Em không ngoan
Chương 86:

Bóng đêm đậm đần.

Phòng bệnh lạnh lẽo yên tĩnh đến mức thậm chí còn không nghe thấy tiếng hít thở.

Dưới ánh trăng vắng lặng, Khương Liệu yên lặng ngắm nhìn người đẹp ngủ trên giường bệnh, không nỡ chớp mắt lấy một lần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Từ từ cúi người, kề tai tới gần.

Tiếng hít thở yếu ớt khiến anh ta thở phào một hơi.

Mỗi đêm trước khi đi ngủ, anh ta đều phải nghe tiếng hít thở của Hạ Thanh Nại.

Hàng đêm nhiều lần tỉnh giấc.

Chỉ có nghe thấy tiếng hít thở của cô ấy, anh ta mới thoáng yên tâm, nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Nhưng đêm nay, Khương Liệu không ngủ nổi.

Tự hành hạ bản thân đọc đi đọc lại kịch bản Ninh Già Dạng gửi cho anh ta.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xem đoạn kết gia đình ba người hạnh phúc của truyện.

Đây là đoạn kết mà Nại Nại muốn cho anh ta.

Cô ấy muốn anh ta quên cô ấy.

Nghĩ tới đây, trái tim Khương Liệu như bị bóp nghẹt, đau đến gần như ngạt thở.

Không hề nhận ra người đẹp ngủ trên giường bệnh đã chớp chớp hàng mi mấy lần, chầm chậm mở mắt ra.

Ban ngày ngủ quá nhiều nên thường đến tối, Hạ Thanh Nại sẽ tỉnh dậy.

Cho nên cô ấy biết hàng đêm Khương Liệu ngủ không ngon giấc, dậy nghe tiếng thở của cô ấy, sợ cô ấy ra đi trong giấc ngủ.

Mỗi lần nghe thấy tiếng anh ta rời giường, Hạ Thanh Nại đều sẽ giả vờ như đang ngủ, hơn nữa còn cố ý thở mạnh hơn một chút để Khương Liệu nghe cho rõ ràng.

Đêm nay cô ấy phát hiện ra anh ta vẫn chưa ngủ.

Hạ Thanh Nại hơi hé đôi môi trắng bệch, gọi anh ta: “Khương Liệu?”

Khương Liệu rất nhạy cảm với giọng cô ấy.

Lập tức ngước mắt nhìn lên.

Ánh trăng hắt từ ngoài cửa sổ vào rất sáng.

Hạ Thanh Nại nhìn thấy rõ đôi mắt vằn đầy tơ máu của anh ta, cô ấy sững sờ một lúc: “Sao anh…”

Chẳng lẽ bệnh tình của cô ấy đã trở nặng rồi sao?

Một giây sau.

Người kia bỗng tới gần, vòng một tay ôm lấy cô ấy.

Cho dù tâm trạng anh ta không ổn chút nào, nhưng lúc ôm cô ấy, động tác của anh ta vẫn nhẹ nhàng như trước, giống như ôm một con búp bê sứ dễ vỡ.

Hoàn toàn khác với người đàn ông phóng đãng tùy ý làm bậy lần đầu gặp.

Thậm chí lần đầu tiên của cô ấy, anh ta còn chẳng thương hoa tiếc ngọc, tới khi phát hiện ra cô ấy là lần đầu thì cũng chỉ hơi chậm lại một chút rồi sau đó lại phóng túng trở lại.

Khương Liệu không biết.

Đêm đó sau khi anh ta ngủ thiếp đi, cô ấy phải uống liên tiếp ba viên thuốc cấp cứu, ngày hôm sau mới có thể thoải mái đi ra ngoài chơi với anh ta.

Hạ Thanh Nại bị anh ta ôm một lúc lâu.

Từ khi Khương Liệu tìm được manh mối về tin tức vụ sạt lở ở Nam Thành, truy tìm ngọn nguồn rồi tìm ra cô ấy, thì chưa từng xa cô ấy một ngày nào.

Bất kể cô ấy nói thế nào, rằng họ đã chia tay rồi, Khương Liệu vẫn không chịu thừa nhận.

Mặt dày mày dạn ở lại trông nom cho cô ấy.


Nghĩ tới đây, bàn tay chống trên giường của Hạ Thanh Nại cuối cùng cũng đưa lên ôm lại người đàn ông này.

Không biết ôm bao lâu.

Giọng nói khàn đặc của người đàn ông vang lên bên tai cô ấy: “Nại Nại.”

“Chúng ta kết hôn đi.”

Cổ tay mảnh mai yếu ớt của Hạ Thanh Nại bỗng cứng đờ.

Phòng bệnh rơi vào sự tĩnh lặng gần như trống rỗng một lần nữa.

Mấy phút sau.

Cô gái đẩy người đàn ông ôm mình ra.

Đầu ngón tay lành lạnh chạm nhẹ vào khuôn mặt anh ta, vẫn là dáng vẻ người đẹp ốm yếu lạnh nhạt như trước đây, nhưng lời cô ấy nói ra thì cực kỳ nghiêm túc: “Khương Liệu, nếu như em có thể sống quá 25 tuổi thì chúng ta kết hôn nhé, được không?”

Khương Liệu nhìn vào đôi mắt sáng long lanh như pha lê của cô ấy rất lâu.

Đôi môi mỏng khó khăn lắm mới nói ra được hai chữ: “Không được.”

Không có gì tốt đẹp hết.

Nghĩ đến cái kết trong kịch bản của Hạ Thanh Nại.

Khương Liệu nhắm hai mắt lại rồi chầm chậm mở ra, nhìn chăm chú vào mắt cô ấy một lần nữa, nhấn rõ từng câu từng chữ: “Hạ Thanh Nại, bất kể em có thể sống đến bao nhiêu tuổi, em vẫn là người vợ duy nhất của Khương Liệu này.”

Hạ Thanh Nại cụp mi, không nhìn anh ta nữa.

Không được.

Không có gì tốt đẹp hết.

**

Phòng ngủ chính ở Thanh Hạc Loan chỉ bật một chiếc đèn tường nho nhỏ mờ mờ.

Trên chiếc giường nước rộng rãi.

Ninh Già Dạng nằm trên đùi người đàn ông để anh chườm mắt bằng đá lạnh cho cô.

Chiếc khăn mặt màu trắng đắp lên mắt, chỉ lộ ra nửa gương mặt xinh đẹp bên dưới, mái tóc dài đen nhanh uốn lượn xõa bên mép giường, toát lên vẻ yêu kiều biếng nhác.

“Thương lười nhác.”

Giọng nói vừa mệt mỏi vừa yếu đuối của cô vang lên.

Thương Dư Mặc cúi xuống nhìn cô, giọng lạnh nhạt: “Nói.”

Đôi môi đỏ ướt át của Ninh Già Dạng trề ra, có phần ấm ức: “Anh quát em à?”

Mặc dù không nhìn thấy nhưng cô có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt của người đàn ông.

Ngón tay dài của Thương Dư xoa đuôi mắt cho cô, lướt qua cần cổ mảnh mai, cuối cùng dừng lại ở chỗ mạch đập: “Em khóc vì người đàn ông khác, anh nên vui à?”

Người phụ nữ im lặng.

Họ giằng co với nhau như vậy nửa phút.

Sau đó ngón tay trắng trẻo mềm mại của Ninh Già Dạng dần dần đưa lên, lần sờ đan vào ngón tay anh, mười ngón đan cài vào nhau.

Cô chậm rãi ngồi dậy.

Khăn mặt đắp trên mắt trượt xuống theo sống mũi xinh đẹp.

Lập tức lộ ra cặp mắt hoa đào long lanh sóng nước.

Đuôi mắt ửng đỏ một vệt như có cánh hoa đào rơi xuống đó.

Người phụ nữ trước nay luôn yếu ớt thậm chí còn mặc kệ chiếc khăn ướt rơi xuống đùi, giữ nguyên tư thế này áp vào lồng ngực người đàn ông.

Giống như ôm động vật họ mèo cỡ lớn giúp cô có cảm giác rất an toàn.


“Đừng ghen mà, Khương Liệu lớn lên với em từ nhỏ, giống như anh với Chi Chi vậy.”

“Hôm qua thấy nét mặt của anh ta như vậy, em thực sự rất sợ hãi, nếu anh ta mất Nại Nại thì em cũng sẽ mất người bạn duy nhất này.”

Cánh tay Ninh Già Dạng ôm Thương Dư Mặc hơi siết chặt, nhớ tới câu Khương Liệu từng nói trong điện thoại khi giúp cô điều tra đoạn ghi âm là thật hay giả…

Anh ta nói: “Đừng làm chuyện khiến bản thân phải hối hận.”

Giờ Ninh Già Dạng mới hiểu.

Lúc ấy anh ta đang đứng bên bờ vực sắp mất người yêu nhưng vẫn không quên nhắc cô, đừng vì một ý nghĩ nhất thời mà đánh mất người yêu.

Một giây sau.

Một bàn tay ấm áp che mắt cô lại.

Hơi thở có mùi nốt cuối của hương linh sam thoang thoảng, thoáng chút hương thơm nhang Phật khiến lòng người tĩnh lặng.

Giọng Thương Dư Mặc trầm trầm êm ái: “Khóc tiếp thì không cho em ôm nữa.”

Ninh Già Dạng vốn đang rơm rớm nước mắt, nghe anh nói vậy, không nhịn được nín khóc mỉm cười.

Nhặt chiếc khăn ướt trên đùi cô lên, Thương Dư Mặc kéo bờ eo mảnh mai của cô dậy bằng một tay, bế cô rồi cùng đi vào phòng tắm.

Tự tay rửa mặt cho cô.

Ninh Già Dạng nhắm mắt lại, ngồi hưởng thụ tiên giáng trần cao xa vời vợi trên đời hầu hạ.

Cho tới khi nằm lại xuống giường.

Chiếc đèn tường duy nhất được tắt đi, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, ngón tay Ninh Già Dạng nắm chặt cổ áo Thương Dư Mặc, nói như nỉ non: “Cho nên, anh sẽ giúp họ chứ?”

Thương Dư Mặc không trả lời, học theo cách làm của cô lúc trước, ngón tay thon dài cứng cỏi đan vào ngón tay mềm mại non mịn của cô, mười ngón tay đan cài vào nhau.

Trong phòng chìm vào yên tĩnh một lần nữa.

**

Sáng hôm sau.

Khoa ngoại tim đón tiếp một vị khách bất ngờ.

Chủ nhiệm Từ Tiễn Châu, bác sĩ chủ trị của Hạ Thanh Nại, ngạc nhiên đứng dậy nói đùa: “Khách quý hiếm gặp, bàn tay thần tiên giá lâm khoa ngoại tim khiến căn phòng tầm thường của tôi cũng rạng rỡ lây.”

“Mọi người vỗ tay hoan nghênh.”

Mặc dù tuổi của anh ta hơn Thương Dư Mặc gần hai giáp nhưng tâm tính cực kỳ tốt, biết chăm sóc cơ thể nên trông cực kỳ trẻ trung, có sở thích dạo diễn đàn buôn chuyện.

Trước khi diễn đàn bị sập, người bị vợ quản lý nghiêm mà cả bệnh viện biết chính là vị chủ nhiệm Từ này.

Thương Dư Mặc thoải mái ngồi xuống trước mặt anh ta.

Gõ nhẹ xương ngón tay xuống mặt bàn: “Tổng hợp lại toàn bộ bệnh án và báo cáo kiểm tra của Hạ Thanh Nại rồi gửi tôi xem thử đi.”

Nhắc đến bệnh nhân, biểu cảm của Từ Tiễn Châu trở nên nghiêm túc: “Bác sĩ ngoại thần kinh như cậu hỏi hồ sơ bệnh nhân bên tim của chúng tôi để làm gì?”

Thương Dư Mặc nhướn mày, giọng điệu lạnh nhạt như mọi ngày: “Cô ấy là bạn của vợ tôi.”

“Chẳng trách.”

Người ngoài không biết nhưng Từ Tiễn Châu có biết đôi chút.

Bởi vì cụ Đào, thầy của Từ Tiễn Châu, chuyên gia khoa ngoại tim, báu vật quốc gia từng nói với anh ta: Thương Dư Mặc là thiên tài y học mấy trăm năm khó gặp nhưng không có lòng từ bi, với giới y khoa này, có một thiên tài như vậy vừa là may mắn, cũng vừa là bất hạnh.

May mắn là anh có thể thúc đẩy tiến trình phát triển của y học trong tương lai.

Bất hạnh là rõ ràng anh có thể làm nên nhiều thành tựu tạo phúc cho nhân loại nhưng vì không có lòng từ bi nên cũng không dốc hết tài năng.


Cho nên Từ Tiễn Châu mới lấy làm lạ vì sao anh lại xen vào việc của người khác.

Lúc này nghe được nguyên nhân, anh ta cười rạng rỡ: “Hiện giờ toàn bộ bệnh viện đều biết cậu xin nghỉ phép hai tháng rưỡi để theo đuổi vợ, đây cũng là một trong những nội dung để theo đuổi vợ à?”

Thương Dư Mặc hững hờ liếc nhìn anh ta: “Có cho không?”

Từ Tiễn Châu đầu hàng: “Cho chứ cho chứ, cậu cần sao tôi lại không cho.”

“Có điều bệnh nhân này là trường hợp nặng, lạc quan cũng chỉ có thể gắng được tới 25 tuổi.”

“Nếu như mấy năm tới tình hình chuyển xấu thì có thể gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào.”

Thương Dư Mặc đọc lướt nhanh như gió toàn bộ bệnh sử của cô ấy trong những năm qua.

Thảo luận với Từ Tiễn Châu tới trưa rồi cầm xấp tài liệu dày cộp ra về.

Đang định về nhà.

Lúc ngang qua nhà ăn, chạm mặt Tần Vọng Thức đi ăn cơm trưa.

Tần Vọng Thức thấy anh, mắt sáng lên: “Ôi, bác sĩ Thương biết nữ thần đến thực tập nên cũng trả phép sớm à?”

Thương Dư Mặc đang định cầm tài liệu ra về thì dừng chân đứng lại. Dưới ánh mặt trời, đôi mắt màu nâu nhạt của người đàn ông càng nhạt thêm, đôi môi mỏng hé mở: “Thực tập?”

Tần Vọng Thức: “Cậu không biết?”

“Nghe nói là vì bộ phim chữa bệnh tiếp theo nên tới khoa ngoại thần kinh của chúng ta để thể nghiệm nhân vật.”

Trong đầu Thương Dư Mặc xuất hiện cảnh sáng nay cô lục khắp phòng quần áo rồi tìm bộ đồ công sở, đầu ngón tay thon dài chạm lên đuôi lông mày.

“Cô ấy đâu rồi?”

“Chắc là đang ở trong văn phòng của chủ nhiệm? Hình như đang thảo luận xem bác sĩ nào sẽ hướng dẫn cho nữ thần của tôi?”

“Haiz, tiếc là tuần này tôi quá bận, nếu không thì…”

Tần Vọng Thức thấy anh đi thẳng về phía tòa nhà ngoại thần kinh bèn xách hộp cơm trưa đã gói ghém cẩn thận, vội vàng đuổi theo: “Còn vụ Lạc Nam Thư, tôi tận mắt nhìn thấy anh ta quyến rũ nữ thần của tôi!”

“Sáng hôm nay lại lảng vảng ở tòa nhà ngoại thần kinh của chúng ta, lòng dạ đáng chém.”

Thương Dư Mặc nghe thấy tên Lạc Nam Thư, mắt tối sầm.

“Lạc Nam Thư?”

Bác sĩ tâm lý của Bùi Chước Chước.

“Đúng vậy, không phải tôi đã nhắn Wechat cho cậu rồi đó sao, cậu không thấy à?”

Thương Dư Mặc dừng lại trong giây lát, đáp lạnh nhạt: “À, không mang điện thoại.”

Một giây sau.

Điện thoại di động trong túi áo khoác của anh đổ chuông.

Tần Vọng Thức: “...”

Thế này là không mang điện thoại à?

Thương Dư Mặc lấy điện thoại di động ra, bình tĩnh nói: “Không mang điện thoại công việc.”

Dưới cái nhìn cực kỳ đau đớn như đang nhìn một tên cặn bã của Tần Vọng Thức, anh bình tĩnh nhận điện thoại.

**

Văn phòng chủ nhiệm, khoa ngoại thần kinh.

Ninh Già Dạng ngồi trên sô pha nghe chủ nhiệm nói: “Tuần này bác sĩ Trần có thời gian, cô cảm thấy để cậu ấy hướng dẫn cho cô có được không?”

Đến đã đến rồi.

Đương nhiên Ninh Già Dạng sẽ nghe theo sự sắp xếp của đối phương.

Dù sao cô cũng không quen ai cả.

Vừa mới chuẩn bị gật đầu.

Bỗng nhiên, cửa phòng để hở một nửa bị gõ vang, đồng thời vang lên giọng nói quen thuộc: “Để tôi hướng dẫn cô ấy.”

Hai người trong văn phòng đồng loạt nhìn sang.

Nhìn thấy bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi cao ráo của người đàn ông, khóe môi xinh đẹp của Ninh Già Dạng nhoẻn cười, sợ bị chủ nhiệm phát hiện, cô nhanh chóng mím môi, giả vờ không quen biết.

Chủ nhiệm cũng không để ý, chỉ nhìn Thương Dư Mặc đầy thắc mắc.

“Không phải cậu xin nghỉ à?”


“Xen vào chuyện này làm gì.”

Thương Dư Mặc giơ xấp tài liệu dày cộp lấy ở khoa ngoại tim cầm trên tay lên, khuôn mặt tuấn tú thản nhiên đáp: “Tạm thời trả phép mấy ngày, có ca bệnh đặc biệt.”

Chủ nhiệm gật đầu.

Ông ấy không lên mạng nên tất nhiên không liên tưởng tới gút mắc tình cảm rắc rối gì.

Chỉ cảm thấy Thương Dư Mặc rất có giác ngộ, tự tiến cử bản thân giải quyết rắc rối cho khoa.

“Được.”

Hai người một trước một sau rời khỏi văn phòng chủ nhiệm.

Chủ nhiệm nhìn khoảng cách xa gần nửa mét, không nói gì với nhau giữa hai người họ, bỗng bắt đầu lo lắng.

Suýt thì quên tính cách lạnh lùng của bác sĩ Thương.

Không phải là sẽ dẫn diễn viên người ta đi vứt đại ở đâu đó không ngó ngàng tới đấy chứ?

Còn lúc này.

Hai người vốn không để ý gì đến nhau.

Khi đi tới cuối hành lang.

Ninh Già Dạng cụp hàng mi nhìn bóng lưng người đàn ông, nghĩ không biết có phải anh giận nên không để ý tới mình hay không.

Bỗng nhiên cổ tay bị kéo căng.

Chẳng biết họ đã tới bên ngoài cửa phòng làm việc của Thương Dư Mặc từ lúc nào.

Cửa phòng đóng sầm lại.

Lúc Ninh Già Dạng ngẩng mặt lên định nhìn anh, cô bị đè lên ván cửa nặng nề lạnh lẽo.

“Ôi... Lạnh.”

Lúc đôi môi ấm áp của người đàn ông in xuống, cô lại bắt đầu cảm thấy nóng.

Cần cổ mảnh mai ngẩng cao, cảm nhận hai tầng nóng lạnh giao hòa.

Bác sĩ và nữ minh tinh vốn giữ khoảng cách với nhau ngoài hành lang, lúc này ôm hôn không chút khoảng cách.

Mang theo luồng triền miên nóng bỏng.

Không biết qua bao lâu.

Thương Dư Mặc bế cô đặt lên bàn làm việc có sắc thái lạnh, giọng nói có đôi phần trầm khàn: “Vì sao không nói với anh?”

“Cố ý à?”

Bàn tay thon dài từ từ vuốt ve cánh môi non mềm của người phụ nữ.

Đôi chân nhỏ của Ninh Già Dạng vẫn đang treo bên vòng eo khỏe khoắn của anh, đôi mắt bị hôn tới mơ màng chạm vào con ngươi nhạt màu sâu thẳm.

Nhớ tới tài liệu bệnh án anh tiện tay để xuống bàn cô mới thoáng nhìn thấy.

Trên đó viết một cái tên: Hạ Thanh Nại.

Biết được tại sao hôm nay anh lại đến bệnh viện.

Tối qua còn làm bộ không nghe thấy.

Hôm nay lại lặng lẽ tới lấy tài liệu bệnh án của Nại Nại.

Vì ai, Ninh Già Dạng biết rõ.

Cô bám lấy cổ người đàn ông như thể động vật không xương, dịu dàng cọ cọ gò má anh như đang hít hà một động vật họ mèo cỡ lớn.

Ninh Già Dạng nhìn về phía đôi môi đỏ hồng của anh sau nụ hôn.

Bỗng cắn một cái.

Một giây sau, cơ thể mềm mại giống như một chú cá linh hoạt tuột xuống khỏi bàn làm việc.

Váy sơ mi màu xanh nhạt ôm lấy dáng vóc gợi cảm uyển chuyển của người phụ nữ.

Ngón tay nhỏ nhắn của Ninh Già Dạng chạm nhẹ vào cánh môi đỏ mọng của mình, nhìn anh bằng đôi mắt vừa ngây thơ vừa quyến rũ, thong thả hỏi.

“Bác sĩ Thương có hứng thú quy tắc ngầm thực tập sinh không?”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương