Em Không Giống Ảnh Chụp
-
Chương 19: Bởi vì em cũng không thích anh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cần.” Lương Đống nói, “Anh muốn bảo vệ em.”
***
Giáng Sinh năm nay, Cố Nghi Lạc trải qua rất vui vẻ.
Ngắm một trận tuyết rơi, chơi khúc nhạc cậu thích, nhận được món quà thèm muốn đã lâu, còn được thể hiện giọng hát cho Liang nghe.
Mặc dù nghiêm túc mà nói, vào cái đêm say rượu trước đó, cậu đã thể hiện qua một lần, nhưng lần này Liang không nghe để ngủ, đó là một bước nhảy vọt về chất lượng, thật đáng mừng.
Mười mấy tiếng sau, Cố Nghi Lạc vừa thức giấc nói chào buổi sáng với Liang vừa từ công xưởng về, cũng khoe với anh mình nhận được một đĩa than.
“Đĩa nhạc RCA kinh điển, âm thanh hai chiều, bảo quản khá tốt, gần như mới hoàn toàn.” Cố Nghi Lạc đã hình thành thói quen gọi thoại, dạt dào hứng thú thoải mái chia sẻ niềm vui, “Tiếc là đầu đọc của máy đĩa than nhà em bị hỏng rồi, tạm thời không nghe được.”
Lương Đống vừa xuống máy bay, đang trên xe quay về trường, nói: “Là anh sơ sót, hẳn là nên mua cho em một chiếc đầu đĩa.”
“Ể? Anh muốn mua cho em?” Cố Nghi Lạc không phát hiện ra manh mối khác trong lời nói của anh, “Đừng đừng đừng, ba em đã mang đến xưởng sửa giúp em rồi, chắc hai ngày nữa là có để nghe.”
Lương Đống không ngon giấc liên tục trong hai ngày, tựa vào cửa sổ, vươn tay nhéo nhéo đầu lông mày: “Ừ.”
Cố Nghi Lạc nghe được sự mệt mỏi của anh, khuyên nhủ: “Coi anh mệt kìa, quay về ngủ một giấc thật ngon đi.”
Xuất phát là buổi đêm, đến nơi vẫn là ban đêm, chênh lệch múi giờ dữ dội khiến cả người Lương Đống khó chịu.
Anh dựa vào nghị lực ráng chống đỡ: “Không được, sáng phải tới phòng thí nghiệm, nhỡ ngủ quên mất.”
“Như vậy đi, anh nói em biết anh có thể ngủ bao lâu, đến lúc đó em gọi anh.”
“Gọi thế nào?”
“Điện thoại á, Moring Call.”
Lương Đống có sức sống hơn: “Anh ngủ đến 7 giờ sáng giờ thành phố L, ở thủ đô là ——“
“3 giờ chiều.” Cố Nghi Lạc tính toán rất nhanh, “OK, nhớ kỹ rồi.”
Quay về chỗ ở, Lương Đống nằm xuống rồi lại nhớ ra gì đó, đòi Cố Nghi Lạc video diễn tấu đêm Giáng Sinh.
“À cái đó thì…” Cố Nghi Lạc khó xử, “Thiết bị của bộ phận tuyên truyền xảy ra vấn đề, không quay chụp được, chỉ có thể cho anh nghe bản ghi âm thôi.”
Mặc dù không biết là thiết bị hỏng thật, hay là Cố Nghi Lạc không muốn cho anh nhìn, nhưng thật sự Lương Đống không thấy tiếc nuối, vì dù gì anh cũng đã được xem tận mắt.
Anh nói: “Nhất định là rất đẹp.”
“Rõ ràng.” Không cần phải đối mặt, Cố Nghi Lạc còn mạnh miệng hơn cả Tưởng thủ tịch, “Khán giả đều nói em phát sáng trên sân khấu.”
Càng làm màu hơn, cúp máy xong, ngay lập tức Cố Nghi Lạc sửa lại tên wechat.
Today Nghi Phát Sáng: [ Anh yên tâm ngủ đi, nhiệm vụ gọi dậy đã ở trên người em! [/ ngẩng đầu ưỡn ngực.gif ] ]
Sau đó, Cố Nghi Lạc cho rằng việc đổi cái tên này mang đến điềm xấu, hại cậu vừa sang năm mới đã cảm thấy mình như cái bóng đèn phát sáng, bỏ qua thân mình, chỉ lo chiếu sáng cho người khác.
Không biết đêm Giáng Sinh đó xảy ra chuyện gì, sau hôm ấy hai người Bành Châu và Tưởng Du càng dính lấy nhau như sam, không biết xấu hổ không biết ngượng ngùng, trong dịp nghỉ Tết hai người lại cùng nhau đăng ký một chuyến du lịch ngắn, lên núi tắm suối nước nóng.
Bên Lư Tiêu Địch cũng có tiến triển thần tốc, cùng ngày Giáng Sinh cô nhận được hoa hồng từ anh chàng học đàn tranh ở khoa nhạc cụ dân gian (vốn không ham hoạt động lễ tết của phương Tây), hai người nhanh chóng rơi vào bể tình, đã liên tục vài ngày Cố Nghi Lạc không gặp cô ở tòa học đàn.
Tổ hợp Lạc Tiêu Châu Du sụp đổ, Cố Nghi Lạc thở dài thườn thượt.
Năm mới là năm mới của toàn thế giới, còn Lương Đống vẫn trong kỳ nghỉ thì loay hoay chân không chạm đất, năm ngày thì có bốn ngày rưỡi ở trong phòng thí nghiệm, chim hót buổi sớm mãi cũng phải đuối, bận bịu đến nỗi, mấy hôm liền không nói chuyện được quá 5 phút với nhau.
Hình như cư dân mạng A Đông cũng bị công việc quấn thân không hay lên mạng, mấy lần Cố Nghi Lạc online, đều thấy chấm tròn dưới avatar hiện màu xám, trả lời cũng không kịp thời như dạo trước.
Cũng may chuẩn bị tăng cường tập luyện để cuối kỳ thi đấu, dạo này Cố Nghi Lạc không quá nhàn rỗi nữa, đã thế còn phải xử lý tranh chấp tình cảm giúp đội viên, thật sự là trăm công ngàn việc, gà bay chó chạy.
Nguyên nhân gây ra chính là hành trình đi tắm suối nước nóng khiến Cố Nghi Lạc vô cùng hâm mộ kia, lúc đi hai người Bành Châu và Tưởng Du còn nói cười oanh yến xưng huynh gọi đệ, lúc về thì trở mặt thành thù đàn sắt không chỉnh (*).
(*) Đàn sắt không chỉnh (琴瑟不调): Đàn sắt (nhạc cụ cổ) mà không được chỉnh dây thì rất khó tấu, ẩn dụ cho mối bất hòa của vợ chồng.
Hỏi Bành Châu, Bành Châu ấp úng nghẹn đỏ cả mặt cũng không nói ra nổi, Cố Nghi Lạc đành phải đi hỏi Tưởng Du: “Đừng bảo là cậu cưỡng hiếp người ta đấy nhá?”
Tưởng Du rất không ưu nhã “Đệt” một tiếng, đặt mông ngồi xuống, lại giật bắn lên với tốc độ ánh sáng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Cố Nghi Lạc, hung ác nói: “Bị đè chính là ông đây!”
Hóa ra, sau khi kết thúc diễn tấu đêm Giáng Sinh, Tưởng Du và Bành Châu đi uống rượu với nhau.
Cái tên Bành Châu này có tửu lượng cực kỳ tã, nhấp môi được hai chén rượu nhẹ là gục, đồng thời trí thông minh cũng tuột dốc không phanh, đêm đó Tưởng Du tranh thủ chiếm được không ít tiện nghi của cậu chàng.
Thế là Tưởng Du nếm mùi ngon lặp lại chiêu cũ, đêm đó vừa mới tới khu nghỉ dưỡng, đã khui hai chai rượu đem theo.
Bàn tính của cậu ta gảy lạch cạch lạch cạch, uống gục rồi thì chẳng phải mặc cậu ta muốn làm gì thì làm ư? Sáng hôm sau tỉnh dậy cưỡng chế X tiếp, chẳng phải cái gì cũng phải nghe cậu ta ư?
Cậu ta giở chút thủ đoạn, giả vờ mình cũng uống say, say rượu mất lý trí là cái cớ không thể hoàn hảo hơn, đêm đầu tiên của thẳng nam, dù không cam tâm bị cậu ta đè, vậy cứ làm thêm mấy lần, chẳng phải thuận lý thành chương hay sao?
Cậu ta cho rằng, tuyệt đối không thể có sai lầm, ai ngờ có cẩn thận đến mấy cũng có sơ sót, bại bởi thu thập thông tin không đầy đủ.
“Sao không ai nói cho tớ biết tên đó uống rượu vang vào là như Popeye ăn rau chân vịt (*), sức khỏe kinh người như thế?” Mặt Tưởng Du thoắt trắng thoắt đỏ, không biết là bực mình hay xấu hổ, “Cậu ta chỉ dùng một tay là đè cả hai cánh tay tớ xuống, tớ muốn cậu ta tỉnh táo chút, cậu ta lại còn cười ngu với tớ.”
(*) Popeye ăn rau chân vịt: Popeye là tên nhân vật hư cấu trong loạt phim hoạt hình – truyện tranh cùng tên do E. C. Segar tạo ra. Chàng thủy thủ Popeye ăn rau chân vịt và hóa thành siêu nhân.
“Bình thường cậu ấy cười trông cũng không thông minh cho lắm.” Cố Nghi Lạc đánh giá khách quan.
“Nhìn thì ngu, trái lại cày cấy thì không qua loa chút nào.” Tưởng Du đau thương siết chặt tay, nuốt sạch những nội dung không phù hợp với thiếu nhi vào bụng.
“Lúc trước đã khuyên cậu đừng dính vào thẳng nam mà cậu không nghe.” Cố Nghi Lạc vừa cảm thấy Tưởng Du đáng thương vừa cảm thấy cậu ta đáng đời, “Vậy bây giờ cậu định thế nào?”
Tưởng Du dọn đàn xong, xách trong tay, khôi phục vẻ cao quý lãnh diễm như lúc mới gặp, môi đỏ khẽ hé mở, chậm rãi phun ra hai chữ: “Từ biệt.”
Trước khi đi, cậu ta để lại cho Cố Nghi Lạc một câu: “Đồng chí gay bé nhỏ, nhớ kỹ, đừng quá huênh hoang, coi chừng ngày nào đó mất tập trung, sẽ bị thẳng nam thối tha không biết thẳng thật hay giả gặm sạch không sót chút cặn nào.”
Với tính cách hào phóng bất cần của Cố Nghi Lạc, lời này chỉ coi là lời nói đùa, nghe tai trái ra tai phải, không quan tâm.
Lại là một hôm Liang ngâm mình trong phòng thí nghiệm, kết thúc một ngày thi, Cố Nghi Lạc nhận lời mời của đàn anh cùng ngành, tham gia bữa tiệc sinh nhật anh ta.
Vốn tưởng địa điểm là quán ăn, tới nơi mới biết đó là một quán bar mang cái tên rất phong nhã, còn bị bao hết. Bên trong nhạc nhẽo chát chúa, xa hoa trụy lạc, Cố Nghi Lạc ngửi thấy mùi rượu mùi thuốc lá sặc sụa, không kiềm được, nhíu mày.
Đàn anh đã thấy cậu, chạy không thoát, đành phải nhập gia tùy tục.
“Nghe nhạc cổ điển nhiều đến sợ luôn rồi, thỉnh thoảng cũng muốn nghe rock ‘n’ roll để rửa não.”
Đàn anh cầm ly rượu dẫn Cố Nghi Lạc vào trong, nói lý lẽ một tràng một tràng, còn hỏi sinh nhật cậu là lúc nào, có muốn tới đây tổ chức không.
Cố Nghi Lạc khéo léo từ chối, tìm hàng ghế ít người ngồi xuống, uống một ngụm nước trái cây, xòe ngón tay ra đếm đếm, cách sinh nhật cậu còn chưa đến nửa tháng, nhất thời không biết nên mừng rỡ vì bản thân lại lớn thêm một tuổi, hay là buồn rầu vì có lẽ đến lúc đó Liang vẫn đang bận rộn.
Muộn hơn một chút, quán bar bị cúp điện.
Đối mặt với bóng tối, dường như mọi người phấn khích hơn là sợ hãi, mấy khách khứa vốn không hứng thú lắm cũng tranh thủ cơ hội đi lại, đám người châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán, bầu không khí mập mờ mê ly.
Bé ngoan Cố Nghi Lạc không ham hố mấy thứ này, chỉ muốn chờ có điện rồi kiếm cớ về trước.
Cậu ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích, cảm giác sô pha lõm xuống, có người ngồi xuống bên cạnh cậu.
Chỗ này đều là sinh viên và giáo viên cùng học viện, cậu không quan tâm cho lắm, giơ ly thủy tinh mới uống được một nửa trong tay lên, lắc lắc trước nguồn sáng duy nhất ở quầy bar, nheo mắt lại, quan sát tia sáng khúc xạ qua chất lỏng.
Sau đó, cậu cảm thấy có một cái tay khoác lên eo của cậu, trượt nhanh xuống, cách lớp vải quần xoa mạnh mông cậu một cái.
Gần như Cố Nghi Lạc nhảy dựng lên ngay lập tức, đập cái ly trên tay xuống đất, nước trái cây vẩy ra khắp nơi, khiến nữ sinh xung quanh thét lên.
Cậu quát về phía bàn tay vươn ta: “Ai? Ai đang ở đó?”
Không người đáp lại.
Đến lúc cậu mò được điện thoại, mở đèn pin lên soi từ đầu đến cuối sô pha một lần, ngay cả một bóng người cũng không bắt được.
Chuyện bị biến thái quấy rối này vốn không hề phân biệt nam n, trên đường quay về, Cố Nghi Lạc như con thỏ con bị dọa, chút gió thổi cỏ lay cũng phải nhìn đông nhìn tây xung quanh.
Trên thực tế, cảm giác bị người nhìn chằm chằm đã như hình với bóng từ lúc cậu ra khỏi quán bar, nhất là trên con đường từ cổng tiểu khu đến dưới khu nhà, khiến Cố Nghi Lạc không thể không tăng nhanh bước chân, đi trong hành làng cũng không dám lề mê, hát khe khẽ một bản sonat quen thuộc xong thì cũng lên tới tầng năm, phải nói là vọt vội lên.
Trong lòng cậu có một suy đoán lờ mờ, nhưng không tìm thấy chứng cứ, nếu nói ra lại thành già mồm cãi láo, dù ai nghe xong cũng sẽ thấy cậu chuyện bé xé ra to, suy nghĩ quá nhiều.
Càng không thể nói cho ba mẹ. Nhớ chuyện năm lớp 12 khiến ba mẹ lo nghĩ lao lực quá độ, Cố Nghi Lạc vội đóng chặt miệng, canh cũng ăn ít đi vài thìa.
“Con của mẹ, con giảm béo à?” Quản Mộng Thanh có chút lo lắng, hỏi.
“Hầy, chắc chắn là sốt ruột muốn về phòng gọi video với Tiểu Lương đấy.” Cố Đông hí ha hí hứng bưng bát canh con trai không ăn hết đến trước mặt mình, phất phất tay về phía cậu, “Đi đi, đi đi, đừng để người ta chờ sốt ruột.”
Cố Nghi Lạc như được đại xá, co cẳng bỏ chạy.
Về đến phòng, cầm điện thoại lên, vậy mà Liang gọi điện cho cậu thật, hai cuộc, đều không kết nối được.
Cố Nghi Lạc vội vã gọi lại: “Hôm nay anh không bận à?”
Lương Đống không đáp lời cậu, mà hỏi: “Vừa rồi em đi đâu?”
“Tới tiệc sinh nhật một đàn anh khóa trên á, lúc trưa em đã nói với anh rồi mà.” Cố Nghi Lạc cứ chột dạ là nói nhiều, đầu dây bên kia còn chưa hỏi, cậu đã tuôn một tràng, “Vừa nãy trên đường đi vội quá, về nhà lại ăn canh, không ăn ngay lúc nóng mẹ em sẽ đánh em, nên không để ý đến điện thoại.”
“Chỉ như vậy?”
“Vâng, chỉ như vậy thôi.”
Đầu dây bên kia trầm ngâm một lát, hỏi: “Gặp người xấu đúng không?”
Cố Nghi Lạc vẫn đang chìm trong nỗi kinh hoảng, nhắc đến người xấu, thình lình trước mắt cậu lại hiện ra một gương mặt khốn nạn.
“Không ạ.” Cậu không nhận ra giọng nói của mình đang run rẩy, phủ nhận ngay lập tức không chút suy nghĩ, “Trị an ở khu bọn em tốt lắm, làm gì có người xấu nào.”
Lương Đống không nói gì.
Nói gì thì cũng đã yêu qua mạng được một thời gian, Cố Nghi Lạc đã nắm bắt được tính cách của Lương Đống khoảng tám chín mươi phần trăm, biết anh không nói lời nào có nghĩa là anh đang hoài nghi, ngay sau đó anh sẽ tức giận.
Cố Nghi Lạc dần ý thức được vừa rồi mình lấp liếm giả tạo bao nhiêu, bực bội túm tóc, thỏa hiệp: “Được rồi, là có chút chuyện thế này, đang lúc bữa tiệc diễn ra, mất điện một lát, có người sờ soạng em… Nhưng cũng có thể là sờ nhầm, một thằng con trai như em bị sờ một tẹo cũng đâu có gì to tát.”
Cậu cố gắng nói qua loa hời hợt, đồng thời giấu đi suy đoán vô căn cứ của mình, cho rằng Lương Đống sẽ bỏ qua không hỏi tới nữa.
Ai ngờ không lâu sau, đột nhiên đầu dây bên kia bắt đầu hạ “mệnh lệnh”.
“Sau này không được tham gia những buổi tụ họp vào buổi tối.”
“Giờ về nhà không được muộn hơn tám giờ.”
“Buổi sáng ra ngoài cũng không được đi quá sớm, trời tối không an toàn.”
“Ở phòng đàn trên trường nhất định phải khóa cửa, tan học ra cổng chính, cố gắng đi cùng bạn bè.”
“Bắt đầu từ ngày mai sẽ có xe đưa đón em đi học, đêm nay anh sẽ gửi thông tin của tài xế đến điện thoại của em.”
…
Cố Nghi Lạc nghe đến nỗi trợn mắt há mồm.
Cậu lại túm tóc thật lực: “Khoan… Thật sự không có chuyện gì, không cần sắp xếp những thứ đó cho em.”
“Cần.” Lương Đống nói, “Anh muốn bảo vệ em.”
“Không cần.” Cố Nghi Lạc nói, “Anh như thế còn khiến em sợ hơn ấy, cảm giác như xung quanh mình tràn ngập mối nguy hiểm.”
Lương Đống cương quyết giữ ý kiến của mình: “Giao cho anh là được.”
“Nhưng em không muốn khiến người khác cảm thấy em rất… rất…”
Hai chữ “vô dụng” lên tới mép, bỗng nhiên Cố Nghi Lạc cảm thấy nhụt chí, như thể nói bất cứ điều gì đối phương cũng không hiểu.
Cậu bất lực thở ra một hơi: “Lương ca, anh đừng như vậy có được không?”
Đây là lần đầu tiên Cố Nghi Lạc dùng cái tên khác ngoài chữ “Anh” ra, như đang nói cho đối phương biết, ngay cả mặt mũi thế nào chúng ta vẫn chưa nhìn hẳn hoi, thật sự chưa quen thân đến mức ấy, ít ra không thân thiết đến nỗi có thể can thiệp vào cuộc sống của đối phương.
Trầm mặc hai ba phút, Cố Nghi Lạc nghe thấy Lương Đống dùng giọng rất rất trầm gọi cậu: “Lạc Lạc.”
Sau đó anh nói: “Em không coi anh là bạn trai.”
“Sao lại thế?” Cố Nghi Lạc vô thức phản bác, “Tất cả mọi người chung quanh đều biết anh là bạn trai của em.”
“Xảy ra chuyện như thế, mà em không muốn kể cho anh.”
Cố Nghi Lạc lại cuống lên, tốc độ nói rất nhanh: “Đây đâu phải chuyện to tát, nói không chừng chỉ là hiểu lầm. Với cả kể cho anh thì được tích sự gì? Anh cách đây chín ngàn cây số, lại bận rộn suốt ngày như vậy, nếu thật sự em xảy ra chuyện, anh kịp chạy về với em không?”
Nói xong, cậu hối hận.
Đây là những lời khốn nạn gì chứ? Vốn dĩ Lương Đống ở nước ngoài, thân bất do kỷ, dùng sự thật không thể thay đổi làm cơ sở để chặn quyền phát biểu của người khác, hành vi này thật sự đáng xấu hổ.
Cố Nghi Lạc khẽ vỗ lên miệng mình, đang định nói gì đó để cứu vớt tình hình, Lương Đống lại cất lời.
“Ừ, là anh quá kích động. Phản ứng của em là hợp lý.”
Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng Cố Nghi Lạc lại cảm thấy chữ nào cũng nặng nề, như thể trái tim cũng bị anh túm lấy.
“Em… Không phải như vậy…” Cố Nghi Lạc cứng họng, muốn giải thích, lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Giờ phút này quá yên tĩnh, kim giây chỉ nhích qua một ô nhỏ, cũng gian nan như thể đêm dài đằng đẵng.
Không lâu sau đó, Lương Đống giải thích lý do khiến anh đưa ra kết luận trên.
“Bởi vì em cũng không thích anh.”
“Cần.” Lương Đống nói, “Anh muốn bảo vệ em.”
***
Giáng Sinh năm nay, Cố Nghi Lạc trải qua rất vui vẻ.
Ngắm một trận tuyết rơi, chơi khúc nhạc cậu thích, nhận được món quà thèm muốn đã lâu, còn được thể hiện giọng hát cho Liang nghe.
Mặc dù nghiêm túc mà nói, vào cái đêm say rượu trước đó, cậu đã thể hiện qua một lần, nhưng lần này Liang không nghe để ngủ, đó là một bước nhảy vọt về chất lượng, thật đáng mừng.
Mười mấy tiếng sau, Cố Nghi Lạc vừa thức giấc nói chào buổi sáng với Liang vừa từ công xưởng về, cũng khoe với anh mình nhận được một đĩa than.
“Đĩa nhạc RCA kinh điển, âm thanh hai chiều, bảo quản khá tốt, gần như mới hoàn toàn.” Cố Nghi Lạc đã hình thành thói quen gọi thoại, dạt dào hứng thú thoải mái chia sẻ niềm vui, “Tiếc là đầu đọc của máy đĩa than nhà em bị hỏng rồi, tạm thời không nghe được.”
Lương Đống vừa xuống máy bay, đang trên xe quay về trường, nói: “Là anh sơ sót, hẳn là nên mua cho em một chiếc đầu đĩa.”
“Ể? Anh muốn mua cho em?” Cố Nghi Lạc không phát hiện ra manh mối khác trong lời nói của anh, “Đừng đừng đừng, ba em đã mang đến xưởng sửa giúp em rồi, chắc hai ngày nữa là có để nghe.”
Lương Đống không ngon giấc liên tục trong hai ngày, tựa vào cửa sổ, vươn tay nhéo nhéo đầu lông mày: “Ừ.”
Cố Nghi Lạc nghe được sự mệt mỏi của anh, khuyên nhủ: “Coi anh mệt kìa, quay về ngủ một giấc thật ngon đi.”
Xuất phát là buổi đêm, đến nơi vẫn là ban đêm, chênh lệch múi giờ dữ dội khiến cả người Lương Đống khó chịu.
Anh dựa vào nghị lực ráng chống đỡ: “Không được, sáng phải tới phòng thí nghiệm, nhỡ ngủ quên mất.”
“Như vậy đi, anh nói em biết anh có thể ngủ bao lâu, đến lúc đó em gọi anh.”
“Gọi thế nào?”
“Điện thoại á, Moring Call.”
Lương Đống có sức sống hơn: “Anh ngủ đến 7 giờ sáng giờ thành phố L, ở thủ đô là ——“
“3 giờ chiều.” Cố Nghi Lạc tính toán rất nhanh, “OK, nhớ kỹ rồi.”
Quay về chỗ ở, Lương Đống nằm xuống rồi lại nhớ ra gì đó, đòi Cố Nghi Lạc video diễn tấu đêm Giáng Sinh.
“À cái đó thì…” Cố Nghi Lạc khó xử, “Thiết bị của bộ phận tuyên truyền xảy ra vấn đề, không quay chụp được, chỉ có thể cho anh nghe bản ghi âm thôi.”
Mặc dù không biết là thiết bị hỏng thật, hay là Cố Nghi Lạc không muốn cho anh nhìn, nhưng thật sự Lương Đống không thấy tiếc nuối, vì dù gì anh cũng đã được xem tận mắt.
Anh nói: “Nhất định là rất đẹp.”
“Rõ ràng.” Không cần phải đối mặt, Cố Nghi Lạc còn mạnh miệng hơn cả Tưởng thủ tịch, “Khán giả đều nói em phát sáng trên sân khấu.”
Càng làm màu hơn, cúp máy xong, ngay lập tức Cố Nghi Lạc sửa lại tên wechat.
Today Nghi Phát Sáng: [ Anh yên tâm ngủ đi, nhiệm vụ gọi dậy đã ở trên người em! [/ ngẩng đầu ưỡn ngực.gif ] ]
Sau đó, Cố Nghi Lạc cho rằng việc đổi cái tên này mang đến điềm xấu, hại cậu vừa sang năm mới đã cảm thấy mình như cái bóng đèn phát sáng, bỏ qua thân mình, chỉ lo chiếu sáng cho người khác.
Không biết đêm Giáng Sinh đó xảy ra chuyện gì, sau hôm ấy hai người Bành Châu và Tưởng Du càng dính lấy nhau như sam, không biết xấu hổ không biết ngượng ngùng, trong dịp nghỉ Tết hai người lại cùng nhau đăng ký một chuyến du lịch ngắn, lên núi tắm suối nước nóng.
Bên Lư Tiêu Địch cũng có tiến triển thần tốc, cùng ngày Giáng Sinh cô nhận được hoa hồng từ anh chàng học đàn tranh ở khoa nhạc cụ dân gian (vốn không ham hoạt động lễ tết của phương Tây), hai người nhanh chóng rơi vào bể tình, đã liên tục vài ngày Cố Nghi Lạc không gặp cô ở tòa học đàn.
Tổ hợp Lạc Tiêu Châu Du sụp đổ, Cố Nghi Lạc thở dài thườn thượt.
Năm mới là năm mới của toàn thế giới, còn Lương Đống vẫn trong kỳ nghỉ thì loay hoay chân không chạm đất, năm ngày thì có bốn ngày rưỡi ở trong phòng thí nghiệm, chim hót buổi sớm mãi cũng phải đuối, bận bịu đến nỗi, mấy hôm liền không nói chuyện được quá 5 phút với nhau.
Hình như cư dân mạng A Đông cũng bị công việc quấn thân không hay lên mạng, mấy lần Cố Nghi Lạc online, đều thấy chấm tròn dưới avatar hiện màu xám, trả lời cũng không kịp thời như dạo trước.
Cũng may chuẩn bị tăng cường tập luyện để cuối kỳ thi đấu, dạo này Cố Nghi Lạc không quá nhàn rỗi nữa, đã thế còn phải xử lý tranh chấp tình cảm giúp đội viên, thật sự là trăm công ngàn việc, gà bay chó chạy.
Nguyên nhân gây ra chính là hành trình đi tắm suối nước nóng khiến Cố Nghi Lạc vô cùng hâm mộ kia, lúc đi hai người Bành Châu và Tưởng Du còn nói cười oanh yến xưng huynh gọi đệ, lúc về thì trở mặt thành thù đàn sắt không chỉnh (*).
(*) Đàn sắt không chỉnh (琴瑟不调): Đàn sắt (nhạc cụ cổ) mà không được chỉnh dây thì rất khó tấu, ẩn dụ cho mối bất hòa của vợ chồng.
Hỏi Bành Châu, Bành Châu ấp úng nghẹn đỏ cả mặt cũng không nói ra nổi, Cố Nghi Lạc đành phải đi hỏi Tưởng Du: “Đừng bảo là cậu cưỡng hiếp người ta đấy nhá?”
Tưởng Du rất không ưu nhã “Đệt” một tiếng, đặt mông ngồi xuống, lại giật bắn lên với tốc độ ánh sáng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Cố Nghi Lạc, hung ác nói: “Bị đè chính là ông đây!”
Hóa ra, sau khi kết thúc diễn tấu đêm Giáng Sinh, Tưởng Du và Bành Châu đi uống rượu với nhau.
Cái tên Bành Châu này có tửu lượng cực kỳ tã, nhấp môi được hai chén rượu nhẹ là gục, đồng thời trí thông minh cũng tuột dốc không phanh, đêm đó Tưởng Du tranh thủ chiếm được không ít tiện nghi của cậu chàng.
Thế là Tưởng Du nếm mùi ngon lặp lại chiêu cũ, đêm đó vừa mới tới khu nghỉ dưỡng, đã khui hai chai rượu đem theo.
Bàn tính của cậu ta gảy lạch cạch lạch cạch, uống gục rồi thì chẳng phải mặc cậu ta muốn làm gì thì làm ư? Sáng hôm sau tỉnh dậy cưỡng chế X tiếp, chẳng phải cái gì cũng phải nghe cậu ta ư?
Cậu ta giở chút thủ đoạn, giả vờ mình cũng uống say, say rượu mất lý trí là cái cớ không thể hoàn hảo hơn, đêm đầu tiên của thẳng nam, dù không cam tâm bị cậu ta đè, vậy cứ làm thêm mấy lần, chẳng phải thuận lý thành chương hay sao?
Cậu ta cho rằng, tuyệt đối không thể có sai lầm, ai ngờ có cẩn thận đến mấy cũng có sơ sót, bại bởi thu thập thông tin không đầy đủ.
“Sao không ai nói cho tớ biết tên đó uống rượu vang vào là như Popeye ăn rau chân vịt (*), sức khỏe kinh người như thế?” Mặt Tưởng Du thoắt trắng thoắt đỏ, không biết là bực mình hay xấu hổ, “Cậu ta chỉ dùng một tay là đè cả hai cánh tay tớ xuống, tớ muốn cậu ta tỉnh táo chút, cậu ta lại còn cười ngu với tớ.”
(*) Popeye ăn rau chân vịt: Popeye là tên nhân vật hư cấu trong loạt phim hoạt hình – truyện tranh cùng tên do E. C. Segar tạo ra. Chàng thủy thủ Popeye ăn rau chân vịt và hóa thành siêu nhân.
“Bình thường cậu ấy cười trông cũng không thông minh cho lắm.” Cố Nghi Lạc đánh giá khách quan.
“Nhìn thì ngu, trái lại cày cấy thì không qua loa chút nào.” Tưởng Du đau thương siết chặt tay, nuốt sạch những nội dung không phù hợp với thiếu nhi vào bụng.
“Lúc trước đã khuyên cậu đừng dính vào thẳng nam mà cậu không nghe.” Cố Nghi Lạc vừa cảm thấy Tưởng Du đáng thương vừa cảm thấy cậu ta đáng đời, “Vậy bây giờ cậu định thế nào?”
Tưởng Du dọn đàn xong, xách trong tay, khôi phục vẻ cao quý lãnh diễm như lúc mới gặp, môi đỏ khẽ hé mở, chậm rãi phun ra hai chữ: “Từ biệt.”
Trước khi đi, cậu ta để lại cho Cố Nghi Lạc một câu: “Đồng chí gay bé nhỏ, nhớ kỹ, đừng quá huênh hoang, coi chừng ngày nào đó mất tập trung, sẽ bị thẳng nam thối tha không biết thẳng thật hay giả gặm sạch không sót chút cặn nào.”
Với tính cách hào phóng bất cần của Cố Nghi Lạc, lời này chỉ coi là lời nói đùa, nghe tai trái ra tai phải, không quan tâm.
Lại là một hôm Liang ngâm mình trong phòng thí nghiệm, kết thúc một ngày thi, Cố Nghi Lạc nhận lời mời của đàn anh cùng ngành, tham gia bữa tiệc sinh nhật anh ta.
Vốn tưởng địa điểm là quán ăn, tới nơi mới biết đó là một quán bar mang cái tên rất phong nhã, còn bị bao hết. Bên trong nhạc nhẽo chát chúa, xa hoa trụy lạc, Cố Nghi Lạc ngửi thấy mùi rượu mùi thuốc lá sặc sụa, không kiềm được, nhíu mày.
Đàn anh đã thấy cậu, chạy không thoát, đành phải nhập gia tùy tục.
“Nghe nhạc cổ điển nhiều đến sợ luôn rồi, thỉnh thoảng cũng muốn nghe rock ‘n’ roll để rửa não.”
Đàn anh cầm ly rượu dẫn Cố Nghi Lạc vào trong, nói lý lẽ một tràng một tràng, còn hỏi sinh nhật cậu là lúc nào, có muốn tới đây tổ chức không.
Cố Nghi Lạc khéo léo từ chối, tìm hàng ghế ít người ngồi xuống, uống một ngụm nước trái cây, xòe ngón tay ra đếm đếm, cách sinh nhật cậu còn chưa đến nửa tháng, nhất thời không biết nên mừng rỡ vì bản thân lại lớn thêm một tuổi, hay là buồn rầu vì có lẽ đến lúc đó Liang vẫn đang bận rộn.
Muộn hơn một chút, quán bar bị cúp điện.
Đối mặt với bóng tối, dường như mọi người phấn khích hơn là sợ hãi, mấy khách khứa vốn không hứng thú lắm cũng tranh thủ cơ hội đi lại, đám người châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán, bầu không khí mập mờ mê ly.
Bé ngoan Cố Nghi Lạc không ham hố mấy thứ này, chỉ muốn chờ có điện rồi kiếm cớ về trước.
Cậu ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích, cảm giác sô pha lõm xuống, có người ngồi xuống bên cạnh cậu.
Chỗ này đều là sinh viên và giáo viên cùng học viện, cậu không quan tâm cho lắm, giơ ly thủy tinh mới uống được một nửa trong tay lên, lắc lắc trước nguồn sáng duy nhất ở quầy bar, nheo mắt lại, quan sát tia sáng khúc xạ qua chất lỏng.
Sau đó, cậu cảm thấy có một cái tay khoác lên eo của cậu, trượt nhanh xuống, cách lớp vải quần xoa mạnh mông cậu một cái.
Gần như Cố Nghi Lạc nhảy dựng lên ngay lập tức, đập cái ly trên tay xuống đất, nước trái cây vẩy ra khắp nơi, khiến nữ sinh xung quanh thét lên.
Cậu quát về phía bàn tay vươn ta: “Ai? Ai đang ở đó?”
Không người đáp lại.
Đến lúc cậu mò được điện thoại, mở đèn pin lên soi từ đầu đến cuối sô pha một lần, ngay cả một bóng người cũng không bắt được.
Chuyện bị biến thái quấy rối này vốn không hề phân biệt nam n, trên đường quay về, Cố Nghi Lạc như con thỏ con bị dọa, chút gió thổi cỏ lay cũng phải nhìn đông nhìn tây xung quanh.
Trên thực tế, cảm giác bị người nhìn chằm chằm đã như hình với bóng từ lúc cậu ra khỏi quán bar, nhất là trên con đường từ cổng tiểu khu đến dưới khu nhà, khiến Cố Nghi Lạc không thể không tăng nhanh bước chân, đi trong hành làng cũng không dám lề mê, hát khe khẽ một bản sonat quen thuộc xong thì cũng lên tới tầng năm, phải nói là vọt vội lên.
Trong lòng cậu có một suy đoán lờ mờ, nhưng không tìm thấy chứng cứ, nếu nói ra lại thành già mồm cãi láo, dù ai nghe xong cũng sẽ thấy cậu chuyện bé xé ra to, suy nghĩ quá nhiều.
Càng không thể nói cho ba mẹ. Nhớ chuyện năm lớp 12 khiến ba mẹ lo nghĩ lao lực quá độ, Cố Nghi Lạc vội đóng chặt miệng, canh cũng ăn ít đi vài thìa.
“Con của mẹ, con giảm béo à?” Quản Mộng Thanh có chút lo lắng, hỏi.
“Hầy, chắc chắn là sốt ruột muốn về phòng gọi video với Tiểu Lương đấy.” Cố Đông hí ha hí hứng bưng bát canh con trai không ăn hết đến trước mặt mình, phất phất tay về phía cậu, “Đi đi, đi đi, đừng để người ta chờ sốt ruột.”
Cố Nghi Lạc như được đại xá, co cẳng bỏ chạy.
Về đến phòng, cầm điện thoại lên, vậy mà Liang gọi điện cho cậu thật, hai cuộc, đều không kết nối được.
Cố Nghi Lạc vội vã gọi lại: “Hôm nay anh không bận à?”
Lương Đống không đáp lời cậu, mà hỏi: “Vừa rồi em đi đâu?”
“Tới tiệc sinh nhật một đàn anh khóa trên á, lúc trưa em đã nói với anh rồi mà.” Cố Nghi Lạc cứ chột dạ là nói nhiều, đầu dây bên kia còn chưa hỏi, cậu đã tuôn một tràng, “Vừa nãy trên đường đi vội quá, về nhà lại ăn canh, không ăn ngay lúc nóng mẹ em sẽ đánh em, nên không để ý đến điện thoại.”
“Chỉ như vậy?”
“Vâng, chỉ như vậy thôi.”
Đầu dây bên kia trầm ngâm một lát, hỏi: “Gặp người xấu đúng không?”
Cố Nghi Lạc vẫn đang chìm trong nỗi kinh hoảng, nhắc đến người xấu, thình lình trước mắt cậu lại hiện ra một gương mặt khốn nạn.
“Không ạ.” Cậu không nhận ra giọng nói của mình đang run rẩy, phủ nhận ngay lập tức không chút suy nghĩ, “Trị an ở khu bọn em tốt lắm, làm gì có người xấu nào.”
Lương Đống không nói gì.
Nói gì thì cũng đã yêu qua mạng được một thời gian, Cố Nghi Lạc đã nắm bắt được tính cách của Lương Đống khoảng tám chín mươi phần trăm, biết anh không nói lời nào có nghĩa là anh đang hoài nghi, ngay sau đó anh sẽ tức giận.
Cố Nghi Lạc dần ý thức được vừa rồi mình lấp liếm giả tạo bao nhiêu, bực bội túm tóc, thỏa hiệp: “Được rồi, là có chút chuyện thế này, đang lúc bữa tiệc diễn ra, mất điện một lát, có người sờ soạng em… Nhưng cũng có thể là sờ nhầm, một thằng con trai như em bị sờ một tẹo cũng đâu có gì to tát.”
Cậu cố gắng nói qua loa hời hợt, đồng thời giấu đi suy đoán vô căn cứ của mình, cho rằng Lương Đống sẽ bỏ qua không hỏi tới nữa.
Ai ngờ không lâu sau, đột nhiên đầu dây bên kia bắt đầu hạ “mệnh lệnh”.
“Sau này không được tham gia những buổi tụ họp vào buổi tối.”
“Giờ về nhà không được muộn hơn tám giờ.”
“Buổi sáng ra ngoài cũng không được đi quá sớm, trời tối không an toàn.”
“Ở phòng đàn trên trường nhất định phải khóa cửa, tan học ra cổng chính, cố gắng đi cùng bạn bè.”
“Bắt đầu từ ngày mai sẽ có xe đưa đón em đi học, đêm nay anh sẽ gửi thông tin của tài xế đến điện thoại của em.”
…
Cố Nghi Lạc nghe đến nỗi trợn mắt há mồm.
Cậu lại túm tóc thật lực: “Khoan… Thật sự không có chuyện gì, không cần sắp xếp những thứ đó cho em.”
“Cần.” Lương Đống nói, “Anh muốn bảo vệ em.”
“Không cần.” Cố Nghi Lạc nói, “Anh như thế còn khiến em sợ hơn ấy, cảm giác như xung quanh mình tràn ngập mối nguy hiểm.”
Lương Đống cương quyết giữ ý kiến của mình: “Giao cho anh là được.”
“Nhưng em không muốn khiến người khác cảm thấy em rất… rất…”
Hai chữ “vô dụng” lên tới mép, bỗng nhiên Cố Nghi Lạc cảm thấy nhụt chí, như thể nói bất cứ điều gì đối phương cũng không hiểu.
Cậu bất lực thở ra một hơi: “Lương ca, anh đừng như vậy có được không?”
Đây là lần đầu tiên Cố Nghi Lạc dùng cái tên khác ngoài chữ “Anh” ra, như đang nói cho đối phương biết, ngay cả mặt mũi thế nào chúng ta vẫn chưa nhìn hẳn hoi, thật sự chưa quen thân đến mức ấy, ít ra không thân thiết đến nỗi có thể can thiệp vào cuộc sống của đối phương.
Trầm mặc hai ba phút, Cố Nghi Lạc nghe thấy Lương Đống dùng giọng rất rất trầm gọi cậu: “Lạc Lạc.”
Sau đó anh nói: “Em không coi anh là bạn trai.”
“Sao lại thế?” Cố Nghi Lạc vô thức phản bác, “Tất cả mọi người chung quanh đều biết anh là bạn trai của em.”
“Xảy ra chuyện như thế, mà em không muốn kể cho anh.”
Cố Nghi Lạc lại cuống lên, tốc độ nói rất nhanh: “Đây đâu phải chuyện to tát, nói không chừng chỉ là hiểu lầm. Với cả kể cho anh thì được tích sự gì? Anh cách đây chín ngàn cây số, lại bận rộn suốt ngày như vậy, nếu thật sự em xảy ra chuyện, anh kịp chạy về với em không?”
Nói xong, cậu hối hận.
Đây là những lời khốn nạn gì chứ? Vốn dĩ Lương Đống ở nước ngoài, thân bất do kỷ, dùng sự thật không thể thay đổi làm cơ sở để chặn quyền phát biểu của người khác, hành vi này thật sự đáng xấu hổ.
Cố Nghi Lạc khẽ vỗ lên miệng mình, đang định nói gì đó để cứu vớt tình hình, Lương Đống lại cất lời.
“Ừ, là anh quá kích động. Phản ứng của em là hợp lý.”
Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng Cố Nghi Lạc lại cảm thấy chữ nào cũng nặng nề, như thể trái tim cũng bị anh túm lấy.
“Em… Không phải như vậy…” Cố Nghi Lạc cứng họng, muốn giải thích, lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Giờ phút này quá yên tĩnh, kim giây chỉ nhích qua một ô nhỏ, cũng gian nan như thể đêm dài đằng đẵng.
Không lâu sau đó, Lương Đống giải thích lý do khiến anh đưa ra kết luận trên.
“Bởi vì em cũng không thích anh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook