Chương 8

Ân Nhược Tức có chút đau đầu, mới đây vì lễ tạ ơn mà người làm cha như anh cảm thấy vô cùng ấm áp, vậy mà hôm nay đã bị mời đến uống trà với giáo viên, anh cơ hồ có một sự hoài nghi đây là âm mưu Ân Tiểu Mỹ đã sớm dự trù!

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh vội vã cho tạm dừng hội nghị mới diễn ra một nửa, có chút khó khăn nói với nhân viên cái lý do mất mặt này: "Trẻ nhỏ ở nhà bị mời phụ huynh, tôi phải đi một chuyến."

Ân Nhược Tức một thân tây trang màu xám tro bước vào phòng làm việc của giáo viên, lập tức rước lấy đông đảo ánh mắt, ngay cả người luôn luôn có vẻ lạnh lùng như giáo viên tiếng Anh cũng có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông này.

Vốn chỉ là tây trang hết sức cơ bản nhưng mặc ở trên người đàn ông này lại có một tia biếng nhác, thích thú như vậy giống như phong thái chỉ có ở một công tử quý tộc lại càng không cần bàn đến vẻ ngoài anh tuấn cùng dáng người cao ngất kia.

Các thầy, cô giáo đều ngây dại, người cha này chắc không phải là do cô nhóc bỏ tiền ra mướn để gạt họ chứ!

Nhưng Ân Tiểu Mỹ cũng là một bé gái phi thường xinh đẹp, so sánh như vậy thì đây là cha và con gái không thể nghi ngờ.

"Xin hỏi ai là chủ nhiệm lớp của Tiểu Mỹ?" Giọng của anh giống như một loại nam châm, tràn đầy cảm giác mê hoặc.
Hai mắt Mao Thuỵ Anh cơ hồ là biến thành hình trái tim hồng, muốn từ trong khe hẹp của cái bàn nhảy ra ngoài, tay chân bà luống cuống nói: "Tôi... Là tôi..."

"Rất xin lỗi Tiểu Mỹ đã gây thêm phiền toái cho cô rôi." Anh nghiêm túc nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt, có thể so với con cú mèo bày tỏ áy náy, một đôi con ngươi hẹp dài hàm chứa điện áp trăm ngàn vôn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vậy mà trong lòng anh lại không ngừng mắng: Đáng chết, lần sau loại chuyện mất mặt này nhất định phải để cho chú Trương đi thay.

Mao Thuỵ Anh đối diện với vẻ mặt thâm tình, chân thành của Ân Nhược Tức cơ hồ có loại kích thích muốn trào máu mũi ngất đi, bà miễn cưỡng duy trì bày ra một bộ dạng nghiêm túc nói: "Thành tích học tập của Tiểu Mỹ không tốt, phụ huynh thân là cha mẹ phải quan tâm nhiều hơn mới phải! Không nên mãi bận rộn với công việc…Công việc."

Tiểu Mỹ đứng ở cửa ngó dáo dác, thấy bóng dáng cao lớn màu xám tro lập tức xông tới gọi: "Ba ba!"

Ân Nhược Tức cúi người xoa xoa đầu Tiểu Mỹ rồi quay sang Mao Thuỵ Anh nói: "Sau này còn cần cô để ý đến Tiểu Mỹ nhiều hơn, con bé tuổi còn nhỏ lúc đi học khó tránh không theo kịp, có vài chỗ không tốt cũng hy vọng giáo viên bỏ qua cho."

Mao Thuỵ Anh vẫn còn muốn lên tiếng răn dạy, Tiểu Mỹ bên đây lại không thể vui nổi.


Mặc dù cùng ba ba tiếp xúc rất ít nhưng cô biết ba là một người vô cùng kiêu ngạo, sợ rằng là cho tới tận bây giờ cũng chưa từng có chuyện xin người khác tha thứ như vậy. Huống hồ Ân Triết Phi ưu tú đến vậy, có thể là bình thường các giáo viên gặp ba đều là vẻ mặt tán dương còn cô hôm nay lại...

Chân mày Tiểu Mỹ nhíu thành chữ bát, cô thật sự rất áy náy lúc ấy nếu cô có thể nhận lỗi ăn vạ là được rồi, bộc phát tính tình làm gì, còn kéo cả ba tới đây luôn. Lúc ở cô nhi viện bị giáo viên khiển trách, không phải cô đều dùng chút mánh khóe là được rồi sao? Sao hiện tại cô lại ngu xuẩn như vậy!

Đi khỏi phòng giáo viên, Tiểu Mỹ rất buồn kéo kéo bên quần của Ân Nhược Tức nói: "Ba ba, thật xin lỗi đều là Tiểu Mỹ không tốt..."

"Hửm?" Ân Nhược Tức có chút kinh ngạc bất chợt cười lên nói: "Thì ra tiểu ma đầu con cũng sẽ có lúc nhận sai." Anh nói đùa, biết tiểu nha đầu này khẳng định là sinh lòng áy náy, khó có khi con bé hiểu lòng người như vậy.

"Ba ba, thật xin lỗi..." Miệng cô mếu máo ôm lấy chân Ân Nhược Tức khóc to lên: "Nhất định là ba cảm thấy Tiểu Mỹ không ngoan! Có phải là ba cảm thấy Tiểu Mỹ rất vô dụng hay không?"

Ân Nhược Tức có chút không biết nên khóc hay cười, anh vốn không hề cảm thấy con bé này ngoan.

Anh dịu dàng ôm lấy con gái, lau đi nước mắt nước mũi ướt nhèm nhẹp trên mặt Tiểu Mỹ, nói: "Đừng khóc, ba vẫn luôn cảm thấy con là một cô bé thông minh, vậy nên ba tin tưởng con có thể học giỏi, không được khiến ba thất vọng có được hay không?"

"Dạ!" Cái đầu nhỏ dùng sức gật đầu Tiểu Mỹ ôm cổ ba mình nói: "Ba ba, Tiểu Mỹ sẽ cố gắng!"

Mặc dù lúc này tình cảm cha con hai người hài hòa là thế nhưng rất nhanh sau đó Ân Nhược Tức nhìn bài thi trước mắt liền có loại cảm giác hai mắt biến thành màu đen hỏi: "Đây là cái gì?"

Anh choáng váng, nhìn chằm chằm vết dầu lớn trên bài thi số học 65 điểm có chút hít thở không thông.

"Tiểu Mỹ không dám đưa cho mẹ xem, ba ký tên cho Tiểu Mỹ có được hay không?" Cô mang vẻ mặt khát vọng, nháy mắt lại móc ra thêm một số bài thi có mấy nếp nhăn nói: "Giáo viên nói những bài này đều phải ký tên!"

Ô ô, mẹ yếu đuối như vậy nhìn thấy nhất định sẽ tức đến ngất đi! Cô lại có rất nhiều bài thi, giống như giáo viên các môn đã hẹn trước vậy, buộc cô nhất định phải nộp lên trước kỳ thi cuối khóa, nếu không sẽ không cho cô đi thi.

Một đống bài thi bẩn muốn chết, càng không cần nói đến thành tích phía trên lại thấp đến mức đủ làm cho các bậc phụ huynh hộc máu.

Ân Nhược Tức nhìn những bài thi thê thảm không nỡ nhìn này, rốt cuộc thì lúc sinh thời anh đã trải nghiệm được cảm giác muốn sụp đổ.

~

Lúc ăn cơm tối, tâm trạng của Thường Mỹ có thể nói là nửa vui nửa buồn, bên này Triết Phi mới vừa cầm bằng diễn thuyết đạt giải nhất của Cambridge dành cho thanh thiếu niên về nhà thì bên kia Tiểu Mỹ cũng đưa tới đống bài thi điểm thấp, chất ngổn ngang như núi.


Haiz!

Cô ôm trán thở dài, vốn hôm nay làm tiệc ăn mừng cho Triết Phi tại sao con gái lại biết chọn thời gian như vậy, làm cho cô rất rầu rĩ! Thật ra cô thường ký tên cho người hâm mộ nhưng hôm nay lại ký tên trong hoàn cảnh này, đây thật sự không phải là chuyện vinh dự gì.

Ân Triết Phi dùng vẻ mặt chán ghét, dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy bài thi của Tiểu Mỹ, vô tình châm chọc: "Ân Tiểu Mỹ, cô là sinh vật đơn bào sao!"

"..." Ân Tiểu Mỹ luôn luôn ương ngạnh là vậy nhưng lúc này cũng thành thật chấp nhận, bởi vì không ngừng có thầy cô giáo hỏi cô: "Em thật sự là em gái của Ân Triết Phi sao?"

Ân Triết Phi là niềm hãnh diện của trường học, ngay cả cô có ghét Ân Triết Phi thế nào đi nữa cũng không cách nào phủ nhận sự ưu tú của anh!

Cậu càng xem càng ghét bỏ nói: "Chậc chậc, cô dứt khoát đổi tên thành Ân Tiểu Ngốc hoặc là Ân Tiểu Nhược Trí được rồi."

Thường Mỹ vội vàng ngăn lại công kích của con trai, nói: "Mẹ thấy thành tích tiếng Anh của Tiểu Mỹ rất tốt, ngữ văn cũng không tệ lắm, chỉ là số học quá thấp, Triết Phi thành tích con tốt hay là con giúp em gái bổ túc một chút đi!"

"Con không muốn!" Một lớn một nhỏ như hai con nhím đồng thời hô to.

Thường Mỹ chỉ đành giận tái mặt nói: "Ân Tiểu Mỹ không có chỗ cho con phản đối! Ân Triết Phi nếu con không đồng ý mẹ sẽ nói với Lục gia đưa Tiêm Tiêm đến trường con học! Để cho các con bồi dưỡng chút tình cảm! Con cảm thấy thế nào?"

Ân Nhược Tức đang ăn cơm nghe vậy nhíu mày, vợ mình thật đúng là quả quyết! Vừa ra tay là diệt gọn.

Khuôn mặt Ân Triết Phi trắng bệch hồi lâu mới dịu lại, hạ giọng khàn khàn nói: "Con là con ruột của mẹ!"

Tiểu Mỹ kinh ngạc hỏi: "Ai là Tiêm Tiêm ạ?" Wase, người này rất tốt có thể liên hiệp đối phó với Ân Triết Phi, nhất định không thành vấn đề.

Thường Mỹ không để ý vẻ mặt khó coi của con trai, cười hì hì nói: "Là vị hôn thê của Triết Phi."

Ôi chao, ôi chao, ôi chao, ôi chao, ôi chao? Tiểu Mỹ kinh ngạc nhìn về khuôn mặt hoảng sợ của anh trai, vị hôn thê?

Ân Triết Phi dùng khí thế hung hăng trừng mắt với Ân Tiểu Mỹ đang cấp thiết muốn đặt câu hỏi: "Không cho hỏi!"


Thật là tức chết cậu, vốn hôm nay có thể khiến cho mẹ vui vẻ tăng lên một chút hình tượng của bản thân, kết quả đều bị con bé Ân Tiểu Mỹ chết tiệt này phá hỏng! Trong đầu con nhỏ này đều là động vật nguyên sinh Amip sao, lại có thể thi ra thành tích thấp như vậy! Phải biết mấy môn học của lớp ba rất đơn giản! Muốn thi được điểm số thế này cũng cần phải có tài năng!

Nhưng vừa nghĩ tới Lục Tiêm Tiêm, toàn thân liền truyền đến một cơn ớn lạnh.

Được rồi, vẫn là dạy bổ túc cho Ân Tiểu Mỹ nhẹ nhõm hơn.

~

Kết thúc kì thi cuối khóa, Ân Tiểu Mỹ ngồi ở trong phòng học mà sống lưng lạnh toát từng cơn, nhìn con số trên phiếu điểm có một loại cảm giác muốn nhảy lầu. Cô liếc mắt nhìn phiếu điểm của Viên Viên, ngoại trừ ngữ văn là 99 điểm thì tất cả những môn khác đều là 100!

"Viên Viên thi thật tốt!" Cô tức đến đỏ mắt, đã có thể khẳng định Viên Viên sẽ đứng nhất không chạy đi đâu được, lúc cô đang vệ sinh phòng học nghe thấy giáo viên tiếng Anh nói môn Anh của Lâm Đệ Nhất chỉ có 98 điểm. A! Đúng rồi hiện tại cô đã biết tên của Lâm Đệ Nhất viết ra phải là Lâm Đế Y mới đúng nhưng cô có khuynh hướng ưu tiên cái trước trước dù sao thì cũng phù hợp với tính tình của chủ nhân hơn.

Cô nhìn sang chỗ ngồi của Lâm Đệ Nhất, con bé đó đang khóc đến đau lòng.

Nhất thời Tiểu Mỹ cũng không biết mình có nên khóc một trận không.

Viên Viên vui đến hai mắt cũng híp lại nói: "Mẹ mình nói nếu mình thi được hạng nhất thì kì nghỉ này sẽ dẫn mình đi Disneyland chơi."

"Disneyland?" Tiểu Mỹ phục hồi lại tinh thần, cô ở cô nhi viện chỉ biết Disney là phim hoạt hình, sao còn có chỗ vui chơi vậy?

"Đúng vậy, không thể chờ đợi được nữa muốn đi quá, mà không biết đồ ăn ở nước Mỹ thế nào?" Cô nuốt nuốt nước miếng, vẫn là quan tâm cái ăn hơn rồi quay sang hỏi: "Còn cậu? Kì nghỉ cậu tính toán làm cái gì?"

Ân Tiểu Mỹ có chút ngây ngốc, đúng vậy, kì nghỉ cô tính toán làm cái gì đây?

Trước hết là phải hoàn thành báo cáo tổng vệ sinh, Tiểu Mỹ nhìn giáo viên tiếng Anh đang xắn tay áo lại nhìn sang lớp của thầy Lý kỳ quái nói: "Tại sao lớp chúng ta lại là giáo viên tiếng Anh tới quét dọn, không phải là chủ nhiệm lớp nên tới sao?"

Tống Viên Viên lau cửa sổ già dặn nói: "Cậu vậy là không biết rồi, cô Laura là người mới tư lịch lại cạn dĩ nhiên là con cú mèo sẽ chỉ điểm cô ấy rồi! Có điều cùng cô Laura làm tổng vệ sinh vẫn tốt hơn vị kia!"

"Tại sao cô ấy không thể làm chủ nhiệm lớp?"

"Muốn làm chủ nhiệm lớp đâu có dễ dàng như vậy, dù sao tiền lương cũng sẽ dựa vào đó! Nhìn cô Laura còn cần phải học hỏi thêm một chút! Tuy cô ấy có bằng sinh viên đại học nổi tiếng nhưng để công việc thăng tiến người ta đâu có nhìn vào cái này, không giống với thầy Lý muốn trình độ có trình độ, muốn tư lịch có tư lịch hơn nữa mọi người đều thích thầy ấy."

"Vậy nhất định là vợ thầy Lý rất vui mừng."

"Thầy còn chưa có vợ đâu! Thầy Lý cũng 30 rồi không chừng thầy ấy tính toán cả đời đều dâng hiến cho sự nghiệp giáo dục."


Tiểu Mỹ gật đầu chán nản nói: "Vậy cũng tốt, nếu cô Laura là chủ nhiệm lớp chúng ta thì tốt."

Nói gì thì nói thành tích môn tiếng Anh của cô cũng không tệ lắm! Cô nhìn thấy thầy Lý bên kia ra đang sức làm việc nhưng thỉnh thoảng ánh mắt vẫn luôn thừa dịp liếc về phía bên này khó tránh thấy lạ nói: "Ánh mắt thầy Lý thật kỳ quái."

Tống Viên Viên không mấy để ý nói: "Ai biết đâu được, có lẽ là ánh mắt bị rút gân đấy!"

~

Lúc ông Trương tới đón Tiểu Mỹ về, nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của con bé thì đã biết con bé thi không được tốt.

Haiz! Để cho trẻ con đi học thật quá không có nhân đạo, xem tiểu công chúa đáng yêu của ông bị hành hạ thành bộ dạng gì rồi! Ông vội vàng nghênh đón giả làm cái mặt quỷ nói: "Tiểu Mỹ, nhìn ông giả làm quái thú cho cháu này!"

Tiểu Mỹ im lặng nhìn ông, trầm giọng than thở: "Ông thật là trẻ con..."

Ngay tức khắc ông Trương rơi lệ, trẻ con! Ông vậy mà bị con bé tiểu học nói trẻ con!

Ông cầm lấy phiếu điểm trong tay Tiểu Mỹ trấn an: "Đều vừa đạt yêu cầu rất tốt mà! Tiếng Anh còn thi được 95 điểm xem ra Triết Phi bổ túc vẫn có hiệu quả."

"Nhưng trong lớp chỉ có hai bạn học số học điểm dưới 70! Một là cháu! Còn lại là một kẻ ngốc." Tiểu Mỹ trầm mặt.

"Ặc... Được rồi... Ít ra thì vẫn tiến bộ hơn trước nhiều, có đúng không? Con người không phải đều tự so sánh với chính mình sao!" Ông Trương vội vàng bế đứa bé không dễ coi thường vào lòng, mời lên xe dọc theo đường đi còn nói rất nhiều chuyện xưa thú vị.

Khi đến nhà, lúc xuống xe, tâm trạng Tiểu Mỹ đã tốt hơn nhiều cô vừa điên cuồng xông vào trong nhà vừa kêu lên: "Mẹ ơi! Mẹ ơi!"

"Phanh!" Cô đụng phải một bức tường, suýt nữa thì bị bắn ngược xuống đất.

Ôi chao? Sao ở trước cửa nhà lại chặn một bức tường màu hồng?

Cô ngẩng đầu lên, ngẩng mãi ngẩng mãi mới phát hiện chắn ở trước mặt mình không phải là tường mà là một cô gái, vừa cao vừa cường tráng! Bởi vì ngược sáng nên cô chỉ có thể nhìn thấy một người với những đường nét tối om om nhưng không thể nghi ngờ người có thể đối kháng với Ân Tiểu Mỹ có sức đụng ngang sức một con trâu thì tuyệt đối không phải là người đơn giản!

"Ừng ực!" Cô không tự chủ được nuốt nuốt nước miếng.

Nói xin lỗi thì tốt? Hay là chạy trốn tốt hơn đây?


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương