Em không ngoan
Chương 49:

Lăng Thành nổi tiếng với những hội quán về suối nước nóng, ở chỗ sân đằng sau có một suối nước nóng tư nhân, chỉ có mình khách vip mới được hẹn trước, lướt qua mái nhà được treo thêm những đóa hoa đăng, nó được làm theo kiểu cổ vô cùng tinh tế, căn phòng cuối cùng được đặt trước một năm.

Hơi nước ngập tràn trong đó, trong không khí lờ mờ, thấp thoáng có thể nhìn thấy ba cơ thể thướt tha, tinh tế của ba người đẹp đang lười biếng ngâm mình trong suối nước nóng.

Hình ảnh nổi bật lên trên suối nước nóng như chốn thần tiên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Gặp nhau đúng lúc Ninh Già Dạng không có lịch trình, nên cô đồng ý lời mời đi tắm suối nước nóng của em chồng Thương Tòng Chi và Phó Tinh Kiều.

Từ chỗ xương quai xanh trở xuống của Ninh Già Dạng đều ở dưới nước, có thể thấp thoáng nhìn thấy trên làn da trắng tuyết là những dấu hôn bị hôn lên tạo thành màu ửng đỏ.

Chỉ cần nhìn thấy thôi là đỏ mặt tim run.

Phó Tinh Kiều không nhịn được trêu chọc: “Bình thường cái tên Thương lười nhác đó cũng chẳng muốn động đậy, nằm lên giường một giây thôi là có thể ngủ luôn, không ngờ còn có thể sinh hoạt vợ chồng được?”

Nhớ đến dáng vẻ thần tiên không dính khói lửa trần gian bình thường của Thương Dư Mặc, Phó Tinh Kiều không ngờ anh còn một mặt khác như vậy.

Ninh Già Dạng lười biếng nâng mắt, đôi môi đỏ ướt át nhếch lên một đường cong: “À, đúng là rất lười…”

“Em cũng chẳng dám giấu giếm, bình thường toàn là em động.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặt không đỏ, tim không đập nhanh bôi đen tên đàn ông chó má nào đó.

“Phụt…”

Thương Tòng Chi đang nhấp một ngụm rượu vang đỏ mà suýt chút nữa bị sặc.

Cuộc trò chuyện giữa mấy tiên nữ đã kết hôn đúng là vừa mạnh vừa bạo lực thế đấy.

Thương Tòng Chi không nhịn được che khuôn mặt tròn nhỏ của mình lại, cảm thấy rất xấu hổ.

Không ngờ anh trai lại lười đến mức này rồi, đến việc sinh hoạt vợ chồng cũng phải dựa vào vợ.

Sau đó, Thương Tòng Chi bơi qua chỗ Ninh Già Dạng, ôm chặt cánh tay nhỏ mềm mại không xương của cô, vẻ nặng nề hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp: “Chị dâu, đúng là vất vả cho chị rồi.”

Ninh Già Dạng nhớ đến tấm hình mà tên đàn ông chó đó đã gửi sang lúc giữa trưa, không hề sinh một tí sự áy náy nào với việc bôi đen anh.

Không ngờ anh lại có thể lấy ngọc hổ nhỏ do cô tự tay khắc, mà khắc tên anh lên đó.


Đây là việc mà con người có thể làm à!

Đồ chó điên!

Thế là, cô yếu ớt buông lời thở dài: “Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì phải theo chó thôi.”

Ban đêm, Thương Dư Mặc nhận được tài liệu do Tạ Cẩn và Mục Tinh Lan cùng tìm lại rồi gửi sang cho anh cùng một lúc.

Lúc mở máy ra giải nén, thiếu tí nữa đã bị lag máy.

Trong đó có đầy đủ video đã được chọn lọc về chuyện sinh hoạt vợ chồng từ xưa đến nay, từ người thật đến anime, tất cả đều có đủ.

Thương Dư Mặc đã từng phẫu thuật vô số cơ thể, nhưng từ trước đến nay chưa từng thấy cơ thể con người còn có thể được dùng như vậy.

Anh thanh tâm quả dục từ nhỏ, trừ đi ngủ, anh không có quá nhiều hứng thú với bất cứ chuyện gì. Có thể nói là ngay cả thời kỳ phản nghịch của tuổi trẻ cũng không có, chứ nói gì là việc đi xem loại video kiểu này.

Mấy người anh em bạn bè khác cũng hiểu rõ tính cách của anh, từ trước đến nay chưa từng lôi kéo anh xem mấy thứ kiểu này, thế mà tối hôm nay, hai người này lại gửi đến cùng một lúc.

Không thể có chuyện bị hack nick cùng một lúc được.

Thương Dư Mặc gửi cho hai người đó, mỗi người một dấu chấm hỏi.

Hai người cũng trả lời lại cùng một lúc.

Mục Tinh Lan: [Vợ tôi bảo làm.]

Tạ Cẩn: [Vợ tôi bảo làm.]

Rõ ràng hiểu ý rằng, cả hai người đều là người máy nghe theo lệnh để làm việc thôi.

Trên khung chat WeChat của Mục Tinh Lan lại hiện thêm một câu nữa: [Anh ơi, sao có thể lười biếng trong việc sinh hoạt vợ chồng được, anh phải chủ động, nếu không sẽ không có tiếng nói, và nhớ là phải xem tài liệu để học tập đấy.]

Đây rõ ràng là do Thương Tòng Chi dùng tài khoản của Mục Tinh Lan để nhắn lại.

Anh mới nhớ là hôm nay Ninh Già Dạng có đi gặp họ.

Thương Dư Mặc suy nghĩ một chút là có thể đoán ra.

Chắc là bé nhóc lừa đảo đó lại ăn nói lung tung, nói bậy bạ chuyện gì đó.


Đôi môi mỏng của Thương Dư Mặc hiện lại một đường cong nhạt, chuẩn bị đóng máy tính lại.

Trong đầu lại hiện lên đuôi mắt rưng rưng như vẽ của cô tối qua.

Vừa cào anh vừa kêu khó chịu.

Sau khi anh chậm lại thì cô lại chê chậm.

Chờ đến khi anh nhanh hơn thì cô lại chê nhanh quá.

Thương Dư Mặc rất hiểu cơ thể con người, nhưng từ đầu đến cuối anh chưa từng chủ động đi tìm hiểu sở thích của phái nữ.

Im lặng vài giây.

Anh đeo gọng kính mỏng màu vàng kim đang để trên bàn lên, sau đó mới chậm rãi mở file tài liệu trước mặt ra.

Trong phòng sách được trang trí vô cùng lạnh lẽo, sau bàn làm việc là nguyên một tủ sách bằng gỗ hồ đào màu đen cao đến tận trần nhà, dường như tất cả các loại sách đều về y học, một ít trong đó là kinh tế tài chính, phương hướng về máy vi tính, điểm cộng là tất cả những quyển sách đó đều rất khó hiểu.

Trong hoàn cảnh đó, một người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng đang ngồi trước màn hình máy tính, trên màn hình toàn là hình ảnh tục tĩu của đôi nam nữ và gần như làm luôn hai việc đó hoàn toàn không hợp nhau.

Mà hết lần này đến lần khác, người đàn ông còn làm vẻ như đang làm bài tập luận văn.

Còn đánh dấu ở bên cạnh.

Ví dụ như kiểu đu dây phay nào đó.

Bên cạnh có một dấu gạch chéo màu đỏ, đồng thời còn đánh dấu thêm: Không phù hợp với cấu tạo cơ thể bình thường, nếu dùng mạnh, sẽ có bộ phận bị gãy xương.

Hay như dã ngoại play.

Bên cạnh có đánh hai dấu gạch chéo: Làm ở bên ngoài dễ sinh sôi vi khuẩn và có các loại côn trùng, nhẹ thì bị lây nhiễm còn nặng thì bị hư thối.

Hoặc là làm trên tuyết play.

Có ba dấu gạch chéo: Khi nhiệt độ thấp xuống không độ, khả năng loài người sinh ra dục vọng chỉ có 0.00001%.




Trong lúc Thương Dư Mặc đang ‘làm bài tập’, Ninh Già Dạng đã lên máy bay.

Địa điểm quay là ở Nam Thành.

Ninh Già Dạng không ngờ cô lại đến Nam Thanh nhanh như vậy, dù thành phố này không lớn, nhưng đây là khu vực nổi tiếng về truyền hình và điện ảnh trên cả nước.

Phim [Lãng tử] cũng được quay ở đây.

Đạo diễn Tưởng tự mình chỉ đạo bối cảnh, sau đó địa điểm quay cũng được đặt thẳng ở đây.

Hồi trước Ninh Già Dạng cũng bị tuôn ra tin đã có bạn trai ở Nam Thành.

Mấy phóng viên đang canh ở Nam Thành tất nhiên cũng không bỏ qua cơ hội này.

Tất nhiên là không rồi.

Chân trước cô vừa mới đến Nam Thành, thì đã bị phóng viên truyền thông vừa mới nghe tin chạy đến vây quanh để phỏng vấn rồi.

Phí hết sức, Ninh Già Dạng mới có thể rời khỏi sân bay nhờ bảo vệ sân bay và vệ sĩ.

Khi ngồi lên xe bảo mẫu, Tiểu Lộc thở dài: “Chị ơi, bây giờ chắc chắn là chị đã hot rồi.”

Ninh Già Dạng giãn cơ thể thon dài, nhẹ nhàng mở miệng: “Có khi nào chị không hot à?”

“Được rồi, đừng tự luyến nữa, tối nay còn có một lần đánh nữa với đạo diễn Tưởng đấy.” Ngôn Thư lướt qua lướt lại để xóa đi đuôi mắt đỏ bừng lên do không ngủ đủ: “Em nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi.”

Ninh Già Dạng nghe lời kéo tấm thảm nhỏ lên.

Bảy giờ tối, ánh đèn lộng lẫy.

Từ trước đến nay, ban đêm ở Nam Thành vô cùng nhộn nhịp, đặc biệt là trung tâm, từ bóng người lẫn bóng xe không ngừng qua lại.

Ninh Già Dạng đến nhà hàng đúng giờ.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp đạo diễn Tưởng, Ngôn Thư chú ý kỹ vào phần tạo hình của cô, nhìn chiếc áo lửng màu trắng với viền trắng lá sen và thắt lưng phối cùng chiếc váy đuôi cá cùng màu không theo quy tắc nào cả, trông có vẻ bình thường, nhưng thực ra suy nghĩ trong đó rất nhiều.

Cạnh đuôi mắt phải được vẽ lên một đóa hoa đào bằng bút chì kẻ mắt màu trắng bạc, nếu không nhìn kỹ có thể sẽ thấy nó đang hòa làm một với làn da trắng tuyết, như ẩn như hiện dưới ánh đèn, càng thêm chiếu sáng cho đổi mắt hoa đào, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười, là một vẻ đẹp tuyệt trần.

Ngay cả người đã thấy nhiều người đẹp như Tưởng Phụng Trần cũng thấy shock rồi thất thần vài giây.

“Cô Ninh đẹp hơn trên TV nhiều.”

Với gương mặt chẳng chút tì vết này, nếu xuất hiện trên màn ảnh lớn, dù có phóng to lên bao nhiêu lần, thì vẻ đẹp cũng chỉ tăng lên gấp bội, chứ không hề ít đẹp đi.


“Đạo diễn Tưởng quá khen rồi.”

Không có người phụ nữ nào không thích được khen đẹp, nhất là Ninh Già Dạng, cô cảm thấy ánh mắt của vị đạo diễn này không tệ.

Cô khẽ cười nói: “Ngưỡng mộ đã lâu.”

“Ngồi vào bên này đi.” Có lẽ Trần Phụng Sơn thấy hứng thú với Ninh Già Dạng, anh ta chỉ thẳng vào chỗ bên cạnh mình, trong đôi mắt hẹp dài ngập tràn cảm giác đang đi săn.

Mà đây không phải ánh mắt muốn lên giường với ngôi sao nữ.

Mà là kiểu..

Ninh Già Dạng suy nghĩ ánh mắt của đạo diễn Tưởng một chút, ngược lại cô càng cảm thấy đây là ánh mắt khi nhìn ngọc khắc trân quý bình thường.

Thể là cô phẩy nhẹ váy rồi ngồi xuống, không thèm để ý.

Thiên tài mà, luôn có sở thích đặc biệt.

Nhớ đến thiên tài.

Khóe môi Ninh Già Dạng lại hơi cong lên.

Rõ ràng cô không muốn nhớ đến tên đàn ông chó đó, mà hết chỗ này đến chỗ khác, bóng dáng của anh đều ở khắp nơi.

Sau khi bày một trận với em gái của anh, Ninh Già Dạng đã thu dọn đồ rồi rời khỏi Lăng Thành, cũng không biết khi tên đàn ông chó đó biết bị cô bôi đen ở ngoài như thế thì sẽ thế nào.

Có lẽ là chẳng thèm để ý.

Dù sao…

Lúc này.

Ghế trống bên cạnh có người ngồi xuống, đồng thời còn kêu lên: “Già Dạng.”

Ninh Già Dạng hoàn hồn, vô thức đưa mắt sang bên cạnh, sau khi thấy người vừa đến, đáy mắt cô lướt qua một sự kinh ngạc: “Dì Thấm.”

Ánh mắt Vu Thấm tràn đầy vẻ yêu chiều, cười nhẹ nhàng: “Khéo quá.”

Sau đó nhỏ giọng nói bên tai cô: “Vốn dĩ dì còn muốn đến Lăng Thành một chuyến, đúng lúc gặp được cháu ở đây, đợi lát nữa đi lấy quà sinh nhật rồi đưa cho Dư Mặc với dì nhé.”

Vu Thấm là bạn thân của ba mẹ Thương Dư Mặc, nhìn anh lớn lên từ nhỏ.

Bởi vậy nên trong hôn lễ, Ninh Già Dạng cũng đặc biệt biết được người lớn tuổi thân thiết này.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương