Em không ngoan
-
Chương 81:
[ Những người thừa kế dũng cảm] chính thức được phát sóng, Thương Dư Mặc bỗng chốc trở nên nổi tiếng.
Tài khoản Weibo vốn chỉ chưa tới 30 triệu fan hâm mộ, chỉ sau một đêm đã tăng thêm chục triệu fan và vẫn tiếp tục tăng với tốc độ chóng mặt, đoạn video cắt cảnh một mình anh lướt sóng đã phá mốc 1 tỷ lượt xem.
Bức ảnh động ghi lại cảnh Thương Dư Mặc mặc áo phông trắng đứng trên ván lướt sóng đã vinh dự trở thành một trong những khung hình đẹp nhất của năm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau chuyện anh tự tiết lộ tin mình đã kết hôn, cảnh anh xoay nhẫn rồi chậm rãi nói “gia quy do vợ đặt ra” đã từng hot một thời, nay được cư dân mạng liên hệ lại, cuối cùng cũng biết gia quy do vợ đặt ra là ý gì!!!
Sau khi chơi trò chơi xong, đoạn trò chuyện với vợ khi nằm trên ghế dài trước mặt mọi người cũng được ống kính máy quay ghi lại…
Bọt sóng nhỏ: “Điều số 2 trong gia quy, không được lộ da thịt trước mặt mọi người!”
“Quần áo anh mặc xuyên thấu tới cỡ nào rồi kia kìa?”
“Thái độ đúng mực của đàn ông đã kết hôn đâu rồi?”
Sau đó Thương Dư Mặc cất điện thoại di động đi, thay áo phông trắng thành áo phông đen, cư dân mạng thần thông quảng đại tiếp tục chỉ ra, kể từ lúc đó, trong video của các tập sau này, tiên giáng trần không bao giờ mặc áo phông trắng nữa!!!
Liên hệ các chuyện này lại với nhau, cư dân mạng thích hóng hớt lập tức bàn tán xôn xao…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[ Nghe bảo là thần tiên hạ phàm không tình cảm không ham muốn, tính cách lạnh nhạt, tình cảm hững hờ cơ mà? Sao nghe lời vợ vậy? ]
[ Thật không ngờ tiên giáng trần ở trên mây tưởng chừng không thể với tới, không hiểu tình cảm của con người lại âm thầm gọi vợ mình là bọt sóng nhỏ aaaaaaa, ngọt kinh khủng! Bài đăng duy nhất của tiên giáng trần Thương trên weibo là “Rực rỡ không phải là hoa hồng, mà là bọt sóng nhỏ cuộn lên từ biển sao trời, mãi mãi không bao giờ tàn lụi”. Đúng là bọt sóng nhỏ rồi!!! ]
[ Oaaaaa, người đàn ông tập hợp đủ nét đặc biệt thế này thật tuyệt vời, vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét với bà Thương aaaaa.]
[ Vốn giống như thần tiên trên mây trời, bỗng lại nhuốm hơi thở trần tục, thật là… cực kỳ muốn biết người phụ nữ khiến tiên giáng trần có thất tình lục dục này là ai, giấu kĩ ghê! ]
[ Thật không dám giấu, mình chỉ mong bà Thương viết một cuốn giáo trình dạy chồng cho mọi người, làm thế nào để biến tiên giáng trần thành một người đàn ông không có vợ ở bên cạnh vẫn ngoan ngoãn tuân thủ nghiêm ngặt “nam đức” như vậy! ]
[ Thái độ đúng mực của đàn ông đã kết hôn, ngọt chết tôi rồi! ]
[ Mình chỉ muốn biết, rốt cuộc tiên giáng trần còn bí mật hay ho nào mà chúng ta chưa biết nữa không! ]
“...”
Lúc này, tổ chương trình [ Những người thừa kế dũng cảm ] cũng rất muốn hỏi câu này.
Rốt cuộc bác sĩ Thương còn bí mật hay ho nào mà bọn họ chưa biết nữa không!
Đạo diễn Giang sắp xếp cho các khách mời xem hết tập đầu tiên của chương trình rồi mới cho họ đi bảo tàng.
Vì hiệu ứng truyền thông của chương trình quá tốt, leo thẳng lên hotsearch của Weibo nên một chương trình truyền hình thực tế theo phong cách đàm thoại và phỏng vấn lại được cư dân mạng thảo luận nhiệt liệt hơn tất cả các chương trình giải trí khác của năm nay. Có thể đoán được, chắc chắn tỉ lệ người xem sẽ lập kỷ lục.
Đạo diễn Giang cực kỳ phấn khởi, vung tay tổ chức ăn khuya ở khách sạn để chúc mừng.
Đợi ngày mai hoàn tất công tác ghi hình thì sẽ bày tiệc liên hoan!
Thương Dư Mặc trở về phòng tắm rửa thay quần áo rồi mới thong thả tới sau.
Lúc người đàn ông với mái tóc xoăn màu bạc xuất hiện ở cửa phòng tổng thống của Giang Vân Sầu, Tòng Diên ra mở cửa giật nảy mình.
“Đậu xanh!”
“Bạc trắng đầu chỉ sau một đêm trong truyền thuyết?”
“Hay là gội đầu làm tóc bay màu?”
Sát giờ đi ngủ, Thương Dư Mặc không muốn xịt màu nhuộm gì nữa nên cứ thế trắng trợn vác mái tóc xoăn bạc xuất hiện trước mặt mọi người.
Ngay lúc đó, không ai liên hệ tới tiêu chuẩn kén chồng của Ninh Già Dạng.
Dù sao hầu hết các khách mời có mặt ở đây đều không lăn lộn trong giới giải trí. Cho nên mọi người chỉ ngạc nhiên vì một người có tính cách lạnh lùng như Thương Dư Mặc lại có nội tâm là một Draco Malfoy.
Trái lại, nữ phó đạo diễn thường xuyên theo dõi tin tức trong ngành giải trí lại liên tưởng tới Ninh Già Dạng ngay lập tức.
Nữ phó đạo diễn ngồi trong góc vắng, lén lút mở tấm ảnh chụp vừa được tiết lộ trên mạng, sau đó… trái tim bắt đầu vui như hoa nở.
Đạo diễn nhìn tấm ảnh một cái rồi lại nhìn Thương Dư Mặc một cái.
Sau đó lại nhìn tấm ảnh một cái.
Nhìn tới nhìn lui giống như người máy…
Đậu đậu đậu đậu đậu xanh!
Tiên giáng trần?
Động vật họ mèo cỡ lớn màu bạc!
Con hổ nhỏ?
Chắc chắn là nay chị ấy mở mắt sai cách rồi.
Thương Dư Mặc thoải mái ngồi xuống, phớt lờ cái nhìn của mọi người.
Trái lại đạo diễn Giang đã vui vẻ uống hết một tuần rượu lại nhận ra phó đạo diễn xưa nay luôn chín chắn, chững chạc của tổ chương trình có vấn đề: “Cô sao thế?”
Phó đạo diễn: “Tinh thần hơi hoảng hốt thôi.”
Đạo diễn Giang: “Ồ, vậy cô làm một chén đi là hết.”
Phó đạo diễn: “...”
Thương Dư Mặc cứ thế ngồi trước bàn, trông không hề hòa hợp với đống đồ nướng và bia bày trên chiếc bàn lớn.
Mái tóc xoăn màu bạc rực sáng dưới ánh đèn, như thể được dát một quầng sáng bạc thật mỏng. Chỉ có điều, không hiểu sao thái độ lạnh nhạt và hờ hững của anh khiến anh có mấy phần thánh khiết mà người phàm không dám mạo phạm.
Ở đây hiện có rất nhiều người như vậy, phó đạo diễn đang sắp xếp câu từ, định len lén hỏi thử thì ngờ đâu điện thoại của Thương Dư Mặc bỗng rung lên.
Sau khi đọc xong tin nhắn, tiên giáng trần tóc xoăn bạc mới vừa ngồi xuống chưa được chục phút đã thong thả đứng dậy.
Đạo diễn Giang đã say bí tỉ: “Đứng dậy làm gì thế?”
“Uống tiếp đi chứ.”
Thương Dư Mặc từ chối: “Không uống, về nhà.”
Đạo diễn Giang không cho anh đi: “Mai bắt đầu quay từ lúc sáu giờ, cậu về nhà làm gì, chẳng lẽ căn phòng tổng thống rộng rãi thế này lại không giữ nổi chân cậu à?”
Các khách mời khác cũng níu kéo: “Đúng đó, ngày mai nữa thôi là chương trình ghi hình xong rồi, sau này không biết bao giờ mới gặp nhau.”
Nhất là Tòng Diên, anh ta định tối nay sẽ qua phòng Thương Dư Mặc, thức trắng đêm đánh giá chuỗi hạt châu kia.
Thương Dư Mặc cong nhẹ cánh môi mỏng, thong thả nói: “Xin lỗi, vợ tôi tới đón tôi rồi.”
Mọi người: “???!!!”
Bà Thương tới?!
Tòng Diên nói ngay: “Mời cô ấy lên đây đi!”
“Từ lâu tôi đã muốn mở rộng tầm mắt, xem bọt sóng nhỏ của anh là tiên nữ nào rồi!”
Thương Dư Mặc xoay người cầm lon bia anh chưa hề đụng lên, ngửa cổ uống hết sạch.
Dưới ánh đèn, đường nét cần cổ của người đàn ông thật hoàn hảo, nước da trắng lạnh, hầu kết nhấp nhô, ngập tràn vẻ phóng khoáng không bị trói buộc.
Thương Dư Mặc uống xong, ngón tay dài quăng vỏ lon vào thùng rác, nhẹ nhàng nói: “Tạm biệt.”
Ý từ chối rất rõ ràng.
Chậc.
Quả nhiên là giấu rất kỹ.
Ở chỗ này, chỉ có mỗi mình đạo diễn Giang là lơ đễnh: “Nếu cậu về nhà thì sáng mai tổ quay phim sẽ tới tận nhà cậu để ghi hình.”
Thương Dư Mặc thoải mái đáp: “Xin cứ tự nhiên.”
Mọi người trơ mắt nhìn bóng Thương Dư Mặc biến mất khỏi căn phòng tổng thống, mấy giây sau, Tòng Diên mở miệng đề nghị: “Đi theo nhìn thử không mọi người?”
Mọi người đều là những nhân vật máu mặt hàng đầu, không ai lại đi dòm ngó chuyện riêng tư của người khác như vậy.
Tòng Diên cũng chỉ nói đùa vậy thôi.
Không hề đi nhìn trộm thật. Bọn họ không phải phóng viên săn ảnh.
Trái lại, phó đạo diễn lại đứng trước cửa sổ sát đất rộng mở nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Sau đó dần dần chuyển mắt nhìn xuống bên dưới.
Mấy phút sau, tất cả mọi người hiểu ra chị ấy đang nhìn gì.
Các khách mời vừa rồi còn nói không nhìn trộm chuyện riêng tư của người khác lập tức tụ tập đứng trước cửa sổ.
Tòng Diên nói đầy hùng hồn: “Không phải chúng ta nhìn trộm, chúng ta chỉ đang ngắm cảnh thôi.”
Bọn họ ở trên tầng ba mươi mấy, nhìn xuống dưới chỉ thấy thấp thoáng một chiếc Bugatti Veyron màu trắng bạc ngông nghênh đậu trước cửa khách sạn.
Dáng xe nổi bật, trông cực kỳ đẳng cấp công nghệ.
Tòng Diên tự nói một mình: “Chắc không phải là bà Thương đâu nhỉ?”
Những người khác cũng gật đầu, bà Thương trong tưởng tượng của bọn họ là kiểu phụ nữ nhã nhặn hiền hòa như nước, giỏi về lấy nhu thắng cương.
Chiếc xe thể thao này quá phô trương quá ngông.
Chẳng mấy chốc, mọi người lập tức nhìn thấy mái tóc nổi bần bật của Thương Dư Mặc xuất hiện ở cửa khách sạn rồi đi thẳng về phía chiếc xe thể thao.
Sau đó.
Cảnh tượng khiến người ta trợn mắt líu lưỡi hơn nữa diễn ra.
Thương Dư Mặc đi tới chỗ ghế lái ở bên hướng về phía khách sạn.
Cửa sổ xe hạ xuống, do quá tối nên không nhìn được bên trong.
Dưới ánh trăng mát lạnh, một bàn tay trắng như ngọc rõ ràng là tay của phụ nữ đưa ra ngoài, nước da rất trắng, nổi bật trong bóng tối, người phụ nữ lật ngửa bàn tay rồi gõ nhẹ lên khung cửa sổ một cái, không biết là đang nói gì.
Người đàn ông trước nay luôn lạnh nhạt hờ hững nghe lời cúi người xuống, chống tay lên cửa xe.
Một giây sau.
Người phụ nữ trong xe bỗng hôn lên bờ môi mỏng của người đàn ông.
Quào…
Tất cả mọi người đứng trước cửa sổ sát đất đều hóa đá.
Duy chỉ có đạo diễn Giang đã uống quá chén đi ngang qua liếc thấy là nói: “Cảnh hôn trong xe thể thao này phải bố trí tám chiếc, chục chiếc máy quay mới được.”
...
Lúc này, dưới tầng một của khách sạn.
Thương Dư Mặc bị cô hôn bất ngờ.
Chạm một cái là tách ra ngay.
Ninh Già Dạng chau hàng mày đẹp, ậm ờ nói: “Uống rượu à?”
Mùi cồn nồng vậy?
Thương Dư Mặc không vừa lòng chuyện cô chỉ hôn một chút đã thôi, anh chỉ hững hờ “ừm” một tiếng.
Đốt ngón tay trắng lạnh giữ phần gáy mảnh mai của người phụ nữ lại, tấn công chớp nhoáng.
Tròn vài chục giây, người đàn ông bình tĩnh đứng thẳng người lên, lòng bàn tay chùi vết son trên đôi môi mỏng.
Sau đó mới đi vòng qua xe, ngồi vào ghế phụ lái.
Ninh Già Dạng ngồi một lúc mới điều hòa được nhịp thở, đôi mắt hoa đào long lanh ánh nước liếc anh một cái: “Không thủ thân như ngọc, giữ mình trong sạch nữa à?”
“Không sợ bị em cưỡng ép tình dục trong hôn nhân sao?”
Thương Dư Mặc thắt dây an toàn, giọng điệu thản nhiên y hệt như trước đây: “Không phản kháng được thì đành thuận theo vậy.”
Nghĩ đến tất cả video có mặt anh mà cô đã xem tối nay.
Ninh Già Dạng hít sâu một hơi: “...”
Thôi.
Nhịn thêm vậy.
Có lẽ còn có thể đổi một tên động vật họ mèo cỡ lớn xinh đẹp bám người.
Xe vẫn chưa khởi động.
Thương Dư Mặc liếc xéo, hé đôi môi mỏng, còn chưa kịp nói gì đã bị Ninh Già Dạng chặn ngang: “Im lặng để em nhớ cách khởi động xe!”
Sau đó lập tức thuận lợi nổ máy cho xe chạy đi.
Có lẽ là cũng nghĩ tới chuyện trước cửa bệnh viện lần trước.
Người đàn ông trong xe nói với chất giọng trong vắt êm tai: “Bà Thương, em chạy nhầm hướng rồi.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Già Dạng cứng đờ, đổ tội rất trơn tru: “Tất cả là vì anh cứ liên tục nói chuyện với em đó.”
Chiếc xe thể thao màu trắng bạc lao vun vút trên con đường vắng vẻ, nhanh chóng mất hút không còn chút tăm hơi.
Trên tầng cao nhất của khách sạn.
Tất cả mọi người có phần hốt hoảng.
Tòng Diên tự lẩm bẩm một mình: “Thế rốt cuộc bà Thương là thần thánh phương nào vậy?”
Phó đạo diễn mím môi.
Nếu là tiên nữ Ninh thì…
A a a a a a!
Chị ấy tranh thủ xin xỏ lúc đạo diễn Giang đang say: “Đạo diễn Giang, sáng mai để tôi dẫn đội tới nhà bác sĩ Thương ghi hình nhé!”
**
Tối nay, ngoại trừ những người thuộc tổ chương trình giật mình vì nụ hôn ngoài cửa sổ mà không ngủ nổi, ngoại trừ đám cư dân mạng say sưa hóng chuyện của tiên đọa phàm không ngủ nổi ra, vẫn còn một người khác không ngủ được.
Bắc Thành.
Nhà cũ của nhà họ Bùi.
Trong căn phòng tối mờ.
Bùi Chước Chước ngồi trên lầu nhìn màn đêm đầy mây đen trĩu nặng ngoài cửa sổ, giống như tâm trạng của cô ta lúc này.
Trên thảm lông cừu có để một chiếc điện thoại đang phát đi phát lại một video.
Người đàn ông cô ta yêu chân thành nhất trên đời, người đàn ông khiến cô ta như thiêu thân lao đầu vào lửa, đang nói đi nói lại những lời mà kể cả nằm mơ cô ta cũng muốn một ngày nào đó được nghe người đàn ông kia nói với mình.
“Trước khi gặp được vợ tôi, tôi chưa hề biết thế nào là cô đơn.”
Rõ ràng là một giọng nói rất dễ nghe, nhưng với cô ta lúc này, nó giống như lưỡi dao sắc bén tàn nhẫn đâm xuyên qua trái tim của cô ta.
Vì sao cứ nhất định phải là Ninh Già Dạng chứ.
Đôi mắt Bùi Chước Chước vằn đầy tơ máu đỏ.
Lớp trang điểm xinh đẹp không còn nữa, mặt cô ta trắng bệch, ngón tay ra sức nắm chặt một nhánh hồng đẹp kiều diễm.
Gai hoa đâm vào lòng bàn tay rướm máu của cô ta, nhưng dường như cô ta không hề nhận ra.
Giọt máu đỏ tươi rớt trúng màn hình điện thoại.
Dính vào đuôi mắt người đàn ông.
Cô ta chợt giật mình, vội vàng vứt bông hồng đi, rút khăn giấy liên tục lau màn hình điện thoại.
Anh vốn là thần tiên không tình cảm không dục vọng, không nhuốm bụi trần, sao có thể để anh dính máu được.
Cho dù là máu của cô ta cũng không được.
Thế nhưng vết máu càng lau lại càng loang rộng ra.
Cho đến lúc điện thoại đột nhiên reo lên.
Đúng lúc cô ta đang lau màn hình nên lỡ tay bấm mở loa ngoài.
Điện thoại vang lên giọng nói nghiêm túc, là lãnh đạo trực tiếp của cô ta ở Học viện Khoa học Y khoa Bắc Thành: “Bác sĩ Bùi, chuyện cô làm giả học vấn và giấu giếm bệnh sử bị bệnh tâm thần đã được điều tra rõ ràng, hiện tại viện khoa học quyết định hình thức kỷ luật thôi việc đối với cô, các biện pháp kỷ luật khác sẽ có thông báo bằng văn bản gửi cho cô.”
Sau đó cuộc gọi kết thúc.
Vang lên tiếng tút tút tút.
Sau một hồi im lặng, Bùi Chước Chước bỗng lặng lẽ cười to.
Quả nhiên.
Anh thực sự ra tay.
Cô ta nhìn giao diện video trên màn hình điện thoại, không biết lúc nhìn vào ống kính, người đàn ông nghĩ tới ai mà đôi môi mỏng hơi cong lên.
Bùi Chước Chước cố gắng chịu đựng cơn đau đầu như búa bổ.
Lừa đảo, tất cả đều là lừa đảo!
Bác sĩ Lạc lừa cô ta.
Thương Dư Mặc lừa cô ta.
Ngay cả ông nội cũng lừa cô ta.
Rõ ràng họ là những người sẽ che chở cho cô ta.
Vậy mà giờ cô ta lại bị viện khoa học miễn nhiệm.
Cô ta hiểu điều này có nghĩa là gì.
Không đơn thuần là bị viện khoa học miễn nhiệm, mà thực ra là bị cả giới y học xóa tên.
Ngón tay Bùi Chước Chước run rẩy, tiếp tục lau sạch vết máu trên màn hình điện thoại, từng chút từng chút một, có điều có một số chỗ máu đã khô mất rồi, cô ta từ từ mở máy ảnh.
Chụp lại cành hoa hồng nhuốm máu nằm trên thảm lông cừu màu trắng.
Đăng bài lên instagram: "Cuối cùng rồi hoa hồng cũng sẽ tàn lụi, ảnh chụp jpg.”
Dù sao giới y học cũng không phải ngành giải trí.
Không ai mua hotsearch tuyên bố hoàng hậu xưa kia của giới y học đã bị xóa tên.
Các fan hâm mộ không biết sự thật còn khen ảnh cô ta chụp giàu cảm xúc tan vỡ.
Có một số fan CP Song Hoàng trước đây liên tưởng tới hotsearch tiên giáng trần trên mạng, tới tấp để lại bình luận an ủi mỹ nhân hoa hồng của họ…
“Mỹ nhân hoa hồng vừa xinh đẹp vừa ưu tú, chắc chắn sẽ tìm được người thực sự thuộc về mình.”
“Hoa hồng rồi sẽ tàn lụi nhưng mỹ nhân thì không!”
...
Ninh Già Dạng không hề quan tâm tới chuyện này chút nào.
Bởi vì sau khi về đến nhà, động vật họ mèo cỡ lớn này lại khôi phục trạng thái giữ mình trong sạch như trước.
Lúc nãy hôn trên xe thì nhiệt tình hơn bất kỳ ai.
Giờ lại bắt đầu ra vẻ cao quý lạnh lùng.
Dụ dỗ xong lại không cho chạm vào.
Ninh Già Dạng gọi điện cho Ngôn Thư xong, vừa vào nhà là thấy ngay mỹ nam tóc bạc nghiêng người dựa vào đầu giường, đẹp như thơ như họa.
Hôm nay anh mặc áo khoác vải mềm màu xanh da trời rất nhạt, tay áo rộng thoải mái gác ở mép giường, gấu tay áo thêu họa tiết tinh xảo như mọi khi, thiết kế vạt áo đắp chéo lộ ra phần cổ và xương quai xanh trắng như ngọc.
Trên đầu gối để một cuốn sách cổ, anh đang đọc.
Màu trắng bạc lạnh và màu xanh da trời nhạt tôn lên nét lạnh lùng, xa vời không thể với tới của người đàn ông, ngay cả chuyện cùng chung chăn gối với anh cũng dường như là xúc phạm tới thánh thần.
Ninh Già Dạng không tin.
Vừa mới tới gần đã bị anh chống bàn tay lành lạnh lên trán cô: “Bà Thương, nhớ phải trang trọng một chút trước mặt tác phẩm y khoa kinh điển thần thánh.”
Ninh Già Dạng: “...”
Trang trọng một chút trước sách y dược là cái khỉ gì.
Sao lúc ở văn phòng bệnh viện thần thánh như vậy, không thấy anh trang trọng một chút?
Đúng lúc cô đang định cáu, người đàn ông chợt nhắc cô một câu hết sức tự nhiên: “Vì sao đêm nay bà Thương lại tới đón anh vậy?”
Ninh Già Dạng lập tức nhớ ra.
Đúng rồi.
Cô tới dỗ dành người ta!
Cô lập tức ngồi xuống đệm lót chân sạch sẽ bên cạnh giường, gối đầu lên đầu gối anh, hỏi: “Sao anh lại hai mặt như vậy?”
Thương Dư Mặc không đáp, tự nhiên chuẩn bị tắt đèn: “Đi ngủ sớm một chút, sáu giờ sáng mai tổ chương trình tới ghi hình.”
Ninh Già Dạng níu ống tay áo anh không buông, chu đôi môi đỏ xinh đẹp: “Muốn hôn chúc ngủ ngon.”
Ánh mắt Thương Dư Mặc hơi tối đi.
Ngón tay dài để trên trang sách từ từ siết chặt.
Chợt nhớ tới cuộc trao đổi qua Wechat với Tạ Cẩn ban nãy.
“Muốn từ chối nhưng vẫn mời gọi, lạt mềm buộc chặt, cô ấy bắt đầu ham muốn thân thể của anh là đã thành công được một nửa rồi.”
“Sau đó phải tiếp tục dụ dỗ cô ấy, chờ cô ấy mắc câu, chủ động dỗ dành anh.”
Thương Dư Mặc trầm tư mấy giây.
Người đàn ông cúi người tới gần, đai lưng thêu hoa văn chìm bằng chỉ bạc ở bên hông dường như bất cẩn nới lỏng ra, lộ ra một khoảnh rộng với bắp thịt đẹp mắt.
Áo khoác lụa màu xanh lam rộng thùng thình khoác trên bờ vai rắn rỏi khỏe khoắn của anh, mái tóc xoăn bạc lộn xộn, khuôn mặt tuấn tú điển trai, con ngươi màu nâu nhạt cực kỳ quyến rũ giống như người cá ngoi từ dưới biển sâu lên trong đêm trăng để hớp hồn con người.
Ninh Già Dạng từ từ mở hai mắt ra.
Đập vào mắt cô là cảnh tượng khiến cô suốt đời khó quên, cánh môi đỏ bất giác hé mở.
Thương Dư Mặc liếc nhìn cánh môi đỏ ướt át của cô…
Nghĩ đến phải từ chối nhưng vẫn mời gọi.
Thế là, chạm cánh môi mỏng lên phần trán giữa hai hàng mày của cô: “Ngủ ngon.”
Người đàn ông nằm xuống ngủ yên.
Trái tim đập rộn của Ninh Già Dạng mất một lúc lâu vẫn không thể lấy lại bình tĩnh.
Cảm giác phần trán được anh hôn nóng bừng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook