Em Gái, Anh Yêu Em
Chương 11: Rời khỏi

Duẫn Mạt không rõ vì sao sự việc lại biến thành như vậy, đầu nhỏ của cô thực sự không có cách nào tự hỏi.

Sân bay người đến người đi, bóng dáng quen thuộc rất nhanh thì biến mất không thấy, cũng không tìm được, cô thật là muốn khóc mà, vì sao anh hai cứ như vậy mà đi chứ? Là ghét cô sao? Rõ ràng rất tốt, sao nói đi là đi chứ?

Mãi đến khi Duẫn Mạt trở về nhà vẫn không nghĩ ra.

Lúc này hành khác trong máy bay đi Italy, Duẫn Trạm ngồi xuống dựa vào cửa số, đây tay nâng má, hai mắt nhìn chằm chằm đám mây ngoài cửa sổ của máy bay, gương mặt anh rất bình tĩnh, nhưng không người nào biết được trong lòng anh từ lâu đã rối loạn.

Xuất ngoại du học, Duẫn Trạm cũng nghĩ tới, chỉ là không nghĩ tới ngày này sẽ đến như vậy sớm, từ khi quyết quyết định đến xuất phát cũng chỉ có nửa tháng, anh giống như là một tội phạm trốn trại trại, hận không thể nhanh chóng rời khỏi nơi phạm tội.

Duẫn Trạm là một người rất có mục đích, thời gian sớm trước đó anh cũng đã từng sắp xếp cuộc sống của mình.

Lúc đó là trước khi Duẫn Mạt sinh ra, mục tiêu của anh là trở thành kiêu ngạo của vợ chồng Duẫn, thành tích vươn cao, sự nghiệp thành công, sau đó hợp lý thừa kế sự nghiệp nhà họ Duẫn, nhưng mục tiêu này bị quấy nhiễu bởi vì Duẫn Mạt sinh ra, anh hận cô đột nhiên xuất hiện nhiễu loạn anh vốn tưởng rằng mình sẽ hạnh phúc, vì thế anh muốn cướp đoạt tất cả của cô, thế nhưng kế hoạch mãi mãi cũng không thể biến hóa, theo Duẫn Mạt từ từ lớn, tất cả lại thay đổi, tim của anh đã trở nên mềm yếu, cũng luyến tiếc làm tổn thương cô dù chỉ một chút, sớm tưởng rằng chuyện chung đụng sớm chiều của anh em là bình thường, nhưng nếu là nh em, thì làm sao anh hai có thể động dục khi ngắm em mình chứ?

Duẫn Mạt là một ẩn số đối với anh.

Trước đây Duẫn Trạm còn có thể tiếp tục lừa gạt mình, Duẫn Mạt chỉ là em gái, thế nhưng ngày đó phát sinh chuyện cũng làm anh hoàn toàn luống cuống.

Ngày đó là tối thứ sáu, Duẫn Trạm và mấy người bạn cùng nhau tụ hội, uống nhiều rượu, lúc trở về nhà trọ đầu anh rất là nhất, anh căn bản không nghĩ ra lúc này Duẫn Mạt đang ở nhà mình.

Anh vừa mới thay giày xong, Duẫn Mạt lập tức từ phòng chạy ra nhảy lên người anh, dành cho anh một cái ôm nhiệt tình

Anh lảo đảo một chút, khó khăn lắm mới ổn định thân thể, cũng không quên ôm lấy người nào để đề phòng cô té xuống.

"Anh hai, surprise!".

Giọng nói giòn giã của Duẫn Mạt truyền tới tai Duẫn Trạm, anh chỉ cảm thấy trái tim đập hanh vài phần, thân thể thơm mềm trong lòng càng làm cho thân thể của anh nóng lên. Anh hít sâu một hơi, quy tội những thứ này về nguyên do là uống rượu.

Có chút dồn dập đặt Duẫn Mạt xuống ghế sa lon, mù mịt nói: "Anh hai uống rượu rất mệt, đi ngủ trước, em cũng mau đi ngủ đi."

Duẫn Mạt bĩu môi, không vui gật đầu, còn không quên dặn: "Sau này uống ít rượu một chút, nêu không bụng sẽ lớn như ba vậy."

Duẫn Trạm cười cười, chìa tay xoa nhẹ đầu của cô, trở về phòng.

Anh tắm nước lạnh nửa tiếng, mới phát giác được thân thể không thể nóng như thế, anh tùy ý quấn một chiếc khăn ra phòng tắm, thế nhưng vừa đi ra khỏi phòng tắm, thì thấy hai chân trắng noãn của cô gái nhỏ đang lắc lắc trước giường nhíu mày đi tới hỏi: "Không phải là ngủ sao, còn đến phòng anh làm gì?"

Duẫn Mạt cười hì hì đứng trên giường, đột nhiên lại nhào tới Duẫn Trạm, hôn lên mặt anh một cái.

"Còn chưa hôn chúc ngủ ngon mà." Nói xong, lại đưa gương mặt nhỏ nhắn tới.

Ghé vào thân thể để trần, cô gái nhỏ không có một chút không được tự nhiên, nhưng Duẫn Trạm lại khác, ánh mắt u ám, ôm lấy cánh tay của Duẫn Mạt thật chặt.

"Anh hai, sao anh còn chưa hôn?"

Duẫn Mạt nghi ngờ quay đầu, chống lại ánh mắt nguy hiềm của Duẫn Trạm, cô sửng sốt một chút, nghĩ hôm nay anh hai rất không giống với ngày thường.

"Anh hai?"

Duẫn Mạt khó chịu uốn éo người, anh hai ôm cô ngày càng chặt, có chút khó chịu, thấy Duẫn Trạm không phản ứng, nhưng da lại càng ngày càng nóng, Duẫn Mạt lại càng hoảng sợ, cho rằng anh hai bị sốt, vừa định hỏi lại bị Duẫn Trạm ngăn miệng lại.

Cái lưỡi nhỏ nhắn bên trong không trở mình được, Duẫn Mạt chỉ cảm thấy sự khó thở, khuôn mặt nhỏ nhắn đều bị nghẹn đỏ.

Còn không chờ cô phản kháng, một cảm giác hoảng hốt, cô đã ở ngoài phòng, sau đó cửa lập tức đóng lại, cô còn nghe thấy âm thanh khóa cửa.

Cô thở phì phò,, sững sờ đứng một hồi mới phản ứng được, vội vàng vỗ cửa phòng hỏi: "Anh hai, anh có phải bị sốt không?"

Trong phòng một lúc lâu mới truyền đến giọng nói khàn khàn của Duẫn Trạm: "Không có, là bởi vì uống nhiều rượu, anh muốn ngủ."

"A..."

Duẫn Mạt bĩu môi, thấy miệng vẫn còn có chút đau, lông mày cô nhíu lên, nghĩ thầm: "Anh hai, muốn hôn thì hôn đi, cố sức làm gì chứ?"

Cô gái nhỏ hoàn toàn không coi chuyện này là gì, nhưng Duẫn Trạm suy nghĩ rất sâu, tuy rằng Duẫn Mạt không phải là em gái ruột của mình, nhưng trên danh nghĩa cũng là em gái của anh, anh lại có thể đối với em gái mình như thế...

Đầu anh rất loạn, trong đầu thấy Duẫn Mạt sẽ nhớ đến ý nghĩ xấu xa này, vì sau này này vẫn luôn cô ý tránh mặt Duẫn Mạt, mãi đến khi Duẫn Thiên Khánh tìm anh nói chuyện.

Nhà họ Duẫn nhà ở Italy cũng có sản nghiệp, Duẫn Thiên Khánh mong muốn Duẫn Trạm có thể đi học ở Italy, trong lúc học đại học thử tiếp xúc một chút, nếu làm tốt, sau này công ty bên kia sẽ giao cho Duẫn Trạm quản quản lý, tích lũy kinh nghiệm, trở về có thể chia sẻ cùng ông.

Duẫn Thiên Khánh cũng không có yêu cầu Duẫn Trạm nhất định phải theo như ý nghĩ của ông làm, chỉ là thương lượng một chút với anh một chút mà thôi, dù sao con trai lớn cũng có nghĩ của chính mình, nếu anh không muốn ông cũng sẽ không ép buộc.

Thế nhưng Duẫn Trạm không nói hai lời đã dồng ý, còn muốn nhanh chóng xuất phát, nói cái gì là phải thích nghi với hoàn cảnh ITaly trước.

Đương nhiên, những thứ này đều là mượn cớ, anh chỉ muốn bỏ chạy tránh đi một nơi không có Duẫn Mạt, nói không chừng anh còn có thể thay đổi trở lại bình thường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương