Chương 13

Điều làm Ân Tiểu Mỹ lấy làm kinh ngạc là vậy mà trường học lại tiếp thu ý kiến của bọn họ, hiệu trưởng đã biểu dương lớp họ với toàn trường. Cho rằng lớp họ có ý nghĩ tiến bộ, nói rất có lý, là một tiến bộ rất lớn trong công tác quản lý của nhà trường.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rốt cuộc Tiểu Mỹ đã có thể thở phào một hơi, cô len lén nhìn cô Laura đứng ở phía trước, cô ấy giống như không có nghe thấy gì cả tựa như đang ngẩn ngơ đâu đó.

Thật là kỳ quái, thời điểm giải tán Tiểu Mỹ vẫn không thể hiểu nổi, không phải cô Laura có phản ứng chậm lụt chứ, chẳng lẽ cô ấy không vui sao?

Vậy mà rất nhanh sau đó cô liền quên mất chuyện này, bởi vì cô phải trở về với thực tế tàn khốc, chính tả môn ngữ văn của cô lại sai rất nhiều lỗi, Mao Thuỵ Anh muốn cô chép phạt từ sai 100 lần, chép xong mới cho phép về nhà.

Lúc này thân thể nhỏ nhắn của cô vùi lấp ở trong chỗ ngồi của Mao Thuỵ Anh, cột bốn cây bút lại thành một hàng, múa bút thành văn.

Cô Laura vội vã đi tới, vốn Tiểu Mỹ định chào hỏi với cô ấy một tiếng nhưng thấy dáng vẻ của cô ấy hình như đang rất tức giận, liền nuốt lại lời muốn nói.

Tiểu Mỹ cúi đầu, định tiếp tục chép phạt, ai ngờ lại thấy thầy Lý cũng đến, thầy ấy cũng không thấy cô, chỉ băng băng chạy theo cô Laura.

"Hủy Hủy, tại sao lại mất hứng vậy?" Khuôn mặt thầy Lý đỏ bừng, đứng ở bên cạnh chỗ ngồi cô Laura, vẻ mặt đó có chút mềm yếu, Ân Tiểu Mỹ ngẩn ngơ cô bị buộc phải xem phim Hàn phát sóng trực tiếp rồi. Cô núp ở trên ghế tránh cũng không phải mà không tránh cũng không phải, vẻ mặt rối rắm trong lòng còn có chút ít mong đợi.

"Lý Gia Tuấn, em nói với anh rồi hai chúng ta đã kết thúc." Laura cau mày đứng lên, không nhìn anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ồ? Đây là phim Hàn gì vậy, sao mới tới đây đã kết thúc rồi?

"Hủy Hủy." Lý Gia Tuấn không để ý đến sự phản đối của người đẹp, ôm cô vào trong lòng nói: "Anh sai rồi, sai lầm rồi, còn không được sao? Đừng nóng giận, đừng lúc nào cũng lôi chuyện chia tay ra nói!"

Gương mặt Tiểu Mỹ đỏ bừng, lấy điện thoại di động ra, cô cảm thấy với cái tình hình này thì cô cần phải báo cảnh sát.

Laura hết sức tức giận nói: "Vậy anh nói đi, tại sao lại nói như vậy? Làm cứ như là em giật dây bọn nhỏ đi làm cái chuyện áp phích kia vậy, em hiếm lạ cái danh hiệu giáo viên ưu tú rách nát đó sao? Bây giờ không phải đã chứng minh được rồi sao? Người ta là làm vì Mao Thuỵ Anh đấy! Anh còn có cái gì phản đối? Cành cao Lý Gia Tuấn anh đúng là càng ngày em càng trèo không tới!" Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào anh, giống như một con báo nhỏ nổi giận.


"Cái gì cành cao, em mới chính là cành cao, là anh trèo không tới mới đúng, vợ ơi tha thứ cho anh lần này đi..." Loại thời điểm này nói gì cũng không hữu hiệu bằng làm nũng! Chỉ có thể tội nghiệp cho Ân Tiểu Mỹ đang rình coi, không thể nào giải thích được, cô cảm thấy hình ảnh này đã bắt đầu trở thành hình ảnh thiếu nhi không nên xem.

"Vợ cái gì! Muốn chết sao?" Laura giằng co nhưng sức lực cũng không mạnh mẽ, cứng rắn nữa.

"Đương nhiên là vợ rồi, cả đời này của anh khẳng định chỉ có một mình em, hơn nữa mẹ anh cũng đã nói nếu anh dám tìm người khác bà sẽ chặt chân của anh, cho nên Hủy Hủy nhà ta chính là nữ vương, nữ vương cho anh hôn nhẹ đi." Anh hiểu rõ tính khí của bạn gái, càng lúc càng được voi đòi tiên.

Ân Tiểu Mỹ trừng to đôi mắt đầy ngây ngô, cô bắt đầu có cảm giác mình tốt nhất nên lên tiếng.

"Ít ở đây giả bộ đi, em nói cho anh biết, nếu sau này anh còn dám ở trước mặt em nói này nọ... Hừ..." Laura nắm lỗ tai anh, hung hăng ngắt nhéo.

Lý Gia Tuấn thầm thở phào, vội cố gắng không ngừng hùa theo: "Vâng, vâng, vâng, sau này sẽ không dám nữa, vậy nữ vương có cho anh hôn một cái không?"

Ân Tiểu Mỹ từ trong chỗ ngồi bò ra ngoài, rối rắm nói: "Tốt nhất là không cho..."

"A ——!" Hai giáo viên sợ hết hồn, căn bản không nghĩ tới đã trễ như vậy rồi mà trong phòng làm việc còn có người!

Gương mặt Laura tức thì đỏ lên, đẩy Lý Gia Tuấn ra, thét lên, chạy mất còn Lý Gia Tuấn cũng mặt đỏ tía tai, trời ạ! Tên tiểu quỷ này đã ở chỗ này ngây người bao lâu rồi!

"Tiểu Mỹ..." Anh mất tự nhiên gãi gãi đầu nói: "... Em ở đây..."

"Vẫn luôn ở đây!" Tiểu Mỹ cười khan nói: "Giáo viên ngữ văn phạt em chép phạt..."

"Ha ha... Là vậy à..." Lý Gia Tuấn ho khan một tiếng, không có nói tiếp.

Phảng phất như có một con quạ lớn từ đỉnh đầu hai người bay qua.

"Thầy ơi... Em cái gì cũng không có nhìn thấy..." Tiểu Mỹ tranh thủ khiến mình thoạt nhìn hết sức vô tội.

"À... Tốt, vậy thì tốt..." Lý Gia Tuấn có cảm giác mình chưa từng ngu ngơ thế này ở trước mặt học sinh.


"Vậy... Tạm biệt thầy?" Cô thử thăm dò.

"Được, tạm biệt." Lý Gia Tuấn vội vàng nặn ra một nụ cười mỉm nhưng trong lòng lại không nhịn được rơi nước mắt, xong rồi chắc chắn bây giờ Laura sẽ hận chết anh, sao mà hết lần này tới lần khác lại không nhìn thấy cô bé này, núp ở đằng kia vậy!

Anh đứng trong phòng làm việc trống rỗng, cảm thấy như nhìn thấy một tấm ván giặt đồ khổng lồ đang lơ lửng trước mặt.

~

Lúc Tiểu Mỹ về đến nhà, thấy trước bàn cơm lớn như thế chỉ có hai người là Ân Triết Phi và A Xuân, cô kinh ngạc hỏi: "Ơ? Mẹ đâu rồi?"

"Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của ba mẹ." Ân Triết Phi trả lời nhưng anh biết có nói cũng nói vô ích, cho tới bây giờ Ân Tiểu Mỹ đều không nhớ được bất kì con số ngày tháng nào, anh nhìn dáng vẻ hưng phấn của con nhóc này rất hoài nghi hỏi: "Ngược lại là em đó tại sao về nhà còn trễ hơn anh?"

"A?" Tiểu Mỹ ngẩn ngơ trả lời: "Bởi vì... Bởi vì hoạt động ngoại khóa!"

Ân Triết Phi nhìn đồng hồ trong phòng khách hỏi lại: "Hoạt động ngoại khóa đến bảy giờ?"

"Ai cần anh lo! Ghét!" Tiểu Mỹ làu bàu trèo lên bàn cơm, cô không muốn nói là bởi vì cô bị giữ lại chép phạt đâu, tên con trai Ân Triết Phi này lưỡi chứa đầy chất độc, nhất định sẽ cười nhạo cô.

Hôm nay A Xuân nấu canh xương củ từ, nhìn qua hết sức hấp dẫn, dĩ nhiên nếu như cô tỉ mỉ một chút sẽ phát hiện ra tất cả món ăn đều chưa có đụng vào, Ân Triết Phi vẫn đợi đến khi cô về nhà mới bắt đầu động đũa.

Nhưng giải thích của cô lại làm cho người con trai cao lớn này rất bất mãn.

Ân Triết Phi ghé sát vào cô cảnh cáo: "Tốt nhất là em đừng để cho anh phát hiện ra, em ở sau lưng anh làm ra chuyện xấu gì? Nếu không..." Anh siết nắm đấm phát ra tiếng, làm cho toàn thân Tiểu Mỹ đổ mồ hôi lạnh, sợ hãi nhìn anh.

"Anh…Anh cái người này nói bậy bạ gì đó! Em mới không có làm chuyện gì xấu!" Cô thấy rất tức giận và bực mình.

Đối mặt với vẻ phô trương thanh thế của cô Ân Triết Phi biết uy hiếp của mình đã đạt hiệu quả, anh ngồi lại xuống ghế nhưng trong lòng thì vẫn không cách nào buông lỏng cảnh giác đối với con nhóc này như cũ.


Gần đây quần áo của anh cứ hay bị mất tích mà không cách nào có thể giải thích được, nhất là áo ba lỗ mặc bên trong, vậy nên anh rất khó để không hoài nghi tiểu nha đầu luôn lén lút này.

Không lẽ con nhóc này là tên cuồng trộm đồ lót? Kẻ trộm quần kì quái?

Ân Triết Phi tự rùng mình vì ý nghĩ của bản thân, mà loại chuyện như vậy luôn là càng nghĩ càng bất an tuy hiện tại việc học của anh hết sức bận rộn nhưng anh vẫn cảm thấy nên giải ra câu đố này thì mới tốt.

Mặc dù Ân Tiểu Mỹ tâm mang ý xấu có sợ hãi nhưng vẫn tiếp tục hành động như cũ, không gì có thể ngăn cản tâm tư kiếm tiền của cô, bất kể thế nào "Giá cả" của anh ta bây giờ quá hấp dẫn, khiến cho cô không có biện pháp nào từ chối! Cho dù chết cũng phải trộm tiếp mang ra ngoài bán cho bằng được, cho dù chết cô cũng muốn ôm lon tiền của mình cùng chết.

Ăn xong cơm tối, Ân Triết Phi đi lên lầu tắm, Tiểu Mỹ ôm máy chụp hình xem từng tấm hình bên trong, khó tránh muốn cảm thán tài năng chụp hình cao siêu của mình, cái tên Ân Triết Phi kia đã đẹp trai lại càng đẹp trai hơn nữa nhưng nếu không có kỹ thuật chụp hình của cô sao anh ta có thể nóng bỏng như vậy đây?

Cô nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, đột nhiên trước mắt sáng lên, phảng phất như có thật nhiều ánh vàng của tiền từ trên trời rơi xuống!

Ân Tiểu Mỹ vì ý tưởng lớn mật của mình mà suýt nữa muốn hét lên thất thanh! Cô cố gắng bình phục tâm tình kích động của mình, trời ạ, nếu quả thật có thể chụp được cô sẽ kiếm được tiền! Kiếm được tiền!

Còn Ân Triết Phi đang trong phòng tắm tự dưng thấy một trận rùng mình thật kỳ quái, sao đột nhiên sau lưng anh lạnh toát?

~

Tầm ảnh hưởng của giáo viên đối với cuộc sống của một người là thế nào?

Dĩ nhiên cái vấn đề có độ sâu này Ân Tiểu Mỹ không quan tâm, trong mắt cô chỉ có "Quần lót vàng".

Đương nhiên là Ân Tiểu Mỹ hi vọng giáo viên nào tốt chút là được nhưng sao mới được coi là tốt đây?

Chỉ cần đừng có giống như con cú mèo là được!

Cô vừa cảm khái vừa nhìn kết quả đánh giá giáo viên xếp hạng nhất đứng đầu vẫn là thầy Lý, phiếu bầu của Cô Laura thì đứng thứ tư, về phần Mao Thuỵ Anh lại biến thành đứng nhất từ dưới đếm lên!

Đối mặt với cái kết quả này tuy Tiểu Mỹ đã sớm có dự liệu nhưng vẫn lo lắng không biết Lâm Đệ Nhất phải giao phó thế nào.

Nhưng với kết quả thế này thì sang năm chủ nhiệm lớp chính là cô Laura.

Cô cười rộ lên xoay người muốn trở về phòng học nhưng không ngờ đằng sau lưng có người đứng.


"A!" Cô va vào người nọ vội vàng nói: "Thật ngại quá!" Ngẩng đầu lên mới phát hiện đây là Cao Vũ học cùng một lớp với cô.

Cao Vũ là một cậu bé vô cùng gầy yếu, người lại xanh xao nhưng vóc dáng rất cao ở trong một đám học sinh tiểu học hết sức nổi bật, cậu ta cũng không nhìn Ân Tiểu Mỹ chỉ nhẹ giọng nói: "Không sao."

Tiểu Mỹ thấy cậu ta nhìn chằm chằm bảng công bố đó, không nhịn được hỏi: "Cậu vui không? Lần này Mao Thuỵ Anh không còn là chủ nhiệm lớp nữa."

Lúc này Cao Vũ quay sang nhìn cô trên mặt có một chút vui vẻ nói: "Là cậu dán áp phích! Cám ơn cậu."

"À... Không có gì hết." Tiểu Mỹ xoắn bím tóc trên đầu nói: "Người cậu phải cám ơn là lớp trưởng tuy lớp trưởng hay nói cậu là học sinh lưu ban vạn năm." Cô cảm thấy đối với chuyện lần này, không thể không kể công của Lâm Đệ Nhất.

Cao Vũ cúi thấp đầu không nói gì, Tiểu Mỹ nhìn bộ dạng này của cậu ta cũng đành thôi, xoay người rời đi.

Ở lớp ba hai câu "Học sinh lưu ban vạn năm" là câu mọi người thường xuyên dùng mắng nhau trong lớp nhưng người mà được sử dụng cái câu này sớm nhất chính là Cao Vũ.

Cậu với Tiểu Mỹ ở trong lớp được coi như là hai thái cực, một người lớn tuổi nhất, một người nhỏ tuổi nhất điểm giống nhau chính là thành tích đều lấy làm xin lỗi, vậy mà đồng dạng là thế nhưng đãi ngộ lại không giống nhau.

Ân Tiểu Mỹ gia cảnh tốt, dáng dấp lại xinh đẹp tuy nam sinh trong lớp cứ hay cố ý kéo đuôi sam trêu chọc cô nhưng thật ra đây là một loại lấy lòng, khát vọng được cô chú ý, nữ sinh lại càng thêm thích cô tính tình hoạt bát, rất thích tìm cô cùng nhau chơi trò chơi.

Còn tình huống của Cao Vũ lại không được lạc quan như vậy, thời điểm cậu bị chuyển tới lớp này, Mao Thuỵ Anh đã trực tiếp tìm đến hiệu trưởng bày tỏ không muốn nhận, bởi vì thành tích cậu quá kém sẽ kéo chân cả lớp.

Dĩ nhiên quan trọng nhất chính là sẽ ảnh hưởng đến tiền thưởng của bà ta.

Mặc dù Mao Thuỵ Anh không được học sinh thích nhưng thắng ở chỗ quản giáo rất nghiêm khắc, nên thành tích của lớp vẫn luôn không tệ, bà vẫn luôn vô cùng để ý đến vấn đề này. Lúc ấy hiệu trưởng rất nhức đầu, mặc dù Lý Gia Tuấn chưa bao giờ kén chọn học sinh nhưng sỉ số của lớp thầy ấy bây giờ đã quá tải.

Hiệu trưởng không thể làm gì khác hơn là bảo đảm không tính thành tích trong phiếu điểm của Cao Vũ vào kết quả sau cùng, lúc này Mao Thuỵ Anh mới không cam lòng chấp nhận nhưng hiệu trưởng lại giảo hoạt, chẳng qua chỉ cho một tờ chi phiếu khống vào thời điểm đánh giá cuối cùng thiếu chút nữa Mao Thuỵ Anh đã bị tức chết.

Cao Vũ vẫn luôn cố gắng biến bản thân mình thoạt nhìn giống như một người trong suốt nhưng cậu dáng người cao lớn, kèm theo thành tích bi thảm, không có cách nào làm cho người ta sao lãng, nhất là Mao Thuỵ Anh. Sau khi bị hiệu trưởng chơi một vố lại càng nhìn cậu không vừa mắt, tâm tình không tốt liền tìm mọi cách nhục mạ, chê cười cậu.

"Cao Vũ em thật sự là ngốc đến mức có thể đi chết đi!" Bà ta thường hay nói như vậy.

Thậm chí lúc tâm tình không tốt, bà còn cầm cây lau nhà hung hăng đánh cậu, làm cho trên người cậu thường xuất hiện vết xanh tím, khoa trương nhất là có một lần còn lột cả quần của cậu ra để đánh. Mặc dù bạn học trong lớp thích khi dễ Cao Vũ nhưng lần đó đều cúi đầu hoặc có thể đó cũng là lần đầu tiên bọn họ biết được, cái gì là chân chính làm nhục.

Nhưng Tiểu Mỹ lại rất cảm kích Cao Vũ, nếu như không có cậu ta thì cô nhất định sẽ là người nếm ngược nhiều nhất, vậy nên cô chưa bao giờ gọi cậu ta là học sinh lưu ban vạn năm cả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương