Editor: Nana Trang

Nam Tinh đi qua, nhìn thấy Ứng Khúc Hòa đi vào. Cô ấy nhìn sang Tây Mễ, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Ứng Khúc Hòa: "Hai người quen nhau?"

Lời này ngược lại khiến cho Ứng Khúc Hòa khó chịu, "Câu này hẳn nên để tôi hỏi mới phải."

Tây Mễ xen vào nói: "Cái đó... Anh Ứng, tôi gặp chị ấy ở chỗ nộp hồ sơ tham gia "Mỹ vị Trung Hoa", là trùm mỹ thực vô cùng nổi tiếng trên blog, phòng bếp nhỏ Nam Tinh."

"Không nhìn ra cô Nam còn có sở thích này."

Ứng Khúc Hòa từng xem thực đơn của "Phòng bếp nhỏ Nam Tinh", không có sáng tạo, không có ý tưởng mới, sắp xếp tuân thủ quy cũ.

Điều khiến anh bất ngờ chính là, phòng bếp nhỏ Nam Tinh, lại là chính Nam Tinh.

"Khúc Hòa, anh đây là đang chó chê mèo lắm lông đấy à?" Ánh mắt Nam Tinh dừng ở trên tay anh, nhoẻn miệng cười: "Tay của anh, có hóa thành Cửu Âm Bạch Cốt trảo tôi cũng nhận ra."

Ánh mắt Ứng Khúc Hòa vô thức liếc sang Tây Mễ.

Tây Mễ ngồi ở trên ghế, ngửa đầu nhìn đôi nam nữ đang "giương cung bạt kiếm", đột nhiên cảm thấy cái cô Nam Tinh này và anh Ứng rất xứng đôi. So với tay Ứng Khúc Hòa, cô càng thích mái tóc đen kia của Nam Tinh hơn, thật là đẹp.

Cô chưa bao giờ dám xa xỉ nghĩ mình có thể nuôi tóc dài, cho dù trốn hôn, suy nghĩ của cô vẫn bị ông già Tây giam cầm.

Cô theo bản năng sờ sờ đầu tóc ngắn của mình.

Cảm giác tự ti tự nhiên sinh ra.

Nam Tinh hắt hơi một cái, xoa xoa đầu mũi đỏ au, lạnh lùng liếc Ứng Khúc Hòa một cái: "Sao mỗi lần thấy tôi đều như thấy kẻ địch vậy, có thể cho chút sắc mặt vui vẻ được không?" Cô ấy nhìn Ứng Khúc Hòa, thấy trên hai chân anh toàn là bùn thì hiểu ra: "Không phải hai người vừa từ trên núi xuống đấy chứ? Về khách sạn? Tôi lái xe đưa hai người về."

Ứng Khúc Hòa còn chưa mở miệng từ chối, Tây Mễ đã giành nói: "Cảm ơn chị Nam!"

...

Ứng Khúc Hòa bảo tạm thời có việc, không về cùng hai cô, tự mình rời đi trước.

Tây Mễ dính ánh sáng của anh, ngược lại ngồi trên xe Nam Tinh.

Nam Tinh mắt nhìn thẳng lái xe, tùy tiện tìm chủ đề hỏi Tây Mễ: "Ngày mai sẽ thi đấu, cô nghĩ ra thực đơn chưa?"

Bị người đẹp hỏi như vậy, Tây Mễ không hề giấu diếm gật đầu nói: "Nghĩ ra rồi, tôi quyết định làm gạch cua nấm dại."

"Gạch cua nấm dại?" Nam Tinh nhếch môi: "Đừng độc chết giám khảo đấy."

Trong lời nói rõ ràng mang theo ý giễu cợt.

Tây Mễ vội vàng giải thích nói: "Không có không có, nấu gạch cua chung với nấm dại sẽ không bị ngộ độc. Tôi cho rằng món ăn dự thi không chỉ có sắc hương vị, sáng tạo cũng là điểm rất quan trọng."

"Tôi hỏi cô cái gì cô đáp cái đó. Cô đừng quên, tôi cũng là người dự thi, cô không sợ tôi lấy trộm thực đơn của cô sao?" Nam Tinh nói chuyện không có chút khách sáo, điểm này ngược lại có chút giống Ứng Khúc Hòa.

Tây Mễ sửng sốt một chút, nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào, rất lâu sau mới nói: "Tôi tin chị, chị là bạn của anh Ứng."

Nam Tinh đột nhiên cười lên, giống như nghe thấy một truyện cười vậy, "Ai nói với cô chúng tôi là bạn?"

"Vậy thì là...?" Tây Mễ có điểm khó hiểu.

Nam Tinh không cười nữa, thần sắc nặng nề nói: "Tôi là đối tượng hẹn hò của anh ta, còn chưa tới mức là bạn bè, hai chúng tôi vẫn đang trong thời gian tìm hiểu lẫn nhau, nếu không có gì ngoài ý muốn thì cuối năm sẽ kết hôn."

"..." Tây Mễ đầu đầy mây đen.

Cho nên đây là... cái quỷ gì vậy? Không phải là bạn bè? Nếu không có gì ngoài ý muốn thì cuối năm kết hôn?

Trái tim Tây Mễ trầm xuống, lại cảm thấy chị Nam và anh Ứng rất xứng đôi, xúc động phát ra từ tận đáy lòng: "Chị Nam, hai người nhất định có thể kết hôn với nhau, tính cách của chị và anh Ứng có chút... giống, đây có lẽ chính là tính cách phu thê nhỉ?"

Nam Tinh cười mà không nói.

Trở lại khách sạn trong lòng Tây Mễ có chút trống rỗng, cụ thể thì rất khó diễn tả bằng lời là cảm giác gì. Cô ôm cái gùi trở lại sân nhỏ của khách sạn, ngồi ở dưới cây đa một lát, bà chủ dọn dẹp phòng xong đi ra, nhìn thấy cô thì đi tới đá cô một cái: "Cô nàng thối, em còn biết quay về hả?"

Bà chủ liếc nhìn bốn phía, hỏi cô: "Cậu Ứng đâu? Không về cùng em à?"

Nhớ tới Nam Tinh, cô có chút buồn bã mà lắc đầu.

Bà chủ ngồi xuống bên cạnh cô, dùng cùi chõ đụng đụng vào cô mấy cái: "Mễ Mễ, chị cảm thấy cậu Ứng đối với em có chút đặc biệt, có phải cậu ta thích em không?"

Lỗ tai Tây Mễ nóng lên: "Làm sao có thể... Anh ấy là ông chủ lớn, em chỉ là... chỉ là làm thuê cho anh ấy. Anh ấy là nhà mỹ thực, em là đầu bếp, chẳng qua đồ ăn em làm vừa vặn hợp khẩu vị của anh ấy mà thôi."

"Là vậy sao?" Bà chủ xoa bụng mình nói: "Có câu châm ngôn là... Nếu muốn bắt lấy trái tim người đàn ông, trước tiên phải bắt lấy dạ dày của người đó, cái miệng độc kia của cậu Ứng đã dìm chết toàn bộ đầu bếp ở trấn cổ này, vậy mà lại cảm thấy vị đồ ăn em nấu không tệ, điều này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ đồ ăn em làm hợp khẩu vị cậu ta, em đã bắt được dạ dày cậu ta, trái tim còn xa vời sao?"

"... Đúng vậy đó, bắt được miệng và dạ dày của lão Khúc, trái tim sẽ không còn xa nữa, khụ khụ..."

Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói ậm ờ.

Tây Mễ và bà chủ đồng thời quay đầu lại, không biết Điềm Giản đứng ở sau lưng hai người từ lúc nào, một tay ôm túi giấy, một tay cầm một bánh củ cải chiên, miệng đầy đồ ăn, lúc nói chuyện bọt bơ bay loạn, vì nói quá nhanh mà dẫn đến bị sặc.

Điềm Giản quệt quệt miệng đi qua ngồi xuống, chia hai cái bánh củ cải chiên còn lại trong túi cho bà chủ và Tây Mễ. Sau đó dùng đôi tay đầy dầu mỡ nắm lấy tay Tây Mễ, hơi nhíu mày, muốn nói lại thôi.

Bà chủ và Tây Mễ ngừng thở đợi cô gái nói chuyện.

Rất lâu sau, Điềm Giản một tay che miệng, nhỏ giọng nói: "Mễ Mễ, mình nói cho cậu một bí mật nhé."

Ra vẻ thần bí khiến bầu không khí có chút khẩn trương, trong không khí tự dưng sinh một chút tiết tấu nhanh chóng, kéo theo tốc độ gặm bánh của bà chủ và Tây Mễ cũng nhanh theo.

"Lão Khúc... là... lão... xử... nam..."

Điềm Giản nói xong hít sâu một hơi, dường như nói ra một bí mật lớn, cơ thể rốt cục cũng nhẹ nhõm.

"Phụt..."

"Phì..."

Tây Mễ và bà chủ bị sặc, đồng thời phun thức ăn trong miệng ra.

Sau đó đề tài này được Điềm Giản và bà chủ triển khai thảo luận kịch liệt hơn. Bà chủ nắm lấy tay Tây Mễ nói: "Chuyện lão xử nam nhất định sẽ không tốt mấy, cái này cần phải cẩn thận, chung sống trước hôn nhân là điều cần thiết, bồi dưỡng tình cảm."

Điềm Giản nhíu mày nghiêm trang nói: "Lão Ứng nhà em cũng là lái xe từ nhỏ lái đến già*, nhưng lợi hại."

(* t đi hỏi câu này thì được có nghĩa là phóng đãng, dâm đãng ~~~)

Tây Mễ đột nhiên cảm thấy đề tài này thật sự nhạy cảm, nhất là được nói ra từ trong miệng Điềm Giản, cô có hơi không thể nhìn thẳng "cô gái" nhìn như ngây ngốc ngơ ngác này rồi.

Bà chủ thấy mặt Tây Mễ hây hây đỏ thì đẩy cô một cái: "Cô gái nhỏ có gì mà phải ngại? Chuyện kết hôn này, không nhất định phải tìm người có nhan sắc, chủ yếu là đối tốt với em, chăm lo việc nhà, nghề nghiệp đơn giản, biết không?"

"..."

Chủ đề này kéo đi xa quá rồi!!

Buổi tối Ứng Khúc Hòa trở về khách sạn, Tây Mễ đứng ở trong quầy giúp đỡ tính sổ.

Trong tay Ứng Khúc Hòa mang theo một túi giấy MORD, đi tới để ở trên quầy, giao cho Tây Mễ.

Nhãn hiệu giày này rất đắt, giá của một đôi giày lên đến bốn con số.

Tây Mễ liếc nhìn cái túi, mở hộp giày ra nhìn đôi giày vải thêu hoa thủ công đế mềm kiểu Trung nằm ở trong, mẫu thêu trông rất sống động, thành giày hẹp rộng đều nhau, khoảng cách mũi kim khâu đều ngay ngắn.

"MORD lại có giày vải kiểu Trung?" Tây Mễ ngước nhìn Ứng Khúc Hòa, trong ánh mắt tràn ngập nghi ngờ, có phải anh muốn để tôi xem giúp anh đôi này là thật hay giả phải không? Nhất định là giả, nhãn hiệu này là nhãn hiệu nổi tiếng ở Pháp đấy, sao lại có giày vải được? Nhưng chế tác không tệ chút nào, có lẽ Điềm Giản sẽ thích."

"Đúng là hàng nhái, đi ngang qua một shop giày nhân tiện mua luôn." Ngón tay thon dài của Ứng Khúc Hòa gõ ở trên quầy, thúc giục cô: "Mang thử xem, có vừa chân không, trận đấu ngày mai không thể quá khó coi được."

Tây Mễ cầm đôi giày vải thủ công tinh mỹ này lên, yêu thích không buông tay: "Mua cho tôi?" Cô ôm giày vải đi ra khỏi quầy, ngồi ở trên ghế dài thử xem, rất vừa chân, ngước mặt lên nhìn anh hỏi: "Bao nhiêu tiền vậy? Thủ công của đôi này không tệ, cho dù là hàng nhái cũng là hàng có tâm, có rẻ không?"

"Không mắc, chín mươi chín."

"Ừm, vậy thì trừ một trăm vào trong tiền lương của tôi đi, một đồng thừa cho anh làm phí đi đường." Tây Mễ cười híp mắt, mang giày mới đi một vòng, rất mềm mại, hoa văn dường như từ trong đôi giày bay ra ngoài, đi một vòng rồi dừng lại ở trước mặt Ứng Khúc Hòa, gãi gãi ót nói: "Anh Ứng, vẻ ngoài anh nhìn thì hung dữ nhưng thật ra đối đãi với người ta rất tốt, cảm ơn anh nha."

"Trận đấu ngày mai thi cho tốt vào, coi như báo đáp tôi, đồ ăn của cô tôi rất thích." Ứng Khúc Hòa khựng lại chút rồi nói, "Là ông chủ của Ứng Thực Hiên, tôi tôn trọng mỗi một đầu bếp có năng lực, xem họ là bạn bè, là ruột thịt."

Nghe anh nói chuyện Tây Mễ ngửa mặt lên rất mỏi cổ, cô dứt khoát cúi đầu xuống, ánh mắt lơ đãng dừng lại chỗ bụng anh thì lập tức nhớ tới câu "việc tốt" của bà chủ, hai má lập tức hồng lên, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.

Cô thật sự biến đen rồi...

...

Nơi thi đấu "Mỹ vị Trung Hoa" từ quảng trường ngoài trời chuyển đến ghi hình trong phòng. Ở phía sau đài, các đầu bếp cần phải trang điểm, thợ trang điểm phụ trách Tây Mễ bất ngờ xảy ra sự cố ở trên đường đi, đương nhiên Tây Mễ bị đẩy qua một bên.

Một thân một mình ngồi ở trước bàn trang điểm, chẳng có ai để ý đến cô. Người phụ trách đi vào xem tình hình, thấy Tây Mễ vẫn ngây ngốc ngồi tại chỗ thì dấy lên một ngọn lửa không tên: "Sao cô còn ngồi đó? Mau bảo thợ trang điểm trang điểm cho cô đi!"

"Tôi... Thợ trang điểm vẫn chưa tới..." Tây Mễ có chút sợ sệt.

Người phụ trách Jake cũng vội muốn chết, kêu đại một trợ lý vào, chỉ vào Tây Mễ nói: "Mau trang điểm sơ cho cô ấy đi, sắp bắt đầu rồi."

Trợ lý không phải thợ trang điểm chuyên nghiệp, cô ta chỉ biết tự trang điểm cho mình chứ không có kinh nghiệm trang điểm cho người khác. Cô ta dặm một lớp phấn cho Tây Mê trước, còn lông mày của Tây Mễ thì không biết nên làm thế nào: "Phiền thật, tôi thật sự không biết vẽ lông mày cho người khác."

"Để thợ trang điểm của tôi qua vẽ giùm cho." Cô gái hơi mập ngồi bên trái Tây Mễ nói.

Tây Mễ không nhận ra cô ấy, nhưng biết cô ấy chính là Đậu Đậu mỹ thực, làn da rất trắng, khi cười có cảm giác an bình, rất ngọt ngào.

Thợ trang điểm đi qua vẽ lông mày giúp Tây Mễ, Đậu Đậu mỹ thực tiếp lời: "Cô hồi hộp không? Tôi có chút à, tôi tên Diệp Đậu Đậu, còn cô?"

"Tôi tên Tây Mễ." Cô hơi câu nệ.

Diệp Đậu Đậu nói chuyện với cô, cô vốn không căng thẳng mấy, nhưng không hiểu sao giờ lại thấy căng thẳng hơn.

Vì không có nhiều thời gian nên Tây Mễ vẫn chưa trang điểm xong, lúc ra cửa Nam Tinh liếc cô một cái, "Xấu vậy cũng dám lên hình?" Dứt lời liền đi lên sàn đấu.

Tây Mễ sững sờ tại chỗ, có phần không dám lên. Diệp Đậu Đậu an ủi cô: "Cô ấy nha, tôi cảm thấy đẹp lắm đấy, đừng để ý tới cô ta, chúng ta lên thôi." Sau đó thuận tay đẩy cô một cái, cô lảo đảo xuất hiện trước ống kính, suýt chút nữa thì té ngã rồi.

Cũng may MC nữ thuận tay đỡ cô lại, nói đôi câu hóa giải ngượng ngùng.

Kiểu dáng sân khấu là hình tròn, bốn giám khảo ngồi ở giữa mép sân khấu, bốn bàn phân ra ở mép hình tròn, vị trí ở giữa là dành cho MC. Sân khấu lấp lánh ánh đèn, trên bàn có bếp ga mini, và nguyên liệu nấu ăn của bốn tuyển thủ.

Chương trình trực tiếp trên ti vi và trên mạng, màu sắc tươi mới của nguyên liệu nấu ăn đánh thẳng vào ống kính. Trước khi chương trình diễn ra đã có rất nhiều fan ngồi đợi ở trước ti vi và máy tính.

Bốn đầu bếp lần lượt xuất hiện ở trong ống kính, dưới màn hình sẽ có phần phụ đề giới thiệu.

Diệp Đậu Đậu lên đài làm một động tác hôn gió về phía ống kính, trong nháy mắt kéo bầu không khí trong sân lên cao.

Ông chú JN người cũng như tên, là một ông chú có râu, tướng mạo bình thường.

Nam Tinh là người có dáng người tốt nhất, có nhan sắc đẹp nhất, càng kéo bầu không khí lên cao hơn, cô ấy giống Ứng Khúc Hòa, có thể biến trang phục đầu bếp thành trang phục có hương vị model.

Nam Tinh vừa xuất hiện, tiếng thét chói tai ở ghế khán giả cao thấp nối tiếp nhau, nhất là trên mạng, lượt xem vèo vèo tăng lên, đều cùng hò hét: "A a a Nam Tinh gả cho tôi!"

"Ái phi, trẫm đến rồi!"

"Hôm nay trẫm từ chối lâm triều!! Sẽ bỏ phiếu cho ái phí! Xem ái phi nấu ăn!"

"Mấy người đều tránh ra! Nam Tinh là Hoàng hậu của tôi!"

Tây Mễ khó hiểu nhớ tới một câu, tình yêu là thế lực ngang nhau, Nam Tinh và Ứng Khúc Hòa rất xứng đôi!

Tây Mễ bình thản xuất hiện, ống kính sân khấu vốn ăn điểm hóa tráng, khuôn mặt bán thành phẩm của cô khiến cô không hề có cảm giác tồn tại, lúc cô xuất hiện ở trong ống kính thì bạn bè trực tuyến bắn bình luận chế giễu: "Con gà yếu ớt này là Tây Tây Tây Mễ? Đi cửa sau à?"

"Nhất định là đi cửa sau!"

"Dáng dấp nhỏ, cực gầy, cánh tay mảnh khảnh kia có thể bưng được nồi lớn lên sao?"

Tây Mễ có khung xương nhỏ nên nhìn rất gầy, nhưng cánh tay có không ít lực, bưng một cái nồi lớn không hề có vấn đề gì.

Đến phân đoạn đầu bếp kiểm tra nguyên liệu nấu ăn, Tây Mễ nhìn thấy nấm dại mình hái vẫn còn tươi, nhưng nguyên liệu chủ yếu dường như hơi ít...

Ứng Khúc Hòa ngồi ở ghế giám khảo, nhìn thấy Tây Mễ đổi sắc mặt, vẻ mặt khẩn trương gọi MC qua, nhỏ giọng nói mấy câu.

Chẳng mấy chốc MC kết nối với nhân viên công tác, trên sàn đấu, ngoại trừ Tây Mễ, những người còn lại đều đã bắt đầu xử lý nguyên liệu.

MC cầm micro, nhìn vào ống kính nói: "Bởi vì sai sót của ban tổ chức, nguyên liệu chủ yếu của tuyển thủ thi đấu Tây Tây Tây Mễ thiếu mất một phần, là gạch cua, hiện tại nhân viên đã đi lấy nguyên liệu, thời gian thi đấu của Tây Tây Tây Mễ hoãn lại vài phút."

Khán giả ầm ĩ mắng lên, nhưng không phải mắng ban tổ chức mà toàn bộ đều mắng Tây Mễ:

"Sao lại có sai sót như vậy? Nhất định là Tây Tây Tây Mễ ăn gian! Cô ta nhìn thấy nguyên liệu của ba vị kia, cho nên tạm thời đổi ý tưởng!!"

"Đúng, có hậu thuẫn, cho nên mới đổi nguyên liệu thành gạch cua có giá cao như vậy!"

Mấy phút sau, nhân viên mang tin tức xấu trở về, vẻ mặt MC thất vọng nói: "Bởi vì gạch cua khan hiếm, trong thời gian ngắn không thể tìm được nguyên liệu này. Hiện tại phải xem Tây Tây Tây Mễ có thể mang đến bất ngờ nào cho chúng ta," MC chuyển micro đến trước mặt Tây Mễ.

Ánh mắt Ứng Khúc Hòa vẫn luôn dừng ở nơi Tây Mễ đứng, ấn đường chau lại.

Ban tổ chức làm việc nghiêm khắc, xuất hiện tình huống này chỉ có một nguyên nhân.

Có người không muốn Tây Mễ thăng tiến.

Tây Mễ cắn môi, hít sâu một hơi, rất lâu sau mới nói: "Thứ không thiếu nhất ở trấn cổ chính là trứng vịt muối, không có gạch cua, vậy tôi tạm thời dùng trứng vịt muối thay thế, gạch cua nấm dại đổi thành kim thang* xào nấm dại."

(* kim là vàng, thang là canh, ý là canh có màu vàng đó, nhưng không biết viết thế nào nên để hán việt lun à)

Từ gạch cua đến trứng vịt muối, đây tuyệt đối không phải tăng cấp nguyên liệu, mà rõ ràng là hạ cấp nguyên liệu xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương