Chương Tranh Lam rời khỏi bữa ăn trước, sau khi lên xe, nụ cười trên mặt liền biến mất hoàn  toàn. Anh tựa vào lưng ghế, móc bao thuốc ra, châm một điếu, khói thuốc chầm chậm làm mờ khuôn mặt.

Hút hết điếu thuốc, anh gọi điện cho Hà Lan. “Mai anh phải ra ngoài hai ngày, trong công ty có chuyện gì thì bảo Đại Quốc xử lý.”

Vì trước đó gọi mãi cho Chương Tranh Lam mà không có ai bắt máy nên lúc này Tiểu Hà tranh thủ báo cáo mấy việc khác với sếp. “Chương Tổng, buổi trưa hôm nay có một cô gái tên là Chu Lị đến tìm anh, cô ấy đưa cho anh một tấm thiếp mời, nói là cảm ơn anh lần trước đã đồng ý để cô ấy phỏng vấn.”

Chương Tranh Lam ngắt cuộc gọi rồi nghĩ, cảm ơn anh sao? Thực ra anh chỉ đột nhiên nghĩ rằng tạp chí này rất nổi tiếng, và với độ nổi tiếng như vậy, có phải sẽ khiến cô cũng nhìn thấy anh không?

Anh đưa tay lên bóp trán.

“Cô Tiêu, cô đã từng yêu bao nhiêu lần?”

“…Một lần.”

“Vậy sao tôi chưa từng yêu ai, có điều tôi cũng không bận tâm chuyện phía nữ đã từng yêu, nhưng tôi hy vọng cô đã thực sự cắt đứt quan hệ với người bạn trai trước đây.”

Cô không nói gì, người đàn ông đó cũng không hỏi nữa. Khi anh ta đi vệ sinh, anh nghe thấy cô lẩm bẩm một câu: “Đã yêu rồi nhưng sau đó lại chia tay. Sau khi đau đớn đến tận cùng thì bỏ cuộc… Như vậy có được coi là đã cắt đứt hoàn toàn không?”

Lúc đó, anh đứng ở một vị trí kín đáo phía sau họ, toàn thân cứng đờ, cúi đầu phát hiện bàn tay mình hơi run rẩy.

Cô nói cô đã yêu anh, nhưng anh lại hiểu ra quá muộn.

Nhất niệm thiên đường, nhất niệm địa ngục.

*Một ý nghĩ thiện thì là thiên đường, một ý nghĩ ác thì là địa ngục.

Die nda nl equ ydo n<3

Chiều hôm sau, Chương Tranh Lam lái xe đến thành phố Nguyễn Tĩnh sống. Khi anh đến khách sạn tổ chức hôn lễ thì đã hơi muộn, vội vã ký tên ở cửa lễ đường, nhưng vừa cúi xuống thì nhìn thấy một cái tên vô cùng quen thuộc, Tiêu Thủy Quang. Anh vô thức nhìn đến thất thần, đến khi phía sau có người lên tiếng, anh mới thu tâm tư để ký tên mình.

Đầu tiên anh chỉ định gửi tiền mừng nhưng lại nghe Ngyễn Tĩnh hỏi anh có còn nhớ cô gái lần trước cô ấy đưa đến bắt anh cùng mời cơm không, nếu anh tự lái xe đến thì phiền anh đưa cô cùng đến, để cô không phải bắt xe.

Một hồi lâu sau anh mới trả lời: “Cô ấy về Tây An rồi.”

Chương Tranh Lam cởi áo khoác ngoài ra rồi đi vào đại sảnh. Hội trường của buổi hôn lễ được bài trí rất đơn giản, khiêm tốn nhưng lại cung cấp đủ rượu ngon. Vì chưa khai tiệc nên khách mời đều tùy ý đi lại, nói chuyện. Chương Tranh Lam đi vào thì lập tức tìm kiếm, nhưng mãi vẫn không thấy người đó đâu. Anh chọn một chiếc bàn tròn gần đó rồi ngồi xuống. Một cô gái trẻ ngồi bên cạnh, nhìn thấy anh thì bất giác cười ý tứ, hai giây sau liền chủ động chào hỏi: “Chào anh.”

Chương Tranh Lam quay sang, lịch sự gật đầu. “Chào cô.”

“Anh là bạn của A Tĩnh hay là người nhà của cô ấy?”

Chương Tranh Lam dù để tâm tư ở nơi khác nhưng vẫn nói chuyện với đối phương, cho đến khi có người vỗ vào vai anh từ phía sau, anh mới quay đầu nhìn thấy cặp vợ chồng năm kia anh và Nguyễn Tĩnh cùng đến dự hôn lễ. Anh đứng dậy chào hỏi. Người đàn ông cao gầy đối diện cười, hỏi anh: “Anh đến khi nào vậy? Nếu biết anh cũng đến thì chúng tôi đã đi nhờ xe anh rồi.”     

“Tôi cũng vừa đến.”

Vợ của người đàn ông hiếu kỳ hỏi: “Chương Tổng cũng quen biết Nguyễn Tĩnh?”

Chương Tranh Lam: “Bạn cùng trường.”

Khách khứa cũng đã đến đông đủ, bắt đầu vào chỗ ngồi. Vợ của người đàn ông nhìn thấy bạn, nói:  “Em qua đó một lát” rồi rời đi. Bà xã vừa đi, người đàn ông liền mời Chương Tranh Lam đến bên cửa sổ hút thuốc. “Người vừa ngồi bên cạnh anh là ai vậy? Bạn gái à? Cũng xinh đấy!”

“Không phải.” Chương Tranh Lam lạnh nhạt nói, ánh mắt anh lại bất giác nhìn quanh hội trường một lượt nhưng vẫn không nhìn thấy cô. Anh châm điếu thuốc, rít một hơi, nửa năm nay anh nghiện thuốc trở lại, thậm chí còn hút nhiều hơn cả trước đây.

Lúc Thủy Quang vừa đến khách sạn này thì nhận được điện thoại của Nguyễn Tĩnh bảo cô lên trên lầu.  Trong căn phòng sang trọng của khách sạn, cô dâu đang trang điểm, những người bạn thân đứng ở xung quanh không ngừng nhận xét và bình luận.

Có người nghe thấy tiếng gõ cửa liền đi ra mở, đưa người vào trong, miệng hét lên: “A Tĩnh, còn có cả phù dâu nữa hả cậu?”

Nguyễn Tĩnh nghiêng đầu nhìn thấy người vừa đến, xua xua tay bảo nhân viên trang điểm tạm dừng lại rồi vẫy tay với Thủy Quang, mặt cười rạng rỡ. “ Thủy Quang, đến rồi à?”

Khi Thủy Quang đi vào trong, có người cất tiếng cảm thán: “A Tĩnh, đàn em của cậu đẹp giống như hoa sen trắng vậy, nếu cô ấy làm phù dâu thì mình chẳng còn mặt mũi nào mà xuất hiện nữa.”

Nguyễn Tĩnh nói: “Đừng ghen tị người ta trắng, chê bản thân mình đen thì đợi lát nữa bảo nhân viên trang điểm đánh thêm cho cậu hai lớp phấn.”

“Ha ha, đúng vậy, biến trân châu đen thành trân châu trắng.”

Cô gái đó ôm mặt, lớn tiếng kêu oa oa. “Không được gọi mình là trân châu đen, ai gọi mình thì mình giận kẻ đó, ngoại trừ cô dâu!”

Thủy Quang cũng không để tâm tới mấy lời nói đùa của người khác, đi đến trước mặt Nguyễn Tĩnh, cất lời tự đáy lòng: “Chúc mừng chị!”

Nguyễn Tĩnh cười vui vẻ. “Cảm ơn! Thủy Quang, lát nữa có thể phải phiền em đi chúc rượu với chị, chị còn nhớ tửu lượng của em rất tốt. Chị gái chị uống rượu cũng rất được nhưng mà chị ấy… đâu rồi? Lại ra ngoài rồi à? Hôm nay chị ấy bị cảm cúm và sốt nên không thể uống quá nhiều, còn mấy người này thì càng không được rồi.” Câu nói cuối cùng khiến cho các mỹ nữ trong phòng không phục. “Đàn em của cậu không phải là nghìn chén không đổ chứ?”

Nguyễn Tĩnh gọi nhân viên trang điểm đến tiếp tục công việc, sau đó nói với mấy người bạn: “Chí ít cũng mạnh hơn các cậu nhiều.”

Thủy Quang chưa từng thực sự uống say… ngoài lần đó uống phải rượu đã bị bỏ thuốc. Cô ngồi ở mép giường nhìn người khác bận rộn. Trên đầu cô dâu có cần cài thêm bông hoa nữa không? Nụ hoa hồng? Quá tầm thường đó! Vậy cài thêm mấy viên trân châu nữa nhé, thế này lại đơn giản quá nhỉ! Mình thích màu môi của A Tĩnh! Mí mắt thêm chút màu vàng kim có phải sẽ hút mắt hơn không… Thủy Quang khẽ mỉm cười. Có người thấy cô từ lúc đi vào đã chẳng nói chuyện gì liền đi đến ngồi xuống bên cạnh cô bắt chuyện: “Em là người ở đâu thế?”

“Tây An.”

“Ồ, một nơi rất đẹp, một trong bốn cố đô văn minh nhất trên thế giới!” Nói đến đây, một nhóm người lại chuyển sang chủ đề thành phố nào có gì đặc sắc và có đồ ăn vặt gì…

Hôn lễ bắt đầu vào đúng sáu giờ tối, Thủy Quang còn nhớ hôm đó mình đã uống rất nhiều rượu, đi qua từng bàn một, rượu vang, rượu trắng, cô đã thay cô dâu uống đến hơn một nửa. Nguyễn Tĩnh đã hơi say rồi nhưng vẫn kề sát vào Thủy Quang, nói: “Nếu không uống được thì đừng uống nữa.” Thủy Quang nói không sao, cô thật sự cảm thấy uống rượu không khó, chỉ là dạ dày sẽ hơi khó chịu, mặt sẽ hơi đỏ lên.

Đến gần cuối, cô dâu chú rể có vẻ đã say, khách khứa thì vẫn không chịu buông tha, khi đến bàn bạn học của Nguyễn Tĩnh, một đám người liền hò reo đòi cô dâu chú rể uống liền ba cốc rượu giao bôi, không được tìm người uống thay, trừ phi có cô gái nguyện ý uống rượu giao bôi với một người đàn ông độc thân trong số họ.

Chương Tranh Lam cũng ngồi ở bàn này, lúc này anh vẫn ngồi im không đứng dậy.

Cô cảm thấy đầu hơi choáng váng, không biết là bởi men rượu cuối cùng đã có tác dụng, hay là vì phải đối diện với anh?

Cô mơ hồ nghe thấy chú rể nói: “Xin hãy giơ cao đánh khẽ, tôi và cô dâu đã uống nhiều quá rồi.”

Có người lập tức chen vào, nói: “Vậy bảo mỹ nữ kia uống với tôi đi!”

Thủy Quang nghe thấy Nguyễn Tĩnh gọi cô liền quay đầu lại, bắt gặp một người đàn ông đang tươi cười rạng rỡ nhìn mình. “Mỹ nữ, cô dâu chú rể không uống nổi nữa, hay là em uống với anh đi?” Một đám người xung quanh hò hét, huýt sáo.

Thủy Quang đón lấy ly rượu cô gái phía sau đưa đến. Chương Tranh Lam nãy giờ vốn im lặng nhìn cô, lúc này đã đứng lên, tay cầm một ly rượu, đi đến bên cạnh người đàn ông kia, lạnh nhạt lên tiếng: “Để tôi uống với cô ấy nhé!”

Chương Tranh Lam lúc trước gần như chỉ trầm mặc hút thuốc khiến người ta cảm thấy xa cách, lúc này anh đứng dậy khiến người đàn ông kia hơi sững sờ, nói: “Được thôi, người anh em đến đi, cho bọn họ gục luôn nhé!”

Thủy Quang nhìn sang người đối diện, màu đỏ trên gương mặt đã giảm bớt, dưới ánh đèn trắng trong hội trường, sắc mặt cô có phần xanh xao.

Nguyễn Tĩnh nói: “Chương sư huynh, anh cũng học theo bọn họ làm loạn sao? Anh xem, đàn em của em cũng đã uống khá nhiều, nể mặt em mà hạ thủ lưu tình nhé!”

Chương Tranh Lam đứng thẳng đơ, anh nói rõ từng câu từng chữ: “Vì sao anh phải hạ thủ lưu tình?”

Thủy Quang hơi cụp mắt xuống, những tiếng hò reo xung quanh dường như dần dần nhạt đi.

Tình huống này rất quen thuộc mà cũng rất xa lạ. Khi anh ấy muốn đối tốt với bạn, anh ấy có thể hạ thấp mình đến điểm tận cùng, khiến bạn phải nhượng bộ. Khi anh muốn nói những lời lẽ lạnh lùng thì lại mang đến cảm giác bức người như vậy. Nhưng đến bây giờ, anh còn muốn cô lùi đến đâu? Người ta thường nói khi ở trong bụi gai, không cử động sẽ không bị đâm, bây giờ cô thật sự không dám cử động nữa, bởi cô sợ đau.

Không giao bôi, uống hết rượu trong ly, Thủy Quang quay người nói xin lỗi với Nguyễn Tĩnh. Trong mắt Nguyễn Tĩnh hiện rõ vẻ quan tâm, cũng mập mờ nhìn ra được điều gì đó. “Không sao đâu, Thủy Quang.” Cô ấy bảo một người đưa cô lên lầu nghỉ ngơi. Thủy Quang không từ chối, khi rời đi cũng không nhìn anh thêm một lần.

Đi ra khỏi hội trường, Thủy Quang nói với người bên cạnh: “Cô vào trong đi, tôi ra ngoài đi dạo một lát.” Đối phương không yên tâm, Thủy Quang lại nói: “Tôi không uống say, chỉ thấy hơi khó chịu thôi.”

“Thực sự cô đã uống rất nhiều rồi, thôi đành vậy, đi ra ngoài hóng gió một lát chắc sẽ dễ chịu hơn.” Đối phương vẫn đưa một tấm thẻ phòng cho cô. “Cô cứ cầm lấy đi, nếu muốn nghỉ ngơi thì đi lên trên.”

Đợi người đó đi rồi, Thủy Quang đi vào phòng vệ sinh, cô quên mất trên tay vẫn cầm chiếc ly trống rỗng đó, liền đặt lên mặt bàn đá rồi rửa mặt, không kìm được cười khổ. Cô nhớ lại khi còn nhỏ mình luyện võ, chân đau đến mức phải đi khập khiễng, khi đó cảm thấy sự đau đớn này đã không có cách nào chịu đựng được, nhưng sau này mới hiểu rõ có những nỗi đau nếu bạn chưa trải qua thì vĩnh viễn không biết được, rốt cuộc thế nào mới gọi là khắc cốt ghi tâm.

Thủy Quang đi ra ngoài của lớn của khách sạn, bên ngoài trời đã tối. Có người đi đến đứng bên cạnh cô, tay cầm áo khoác, bàn tay hiện rõ gân xanh vì nắm quá chặt, cuối cùng anh không khoác áo lên cho cô, chỉ nói bằng giọng trầm khàn: “Em vẫn còn một ít đồ ở chỗ anh.”

Thủy Quang cúi đầu cười. “Vậy thì vứt hết đi.”

Chương Tranh Lam cảm thấy mình giống như đang đứng trên mỏm đá, trước đây anh còn có thể mặt dày đeo bám cô nhưng bây giờ thì không còn tư cách để làm như vậy nữa. “Thủy Quang… chúng ta… chỉ có thể thế này sao?”

Thủy Quang thật sự mệt mỏi, đáp: “Cứ thế này thôi!”

Thấy cô định rời đi, anh vô thức duỗi tay ra túm lấy tay cô. Ngón tay đó nhói đau khiến Thủy Quang khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn anh. Sắc mặt anh rất khó coi. “Thủy Quang… chúng ta thật sự… không thể được nữa sao?”

Thủy Quang đột nhiên muốn cười, câu mà anh vừa nói đã lặp lại quá nhiều lần trong lòng cô. “Anh quên rồi sao? Là anh nói kết thúc.” Người ta dù có ngốc hơn nữa cũng sẽ không ngốc đến mức biết rõ đi đến đó sẽ vấp ngã, ngã đau đến mức không biết phải bò dậy thế nào mà vẫn muốn đi về phía đó thêm một lần nữa.

Bàn tay đang nắm lấy tay cô hơi run rẩy, anh muốn nói gì đó nhưng phát hiện ra cổ họng cũng thắt lại đau đớn. Thủy Quang rút bàn tay bị anh túm chặt ra, ngón áp út có một vết sẹo vô cùng nổi bật, cô chậm rãi nói: “Gân ngón tay này của em bị đứt rồi, vào ngày anh nói chia tay… Khi em đến bệnh viện, bác sĩ hỏi em, vì sao khi bị thương không đến? Em nói, lúc đó chú chó em nuôi năm năm trời đã chết, bố em bị hãm hại rồi bị cách chức, người… cuối cùng em đã yêu nói không yêu em nữa… Ông ta nói gân ngón tay này để lâu quá nên đã chết rồi, không thể nối lại được, ngón tay này chẳng còn tác dụng gì nữa… nhưng khi anh nắm tay em, nó lại rất đau…”

Anh đứng bất động, trong mắt ngập tràn nỗi bị thương.

Cô không hận anh nhưng cũng tàn nhẫn không muốn anh được sống tốt. Bởi vì, cô sống không tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương