Em Hận Anh, Được Sao???
-
Chương 18: Quá khứ đau đớn (p2)
Nhẹ nhàng cởi giày, khẽ nhìn sang đôi giày da đen đắt tiền bên cạnh là đôi giày cao gót màu đỏ tinh sảo, cô thoáng thất thần nhưng rồi lại nở nụ cười tự giễu, cái cảnh này cô đã thấy bao nhiêu lần rồi
À! Cô cũng chẳng nhớ rõ!
Có phải cô lên khóc nháo, hùng hổ lên trên kia bắt gian chồng mình ân ái với nguời phụ nữ khác ngay trên chính chiếc giường của cô và anh.
Mà cái người phụ nữ kia lại là Tống Như Linh sao?
Bước chân vào căn biệt thự lạnh lẽo, cô cười nhạt.
Vậy là đã hai năm kể từ khi họ kết hôn. Căn biệt thự này vẫn vậy vẫn lạnh lẽo như xưa.
Nhìn qua căn phòng bếp rộng rãi xa hoa, nơi đó không biết bao nhiêu đêm cô mòn mỏi chờ hắn về dùng cơm nhưng lại ngủ quên.
Chỉ là chờ đợi thôi! Vẫn là vô vọng, vẫn là lạnh lẽo cô đơn.
Đó chỉ là theo quen trong suốt một năm đầu họ kết hôn, còn từ một năm trở lại, cô đã không còn thói quen đó nữa.
Một năm trước đây, Tống Như Linh trở về, tất cả những ân cần, săn sóc, cưng chiều, và cả những ánh mắt ôn nhu đều là dành cho cô ta.
Còn cô được gì? Sỉ nhục, đau đớn, tuyệt vọng, những vết thương đều là hắn ban cho cô
Như vết sẹo trên trán cô không phải là do hắn gây ra sao? Mỗi lần nhìn vào nó như vết dao đâm mạnh vào tim cô, nó cảnh tỉnh cho cô biết
" Lăng Trì Ngạo, hắn mãi mãi không yêu Lý Tuệ Du cô ".
Nhưng sao, cô tự lừa dối mình, cô cắt tóc mái để che đi vết sẹo như phủ nhận mọi thứ.
Âm thanh ám muội trên lầu đã biến mất từ lâu. Tiếng mở cửa như tiếp nối sự sụp đổ của cô sao? hay thương hại cô đây.
Hình ảnh hắn ân cần, ánh mắt ôn nhu dịu dàng nhìn Tống Như Linh bước xuống, cõi lòng cô tan nát đau đớn. Theo sau là mấy người hầu đang bê vali hành lý.
Có lẽ là họ lại sắp đi ân ái ở đâu đó...
Khóe mắt cô không dám đối mặt với chính bọn họ. Cho đến khi giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên
" Cô về đúng lúc lắm! Linh Nhi mang thai rồi! Cô ấy không muốn nhìn thấy cô, giấy ly hôn trên bàn bên cạnh là tiền bồi thường. Hành lý tôi đã cho người dọn dẹp, chú Vương sẽ đưa cô đi"
Hóa ra không phải họ đi mà là họ đuổi cô đi ...
Hóa ra lý do hắn đuổi cô đi là vì Linh nhi của hắn mang thai, còn cô mang thai thì hắn lại đuổi cô đi...
Vậy mà cô vẫn còn ngu ngốc chạy về vui vẻ cho hắn biết... Cô cũng đã mang thai rồi!
Không ngờ chưa kịp nói thì hắn lại đón chào cô bằng cách đuổi cô đi.
Có phải cô nên khóc nháo đánh hắn, mắng hắn là kẻ phụ tình, kẻ khốn nạn, nói cô căm hận hắn
Nhưng...cô có tư cách sao?
Muời năm yêu hắn điên cuồng, hai năm làm vợ hắn...
Đến bây giờ đổi lại cô đuợc gì từ hắn, đau đớn, sỉ nhục, đê tiện, cuối cùng hắn vứt cho cô tờ giấy ly hôn lạnh giá những đồng tiền " bồi thường "....
Tình yêu của cô chỉ đáng giá như vậy sao?
Tấm lá chắn cuối cùng cũng bị hắn phá bỏ. Nước mắt cô cứ vậy mà đã lã chã rơi, ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào mắt hắn
" Lăng Trì Ngạo, anh có bao giờ... yêu em... dù chỉ là... chút ít thôi?"
" chưa "
Câu trả thẳng thắn tuyệt tình như đã phá bỏ giới hạn cuối cùng của hy vọng.
Đau đớn, chua xót bây giờ cô cũng không còn cảm nhận được gì nữa, vì trái tim đã quá tổn thuơng.
Cầm chiếc bút trong tay, lòng cô khẽ thoáng lên tia đau đớn, chỉ cần một chữ ký của cô, thì cô và hắn sẽ lập tức trở thành người xa lạ.
Đôi tay run rẩy ký tên, nước mắt cô như những hạt pha lê rơi xuống tờ giấy lạnh băng như muốn xuyên thủng nó
Nhẹ nhàng cầm lấy tờ tri phiếu bước đến chỗ hắn và ả ta đang đứng.
Cô khẽ nở nụ cười thật tươi như che dấu đi những chua xót trong lòng.
Cô vui lắm! Cuối cùng thì họ cũng được giải thoát rồi! Cô phải cười thật tươi nhưng sao lòng cô lại tê tái như vậy.
" Lăng Trì Ngạo, anh biết không? Tôi hận anh "
" Cô có tư cách sao?"
" Đúng! Tôi không có tư cách... hận một người không yêu mình "
Nụ cười vẫn hiện lên trên khuôn mặt nước mắt cũng cứ rơi...
Từng mảnh của tờ tri phiếu " bồi thường " đó lặng lẽ rơi trên nền đất lạnh
Thẫn thờ từng bước kéo vali ra khỏi căn biệt thự xa hoa nhưng không một tia ấm áp kia.
Những tia nắng ấm áp khẽ bao phủ lấy cô...
Đã bao lâu rồi cô chưa cảm nhận được sự ấm này...
Có lẽ là từ hai năm, à không từ khi yêu hắn cô đã không còn quan tâm điều gì...
Đặt tay lên chiếc bụng bằng phẳng nhưng đang hình thành một sinh linh bé nhỏ
" Con à! Tha lỗi cho mẹ... hãy cho mẹ được ích kỉ một lần thôi, được không?"
Tình yêu của cô dành cho hắn coi như đã trả hết mọi nợ lần của cô và hắn...
Tất cả đã kết thúc rồi!
Thả sao cho ta nhé! Cảm ơn đã ủng hộ ta
À! Cô cũng chẳng nhớ rõ!
Có phải cô lên khóc nháo, hùng hổ lên trên kia bắt gian chồng mình ân ái với nguời phụ nữ khác ngay trên chính chiếc giường của cô và anh.
Mà cái người phụ nữ kia lại là Tống Như Linh sao?
Bước chân vào căn biệt thự lạnh lẽo, cô cười nhạt.
Vậy là đã hai năm kể từ khi họ kết hôn. Căn biệt thự này vẫn vậy vẫn lạnh lẽo như xưa.
Nhìn qua căn phòng bếp rộng rãi xa hoa, nơi đó không biết bao nhiêu đêm cô mòn mỏi chờ hắn về dùng cơm nhưng lại ngủ quên.
Chỉ là chờ đợi thôi! Vẫn là vô vọng, vẫn là lạnh lẽo cô đơn.
Đó chỉ là theo quen trong suốt một năm đầu họ kết hôn, còn từ một năm trở lại, cô đã không còn thói quen đó nữa.
Một năm trước đây, Tống Như Linh trở về, tất cả những ân cần, săn sóc, cưng chiều, và cả những ánh mắt ôn nhu đều là dành cho cô ta.
Còn cô được gì? Sỉ nhục, đau đớn, tuyệt vọng, những vết thương đều là hắn ban cho cô
Như vết sẹo trên trán cô không phải là do hắn gây ra sao? Mỗi lần nhìn vào nó như vết dao đâm mạnh vào tim cô, nó cảnh tỉnh cho cô biết
" Lăng Trì Ngạo, hắn mãi mãi không yêu Lý Tuệ Du cô ".
Nhưng sao, cô tự lừa dối mình, cô cắt tóc mái để che đi vết sẹo như phủ nhận mọi thứ.
Âm thanh ám muội trên lầu đã biến mất từ lâu. Tiếng mở cửa như tiếp nối sự sụp đổ của cô sao? hay thương hại cô đây.
Hình ảnh hắn ân cần, ánh mắt ôn nhu dịu dàng nhìn Tống Như Linh bước xuống, cõi lòng cô tan nát đau đớn. Theo sau là mấy người hầu đang bê vali hành lý.
Có lẽ là họ lại sắp đi ân ái ở đâu đó...
Khóe mắt cô không dám đối mặt với chính bọn họ. Cho đến khi giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên
" Cô về đúng lúc lắm! Linh Nhi mang thai rồi! Cô ấy không muốn nhìn thấy cô, giấy ly hôn trên bàn bên cạnh là tiền bồi thường. Hành lý tôi đã cho người dọn dẹp, chú Vương sẽ đưa cô đi"
Hóa ra không phải họ đi mà là họ đuổi cô đi ...
Hóa ra lý do hắn đuổi cô đi là vì Linh nhi của hắn mang thai, còn cô mang thai thì hắn lại đuổi cô đi...
Vậy mà cô vẫn còn ngu ngốc chạy về vui vẻ cho hắn biết... Cô cũng đã mang thai rồi!
Không ngờ chưa kịp nói thì hắn lại đón chào cô bằng cách đuổi cô đi.
Có phải cô nên khóc nháo đánh hắn, mắng hắn là kẻ phụ tình, kẻ khốn nạn, nói cô căm hận hắn
Nhưng...cô có tư cách sao?
Muời năm yêu hắn điên cuồng, hai năm làm vợ hắn...
Đến bây giờ đổi lại cô đuợc gì từ hắn, đau đớn, sỉ nhục, đê tiện, cuối cùng hắn vứt cho cô tờ giấy ly hôn lạnh giá những đồng tiền " bồi thường "....
Tình yêu của cô chỉ đáng giá như vậy sao?
Tấm lá chắn cuối cùng cũng bị hắn phá bỏ. Nước mắt cô cứ vậy mà đã lã chã rơi, ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào mắt hắn
" Lăng Trì Ngạo, anh có bao giờ... yêu em... dù chỉ là... chút ít thôi?"
" chưa "
Câu trả thẳng thắn tuyệt tình như đã phá bỏ giới hạn cuối cùng của hy vọng.
Đau đớn, chua xót bây giờ cô cũng không còn cảm nhận được gì nữa, vì trái tim đã quá tổn thuơng.
Cầm chiếc bút trong tay, lòng cô khẽ thoáng lên tia đau đớn, chỉ cần một chữ ký của cô, thì cô và hắn sẽ lập tức trở thành người xa lạ.
Đôi tay run rẩy ký tên, nước mắt cô như những hạt pha lê rơi xuống tờ giấy lạnh băng như muốn xuyên thủng nó
Nhẹ nhàng cầm lấy tờ tri phiếu bước đến chỗ hắn và ả ta đang đứng.
Cô khẽ nở nụ cười thật tươi như che dấu đi những chua xót trong lòng.
Cô vui lắm! Cuối cùng thì họ cũng được giải thoát rồi! Cô phải cười thật tươi nhưng sao lòng cô lại tê tái như vậy.
" Lăng Trì Ngạo, anh biết không? Tôi hận anh "
" Cô có tư cách sao?"
" Đúng! Tôi không có tư cách... hận một người không yêu mình "
Nụ cười vẫn hiện lên trên khuôn mặt nước mắt cũng cứ rơi...
Từng mảnh của tờ tri phiếu " bồi thường " đó lặng lẽ rơi trên nền đất lạnh
Thẫn thờ từng bước kéo vali ra khỏi căn biệt thự xa hoa nhưng không một tia ấm áp kia.
Những tia nắng ấm áp khẽ bao phủ lấy cô...
Đã bao lâu rồi cô chưa cảm nhận được sự ấm này...
Có lẽ là từ hai năm, à không từ khi yêu hắn cô đã không còn quan tâm điều gì...
Đặt tay lên chiếc bụng bằng phẳng nhưng đang hình thành một sinh linh bé nhỏ
" Con à! Tha lỗi cho mẹ... hãy cho mẹ được ích kỉ một lần thôi, được không?"
Tình yêu của cô dành cho hắn coi như đã trả hết mọi nợ lần của cô và hắn...
Tất cả đã kết thúc rồi!
Thả sao cho ta nhé! Cảm ơn đã ủng hộ ta
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook