Mùa xuân của năm tiếp theo,  Đoàn Duệ Thanh dùng số tiền còn lại của mình, cùng với tiền bán rau diếp cá, tiền lương mỗi tháng, cả tiền lương của anh họ, của tiểu cô Đoàn Dao Nhàn và Dương Huy, gần như dùng hết để thu lại lá trà của thôn Vân Lĩnh.

  Hàng thu được bán cho ông chủ của các quán trà, cái gì cũng không cần nhiều lời, Đoàn Duệ Thanh đưa đến bao nhiêu, bọn hắn đều lấy hết bấy nhiêu. Giá cả theo giá thị trường hiện tại bán, từ loại thượng đẳng đến trà thô, toàn bộ đều lấy không hai lời.

  Bốn người bận rộn liên tục hai tháng, cơ hồ mỗi ngày phải vội đến nửa đêm, đều gầy đi hết một vòng, có lẽ Đoàn Duệ Thanh đang lúc cơ thể phát triển, thân mình không đơn bạc như trước, ngược lại càng theo hướng cao gầy nhưng khỏe mạnh.

  Vân Thiệu Thần nhìn cậu như vậy, vừa thấy đau lòng lại vui mừng, tiểu hài tử không có cô phụ tín nhiệm của y, ngắn ngủn hai năm đã làm nên sự nghiệp, kiếm tiền khiến một số nhân vật lớn cũng tán thưởng, điều này khiến trong lòng y vì cậu cảm thấy kiêu ngạo.

  Tuy rằng ngoài miệng Vân Thiệu Thần chưa bao giờ nói thêm cái gì, nhưng Đoàn Duệ Thanh thường thường vẫn có thể nhìn ra được tán thưởng trong mắt anh. Trong lòng cậu có chút đắc ý nho nhỏ, nhưng không vì vậy mà kiêu căng.

  Một năm nay kiếm tiền so với năm đầu nhiều gấp đôi, Đoàn Duệ Thanh một phân cũng không động tới, trước để dành lại, sau đó cùng vợ chồng tiểu cô tính toán sổ sách lại, mới xem xét hướng sử dụng số tiền đó.

  Hai vợ chồng Đoàn Dao Nhàn cũng có khả năng kiếm tiền, trừ việc thu hoạch trà với cháu trai còn trồng trọt, nuôi heo. Tuy rằng không được rất nhiều tiền, nhưng tự cấp tự túc không thành vấn đề, còn có thể trích ra một phần để cải thiện nhà cửa.

  Đoàn Thế Quốc trong lúc này cũng biết mấy người Đoàn Duệ Thanh kinh doanh lá trà kiếm được tiền, nên cũng không đến tìm hắn gây phiền toái, nhưng vẫn duy trì trạng thái quan sát, tựa hồ đang chờ Đoàn Duệ Thanh chủ động về nhà giải thích.

  Chỉ là Đoàn Duệ Thanh gần như mỗi tháng đều hẹn mẹ mình ra gặp mặt, lại không về nhà gặp cha, Đoàn Thế Quốc ở nhà tức giận đến thổi râu trừng mắt, nhưng không bỏ được mặt mũi đi gặp con, chỉ có thể ở nhà đi tới đi lui mắng hắn có tiền liền không nhớ rõ ơn sinh dưỡng của cha mẹ, bạch nhãn lang linh tinh….

  Nếu như trước kia, người mẹ nhát gan của hắn lúc chồng phát giận sẽ sợ tới mức không dám hé răng, nhẫn nhục chịu đựng  cơn giận. Nhưng có lẽ từ lúc thấy con trai mình không chịu thua kém, đột nhiên không còn sợ Đoàn Thế Quốc nữa, lúc ông phát giận, bà liền bỏ ra ngoài tìm con trai, để ông một mình ở nhà tự phát giận.

  Vì thế Đoàn Thế Quốc không có chỗ trút giận, trở nên càng thêm buồn bực..

  Kỳ thật Đoàn Duệ Thanh trừ năm đầu tiên vì việc anh họ bị đánh, sau đó thực sự bận rộn, không có thời gian đi gặp ông, nếu như có thời gian rảnh, đầu tiên hắn đến thôn thăm ông ngoại, sau đó mới suy xét tới những người khác.

  Núi trà trồng qua năm thứ ba bắt đầu hái, tuy rằng ban đầu không thể kiếm  nhiều tiền, nhưng cũng được kha khá, chứng minh vài năm nay bọn họ cố gắng cũng không uổng công.

  Mà bản thân Đoàn Duệ Thanh được sư phụ Cổ lão chỉ điểm và dạy dỗ, bắt đầu đi theo những người bán trà ra khỏi thành phố, đến những địa phương phồn hoa khác tìm hiểu thị trường.

  Một hai năm sau đó, đi đi về về, cũng tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm cùng chiêu bài, Đoàn Duệ Thanh cũng bắt đầu mang theo số lá trà mùa xuân để lại, tự ra bên ngoài tìm nguồn tiêu thụ mới.

  Nhưng không phải chỉ cần “sống lại” là không gì không làm được. Thời đại bất đồng, ý tưởng bất đồng, không khí xã hội cũng bất đồng đều là một loại trở ngại. Đoàn Duệ Thanh ở phương diện này ăn phải đau khổ.

  Lúc khởi điểm, con đường này đi thập phần khó khăn, thậm chí còn xém chút bị lừa đảo. Khi đó dân cư lưu trú theo từng bộ phận nhỏ, dân bản xứ rất bài xích ngoại lai, nếu  gặp được “dê béo”, tuyệt đối ăn sạch không để ngươi thương lượng.

  Đoàn Duệ Thanh cũng biết điểm này, vì bớt tiền, lúc ra  ngoài hắn chỉ ở tại nhà dân cũ nát. Bởi vì đa số thời gian, cho dù biết người ta đang lừa hắn, cũng không thể làm được gì, nếu chỉ bị lừa là việc nhỏ, nếu bị cứng rắn cướp đoạt, đánh nhau bị thương mới là lớn. Đối với những người không quen, lúc bị thương kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay mới là bi đát.

  Hơn nữa vào năm đầu tiên, bên buôn lậu cũng hoạt động mạnh mẽ, một mình Đoàn Duệ Thanh ở bên ngoài cái gì cũng phải cẩn thận, chưa bao giờ dám tùy tiện ăn đồ người khác cho.

  Từ sau năm này, vì để tìm được nhiều nguồn tiêu thụ hơn, Đoàn Duệ Thanh đành xin nghỉ việc tại Nam Môn, vì thế La Hoằng là người mất hứng nhất, cũng may Đoàn Duệ Thanh thường đem đồ tốt tới thăm hắn, quan hệ của hai người vẫn tốt. Khang Ninh Huy cũng rất tiếc nuối, bất quá hai người vẫn là bạn bè, mỗi năm hắn yêu cầu lá trà, Đoàn Duệ Thanh sẽ ưu tiên chuẩn bị cho hắn. Mà sau này ngay cả nhà hàng cần trà, Khang Ninh Huy cũng không do dự tìm hắn trước.

  Đoàn Duệ Thanh tuy rằng bắt đầu chân chính trở thành thương nhân, có điều đối với những bạn bè đã từng giúp đỡ hắn, hắn chưa bao giờ để họ chịu thiệt, mười phần thành thực, vì thế bạn bè cũng ngày càng nhiều.

  Đương nhiên vì quá bận rộn, thời gian hắn và anh họ tách ra ngày càng nhiều, bên nhau thì ít xa cách thì nhiều, mỗi lần nếu hắn từ nơi khác trở về thì Vân Thiệu Thần lại bận công tác không ở nhà.

  Đoàn Duệ Thanh mỗi lần về nhà lại không gặp được anh họ, trong lòng cảm thấy ủy khuất, mất hứng, thật vất vả mới gặp được người, sẽ ôm không chịu buông ra, hoặc như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau hắn, anh đi đâu hắn sẽ theo đó.

  Hai người sau khi gặp lại ôm nhau một lúc lâu, Đoàn Duệ Thanh mới kể lại những việc trải qua khi một mình ở bên ngoài. Vân Thiệu Thần nghe đến những chuyện đó vừa lo lắng vừa đau lòng, nhưng cũng không mở miệng ngăn cản cậu tiếp tục ra bên ngoài kiếm tiền, chỉ càng thêm ôm chặt thân thể cậu.

  Tuy anh không nói gì cả, nhưng Đoàn Duệ Thanh sao có thể không cảm nhận được tâm ý của anh, cho nên dù ở bên ngoài gặp ủy khuất cũng không cảm thấy bao nhiêu, nhưng về tới lồng ngực của anh, sẽ kìm không được hốc mắt nóng lên, muốn ghé vào lòng anh thống khoái mà khóc một hồi. Nói với anh tâm tình lạnh lẽo khi phải một mình bên ngoài, những lúc ở xa tưởng niệm anh như thế nào.

  Vân Thiệu Thần đáp lại chỉ có càng thêm ôm chặt cậu, tinh tế hôn lên môi cậu, lên mỗi vị trí trên mặt cậu, ở trong lòng nói cho cậu biết, anh cũng rất nhớ, rất nhớ, muốn mỗi thời khắc đều ở bên cạnh chiếu cố cậu, muốn cả đời sủng cậu trong lòng không buông.

  ——————————–

  Vì việc kinh doanh núi trà rất tốt, Đoàn Duệ Thanh sau khi hỏi thăm nhiều mặt, cố ý mang theo Đoàn Dao Nhàn đến nơi khác huấn luyện.

  Đoàn Dao Nhàn tuy rằng cũng đọc sách báo, nhưng ra khỏi thôn này là lần đầu tiên, tâm tình khẩn trương cũng dễ hiểu, chờ khi nào nàng chân chính học tập được, những khẩn trương cùng lo lắng sẽ biến mất.

  Cứ như vậy lại qua một hai năm, núi trà chính thức đi vào quỹ đạo sản xuất.

  Đoàn Duệ Thanh thuê một nơi ở thành phố để sao trà, mùa xuân thu hoạch lá xong sẽ đưa xuống sơ chế, chính thức kinh doanh trà.

  Hắn lấy trà nhà mình chia lớn nhỏ, một phần để nhà mình dùng, một phần tặng cho những bạn bè những năm qua cùng mình giao thiệp, một phần bán cho những chủ tiệm cần mua trà trong thành phố, phần còn lại bán cho thương nhân những nơi khác.

  Bởi vì lo lắng, Đoàn Duệ Thanh muốn tiêu thụ lá trà ở bên ngoài, nên mỗi lần đều đi theo xe tải đến nơi bán.

  Hắn mỗi lần đi không dám mang nhiều, cũng may trải qua nhiều lần tiếp xúc thấy ông chủ này là một người đứng đắn, tuy rằng lần đầu ra giá không cao lắm, nhưng đối với Đoàn Duệ Thanh cũng là một loại cổ vũ. Cũng khiến trong lòng hắn nhẹ nhàng thở ra.

  Chuyện như vậy, có lần đầu thành công, lần hai lần bai sẽ dễ dàng hơn nhiều, giá cả cũng từ từ tăng lên, lá trà của hắn tiêu thụ ra ngoài ngày càng nhiều.

  ———————————-

  Lại thêm một năm nữa, Đoàn Duệ Thanh mang theo lá trà chất lượng tốt, theo xe tải đưa đi nơi khác.

  Cùng năm, Đoàn Duệ Thanh cùng ông chủ kia ký hợp đồng, hai người tiền trao cháo múc, giao dịch sau khi thành công, Đoàn Duệ Thanh cầm tiền muốn trực tiếp về nhà, đã thật lâu rồi không gặp anh họ, hắn muốn về sớm một chút.

  Nhưng không biết có phải vì thời tiết mùa xuân cao thấp biến đổi hay không, bệnh ho khan trước đó của hắn tựa hồ ngày càng nghiêm trọng, dẫn đến đầu óc mơ màng, thân thể cảm giác nặng nề, không nhấc nổi người.

  Lúc leo lên lái xe tiểu Trương thấy hắn vẫn ho khan không dứt, sắc mặt đỏ hồng đến không bình thường, liền khuyên: “Nếu không đi khám qua, chúng ta nghỉ ngơi một đêm ở đây sáng mai hãy trở về, bây giờ đường rất xa, lỡ trên đường bệnh anh nghiêm trọng hơn lại không có bệnh viện thì phiền toái lắm.”

  Trong lòng Đoàn Duệ Thanh đang muốn trở về sớm, có điều ngẫm lại trên đường trở về trèo đèo lội suối, phải đi qua nơi hoang vắng, nếu có chuyện xảy ra, còn làm phiền lái xe thì không tốt, nên gật đầu đáp ứng.

  Nói xong rồi, hai người mới đi thuê một khách sạn, Đoàn Duệ Thanh đi phòng khám gần đó trở về liền ngủ ngay.

  Hắn cảm giác mình ngủ mơ màng từ gần trưa đến buổi tối, lúc bầu trời tối đen hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, ý thức còn hơi mơ hồ, cũng không biết là ảo giác hay đang mơ, thế nhưng thấy anh họ ngồi ở đầu giường, đang cúi đầu nhìn hắn.

  Mũi hắn đau xót, thanh âm nhè nhẹ, ủy khuất hô: “Anh…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương