Cũng không biết đến tột cùng là do nguyên nhân gì kích thích tới Tạ Ý Hiên, Kỷ Tình còn chưa nói xong, ánh mắt Tạ Ý Hiên bỗng nhiên trở nên có chút thâm trầm, sâu trong đáy mắt có cái gì đó lan tràn, Kỷ Tình còn không có kịp mở miệng nói tiếp, Tạ Ý Hiên đột nhiên bắt lấy cổ tay cô, kéo cô vào ngõ nhỏ cách đó không xa.

Tạ Ý Hiên bước chân rất nhanh, một lát hắn cùng cô cũng đã tới chỗ sâu trong ngõ, ánh sáng mờ mờ, không một bóng người.

Quá hoảng sợ, Kỷ Tình theo bản năng mà đã mở miệng, cô vừa mới nói từ “Tạ”, Tạ Ý Hiên chợt trở tay, dùng sức ấn cô ở trên tường gạch loang lổ: “Nói cái giá đi?”Không biết là bởi vì phía sau lưng Kỷ Tình đụng phải tường nổi lên cơn đau, hay vẫn là bởi vì Tạ Ý Hiên nói những lời quá khó hiểu, cô tựa như choáng váng, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cũng không phản ứng.

“Ra một con số đi!” Tạ Ý Hiên mở miệng nói.

Đáp lại hắn chỉ là tiếng im lặng.

Tạ Ý Hiên mi tâm nhíu nhẹ, lại đợi hai giây, nhìn Kỷ Tình vẫn như cũ không có dấu hiệu muốn mở miệng nói chuyện, phảng phất đã mất đi nhẫn nại, chợt nâng lên bàn tay tới chỗ cổ áo Kỷ Tình, dứt khoát nhanh nhẹn cái dùng sức, cùng với tiếng “Tê” vang lên, từng hạt cúc bị rớt vương vãi, vạt áo trước ngực Kỷ Tình bị hắn thô bạo xé thành hai mảnh.


Buổi đêm đầu mùa hè, nhiệt độ có chút thấp.

Trước ngực lạnh lẽo, làm Kỷ Tình cả người run run, làm cô tỉnh táo lại, sau đó cô mới chầm chậm chuyển đôi mắt đen láy, nhìn thẳng vào đôi mắt Tạ Ý Hiên.

Thiếu niên thần sắc lạnh nhạt, cảm nhận được ánh mắt của cô, nhấc lên mí mắt không chút để ý nhìn lại cô.

Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của cô, tầm mắt chuyển hướng lên da thịt trắng nõn trước ngực đã lõa lồ một mảng lớn.

.

Hắn mặt không biểu tình nhìn chằm chằm cô, ngữ khí lành lạnh mở miệng: “Thấy được không? Cứ cho là cô cởi sạch quần áo đứng trước trước mặt tôi, tôi đối với cô cũng không nổi lên nửa điểm hứng thú!”Cùng với thanh âm lạnh lẽo dễ nghe của hắn, Kỷ Tình đáy mắt đầy khiếp sợ.


Trận gió đêm thổi qua, trước ngực lạnh lẽo làm cô nhanh kéo lấy vạt áo của mình khép lại, hai tay ép chặt vạt áo rách nát của chính mình, miễn cưỡng che khuất thân thể.

“Nếu không phải đêm đó tôi uống rượu, cô cho rằng tôi sẽ chạm vào cô?”.

Đầu ngón tay Kỷ Tình thật mạnh run run, theo bản năng mà nắm chặt quần áo, bởi vì dùng sức, mu bàn tay đều nổi đầy gân xanh.

Thì ra, đêm đó cô cho rằng là nhu tình mật ý, nhưng chỉ là hắn say rượu loạn tính, gây ra sai lầm, cô lại ngây thơ tự mình đa tình.

Thì ra, sự tình xảy ra chân thật, thế nhưng là vì thế này.

Thì ra, từ thiên đường ngã xuống địa ngục, chỉ cần thời gian ngắn ngủn trong nháy mắt.

“Nói thật cho cô biết, đêm đó tôi căn bản không biết đến cuối cùng ai là người mà chính tôi chạm vào.

” Thời khắc này, mọi thứ xung quanh Kỷ Tình cứ như ngừng lại, chỉ còn mỗi cô cùng lời nói của Tạ Ý Hiên, xa xôi như là từ không gian khác truyền đến, mang theo lực độ sắc bén mà lại đả thương vào tâm cô: “Cho nên nói con số đi, đến tột cùng đêm đó hết bao nhiêu tiền, cô mới bằng lòng cùng tôi thanh toán xong, coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương