Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em
-
Chương 58: Sự khó chịu là của riêng mình (2)
Khi Cảnh Cầm quay lại, nhìn thấy Thủy Quang đang bò gục trên mặt bàn liền đi đến, khẽ nói: “Ngủ rồi à?”
Lát sau Thủy Quang mới ngẩng đầu, chỉ cười cười. “Không, sao đi lâu thế?”
Nói đến đây, Cảnh Cầm lại có chút buồn bực, nói: “Gần Tết, mấy hiệu thuốc đều đóng cửa, mình đến hai chỗ nhưng đều đóng cửa. Thôi bỏ đi, về nhà mình bôi thuốc cũng được. Con ngủ rồi à, sao chẳng có tiếng động gì vậy?”
“Ừm, ngủ rồi.”
Thủy Quang nhớ đến một cuốn sách từng đọc từ thời niên thiếu, cuốn sách có câu: Nếu tình cảm và năm tháng cũng có thể nhẹ nhàng xé nát, vứt xuống đại dương, vậy thì tôi nguyện ý từ đây sẽ im lặng dưới đáy đại dương.
Cô không biết có phải bản thân mình đã chìm dưới đáy biển hay không, chỉ là, không nói thêm được một câu nào nữa.
Diễ nđà nl êqu ýđô n <3 becuacon
Trưa hôm sau, Thủy Quang cùng bố mẹ đến nhà bà ngoại ăn trưa. Mợ vừa nhìn thấy cô liền đi đến nói về chuyện giới thiệu đối tượng. “Trước đây mẹ cháu còn lo cháu không về nhà nữa, bây giờ thì tốt rồi. Mợ quen một cậu thanh niên lớn hơn cháu hai tuổi, công việc và tướng mạo đều không tồi, đi gặp thử xem thế nào, mợ không gạt cháu đâu.”
Thủy Quang nghe mợ nói xong mới miễn cưỡng nói: “Cháu vẫn chưa muốn tìm đối tượng.”
Mợ của Thủy Quang là người thẳng thắn, bộc trực. “Gì mà chưa muốn tìm đối tượng chứ? Cháu năm nay hai mươi tư tuổi, qua Tết thì có thể coi là hai mươi lăm rồi. Bây giờ cháu còn có thể chọn người, để thêm hai năm nữa là gần ba mươi rồi, vậy thì là người khác chọn cháu. Nghe lời mợ, đi gặp đi, nếu không thích cũng chẳng sao, sau này mợ sẽ giới thiệu người khác cho cháu. Mẹ cháu không thúc cháu nhưng trong lòng chắc chắn đã sốt ruột lắm rồi.”
Thủy Quang biết mẹ luôn lo lắng về chuyện tình cảm của cô, bao nhiêu năm nay bận lòng vì con gái, còn bố tuy chẳng nói gì nhưng ông cũng giống như vậy.
Ăn cơm xong, cô ra đầu đường bắt xe vào thành phố. Trước đó gửi tin nhắn cho đối phương, hẹn hai giờ gặp mặt ở một quán trà. Thấy thời gian còn sớm, di động lại sắp hết pin, cô liền quay về nhà trước, đến một giờ rưỡi mới ra khỏi cửa.
Khi Chương Tranh Lam đến đó lần nữa thì vừa khéo nhìn thấy Thủy Quang đi ra đầu ngõ. Anh bảo tài xế dừng xe, nhìn thấy cô vẫy một chiếc xe rồi lên đó. Anh định đến để chào cô, lẽ ra đã đi từ hôm qua rồi, ở lại chỗ này đến bản thân anh cũng cảm thấy không ổn lắm nhưng không hiểu sao vẫn ở lại một đêm. Hôm nay, trên đường ra sân bay, anh lại tìm cái cơ cho mình, đến nhìn cô thêm lần nữa rồi sẽ đi. Nhìn chiếc xe đi xa, anh bảo tài xế bám theo, anh nói với chính mình, bất luận thế nào, trước khi rời đi cũng phải nói với cô một tiếng tạm biệt.
Khi Thủy Quang đến quán trà thì vẫn chưa đến hai giờ. Cô gọi một cốc trà, vừa chờ đợi vừa lật xem cuốn giới thiệu menu giới thiệu một vài món điểm tâm mới. Hai rưỡi người đó mới đến, sau khi nhìn thấy cô, đối phương liền giải thích: “Xin lỗi, tôi có một người bạn đến nhà chơi, nói chuyện hơi lâu một chút.”
Thủy Quang nói: “Không sao.”
Dường như đối phương có ấn tượng rất tốt về cô, trong lúc nói chuyện còn chủ động nói đến rất nhiều chủ đề khác. Thủy Quang phối hợp với anh ta, cố gắng hết sức để bầu không khí không trở nên lạnh lẽo.
Cuối cùng anh ta nói: “Cô Tiêu, tôi cảm thấy cô rất tốt, nhưng con người tôi khá truyền thống, nếu hai chúng ta thật sự muốn qua lại, tôi muốn biết… cô có còn là xử nữ không?”
Thủy Quang sững sờ, một giây sau thì cảm thấy dở khóc dở cười, nói: “Không.”
Người đàn ông đứng đắn trước mặt hơi nhíu mày, sau đó anh ta nói chuyện rõ ràng đã bớt nhiệt tình hơn rất nhiều. Thủy Quang vẫn giống lúc trước, khách khí trả lời, ngón tay của cô được truyền hơi ấm từ cốc trà để đầu ngón tay không bị quá lạnh.
Hai người từ biệt nhau ở cửa, đối phương nói: “Cô Tiêu, vậy chúng ta liên lạc sau nhé!:”
Thủy Quang chỉ cười cười, nói tạm biệt với anh ta, sau này chắc sẽ không gặp lại. Cô không bận tâm, chỉ là không biết nên nói lại với mợ và bố mẹ thế nào.
Anh ta giúp Thủy Quang vẫy xe. Cô lên xe rồi nói: “Cảm ơn.” Chiếc xe rời đi, người đàn ông khẽ than một tiếng: “Vì sao thời buổi này chẳng có con gái đứng đắn một chút!” Vừa quay người đi lấy xe, anh ta liền bị một cú đấm trời giáng làm cho loạng choạng rồi ngã xuống đất. Anh ta giận dữ nhìn người vừa đánh mình: “Đang yên đang lành sao anh lại đánh người chứ?!”
Chương Tranh Lam đứng đó, vẻ mặt lạnh lẽo, người đàn ông kia vô thức lùi một bước. Anh lạnh giọng nói: “Cút!”
Trong lòng người đàn ông kia bùng lên lửa giận nhưng thấy đối phương có vẻ không dễ động đến, chỉ chửi một câu rồi vòng qua anh rời đi.
Chương Tranh Lam chỉ hận là không thể giết chết người đàn ông này, sao anh có thể cho phép người khác ức hiếp người mà anh coi như bảo bối. Nhưng mà… chẳng phải chính anh là người làm tổn thương cô nhất sao…
Chương Tranh Lam nhìn chiếc xe của Thủy Quang dần đi xa, cuối cùng không bám theo nữa.
Lát sau Thủy Quang mới ngẩng đầu, chỉ cười cười. “Không, sao đi lâu thế?”
Nói đến đây, Cảnh Cầm lại có chút buồn bực, nói: “Gần Tết, mấy hiệu thuốc đều đóng cửa, mình đến hai chỗ nhưng đều đóng cửa. Thôi bỏ đi, về nhà mình bôi thuốc cũng được. Con ngủ rồi à, sao chẳng có tiếng động gì vậy?”
“Ừm, ngủ rồi.”
Thủy Quang nhớ đến một cuốn sách từng đọc từ thời niên thiếu, cuốn sách có câu: Nếu tình cảm và năm tháng cũng có thể nhẹ nhàng xé nát, vứt xuống đại dương, vậy thì tôi nguyện ý từ đây sẽ im lặng dưới đáy đại dương.
Cô không biết có phải bản thân mình đã chìm dưới đáy biển hay không, chỉ là, không nói thêm được một câu nào nữa.
Diễ nđà nl êqu ýđô n <3 becuacon
Trưa hôm sau, Thủy Quang cùng bố mẹ đến nhà bà ngoại ăn trưa. Mợ vừa nhìn thấy cô liền đi đến nói về chuyện giới thiệu đối tượng. “Trước đây mẹ cháu còn lo cháu không về nhà nữa, bây giờ thì tốt rồi. Mợ quen một cậu thanh niên lớn hơn cháu hai tuổi, công việc và tướng mạo đều không tồi, đi gặp thử xem thế nào, mợ không gạt cháu đâu.”
Thủy Quang nghe mợ nói xong mới miễn cưỡng nói: “Cháu vẫn chưa muốn tìm đối tượng.”
Mợ của Thủy Quang là người thẳng thắn, bộc trực. “Gì mà chưa muốn tìm đối tượng chứ? Cháu năm nay hai mươi tư tuổi, qua Tết thì có thể coi là hai mươi lăm rồi. Bây giờ cháu còn có thể chọn người, để thêm hai năm nữa là gần ba mươi rồi, vậy thì là người khác chọn cháu. Nghe lời mợ, đi gặp đi, nếu không thích cũng chẳng sao, sau này mợ sẽ giới thiệu người khác cho cháu. Mẹ cháu không thúc cháu nhưng trong lòng chắc chắn đã sốt ruột lắm rồi.”
Thủy Quang biết mẹ luôn lo lắng về chuyện tình cảm của cô, bao nhiêu năm nay bận lòng vì con gái, còn bố tuy chẳng nói gì nhưng ông cũng giống như vậy.
Ăn cơm xong, cô ra đầu đường bắt xe vào thành phố. Trước đó gửi tin nhắn cho đối phương, hẹn hai giờ gặp mặt ở một quán trà. Thấy thời gian còn sớm, di động lại sắp hết pin, cô liền quay về nhà trước, đến một giờ rưỡi mới ra khỏi cửa.
Khi Chương Tranh Lam đến đó lần nữa thì vừa khéo nhìn thấy Thủy Quang đi ra đầu ngõ. Anh bảo tài xế dừng xe, nhìn thấy cô vẫy một chiếc xe rồi lên đó. Anh định đến để chào cô, lẽ ra đã đi từ hôm qua rồi, ở lại chỗ này đến bản thân anh cũng cảm thấy không ổn lắm nhưng không hiểu sao vẫn ở lại một đêm. Hôm nay, trên đường ra sân bay, anh lại tìm cái cơ cho mình, đến nhìn cô thêm lần nữa rồi sẽ đi. Nhìn chiếc xe đi xa, anh bảo tài xế bám theo, anh nói với chính mình, bất luận thế nào, trước khi rời đi cũng phải nói với cô một tiếng tạm biệt.
Khi Thủy Quang đến quán trà thì vẫn chưa đến hai giờ. Cô gọi một cốc trà, vừa chờ đợi vừa lật xem cuốn giới thiệu menu giới thiệu một vài món điểm tâm mới. Hai rưỡi người đó mới đến, sau khi nhìn thấy cô, đối phương liền giải thích: “Xin lỗi, tôi có một người bạn đến nhà chơi, nói chuyện hơi lâu một chút.”
Thủy Quang nói: “Không sao.”
Dường như đối phương có ấn tượng rất tốt về cô, trong lúc nói chuyện còn chủ động nói đến rất nhiều chủ đề khác. Thủy Quang phối hợp với anh ta, cố gắng hết sức để bầu không khí không trở nên lạnh lẽo.
Cuối cùng anh ta nói: “Cô Tiêu, tôi cảm thấy cô rất tốt, nhưng con người tôi khá truyền thống, nếu hai chúng ta thật sự muốn qua lại, tôi muốn biết… cô có còn là xử nữ không?”
Thủy Quang sững sờ, một giây sau thì cảm thấy dở khóc dở cười, nói: “Không.”
Người đàn ông đứng đắn trước mặt hơi nhíu mày, sau đó anh ta nói chuyện rõ ràng đã bớt nhiệt tình hơn rất nhiều. Thủy Quang vẫn giống lúc trước, khách khí trả lời, ngón tay của cô được truyền hơi ấm từ cốc trà để đầu ngón tay không bị quá lạnh.
Hai người từ biệt nhau ở cửa, đối phương nói: “Cô Tiêu, vậy chúng ta liên lạc sau nhé!:”
Thủy Quang chỉ cười cười, nói tạm biệt với anh ta, sau này chắc sẽ không gặp lại. Cô không bận tâm, chỉ là không biết nên nói lại với mợ và bố mẹ thế nào.
Anh ta giúp Thủy Quang vẫy xe. Cô lên xe rồi nói: “Cảm ơn.” Chiếc xe rời đi, người đàn ông khẽ than một tiếng: “Vì sao thời buổi này chẳng có con gái đứng đắn một chút!” Vừa quay người đi lấy xe, anh ta liền bị một cú đấm trời giáng làm cho loạng choạng rồi ngã xuống đất. Anh ta giận dữ nhìn người vừa đánh mình: “Đang yên đang lành sao anh lại đánh người chứ?!”
Chương Tranh Lam đứng đó, vẻ mặt lạnh lẽo, người đàn ông kia vô thức lùi một bước. Anh lạnh giọng nói: “Cút!”
Trong lòng người đàn ông kia bùng lên lửa giận nhưng thấy đối phương có vẻ không dễ động đến, chỉ chửi một câu rồi vòng qua anh rời đi.
Chương Tranh Lam chỉ hận là không thể giết chết người đàn ông này, sao anh có thể cho phép người khác ức hiếp người mà anh coi như bảo bối. Nhưng mà… chẳng phải chính anh là người làm tổn thương cô nhất sao…
Chương Tranh Lam nhìn chiếc xe của Thủy Quang dần đi xa, cuối cùng không bám theo nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook