Em Là Bí Mật Tôi Muốn Giấu Kín
-
Chương 1: Sân bóng
Lần đầu gặp em, trời như thế nào, gió thổi ra sao, cảnh vật có di chuyển hay không tôi đều không nhớ, tôi chỉ nhớ đến bóng em đang ở đây- ngay phía sau tôi.
“10 phút, tôi cho em 10 phút để quay lại”
“Cảm ơn thầy.”
Câu nói quen thuộc của thầy thể dục vong lên, không lẽ ngày nào thầy cũng phải hét câu này hay sao, thầy đây đã ngán ngẩm lắm rồi.
Bầu trời hôm nay lạ quá nhỉ? Màu hồng của tuổi 17 rực rỡ nhưng sao mang đến cái buồn và mệt mỏi như thế này?
Cầm trong tay quyển sách giày cộp như hằng ngày, chân vẫn bước chầm chậm theo con đường trên sân bóng.
Lại thấy cái bóng dáng kia, quen thuộc lại xa lạ. Quen thuộc vì ngày nào cũng nhìn thấy, xa lạ vì chưa từng một lần nói chuyện với đối phương.
Anh không biết cô là ai, nhưng trong trường không ai không biết anh là ai.
Thiếu gia tập đoàn lớn, đẹp trai lại học giỏi, nổi tiếng cả vùng ngoại ô này.
Lạnh lùng mà mang theo cả nét cô độc. Nhìn bóng dáng anh ngồi đó mà khiến người vô tình đi ngang qua cũng cảm thấy lạnh lỡ và cô đơn.
Toàn Vũ Hàn, đại thiếu gia lạnh lùng, mang theo đến trường cấp 3 vùng ngoại ô này toàn những mỹ nữ nội thành xinh đẹp, giỏi giang. Nói là anh mang theo thật nặng nề, phải nói là mỹ nữ tự nguyện đi theo anh đến đây mới phải.
Nghe mọi người nói, chỉ cần chàng trai nào đó nghẻn miệng cười liền đánh đổ bao nhiêu trái tim các cô gái, thật quả không khác lời đồn là bao, anh cười mang đến cho người khác một vẻ ấm áp thay cho khuôn mặt lạnh lùng mọi khi.
“Cậu nói gì? Đến ngoại ô học hả?”
“Yên tĩnh lại thoải mái.”
“Cậu điên rồi.”
Chỉ một câu, nói đi là đi, một lời từ biệt cũng không có, để lại một người bơ vơ trơ trụi giữa đám sói đói vô vàn.
“Triệu Tử Vy, em lại dám cùng Yến Tử bỏ tiết, các em giỏi lắm, một năm 365 ngày thì đã dám trèo tường đi chơi 366 ngày, lần này có muốn tôi tha tôi cũng sẽ không tha.”
“Em không có muốn được tha.”
Yến Tử nhìn thầy chủ nghiệm đang tức đến đầu và mang tai đang xì khói, chỉ chưa kịp nổi lửa vì đầu thầy đã hói lắm rồi không đủ mồi lửa.
“Hạ Yến Tử, nay em ở lại văn phòng viết bản kiểm điểm cho tôi, còn em Triệu Tử Vy, em lo chạy 10 vòng sân bóng. Ngày mai gặp lại các em.”
Thầy Mặc phủi đít bỏ đi, ánh mắt long sòng sọc, tay nắm chặt câu bút bị đen đứng lên khỏi ghế.
“Thầy, em về trước.”
Thầy Mặc đứng lên chưa kịp lạnh mông thì đã bị câu nói của Yên Tử làm cho đông cứng, khoé miệng giật giật, chân thì run run.
Tử Vy vẫy tay chào cô bạn đi ra, bản thân cũng đứng lên, nhìn thầy Mặc đang như tượng kia, cúi đầu lễ phép cười nói.
“Em cũng xin phép đi chạy.”
Cánh cửa vừa khép lại, thầy Mặc liền đứng không vững, ngã xuống theo từng nốt nhạc.
Về phía sân bóng, Tử Vy lại nhìn thấy hình bóng người quen thuộc mang theo nét với độc kia, đang nằm phơi người dưới ánh nắng nhẹ của buổi chiều tà.
Người ta nói “ yêu đơn phương, tình yêu đau khổ nhất” nhưng đâu phải lúc nào cũng như vậy, nhìn thấy đối phương yên bình, ngày ngày nhìn thấy đối phương là đủ hạnh phúc, chẳng cần điều gì lớn lao. Nhưng nó đúng vì, không dũng cảm bước lên có khi bạn sẽ mất người mình thương bất cứ lúc nào.
“10 phút, tôi cho em 10 phút để quay lại”
“Cảm ơn thầy.”
Câu nói quen thuộc của thầy thể dục vong lên, không lẽ ngày nào thầy cũng phải hét câu này hay sao, thầy đây đã ngán ngẩm lắm rồi.
Bầu trời hôm nay lạ quá nhỉ? Màu hồng của tuổi 17 rực rỡ nhưng sao mang đến cái buồn và mệt mỏi như thế này?
Cầm trong tay quyển sách giày cộp như hằng ngày, chân vẫn bước chầm chậm theo con đường trên sân bóng.
Lại thấy cái bóng dáng kia, quen thuộc lại xa lạ. Quen thuộc vì ngày nào cũng nhìn thấy, xa lạ vì chưa từng một lần nói chuyện với đối phương.
Anh không biết cô là ai, nhưng trong trường không ai không biết anh là ai.
Thiếu gia tập đoàn lớn, đẹp trai lại học giỏi, nổi tiếng cả vùng ngoại ô này.
Lạnh lùng mà mang theo cả nét cô độc. Nhìn bóng dáng anh ngồi đó mà khiến người vô tình đi ngang qua cũng cảm thấy lạnh lỡ và cô đơn.
Toàn Vũ Hàn, đại thiếu gia lạnh lùng, mang theo đến trường cấp 3 vùng ngoại ô này toàn những mỹ nữ nội thành xinh đẹp, giỏi giang. Nói là anh mang theo thật nặng nề, phải nói là mỹ nữ tự nguyện đi theo anh đến đây mới phải.
Nghe mọi người nói, chỉ cần chàng trai nào đó nghẻn miệng cười liền đánh đổ bao nhiêu trái tim các cô gái, thật quả không khác lời đồn là bao, anh cười mang đến cho người khác một vẻ ấm áp thay cho khuôn mặt lạnh lùng mọi khi.
“Cậu nói gì? Đến ngoại ô học hả?”
“Yên tĩnh lại thoải mái.”
“Cậu điên rồi.”
Chỉ một câu, nói đi là đi, một lời từ biệt cũng không có, để lại một người bơ vơ trơ trụi giữa đám sói đói vô vàn.
“Triệu Tử Vy, em lại dám cùng Yến Tử bỏ tiết, các em giỏi lắm, một năm 365 ngày thì đã dám trèo tường đi chơi 366 ngày, lần này có muốn tôi tha tôi cũng sẽ không tha.”
“Em không có muốn được tha.”
Yến Tử nhìn thầy chủ nghiệm đang tức đến đầu và mang tai đang xì khói, chỉ chưa kịp nổi lửa vì đầu thầy đã hói lắm rồi không đủ mồi lửa.
“Hạ Yến Tử, nay em ở lại văn phòng viết bản kiểm điểm cho tôi, còn em Triệu Tử Vy, em lo chạy 10 vòng sân bóng. Ngày mai gặp lại các em.”
Thầy Mặc phủi đít bỏ đi, ánh mắt long sòng sọc, tay nắm chặt câu bút bị đen đứng lên khỏi ghế.
“Thầy, em về trước.”
Thầy Mặc đứng lên chưa kịp lạnh mông thì đã bị câu nói của Yên Tử làm cho đông cứng, khoé miệng giật giật, chân thì run run.
Tử Vy vẫy tay chào cô bạn đi ra, bản thân cũng đứng lên, nhìn thầy Mặc đang như tượng kia, cúi đầu lễ phép cười nói.
“Em cũng xin phép đi chạy.”
Cánh cửa vừa khép lại, thầy Mặc liền đứng không vững, ngã xuống theo từng nốt nhạc.
Về phía sân bóng, Tử Vy lại nhìn thấy hình bóng người quen thuộc mang theo nét với độc kia, đang nằm phơi người dưới ánh nắng nhẹ của buổi chiều tà.
Người ta nói “ yêu đơn phương, tình yêu đau khổ nhất” nhưng đâu phải lúc nào cũng như vậy, nhìn thấy đối phương yên bình, ngày ngày nhìn thấy đối phương là đủ hạnh phúc, chẳng cần điều gì lớn lao. Nhưng nó đúng vì, không dũng cảm bước lên có khi bạn sẽ mất người mình thương bất cứ lúc nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook