Chu Minh im hơi lặng tiếng đó, đa phần thời gian đều nhốt mình trong phòng xem các loại tài liệu của tòa báo, từ tài chính đến cơ cấu nhân viên, sự bố trí sắp xếp các bộ phận, xem cặn kẽ tỉ mỉ bất kể lớn nhỏ. Sau khi đọc xong, anh đứng bên cửa sổ nhìn dòng xe cộ đi lại như mắc cửi phía dưới, bầu không khí sâu lắng, vạn vật cũng như đang chờ tín hiệu của gió xuân, không còn bao lâu nữa, màu xanh mướt sẽ bao phủ cả đất trời rộng lớn.
Phụ trách các bộ phận được nhanh chóng triệu tập và tiến hành cuộc họp nội bộ. Tất nhiên, một phóng viên nhỏ bé như Anh Tư từ truớc đến nay đều nhân lúc lãnh đạo họp mà đánh một giấc ngon lành, lần này chắc sẽ được ngủ rất lâu đây. Anh Tư không biết đã ngủ đuợc bao lâu rồi. Lúc tỉnh dậy, đầu óc cô rối bù như tổ quạ, trên trán có một quầng đỏ to như nắm tay, cô dụi mắt, đang cạy gỉ mắt thì thấy mấy người bước vào phòng làm việc với sắc mặt kì lạ, đi đầu là Chu Minh.
Đầu óc cô gái kiên cường sau khi ngủ dậy thường ở trạng thái chờ máy. Tóc tai cứ bù xù như vậy, Tạ Anh Tư nheo đôi mắt mơ màng nhìn tất cả mọi người. Thực ra, trong đầu cô đang trống rỗng, hoàn toàn không biết một hòn đá lớn trên trời sắp rơi trúng vào cái đầu tổ chim của mình.
Chu Minh nhìn Anh Tư, quay đầu định đi về văn phòng, nhưng mới đi được vài bước, anh chau mày quay người lại, lạnh lùng nói với Diệp Bội Bội: “Cô Diệp, cô có lược không?”
Lần này, Diệp Bội Bội rốt cuộc cũng được lĩnh giáo bản chất hổ báo của công tử bột, chớp chớp đôi mắt to long lanh kinh sợ đáp: “Tổng… tổng biên, tóc em rất… rối sao?”
“Tôi hỏi cô có lược không?” Con hùm dữ khoác bộ da thỏ bắt đầu không giữ được bình tĩnh.
“À… có… em còn có gương, son môi…” Đến lượt đầu óc quý cô đỏng đảnh trống rỗng.
Vẻ mặt u ám, Chu Minh chỉ vào Anh Tư vẫn đang mơ màng, lạnh lùng nói: “Đưa cho cô ấy, để cô ấy chải đầu.” Rồi ngay lập tức quay người bước vào phòng riêng.
“Để cô ấy chải đầu”, câu nói này lập tức khiến Anh Tư tỉnh hẳn. Mọi người có mặt ở đó liền đổ dồn ánh mắt vào mái tóc ngắn như mào gà của cô, có mấy lọn tóc còn chống lại sự ảnh hưởng của lực hấp dẫn, kiên trì treo lơ lửng giữa không trung. Chứng kiến cảnh ấy, tất cả mọi người đều không nhịn được mà nén tiếng cười. Diệp Bội Bội lấy tay che miệng, cầm chiếc lược đặt lên bàn Anh Tư chế nhạo: “Chị Anh Tư, có cần thêm gương không?”
Trong cuộc đời này, từ trước đến nay cô gái kiên cường luôn bị người khác cười nhạo, đến lúc nào đổi ngược lại mà đi cười người khác đây. Hỡ khí trong lòng Anh Tư bỗng chốc tăng lên ngùn ngụt, giống như sắp phun trào như dung nham núi lửa, thậm chí suýt chút nữa thì đem tất cả cái đám người vô lương tâm này nuốt chửng. Còn cười gì nữa, cẩn thận canh ba nửa đêm ta giả làm ma nữ hù chết cả đám không có trái tim các người. Cứ nghĩ đến cái mặt cười của Chu Minh, cô gần như muốn đá cho anh một cái bay lên tận cung trăng bầu bạn cùng chị Hằng.
Anh Tư giả vờ cười cầm chiếc lược, nho nhã nói: “Ai da, không cần, tôi chải đây, chải đây. Mười hôm nay chưa gội đầu rồi, ngứa quá…” Còn chưa đợi Diệp Bội Bội ngăn lại, cô đã cầm cái lược gỗ cào cào lên mớ tóc rối, vừa chải vừa nói: “Nhiều dầu quá… còn có cả gàu nữa… Cứ mười một ngày chưa gội thì sẽ thế này đấy mà…”
Diệp Bội Bội thấy Tạ Anh Tư ghê rợn như vậy, nhìn chiếc lược gỗ đào loại một của mình đang bị chà đạp, sốt ruột đến nhảy cẫng lên. Cuối cùng, cô ta đành dậm chân nhìn Anh Tư đầy vẻ coi thường, hừm một tiếng lạnh lùng rồi quay ngoắt đi: “Thôi, cho chị luôn đấy.”
Thừa cơ, Anh Tư cười hì hì nói với Bội Bội: “Bội Bội, chờ lát nữa dùng xong chị sẽ trả em nhé!”
Diệp Bội Bội phất phất tay: “Không cần, không cần đâu.” Miệng Bội Bội lẩm bẩm câu gì đó mà nghe xong Tạ Anh Tư muốn phát ói. Chẳng thèm quan tâm, Anh Tư vắt hai chân, nhếch mép cười, suýt chút nữa lại hát thành tiếng hai câu trong bài Khúc thiên du.
Đắc ý chẳng được bao lâu, thực tập sinh mặt đầy mụn trứng cá bay vút đến trước mặt Anh Tư, cái mặt lồi lõm như mặt trăng kề sát người cô, che miệng nói: “Chị Anh Tư, chị còn chưa biết sao?” Khoảng thời gian này Anh Tư thân nhất với Châu Minh.
Anh Tư quay bút, liếc mắt nhìn xéo Châu Minh: “Biết cái gì? Nói mau!”
Châu Minh lấm lét quét mắt khắp văn phòng đang yên tĩnh một lượt, rồi chỉ chỉ vào cánh cửa gỗ hồ đào màu đen của phòng tổng biên: “Cuối cùng thì tổng biên cũng nổi giận, một loạt người sắp bị cắt cổ rồi.” Nói xong tay cậu ta kẻ ngang một đường làm động tác cắt cổ.
Anh Tư hết sức kinh hãi, chớp chớp hai mi mắt: “Hả?”
“Là thật đấy! Tổng biên sẽ buộc thôi việc mấy ngươi phẩm chất kém, thường xuyên đi muộn về sớm, làm việc không nghiêm túc. Mấy người đó đều là những kẻ ‘trên mình còn có người đỡ’, tổng biên thực sự không sợ cường quyền, không cúi đầu trước cái ác, không…”
“Mẹ kiếp, tên heo đó không nghe thấy lời xu nịnh của cậu đâu, nói ít thôi cho chị nhờ.”
Anh Tư hướng về phía cánh cửa gỗ hồ đào, dẩu môi lên nói: “Muốn nịnh, thì ra gõ cánh cửa đó đi.”
Châu Minh bị cười nhạo liền ngượng ngùng, xấu hổ gãi gãi mái tóc ngắn: “Chị Anh Tư, những câu nói này đều là thật…”
Anh Tư trừng mắt nhìn Châu Minh, không khách khí nói, “Phí lời, có câu nịnh hót nào mà không xuất phát từ nội tâm, không nịnh giỏi, sao có thể tiếp tục?”
Châu Minh thật thà cười hì hì hai tiếng, rồi lập tức cúi đầu ghé sát bên Anh Tư ba hoa: “Em còn chưa nói xong. Nghe nói lúc họp, tổng biên vứt một tập tài liệu lên mặt bàn, để người phụ trách của từng bộ phận giải thích vấn đề nội bộ. Sau đó, anh ta chỉ từng người phụ trách một phê bình sâu sắc, lúc cuộc họp kết thúc, mặt ai cũng xám lại…”
“Tôi nói này Châu Minh, sao kiếp này cậu lại đầu thai làm người nhỉ, nên đầu thai làm cái máy nghe trộm mới đúng…” Mồm mép không tha ai, lòng Anh Tư trĩu nặng, cắn chiếc bút chì suy nghĩ. Ái chà chà, chân nhân không lộ tướng, lộ tướng không phải là chân nhân. Khí thế tên công tử bột này lớn thật, đăm chiêu nhìn cánh cửa gỗ hồ đào màu đen đang đóng chặt, Anh Tư tiếp tục trầm tư. Tên Chu Minh này rốt cuộc có gốc gác thế nào? Mang theo cái mặt vịt mà dám đuổi người trên đầu về nhà, những người phụ trách mấy bộ phận đó đều là đồ cổ nhiều năm của tập đoàn, những bậc rất vai vế, hắn cũng dám động vào, cẩn thận trên đường về sẽ bị người ta làm thịt không biết chừng.
Trong đầu Anh Tư tưởng tượng ra cảnh công tử bột bị mấy tên cao to lực lưỡng đánh cho một trận như chuột chạy qua đường. Khuôn mặt trắng trẻo trở thành cái bánh nướng, khiến người khác chỉ muốn bỏ anh ta vào lò, rồi tàn nhẫn nuốt chửng, sau đó sẽ tiêu hóa từ từ.
Cảm giác rõ ràng đến nỗi khiến nước miếng trào ra, Anh Tư vừa định liếm lưỡi thì bị Châu Minh làm gián đoạn: “Chị Anh… Tư, cái bút đó sắp bị chị cắn đứt rồi!”
Tạ Anh Tư hoàn hồn, nuốt nước bọt rồi liếc nhìn chiếc bút chì dính đầy nước miếng của mình. Ôi, suýt chút nữa thì cô coi nó là công tử bột mà nhai vào bụng rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook