"Khi yêu một ai đó bạn sẽ yêu tất cả những gì liên quan đến người đó."

Tôi tắt điện thoại, để úp màn hình xuống bàn rồi chán nản chống cằm nhìn ra ngoài sân trường đầy nắng và vô cùng hoang vắng.

Cái câu tôi vừa đọc trên Facebook ấy chả có sai, thật sự là đúng nhưng không hoàn toàn đúng với tôi. Bởi tôi yêu một chàng trai, nhưng em gái chàng trai đó tôi lại không thể nào yêu nổi.

Tại sao vậy?

Chả tại sao cả, con bé ấy nhìn vào là không thể thương yêu gì nổi rồi, thậm chí tôi còn không có tí tẹo nào cảm tình với nó. Ấy vậy mà mỗi lần có người yêu tôi phải luôn trưng bộ mặt giả tạo, diễn xuất như diễn viên chuyên nghiệp để ngọt ngào với con bé.

Thế mới nói ông trời toàn trêu người chứ chả được gì cả.

Chả hiểu tại sao ba mẹ người yêu tôi đã sinh được thằng con cực phẩm phát hờn như thế rồi còn sinh ra con bé hoàn hảo chả kém để tôi phải sống dở chết dở với nó như thế này.

Em gái người tôi thương là ai á?

Là một em hot girl vô cùng chảnh chọe. Con bé có thể cười với tất cả các cô gái là bạn của anh trai nó nhưng với tôi thì một cái liếc mắt nó cũng không làm.

Khinh người quá đáng còn gì, dù gì thì tôi cũng là người anh nó thương cơ mà, không thích tôi nhưng ít ra phải biết tôn trọng sự lựa chọn của anh nó chứ.

- Thật quá đáng mà!

Nghĩ đến con bé tôi lại không kiềm được cơn tức giận mà đập tay xuống bàn gỗ một cái thật kêu...

- Việc tôi yêu cầu lớp ở lại năm phút để giảng bài là quá đáng lắm hả?

... mà quên mất mình vẫn đang ngồi ở trong lớp, học tiết của thầy hắc ám đội lốt thiên thần.

- Dạ... không phải ạ. Ý em là... là tại sao một tiết chỉ có 45 phút, thật quá đáng mà. Ha ha ha.

Tôi đứng dậy nhìn diện mạo xinh đẹp của thầy vừa nói vừa cười giả lả.

- Tôi cũng thấy đúng là quá đáng thật. – Thầy xinh đẹp cuộn tròn cuốn giáo trình trên tay mở miệng nói. – Mấy anh chị có thấy quá đáng không? – Sau đó là trưng bộ mặt với nụ cười làm rung động lòng người hỏi cả lớp tôi.

Dưới sức mạnh của nụ cười ấy, mấy đứa lớp tôi ngay lập tức bị ảnh hưởng, ba mươi lăm đứa run tay run chân đồng thanh đáp:

- Quá đáng ạ!

- Tốt. Thế nên thầy trò cùng dùng luôn 15 phút giải lao để học cho xong tiết này. Ai đó đọc lớn đoạn thứ ba trang 151 đi.

Thế là hết.

Tôi nhất định sẽ phải từ giã cuộc sống này sau khi kết thúc tiết học này.

Tất cả chỉ tại em gái của người tôi thương mà ra.

___________

Tôi uể oải nằm rạp xuống bàn ăn ở căn tin, cả người không còn chút sức lực để thở. Thầy xinh đẹp quả nhiên không nương tay, lớp tôi đã học 5 tiết liền cho đến khi buổi học sáng kết thúc. Và quả nhiên lớp tôi cũng không nể tình bạn bè học chung mấy năm trời, sau khi trống kết thúc tiết 5 vang lên tụi nó đã mắng tôi đến nỗi bây giờ tai còn ù.

Thật thê thảm mà.

- Nghe nói lớp em học tiết thầy Đẹp xuyên giờ giải lao luôn phải không?

Nghe giọng nói của người tôi thương vang lên ở đối diện, tôi liền ngẩng đầu lên. Giờ phút này được gặp nhan sắc đứng TOP cũng an ủi quá.

- Tại sao vậy? – Người thương ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng hỏi.

- Tại vì... - Tại vì em gái anh đã khiến em nổi điên lên, vì không kiềm chế được mà chọc đến thầy xinh đẹp, sau đó là học luôn cả giờ giải lao. -... lớp em đã yêu cầu thầy ấy dạy luôn đấy ạ. – Tôi ỉu xìu đáp lại.

- Thế hả? Vậy thì phấn chấn lên chứ. Cười cái coi. – Người thương gật gù, sau đó đưa tay đẩy hai khóe miệng tôi lên.

Thấy anh cười còn an ủi tôi như thế, tôi lập tức quăng đi cái mệt cười đáp lại anh. Kiếp trước chắc tôi đã cứu cả Thế Giới nên bây giờ mới có người yêu tuyệt vời đến vầy.

- Em ăn gì anh đi lấy luôn cho. – Người thương nhìn sang quầy bán hỏi tôi.

- Bún bò ạ. – Tôi chống cằm nói.

Người thương khẽ cười rồi đứng dậy đi về quầy bán hàng, để tôi ở lại với cả chục ánh mắt ghen tỵ gần đó.

Cảnh này cũng quá quen thuộc với tôi rồi.

Chẳng mấy chốc người thương của tôi trở lại, tay trái là một tô bún bò có dĩa rau chồng lên ấy, tay phải là dĩa cơm.

- Hôm nay anh ăn cơm à? – Sau khi người thương đặt cả hai thứ xuống bàn tôi liền hỏi. Thường ngày anh ấy đâu thích cái gì khô khan vào buổi trưa.

- Cái này anh lấy cho Diệp. – Người thương chỉ tay vào dĩa cơm toàn rau với củ nói.

- À... - Tôi gật gù, thì ra là lấy cho em gái. – Nhưng sao toàn rau thế kia ạ? Làm sao con... à, làm sao em ấy có sức mà học.

- Diệp ăn uống khoa học lắm, cái này là theo chế độ ăn uống của nó đó, yên tâm đi. – Người thương vừa ngắt rau bỏ vào tô bún bò của tôi vừa nói. Trên môi anh còn nở nụ cười vô cùng hãnh diện.

Ăn uống khoa học. Hèn gì ẻm đẹp kinh dị, từ mặt mũi đến dáng người. Chả bù với tôi, cứ đói là ăn tuốt tuồn tuột, chả để ý đến cái gì là khoa với học.

- Diệp, ở đây!

Đẩy tô bún bò đã được trộn rau, nước sốt đầy đủ, ngay sau đó người thương liền giơ tay cao vẫy vẫy, miệng gọi tên em gái.

Diệp. Cái tên này xác định tôi có một bữa trưa không ngon lành gì rồi.

Tại sao á?

Cứ thử bực bội ai đó mà người đó chần dần ngay trước mặt đi, xem có nuốt có ngon lành không.

- Cái này của em. – Người thương bưng dĩa cơm đưa cho con bé.

Thiệt láo mà, đi đến tận bàn mà không chào hỏi ai một tiếng. Không biết lớn nhỏ gì cả.

- Diệp đến ăn trưa hả? – Tôi bỏ đôi đũa xuống ngước mặt cười tươi hỏi thăm con bé.

- Em cảm ơn ạ. Em ra phía kia ăn.

Như tôi đã nói, nó có thể cười nói với bất cứ ai, riêng tôi thì không. Vì vậy sau khi tôi thân thiện hỏi thăm nó liền quăng cho tôi một đống bơ được mùa, nhận lấy dĩa cơm của người thương rồi bỏ đi.

Thật muốn lật cả bàn đi lại túm tóc dạy cho một bài học mà. Tại sao nó lại là em gái của người thương chứ?

- Em ăn đi, anh lấy phần của anh. – Người thương gõ tay xuống bàn nói sau đó rời đi.

- Vâng ạ.

Còn tâm trạng gì để mà ăn nữa chứ.

Tôi ngậm đầu đũa nhìn chằm chằm về phía con bé, nó đang ăn đúng kiểu tiểu thư, dường như không thấy được răng khi nó nhai luôn mà.

Nghĩ lại thái độ xem tôi như người tàn hình lúc nãy của nó, tôi lại không kiềm chế được bản thân mà đập mạnh đôi đũa lên bàn, hùng hổ đi lại chỗ bàn con bé không kiêng nể gì cầm ly nước lọc trên bàn nó và hất thẳng vào cái khuôn mặt xinh đẹp đó. Cả căn tin đang nhốn nháo bỗng dưng im bặt. Thậm chí tôi còn có thể nghe thấy tiếng thở.

- Chị điên hả? – Con bé đứng phắt dậy gằng giọng với tôi.

Tôi cười nhếch mép không trả lời nó, thay vào đó là túm lấy mái tóc của nó kéo ngược ra sau khiến nó không ngừng la hét. Tôi vừa dùng sức vừa lên tiếng dạy dỗ:

- Sau này có còn dám hỗn láo với người lớn không hả? Có còn dám lơ người yêu của anh trai không hả? Có học hành thì phải cư xử cho đàng hoàng nghe chưa? Nghe chưa hả?

Trước sự dạy dỗ của tôi, con bé liền khóc bù lu bù loa, khuôn mặt xinh đẹp méo mó liên tục xin lỗi:

- Em rõ rồi, em xin lỗi chị, sau này em không như thế nữa. Em xin lỗi chị.

Xung quanh tôi có vài người vỗ tay. Mấy người ấy nói lâu nay không ai dám động đến ẻm, nay tôi nghĩa hiệp ra tay khiến ẻm nhìn nhận cái sai của mình, sau này nhất định không chảnh chọe nữa.

Tôi thả tóc con bé ra, phủi phủi tay rồi mỉm cười với bao nhiêu người căn tin. Phải như vậy mới đúng chứ, để xem sau này có còn dám hếch mặt với tôi nữa không.

Tôi bật cười rồi ngang nhiên trở về bàn mình, để con bé khóc không ra tiếng mất mặt ở một góc.

Tôi ngừng cười, mở mắt, phát hiện không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía mình. Mấy ánh mắt này... ý là gì chứ? Tôi liếc về phía góc kia, em gái người thương tay cầm ly nước cam cũng nhìn về phía tôi, ánh mắt khinh thường.

Mà, nó uống nước cam á?

Khoan đã, sao nó vẫn...

Lạy Chúa, nãy giờ sự việc gì đã diễn ra vậy?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương