Em Gái! Anh Yêu Em - Nga Trần
-
Chương 31: Em yêu tôi sao?
Vũ chạy hết ga lên cao tốc, một tay lướt điện thoại, tìm vị trí chiếc xe 16 chỗ. Do khoảng cách thời gian khá lâu, nên khi Vũ theo kịp cũng là lúc chiếc 16 chỗ kia chạy vào địa phận Đà Lạt. Lo sợ An vẫn đang ở trong xe, nên anh không manh động, chỉ chạy chậm theo dõi phía sau. Chúng tấp vào ngôi nhà khá khang trang, trong vùng đồi hẻo lánh xa trung tâm Đà Lạt. Một tên bước xuống, theo sau là hai tên đang khệ nệ khinh xuống xe bao tải, nhìn là biết bên trong chứa người. Vũ đứng ở góc khuất quan sát, mặt anh đanh lại trắng xanh, tay nắm thành quyền. Bọn chúng quăng bao tải vào trong nhà, ngồi phịch lên ghế sofa thở phì phò
- Mở ra coi nó còn thở không? Con nhỏ nhìn choắt mà khỏe gớm.
Một tên đi lại mở bao tải, sờ mũi thấy An còn thở, quay lại báo cáo
- Nó còn thở, đại ca.
- Ừ! Nhốt chung với mấy con kia, mai đưa đi. Tao đi ngủ, mệt quá.
- Dạ! Đại ca, con này nhìn ngon quá, hay là....cho tụi em...hưởng tí nhá...
- Mệt! Muốn làm gi thì làm, đừng để nó chết.
- Dạ!
Mấy tên buôn người nhìn nhau, nhe răng cười nham nhở, rồi nhìn An đang nằm trên đất. Chúng hất mặt, mở trói và đặt cô nằm trên ghế sofa, một tên đi lại sờ soạn vào người cô.
Bên ngoài chỉ có 2 tên canh cửa, hầu như bọn chúng ở bên trong thưởng thức món hàng mới. Vũ nhanh chóng hạ hai gã gác cổng, anh lẻn tới đồng hồ điện chính gạt cầu dao điện. Trong phút chốc, cả căn nhà chìm trong bóng tối. Vũ đeo kính hồng ngoại nhìn xuyên đêm, đi vô trong nhà thấy An đang nằm trên ghế sofa, một tên đang ngồi trên người An, hàng cúc áo đã mở ra hết, chỉ còn chiếc áo con. Mấy tên còn lại đang nhốn nháo chia nhau đi đến chỗ cầu dao tổng. Vũ lách người, nhẹ nhàng đánh vào gáy tên đang ngồi trên người An, rồi bồng An đi ra ngoài. Một trong những tên còn lại thấy bóng đen đang bồng một người đi ra cửa, hắn sinh nghi nên lên tiếng hỏi:
- Mày ẵm con nhỏ đó đi đâu?
Vũ bị phát giác nên vội chạy nhanh ra ngoài, lẩn vào rừng thông. Bọn giang hồ đồng loạt cầm súng bắn về hướng Vũ. Trong đêm, nhiều âm thanh chát chúa vang vọng cả núi rừng. Tên cầm đầu thức giấc, chạy ra xem xét bên ngoài. Hắn giận dữ đánh vào đầu mấy tên bắn súng, trừng mắt:
- Con bà nó! Tụi bây muốn bị tóm cả lũ hả?
- Có người tới cứu con bé kia rồi anh.
- Cả đám tụi bây làm gì mà để hàng bị xổng dễ vậy? Mẹ nó! Toàn lũ ăn hại. Còn không chia ra đi tìm. Đứa nào bắn súng, tao chặt tay.
- Dạ, đại ca.
Bọn chúng cầm đèn pin, mã tấu túa xuống triền đồi tìm Vũ và An. Trong đêm tối, những thanh dao dài sáng quắc, lạnh sóng lưng. An lúc này đã tỉnh, nhìn cảnh tượng bên ngoài mà run sợ. Chợt được bàn tay to lớn, áp đầu cô vào vòm ngực vững chãi, mùi bạc hà thoang thoảng, An ngước lên nhìn Vũ. Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, một luồng xúc cảm an yên len lỏi trong tim hai người. Dưới ánh trăng, người đàn ông mừng thầm vì đã kịp cứu cô gái kia, giờ ôm cô trong vòng tay mình, nhìn vào đôi mắt trong veo kia, anh cảm thấy thật bình yên. Cô gái nép vào ngực chàng trai, cảm thấy được che chở, cô không còn sơ gì nữa, vì đã có anh. Vũ trốn lên trên đồi, sâu trong rừng, bọn kia tưởng Vũ xuống đồi ra đường tẩu thoát. Khi sục sạo tới đường lớn, xa xa có ánh đèn xe máy chạy về hướng thành phố, chúng cứ nghĩ Vũ đã thoát nên bực tức quay về.
Khi bên ngoài im lặng, trời đã về khuya, sương xuống khá lạnh. Vũ nhìn đồng hồ đã hơn 2 giờ sáng, đây là thời điểm con người ngủ say nhất. Họ đã ngồi trong rừng hơn 5 tiếng đồng hồ, người An run bần bật vì lạnh, môi tím tái. Do đi gấp, nên Vũ cũng không mang áo khoát, chỉ biết ôm cô chặt hơn để sưởi ấm cho An.
Anh nhẹ nhàng bồng An đã mê sảng lén xuống đồi, đi bộ một đoạn tới chỗ chiếc Lamboghini giấu trong bụi cây to ven đường, đặt An vào xe, mở hệ thống sưởi, nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.
Sau khi sắp xếp cho An xong xuôi, Thiên Vũ hội ngộ Dạ Long ở resort.
- Điều tra được chưa?
- Theo nhận diện là nhóm Mộc Trà, tụi này chuyên buôn người và nội tạng qua biên giới. Và bọn chúng rất thân với lão Lâm.
- Vậy ta nên gặp ông ta một chuyến.
Dạ Long lui ra ngoài, chuẩn bị lực lượng để tiêu diệt Mộc Trà, và đối sách với ông Lâm cục trưởng. Mặt trời bắt đầu ló dạng trên thành phố sương mù. Sau khi tắm rửa, Vũ mặc áo sơ mi màu xanh dương, tay dài săn tới khủy tay, quần tây xanh đen. Từ thành phố lên Đà Lạt, cơ thể hầu như chưa được ngủ nên hiện tại khá mệt.
Vũ đi vô bệnh viện, tay xách theo hộp cháo yến.
Trong bóng đêm lạnh lẽo, một người con trai nắm tay người con gái cứ chạy mãi, tiếng súng chát chúa vang lên, viên đạn ghim vào ngực chàng trai, dòng chất lỏng đỏ tươi túa ra, ướt cả áo sơ mi. Vũ gục xuống, mặt tái nhợt. An thảng thốt, lay anh, kêu gào nhưng Vũ không nghe, người anh cứ lạnh dần, lạnh dần. An mở mắt, thức dậy, mồ hôi túa ra như tắm dù trời Đà Lạt chỉ có 18 độ C. Đảo mắt nhìn một lượt, cô mới hoàn hồn, tất cả chỉ là mơ. Mình đang ở bệnh viện thì chắc Vũ không sao.
An không chịu được mùi cồn bệnh viện nên muốn thay đồ. Cô mở tủ trong bệnh viện. May quá, trong đó có bộ đầm tay dài của cô, đã được giặt sạch sẽ, An thay đồ, rồi đi dạo ngoài hoa viên, kế bên bệnh viện là triền đồi mọc đầy cỏ lau trắng. Vô thức, An đi qua đó, dưới ánh mặt trời, cô gái nhỏ nhắn trong bộ đầm kiểu vintage cứ đứng thất thần. Vũ vô phòng không thấy An, vội vàng chạy đi kiếm. Lần thứ 2, anh thấy An trong ánh mặt trời, bên những ngọn cỏ lau cao bằng thân người. Lần nào cũng nhỏ bé và đơn độc, làm người khác chỉ muốn yêu thương, che chở. Vũ đi tới, choàng lên vai An áo khoác da đậm mùi bạc hà thơm mát. An xoay lại, ngước nhìn anh, ánh mắt buồn man mác, nặng nỗi suy tư. Vũ cúi nhìn An, hơi cau mày:
- Sao em ra đây?
- Em....em không ngửi được mùi bệnh viện.
- Ừhm.
- Em vào ăn sáng, anh làm thủ tục xuất viện cho em.
- Dạ
Vũ để An đứng chờ ở cổng bệnh viện, anh đi lấy xe. An bần thần đứng đó. Vũ lái xe ở bên kia đường, nhìn cô ra hiệu kêu An đứng sát vô lề. Anh sẽ vòng xe qua. An cứ đứng nhìn, khi Vũ đã lái xe đi, giấc mơ đêm qua như ám ảnh, thân ảnh Vũ vì bảo vệ cô mà bị bắn, người đầy máu đang đứng bên kia đường. An vội vàng lao qua, một chiếc xe máy trờ tới, tiếng thắng xe ken két, dấu bánh xe ma sát trên nền đường bốc mùi khét nghẹt. Mọi người la lối, ai cũng hốt hoảng chạy lại. Cô gái nhỏ nhắn đang ngồi bịt hai tai, bên ngoài là người đàn ông, còn đẹp hơn cả người mẫu đang vòng tay, ôm trọn cô vào lòng. Chiếc xe máy đụng ngay vào phần lưng của Vũ, anh phải nhăn mặt vì khá đau. Cứ nghĩ mình đã bị đụng, đột nhiên được bao bọc bởi hương bạc hà the mát, mùi hương mạnh mẽ cho An sự an toàn, cô ngước mắt nhìn Vũ, gương mặt anh tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi. Anh đỡ An đứng lên đi vô lề, đứng đối diện, cau mặt nhìn cô. Lúc này, An mới hoàn hồn, bẽn lẽn cúi mặt,
- Em làm gì thế hả? Có nhận ra tôi là ai không?
- Anh là Thiên Vũ.
- Tốt, lưng tôi vừa bị đau vì em, tinh sao đây? Hửm?
An len lén nhìn hắn, rồi tự giác đưa tay ôm ngang thắt lưng hắn. Miệng Vũ cong lên độ cong hài lòng, đưa tay vuốt tóc cô, mặc kệ mọi người xung quanh đang trầm trồ "không biết họ đang đóng phim gì?"
Một tên xăm trổ lẫn trong đám đông, tay cầm dao bấm, mặt đằng đằng sát khí đi tới sau lưng An. Vũ nhanh chóng nhận ra, xoay người cô lại, hứng trọn mũi dao. Anh không la, chỉ "hự" một tiếng, đôi mắt nâu trầm long lên, mồ hôi túa ra nhiều hơn. Tiếng la hét xung quanh nhiều hơn. Dòng chất lỏng từ lưng anh chảy xuống, thấm vào tay An nhớp nháp. An ngước lên, nhìn vào tay mình, hốt hoảng, tính la lên, nhưng Vũ đã đưa tay chặn lại, anh nhìn An thâm trầm, đột nhiên cúi xuống hôn lên môi cô. An mở to mắt ngạc nhiên, cố đẩy anh ra, muốn xem vết thương của anh. Nhưng Vũ cứ ghì lấy, cố hút hết mật ngọt từ đôi môi anh đào kia. Cuối cùng, anh thở không nổi nữa, mới thả cô ra. Hai tay vịn vai An, mặt lãnh đạm, tái nhợt, anh húng hắng ho, phun ra ngụm máu. Vũ đưa tay quệt máu qua một bên, nhếch môi, nhìn An:
- Em yêu tôi không?
Bác sĩ cùng y tá trong bệnh viện đẩy giường ra, chuẩn bị đưa anh vào cấp cứu, nhưng Vũ không quan tâm, quay qua lườm họ, ánh mắt sâu thẳm, rét lạnh, họ chỉ có thể đứng yên chờ....
- Anh chảy máu, mau vào cấp cứu đi, em xin anh....huhuhu
An gấp đến độ bật khóc, vịn lên ngực anh. Giấc mơ đã thành sự thật, cô đã làm liên lụy đến tính mạng của Vũ, tuyệt đối không thể lại trơ mắt nhìn anh chết như vậy được. Nhưng cô quá nhỏ nhắn, cơ bản không thể thay đổi được người đàn ông ma vương này, dù anh đang bị thương rất nặng. Nước mắt làm nhòe tầm mắt cô, một cảm giác như tê liệt, mùi máu tươi tràn ngập quanh cô đang nhấn chìm cô, cô chưa từng có cảm giác đau đớn đến vậy, đau như tim bị vỡ.
- Em yêu tôi không? Trả lời!
An bối rối, không biết nên trả lời thế nào, cô biết cô thích hắn, nhưng yêu thì....mọi người vây xung quanh càng đông, An biết nếu bậy giờ trả lời là có, thì anh sẽ chịu vào phòng cấp cứu, thôi kệ cứu Vũ trước, cô cúi mặt, không dám nhìn vào mắt anh, chỉ gật đầu. Không ngờ, khi cô gật đầu, cô rõ ràng cảm nhận được cánh tay người đàn ông đặt trên vai cô khẽ run lên, rồi sau đó lực siết chặt hơn. An ngẩng đầu, hai ánh mắt chạm nhau, ánh mắt trầm tĩnh cố hữu của anh sâu như biển không thấy đáy, nhưng trong tối tăm đó lại vụt lên thứ ánh sáng của niềm hân hoan, An chưa bao giờ thấy Vũ như thế. Trái tim cô cứ đập rộn rã, An âm thầm hít sâu vào không khí buốt lạnh, không ngừng nói với bản thân, câu trả lời vừa rồi chỉ là kế sách tạm thời, không nên cho là thật… Không nên cho là thật, người cô yêu nhất vẫn Quý Khang.
Lúc này, Vũ mới chịu buông An ra, và cũng khụy xuống, bất tỉnh. Bác sĩ, y tá nhanh chóng đẩy anh vào cấp cứu. An liền điện thoại cho Dạ Long thông báo tình hình. Cô ngồi trước phòng cấp cứu, hai tay cứ vò với nhau. Dạ Long cùng ông Thanh và bà Hiền cũng vào tới nơi. Bà Hiền vội vàng hỏi An:
Hiền: Nó sao rồi con, nó có sao không?
Thanh: bà, từ từ con nó nói. Làm gì hỏi dồn dập vậy?
An ngồi thừ người, lắc đầu không nói được gì. Cửa phòng cấp cứu mở, nữ y tá bước ra.
- Xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân?
- Tôi! - Ông Thanh lên tiếng, An xoay đầu nhìn ba mình nghi hoặc.
- Thưa bác! Bệnh nhân mất nhiều máu, cần truyền ngay mà bệnh viện đang thiếu máu.
- Tôi sẽ cho nó.
- Bệnh nhân máu AB- ạ, máu của bác?
- Tôi là ba nó, chắc cho được, tôi cũng không biết mình nhóm máu gì nữa.
- Vậy được, bác theo con làm xét nghiệm trước.
Nữ y tá dẫn ông Thanh đi vào phòng kế bên, còn An ngồi ngoài ghế đợi, đầu óc là một mớ hỗn loạn. "Vũ nói mình bị tráo, nghĩa là mình là con ruột của ba, nhưng vì sao ba lại nhận Vũ là con? Vậy mình và anh ấy thật sự là anh em? Làm sao đây, vậy sự thật là như thế nào? Mình và Vũ, đứa bé??? Cuối cùng, nguyên nhân do đâu? Còn anh hai? Anh hai có vai trò gì? An xoay qua nhìn bà Hiền,
- Mẹ! Ba nói Vũ là con ba? Chuyện này là sao? Mẹ nói con nghe đi.
- Thiên An! Vũ chính là Khang.
- Sao????
- Khang là con ruột của ba con, từ bé nó đã thân với chú Tư. Ba con đi làm ăn xa, Khang bị bạn bè trêu chọc, chú Tư đứng ra bảo vệ nó, chú hay kể nó nghe về Thiên Vũ. Nó yêu mến, xem chú Tư như cha, nên nó muốn nó là Vũ, được làm con của Chú Tư. Dần dà, suy nghĩ đó lớn dần, và nó đã trở thành Thiên Vũ. Sau khi ba con phát hiện, đưa nó đi bác sĩ mới biết nó bị bệnh đa nhân cách. Khi là Quý Khang, nó rất yêu thương con. Nhưng khi là Thiên Vũ, có vẻ nó lầm lì, và không ưa con dù bản thân nó vẫn là anh hai con, Quý Khang. Ba con đã đưa nó qua Canada chữa trị. Cứ tưởng đã trị được, ai ngờ....
An ngồi phịch xuống ghế, vậy là....mình và anh ấy....đứa bé này...Oan nghiệt vậy sao? Nếu ngay từ bé anh đã ghét em, tại sao còn đối tốt với em? Chúng ta là anh em, là anh em....
- Mở ra coi nó còn thở không? Con nhỏ nhìn choắt mà khỏe gớm.
Một tên đi lại mở bao tải, sờ mũi thấy An còn thở, quay lại báo cáo
- Nó còn thở, đại ca.
- Ừ! Nhốt chung với mấy con kia, mai đưa đi. Tao đi ngủ, mệt quá.
- Dạ! Đại ca, con này nhìn ngon quá, hay là....cho tụi em...hưởng tí nhá...
- Mệt! Muốn làm gi thì làm, đừng để nó chết.
- Dạ!
Mấy tên buôn người nhìn nhau, nhe răng cười nham nhở, rồi nhìn An đang nằm trên đất. Chúng hất mặt, mở trói và đặt cô nằm trên ghế sofa, một tên đi lại sờ soạn vào người cô.
Bên ngoài chỉ có 2 tên canh cửa, hầu như bọn chúng ở bên trong thưởng thức món hàng mới. Vũ nhanh chóng hạ hai gã gác cổng, anh lẻn tới đồng hồ điện chính gạt cầu dao điện. Trong phút chốc, cả căn nhà chìm trong bóng tối. Vũ đeo kính hồng ngoại nhìn xuyên đêm, đi vô trong nhà thấy An đang nằm trên ghế sofa, một tên đang ngồi trên người An, hàng cúc áo đã mở ra hết, chỉ còn chiếc áo con. Mấy tên còn lại đang nhốn nháo chia nhau đi đến chỗ cầu dao tổng. Vũ lách người, nhẹ nhàng đánh vào gáy tên đang ngồi trên người An, rồi bồng An đi ra ngoài. Một trong những tên còn lại thấy bóng đen đang bồng một người đi ra cửa, hắn sinh nghi nên lên tiếng hỏi:
- Mày ẵm con nhỏ đó đi đâu?
Vũ bị phát giác nên vội chạy nhanh ra ngoài, lẩn vào rừng thông. Bọn giang hồ đồng loạt cầm súng bắn về hướng Vũ. Trong đêm, nhiều âm thanh chát chúa vang vọng cả núi rừng. Tên cầm đầu thức giấc, chạy ra xem xét bên ngoài. Hắn giận dữ đánh vào đầu mấy tên bắn súng, trừng mắt:
- Con bà nó! Tụi bây muốn bị tóm cả lũ hả?
- Có người tới cứu con bé kia rồi anh.
- Cả đám tụi bây làm gì mà để hàng bị xổng dễ vậy? Mẹ nó! Toàn lũ ăn hại. Còn không chia ra đi tìm. Đứa nào bắn súng, tao chặt tay.
- Dạ, đại ca.
Bọn chúng cầm đèn pin, mã tấu túa xuống triền đồi tìm Vũ và An. Trong đêm tối, những thanh dao dài sáng quắc, lạnh sóng lưng. An lúc này đã tỉnh, nhìn cảnh tượng bên ngoài mà run sợ. Chợt được bàn tay to lớn, áp đầu cô vào vòm ngực vững chãi, mùi bạc hà thoang thoảng, An ngước lên nhìn Vũ. Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, một luồng xúc cảm an yên len lỏi trong tim hai người. Dưới ánh trăng, người đàn ông mừng thầm vì đã kịp cứu cô gái kia, giờ ôm cô trong vòng tay mình, nhìn vào đôi mắt trong veo kia, anh cảm thấy thật bình yên. Cô gái nép vào ngực chàng trai, cảm thấy được che chở, cô không còn sơ gì nữa, vì đã có anh. Vũ trốn lên trên đồi, sâu trong rừng, bọn kia tưởng Vũ xuống đồi ra đường tẩu thoát. Khi sục sạo tới đường lớn, xa xa có ánh đèn xe máy chạy về hướng thành phố, chúng cứ nghĩ Vũ đã thoát nên bực tức quay về.
Khi bên ngoài im lặng, trời đã về khuya, sương xuống khá lạnh. Vũ nhìn đồng hồ đã hơn 2 giờ sáng, đây là thời điểm con người ngủ say nhất. Họ đã ngồi trong rừng hơn 5 tiếng đồng hồ, người An run bần bật vì lạnh, môi tím tái. Do đi gấp, nên Vũ cũng không mang áo khoát, chỉ biết ôm cô chặt hơn để sưởi ấm cho An.
Anh nhẹ nhàng bồng An đã mê sảng lén xuống đồi, đi bộ một đoạn tới chỗ chiếc Lamboghini giấu trong bụi cây to ven đường, đặt An vào xe, mở hệ thống sưởi, nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.
Sau khi sắp xếp cho An xong xuôi, Thiên Vũ hội ngộ Dạ Long ở resort.
- Điều tra được chưa?
- Theo nhận diện là nhóm Mộc Trà, tụi này chuyên buôn người và nội tạng qua biên giới. Và bọn chúng rất thân với lão Lâm.
- Vậy ta nên gặp ông ta một chuyến.
Dạ Long lui ra ngoài, chuẩn bị lực lượng để tiêu diệt Mộc Trà, và đối sách với ông Lâm cục trưởng. Mặt trời bắt đầu ló dạng trên thành phố sương mù. Sau khi tắm rửa, Vũ mặc áo sơ mi màu xanh dương, tay dài săn tới khủy tay, quần tây xanh đen. Từ thành phố lên Đà Lạt, cơ thể hầu như chưa được ngủ nên hiện tại khá mệt.
Vũ đi vô bệnh viện, tay xách theo hộp cháo yến.
Trong bóng đêm lạnh lẽo, một người con trai nắm tay người con gái cứ chạy mãi, tiếng súng chát chúa vang lên, viên đạn ghim vào ngực chàng trai, dòng chất lỏng đỏ tươi túa ra, ướt cả áo sơ mi. Vũ gục xuống, mặt tái nhợt. An thảng thốt, lay anh, kêu gào nhưng Vũ không nghe, người anh cứ lạnh dần, lạnh dần. An mở mắt, thức dậy, mồ hôi túa ra như tắm dù trời Đà Lạt chỉ có 18 độ C. Đảo mắt nhìn một lượt, cô mới hoàn hồn, tất cả chỉ là mơ. Mình đang ở bệnh viện thì chắc Vũ không sao.
An không chịu được mùi cồn bệnh viện nên muốn thay đồ. Cô mở tủ trong bệnh viện. May quá, trong đó có bộ đầm tay dài của cô, đã được giặt sạch sẽ, An thay đồ, rồi đi dạo ngoài hoa viên, kế bên bệnh viện là triền đồi mọc đầy cỏ lau trắng. Vô thức, An đi qua đó, dưới ánh mặt trời, cô gái nhỏ nhắn trong bộ đầm kiểu vintage cứ đứng thất thần. Vũ vô phòng không thấy An, vội vàng chạy đi kiếm. Lần thứ 2, anh thấy An trong ánh mặt trời, bên những ngọn cỏ lau cao bằng thân người. Lần nào cũng nhỏ bé và đơn độc, làm người khác chỉ muốn yêu thương, che chở. Vũ đi tới, choàng lên vai An áo khoác da đậm mùi bạc hà thơm mát. An xoay lại, ngước nhìn anh, ánh mắt buồn man mác, nặng nỗi suy tư. Vũ cúi nhìn An, hơi cau mày:
- Sao em ra đây?
- Em....em không ngửi được mùi bệnh viện.
- Ừhm.
- Em vào ăn sáng, anh làm thủ tục xuất viện cho em.
- Dạ
Vũ để An đứng chờ ở cổng bệnh viện, anh đi lấy xe. An bần thần đứng đó. Vũ lái xe ở bên kia đường, nhìn cô ra hiệu kêu An đứng sát vô lề. Anh sẽ vòng xe qua. An cứ đứng nhìn, khi Vũ đã lái xe đi, giấc mơ đêm qua như ám ảnh, thân ảnh Vũ vì bảo vệ cô mà bị bắn, người đầy máu đang đứng bên kia đường. An vội vàng lao qua, một chiếc xe máy trờ tới, tiếng thắng xe ken két, dấu bánh xe ma sát trên nền đường bốc mùi khét nghẹt. Mọi người la lối, ai cũng hốt hoảng chạy lại. Cô gái nhỏ nhắn đang ngồi bịt hai tai, bên ngoài là người đàn ông, còn đẹp hơn cả người mẫu đang vòng tay, ôm trọn cô vào lòng. Chiếc xe máy đụng ngay vào phần lưng của Vũ, anh phải nhăn mặt vì khá đau. Cứ nghĩ mình đã bị đụng, đột nhiên được bao bọc bởi hương bạc hà the mát, mùi hương mạnh mẽ cho An sự an toàn, cô ngước mắt nhìn Vũ, gương mặt anh tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi. Anh đỡ An đứng lên đi vô lề, đứng đối diện, cau mặt nhìn cô. Lúc này, An mới hoàn hồn, bẽn lẽn cúi mặt,
- Em làm gì thế hả? Có nhận ra tôi là ai không?
- Anh là Thiên Vũ.
- Tốt, lưng tôi vừa bị đau vì em, tinh sao đây? Hửm?
An len lén nhìn hắn, rồi tự giác đưa tay ôm ngang thắt lưng hắn. Miệng Vũ cong lên độ cong hài lòng, đưa tay vuốt tóc cô, mặc kệ mọi người xung quanh đang trầm trồ "không biết họ đang đóng phim gì?"
Một tên xăm trổ lẫn trong đám đông, tay cầm dao bấm, mặt đằng đằng sát khí đi tới sau lưng An. Vũ nhanh chóng nhận ra, xoay người cô lại, hứng trọn mũi dao. Anh không la, chỉ "hự" một tiếng, đôi mắt nâu trầm long lên, mồ hôi túa ra nhiều hơn. Tiếng la hét xung quanh nhiều hơn. Dòng chất lỏng từ lưng anh chảy xuống, thấm vào tay An nhớp nháp. An ngước lên, nhìn vào tay mình, hốt hoảng, tính la lên, nhưng Vũ đã đưa tay chặn lại, anh nhìn An thâm trầm, đột nhiên cúi xuống hôn lên môi cô. An mở to mắt ngạc nhiên, cố đẩy anh ra, muốn xem vết thương của anh. Nhưng Vũ cứ ghì lấy, cố hút hết mật ngọt từ đôi môi anh đào kia. Cuối cùng, anh thở không nổi nữa, mới thả cô ra. Hai tay vịn vai An, mặt lãnh đạm, tái nhợt, anh húng hắng ho, phun ra ngụm máu. Vũ đưa tay quệt máu qua một bên, nhếch môi, nhìn An:
- Em yêu tôi không?
Bác sĩ cùng y tá trong bệnh viện đẩy giường ra, chuẩn bị đưa anh vào cấp cứu, nhưng Vũ không quan tâm, quay qua lườm họ, ánh mắt sâu thẳm, rét lạnh, họ chỉ có thể đứng yên chờ....
- Anh chảy máu, mau vào cấp cứu đi, em xin anh....huhuhu
An gấp đến độ bật khóc, vịn lên ngực anh. Giấc mơ đã thành sự thật, cô đã làm liên lụy đến tính mạng của Vũ, tuyệt đối không thể lại trơ mắt nhìn anh chết như vậy được. Nhưng cô quá nhỏ nhắn, cơ bản không thể thay đổi được người đàn ông ma vương này, dù anh đang bị thương rất nặng. Nước mắt làm nhòe tầm mắt cô, một cảm giác như tê liệt, mùi máu tươi tràn ngập quanh cô đang nhấn chìm cô, cô chưa từng có cảm giác đau đớn đến vậy, đau như tim bị vỡ.
- Em yêu tôi không? Trả lời!
An bối rối, không biết nên trả lời thế nào, cô biết cô thích hắn, nhưng yêu thì....mọi người vây xung quanh càng đông, An biết nếu bậy giờ trả lời là có, thì anh sẽ chịu vào phòng cấp cứu, thôi kệ cứu Vũ trước, cô cúi mặt, không dám nhìn vào mắt anh, chỉ gật đầu. Không ngờ, khi cô gật đầu, cô rõ ràng cảm nhận được cánh tay người đàn ông đặt trên vai cô khẽ run lên, rồi sau đó lực siết chặt hơn. An ngẩng đầu, hai ánh mắt chạm nhau, ánh mắt trầm tĩnh cố hữu của anh sâu như biển không thấy đáy, nhưng trong tối tăm đó lại vụt lên thứ ánh sáng của niềm hân hoan, An chưa bao giờ thấy Vũ như thế. Trái tim cô cứ đập rộn rã, An âm thầm hít sâu vào không khí buốt lạnh, không ngừng nói với bản thân, câu trả lời vừa rồi chỉ là kế sách tạm thời, không nên cho là thật… Không nên cho là thật, người cô yêu nhất vẫn Quý Khang.
Lúc này, Vũ mới chịu buông An ra, và cũng khụy xuống, bất tỉnh. Bác sĩ, y tá nhanh chóng đẩy anh vào cấp cứu. An liền điện thoại cho Dạ Long thông báo tình hình. Cô ngồi trước phòng cấp cứu, hai tay cứ vò với nhau. Dạ Long cùng ông Thanh và bà Hiền cũng vào tới nơi. Bà Hiền vội vàng hỏi An:
Hiền: Nó sao rồi con, nó có sao không?
Thanh: bà, từ từ con nó nói. Làm gì hỏi dồn dập vậy?
An ngồi thừ người, lắc đầu không nói được gì. Cửa phòng cấp cứu mở, nữ y tá bước ra.
- Xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân?
- Tôi! - Ông Thanh lên tiếng, An xoay đầu nhìn ba mình nghi hoặc.
- Thưa bác! Bệnh nhân mất nhiều máu, cần truyền ngay mà bệnh viện đang thiếu máu.
- Tôi sẽ cho nó.
- Bệnh nhân máu AB- ạ, máu của bác?
- Tôi là ba nó, chắc cho được, tôi cũng không biết mình nhóm máu gì nữa.
- Vậy được, bác theo con làm xét nghiệm trước.
Nữ y tá dẫn ông Thanh đi vào phòng kế bên, còn An ngồi ngoài ghế đợi, đầu óc là một mớ hỗn loạn. "Vũ nói mình bị tráo, nghĩa là mình là con ruột của ba, nhưng vì sao ba lại nhận Vũ là con? Vậy mình và anh ấy thật sự là anh em? Làm sao đây, vậy sự thật là như thế nào? Mình và Vũ, đứa bé??? Cuối cùng, nguyên nhân do đâu? Còn anh hai? Anh hai có vai trò gì? An xoay qua nhìn bà Hiền,
- Mẹ! Ba nói Vũ là con ba? Chuyện này là sao? Mẹ nói con nghe đi.
- Thiên An! Vũ chính là Khang.
- Sao????
- Khang là con ruột của ba con, từ bé nó đã thân với chú Tư. Ba con đi làm ăn xa, Khang bị bạn bè trêu chọc, chú Tư đứng ra bảo vệ nó, chú hay kể nó nghe về Thiên Vũ. Nó yêu mến, xem chú Tư như cha, nên nó muốn nó là Vũ, được làm con của Chú Tư. Dần dà, suy nghĩ đó lớn dần, và nó đã trở thành Thiên Vũ. Sau khi ba con phát hiện, đưa nó đi bác sĩ mới biết nó bị bệnh đa nhân cách. Khi là Quý Khang, nó rất yêu thương con. Nhưng khi là Thiên Vũ, có vẻ nó lầm lì, và không ưa con dù bản thân nó vẫn là anh hai con, Quý Khang. Ba con đã đưa nó qua Canada chữa trị. Cứ tưởng đã trị được, ai ngờ....
An ngồi phịch xuống ghế, vậy là....mình và anh ấy....đứa bé này...Oan nghiệt vậy sao? Nếu ngay từ bé anh đã ghét em, tại sao còn đối tốt với em? Chúng ta là anh em, là anh em....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook