Em Gái Nhà Tôi Siêu Cấp Ngọt
-
Chương 50: Xoay ngược lại
Edit: Sơ Ngọc
Beta: Tập Đoàn Sơ Thị
“Tam thiếu, hôm nay là ngày đầu tiên đến làm của tôi, cho nên mới sẽ phạm sai lầm, tôi thật không sự phải cố ý.”
Hầu gái trẻ thoạt nhìn có chút kinh hoảng không có biện pháp, cùng với tướng mạo không tồi, có vẻ rất chọc người thương tiếc, hơn nữa biểu tình cô ta luôn có một tia vô tội quật cường như vậy…… Ân, thật sự là loại hình mà đàn ông thích.
“Vừa rồi là cô vẫn luôn nhìn tôi, cô gọi là gì?” Mục Vân Chu đột nhiên hỏi.
Hầu gái nghe được câu nói đầu tiên phản xạ có điều kiện liền muốn phủ nhận, nhưng mà rất nhanh, miệng cô liền kéo lên một độ cong.
“Tôi, tôi thực sự là hâm mộ tam thiếu, tam thiếu, tôi tên Trương Đình, Đình trong đình đình ngọc lập.”
Quản gia mày nhăn lại, vốn là bộ mắt không hòa nhã, nháy mắt trở nên càng thêm nghiêm khắc hơn so với ngày thường.
Vốn tưởng là một cô gái tốt, ai ngờ là cũng không an phận, Mục gia không cần người hầu có nhiều tâm tư!
Đồng thời, quản gia cũng đối với người đề cử cô gái này tâm sinh bất mãn.
“Cô đi theo ta, đừng chậm trễ thời gian của tam thiếu.” Quản gia trầm giọng nói.
“Giang bá, từ từ, tôi còn có việc muốn hỏi.” Mục Vân Chu ngăn trở quản gia.
Quản gia trong lòng tuy rằng nghi hoặc, lại không hỏi nhiều.
Các người hầu khác ở đây cũng nghi hoặc, nói hay là tam thiếu mềm lòng đi, cũng không giống, nói tam thiếu coi trọng cô gái này, vậy càng không giống, bởi vì tam thiếu từ đầu tới cuối đều là một bộ dáng lãnh đạm.
Mục Vân Chu cũng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, đối với chờ đợi của Trương Đình trực tiếp đặt câu hỏi.
“Cô vừa rồi là cố ý, đúng không.”
Trương Đình lập tức liền muốn phản bác, nhưng mà Mục Vân Chu không cho cô có cơ hội phản bác.
“Không cần phủ nhận, cô xác thật là cố ý, hơn nữa nói hâm mộ tôi cũng còn cần phải tranh luận, bởi vì trong lòng cô từ đầu đến cuối đều có ác ý với tôi, mặc dù là ánh mắt lộ liễu nóng rực cũng không thể che đậy, đến nỗi mục đích của cô…… Tôi rất tò mò, cô rốt cuộc là ai? Cùng với tôi có thù oán gì sao?”
Ngay lúc mà Mục Vân Chu nói ra Trương Đình đối với hắn lòng mang ác ý, quản gia trong nháy mắt bùng nổ, trong nháy mắt liền một tay bắt lấy hai tay bắt chéo sau lưng của đối phương chế trụ Trương Đình, xuống tay không hề thương tiếc.
Đám người hầu bị tình huống bất thình lình đảo ngược lại làm cho sợ ngây người.
Đây rốt cuộc sao lại thế này?
Trương Đình không phải hâm mộ tam thiếu sao?
Vừa rồi còn như hoa si được người ta khuyên giải đó.
Tuy rằng khuyên giải không thành công, nhưng ở trong lòng mọi người thấy cô gái này thích tam thiếu là chuyện ván đã đóng thuyền.
Trương Đình bị quản gia thô bạo mà bắt lấy hai tay bắt chéo sau lưng, cũng đem cô ép tới không dậy nổi eo, cánh tay mạnh mẽ phía sau vặn kịch liệt đau đớn khiến khuôn mặt thanh tú hơi hơi vặn vẹo, cô nỗ lực ngẩng đầu nhìn về phía Mục Vân Chu.
“Tam thiếu, ngài hiểu lầm, tôi thật sự thích ngài, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ngài liền thích ngài, tôi đối với ngài không có ác ý, tôi nói đều là sự thật, tam thiếu, xin ngài tin tôi đi!”
Mục Vân Chu khom lưng nhìn cô, “Cô trong mắt xác thật có yêu thích, không, hẳn là dục vọng chiếm hữu mới đúng, trừ những thứ đó ra, còn có nồng đậm ác ý, tôi không chút nghi ngờ cô muốn đem tôi hành hạ tôi đến sống không bằng chết, sau đó đánh gãy tứ chi cầm tù tôi.”
Quản gia sắc mặt lạnh lùng, nhìn Trương Đình ánh mắt thập phần không tốt.
Nghe đến đó đám người hầu không khỏi rùng mình một cái, lông tơ trên cánh tay đều dựng lên.
Làm sao nghe ý tứ của tam thiếu, cô gái này là một người biến thái?
Trương Đình còn muốn phủ nhận.
Nhưng mà Mục Vân Chu như cũ không cho cô cơ hội, hắn đánh giá cô, tựa hồ muốn từ trên người cô nhìn ra cái gì.
“Cô làm bộ lơ đãng, kỳ thật là có mục đích muốn tới gần tôi, là muốn cùng tôi có tiếp xúc thân thể? Tại sao?”
Đối phương nếu không muốn trả lời, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian.
“Giang bá, cho người tìm xem xem, trên người cô ta có phải có thứ gì hay không.”
Lúc này, đội ra cửa tản bộ tiêu thực cũng đã trở lại.
“Đây là có chuyện gì?” Ý cười trên mặt Mục Đông Dương trong nháy mắt thu liễm lại.
Mục Vân Phong đột nhiên đánh một cái vào trán mình, hắn làm sao lại quên cô gái điên này chứ!
Tam ca, em không phải cố ý!
Beta: Tập Đoàn Sơ Thị
“Tam thiếu, hôm nay là ngày đầu tiên đến làm của tôi, cho nên mới sẽ phạm sai lầm, tôi thật không sự phải cố ý.”
Hầu gái trẻ thoạt nhìn có chút kinh hoảng không có biện pháp, cùng với tướng mạo không tồi, có vẻ rất chọc người thương tiếc, hơn nữa biểu tình cô ta luôn có một tia vô tội quật cường như vậy…… Ân, thật sự là loại hình mà đàn ông thích.
“Vừa rồi là cô vẫn luôn nhìn tôi, cô gọi là gì?” Mục Vân Chu đột nhiên hỏi.
Hầu gái nghe được câu nói đầu tiên phản xạ có điều kiện liền muốn phủ nhận, nhưng mà rất nhanh, miệng cô liền kéo lên một độ cong.
“Tôi, tôi thực sự là hâm mộ tam thiếu, tam thiếu, tôi tên Trương Đình, Đình trong đình đình ngọc lập.”
Quản gia mày nhăn lại, vốn là bộ mắt không hòa nhã, nháy mắt trở nên càng thêm nghiêm khắc hơn so với ngày thường.
Vốn tưởng là một cô gái tốt, ai ngờ là cũng không an phận, Mục gia không cần người hầu có nhiều tâm tư!
Đồng thời, quản gia cũng đối với người đề cử cô gái này tâm sinh bất mãn.
“Cô đi theo ta, đừng chậm trễ thời gian của tam thiếu.” Quản gia trầm giọng nói.
“Giang bá, từ từ, tôi còn có việc muốn hỏi.” Mục Vân Chu ngăn trở quản gia.
Quản gia trong lòng tuy rằng nghi hoặc, lại không hỏi nhiều.
Các người hầu khác ở đây cũng nghi hoặc, nói hay là tam thiếu mềm lòng đi, cũng không giống, nói tam thiếu coi trọng cô gái này, vậy càng không giống, bởi vì tam thiếu từ đầu tới cuối đều là một bộ dáng lãnh đạm.
Mục Vân Chu cũng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, đối với chờ đợi của Trương Đình trực tiếp đặt câu hỏi.
“Cô vừa rồi là cố ý, đúng không.”
Trương Đình lập tức liền muốn phản bác, nhưng mà Mục Vân Chu không cho cô có cơ hội phản bác.
“Không cần phủ nhận, cô xác thật là cố ý, hơn nữa nói hâm mộ tôi cũng còn cần phải tranh luận, bởi vì trong lòng cô từ đầu đến cuối đều có ác ý với tôi, mặc dù là ánh mắt lộ liễu nóng rực cũng không thể che đậy, đến nỗi mục đích của cô…… Tôi rất tò mò, cô rốt cuộc là ai? Cùng với tôi có thù oán gì sao?”
Ngay lúc mà Mục Vân Chu nói ra Trương Đình đối với hắn lòng mang ác ý, quản gia trong nháy mắt bùng nổ, trong nháy mắt liền một tay bắt lấy hai tay bắt chéo sau lưng của đối phương chế trụ Trương Đình, xuống tay không hề thương tiếc.
Đám người hầu bị tình huống bất thình lình đảo ngược lại làm cho sợ ngây người.
Đây rốt cuộc sao lại thế này?
Trương Đình không phải hâm mộ tam thiếu sao?
Vừa rồi còn như hoa si được người ta khuyên giải đó.
Tuy rằng khuyên giải không thành công, nhưng ở trong lòng mọi người thấy cô gái này thích tam thiếu là chuyện ván đã đóng thuyền.
Trương Đình bị quản gia thô bạo mà bắt lấy hai tay bắt chéo sau lưng, cũng đem cô ép tới không dậy nổi eo, cánh tay mạnh mẽ phía sau vặn kịch liệt đau đớn khiến khuôn mặt thanh tú hơi hơi vặn vẹo, cô nỗ lực ngẩng đầu nhìn về phía Mục Vân Chu.
“Tam thiếu, ngài hiểu lầm, tôi thật sự thích ngài, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ngài liền thích ngài, tôi đối với ngài không có ác ý, tôi nói đều là sự thật, tam thiếu, xin ngài tin tôi đi!”
Mục Vân Chu khom lưng nhìn cô, “Cô trong mắt xác thật có yêu thích, không, hẳn là dục vọng chiếm hữu mới đúng, trừ những thứ đó ra, còn có nồng đậm ác ý, tôi không chút nghi ngờ cô muốn đem tôi hành hạ tôi đến sống không bằng chết, sau đó đánh gãy tứ chi cầm tù tôi.”
Quản gia sắc mặt lạnh lùng, nhìn Trương Đình ánh mắt thập phần không tốt.
Nghe đến đó đám người hầu không khỏi rùng mình một cái, lông tơ trên cánh tay đều dựng lên.
Làm sao nghe ý tứ của tam thiếu, cô gái này là một người biến thái?
Trương Đình còn muốn phủ nhận.
Nhưng mà Mục Vân Chu như cũ không cho cô cơ hội, hắn đánh giá cô, tựa hồ muốn từ trên người cô nhìn ra cái gì.
“Cô làm bộ lơ đãng, kỳ thật là có mục đích muốn tới gần tôi, là muốn cùng tôi có tiếp xúc thân thể? Tại sao?”
Đối phương nếu không muốn trả lời, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian.
“Giang bá, cho người tìm xem xem, trên người cô ta có phải có thứ gì hay không.”
Lúc này, đội ra cửa tản bộ tiêu thực cũng đã trở lại.
“Đây là có chuyện gì?” Ý cười trên mặt Mục Đông Dương trong nháy mắt thu liễm lại.
Mục Vân Phong đột nhiên đánh một cái vào trán mình, hắn làm sao lại quên cô gái điên này chứ!
Tam ca, em không phải cố ý!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook