Em Định Trốn Tránh Đến Bao Giờ
-
Chương 6: Bạn mới thật là tương đồng
Chiều thứ 2, tôi gọi cho Xu nhờ cậu ấy đưa tôi đi học. Hôm nay Khánh Phong đi công tác. Từ hôm được anh đưa đón, tự nhiên tôi mắc bệnh lười vận động. Xu vẫn như mọi khi, vui vẻ nhận lời. Tan học, tôi đứng ngoài cổng trường chờ Xu lấy xe. Tôi bỗng nghe thấy đằng sau gốc cây to kia có tiếng nôn ọe, là con gái đang nôn. Tôi bước lại gần. Tôi thấy một cô gái trạc bằng tuổi tôi, đang túm cổ áo, tóc tai bù xù, nôn thốc nôn tháo dưới gốc cây. Tôi không nghĩ ngợi mà bước đến gần, vỗ lưng cho cô ấy. Cô ấy ngẩng mặt nhìn tôi, cười hừ một tiếng. Giọng cô ấy khàn khàn nói: "tò mò sao?". Tôi lắc đầu. Cô ấy đẩy tôi ra, quát nhỏ: "Cút mẹ mày ra chỗ khác đi. Để tao yên".
Tôi nổi nóng thực sự. Tôi có ý tốt mà cô ta lại ăn nói một cách vô văn hóa với tôi. Tôi đứng dậy, định mặc kệ cô ấy. Tôi thấy im im, nhìn xuống, hóa ra cô ấy gục đầu vào thân cây, dáng vẻ mệt mỏi.
Tôi lay lay, cô ấy không phản ứng gì cả. Mùi rượu nồng nặc úp vào mặt tôi. Đúng lúc Xu nháo nhác tìm tôi. Tôi ghé vai, cõng cô ấy lên và bảo Xu nhanh chóng đưa cô ấy đi bệnh viện. Thật may là bệnh viện lại gần trường học của chúng tôi. Đưa cô ấy vào cấp cứu, tôi làm thủ tục cho cô ấy. Cô ấy nằm trên giường bệnh nhân, mắt nhắm nghiền. Cả tôi và Xu lúc này mới nhận ra: cô ấy học chung lớp với chúng tôi. Bởi vì cô ấy luôn đi học muộn nên lúc nào cũng là người vào lớp sau cùng.
Từ sau hôm đó, hai chúng tôi vô tình trở thành bạn của nhau. Tên cô ấy là Diệu Vũ. Nghe tên của cô ấy, tôi cảm giác cô ấy có hai tính cách đối lập: nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ. Tôi đã từng chia sẻ nhận xét đó với cô ấy.
Diệu Vũ kể cho tôi nghe về gia đình cô ấy. Thật là trùng hợp, cả hai chúng tôi đều có hai ông bố nát rượu, cả hai chúng tôi đều có hoàn cảnh gia đình tương đồng. Và cả hai chúng tôi đều đi làm kiếm tiền sớm. Khi hai người tương đồng với nhau sẽ dễ dàng hiểu nhau, hiểu bản chất thật của nhau cũng như hiểu cả hành động của nhau. Cả tôi với cô ấy sinh ra một loại ăn ý đến khó tả. Hai chúng tôi tự nhiên sinh ra một loại tình cảm gắn bó với nhau, rất khăng khít và yêu thương nhau như chị em ruột thịt. Tôi may mắn hơn Diệu Vũ. Là bởi tôi có em gái Phụng Lê và bố tôi chưa bao giờ đánh hai chị em tôi. Diệu Vũ có em trai, mỗi khi bố cô ấy say rượu thì thường đánh cô ấy. Cô ấy đi viện nhiều đến nỗi coi bệnh viện là nhà. Bây giờ lớn hơn, đi làm kiếm tiền nên cũng ít về nhà hơn. Cô ấy nói cô ấy đang sống chung với bạn trai ngoại quốc. Tôi không đồng ý với cách sống này, khuyên cô ấy nên học tập.
- Bạn đừng sống như thế. Chúng ta đều mới 20. Vì hoàn cảnh gia đình nên mới phải bước chân ra ngoài đời sớm. Nhưng chúng ta đừng trượt dài như thế. Chúng ta còn trẻ, còn nhiều cơ hội khác đang chờ chúng ta.
- Phụng Yến này, cậu nói cứ như cậu đã 30 rồi ấy. Triết lý quá. Khó nuốt lắm. Tớ đây sống trong bùn lầy lâu rồi, bây giờ bảo sống nơi khô ráo sạch sẽ, không chịu được bạn ạ. Không có chỗ dành cho tớ đâu bạn - Diệu Vũ chua xót nói.
- Tớ đi làm, may mắn được người tốt dạy dỗ. Nếu không, chắc bây giờ, tớ cũng lún vào bùn như bạn thôi. Bạn nghe tớ, bạn như thế nào, làm sao tớ lại không biết. Nghe tớ được không. Chúng ta cùng đi làm kiếm tiền, cùng đi học thêm, cùng chơi với nhau. Cậu đừng sống như bây giờ nữa.
- Tớ nghĩ cái đã. Đấy, trai Tây của tớ nó lại gọi đi uống rượu rồi đấy. Rượu xong rồi lại lên giường giải quyết nhu cầu sinh lý. Tớ đi đây
- Đừng đi có được không? Cậu từ chối có được không?
- Cậu điên à, thằng đó nó yêu tớ, nó cho tớ tiền mà không cần hỏi han xem tớ làm gì. Nó chỉ cần tớ ngủ cùng nó, nấu ăn cho nó, đi giao tiếp với nó. Nó có việc làm ổn định chứ không phải là bọn Tây ba lô vớ vẩn đâu.
- Anh ta làm ở Việt Nam vài năm rồi lại về với vợ con. Lúc đó, cậu lại một mình thôi. Chi bằng cậu sớm dứt ra, sống cuộc sống của cậu chứ không phải bấu víu vào nó như bây giờ.
- Ai cho tớ chỗ ngủ đây. Ngủ với nó, chăn ấm đệm êm, nhà cửa đàng hoàng. Nhà - làm gì có nhà cho tớ về đây. Nếu nó về nước, tớ lại đi thuê nhà ở thôi. Tớ mà mò về cái nhà kia, có khi lại bị đánh cho nhập viện. Thiệt thân hơn.
Diệu Vũ chua chát nói, tôi nghe mà cũng chua chát trong lòng. Hai chúng tôi đã từng tự hỏi: Liệu có người đàn ông nào dám lấy hai chúng tôi làm vợ hay không? Có không? Chắc không đâu. Với hoàn cảnh gia đình chúng tôi thế này, ai mà dám lao vào cơ chứ. Tôi cũng cảm thấy chua chát cho chính bản thân mình.
Tôi kể cho Diệu Vũ nghe về Khánh Phong. Diệu Vũ chỉ nói: " Người đàn ông của mình, thì cố mà giữ lấy. Nhưng nếu người đàn ông đó coi thường mình, thì đừng bao giờ quỳ gối mà giữ lại. Hãy thẳng tay vứt bỏ đi".
Tôi cũng đồng tình với quan điểm này. Bởi vì đây cũng chính là tôn chỉ của bản thân tôi : Không cần sự thương hại của người khác !
Tết Nguyên Đán qua nhanh. Tết, đối với tôi mà nói chỉ như ngày bình thường. Năm nào cũng như năm nào thôi.
Khánh Phong cũng khá bận rộn. Thỉnh thoảng anh vẫn nhắn tin cho tôi. Tôi cũng nhắn tin đáp trả lời anh nhưng mặc nhiên trong lòng, không hề nhớ anh. Tôi cũng không hiểu vì sao lại thế.
Khi tôi chưa đi làm, trước khi Quốc Cường về quê ăn Tết, tôi còn gặp anh. Hai anh em nói chuyện vui vẻ với nhau. Nhưng sau khi tôi đi làm, thời gian của tôi và của anh khác nhau, bởi thế năm nay, tôi không gặp anh. Với tôi, anh ấy vẫn là anh chàng hàng xóm bình thường.
Đây là năm đầu tiên tôi đón Tết trong không khí khác lạ với mọi năm. Tết, tất cả nhân viên và khách bơi VIP đều tập trung ở bể bơi, chúc tụng nhau, mừng tuổi cho nhau. Trong sảnh bể bơi, một cây đào to tướng để giữa sảnh. Tôi chưa bao giờ chứng kiến cây đào nào to như thế. Tôi vẫn mặc quần áo như hàng ngày, quần jean, giày vải. Chị Thúy Chi nhìn tôi với ánh mắt xót xa. Còn tôi, đón nhận tình thương của chị. Với chị, tôi coi như là người mẹ, với bác Giám đốc, tôi coi như là người cha. Hai con người này đã làm thay đổi thế giới quan của tôi. Tôi rất biết ơn cả hai người họ. Trước Tết, tôi mua hai chậu cây: một chậu biếu bác Giám đốc, một chậu biếu chị Thúy Chi. Lần đầu tiên, tôi đi biếu Tết, cảm giác rất hưng phấn, rất phấn chấn.
3 ngày Tết cũng trôi qua nhanh, tôi đi làm.
Ngày đầu năm, tôi làm ca sáng nên chiều 2 giờ tôi đã về nhà. Tôi nghe hàng xóm lạch cạch mở cửa gỗ, tôi nghe thấy tiếng Quốc Cường, tiếng em gái anh ta, hình như có cả tiếng vài người nữa thì phải. Tôi cũng chẳng quan tâm lắm. Tôi nhắn tin chúc Tết Khánh Phong, ngay lập tức, anh gọi điện thoại lại cho tôi. Hình như anh hơi say, nghe giọng có vẻ hơi méo giọng.
Tôi giật mình. Tôi bất giác nhìn về bố tôi. Trong điện thoại, Khánh Phong nói gì tôi cũng không nghe rõ nữa, đầu óc tôi lúc này là hình ảnh bố tôi say lè nhè, lải nhải chửi rủa. Tôi liên tưởng tới Khánh Phong, một ngày nào đó, anh ta sẽ giống bố chứ?
Bất giác tôi mơ hồ sợ sệt.
Diệu Vũ gọi điện thoại cho tôi, rủ tôi đi bar. Tôi chưa bao giờ vào bar, đó là nơi không dành cho tôi. Tôi bảo bạn ấy chờ tôi, tôi sẽ đón bạn ấy, nhưng tôi không đồng ý ngồi bar.
Tôi đến đón Diệu Vũ. Cô ấy chỉ đường đến một quán cà phê. Đi vào bên trong, nơi này bài trí theo phong cách Tây, tôn trọng sự riêng tư. Nhìn cách bài trí và bàn ghế, có vẻ nơi này dành cho người có tiền. Đúng như tôi nghĩ, khi nhìn đến menu đồ uống, tôi có chút run tay.
Diệu Vũ hình như là khách quen của quán nên lập tức gọi một ly rượu Tây. Tôi chọn một tách cà phê Expresso - đồ uống rẻ nhất trong menu.
Diệu Vũ nói với tôi về quyết định của cô ấy. Cô ấy sẽ nghe theo sự khuyên bảo của tôi. Nhưng tính cách, cô ấy sẽ không bỏ. Thực ra cả tôi và cô ấy đều không thể bỏ được cái lớp vỏ xù xì, xấu xí này. Chúng tôi đều có chung một quan điểm: người nào chấp nhận được mặt xấu của chúng tôi, người đó mới là người yêu chúng tôi thật lòng. Trong sâu thẳm tâm hồn chúng tôi, hai đứa chúng tôi đều tự ti. Chúng tôi từng chia sẻ với nhau rằng: bây giờ bày ra bộ mặt thánh thiện ngoan hiền. Nhưng sau này, khi nhìn thấy hoàn cảnh gia đình của chúng tôi, liệu người đàn ông đó có chấp nhận nổi không? Lại nói, chúng tôi đều bươn chải sớm, học hành không đến nơi đến chốn, người đàn ông của chúng tôi có tôn trọng chúng tôi không? Hay là anh ta khi tức giận sẽ đay nghiến chúng tôi vô học, khi chơi chán sẽ vứt bỏ chúng tôi như giẻ lau chân. Chúng tôi tuy ít học nhưng không có nghĩa là chúng tôi vô văn hóa. Chúng tôi cũng có tôn ti của bản thân.
Cả tôi và Diệu Vũ cùng trầm mặc, chìm vào suy tư. Không cần nói ra, tôi biết cô ấy nghĩ gì, và cô ấy cũng biết tôi nghĩ gì. Mặc dù chúng tôi mới làm bạn với nhau được hơn 2 tháng. Nhưng cả tôi và cô ấy đều cảm giác như chúng tôi thân nhau đến cả trăm năm rồi. Hai chúng tôi có một loại hiểu nhau đến gốc rễ. Nếu chúng tôi, một người là nam, một người là nữ, chắc chúng tôi sẽ là một cặp hạnh phúc. Chúng tôi cũng không phải đồng tính để mà lấy nhau. Có lẽ, chàng trai nào gặp phải hai đứa dở hơi như chúng tôi, chắc phải có tấm lòng bao la rộng mở lắm mới dám tiến tới chúng tôi.
Khánh Phong gọi điện thoại cho tôi. Anh đã lên Hà Nội. Tôi nhìn Diệu Vũ, cô ấy gật đầu. Tôi nói địa điểm quán cà phê. Tôi ra thu ngân, đặt tiền trước ở đó. Hôm nay tôi muốn thanh toán tiền đồ uống. Tôi đã đi làm kiếm được tiền, không thể để đàn ông trả tiền mãi được.
Một lúc sau Khánh Phong đến. Tôi nhìn thấy anh hơi có vẻ giật mình khi nhìn thấy Diệu Vũ và ly rượu. Thậm chí, Diệu Vũ còn trêu ngươi, cô ấy lấy một điếu thuốc, loại dành cho nữ, hút một hơi, rồi nheo mắt đánh giá Khánh Phong.
Hai người lẳng lặng quan sát nhau. Tôi đánh vỡ sự im lặng này: Hai người định nhìn nhau đến bao giờ nữa đây. Hút xong điếu thuốc, Diệu Vũ đặt tiền lên bàn kê dưới ly rượu. Ý của cô ấy là tự thanh toán tiền rượu. Tôi nói tôi đã thanh toán tiền đồ uống, chứ không phải Khánh Phong. Diệu Vũ vỗ vai tôi, không nói gì, rút tiền lại, cho vào túi xách rồi chào tạm biệt hai người bọn tôi.
Khánh Phong nhìn toàn bộ hành động và lời nói của hai chúng tôi. Tôi biết là anh ngạc nhiên. Tôi cũng chẳng quan tâm anh nghĩ gì. Nhưng thật không ngờ, anh lại nói: "Em thật đặc biệt !"
Tôi nhìn Khánh Phong, sờ trán anh xem anh có bị sốt không. Nếu ở vị trí người khác, hoặc anh ta sẽ nghĩ chúng tôi như hai cô gái buông thả, hút thuốc uống rượu. Hoặc anh ta sẽ tránh xa cái loại con gái như chúng tôi. Đằng này, Khánh Phong lại nói hai chúng tôi đặc biệt.
Thực ra mà nói tôi không thích mùi thuốc lá. Chỉ là các chú ở bể bơi, chú nào cũng nghiện nước chè xanh và hút thuốc lá. Lâu dần tôi có thể ngửi được mùi thuốc nhưng tôi thật sự không thích mùi thuốc lá một chút nào cả.
Sau hôm đó, chúng tôi bắt đầu một tuần làm việc của tháng đầu tiên. Một năm mới bắt đầu với nhiều thử thách phía trước. Khánh Phong nói anh bận việc nên ít có thời gian đưa đón tôi đi học, anh chỉ có thể gọi điện thoại hỏi han tôi. Tôi ngầm hiểu ý của anh ấy là gì.
Hóa ra là tự tôi đa tình quá mức. Người đàn ông ưu tú như anh ta, làm sao có thể chấp nhận tôi, chấp nhận bạn tôi. Nhìn người bạn xung quanh của một người sẽ đánh giá được người ấy như thế nào - đạo lý này, anh nghĩ tôi không hiểu chắc. Tuy tuổi đời tôi trẻ, nhưng tôi đã sớm va chạm cuộc sống. Ở bể bơi, dễ đến vài trăm lượt khách một ngày. Tôi va chạm với tất cả loại người. Mọi điều diễn ra trước mắt tôi lột tả chân thực cuộc sống nhất.
Bởi vậy, đã từ lâu rồi, trong tôi không có chữ " Buồn" tồn tại.
Bởi vậy, tôi ngầm hiểu là anh chia tay tôi.
Tôi nổi nóng thực sự. Tôi có ý tốt mà cô ta lại ăn nói một cách vô văn hóa với tôi. Tôi đứng dậy, định mặc kệ cô ấy. Tôi thấy im im, nhìn xuống, hóa ra cô ấy gục đầu vào thân cây, dáng vẻ mệt mỏi.
Tôi lay lay, cô ấy không phản ứng gì cả. Mùi rượu nồng nặc úp vào mặt tôi. Đúng lúc Xu nháo nhác tìm tôi. Tôi ghé vai, cõng cô ấy lên và bảo Xu nhanh chóng đưa cô ấy đi bệnh viện. Thật may là bệnh viện lại gần trường học của chúng tôi. Đưa cô ấy vào cấp cứu, tôi làm thủ tục cho cô ấy. Cô ấy nằm trên giường bệnh nhân, mắt nhắm nghiền. Cả tôi và Xu lúc này mới nhận ra: cô ấy học chung lớp với chúng tôi. Bởi vì cô ấy luôn đi học muộn nên lúc nào cũng là người vào lớp sau cùng.
Từ sau hôm đó, hai chúng tôi vô tình trở thành bạn của nhau. Tên cô ấy là Diệu Vũ. Nghe tên của cô ấy, tôi cảm giác cô ấy có hai tính cách đối lập: nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ. Tôi đã từng chia sẻ nhận xét đó với cô ấy.
Diệu Vũ kể cho tôi nghe về gia đình cô ấy. Thật là trùng hợp, cả hai chúng tôi đều có hai ông bố nát rượu, cả hai chúng tôi đều có hoàn cảnh gia đình tương đồng. Và cả hai chúng tôi đều đi làm kiếm tiền sớm. Khi hai người tương đồng với nhau sẽ dễ dàng hiểu nhau, hiểu bản chất thật của nhau cũng như hiểu cả hành động của nhau. Cả tôi với cô ấy sinh ra một loại ăn ý đến khó tả. Hai chúng tôi tự nhiên sinh ra một loại tình cảm gắn bó với nhau, rất khăng khít và yêu thương nhau như chị em ruột thịt. Tôi may mắn hơn Diệu Vũ. Là bởi tôi có em gái Phụng Lê và bố tôi chưa bao giờ đánh hai chị em tôi. Diệu Vũ có em trai, mỗi khi bố cô ấy say rượu thì thường đánh cô ấy. Cô ấy đi viện nhiều đến nỗi coi bệnh viện là nhà. Bây giờ lớn hơn, đi làm kiếm tiền nên cũng ít về nhà hơn. Cô ấy nói cô ấy đang sống chung với bạn trai ngoại quốc. Tôi không đồng ý với cách sống này, khuyên cô ấy nên học tập.
- Bạn đừng sống như thế. Chúng ta đều mới 20. Vì hoàn cảnh gia đình nên mới phải bước chân ra ngoài đời sớm. Nhưng chúng ta đừng trượt dài như thế. Chúng ta còn trẻ, còn nhiều cơ hội khác đang chờ chúng ta.
- Phụng Yến này, cậu nói cứ như cậu đã 30 rồi ấy. Triết lý quá. Khó nuốt lắm. Tớ đây sống trong bùn lầy lâu rồi, bây giờ bảo sống nơi khô ráo sạch sẽ, không chịu được bạn ạ. Không có chỗ dành cho tớ đâu bạn - Diệu Vũ chua xót nói.
- Tớ đi làm, may mắn được người tốt dạy dỗ. Nếu không, chắc bây giờ, tớ cũng lún vào bùn như bạn thôi. Bạn nghe tớ, bạn như thế nào, làm sao tớ lại không biết. Nghe tớ được không. Chúng ta cùng đi làm kiếm tiền, cùng đi học thêm, cùng chơi với nhau. Cậu đừng sống như bây giờ nữa.
- Tớ nghĩ cái đã. Đấy, trai Tây của tớ nó lại gọi đi uống rượu rồi đấy. Rượu xong rồi lại lên giường giải quyết nhu cầu sinh lý. Tớ đi đây
- Đừng đi có được không? Cậu từ chối có được không?
- Cậu điên à, thằng đó nó yêu tớ, nó cho tớ tiền mà không cần hỏi han xem tớ làm gì. Nó chỉ cần tớ ngủ cùng nó, nấu ăn cho nó, đi giao tiếp với nó. Nó có việc làm ổn định chứ không phải là bọn Tây ba lô vớ vẩn đâu.
- Anh ta làm ở Việt Nam vài năm rồi lại về với vợ con. Lúc đó, cậu lại một mình thôi. Chi bằng cậu sớm dứt ra, sống cuộc sống của cậu chứ không phải bấu víu vào nó như bây giờ.
- Ai cho tớ chỗ ngủ đây. Ngủ với nó, chăn ấm đệm êm, nhà cửa đàng hoàng. Nhà - làm gì có nhà cho tớ về đây. Nếu nó về nước, tớ lại đi thuê nhà ở thôi. Tớ mà mò về cái nhà kia, có khi lại bị đánh cho nhập viện. Thiệt thân hơn.
Diệu Vũ chua chát nói, tôi nghe mà cũng chua chát trong lòng. Hai chúng tôi đã từng tự hỏi: Liệu có người đàn ông nào dám lấy hai chúng tôi làm vợ hay không? Có không? Chắc không đâu. Với hoàn cảnh gia đình chúng tôi thế này, ai mà dám lao vào cơ chứ. Tôi cũng cảm thấy chua chát cho chính bản thân mình.
Tôi kể cho Diệu Vũ nghe về Khánh Phong. Diệu Vũ chỉ nói: " Người đàn ông của mình, thì cố mà giữ lấy. Nhưng nếu người đàn ông đó coi thường mình, thì đừng bao giờ quỳ gối mà giữ lại. Hãy thẳng tay vứt bỏ đi".
Tôi cũng đồng tình với quan điểm này. Bởi vì đây cũng chính là tôn chỉ của bản thân tôi : Không cần sự thương hại của người khác !
Tết Nguyên Đán qua nhanh. Tết, đối với tôi mà nói chỉ như ngày bình thường. Năm nào cũng như năm nào thôi.
Khánh Phong cũng khá bận rộn. Thỉnh thoảng anh vẫn nhắn tin cho tôi. Tôi cũng nhắn tin đáp trả lời anh nhưng mặc nhiên trong lòng, không hề nhớ anh. Tôi cũng không hiểu vì sao lại thế.
Khi tôi chưa đi làm, trước khi Quốc Cường về quê ăn Tết, tôi còn gặp anh. Hai anh em nói chuyện vui vẻ với nhau. Nhưng sau khi tôi đi làm, thời gian của tôi và của anh khác nhau, bởi thế năm nay, tôi không gặp anh. Với tôi, anh ấy vẫn là anh chàng hàng xóm bình thường.
Đây là năm đầu tiên tôi đón Tết trong không khí khác lạ với mọi năm. Tết, tất cả nhân viên và khách bơi VIP đều tập trung ở bể bơi, chúc tụng nhau, mừng tuổi cho nhau. Trong sảnh bể bơi, một cây đào to tướng để giữa sảnh. Tôi chưa bao giờ chứng kiến cây đào nào to như thế. Tôi vẫn mặc quần áo như hàng ngày, quần jean, giày vải. Chị Thúy Chi nhìn tôi với ánh mắt xót xa. Còn tôi, đón nhận tình thương của chị. Với chị, tôi coi như là người mẹ, với bác Giám đốc, tôi coi như là người cha. Hai con người này đã làm thay đổi thế giới quan của tôi. Tôi rất biết ơn cả hai người họ. Trước Tết, tôi mua hai chậu cây: một chậu biếu bác Giám đốc, một chậu biếu chị Thúy Chi. Lần đầu tiên, tôi đi biếu Tết, cảm giác rất hưng phấn, rất phấn chấn.
3 ngày Tết cũng trôi qua nhanh, tôi đi làm.
Ngày đầu năm, tôi làm ca sáng nên chiều 2 giờ tôi đã về nhà. Tôi nghe hàng xóm lạch cạch mở cửa gỗ, tôi nghe thấy tiếng Quốc Cường, tiếng em gái anh ta, hình như có cả tiếng vài người nữa thì phải. Tôi cũng chẳng quan tâm lắm. Tôi nhắn tin chúc Tết Khánh Phong, ngay lập tức, anh gọi điện thoại lại cho tôi. Hình như anh hơi say, nghe giọng có vẻ hơi méo giọng.
Tôi giật mình. Tôi bất giác nhìn về bố tôi. Trong điện thoại, Khánh Phong nói gì tôi cũng không nghe rõ nữa, đầu óc tôi lúc này là hình ảnh bố tôi say lè nhè, lải nhải chửi rủa. Tôi liên tưởng tới Khánh Phong, một ngày nào đó, anh ta sẽ giống bố chứ?
Bất giác tôi mơ hồ sợ sệt.
Diệu Vũ gọi điện thoại cho tôi, rủ tôi đi bar. Tôi chưa bao giờ vào bar, đó là nơi không dành cho tôi. Tôi bảo bạn ấy chờ tôi, tôi sẽ đón bạn ấy, nhưng tôi không đồng ý ngồi bar.
Tôi đến đón Diệu Vũ. Cô ấy chỉ đường đến một quán cà phê. Đi vào bên trong, nơi này bài trí theo phong cách Tây, tôn trọng sự riêng tư. Nhìn cách bài trí và bàn ghế, có vẻ nơi này dành cho người có tiền. Đúng như tôi nghĩ, khi nhìn đến menu đồ uống, tôi có chút run tay.
Diệu Vũ hình như là khách quen của quán nên lập tức gọi một ly rượu Tây. Tôi chọn một tách cà phê Expresso - đồ uống rẻ nhất trong menu.
Diệu Vũ nói với tôi về quyết định của cô ấy. Cô ấy sẽ nghe theo sự khuyên bảo của tôi. Nhưng tính cách, cô ấy sẽ không bỏ. Thực ra cả tôi và cô ấy đều không thể bỏ được cái lớp vỏ xù xì, xấu xí này. Chúng tôi đều có chung một quan điểm: người nào chấp nhận được mặt xấu của chúng tôi, người đó mới là người yêu chúng tôi thật lòng. Trong sâu thẳm tâm hồn chúng tôi, hai đứa chúng tôi đều tự ti. Chúng tôi từng chia sẻ với nhau rằng: bây giờ bày ra bộ mặt thánh thiện ngoan hiền. Nhưng sau này, khi nhìn thấy hoàn cảnh gia đình của chúng tôi, liệu người đàn ông đó có chấp nhận nổi không? Lại nói, chúng tôi đều bươn chải sớm, học hành không đến nơi đến chốn, người đàn ông của chúng tôi có tôn trọng chúng tôi không? Hay là anh ta khi tức giận sẽ đay nghiến chúng tôi vô học, khi chơi chán sẽ vứt bỏ chúng tôi như giẻ lau chân. Chúng tôi tuy ít học nhưng không có nghĩa là chúng tôi vô văn hóa. Chúng tôi cũng có tôn ti của bản thân.
Cả tôi và Diệu Vũ cùng trầm mặc, chìm vào suy tư. Không cần nói ra, tôi biết cô ấy nghĩ gì, và cô ấy cũng biết tôi nghĩ gì. Mặc dù chúng tôi mới làm bạn với nhau được hơn 2 tháng. Nhưng cả tôi và cô ấy đều cảm giác như chúng tôi thân nhau đến cả trăm năm rồi. Hai chúng tôi có một loại hiểu nhau đến gốc rễ. Nếu chúng tôi, một người là nam, một người là nữ, chắc chúng tôi sẽ là một cặp hạnh phúc. Chúng tôi cũng không phải đồng tính để mà lấy nhau. Có lẽ, chàng trai nào gặp phải hai đứa dở hơi như chúng tôi, chắc phải có tấm lòng bao la rộng mở lắm mới dám tiến tới chúng tôi.
Khánh Phong gọi điện thoại cho tôi. Anh đã lên Hà Nội. Tôi nhìn Diệu Vũ, cô ấy gật đầu. Tôi nói địa điểm quán cà phê. Tôi ra thu ngân, đặt tiền trước ở đó. Hôm nay tôi muốn thanh toán tiền đồ uống. Tôi đã đi làm kiếm được tiền, không thể để đàn ông trả tiền mãi được.
Một lúc sau Khánh Phong đến. Tôi nhìn thấy anh hơi có vẻ giật mình khi nhìn thấy Diệu Vũ và ly rượu. Thậm chí, Diệu Vũ còn trêu ngươi, cô ấy lấy một điếu thuốc, loại dành cho nữ, hút một hơi, rồi nheo mắt đánh giá Khánh Phong.
Hai người lẳng lặng quan sát nhau. Tôi đánh vỡ sự im lặng này: Hai người định nhìn nhau đến bao giờ nữa đây. Hút xong điếu thuốc, Diệu Vũ đặt tiền lên bàn kê dưới ly rượu. Ý của cô ấy là tự thanh toán tiền rượu. Tôi nói tôi đã thanh toán tiền đồ uống, chứ không phải Khánh Phong. Diệu Vũ vỗ vai tôi, không nói gì, rút tiền lại, cho vào túi xách rồi chào tạm biệt hai người bọn tôi.
Khánh Phong nhìn toàn bộ hành động và lời nói của hai chúng tôi. Tôi biết là anh ngạc nhiên. Tôi cũng chẳng quan tâm anh nghĩ gì. Nhưng thật không ngờ, anh lại nói: "Em thật đặc biệt !"
Tôi nhìn Khánh Phong, sờ trán anh xem anh có bị sốt không. Nếu ở vị trí người khác, hoặc anh ta sẽ nghĩ chúng tôi như hai cô gái buông thả, hút thuốc uống rượu. Hoặc anh ta sẽ tránh xa cái loại con gái như chúng tôi. Đằng này, Khánh Phong lại nói hai chúng tôi đặc biệt.
Thực ra mà nói tôi không thích mùi thuốc lá. Chỉ là các chú ở bể bơi, chú nào cũng nghiện nước chè xanh và hút thuốc lá. Lâu dần tôi có thể ngửi được mùi thuốc nhưng tôi thật sự không thích mùi thuốc lá một chút nào cả.
Sau hôm đó, chúng tôi bắt đầu một tuần làm việc của tháng đầu tiên. Một năm mới bắt đầu với nhiều thử thách phía trước. Khánh Phong nói anh bận việc nên ít có thời gian đưa đón tôi đi học, anh chỉ có thể gọi điện thoại hỏi han tôi. Tôi ngầm hiểu ý của anh ấy là gì.
Hóa ra là tự tôi đa tình quá mức. Người đàn ông ưu tú như anh ta, làm sao có thể chấp nhận tôi, chấp nhận bạn tôi. Nhìn người bạn xung quanh của một người sẽ đánh giá được người ấy như thế nào - đạo lý này, anh nghĩ tôi không hiểu chắc. Tuy tuổi đời tôi trẻ, nhưng tôi đã sớm va chạm cuộc sống. Ở bể bơi, dễ đến vài trăm lượt khách một ngày. Tôi va chạm với tất cả loại người. Mọi điều diễn ra trước mắt tôi lột tả chân thực cuộc sống nhất.
Bởi vậy, đã từ lâu rồi, trong tôi không có chữ " Buồn" tồn tại.
Bởi vậy, tôi ngầm hiểu là anh chia tay tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook