Em Gái, Anh Yêu Em
-
Chương 23: Sáng tỏ
Editor: Erica Klausee.
Beta: Hepc
Hai con mắt đen nhánh gần ngay trước mắt, trầm lắng như mực, ánh mắt vốn lờ mờ của Doãn Mạt đột nhiên trợn to, lập tức bừng tỉnh.
Cô đang làm gì đây!
Lúc này môi hai người như chạm như không, tay của Doãn Mạt còn đặt ở trên mặt của Doãn Trạm, khoảng cách mập mờ, hơi thở say mê, mọi thứ như cảnh trong mơ, giống như trong ảo tưởng của mình.
Cô giống như một tên trộm ví bị bắt, sợ hãi muốn lập tức chạy trốn, nhưng Doãn Trạm lại không cho cô cơ hội như vậy, nhanh chóng ôm lấy eo của cô, trong nháy mắt cả người Doãn Mạt ngã vào trên người anh, theo sau đó chính là nụ hôn lưỡi cuồng nhiệt như lửa, không chút do dự, trực tiếp tiến vào tới cùng.
Mà Doãn Mạt thì sao, gần như mỗi lần bị xâm nhập thì buông bỏ giãy giụa, sự phản kháng lập tức tan rã, mê rối (*) thành một nùi.
(*) mê muội và rối loạn.
Cô bám vào Doãn Trạm thật chặt, ngây ngô lại lớn mật đáp lại anh, mặc cho anh dẫn dắt tiến vào kích thích điên cuồng như chưa bao giờ trải nghiệm qua.
Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên, cơ thể áp sát, môi lưỡi dây dưa, tình cảm nồng nhiệt, dường như tình dục đã bùng lên là không thể ngăn cản, nhưng mà một giây kế tiếp, Doãn Trạm đột nhiên đẩy người ở trên mình ra, chưa kịp kiểm soát phương hướng, Doãn Mạt đã bị đẩy xuống giường, té ngồi dưới đất.
Tóc cô rối loạn, đôi môi sưng đỏ, ánh mắt mơ mơ màng màng, sững sờ nhìn về phía Doãn Trạm, dường như trong nháy mắt không phản ứng kịp với tình huống trước mắt.
Vậy mà Doãn Trạm chỉ nhìn cô một cái, rồi vội vàng đi ra khỏi phòng, không một chút do dự.
Ánh nhìn kia chứa cảm xúc gì? Có khiếp sợ, có bối rối, có hối tiếc, còn có điều gì? Doãn Mạt không biết, cô chỉ thấy được những điều đó, chẳng lẽ chỉ có thế thôi ư......
Sau đó, Doãn Mạt nghe thấy tiếng đóng cửa, sao anh lại có thể rời đi như vậy?
Doãn Mạt cắn môi, bất lực òa khóc, rốt cuộc cô cũng hiểu rõ tình cảm của mình dành cho anh là gì, hoàn toàn không phải tình anh em hay tình thân, rõ ràng chính là một người phụ nữ yêu say đắm một người đàn ông, ngay cả cô cũng không biết, từ lúc nào, thứ tình cảm này đã lặng lẽ nảy sinh, càng ngày càng lớn.
Khó trách nghĩ đến anh trai, tâm trạng cô luôn luôn cực kỳ phức tạp; khó trách cô lại không thích Dương Di như vậy, không phải là cô ghen tỵ với sự hoàn mỹ của cô ấy, thứ cô ghen tỵ chính là cô ấy có thể đứng ở bên cạnh anh, có thể được người ta khen bọn họ xứng đôi, có thể không kiêng kỵ gì mà bày tỏ tình yêu; khó trách, khó trách cô luôn luôn nhớ tới nụ hôn của anh, ở trong lòng luôn luôn miêu tả bộ dáng của anh......
Trước kia cô không dám nghĩ, không dám làm rõ tình cảm của mình, bởi vì bọn họ là anh em, cô vẫn cho rằng bọn họ là anh em ruột, cho nên cô sợ trong khoảnh khắc bản thận nhận ra sẽ không chấp nhận được, cho nên vẫn vờ hồ đồ. Chuyện này chính là loạn luân đó! Cô hoàn toàn không dám nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ. Nhưng hôm nay, ở quán bar, Dương Di lại nói anh trai không phải con ruột của cha mẹ, cho nên...... bọn họ không phải anh em ruột? Bọn họ không có quan hệ máu mủ!
Doãn Mạt lau nước mắt trên mặt đi, suy nghĩ một lát, quyết định sáng sớm ngày mai trở về nhà hỏi mẹ, nhất định phải nắm rõ mọi chuyện.
Nếu đã nhận ra tình cảm thật sự của mình, Doãn Mạt cũng sẽ không dài dòng dây dưa, nếu như bọn họ là anh em ruột, cô lập tức cắt đứt tình cảm của mình, sau này tuyệt không nghĩ ngợi lung tung, nhưng nếu như bọn họ không phải anh em ruột, không có quan hệ máu mủ, vậy thì...... Doãn Mạt siết chặt hai tay, mấp máy môi, vậy thì anh trai, nếu anh dám hôn em, thì phải gánh chịu trách nhiệm!
Doãn Mạt trằn trọc cả đêm không ngủ được, rốt cuộc vào lúc hơn ba giờ sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Vừa mở mắt, tám giờ, cô nhanh chóng rời giường rửa mặt một lượt rồi trở về nhà.
Kết quả vừa vào cửa nhà đã nghe thấy cuộc trò chuyện của mẹ và Dương Di.
Giang Tình Liên nén tức giận, "A Trạm đã xảy ra chuyện gì, con về Italy hay không đâu phải do nó quyết định? Nếu không phải người yêu, nó có tư cách gì quyết định con đi hay ở chứ?"
Dương Di kéo tay của Giang Tình Liên, vẻ mặt yếu đuối uất ức, "Dì à, dì đừng nóng giận, có lẽ là do con nói sai gì đó, chọc anh ấy giận thôi."
"Cho dù là con nói sai, cũng không thể đối xử với con gái nhà người ta như vậy......"
"Mẹ, đã xảy ra chuyện gì thế ạ?" Doãn Mạt cắt ngang lời của mẹ, mặc dù trong lòng lờ mờ hiểu ra tình huống trước mắt thế nào nhưng vẫn giả vờ như không biết hỏi lại, tuy nhiên, vẻ mặt khi nhìn Dương Di cực kỳ lạnh nhạt.
"Bảo bối, con về rồi." Giang Tình Liên thấy con gái, lửa giận giảm xuống một chút, vẫy Doãn Mạt tới ngồi ở bên cạnh.
"Tiểu Mạt." Dương Di cười lên tiếng chào cô.
Doãn Mạt cũng cười cười, "Chị Dương Di đến thật là sớm."
Dương Di rũ mắt xuống, "Chị tới để chào tạm biệt dì."
Giang Tình Liên vừa nghe Dương Di nói như vậy, lửa giận lại nổi lên, "Bảo bối, gọi điện thoại bảo anh con trở về."
"Anh đang làm việc mà, có chuyện gì quan trọng muốn anh ấy về vào lúc này vậy ạ?"
"Còn không phải là......" Giang Tình Liên liếc Dương Di, vội ngừng lời lại, nói khéo, "Anh con cũng thật là, tính khí mình kém, còn phát lửa giận lên trên đầu Tiểu Di, Tiểu Di chỉ là nói nhiều mấy câu, đã bắt nó về Italy, chuyện này là sao chứ!"
Doãn Mạt thầm cười lạnh trong lòng, nhìn Dương Di càng ngày càng cảm thấy chướng mắt, chuyện này mà cũng tới đây nói với mẹ, cô ấy quá tự tin hay quá ngu ngốc vậy?
"Mẹ, câu này của mẹ chẳng bình thường tí nào, tính tình của anh sao có thể coi là kém được chứ? Chắc có hiểu lầm gì đó......phải không ạ?" Ánh mắt Doãn Mạt chuyển lên người Dương Di, mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, "Chị Dương Di, tại sao anh em lại tùy hứng như thế ạ? Đây không phải là tác phong bình thường của anh ấy."
Ánh mắt của Dương Di và Doãn Mạt giao nhau một giây, rồi chuyển đi ngay tức khắc, cô nói khẽ: "Chị cũng không rõ ràng lắm, chắc do chị nói sai điều gì đó......"
......
Không bao lâu sau, Dương Di liền đứng dậy nói sắp trễ chuyến bay, chào tạm biệt Giang Tình Liên xong, Doãn Mạt tiễn cô ấy đến cửa chính.
Ở cửa, hai người đứng mặt đối mặt, từ đầu đến cuối Dương Di vẫn giữ nguyên nụ cười hoàn mỹ, vừa định nói lời tạm biệt với Doãn Mạt rồi rời đi thì nghe thấy cô mở miệng nói:
"Chị Dương Di, biết vì sao anh trai không thích chị không?"
Cơ thể Dương Di cứng lại, nhìn Doãn Mạt với ánh mắt dò hỏi.
"Chỉ với chuyện hôm nay chị làm, anh tôi đã không có khả năng thích chị, phụ nữ ấy à, có đôi khi không nên chấp nhất một chút thì tốt hơn, không phải là của mình thì cần gì phải cưỡng cầu."
Giọng Doãn Mạt lạnh nhạt, trên gương mặt còn vương nét đáng yêu là vẻ hờ hững, nụ cười của Dương Di cứng đờ, "Tiểu Mạt, chị chẳng hiểu em đang nói gì cả, nhưng mà chị thích anh trai của em, không thử làm sao biết không phải là của mình?"
"Vậy...... Giờ chắc chị đã biết rồi nhỉ?"
Dương Di hoàn toàn không duy trì nổi nụ cười của mình nữa, cô nhíu mày, ngẫm nghĩ nhìn Doãn Mạt, lại càng không hiểu địch ý của Doãn Mạt đối với cô ấy đến từ đâu.
Doãn Mạt quay về trạng thái ban đầu, cười lớn tiếng, "Chào tạm biệt chị Dương Di, chúc chị lên đường thuận buồm xuôi gió."
Doãn Mạt trở vào trong nhà, ngay tức khắc thấy mẹ đang gọi điện thoại càm ràm anh trai, cô thở dài một hơi, thật sự không hiểu vì sao mẹ thích Dương Di nữa.
"Mẹ, nói với anh một tiếng, bảo anh ấy tối nay về nhà ăn cơm." Dứt lời, Doãn Mạt liền đi tới phòng bếp, tìm thức ăn.
——
Khi mẹ thừa nhận Doãn Trạm được nhận nuôi từ cô nhi viện, không phải là anh trai ruột của cô, Doãn Mạt trái lại cũng không kinh ngạc một chút nào. Dành cả tối đêm qua để suy nghĩ, cô nhận ra trong cuộc sống thực tế tồn tại rất nhiều kẽ hở, ví dụ như lúc đầu anh trai rất ghét cô; ví dụ như có lúc thái độ của cha mẹ với Doãn Trạm làm cô cảm thấy khó hiểu; ví dụ như thái độ của anh trai với bố mẹ thay không phải là kính yêu, mà là tôn kính và lấy lòng......
Mẹ nói, sợ cô biết rõ chân tướng sẽ không thân thiết với anh trai nữa, tạo ra khoảng cách giữa hai anh em, mới luôn gạt cô. Nếu như trước đây, khi không để ý tình cảm thật sự của mình, có lẽ cô sẽ có chút không tiếp nhận nổi, nhưng bây giờ...... Cô chỉ cảm thấy may mắn. Ý nghĩ như vậy có thể không công bằng với Doãn Trạm, anh luôn luôn cực kỳ cố gắng và xuất sắc mọi mặt, ở trước mặt cha mẹ vĩnh viễn là một đứa bé hiểu chuyện nghe lời, Doãn Mạt biết, anh chỉ là muốn chứng minh cho cha mẹ thấy, quyết định nhận nuôi anh lúc trước không hề sai, anh cũng chỉ..... khát khao có gia đình mà thôi.
Doãn Mạt có chút đau lòng, quá khứ của anh, cố gắng của anh, sự ẩn nhẫn* của anh......
(*) Ngấm ngầm chịu đựng.
Beta: Hepc
Hai con mắt đen nhánh gần ngay trước mắt, trầm lắng như mực, ánh mắt vốn lờ mờ của Doãn Mạt đột nhiên trợn to, lập tức bừng tỉnh.
Cô đang làm gì đây!
Lúc này môi hai người như chạm như không, tay của Doãn Mạt còn đặt ở trên mặt của Doãn Trạm, khoảng cách mập mờ, hơi thở say mê, mọi thứ như cảnh trong mơ, giống như trong ảo tưởng của mình.
Cô giống như một tên trộm ví bị bắt, sợ hãi muốn lập tức chạy trốn, nhưng Doãn Trạm lại không cho cô cơ hội như vậy, nhanh chóng ôm lấy eo của cô, trong nháy mắt cả người Doãn Mạt ngã vào trên người anh, theo sau đó chính là nụ hôn lưỡi cuồng nhiệt như lửa, không chút do dự, trực tiếp tiến vào tới cùng.
Mà Doãn Mạt thì sao, gần như mỗi lần bị xâm nhập thì buông bỏ giãy giụa, sự phản kháng lập tức tan rã, mê rối (*) thành một nùi.
(*) mê muội và rối loạn.
Cô bám vào Doãn Trạm thật chặt, ngây ngô lại lớn mật đáp lại anh, mặc cho anh dẫn dắt tiến vào kích thích điên cuồng như chưa bao giờ trải nghiệm qua.
Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên, cơ thể áp sát, môi lưỡi dây dưa, tình cảm nồng nhiệt, dường như tình dục đã bùng lên là không thể ngăn cản, nhưng mà một giây kế tiếp, Doãn Trạm đột nhiên đẩy người ở trên mình ra, chưa kịp kiểm soát phương hướng, Doãn Mạt đã bị đẩy xuống giường, té ngồi dưới đất.
Tóc cô rối loạn, đôi môi sưng đỏ, ánh mắt mơ mơ màng màng, sững sờ nhìn về phía Doãn Trạm, dường như trong nháy mắt không phản ứng kịp với tình huống trước mắt.
Vậy mà Doãn Trạm chỉ nhìn cô một cái, rồi vội vàng đi ra khỏi phòng, không một chút do dự.
Ánh nhìn kia chứa cảm xúc gì? Có khiếp sợ, có bối rối, có hối tiếc, còn có điều gì? Doãn Mạt không biết, cô chỉ thấy được những điều đó, chẳng lẽ chỉ có thế thôi ư......
Sau đó, Doãn Mạt nghe thấy tiếng đóng cửa, sao anh lại có thể rời đi như vậy?
Doãn Mạt cắn môi, bất lực òa khóc, rốt cuộc cô cũng hiểu rõ tình cảm của mình dành cho anh là gì, hoàn toàn không phải tình anh em hay tình thân, rõ ràng chính là một người phụ nữ yêu say đắm một người đàn ông, ngay cả cô cũng không biết, từ lúc nào, thứ tình cảm này đã lặng lẽ nảy sinh, càng ngày càng lớn.
Khó trách nghĩ đến anh trai, tâm trạng cô luôn luôn cực kỳ phức tạp; khó trách cô lại không thích Dương Di như vậy, không phải là cô ghen tỵ với sự hoàn mỹ của cô ấy, thứ cô ghen tỵ chính là cô ấy có thể đứng ở bên cạnh anh, có thể được người ta khen bọn họ xứng đôi, có thể không kiêng kỵ gì mà bày tỏ tình yêu; khó trách, khó trách cô luôn luôn nhớ tới nụ hôn của anh, ở trong lòng luôn luôn miêu tả bộ dáng của anh......
Trước kia cô không dám nghĩ, không dám làm rõ tình cảm của mình, bởi vì bọn họ là anh em, cô vẫn cho rằng bọn họ là anh em ruột, cho nên cô sợ trong khoảnh khắc bản thận nhận ra sẽ không chấp nhận được, cho nên vẫn vờ hồ đồ. Chuyện này chính là loạn luân đó! Cô hoàn toàn không dám nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ. Nhưng hôm nay, ở quán bar, Dương Di lại nói anh trai không phải con ruột của cha mẹ, cho nên...... bọn họ không phải anh em ruột? Bọn họ không có quan hệ máu mủ!
Doãn Mạt lau nước mắt trên mặt đi, suy nghĩ một lát, quyết định sáng sớm ngày mai trở về nhà hỏi mẹ, nhất định phải nắm rõ mọi chuyện.
Nếu đã nhận ra tình cảm thật sự của mình, Doãn Mạt cũng sẽ không dài dòng dây dưa, nếu như bọn họ là anh em ruột, cô lập tức cắt đứt tình cảm của mình, sau này tuyệt không nghĩ ngợi lung tung, nhưng nếu như bọn họ không phải anh em ruột, không có quan hệ máu mủ, vậy thì...... Doãn Mạt siết chặt hai tay, mấp máy môi, vậy thì anh trai, nếu anh dám hôn em, thì phải gánh chịu trách nhiệm!
Doãn Mạt trằn trọc cả đêm không ngủ được, rốt cuộc vào lúc hơn ba giờ sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Vừa mở mắt, tám giờ, cô nhanh chóng rời giường rửa mặt một lượt rồi trở về nhà.
Kết quả vừa vào cửa nhà đã nghe thấy cuộc trò chuyện của mẹ và Dương Di.
Giang Tình Liên nén tức giận, "A Trạm đã xảy ra chuyện gì, con về Italy hay không đâu phải do nó quyết định? Nếu không phải người yêu, nó có tư cách gì quyết định con đi hay ở chứ?"
Dương Di kéo tay của Giang Tình Liên, vẻ mặt yếu đuối uất ức, "Dì à, dì đừng nóng giận, có lẽ là do con nói sai gì đó, chọc anh ấy giận thôi."
"Cho dù là con nói sai, cũng không thể đối xử với con gái nhà người ta như vậy......"
"Mẹ, đã xảy ra chuyện gì thế ạ?" Doãn Mạt cắt ngang lời của mẹ, mặc dù trong lòng lờ mờ hiểu ra tình huống trước mắt thế nào nhưng vẫn giả vờ như không biết hỏi lại, tuy nhiên, vẻ mặt khi nhìn Dương Di cực kỳ lạnh nhạt.
"Bảo bối, con về rồi." Giang Tình Liên thấy con gái, lửa giận giảm xuống một chút, vẫy Doãn Mạt tới ngồi ở bên cạnh.
"Tiểu Mạt." Dương Di cười lên tiếng chào cô.
Doãn Mạt cũng cười cười, "Chị Dương Di đến thật là sớm."
Dương Di rũ mắt xuống, "Chị tới để chào tạm biệt dì."
Giang Tình Liên vừa nghe Dương Di nói như vậy, lửa giận lại nổi lên, "Bảo bối, gọi điện thoại bảo anh con trở về."
"Anh đang làm việc mà, có chuyện gì quan trọng muốn anh ấy về vào lúc này vậy ạ?"
"Còn không phải là......" Giang Tình Liên liếc Dương Di, vội ngừng lời lại, nói khéo, "Anh con cũng thật là, tính khí mình kém, còn phát lửa giận lên trên đầu Tiểu Di, Tiểu Di chỉ là nói nhiều mấy câu, đã bắt nó về Italy, chuyện này là sao chứ!"
Doãn Mạt thầm cười lạnh trong lòng, nhìn Dương Di càng ngày càng cảm thấy chướng mắt, chuyện này mà cũng tới đây nói với mẹ, cô ấy quá tự tin hay quá ngu ngốc vậy?
"Mẹ, câu này của mẹ chẳng bình thường tí nào, tính tình của anh sao có thể coi là kém được chứ? Chắc có hiểu lầm gì đó......phải không ạ?" Ánh mắt Doãn Mạt chuyển lên người Dương Di, mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, "Chị Dương Di, tại sao anh em lại tùy hứng như thế ạ? Đây không phải là tác phong bình thường của anh ấy."
Ánh mắt của Dương Di và Doãn Mạt giao nhau một giây, rồi chuyển đi ngay tức khắc, cô nói khẽ: "Chị cũng không rõ ràng lắm, chắc do chị nói sai điều gì đó......"
......
Không bao lâu sau, Dương Di liền đứng dậy nói sắp trễ chuyến bay, chào tạm biệt Giang Tình Liên xong, Doãn Mạt tiễn cô ấy đến cửa chính.
Ở cửa, hai người đứng mặt đối mặt, từ đầu đến cuối Dương Di vẫn giữ nguyên nụ cười hoàn mỹ, vừa định nói lời tạm biệt với Doãn Mạt rồi rời đi thì nghe thấy cô mở miệng nói:
"Chị Dương Di, biết vì sao anh trai không thích chị không?"
Cơ thể Dương Di cứng lại, nhìn Doãn Mạt với ánh mắt dò hỏi.
"Chỉ với chuyện hôm nay chị làm, anh tôi đã không có khả năng thích chị, phụ nữ ấy à, có đôi khi không nên chấp nhất một chút thì tốt hơn, không phải là của mình thì cần gì phải cưỡng cầu."
Giọng Doãn Mạt lạnh nhạt, trên gương mặt còn vương nét đáng yêu là vẻ hờ hững, nụ cười của Dương Di cứng đờ, "Tiểu Mạt, chị chẳng hiểu em đang nói gì cả, nhưng mà chị thích anh trai của em, không thử làm sao biết không phải là của mình?"
"Vậy...... Giờ chắc chị đã biết rồi nhỉ?"
Dương Di hoàn toàn không duy trì nổi nụ cười của mình nữa, cô nhíu mày, ngẫm nghĩ nhìn Doãn Mạt, lại càng không hiểu địch ý của Doãn Mạt đối với cô ấy đến từ đâu.
Doãn Mạt quay về trạng thái ban đầu, cười lớn tiếng, "Chào tạm biệt chị Dương Di, chúc chị lên đường thuận buồm xuôi gió."
Doãn Mạt trở vào trong nhà, ngay tức khắc thấy mẹ đang gọi điện thoại càm ràm anh trai, cô thở dài một hơi, thật sự không hiểu vì sao mẹ thích Dương Di nữa.
"Mẹ, nói với anh một tiếng, bảo anh ấy tối nay về nhà ăn cơm." Dứt lời, Doãn Mạt liền đi tới phòng bếp, tìm thức ăn.
——
Khi mẹ thừa nhận Doãn Trạm được nhận nuôi từ cô nhi viện, không phải là anh trai ruột của cô, Doãn Mạt trái lại cũng không kinh ngạc một chút nào. Dành cả tối đêm qua để suy nghĩ, cô nhận ra trong cuộc sống thực tế tồn tại rất nhiều kẽ hở, ví dụ như lúc đầu anh trai rất ghét cô; ví dụ như có lúc thái độ của cha mẹ với Doãn Trạm làm cô cảm thấy khó hiểu; ví dụ như thái độ của anh trai với bố mẹ thay không phải là kính yêu, mà là tôn kính và lấy lòng......
Mẹ nói, sợ cô biết rõ chân tướng sẽ không thân thiết với anh trai nữa, tạo ra khoảng cách giữa hai anh em, mới luôn gạt cô. Nếu như trước đây, khi không để ý tình cảm thật sự của mình, có lẽ cô sẽ có chút không tiếp nhận nổi, nhưng bây giờ...... Cô chỉ cảm thấy may mắn. Ý nghĩ như vậy có thể không công bằng với Doãn Trạm, anh luôn luôn cực kỳ cố gắng và xuất sắc mọi mặt, ở trước mặt cha mẹ vĩnh viễn là một đứa bé hiểu chuyện nghe lời, Doãn Mạt biết, anh chỉ là muốn chứng minh cho cha mẹ thấy, quyết định nhận nuôi anh lúc trước không hề sai, anh cũng chỉ..... khát khao có gia đình mà thôi.
Doãn Mạt có chút đau lòng, quá khứ của anh, cố gắng của anh, sự ẩn nhẫn* của anh......
(*) Ngấm ngầm chịu đựng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook