Em Đồng Ý Bán Trái Tim Cho Quỷ
-
Chương 33
CHAP 33: EM…LÀ HOÀN HẢO NHẤT…
Suốt nữa tháng trời,nó nằm bệnh viện ngày nào Gia Bảo và Gia Kỳ cũng đến thăm nó,chỉ cần Gia bảo đi khỏi,không cần nhìn cũng biết người tiếp theo bước vào là Gia Kỳ,ngàynào họ cũng chăm sóc nó như đứa trẻ 3 tuổi,ăn cũng phải đút,đi đâu cũng phải dìu…Đặc biệt là Gia Bảo,tắm anh cũng giúp nó tắm,mặc quần áo,sáy tóc,chải đầu,tối thì trèo lên giương bệnh nằm chung,ôm nó ngủ,chăm sóc nó từng chút,cử động 1 cái là hỏi…em có sao không?không khoẻ ở đâu à?em muốn đi đâu?muốn đi vệ sình à?cần anh giúp gì không…mọi thứ…anh đều làm tất,trông anh cứ như là mẹ nó vậy….Còn Gia Kỳ thật là bá đạo hết sức,nó bị thương là ngực chứ có phải chân đâu,nó muốn đi đâu cậu cũng bồng,cầm cái gì cũng không cho,cử động nhẹ cũng nói quá sức,chỉ cần ho 1 chút,mệt 1 chút là phát điên lên,gọi toàn bộ bác sĩ ra khám tổng quát cho nó…Thật là chán hết sức…thật may là hôm nay bọn họ đều phải thi học kì,nên nó mới được yên tĩnh tí xíu…nó trèo xuống giường,mang dép,kéo theo cái giá treo túi dinh dưỡng đang truyền dở…nó đi ngang phòng trưởng khoa,nó muốn trêu họ 1 chút…nhưng nó vô tình nghe được cuộc tro chuyện khiến nó muốn ngất đi tại chỗ…
- Thiếu phu nhân có vẽ tính tình không được tốt
- Qúa xấu thì có…
- Nói nhỏ thôi…dù sao có gương mặt đẹp,thân hình chuẩn là được rôi…không thấy Gia Bảo thiếu gia mê cô ta như điếu đỗ sao…chăm sóc,cưng chiều như châu báu…hết sức sũng nịnh…
- Nhưng kì lạ là…không biết là quan hệ gì…nhưng tôi thấy Gia Kỳ thiếu gia cũng hết sức yêu thương chị dâu mình…cưng chiều,chăm sóc…tôi thật chưa thấy Gia Kỳ thiếu gia đối sử với ai như thế…kể cả vị hôn thê của cậu ta…Lục tiểu thư…vì cứu cậu ta mà hôn mê suốt 3 năm…nhưng cậu ta cũng không thèm đến thăm quá 3 lần…lại coi chị dâu mình…như mạng sống…thật khó hiểu…
- Người đẹp thế ai mà không say mê…không biết chừng vì cô ta mà đấu đá lẫn nhau không bằng…giống như khi xưa…chỉ vì 1 Triệu Phi Yến mà anh em chém giết lẫn nhau…khuynh thành bại quốc đó…
- Đúng vậy…không phải lần trước 2 anh chàng này cũng vì cô gái đó mà đánh nhau bầm dập sao?
- đúng đấy…đúng là điên hết vì yêu…
- Nhưng đáng tiết người đẹp như thế…trên ngực sau này phải mang 1 vết sẹo…- Nó nghe đến đây chết sững,tay rung rung cầm lấy cái giá dựa vào,rối nhẹ nhàng đẫy cài giá quay về phòng,trèo lên giường,úp mặt lên giường khóc nức nỡ…
Gia Bảo hôm nay sau khi thi xong,nhờ Văn Minh đưa Vũ Bội về nhà giúp,còn mình chạy ngay đến bệnh viện với nó,cả bộ đồng phục học sinh còn chưa thay ra,không hiểu sao trong lòng bây giờ chỉ muốn chạy thật nhanh đến gặp nó…chỉ mới xa nó vài giờ mà sao anh nhớ nó đến phát điên…trong đầu chỉ có hình ảnh của nó…muốn ôm nó vào lòng thật chặc…đã 2 tuần không …với nó rồi…dục vọng và ham muốn của anh tràn đầy trong lòng…
- Thuần…em xem anh mua gì cho em này…món hào chiên mà em thích này…- Anh chạy vào phòng nó,nhưng tâm trạng vui vẻ hưng phấn của anh như chùng xuống khi thấy tình cảnh của nó bây giờ…nó yên lặng ngồi bó gối bên cửa sổ,mắt vô hồn nhìn ra ngoài…trời đã sang đông…ánh mắt của nó thêm buồn bã và bi thươg…nó im lặng không nói không cử động,như 1 bức tượng vô hình,không nhìn thấy anh…thật khác với thường ngày,chỉ cần anh vừa mở cữa,nó đã núp sau cánh cữa,chạy ra phóng lên,đu lên cổ anh,hôn tới tấp vào môi và cổ anh,tay sờ xoạng…đòi…làm chuyện đó…ngày nào cũng thế…nhưng anh không đồng ý…anh sợ nó đau…nhưng hôm nay nó thật lạ quá…
- Em sao thế…có chuyện gì sao…không khoẻ chỗ nào…anh gọi bác sĩ nhé…- Gia Bảo lo lắng bước lại sờ lên tráng nó,vòng tay qua ôm lấy nó dịu dàng hỏi…nó không phản ứng,tiếp tục yên lặng như 1 cái xác không hồn…- Thôi,ngoan nào,tại hôm nay anh phải thi…không ở cạnh chơi với em được…anh bù nhá…- Nói xong Gia Bảo cuối xuống,hôn say đắm lên đôi môi nó,hôn rất lâu rất lâu,nó để cho anh hôn nhưng không hề phản ứng…mặc nhiên để lưởi anh dò khắp miệng mình…cũng không đáp trả lại…Gia Bảo giật mình vì thái độ của nó…rõ ràng thường ngày nó cuồng nhiệt lắm mà…hôn suốt ngày…muốn rách cả môi,mà còn không chịu tha anh…mỗi lần hôn nhau…tuy là con gái nhưng lúc nào nó cũng muốn giành thế chủ đồng,hôn anh vô cùng cuồng nhiệt…rất lâu…không buông,làm anh suýt tắt thở…nhưng hôm nay…không phản ứng…đúng là kì lạ…
- Em sao thế…anh nói em nghe…tin mừng nè…ngày mốt em có thể xuất viện rồi…kiều này…em sắp chết trên giường với anh rồi…2 tuần nay…anh sẽ trả hết cho em…gãy cũng anh cũng chịu…hay là lấy du thuyền đi chơi nhỉ…ban đêm ra biển “hưởng lạc”,chắc tuyệt lắm nhỉ…-Gia Bảo đang luyên thuyên thì phát hiện gương mặt không chút biến sắc của nó anh thoáng giật mình…
- Hôm nay anh sao thế…không giống em chút nào…mỗi lần bàn về “chuyện đó”,em thường hứng thú lắm mà…toàn đưa ra những…ý tưởng quái dị…làm anh đỗ cả mồ hôi hột…vì sợ còn gì…em sao vậy…- Nó chỉ lắc đầu không đáp…
- Chắc chắn là có chuyện rồi…nói anh biết…đừng làm anh sợ…- Gia Bảo ôm lấy mặt nó nhìn vào anh
- Lấy cho em cai gương…- Nó lạnh nhạt nói…
- Sao vậy…- Gia Bảo như thoáng đoán ra sự việc,vô cùng hoảng hốt…
- Em bảo đưa cho em…- Nó đột nhiên quát lên,vô cũng bức xúc,sự thay đổi rhái độ đột ngột của nó làm Gia Bảo giật thót tim…đành nghe theo lời nó…lấy cái gương đưa nó…
-…Á Á Á…TẠI SAO?…ĐÂY LÀ CÁI GÌ…MÀY TRÁNH XA NGƯỜI TAO…GIA BẢO…EM SAO THẾ NÀY…ĐÂY LÀ SAO…GIA BẢO…EM SỢ QUÁ…- Nó nhìn vào tấm gương đang rọi vảo ngực mình,nó nhanh chóng mở miếng băng trước ngực,nhìn vào vết thương đã lành và dần thành sẹo…nó như phát điên…gào thét,giãy dụa,khóc nất lên…
- Không sao đâu mà…sẽ không sao…anh sẽ tìm cách giúp em…nhất đinh sẽ có cách…- Gia Bảo sợ hải nhìn vào thái độ phát điên của nó,ôm chặc nó vào lòng,nước mắt anh cũng bắt đầu chảy ra,thà để anh đau thay nó còn hơn…
- Không…em trở nên xấu xí rồi…từ nay em không thể mặt áo hở ngực…không thể mặt áo tắm…những lúc ở bên nhau…anh sẽ không muốn chạm vào em…những lúc đó…anh mà cởi áo em…nhìn vào phần ngực mang dấu vết này…anh sẽ chê em…không muốn em nửa…em biết…- Nó khóc rống,thảm thiết…khóc đến phát ngất…Gia Bảo xót xa ôm nó vao lòng…anh muốn nói với nó rằng,anh không bao giờ chê nó…dù nó có xấu như quỷ cũng không sao…huống chi 1 vết sẹo nhỏ 1 ngón tay kia chứ…nó đừng làm quá lên…
- Huhuhu…- Nó khóc đến ngất đi,khó thở,ôm lấy ngực…Gia Bảo sợ đến thất kinh,vô cùng hoảng hốt
- Em sao thế này…em đừng làm anh sợ…bác sĩ…bác sĩ…cô ấy sao thế này…gọi bác sĩ mau…
- Chích thuốc an thần cho bệnh nhân nhanh lên…- Bác sĩ thấy vậy hoảng hốt chích thuốc an thần cho nó,nó mới bình tĩnh lại,Gia Bảo vòng tay qua,nhẹ nhàng bồng nó đặt lên giường,để nó nằm trong lòng mình khóc thút thít…- Anh sẽ chán em phaỉ không…
- không…không…anh không bao giờ chê em…dục vọng anh đối với em nhiều vô cùng…không bao giờ thấy đủ…luôn khao khát em…ham muốn chỉ tăng…không hề thay đổi…vì đối với anh…em có thế nào…cũng là hoàn hảo nhất…là cô gái đẹp nhất…không ai sánh bằng…anh thề…anh nói cho em biết…anh muốn ở cạnh em cả đời…em có già nua xấu xí…em cũng luôn là người đẹp nhất…hoàn hảo nhất với anh…
- Hu hu…Gia Bảo
Đọc tiếp Em đồng ý bán trái tim cho quỷ – chương 34
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook