Em Là Của Anh, Bây Giờ Và Mãi Mãi
-
Chương 2
Bỗng cậu ta quay ngoắt 90 độ, đi xuống bàn thứ tư, đưa món quà cho Thu Phương - ngọc nữ 10A1 – nổi tiếng xinh xắn và body chuẩn. Phương đỏ mặt, cười ngượng. Để đáp lại tình cảm của Hoàng, Phương mi vào má cậu, cậu nở nụ cười mãn nguyện. Các girl thì mắt trợn ngược lên ganh tị, ngoại trừ Quỳnh, Thư thì làm bộ ngạc nhiên như là không có gì.
Tận mắt chứng kiến cảnh ấy, Quỳnh đã buồn lại càng buồn thêm. Thư thì thầm:”rút lui đi, người ta có gà bông rùi mà “.
“….”
“Thưa qúy cô, tôi có vinh dự được tặng món quà này cho cô không ạ ?”
“Hả?”
Giọng nói này…? Ngước mắt lên, Quỳnh giật nảy người khi thấy …thấy… Vũ Khải Minh. Tay cậu ta cầm một hộp quà nhỏ nhỏ xinh xinh, được bọc rất cẩn thận, cùng chiếc nơ đỏ tươi cài trên góc trái của hộp. Cô cười, vẻ lưỡng lự:
“Minh, sao cậu lại…?”
“Ồ, đơn giản là tớ …tớ có cảm tình với cậu. Tối nay cậu đi đón giáng sinh với tớ chứ? Không có bài tập mà !”
Xung quanh bắt đầu bàn tán, có người còn ngất xỉu vì shock
“Ơ…ừm…cũng được!”
“Có thể cả Hoàng và Phương cũng sẽ đi đấy, mà cậu nhận quà của tớ nha, tớ mỏi tay quá kakaka”
“Ừ, cảm ơn cậu !”
Minh cười rạng rỡ - một nụ cười thiên thần mà nếu như girl nào không may nhìn thấy thì cứ gọi là đổ rầm rầm.
Tối hôm ấy…
“Quỳnh ơi, tớ tới đón cậu nha !”
“Ừm, thôi, mình tự đi cũng được !”
“Thui nào, đi 1 mình nguy hiểm lắm, với lại tớ đang đứng chờ ở trước cổng nhà cậu nè !”
“Ơ… thôi được rồi, đợi tớ chút xíu vậy !”
Cô tắt máy, chạy vội ra cổng, hai hotboy với hai chiếc xe điện một yên Seeyes đời mới nhất đang đứng trước cổng nhà cô. Mắt Hoàng đăm đăm nhìn cô, nhưng cô vờ ngó lơ đi chỗ khác. Minh cuống quýt:
“Lên xe đi Quỳnh!”
“Ừm…”
“Nào, đi thôi !”
Tại công viên Clover…
“Hoàng! Quỳnh! 2 người ngồi đây đợi tôi mua trà sữa nha !”
Minh chạy vội đi. Giờ chỉ còn lại cô và Hoàng. Để phá tan sự im lặng buồn tẻ, cô hỏi:
“Phương không đi được hả Hoàng?”
“Phương phải đi hoc thêm !” Hoàng lạnh lùng nói.
“Tiếc quá…”
Ít khi được nói chuyện với Hoàng, cô thấy hồi hộp và ngượng đến lạ lùng. Dưới ánh đèn, đôi mắt cô sáng long lanh như những vì tinh tú trên trời cao. Hoàng chợt bắt gặp ánh mắt ấy, lòng dâng lên một cảm xúc khó tả…
“Giá như anh gặp em trước lúc anh chưa có ai…giá như chưa từng yêu để không phải đau như vậy. Anh biết em trong lúc này…đau đớn khi phải xa anh…Nhưng hãy tin rằng rồi mai đây có người hơn anh…”
Tiếng chuông điện thoại của Hoàng bỗng vang lên, phá tan cảm xúc đang đến phần cao trào của hai người
“Phương à, có chuyện gì thế?”
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng nói dịu dàng
“Hoàng ơi, cậu đón tớ được không? Tớ đi bộ về sợ lắm! Tụi mình sẽ cùng đi đón giáng sinh ha!”
“Ừ, mình đến ngay!”
“Chỉ tụi mình thui nha!”
Hoàng liếc nhìn Quỳnh đang ngồi im thin thít, rồi ngập ngừng nói:
“Ừ, được rồi, tớ chiều ý cậu! “
Cậu nhờ cô xin lỗi Minh. Quỳnh gật đầu đồng ý, tuy thế nhưng trong lòng cô buồn tênh.. Ban nãy, cô đã nghe được cuộc điện thoại của Hoàng và Phương...
“Tôi mang trà sữa về rùi nè! Ủa, Hoàng đâu rùi, Quỳnh?”
“Cậu ấy có việc, nhờ tớ nhắn cậu là cậu ấy "xin phép" về trước.”
“Biết ngay mà, tên này chỉ biết có bạn gái hắn thôi!”
Minh đưa cốc trà sữa cho Quỳnh rồi rủ cô đi dạo. Đang buồn, đi dạo là hay nhất. Nghĩ vậy nên cô khẽ gật đầu.
Nhưng kì lạ là cứ chốc chốc cậu lại xem đồng hồ, miệng lẩm bẩm :"Sao lâu đến giờ thế nhỉ?". Lần xem cuối cùng cũng là lúc cậu nhóc “ra quyết định”
“Quỳnh, hãy nhắm mắt lại, đi theo sự chỉ dẫn của tớ nhé!”
Quỳnh ngờ vực, miễn cưỡng làm theo. Khi cô mở mắt ra cũng là lúc, đôi bạn trẻ đang đứng trên một phiến đá cao ngất ngưởng . Cô sợ hãi, vì có thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Bỗng có một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay cô:
“Cậu đừng sợ, đã có tớ đây mà! Đừng sợ gì ha!”
Không hiểu sao…cô lại không muốn dứt ra khỏi bàn tay đó. Cô thấy an lòng hơn khi có Minh ở bên.
Bất chợt...Bùm...Bùm...bùm...
Ngước nhìn lên, cô đã thấy ngay những màn pháo hoa đặc sắc, nhưng ấn tượng nhất với Quỳnh vẫn là một bông pháo khi bắn lên, hiện ra chữ: VŨ KHẢI MINH ♥ ĐỖ THÚY QUỲNH
“Quỳnh ơi...cậu...có...thích...không?” Minh ngượng ngùng.
Tận mắt chứng kiến cảnh ấy, Quỳnh đã buồn lại càng buồn thêm. Thư thì thầm:”rút lui đi, người ta có gà bông rùi mà “.
“….”
“Thưa qúy cô, tôi có vinh dự được tặng món quà này cho cô không ạ ?”
“Hả?”
Giọng nói này…? Ngước mắt lên, Quỳnh giật nảy người khi thấy …thấy… Vũ Khải Minh. Tay cậu ta cầm một hộp quà nhỏ nhỏ xinh xinh, được bọc rất cẩn thận, cùng chiếc nơ đỏ tươi cài trên góc trái của hộp. Cô cười, vẻ lưỡng lự:
“Minh, sao cậu lại…?”
“Ồ, đơn giản là tớ …tớ có cảm tình với cậu. Tối nay cậu đi đón giáng sinh với tớ chứ? Không có bài tập mà !”
Xung quanh bắt đầu bàn tán, có người còn ngất xỉu vì shock
“Ơ…ừm…cũng được!”
“Có thể cả Hoàng và Phương cũng sẽ đi đấy, mà cậu nhận quà của tớ nha, tớ mỏi tay quá kakaka”
“Ừ, cảm ơn cậu !”
Minh cười rạng rỡ - một nụ cười thiên thần mà nếu như girl nào không may nhìn thấy thì cứ gọi là đổ rầm rầm.
Tối hôm ấy…
“Quỳnh ơi, tớ tới đón cậu nha !”
“Ừm, thôi, mình tự đi cũng được !”
“Thui nào, đi 1 mình nguy hiểm lắm, với lại tớ đang đứng chờ ở trước cổng nhà cậu nè !”
“Ơ… thôi được rồi, đợi tớ chút xíu vậy !”
Cô tắt máy, chạy vội ra cổng, hai hotboy với hai chiếc xe điện một yên Seeyes đời mới nhất đang đứng trước cổng nhà cô. Mắt Hoàng đăm đăm nhìn cô, nhưng cô vờ ngó lơ đi chỗ khác. Minh cuống quýt:
“Lên xe đi Quỳnh!”
“Ừm…”
“Nào, đi thôi !”
Tại công viên Clover…
“Hoàng! Quỳnh! 2 người ngồi đây đợi tôi mua trà sữa nha !”
Minh chạy vội đi. Giờ chỉ còn lại cô và Hoàng. Để phá tan sự im lặng buồn tẻ, cô hỏi:
“Phương không đi được hả Hoàng?”
“Phương phải đi hoc thêm !” Hoàng lạnh lùng nói.
“Tiếc quá…”
Ít khi được nói chuyện với Hoàng, cô thấy hồi hộp và ngượng đến lạ lùng. Dưới ánh đèn, đôi mắt cô sáng long lanh như những vì tinh tú trên trời cao. Hoàng chợt bắt gặp ánh mắt ấy, lòng dâng lên một cảm xúc khó tả…
“Giá như anh gặp em trước lúc anh chưa có ai…giá như chưa từng yêu để không phải đau như vậy. Anh biết em trong lúc này…đau đớn khi phải xa anh…Nhưng hãy tin rằng rồi mai đây có người hơn anh…”
Tiếng chuông điện thoại của Hoàng bỗng vang lên, phá tan cảm xúc đang đến phần cao trào của hai người
“Phương à, có chuyện gì thế?”
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng nói dịu dàng
“Hoàng ơi, cậu đón tớ được không? Tớ đi bộ về sợ lắm! Tụi mình sẽ cùng đi đón giáng sinh ha!”
“Ừ, mình đến ngay!”
“Chỉ tụi mình thui nha!”
Hoàng liếc nhìn Quỳnh đang ngồi im thin thít, rồi ngập ngừng nói:
“Ừ, được rồi, tớ chiều ý cậu! “
Cậu nhờ cô xin lỗi Minh. Quỳnh gật đầu đồng ý, tuy thế nhưng trong lòng cô buồn tênh.. Ban nãy, cô đã nghe được cuộc điện thoại của Hoàng và Phương...
“Tôi mang trà sữa về rùi nè! Ủa, Hoàng đâu rùi, Quỳnh?”
“Cậu ấy có việc, nhờ tớ nhắn cậu là cậu ấy "xin phép" về trước.”
“Biết ngay mà, tên này chỉ biết có bạn gái hắn thôi!”
Minh đưa cốc trà sữa cho Quỳnh rồi rủ cô đi dạo. Đang buồn, đi dạo là hay nhất. Nghĩ vậy nên cô khẽ gật đầu.
Nhưng kì lạ là cứ chốc chốc cậu lại xem đồng hồ, miệng lẩm bẩm :"Sao lâu đến giờ thế nhỉ?". Lần xem cuối cùng cũng là lúc cậu nhóc “ra quyết định”
“Quỳnh, hãy nhắm mắt lại, đi theo sự chỉ dẫn của tớ nhé!”
Quỳnh ngờ vực, miễn cưỡng làm theo. Khi cô mở mắt ra cũng là lúc, đôi bạn trẻ đang đứng trên một phiến đá cao ngất ngưởng . Cô sợ hãi, vì có thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Bỗng có một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay cô:
“Cậu đừng sợ, đã có tớ đây mà! Đừng sợ gì ha!”
Không hiểu sao…cô lại không muốn dứt ra khỏi bàn tay đó. Cô thấy an lòng hơn khi có Minh ở bên.
Bất chợt...Bùm...Bùm...bùm...
Ngước nhìn lên, cô đã thấy ngay những màn pháo hoa đặc sắc, nhưng ấn tượng nhất với Quỳnh vẫn là một bông pháo khi bắn lên, hiện ra chữ: VŨ KHẢI MINH ♥ ĐỖ THÚY QUỲNH
“Quỳnh ơi...cậu...có...thích...không?” Minh ngượng ngùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook