Em gái khốn kiếp của tôi
-
Chương 10:
Chương 10: Còn sống
Vì vậy mọi người gấp gáp đuổi theo, trưởng thôn còn cấp tốc tìm ba chiếc xe máy tới chạy theo vây bắt, chặn đường con heo kia! Ân Triết Phi cùng với Trương Hướng Nhất và mấy thanh niên trong thôn đạp xe đạp đuổi theo, vây ở hai bên!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Triết Phi thấy Ân Tiểu Mỹ ở trên lưng heo bị dọa sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, dường như muốn buông tay ra, gấp đến độ thiếu chút nữa hét đến rách họng: "Ân Tiểu Mỹ cô là đồ ngu ngốc! Cô giữ cho tốt vào!" Thời điểm học cưỡi ngựa cậu đã biết khi ngựa nổi điên mà buông dây cương ra là đại kỵ! Vậy thì đại khái heo cũng tuân theo nguyên lý này...
"Tôi sắp chết…!" Ân Tiểu Mỹ dắt cổ họng, tuyệt vọng thét chói tai.
"Tai họa lưu ngàn năm, cô không chết được!"
Lúc này, một người trong nhóm bắt heo ném dây thòng lọng tới, con heo này ngược lại rất thông minh cứ lạng trái lạng phải, suýt nữa hất văng Ân Tiểu Mỹ trên lưng xuống đất!
"Ba…! Anh…!" Cô hét đến khản cả giọng, bị dọa muốn tè ra quần!
"Tiểu Mỹ!" Ân Nhược Tức tự mình chạy xe máy đuổi theo nói: "Cách xa đầu khỏi con heo một chút!"
"Con sợ…!!" Cô dính sát vào trên lưng heo cảm giác thân thể cứ từng đợt một nhào về phía trước.
"Không sao đâu, ba ở chỗ này con đừng sợ! Hơi lui về sau một chút là được rồi!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này không biết là người nào hô to một tiếng: "Cẩn thận!"
Thì ra con heo kia chỉ lo cắm đầu chạy chứ không nhìn đường tiếng "Cẩn thận!" kia vừa dứt, con heo cũng ngay lập tức đụng đầu vào một thân cây!!!
Dưới đầy trời lá rụng, con heo tự mình đụng đầu đến hôn mê.
Ngược lại Ân Tiểu Mỹ rất lanh lợi còn biết nghiêng người tránh đi nhưng dù là vậy cô vẫn bị quán tính lớn hất văng ra ngoài!
Phảng phất như mở ra thước phim quay chậm, dưới con mắt của mọi người cơ thể nhỏ nhắn của Ân Tiểu Mỹ bay lên không trung, cô "Gào khóc" thê thảm, giương nanh múa vuốt giống như cái bánh bay Ấn Độ thẳng tắp bay về phía Ân Triết Phi đang vô tình đứng ở nơi đó!!!
"Rầm...!"
"A…!"
Cô rơi xuống trên người Ân Triết Phi, Ân Triết Phi ngã xuống đất.
Hai người đè bẹp cái xe đạp ở bên dưới trông giống như cái bánh sandwich, nhìn qua khiến người ta đau lòng!
"Tê …" Chân Ân Triết Phi đập vào ghi đông xe đạp, Ân Tiểu Mỹ nằm rạp phía trên như heo con! Nhất thời cậu cũng không biết mình nên kêu đau gì mới được đây!
"Ân Tiểu Mỹ... Con nhỏ đáng chết này..." Cậu từ kẽ răng nặn ra mấy câu mắng! Cậu lần đầu tiên anh hùng cứu mỹ nhân vậy mà lại cứu chính cái đồ ngu ngốc cưỡi heo!
Mọi người ba chân bốn cẳng rối rít xúm lại, đỡ bọn họ dậy!
Ân Tiểu Mỹ đầu đập vào đầu Ân Triết Phi, trên trán hai người đều sưng lên một cục u! Trừ vết thương đó ra tay Ân Tiểu Mỹ chỉ bị sây sát còn trên đùi Ân Triết Phi lại bị thương nhưng may mà Ân Triết Phi kịp thời đứng ở nơi đó nếu không Tiểu Mỹ ngã xuống đất tám phần sẽ gãy xương.
Thường Mỹ một đường chạy tới, trên mặt toàn là mồ hôi cũng không quan tâm gì nữa xông lên trước, bắt lấy Ân Tiểu Mỹ với Ân Triết Phi vội vàng hỏi: "Sao rồi xương có vấn đề gì không? Có thấy không thoải mái ở đâu trong bụng không? Đầu có choáng váng không?"
Ân Tiểu Mỹ bị đụng đầu đầu óc còn choáng váng vừa nghe thấy tiếng Thường Mỹ liền "Oa" một tiếng khóc lên, nhào vào trong lòng mẹ mình ôm chặt không chịu ... buông tay!
Cũng nhờ hành động vĩ đại cưỡi heo mà những ngày kế tiếp Ân Tiểu Mỹ ngoan ngoãn như con gà con nhưng đến lúc này coi như Ân Tiểu Mỹ đã nổi danh ở trong thôn, người người đều biết đứa con sau của Thường Mỹ phu nhân là một người thích cưỡi heo.
Vào ngày cuối cùng ở trong thôn, đột nhiên Trương Hướng Nhất thần bí gọi Ân Triết Phi vào phòng của mình nói: "Cậu vào đây cho cậu xem cái này."
Ân Triết Phi tiến tới nhìn chỉ thấy Trương Hướng Nhất đưa tới máy chụp hình trên màn ảnh chính là hình Ân Tiểu Mỹ cưỡi heo! Mắt đảo quanh, miệng há to, le lưỡi ra ngoài, bàn tay nho nhỏ gắt gao siết chặt lỗ tai heo, nắm chặt tới mức con heo cũng phải há to miệng, vạn phần hốt hoảng, vô cùng khôi hài!
Ân Triết Phi ngẩn ra đột nhiên "Phốc" một tiếng bật cười, ngay sau đó nụ cười lan rộng không thể ngừng được, cậu cười đến mức không thở nổi!
=====
Tuổi trẻ không ngại thời gian.
Đối với con gái mà nói chính là trộm giày cao gót của mẹ mang, miệng thì tô son môi đều là những bước cần thiết trong quá trình trưởng thành của các cô gái tựa như những thứ trang sức kia sẽ biến họ trong một đêm trở thành người lớn, quan trọng hơn là các cô gái nhỏ có một khát vọng nhanh chóng trở thành một người lớn.
Ân Tiểu Mỹ lại là một quái thai, thời gian chủ yếu của cô toàn tiêu tốn cho những trò đùa quái đản về phần thành tích của cô tuy vẫn nằm trong vùng nguy hiểm nhưng cũng may là vẫn chưa bị rơi quá thấp, lại dưới sự giúp đỡ của anh trai thỉnh thoảng cô còn có thể đạt được 90 điểm.
Có thể nói thời gian thi triển ma pháp ở trên người thiếu niên, khiến người ta cảm thấy vô cùng thần kỳ, sau khi tốt nghiệp cấp hai thi vào trường trọng điểm cấp ba vóc dáng Ân Triết Phi một đường phát triển tăng vọt, kéo duỗi đến mức trên đầu gối cũng xuất hiện đường nông, ngũ quan anh vốn đã nhu hòa nay lại chậm rãi biến hóa thành những đường cong cường tráng, phẩm chất nghiêm túc riêng biệt được di truyền từ cha bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, có lúc anh còn có thể bộc lộ sự thiếu kiên nhẫn, kiêu ngạo đặc trưng của những cậu bé ở thời kỳ trưởng thành.
Nói tóm lại cuộc sống hai năm này chỉ có thể dùng câu bình thản như nước lại muôn màu muôn vẻ để hình dung.
Hôm nay ông Trương lại nghỉ phép trở về Trương gia, Tiểu Mỹ chỉ đành phải đi bộ đến trường cấp ba bên cạnh tìm anh trai để về cùng, chờ cô đi vào sân trường mới phát hiện trường cấp ba so với cấp hai và cấp một không giống nhau thật to quá đi!
Cô lượn quanh đi dạo nửa ngày phân không rõ Đông, Tây, Nam, Bắc lúc này một nam sinh mặc đồng phục cấp ba đi tới, có lòng tốt hỏi han: "Người bạn nhỏ muốn tìm ai?"
"Anh có biết anh trai của em không? Anh ấy tên là Ân Triết Phi." Ôi chao! Oa, anh trai cấp ba thật là cao nha! Cô ngẩng đầu thấy cao giống y như ba vậy!
"Em chính là em gái của Ân Triết Phi à! Anh tên Tần Nguyên hôm nay trường anh có cuộc thi bóng rổ, cậu ấy đã sớm đến sân thể dục rồi." Cậu nam sinh nhiệt tình ôm lấy Ân Tiểu Mỹ nói: "Đi thôi, anh dẫn em đến đó."
Lúc này Tần Nguyên gần như muốn thán phục gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mỹ, khi còn con nít đã quá ưa nhìn, trưởng thành rồi nhất định sẽ làm chết mê rất nhiều con trai!
Ôi chao? Sau này cô bé lớn lên có thể nào gọi mình là ông không! Tần Nguyên nghĩ xong lại tự cảm thấy buồn cười vì sự nhỏ mọn của bản thân, haiz, chuyện trâu già gặm cỏ non này vẫn nên để lại cho Ân Triết Phi đi!
Phảng phất như một bức tranh mang theo âm thanh hiện ra ở trước mắt, toàn trường đều là tiếng reo hò, tiếng hoan hô, cỗ vũ của mọi người đủ loại kiểu dáng đeo ruy băng, dùng loa còn có người khiêng trống tới đánh cho đất rung núi chuyển. Tần Nguyên sắp xếp cho Tiểu Mỹ ngồi ở chỗ mấy nữ sinh làm khán giả, dặn dò mấy nữ sinh để ý cô bé, sau đó liền chạy tới chỗ đồng đội xác nhận phân công một lần nữa.
Trương Hướng Nhất cường tráng, không có văn hóa lại là một sinh viên thể thao và cũng là đội trưởng đội bóng rổ, Tiểu Mỹ buồn bực nhìn bọn họ chạy qua chạy lại trên sân bóng rổ, không hiểu vận động dã man như vậy có cái gì hay mà nhìn. Vậy mà nữ sinh ở một bên lại không như thế, từng người một đều có thể so với giọng nữ tông cao.
Có thể nói đội bóng rổ toàn trai đẹp, trai đẹp chính hiệu nhất là Ân Triết Phi thỏa mãn tất cả ảo mộng liên quan đến một nửa kia của các thiếu nữ, học giỏi, giữ mình trong sạch, đa tài đa nghệ, cúp trong nhà nhiều không kể hết, lớp mười một đã thi đạt 115 điểm trong bài kiểm tra TOEFL, phỏng theo mẫu thi SAT gần đạt điểm tuyệt đối, chưa kể các cuộc thi Olympic toán đều đoạt giải, nghe nói tương lai cậu nhất định sẽ xuất ngoại du học.
"A a a a a! Ân Triết Phi! Anh là Lưu Xuyên Phong (*) của em!" Các nữ sinh thấy dáng vẻ đổ mồ hôi chạy trên sân đấu của cậu thì liều mạng thét chói tai.
(*) Rukawa Maple (Nhân vật trong truyện tranh Nhật Bản "Slam Dunk") Cầu thủ xuất sắc nhất của đội bóng rổ trường trung học Shohoku là một tiền đạo nhỏ, một trong năm cầu thủ xuất sắc nhất của tỉnh Kanagawa và là thành viên của Đội thiếu niên toàn Nhật Bản.
"Ân Triết Phi em yêu anh! Em muốn gả cho anh!"
Một câu tuyên bố làm nổi bật sức hấp dẫn không gì sánh kịp của thiếu niên trên sân bóng.
Thật ra thì các chàng trai khác cũng rất tuấn tú nhưng Trương Hướng Nhất quá thô lỗ, Tần Nguyên quá hoa tâm, Hồ Phi quá chất phác... Như vậy tính ra chỉ có Ân Triết Phi là đẹp trai trong đẹp trai, vương tử trong vương tử! Huống chi trước đây mẹ của anh còn là một cực phẩm đại mỹ nhân, thiếu niên được trời ưu đãi gien đẹp!
Ân Tiểu Mỹ đầu đầy hắc tuyến nhìn các nữ sinh giương nanh múa vuốt gào khàn cả giọng, nhìn nhóm nữ sinh múa may quay cuồng ở chỗ ngồi... Ặc các chị gái thật là đáng sợ, tương lai cô lớn lên sẽ không thay đổi thành như vậy chứ!
Có nữ sinh đã sớm nhận ra bé gái này là em gái của Ân Triết Phi, hiện tại mấy cô gái đều giao hết đồ ăn cho cô bé này như dâng lễ nói: "Em gái tốt, em gái ngoan, nói cho mấy chị nghe chuyện của anh trai em đi!"
"Ví dụ như anh ấy thích kiểu quần lót gì?" Một người nữ sinh khác lộ ra vẻ mặt xấu xa.
"Em có hình của anh trai không? Chị bằng lòng ra giá cao để mua!"
Phảng phất như nghe thấy tiếng tiền xu rơi vào ống heo phát ra tiếng "Đinh đương", hai mắt Tiểu Mỹ lập tức sáng lên, nhớ tới trong cặp sách của mình có một tấm hình vừa mới rửa xong, tính giao cho chị dâu Tiêm Tiêm.
Cô giả bộ do dự nói: "Có thì có nhưng chỉ có một tấm."
Không nghĩ tới một câu nói đùa lại đổi lấy tin tức kinh thiên động địa như vậy, lực chú ý của các nữ sinh trong nháy mắt bị dời đi: "Có hình? Xác định có hình?"
Mặc dù điện thoại di động của các cô có thể chụp hình nhưng chỉ có thể chụp từ xa bởi vì nếu như bị Ân Triết Phi phát hiện các cô chụp hình mình thì hậu quả sẽ rất là nghiêm trọng.
Có bao nhiêu nghiêm trọng? Cậu ấy rất ghét người khác chụp hình mình! Vậy còn chưa đủ nghiêm trọng sao? Hiện giờ em gái Ân Triết Phi lại có hình dĩ nhiên các cô kích động đến mức thét chói tai!
"Trời ạ! Cho chị đi, chị muốn mua trước."
"Cạnh tranh công bằng được không? Xem ai ra giá cao thì được!"
"Bắt đầu từ 5 tệ!" Tiểu Mỹ giơ tay lên thật cao.
"Chị 10 tệ!"
"20!"
"50!"
Cuối cùng Tiểu Mỹ lấy được 200 tệ bán ra một tấm hình của Ân Triết Phi với giá trên trời, đó là hình lúc anh đứng ở trong vườn hoa nói chuyện với người làm vườn Tiểu Mẫn, ánh nắng tươi sáng vây quanh nhiều loại hoa đẹp như độ tuổi của anh ta, Ân Triết Phi tựa như một vương tử tản ra khí chất quý tộc, thần thái dịu dàng ít đi phần sắc bén và lạnh lùng của thường ngày.
Lấy được hình nữ sinh như nhặt được bảo bối nâng niu ở trước ngực,liên tục thét chói tai, không thể không nói Ân Tiểu Mỹ đã chụp được khoảnh khắc Ân Triết Phi đẹp trai nhất, dịu dàng nhất.
Nữ sinh không lấy được hình tràn đầy thất vọng nói: "Em gái nhỏ, sau này còn đến nữa không?"
"Lần sau sẽ mang tới nữa, cho em xin 10 tệ tiền đặt cọc."
"Chị cũng muốn đặt trước!"
Trước mắt Ân Tiểu Mỹ hiện ra màu sắc rực rỡ của tiền mặt, cơ hồ là hạnh phúc đến muốn hét ầm lên!
Sao cô lại không biết Ân Triết Phi dùng tốt đến vậy, trên người hàm chứa cơ hội buôn bán lớn như vậy đây!
Wase Wase! Oh la oh la!
Cô sắp phát tài, phát tài!
Mười tờ 200 tệ chính là 2000 tệ đó! Lỡ sau này bán không được giá cao vậy nữa thì có thể vớt vát tiền vốn rửa hình cũng rất đáng! Dù sao thì Lục Tiêm Tiêm cũng chỉ biết giao cho cô làm việc còn tiền rửa hình, tiền tem thư, đều do cô bỏ tiền tiêu vặt ra!
Cô đang ghi chép lại từng đơn đặt hàng thì nghe thấy bên trên truyền đến tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, đội của Ân Triết Phi đã thắng! Cô nhìn dáng vẻ nở nụ cười của Ân Triết Phi trên sân đấu liền mất hứng thú cúi đầu, không quan tâm vẫn là kiếm tiền tương đối khoái trá, huống chi lúc anh cười vừa taobao lại ngu ngốc!
~
Chờ Ân Triết Phi từ trên sân bóng đi xuống ánh mắt của Ân Tiểu Mỹ làm cho cậu rợn cả tóc gáy! Cậu cơ hồ hoài nghi có phải là người này bị Lục Tiêm Tiêm nhập vào người! Ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt mình!
Cho tới tận bây giờ Tiểu Mỹ chưa từng cảm thấy Ân Triết Phi đáng yêu như vậy, sáng chói lấp lánh như vậy! Phảng phất như quanh thân anh đều dán đầy tờ nhân dân tệ! Chỉ chờ cô leo lên tháo xuống bỏ vào trong túi mình!
"Làm gì vậy?" Bắt được móng vuốt của cô đưa tới Ân Triết Phi cảnh giác cau mày.
Lúc này Tiểu Mỹ mới phục hồi lại tinh thần cô vội vàng chùi nước miếng chảy xuống cười hì hì nói: "Anh trai anh có mệt không? Em mua nước cho anh."
Nếu muốn kiếm tiền thì trước tiên phải đầu tư!
Ân Triết Phi cảnh giác nói: "Không cần, cám ơn." Cậu còn không muốn chết quá sớm quỷ mới biết con nhóc này có thể bỏ gì đó vào trong nước hay không.
Tiểu Mỹ lập tức trề môi vẻ mặt như đưa đám: "Anh trai, lòng dạ anh thật là độc ác!"
Đáng chết! Chai nước anh đã uống khẳng định sẽ có nữ sinh bằng lòng muốn mua!
Ân Triết Phi có chút ngoài ý muốn, sao cậu chưa bao giờ biết con bé đáng chết này đối với cậu có tình cảm sâu đậm như vậy, chẳng những chủ động hỏi cậu có muốn uống nước hay không mà sau khi bị từ chối lại còn đau lòng như vậy. Lúc này các đồng đội đã rối rít quay trở lại, nhìn thấy Tiểu Mỹ uất ức đứng ở nơi đó cảm tình lập tức nghiêng về phía người yếu.
"Ai da! A Phi lại hù dọa cô bé rồi?"
"Nhìn đi, mình đã nói qua với cậu bao nhiêu lần rồi đừng có luôn nghiêm túc dọa người như vậy, cô gái nhỏ đừng sợ, cậu ấy không phải là người xấu"
"Đây là em gái của mình!" Cậu trầm giọng cảnh cáo những người anh em bội bạc này.
Mọi người bừng tỉnh, hiểu ra nói: "Tên cầm thú nhà cậu! Đối với em gái của mình cũng lạnh lùng như thế!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook