Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó?
Chương 13: Hiểu lầm rồi, tôi đâu phải như thế?!!!

- Cô đúng là đồ không biết xấu hổ, vô liêm sỉ, lòng dạ độc ác, nham hiểm, mưu mô sảo quyệt…- Y Thần tay chống hông, tay chỉ thẳng vào mặt tôi quát, bộ dạng trông chẳng khác mấy bà cô ngoài chợ là bao nhiêu. Điệu bộ như sắp phát hỏa tới nơi. Tôi có nham hiểm sao? Có Vô sỉ sao? Có mưu mô sảo quyệt sao?

( Y Thần: ‘mấy bà cô ngoài chợ’ * lông mày dần dựt*)

- Tôi không..- tôi yếu ớt định cãi lại, nhưng chưa nói được bao nhiêu thì đã bị hắn chặn họng.

- Cô đừng có mà biện bạch nữa, nửa đêm nửa hôm mò vào giường tôi ngủ, cô nói xem là có ý định gì đây?

- Không phải, chỉ là hiểu lầm…

- Tôi không biết ,đằng nào thì cũng ngủ cùng nhau rồi, cô phải có trách nghiệm với tôi, chúng ta đi kết hôn thôi.

Trước mắt tôi là cảnh tượng rực rỡ hoa bóng bay ngập trời, trên người tôi là bộ váy cười màu trắng tinh khôi đẹp đẽ, bên cạnh là Y Thần cũng mặc một bộ vest thanh lịch trang nhã, phía trước là cha sứ. Ông ta đang nói gì đó, sau đó ngẩng đầu lên nói với Y Thần.

- Vương Y Thần, con có đồng ý lấy Nhất Tiểu Phong làm người vợ danh chính ngôn thuận của mình không?

- Con đồng ý- hắn trả lời không chút do dự, sau đó quay sang nhìn tôi, lườm nguýt. Cha sứ bắt đầu quay sang tôi nói.

- Nhất Tiểu Phong, con có đồng ý lấy Vương Y Thần làm người chồng danh chính ngôn thuận của mình không?

-….

-Em yêu, em sẽ là người vợ mà anh hằng yêu thương, tôn trọng, ngưỡng mộ và tin tưởng suốt cuộc đời. Hôm nay, anh thực hiện một cam kết trước khi Thiên Chúa và tất cả những người thân yêu rằng con đường phía trước sẽ chỉ có em và anh. Anh vẫn sẽ luôn làm cho em cười cho đến khi anh thể nữa. Anh sẽ làm cho cuộc sống của em luôn đầy đủ và an toàn. Anh hứa sẽ luôn luôn bên cạnh em và là là người chồng tuyệt vời nhất bằng cả trái tim mình. Anh biết cuộc sống không hoàn hảo, và không ai hoàn hảo. Nhưng khi anh làm chồng và là người bạn đời của em, anh hứa sẽ luôn yêu thương và che chở em trong mọi hoàn cảnh. Anh xin hứa tình yêu của anh sẽ không bao giờ thay đổi. Anh sẽ là người bạn bên em những lúc vui, buồn, khó khăn lẫn hoạn nạn…..$%^(*()(


Tôi lo lắng đến vã cả mồ hôi, cha sứ nhìn tôi chờ đợi, tên Y Thần thì vẫn bô lô ba la về những lời thề non hẹn biển của hắn, đám người phía dưới cũng im thin thin nhìn chúng tôi chờ đợi.


Tôi hoàn toàn không cố ý mò ra chỗ hắn ngủ mà, tôi cũng không có ý định sẽ lấy hắn, tôi mới mười tám tuổi thôi, độ tuổi thanh xuân và đẹp đẽ nhất, tôi còn đang đi học, bao nhiêu việc tôi dự kiến làm mà chưa thực hiện được, làm sao tôi có thể lấy chồng trong lúc này chứ.

- Tôi không đồng ý…., tôi không……biết, tôi chẳng biết gì hết……- tôi choàng tỉnh dậy, hú hồn, may mà đây chỉ là mơ. Tôi thở phào một hơi.

Quái lạ, sao cái giường hôm nay lại chật thế nhỉ? Tôi nghĩ thầm, rồi quay sang bên cạnh, Tôi đưa tay lên ôm lấy miệng ngăn tiếng hét ,á, Y Thần, sao hắn vẫn còn ở đây, tôi đã tỉnh lại rồi kia mà.

Sau đó tôi dần dần nhớ lại được những việc xảy ra tối qua, tôi tốt bụng lấy chăn đắp cho hắn, ai dè hắn ngủ mơ, ôm luôn tôi nằm xuống, năn ra khỏi ghế, ngã xuống đất, đầu tôi đập vào cạnh bàn, ngất đi lúc nào không hay.

Nhìn tư thế của tôi với hắn bây giờ mà xem, hắn ôm tôi ngủ, tôi ngác chân qua người hắn, thật là mờ ám. 

Tôi ngẩn ngơ ngắm điệu bộ hắn khi ngủ, sao lại đẹp trai như thế nhỉ, lông mi dài quá, thậm chí còn dài hơn cả tôi.Ấy, bây giờ là lúc nào rồi mà tôi còn ngắm với chả nghía như thế chứ? Phải chuồn, phải chuồn ngay thôi, không hắn tỉnh dậy lúc này thì nguy to. Nếu không hắn lại bắt tôi phải chịu trách nghiệm với hắn thì chết.

Nghĩ vậy, tôi từ từ rút chân xuống, sau đó lấy tay hắn, từ từ hất ra khỏi người tôi, tôi làm rất nhẹ nhàng, mỗi động tác đều rất tỉ mỉ chậm dãi, đến hít thở mạnh tôi còn không dám. Chỉ sợ hắn tỉnh dậy ngay lúc này, nhìn thấy tôi đang nằm bên cạnh không biết phản ứng sẽ dữ dội như thế nào. Liều có lấy tay che thân mình, nhìn tôi như kiểu kẻ ô dâm cưỡng bức, nói ‘cậu đã làm gì thân thể ngọc ngà trong sáng của tôi rồi, cậu đã làm gì rồi hả đồ háo sắc’’

Tôi không biết nên khóc hay nên cười đây, bởi chính cái khoảng khắc tôi hất được tay hắn ra khỏi người mình, hắn liền mở mắt, nhìn tôi chằm chằm. Tôi mếu máo, hắn phản ứng như những gì tôi nghĩ thì còn đỡ, bây giờ hắn nhìn tôi như thể muốn nói ‘tôi hiểu rồi hiểu rồi mà, nếu cậu muốn, chúng ta có thể kết hôn càng sớm càng tốt’’

- Tôi…không biết, tôi không cố ý, tôi không háo sắc, tôi cũng sẽ không lấy cậu đâu- tôi hét lên rồi chạy ù vào phòng ngủ, khóa trái cửa lạ. 

Tôi trèo luôn lên giường ,cắn chăn bứt gối. Có tiếng gọi tôi bên ngoài vọng vào, tôi cũng không thèm trả lời, chùm chăn lên đầu. 

Tôi khóc không ra nước mắt. Rõ ràng tối hôm qua hắn đã nhường cho tôi ngủ trên giường, vậy mà sáng sớm hôm sau tỉnh dậy lại thấy tôi đang nằm bên cạnh hắn, rồi hắn sẽ nghĩ, tôi nửa đêm nửa hôm không chịu được đêm dài cô đơn, nên mới trở ra muốn nằm cùng hắn để tìm chút hơi ấm. 

Nỗi oan khuất này, tôi có nhảy xuống sống Hoàng Hà cũng không thể rửa hết, cũng không thể nào chối bỏ được rằng, tôi với hắn đã ngủ cùng với nhau một đêm. Dù rằng kịch bản nó không phải là như thế.

Bên ngoài vẫn vang lên tiếng ngõ cửa với tiếng gọi của Y Thần, tôi không mở cửa, nhất định tôi sẽ không mở cửa ra đâu. Đừng bắt tôi phải chịu trách nghiệm, cũng đừng bắt tôi lấy cậu, không bao giờ…

…..

Ing ắng..

Một lúc sau

- Tiểu Phong- tôi nín thở, cứ coi là tôi đã chết rồi đi, đừng quan tâm tới tôi làm gì nữa. tôi bây giờ á, đang ngồi trên giường chùm chăn quàng qua đầu, mặt mày ủ dột, xám xịt, đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch.- tôi phải đến trường rồi, cậu có vào bệnh viện không?

-…- không có tiếng trả lời, cậu đi đi, đi càng xa càng tốt.

Thấy tôi không trả lời, hắn ta cũng không cố chấp nữa, im lặng, tôi nghe thấy tiếng bước chân xa dần. Chắc hắn đang đi ra cửa. Tiếng mở cửa, rồi đóng cửa.

Mọi thứ trở nên tĩnh lặng.

Tôi mới bắt đầu mở cửa hé mắt ra ngoài, hắn đi thật rồi, tốt quá.

Tôi lắc lắc cái đầu, rồi dậm chân thình thịch để miễn cưỡng quên đi những gì vừa xảy ra, sau đó vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt xong xuôi, liền đi vào bếp kiếm cái gì đó cho vào bụng. Gì thì gì, chuyện đó cũng chẳng có gì phải xấu hổ cả, hắn ta muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi chỉ biết rằng mình bây giờ đang rất đói bụng. Khi nào hắn về, chắc cũng sẽ quên khuấy mấy chuyện sáng nay mà thôi.

Ăn uống xong xuôi, tôi trở ra phòng khách xem ti vi, định đến bệnh viện để thăm bố, nhưng tôi có biết đường đâu. Thôi vậy, chiều nay đi cũng chẳng thành vấn đề, bố thấy tôi không đến cũng sẽ chẳng hốt hoảng mà chạy đi tìm đâu, ông bị gãy chân mà, tạm thời chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng thôi. Tôi nhắn vài cái tin cho bố mình, rồi ung dung ngồi xem ti vi.

Tôi xem một bộ phim tình cảm vô cùng ý vị,về một cô gái và một chàng trai thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, rồi thầm mến yêu nhau, nhưng nữ chính không may bị tai nạn, mất trí nhớ. Quên luôn cả người mình đã từng yêu rất chân thành. Sau đó trải qua bao sóng gió, dằn vặt nhau đủ điều, cô gái cuối cùng cũng nhận ra chàng trai nọ, cuối cùng sống bên nhau hạnh phúc. Hết phim,tôi đang định chê bai diễn viên diễn không đạt, motip phim cũ rích thì tiếng chuông cửa bỗng vang lên:

King …koong….king..koong..

Tôi vội đứng dậy ra mở cửa. Cái tên Y Thần này thật lắm điều, muốn vào nhà thì chỉ cần mở cửa ra rồi bước vào thôi. Nhà là nhà của hắn, khách là tôi, khi vào nhà cũng đâu nhất thiết phải bấm chuông ing ỏi lên như vậy?

Tôi mở cửa.

Ngạc nhiên chưa, người trước mặt tôi không phải là Y Thần, mà là một tên con trai khác, cũng trạc tuổi tôi thôi. Mắt sáng, mũi cao, môi vô cùng mỏng, mái tóc cắt ngắn được hất lên để lộ vầng trán cao và rộng vô cùng tinh anh. Hắn nhìn thấy tôi, cũng ngạc nhiên không kém.

- Xin lỗi, tôi nhầm nhà.-hắn đóng luôn cửa cái ‘rầm’ lại trước mặt tôi. Tôi làu bàu mắng đồ bất lịch sự. Xong chưa đầy ba giây sau, cánh cửa lại được mở ra thêm lần nữa

- Anh/cô là ai?- cả hai chúng tôi cùng đồng thanh hỏi. Tôi bật cười, hắn cũng ngượp ngập cười theo, hắn có một cái răng khểnh, khi cười nhìn rất tươi, cũng đẹp trai không kém Y Thần nhỉ.

- Anh đến tìm Y Thần ạ?

- Phải, mà cũng không phải, em là bạn gái nó à.

- Dạ, không, bọn em là bạn học hồi cấp ba của nhau.- tôi thành thật trả lời, rồi đứng nghiêng người mở đường cho hắn bước vào trong- anh vào nhà đi.

- Bạn học á? Thật hay đùa vậy?

- Dạ vâng. Em đùa anh làm gì.

Hắn nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng khó hiểu. Như là đang xem xét tôi, đánh giá tôi và như muốn xác minh xem tôi đang nói thật hay là đang nói dối. 

Tôi đã nói là không đùa, vậy mà hắn vẫn không tin, đúng là cố chấp.

- Không phải bạn gái, vậy tại sao lại ở cùng nhau nhỉ?

- Lạ lắm sao?

- Cực lạ luôn ấy, em không biết đâu, đến cô gái hot nhất ở trường đến tìm nó tặng socola, nó còn không cho người ta đặt chân vào cái thảm lau ngoài cửa, đừng nói là để lại dấu chân trong cái nhà này.

Tôi nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ, cái này thì cũng bình thường thôi mà. Tôi là bạn học từ hồi cấp ba, cô gái kia chỉ là mới quen. Đem ra so sánh dĩ nhiên là tôi hơn cô ta một bậc rồi. Không biết chừng, cậu ta ghét cô gái đó, không muốn cho cô gái ấy vào nhà cũng là điều đương nhiên.

- Anh đừng hiểu lầm, thật sự là em với cậu ấy chỉ là bạn học hồi cấp ba của nhau thôi. Bố em nằm viện, mà em thì lại ở chỗ khác, nên mới đến đây ở nhờ mấy ngày để tiện cho việc chăm sóc ấy mà.- tôi nói đều đều, mặc kệ anh ta có tin hay không thì tùy. Bước vào trong bếp lấy ly nước, không quên xem xem cái anh chàng có cái răng khểnh rất duyên kia đang làm gì. Chẳng dè hắn đang ngồi trên ghế sô pha thản nhiên cầm cái điều khiển tivi ấn nút chuyển kênh, sao mà tự nhiên quá thế? Tôi nhún vai, bưng cốc nước ra đặt xuống bàn ngay trước mặt hắn- Anh tìm Y Thần có việc gì không? Cậu ấy đi học rồi, nhưng cũng sắp về rồi. À mà anh tên gì? Là gì của Y Thần vậy?

Tôi ngồi xuống ghế sô pha, hắn cầm cốc nước lên tu một hơi, rồi thản nhiên đưa tay quệt mép, chắc là đang khát lắm:

- Cảm ơn em nhé. Nước rất ngon.-‘Nước nào mà chẳng như nước nào, tên này bị thần kinh rồi chắc.’ Tôi nghĩ thầm- anh tên là Đổng Dĩnh, là anh của Y Thần.- hắn mỉn cười, nụ cười đẹp mê hồn, đối với Y Thần thì, tôi thấy Y Thần đẹp trai hơn, bởi hắn ta trông nam tính hơn tên này nhiều. Còn cái tên Đổng Dĩnh này, đẹp theo kiểu xinh ấy, vô cùng …quyến rũ. Chắc là do tôi nhìn trai đẹp nhiều rồi, Y Thần này, Hạo Thiên này, Tấn Thành này,.. thế nên khi đối diện với nụ cười mê hồn của hắn ta. Tôi cũng chẳng mấy rung động.

- Anh ruột ạ?- tôi thắc mắc hỏi. Từ trước đến giờ, tôi chưa lần nào nghe ai nói rằng Y Thần lại có anh . Chẳng phải Lăng Di suốt ngày blô bla về hắn sao, tôi nghe nói hắn là con một kia mà.

- Không là anh họ thôi. Bố anh là anh của bố Y Thần.

Tôi à lên một tiếng, hóa ra là anh em họ. Sau đó chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau rất vui vẻ, không hiểu sao tôi lại cảm thấy nói chuyện với Đổng Dĩnh rất thú vị, hắn hài hước, cởi mở, không như Y Thần, lúc nào cũng lạnh lẽo như tảng băng bắc cực, hơi tí là cười đểu với cả nói xỏ nói xiên. Đổng Dĩnh kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện, sau đó lân la lấn lá thế nào lại quay sang kể chuyện hồi nhỏ của hắn với Y Thần. Đổng Dĩnh nói, ngày trước Y Thần nghịch lắm, thích đánh nhau với phá phách mọi thứ, bướng bỉnh rất khó dạy vô cùng không đáng yêu. Còn đặc biệt nhấn mạnh từ ‘không’ trong cụm từ ‘không đáng yêu’

Tôi gật đầu tán thành, đúng là hắn khó ưa thật. Xong Đổng Dĩnh còn nói, hắn lúc bé rất ngoan ngoãn vâng lời ông bà cha mẹ, tuần nào cũng được phiếu bé ngoan, mới ba tuổi đã biết quét nhà, lên năm tuổi biết nấu cơm rửa bát. Nói chung việc nào cũng biết làm, vô cùng chăm chỉ. Tôi nghe hắn kể chuyện mà hết ồ lại à, thỉnh thoảng lại nói thêm vài câu về chuyện ở lớp. Xong sau đó lại cảm thấy những chuyện mà hắn nói thật không thể nào tin nổi. Thế mà tôi lại hùa theo y như một con ngốc. Tôi với Đổng Dĩnh bây giờ chẳng khác nào hai bà tám đang nói xấu nhân vật chính là Y Thần.

Mà sao tôi cứ có cảm giác là cái tên Đổng Dĩnh này đang nói xấu em họ nhằm tâng bốc mình lên như vậy nhỉ. 

Càng nói càng hăng, càng kể càng say sưa. Đang kể đến đoạn hồi Y Thần học cấp hai, được nhiều bạn nữ mến mộ quá, hôm nào cũng phải trốn chui trốn lủi về nhà y như tội phạm truy nã.

Bỗng có tiếng bước chân bên ngoài vọng vào. 

- A, chắc là nó về rồi đấy.- Đổng Dĩnh nói, mà ‘nó’ ở đây chính là Y Thần. Nhớ tới chuyện hồi sáng, tôi vội vã đứng dậy, định chạy vô trong phòng trốn tiếp để khỏi phải thấy mặt hắn. Nhưng tôi vừa đứng dậy, định chạy đi thì chân vướng phải cái cạnh bàn. Mất đà ngã xuống.

-Á….

Tôi nhắm mắt, đợi chờ cơn đau thể xác, nhưng không, tôi ngã vào cái gì đó rất mền. Chắc là ghế sô pha.

Nhưng khi mở mắt ra, tôi mới biết, thứ mình ngã phải không phải là cái ghế êm ái, mà là ngã lên người Đổng Dĩnh.

Tôi thảng thốt há hốc mồn, mặt bỗng chốc đỏ lựng như quả cà chua. Tại sao hả, tại vì tư thế này…

‘ Cạnh’ – tiếng cửa mở. Tôi thầm than, phen này thì xong rồi, tội danh không biết xấu hổ của tôi lại được tăng thêm một bậc. Tôi ngã một cú rất đẹp, ngã luôn lên người Đổng Dĩnh đang ngồi trên ghế, tôi vội vàng chống tay ngồi dậy. Vô tình khiến kịch bản thay đổi, tôi lúc này chẳng khác gì tên hoang dâm vô độ, đang đằn Đổng Dĩnh ra mà cưỡng bức.


- Hai người làm gì vậy?- tiếng Y Thần vang lên sau lưng, tôi thật sự không biết vẻ mặt hắn lúc này thế nào. Cũng không muốn biết nữa, tôi luông cuống đứng dậy, nhưng lại trượt chân ngã tiếp một cú nữa

. - Tiểu Phong, em thật là…không thể chịu đựng được nữa rồi sao? – Đổng Dĩnh lên tiếng trêu đùa, bên môi nhếch lên một nụ cười đểu. Tên này hẳn là biết Y Thần về, vậy mà hắn còn nói như vậy. Nói như thể tôi đang gấp lắm ấy, nói như kiểu tôi muốn cưỡng bức hắn ngay và luôn ấy. Cái tên khốn nạn này, đã không giúp người ta giải thích thì thôi, lại còn thêm dầu vào lửa. tôi thật muốn đấm cho hắn mấy phát quá.

Ấy thế mà tôi chưa kịp động thủ, đã có người động thủ thay tôi. Y Thần lao đến ôm eo tôi nhấc bổng ra khỏi người Đổng Dĩnh, xong đấm luôn vào bản mặt đáng ghét của hắn một phát.

‘Bốp’

Chắc là đau lắm đây.

***

Tay tôi cầm một quả trứng gà đã được luộc chín và bóc sẵn vỏ, lăn qua lăn lại trên gò má trái của Đổng Dĩnh, để vết bầm nửa xanh nửa tím kia nhanh chóng tan đi.

- Axxxx… em nhẹ tay thôi, đau quá- Đổng Dĩnh suýt xoa, nhăn mặt nhăn mày lại trách tôi đã mạnh tay.

Mà lỗi có phải do tôi đâu, là do Y Thần – kẻ đang đứng trong bếp nấu ăn kia gây ra mà. Y Thần giải thích, lí do hắn đấm Đổng Dĩnh là vì cứ tưởng có tên lưu manh nào đó vào nhà chọc ghẹo tôi. Do tầm nhìn bị tôi che mất nên mới không nhìn ra người đó là Đổng Dĩnh. Tôi thấy cái lí do đó hơi vô lí, chẳng lẽ đến anh mình mà cũng nhầm thành người khác được sao. Mãi sau này khi nhắc lại chuyện đó, tôi mới biết sự thể thực sự nó như thế nào. Hóa ra Y Thần bị tên anh họ kia lừa gạt, cay cú quá nên mới mượn tay tôi để trả thù, thật quá nhỏ mọn.

Mặc dù mới đầu tôi bị Đổng Dĩnh chọc ghẹo. Nhưng Y Thần lại đánh người ta thành như thế, nên tôi cũng hơi thấy quá đáng, liền nói:

-L đó sao anh không tránh đi , Y Thần thật quá đáng, đến anh họ của mình mà cũng không nhìn ra được. Quá ngốc, mà anh cũng thật là…nếu là em á, em đã đấm lại hắn mấy phát rồi.

- Em không biết đâu, từ bé anh đã được mẹ dạy là phải biết thương yêu nhường nhịn người khác..- dừng lại một lúc, anh ta nói tiếp, giọng nói cố tình hướng vào trong để cho ‘ai đó’ nghe thấy- chắc là mẹ ai đó quên chưa dạy.

Tôi phì cười.

- Hai người có thôi đi không, muốn tôi tống cả hai ra cửa không hả?- Y Thần nên tiếng dăn đe. Tai tên này thính thật. Căn hộ này tuy chỉ có một phòng ngủ, một phòng tắm, một phòng khách, một nhà bếp,…. Nhưng diện tích mỗi phòng rất rộng. Nói từ ngoài này mà trong đấy cũng nghe thấy được sao.

Tôi với Đổng Dĩnh im bật luôn, ai chứ tên này nói là làm đấy. Tôi không muốn mình bị quẳng ra khỏi nhà như quẳng một miếng rẻ lau. Chủ nhà là hắn mà.

Thế là tôi ngoan ngoãn giúp đổng Dĩnh làm tan vết bầm. Một lúc sau, mùi thơm của thức ăn đã bay lên ngào ngạt, tôi hếch mũi nên ra sức ngửi, đồ Y Thần nấu đúng là không chê vào đâu được.

Ăn cơm.

- Anh ăn xong rồi về đi, không bác lại kéo người đến lục tung nhà em lên- Y Thần nói giọng đều đều , mặt không ngẩng lên, vẫn tiếp tục ăn uống như thường.

- Không được, em cho anh ở đây mấy hôm đi, họ sẽ không đến tìm anh đâu. Anh bị họ đuổi ra khỏi nhà rồi.

- Anh lại gây ra chuyện gì vậy? đáng đời, tự làm tự chịu, nếu thích bỏ nhà đi bụi thì ra ngoài kia kiếm đại một cái khách sạn nào đấy mà ở, tới chỗ em làm gì?

- Anh không có tiền. Đấy mới là vấn đề đấy, tài khoản của anh bị họ đóng băng rồi, lấy đâu ra tiền mà thuê khách sạn đây.

- Vậy em cho anh tiền…

- Không được, mấy khách sạn trong thành phố này đã bị bố mẹ anh nói cấm không cho anh vào thuê. Anh vừa bước chân tới đại sảnh thôi, đã bị bảo vệ lôi ra rồi, còn mấy cái phòng trọ vừa dơ vừa chật trội, …

- Thế thì liên quan gì đến em.- Y Thần mặt mày tỉnh bơ nói, nhìn mặt hắn đúng là chẳng liên quan thật. tôi ngồi ăn từ nãy nghe hai người đó nói chuyện qua lại, cũng hiểu được một hai phần của câu chuyện, đó là Đổng Dĩnh bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà, muốn Y Thần cho mình ở nhờ mấy ngày, nhưng Y Thần không chịu, một mực chối từ. Cái tên này, là anh họ của hắn mà hắn cũng lạnh lùng như thế. Tôi đang định lên tiếng khuyên ngăn, nhưng Đổng Dĩnh lại nói tiếp.

- Anh sẽ không làm ảnh hưởng tới việc riêng của hai đứa đâu. – tên này nói vậy là có ý gì đây, hắn đang hiểu lầm mối quan hệ của tôi với Y Thần phải không? Phải không?

Tôi với tay lấy cốc nước trên bàn, tu một hơi để hạ hỏa.

-…..- im lặng một lúc, Y Thần nói tiếp- nhưng chỉ có một phòng ngủ thôi, Tiểu Phong ngủ trên giường, em ngủ ở sô pha, vậy bây giờ anh muốn ngủ ở đâu?

- Anh ngủ cùng Tiểu Phong cũng được.

Tôi sặc nước.

- Không bao giờ- tôi và Y Thần đồng thanh nói, rồi quay sang nhìn nhau. Y Thần cười cười- có ngủ thì cũng phải để em ngủ với cô ấy.

- Cái gì?

- Hay cả ba chúng ta cùng ngủ chung, đằng nào giường cũng rộng rãi mà. Em đừng có ích kỉ như vậy.- hắn quay sang nói với tôi.

Y Thần gật gật đầu. Tôi một mực từ chối, hai cái tên này, khi nãy một tên muốn ở một tên muốn đuổi, nằm ở hai chiến tuyến khác nhau, vậy mà bây giờ lại hùa nhau nói muốn ngủ cùng tôi. Định chọc cho tôi tức chết chắc, có chết tôi cũng không chịu.

- Vậy hai người đi mà nằm với nhau, tôi ra sô pha ngủ.

- Ồ, em thật tốt bụng. Cứ vậy đi nhé.

- Ngủ ở bên ngoài vừa lạnh vừa tối, nửa đêm không biết chừng còn có m…- thấy ánh mắt lườm tóe lửa của tôi, hắn im luôn, nhìn tôi cười trêu. Tuy câu nói chưa dứt, nhưng đại ý thì tôi có thể hiểu được rồi. hắn đang dọa ma tôi. Hai cái người này, đúng là ức hiếp người quá đáng.

Ăn cơm xong, tôi với Đổng Dĩnh phụ trách việc rửa bát, việc này từ trước tới giờ toàn tôi làm, có thêm Đổng Dĩnh vào giúp. Tôi thà rửa một mình còn hơn. Tại sao hả, hắn rửa cái thì không sạch, cái thì còn dầu mỡ, thế mà còn kêu là mình mới ba tuổi đã biết quét nhà, lên năm tuổi biết nấu cơm rửa bát. Nói dối không chớp mắt.

‘ Choang’ chiếc đĩa rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ sắc nhọn. Tôi đứng đơ ra một lúc, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Đổng Dĩnh, hắn cười ái ngại, đã rửa bát không được thì thôi, lại còn làm vỡ, rốt cuộc hắn muốn giúp tôi hay là phá tôi đây.

- Hai người lại định phá nhà tôi đấy à?- Y Thần đang ngồi xem ti vi ngoài kia, nói vọng vào trong, giọng điệu đầy vẻ bực tức, như là một quả bom muốn phát nổ đến nơi.

-….- tôi

-…- Đổng Dĩnh

Tối hôm đó tôi vẫn được ngủ trong giường, còn Y Thần ngủ ở ghế sô pha, Đổng Dĩnh trải một cái chăn xuống dưới đất rồi lăn lên đó ngủ.

Sáng hôm sau Y Thần đưa tôi vào bệnh viện thăm bố mình. Hôm nay hắn được nghỉ học. sau khi vào chào bố tôi, cậu ta lại đi đâu đó.

Vẫn như bình thường, tôi ngồi bên cạnh giường bệnh nói chuyện với bố, hỏi ông ấy đã đỡ chưa, có cần đi đâu, muốn ăn gì không. Bệnh tình của bố tôi đã dần ổn định, hiện tại có thể ngồi dậy, nói chuyện.

- Mấy hôm trước con có gọi điện cho mẹ rồi. Lăng Di năm nay thi đại học, mà còn phải ở nhà lo cơm nước cho con bé nên mới không vào đây thăm bố được, bố đừng để tâm.

- Ừm, bố biết rồi, mà lăng Di chưa gì đã thi dại học rồi, nhanh quá, con nhớ nhắc nhở con bé chăm chỉ học hành vào đấy.

- Bố yên tâm- tôi cười tươi rói- Lăng Di học rất giỏi, trước giờ luôn nằm trong top năm của trường, chắc chắn sẽ thi đỗ vào Thiên Hồi mà thôi.

- Bố mong là như vậy.

Liếc thấy đồng hồ kim dài đã chỉ gần đến số mười một, tôi chào bố mình đứng dậy ra về.

Ra tới cửa thì thấy Y Thần đang đứng dựa tường chờ tôi.

- Chúng ta về thôi.

Tôi gật đầu, bước theo hắn. Chần chừ một lúc, tôi lên tiếng nói.

- Này,…

- Gì?

- Có phải bố cậu nằm trong bệnh viện này không ? Có thể cho tôi vào thăm bác được không?

- Ông ấy đang hôn mê, không thể nói chuyện được.

Tôi im lặng không nói, rũ mắt nhìn xuống, ý hắn là không thể.

Nhưng đột ngột hắn dừng lại, khiến tôi đâm sầm vào cái lưng của hắn. Cái mũi đâu kinh khủng, tôi đưa tay lên xoa xoa.

Y Thần nhìn tôi, ánh mắt xoáy sâu vào người tôi, tôi khó hiểu ngước nhìn. Hắn nói.

- Thôi, vậy cũng được.- rồi quay người bước tiếp, không phải ra cổng bệnh viện, mà là vào một phòng bệnh khác. Phòng vip, trang thiết bị rất đầy đủ và tiện nghi, sạch sẽ. Trên giường có một người đàn ông trung niên đang nằm, trông có vẻ rất yếu, mặt xanh xao, đôi mắt nghiền lại không mở.

Hẳn bố cậu ta bị bệnh rất nặng, bố tôi mới chỉ bị gãy xương và xây xát một vài nơi thôi tôi đã sợ tới độ bật khóc. Vậy mà…

- Bố, cô ấy tên là Tiểu Phong, là bạn của con, muốn vào thăm bố. – hắn nói. Tôi nghi hoặc nhìn người đang ngủ trên giường kia, rõ ràng vẫn đang thiêm thiếp ngủ.

- Cháu chào bác ạ,à…- tôi thấy, nói chuyện với một người đang ngủ quả là rất khó khăn. Hắng ngày cứ mỗi khi tôi vào thăm bố của mình, Hoặc là hắn đi học, hoặc là vào đây thăm bố của mình. Bố tôi còn có thể nói chuyện, còn bố hắn thì không. Chỉ ngồi không bên giường bệnh suốt cũng chán. Tôi nói được vào câu, toàn những câu chẳng ra đâu vào đâu, cũng chẳng hiểu ý là gì, hoàn toàn không logic, rất ngớ ngẩn.

Tôi nghe thấy có tiếng cười khe khẽ sau lưng, liền quay lại. Y Thần nói:

- Về thôi- hắn rõ ràng là vừa cười tôi. Bộ dạng của tôi lúc đó chắc trông ngốc nghếch và mắc cười lắm đây.

Trước khi về nhà hắn, chúng tôi còn phải đến nhà Đổng Dĩnh để thu dọn đồ đạc của hắn. Hắn ngại về nhà, sáng sớm nay chặn đường tôi với Y Thần, nói nếu không lấy đồ cho hắn, hắn quyết không cho chúng tôi bước ra khỏi nhà.

Tôi ngồi ngoài xe đợi Y Thần vào trong lấy đồ, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa xe, tôi thấy một căn biệt thự rất đẹp. Cái tên Đổng Dĩnh đó đúng là sướng quá hóa đẩm, nhà đẹp vậy không ở, lại muốn bỏ nhà đi bụi.

Một lúc sau, Y Thần trở ra, trên tay xách hai túi đồ rất lớn. Bỏ vào cốp xe, rồi chúng tôi trở về nhà của.. hắn.

- Cậu mở cửa đi- Y Thần nói, tôi quay lại nhìn hắn nghi hoặc, tôi có biết mật khẩu đâu, mà sao hắn không mở, bảo tôi làm gì.

- Cậu đi mà mở.

- Vậy cậu xách giúp tôi đống đồ này- hắn dơ hai cái túi đồ lớn trên tay lên, có vẻ rất nặng, cái quai hằn nên tay Y Thần một vết hằn đỏ lớn.

- Mật khẩu là gì?

- Tôi không biết.

- Cái cậu này, tôi đang hỏi mật khẩu, cậu không nói thì tôi mở bằng mắt à?

- Tôi không biết.

- ….?/??- không còn gì để nói nữa.

- Ý tôi nói là, mật khẩu là ‘tôi không biết’ cậu ngốc quá đấy.


Lúc này thì tôi mới hiểu ra, à lên một cái. Đặt là cái gì không đặt,lại đặt cái tên như thế, ai mà biết được.

Tôi đưa tay ấn mật khẩu trên bảng điện từ gắn ở tường, cái cửa kêu nêu một tiếng rồi mở ra.Chúng tôi bước vào trong.

Đổng Dĩnh lúc này đang nhàn nhã ngồi xem ti vi. Tôi giúp Y Thần lôi túi đồ bị kẹt ở cửa vào trong nhà, chỉ muốn cầm nó lên rồi tương thẳng vào đầu tên kia.

- Anh xem cá….? Á - tôi nhìn ti vi, thuận miệng hỏi, nhưng chưa dứt câu đã nhảy dựng lên, chạy ra trước màn hình ti vi che chắn.

Tại sao vậy, huh u, tại sao cái cảnh tối hôm trước tôi đắp chăn cho Y Thần lại bị quay lại, mà nhìn từ góc độ đó cứ như kiểu tôi đang hôn trộm hắn không bằng ấy. Cái tên Đổng Dĩnh này, hắn kiếm cái đó từ đâu ra vậy hả trời?

- Thật không ngờ nha, anh biết ngay mà, hai người mà là bạn bình thường á?

- Gì vậy?- Y Thần vừa mới đi cất đồ xong, bước ra vẫn không hay biết chuyện gì, hỏi một cách vô cùng ngây thơ.

Tôi với tay lấy cái điều khiển ti vi, tắt luôn nó rồi chạy vào phòng ngủ, thật chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa .

- Anh đặt camera trong nhà em lúc nào thế?

- Cũng lâu rồi, tại chú không biết thôi.

- Anh dám…. ừm, nhìn cũng được, nhưng hơi mờ nhỉ. Gửi qua cho em đi.

- Muốn gửi cũng được, mày phải sang tên cái quán bar của mày cho anh.

……..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương