Em không còn gan chơi nữa à?
-
Chương 22:
Chương 22:
Ánh sáng trong đôi mắt kia dường như còn rực rỡ so với lúc bình thường. Khoảng cách giữa hai người rất gần, thậm chí Lý Triệt còn có thể nhìn thấy hình bóng mông lung của mình phản chiếu qua đôi mắt cô. Sắc mặt anh ta lặng yên như nước, giơ tay ấn vào đầu cô: “Nhìn phía trước, tập trung lái xe đi.”
Diệp Vũ Thanh trù trừ vài giây rồi “a” một tiếng rất nhẹ. Trong lòng cô thầm thở dài, lại lần nữa khởi động xe. Cô có hơi tủi thân, vất vả lắm mới có dũng khí hỏi ra mà. Cho dù có từ chối thì tốt xấu cũng phải cho người ta một lí do chứ! Bỏ đi bỏ đi, nếu là từ chối thì thà không nói còn hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh là cục đá đặt trong tủ lạnh âm 20 độ đấy à?” Diệp Vũ Thanh nhỏ giọng lầm bầm.
Mặc dù Lý Triệt chỉ nghe được vài từ nhưng rất dễ đoán ra được cả câu. Khóe miệng anh ta mềm mại hơn rất nhiều, anh ta nói: “Lại nói linh tinh, trong đầu cô cả ngày đều suy nghĩ thứ gì vậy?”
“Bình thường em nghĩ rất nhiều thứ, nhưng hiện tại thứ duy nhất trong đầu em nghĩ tới chính là anh.” Diệp Vũ Thanh nói một hơi, nhịp tim bỗng chốc đập rất nhanh.
Cô rất chăm chú nhìn về phía trước, không dám nhìn biểu tình của đối phương.
“Vậy cô nên phân một chút sự chú ý vào việc lái xe đi, nếu như bây giờ tôi chết thì đi bước nữa sẽ rất phiền phức đấy.” Lý Triệt nhẹ nhàng “à” một tiếng, ngữ điệu rất thong thả.
“À...”
Ba phút sau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Triệt: “Tôi bảo cô chăm chú lái xe chứ không bảo cô lái xe chậm lại, cô muốn nghiền chết tất cả số kiến trên đường đấy à?”
“Anh đừng có giục em, em chẳng qua... có chút căng thẳng,”
“Sợ lái xe à?”
“Còn lâu nhé, là vì anh ngồi bên cạnh nên em mới căng thẳng.”
“...”
Thấy đối phương không nói gì, Diệp Vũ Thanh mím môi dưới, hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
“Khách sạn Bồ Duyệt.”
Diệp Vũ Thanh giật mình, đây là khách sạn mà lần trước cô đã đụng phải Lý Triệt. Cô có chút nghi ngờ, lẽ nào vị này ngày nào cũng ở trong khách sạn hay sao? Giá phòng ở đây mỗi đêm đều hơn 1000....
Trách không được trung thu còn ra ngoài làm việc, chi phí tiêu dùng bình thường có vẻ hơi cao, có thể kiếm được tiền càng có thể tiêu tiền.
Diệp Vũ Thanh dần dần phóng tay hơn, rốt cuộc cũng dám chạy trên 60km/h. Sau 20 phút, xe dừng tại bãi đỗ xe của khách sạn. Cô tháo dây an toàn, nghiêng mặt sang bên cạnh: “Cái đó... anh vẫn không định cân nhắc một chút à?”
Lý Triệt rũ mi xuống: “Cô có biết mình đang nói gì không? Con nhóc xấu xa này.”
“Em biết chứ, em đã thành người lớn từ lâu rồi!”
“Không sợ tôi lừa cô sao?”
Diệp Vũ Thanh lắc đầu: “Em rất thông minh đó.”
Lý Triệt: “Vậy có vẻ cô đem giấu hơi sâu rồi.”
“...”
Diệp Vũ Thanh “hừ” một tiếng, nếu muốn lừa thì đã lừa từ lâu rồi, sao có khó hẹn ra gặp mặt như vậy chứ. Trực giác của cô nói rằng anh là người tốt. Cơ hội gặp nhau rất quan trọng.
Nếu như không phải cô bị cắm sừng, có lẽ sẽ không ôm một cục tức mà to gan theo đuổi người ta. Nếu như không phải sau này bọn họ có thể gặp lại nhau, có khả năng bản thân cô ném bỏ ý nghĩ trong đầu từ sớm rồi. Cô đã sắp 25 tuổi rồi, đó là một đường ranh giới, qua một năm này thì sẽ cách ngưỡng cửa 30 càng gần hơn.
Đối với người từ nhỏ đã tự lập như cô mà nói, đây có lẽ chính là sự phản nghịch muộn màng.
“Anh không cần tự ép bản thân mình quá.” Diệp Vũ Thanh thâm sâu nói: “Không sao đâu, có thể anh vẫn chưa nghĩ ra, vậy đợi khi nào anh nghĩ xong thì hãy nói với em.” Lùi mười nghìn bước mà nói, ngay cả Tiêu Dao cũng nói Jason nhân phẩm tốt.
Mí mắt Lý Triệt vẫn rũ xuống, khoảng mười mấy giây sau mắt anh ta hơi chớp, nốt ruồi son vừa quyến rũ lại vừa băng giá.
Diệp Vũ Thanh không dám nhìn thêm, cô thu tầm mắt lại, vì bị sắc đẹp mê hoặc nên cô lấy hết can đảm từ khi sinh ra đến nay mà hỏi tiếp: “Nếu như ai cũng có thể, vậy tại sao không thể là em chứ?”
Khóe miệng Lý Triệt cong lên một nụ cười: “Được, tôi sẽ suy nghĩ.”
“Vậy, vậy cũng rất tốt.” Diệp Vũ Thanh cố gắng giữ sự bình tĩnh, cô còn nói: “Trung Thu vui vẻ! Em đã làm bánh trung thu tặng anh, có thể mùi vị không ngon lắm nhưng vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm tuyệt đối được bảo đảm, ít nhất sẽ không khiến anh ăn xong lại phải vào viện.”
Lý Triệt tự tay nhận lấy. Người hợp tác cùng anh ta tặng không ít hộp bánh trung thu, nhưng đây là hộp đầu tiên mà anh ta nhận. Bên ngoài là một chiếc túi bằng vải bố, bên trong đặt một chiếc hộp tinh xảo, vừa nhìn đã thấy rất dụng tâm.
Không giống với những loại hộp cứng rắn khác, cái này còn mang theo một chút ấm áp mềm mại. Ngọn lửa đang cháy trong lòng anh ta ngày hôm nay ấy thế mà lại dịu xuống rồi. Trung Thu thực sự sẽ dễ khiến người ta nghĩ nhiều sao?
Diệp Vũ Thanh mở cửa sổ xe ra, lại hỏi: “Anh uống rượu xong có đau đầu không?”
“Vẫn còn ổn.”
“Vậy anh chờ ở đây nhé, em sẽ quay về liền. Tối đa 10 phút thôi.” Nói xong Diệp Vũ Thanh lập tức xuống xe, biến mất như một cơn gió.
Lý Triệt nhìn xuống thời gian trên điện thoại, 9 phút 45 giây, cô chạy nước kiệu xuất hiện.
Diệp Vũ Thanh chạy tới độ toàn thân nóng ran, gương mặt cũng đỏ bừng, ánh sáng trong mắt càng sâu thêm. Cô đưa cốc giấy trong tay tới: “Mau uống đi, trong sữa bò nóng có cho thêm nhiều nước gừng, uống sẽ tốt hơn đó.”
Lý Triệt khẽ run: “Vừa rồi cô đã đi đâu thế?”
“Khách sạn này rất gần công ty cũ của em, em biết gần đây có một cửa hàng bán đồ uống có sữa gừng vị rất ổn nên đi mua.” Thiết kế biển hiệu của cửa hàng này là do công ty cũ của cô làm, Diệp Vũ Thanh còn giúp vẽ thêm vài nét, chủ quán nói sau này cô tới mua có thể được giảm 50%.
“Cô không cần chạy nhanh như vậy.” Lý Triệt rũ mắt, nhận lấy cốc giấy trên tay Diệp Vũ Thanh.
“Đại ca, do em sợ anh đợi em mà!”
Lý Triệt rất bình tĩnh nói: “Sau này đừng thế nữa, tôi nói chờ thì nhất đinh sẽ chờ, bất kể bao lâu.”
“Em biết rồi, vậy anh mau uống đi.”
Dưới ánh nhìn mỉm cười chăm chú của cô, Lý Triệt mở nắp ra, uống một ngụm. Có lẽ cô đã đặc biệt dặn dò nên khi uống có thể cảm nhận mùi vị của gừng rất rõ ràng.
Diệp Vũ Thanh tựa vào cửa sổ xe, lại hỏi tiếp: “Jason, hôm nay Trung Thu anh cũng ở lại khách sạn sao, không cần về với gia đình à?”
“Không cần.” Thanh âm Lý Triệt hơi trầm xuống.
“Em cũng vậy đó! Vậy mai anh có rảnh không? Nếu chúng ta đều không về nhà thì em có thể mời anh ăn một bữa cơm để cùng nhau qua ngày tết này.”
Cốc sữa bò trong tay vẫn còn nóng, Lý Triệt do dự vài giây: “Để xem đã, chưa chắc tôi đã có thời gian.”
“Vậy em về trước nhé, anh nhớ nghỉ sớm một chút nha!”
Lý Triệt: “Muốn tôi tiễn không?”
“Không cần đâu, đưa tới đưa lui làm gì, em ra cửa sẽ gọi xe, mười phút là về đến nhà rồi, anh về phòng nghỉ ngơi đi.” Diệp Vũ Thanh nói xong liền vẫy tay.
Cho đến khi không còn trông thấy bóng lưng của cô thì Lý Triệt mới thu tầm mắt lại. Anh ta cúi đầu uống ngụm thứ hai. Lần đầu tiên anh ta uống thứ này, cảm thấy cổ họng hơi cay, nhưng hậu vị lại có chút ngọt. Vị cay mới lạ này từ cổ họng trôi xuống đến tận dạ này.
Lý Triệt không nhịn được nghĩ, có phải cô đối với ai cũng như vậy hay không? Chẳng lẽ không sợ bị lừa hay sao? Nhìn thì rất ngốc, nhưng cũng không phải quá ngốc.
Anh ta rất ghét có mối liên hệ tình cảm với người khác, có lẽ có liên quan đến những kí ức không tốt khi còn nhỏ. Người đàn ông kia cưới mẹ anh ta, sau đó mỗi ngày đều say mèm rồi đánh đạp, mà mẹ của anh ta chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, ôm lấy thân thể nhỏ bé của anh ta mà tự mình lẩm bẩm: Sao ông ấy lại biến thành như vậy? Tôi vì ông ấy bỏ ra nhiều như thế, tại sao lại thành ra như vậy chứ?
Anh ta nghe quá nhiều nên dần khó chịu, trong lòng chỉ còn lại sự thờ ơ.
Vậy nên quan hệ quyền lợi vẫn là thứ ổn định nhất. Một con số lạnh lẽo như băng, nhưng chí ít nó cũng sẽ không vì đối phương đau khổ mà chất vấn “vì sao lại biến thành như vậy”. Thật nực cười, nhưng cũng thật đáng buồn, nhưng cũng không giải quyết được chuyện gì cả.
Nhưng khi vừa nhìn vào đôi mắt kia, Lý Triệt hơi do dự, động lòng trắc ẩn. Dường như sợ đối phương sẽ lộ ra sự thất vọng nên anh ta không nói ra lời nào quá tuyệt tình.
Hai người không có khả năng, nhưng... làm một người bạn quen biết bình thường cũng không tệ, để mắt tới cô ấy để cô không bị người khác lừa. Mặc dù cô ấy không có khả năng trở thành người mang lại lợi ích cho mình.
-
Về đến nhà, Diệp Vũ Thanh liền đi rửa mặt, khi soi gương mới phát hiện vì căng thẳng nên cô đã cắn môi, ăn sạch son không chừa lại chút nào... Thôi bỏ đi, không cần để ý đến mấy thứ này nữa. Ngày hôm nay có thể nhìn thấy anh ấy đã vui lắm rồi, hai người còn nói rất nhiều với đối phương. Đây coi như tiến bộ lớn rồi.
Tâm trạng tốt duy trì cho đến khi tiếng chuông điện thoại của cô vang lên mới ngừng. Là ông nội gọi điện thoại tới. Sáng sớm Diệp Vũ Thanh đã gọi điện cho ông bà, nghĩ rằng có lẽ người lớn muốn nói chuyện phiếm với mình nên cô mỉm cười nhận cuộc gọi: “Ông nội, chào buổi tối, ông đang làm gì thế?”
“Vũ Thanh, hôm nay ba cháu về đây ăn trung thu, cháu nói chuyện với nó nhé.”
Diệp Vũ Thanh giật mình, nhận ra có lẽ bên kia đang mở loa. Cô hơi mất tự nhiên mở miệng chào hỏi: “Bà nội, bố, dì Triệu.”
Hôm nay là trung thu, có lẽ hai người cố ý về ăn bữa cơm với hai người già. Khi Diệp Vũ Thanh chưa tròn 18 tuổi bố mẹ cô đã ly hôn, mẹ đi tới nơi khác, bố thì nửa năm sau cưới người khác. Từ nhỏ cô đã sống cùng với ông bà nội, cô không thân quen gì với gia đình mới của bố cả.
“Vũ Thanh, trung thu cháu không về nhà, vậy quốc khánh có về không?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nhẹ nhàng của một người phụ nữ.
“Có thời gian cháu sẽ về ạ.” Diệp Vũ Thanh rũ mắt xuống. Triệu Yến Yến là vợ hai của bố, sau khi hai người kết hôn thì sinh được một trai một gái. Sau khi bố lập gia đình mới thì rất ít khi hỏi tới đứa con gái đầu là cô, nhưng Diệp Vũ Thanh đi theo ông bà nội nên cũng không quá để ý tới. Cô cảm thấy như vậy cũng tốt.
“Nếu cháu về thì dẫn Diệp Hi về cùng luôn nhé, đúng lúc đều ở cùng một thành phố, em trai cháu năm năm mới lên đại học mà nghỉ lễ đã không muốn về nhà, chẳng để ý đến việc dì và bố cháu nhớ nó bao nhiêu.” Người phụ nữ hơi phiền muộn, oán giận nói.
Diệp Vũ Thanh chần chừ hai giây, thấp giọng nói: “Nhưng nó cũng muốn thì cháu cũng chẳng có cách nào cả.”
Triệu Yến Yến không quan tâm: “Cháu có thể đến trường nó tìm nó, em trai cháu bị bọn dì chiều hư rồi, tất với giày cũng không biết giặt, nếu cháu có thời gian thì giúp nó giặt một chút, ở nhà có bố cháu với dì chăm sóc nó, bây giờ nó ở bên ngoài, người làm chị như cháu phải quan tâm nó hơn.”
“Cháu... có thời gian sẽ đi xem, nhưng gần đây cháu bận lắm.”
“Yêu cầu của cô hơi quá rồi đấy, bình thường nó còn phải đi làm nữa!” Trong điện thoại phát ra tiếng bất mãn của một cụ già.
“Ây, nếu như con ở đấy thì con đã tự giặt rồi.” Triệu Yến Yến nhỏ giọng nói lại.
-
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Vũ Thanh nhìn màn hình đã tối mà thở dài. Trước khi tốt nghiệp đại học, bà ta cũng chưa từng thân thiết với như vậy với cô. Học phí hồi đại học của Diệp Vũ Thanh, năm thứ nhất là đi vay tiền, những năm tiếp theo là do cô tự kiếm được. Dù sao ông bà nội tuổi đã cao, cô không thể để hai người vất vả được.
Cấp ba cô học trên thành phố, ông bà nội ở lại thị trấn nên cô ở trong kí túc xá của trường học. Mùa thu năm lớp 11, đúng lúc vườn trái cây được mùa, vì không đủ nhân công nên bà nội không có thời gian đến ngân hàng gửi tiền, bảo Diệp Vũ Thanh tới chỗ bố lấy rồi sau bà sẽ bù vào.
Phí sinh hoạt mỗi tháng của cô là 600 tệ, đầu tháng bà nội sẽ gửi tiền vào ngân hàng, cô cầm thẻ đi rút. Khi đó Diệp Vũ Thanh do dự mãi, hay là cứ đi nhỉ. Đó là lần đầu tiên cô bước vào nhà của bố. Nhà có bốn phòng, phòng khách trang trí rất đẹp, tường dán giấy, trong phòng khách còn bày một cây đàn piano.
Ngày đó trong nhà chỉ có vợ mới cưới của bố. Triệu Yến Yến thấy ánh mắt Diệp Vũ Thanh dừng trên cây đàn piano thì cười nói: “Diệp Thần Nguyệt đang học piano, một tháng tốn 4000 tệ, Diệp Hi mới đăng kí học Taekwondo, không tốn kém không ít, thật sự chỗ nào cũng đều cần dùng đến tiền.”
“Cháu nhìn một chút là được rồi, đừng chạm nào, Thần Nguyệt không thích người khác đụng vào đồ đạc của nó, cháu chờ dì, dì đi lấy tiền cho cháu.”
Không đợi người đi ra, Diệp Vũ Thanh đã rời khỏi dó. Sau đó cô cũng không quay lại thêm lần nào nữa.
Triệu Yến Yến không nói ra chuyện này, Diệp Vũ Thanh gom góp được lại 200 tệ dùng đến hết tháng.
Thời điểm còn học cấp ba, thầy dạy mỹ thuật nói màu sắc tranh của cô rất tốt, khuyên cô nên đi theo con đường nghệ thuật. Khi biết cô từ thầy ấy còn cảm thấy tiếc nuối.
Diệp Vũ Thanh đã nghiêm túc cân nhắc, học mỹ thuật mỗi học kỳ tốn hơn 3000 tệ, thực sự quá đắt. Khi đó cô nhìn thấy chiếc đàn piano kia, tâm tình trở nên rất phức tạp.
Sau khi lên đại học, cô tự dùng tiền của mình để học hội họa, cuối cùng cũng bù đắp được tâm nguyện.
Diệp Hi và Diệp Thần Nguyệt vẫn tiếp tục tiếp thu nền giáo dục tiên tiến, bố mẹ của bọn họ dùng tiền để cho bọn họ đi học bổ túc, mời người có tiếng dạy kèm. Năm 16 tuổi Diệp Thần Nguyệt đã tham gia thi nghệ thuật, lên đại học cùng năm với cô, đại học năm nay Diệp Hi trúng tuyển cũng không tệ, chắc hẳn tiền đồ tương lai cũng tươi sáng.
Nhưng những thứ này đều không liên quan tới cô. Diệp Vũ Thanh thở dài, bạn bè bên cạnh nói tính tình cô quá tốt, có lẽ vì môi trường trưởng thành của cô quá ôn hòa nên mới trở nên như vậy. Thực ra người không có ai để dựa vào thì tính tình cũng giống như cô, bởi vì biết rõ không còn đường lui nữa rồi.
Ông bà nội của Diệp Vũ Thanh đối xử với cô cực kì tốt. Khi còn bé, mỗi lần bà nội đi ma chay cưới hỏi đều mang kẹo và nước về cho cô. Sáng sớm ông nội sẽ chạy nước kiệu tới trường để đưa cho cô quyển sách bài tập để quên ở nhà.
Nhưng ông bà nội của cô cùng là ông bà nội của Diệp Hi và Diệp Thần Nguyệt. Bình thường hai người đó ở trên thành phố, chỉ khi nào nghỉ phép mới về vườn trái cây. Cùng là con cháu, bởi vì ít khi gặp nên muốn gì người lớn cùng chiều theo. Hai người còn nói với Diệp Vũ Thanh, cô là chị thì nên chăm sóc em trai em gái, đừng nên tranh giành với bọn nó.
Khi đó Diệp Vũ Thanh còn nhỏ, khó tránh khỏi có chút thất vọng, em trai em gái có bố mẹ, có ông bà nội, ông bà ngoại, nhưng cô chỉ có ông bà nội mà thôi. Nhưng lời của trưởng bối không thể không theo, vậy nên cô vẫn cố gắng nhượng bộ.
Năm Diệp Vũ Thanh học năm nhất, Diệp Hi tám tuổi. Ngày đó nó xé sách bài tập của cô, cô tức giận đến chất vấn thì vẻ mặt ngây thơ của Diệp Hi lai nở nụ cười: “Thế thì sao? Ông bà nội rõ ràng yêu tôi hơn, về sau chẳng những chị không có bố mẹ, ngay cả ông bà nội cũng không có luôn.”
Những lời này như một mũi khoan khoan thẳng vào lòng cô, Diệp Vũ Thanh không phản bác lại. sau này, cô cũng không tranh chấp với hai người nữa, sẽ chủ động nhường nhịn. Khi ấy cô liền nghĩ, nếu có một người anh trai thì thật tốt.
Diệp Vũ Thanh nhắm mắt lại, để tâm trạng bình tĩnh hơn một chút, lúc này mới mở WeChat ra: “Ngày mai lúc nào anh rảnh đi ăn cùng em được không?”
Lúc đầu cô cũng không ôm hi vọng gì nhiều, chỉ muốn dời sự chú ý mà thôi. Không nghĩ tới chưa đến một phút đối phương đã trả lời: “Buổi chiều tôi có thời gian.”
Trong nháy mắt, lo lắng trong lòng Diệp Vũ Thanh toàn bộ đều bay hơi, cô cúi đầu gõ chữ: “Thật không? Ngày mai em sẽ gửi địa chỉ cho anh. Không cho phép anh đổi ý! Không cho phép bùng kèo!”
Lý Triệt không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy câu trả lời. Điện thoại lại rung lên, đối phương gửi thêm một tin nhắn.
“Ngủ ngon nhé Jason.”
Lý Triệt do dự vài giây, đáp lại: Không được gọi tôi là Jason nữa.
Dù sao cũng là tên của người khác, nghe là lạ thế nào ấy.
Diệp Vũ Thanh ngơ ra, lẽ nào đây chỉ là nghệ danh thôi sao? Vậy gọi Jason đúng là có hơi xa cách, không thích hợp lắm. Làm sao có thể gọi bạn trai tương lai bằng nghệ danh được chứ.
“Anh Lý Triệt ngủ ngon nhé.”
Nhìn tin nhắn mới được gửi đến, ý cười nơi khóe môi của Lý Triệt không kìm được, rốt cuộc bật cười thành tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook