Em Cứ Thích Anh Như Vậy
C81: Chương 81

Mạc Tinh Thần lớn lên là cô gái miền Nam điển hình, làn da trắng, ngũ quan thanh tú, ngay cả đến hộp đêm cũng không trang điểm đậm, trên người còn có khí chất của người trí thức, vừa nhìn đã biết được giáo dục tốt.

Kết quả là vừa mở miệng đã làm cho Mạnh An sửng sốt.

Mọi người đều nói bạn bè chơi với nhau lâu rồi sẽ ảnh hưởng lẫn nhau.

Tính cách của Hoắc Từ, lạnh lùng lại kiên cường, bất kể đối đầu với ai cũng bắt đối phương quỳ xuống trước. Ngay cả tính khí bên trong của Mạc Tinh Thần cũng dần dần nhiễm loại tính cách này, không cần khách khí, hùng hổ tiến lên.

"Thiếu gia của Minh Thịnh." Mạnh An khuôn mặt nghi ngờ nhìn Từ Tư Dương.

Hắn biết người đàn ông trước mặt mình là bạn trai cũ của Tống Nhuế Tình, nhưng hắn không quan tâm hắn có phải là kẻ thứ ba hay không. Dù sao thì phụ nữ, chỉ cần hắn thích, dù cô ấy có bạn trai hay chưa, hắn luôn có thể đoạt được.

Lần trước hắn tình cờ gặp anh đến tìm Tống Nhuế Tình ở cửa quán bar, trông anh như một chàng trai trẻ bình thường.

Hắn ta quay đầu lại và liếc nhìn Tống Nhuế Tình, nhưng cô ta thậm chí còn khó chịu hơn anh ta.

Lúc này, người ở bãi đỗ xe cầm chìa khóa xe của Từ Tư Dương, cũng không dám lái đi. Dù sao, loại xe nhiều triệu đô này nếu như bị cọ xát, cậu ta thật sự không có khả năng bồi thường.

Lúc này, những người phía sau Mạnh An nhìn thấy, không khỏi cười nói: "Mạnh thiếu gia, sợ rồi sao? Anh ta là thá gì, chơi anh ta đi."

Bọn họ đều là người hóng chuyện không chê chuyện lớn, căn bản không hiểu hai chữ hòa nhã. Nhìn thấy Mạc Tinh Thần và Mạnh An, những người phía sau ra sức khiêu khích Mạnh An.

Lại nói Mạnh An người này luôn kiêu ngạo, trong nhà làm nghề không đoan chính, tiền bạc đến quá nhanh, hôm nay có men nên cũng gan dạ hơn.

“Thiếu gia Minh Thịnh. Cũng khá đấy, Minh Thịnh nhà người ta có biết có tiểu thiếu gia như cậu không? ”Mạnh An chế nhạo.

Mạc Tinh Thần cũng chỉ cười lạnh, nhìn đối phương như một kẻ ngốc.

Người như Mạnh An cái gì không sợ, sợ nhất chính là mất mặt. Mặc dù những người đi theo hắn ta ngoài mặt đều đối với hắn ta cung kính, bất quá trong lòng cũng không phục. Không ngờ hôm nay thế mà bị một người phụ nữ làm mất mặt mũi.

Hắn ta tiến lên một bước, không ngờ Từ Tư Dương cũng lập tức chắn trước mặt Mạc Tinh Thần.

Từ Tư Dương cao 1m85, mặc dù so với Dịch Trạch Thành thấp hơn một chút, thế nhưng vậy là đủ để bỏ xa một người đàn ông bình thường. Nói chi là Mạnh An này, hắn ta chỉ sợ cao chưa đến 1m7.

Cho nên lúc Từ Tư Dương đứng trước mặt hắn ta, mang tới cảm giác áp bách, hắn ta nhịn không được ngẩng đầu.

"Là đàn ông tối thiểu không được động tay động chân với phụ nữ " Từ Tư Dương không phải là người phách lối, chẳng qua anh không thể nhìn người khác động thủ với Mạc Tinh Thần.

Bây giờ Tiết Khả Văn nghe được, cuối cùng cũng rõ chuyện gì xảy ra.

Anh ta tiến lên ngăn lại, khuyên rằng: "Tư Dương, được rồi, chấp nhặt với bọn họ làm gì."

Kết quả người đứng phía sau Mạnh An nghe vậy không thoải mái, liền chỉ vào anh ta mắng: "Con mẹ nó ngươi nói người nào? Ông đây hôm nay rất muốn chấp nhặt với ngươi."

Tiết Khả Văn hôm nay đoán chừng là không thể hiền được nữa, cũng không nói nhiều lời, trực tiếp lấy điện thoại ra điện cho chủ quán bar.

"Con mẹ nó, còn dám gọi người tới," một người đàn ông nhuộm tóc vàng, nhất thời cáu kỉnh, liền nói với Mạnh An: "Mạnh thiếu gia, người ta trèo lên đầu cậu rồi, chúng ta phải nhịn sao?"

Bạch Vũ đứng một bên cảm thấy thật vô tội, vội vàng thấp giọng nói với Mạc Tinh Thần: "Cái này là chuyện gì đây, em mau mau khuyên nhủ, đừng mặc kệ coi chừng đánh nhau thật."


"Đánh nhau thì sợ gì, đám cậu ấm này, nên có người dạy cho một bài học " Mạc Tinh Thần cũng hóng chuyện không sợ chuyện lớn.

Cô thực sự không thích Mạnh An này, thằng nhóc này rất hay dùng thủ đoạn đùa bỡn phụ nữ, việc xấu rất nhiều. Ỷ nhà mình có chút tiền, muốn làm sao thì làm.

Lúc này Tống Nhuế Tình ở đối diện mặt khiếp sợ nhìn Từ Tư Dương.

Lúc Mạc Tinh Thần từ trong túi anh lấy ra chiếc chìa khóa kia, đáy lòng cô ta thật bối rối không nói nên lời.

Đây có thể là thời điểm hốt hoảng nhất trong cuộc đời cô ta, thậm chí so với lúc cô ta bị Từ Tư Dương bắt được, còn khó xử hơn.

Lúc chủ quán bar đi ra, đi theo đằng sau đều là những người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đen. Quán bar là nơi nhiều loại người hỗn tạp, nhất định không thể thiếu bảo vệ. Nên Tiết Khải Văn điện, ông chủ liền dẫn theo người xuống.

Kết quả vừa đến cửa, đã thấy hai bên giằng co.

"Ơ, hai người vì sao lại tranh chấp," ông chủ thấy hóa ra là Mạnh An, dù sao cũng trong một vòng tròn, mặc dù bình thường không thân thuộc nhưng ít nhất vẫn biết nhau.

Mạnh An cũng không ngờ một cuốc điện thoại của đối phương liền gọi được ông chủ xuống.

Chủ quán bar này không phải là người đơn giản, xem như bên trong Tứ Cửu Thành này có nhân vật có máu mặt. Nên quán bar này rất lớn, ngày khai trương thậm chí siêu mẫu cũng đến ủng hộ.

Mạnh An vốn dĩ muốn sự giúp đỡ của mọi người, mặc dù nhà hắn ta kiếm tiền nhanh, nhưng rốt cuộc không có thế lực. Cha hắn luôn dạy hắn, kết giao với người có thế lực nhiều một chút.

"Anh Hàn, đây chỉ là hiểu lầm " Mạnh An cố nhịn nói.

Nhưng mà hắn nói xong, đối diện phát ra một tiếng cười, Mạc Tinh Thần không nhịn nổi. Dù sao khi nãy nhìn Mạnh An bộ dạng hung ác muốn giế.t chết bọn họ, trái lại một giây sau trở nên sợ sệt. Làm sao người khác có thể không cảm thấy buồn cười?

Hàn Kinh Dương quay đầu nhìn thoáng qua, ngẩn người, cười hỏi: "Từ Tư Dương cậu qua đây chơi, sao lại không nói với tôi một tiếng?"

Từ Tư Dương so với hắn ta cũng kinh ngạc không kém, cũng ngây người: "Anh Kinh Dương, quán bar này là của anh?"

Hàn Kinh Dương đi đến bên cạnh anh, đưa tay nắm bờ vai của anh, bất đắc dĩ nói: "Cậu đừng gọi tôi là anh, tôi sợ Dịch Trạch Thành tìm tôi tính sổ."

Dù sao đây là cậu ruột của em trai mình, gọi bằng anh, điều này không phải vô duyên cớ khiến Dịch Trạch Thành nhỏ hơn anh ta một thế hệ sao.

Tiết Khải Văn bên cạnh cũng cười hỏi: "Hai người biết nhau?"

Anh của Tiết Khải Văn và Hàn Kinh Dương là bạn tốt, hai người trước đó cũng đi ăn cùng nhau. Hôm nay anh chính là đến ủng hộ Hàn Kinh Dương, chỉ là không ngờ lại gặp Mạnh An, anh sợ đám người đi cùng kia sẽ làm càn, đem Từ Tư Dương ra đánh một trận, tội lỗi này của anh sẽ lớn lắm.

Nên không quản chuyện khác, nhanh chóng gọi điện thoại cho Hàn Kinh Dương.

Ông chủ nể tình anh, lập tức đi ra.

Kết quả hai người này lại biết nhau.

Hàn Kinh Dương nhìn anh ta cười một tiếng: "Anh cùng Từ Tư Dương biết nhau từ nhỏ, thành thật mà nói, cậu ta coi như là trưởng bối của anh."

Lời này không chỉ thân mật, hơn nữa còn ẩn ý nâng Từ Tư Dương lên. Không chỉ Tiết Khải Văn cảm thấy kinh ngạc, sắc mặt Mạnh An phía đối diện cũng lập tức bắt đầu khó nhìn.


Hắn ta ngẫu nhiên quen biết Hàn Kinh Dương, biết nhà người này rất có thế lực, một câu quyền quý không miêu tả hết được.

Chỉ là người ta cũng một mực nhìn không lọt mắt người như hắn ta, Mạnh An không phải người thực sự ngu xuẩn, biết người càng như vậy, càng khó kết thân. Nên hắn ta vẫn luôn tìm cơ hội, muốn dựa vào Hàn Kinh Dương.

Nên lúc này, sắc mặt Mạnh An vừa khó coi lại khó xử.

"Cho nên đây là thế nào?" Hàn Kinh Dương vẫn khoác vai Từ Tư Dương, ra dáng anh em tốt.

Từ Tư Dương lắc đầu, nhàn nhạt nói; "Không có việc gì."

Kết quả Tiết Khả Văn không vừa lòng, nâng cằm nhìn sang hướng Mạnh An, nhẹ nói: "Tư Dương cùng vị này có chút hiểu lầm, hắn ta mắng cậu ấy trong túi không được mấy đồng tiền..."

Nói xong, Tiết Khả Văn cười, Mạnh An này đến cùng lấy tự tin ở đâu ra, mà mắng thiếu gia tập đoàn Minh Thịnh như vậy.

"Hoàng tử của tập đoàn của Minh Thịnh, thế mà bị người ta đánh giá thấp, tôi cảm thấy Dịch Trạch Thành không đủ cố gắng trong công việc, giá trị của công ty còn chưa tăng lên đủ." Hàn Kinh Dương coi như không thấy Mạnh An, trái lại cùng Từ Tư Dương đùa giỡn.

Từ Tư Dương bất đắc dĩ cười nói: "Anh Kinh Dương, tập đoàn Minh Thịnh trước kia là cha tôi làm chủ, hiện tại là cháu trai lớn tôi làm chủ, tôi chỉ là vung tay ra vẻ ông chủ. Không trách được làm người khác chướng mắt."

Hàn Kinh Dương cười ha hả, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Mạnh An, hỏi hắn ta: "Bây giờ còn có hiểu lầm gì đó nữa không?"

"Không có, anh Hàn, là lỗi của tôi, là tôi " Mạnh An gật đầu, mắt rủ xuống, không dám nhìn Từ Tư Dương.

Chỉ là Hàn Kinh Dương cũng không phải người dễ nói chuyện như vậy, nhóm bọn họ có bệnh là luôn bênh vực nhau. Đừng nói Từ Tư Dương là đứa trẻ mà anh ta nhìn từ nhỏ lớn lên, cho dù bọn họ không quen, nhưng chỉ cần là người nhà của bạn thân, anh ta liền không thể để người ngoài khi dễ.

Anh cười lạnh một tiếng, nhắc nhở: "Lời xin lỗi này của cậu không nên nói với tôi."

Người Mạnh An cứng đờ, Tống Nhuế Tình cùng những người bạn tồi của hắn đều đứng bên cạnh xem. Muốn hắn ta cúi đầu với Mạnh An, sắc mặt Mạnh An khó coi, vẻ mặt gần như là dữ tợn, nhưng Hàn Kinh Dương là ai, hắn ta làm sao dám đắc tội.

Cuối cùng, hắn vẫn cúi đầu, thấp giọng nói: "Từ thiếu gia, xin lỗi, là tôi nhất thời lỗ mãng."

Hàn Kinh Dương luôn không nhìn lọt mắt Mạnh An này, nhưng mà cũng biết đối phó loại người tiểu nhân này, vẫn là đừng nên quá đáng. Dạy dỗ hắn một chút là được. Anh gật gật đầu, vỗ vai Từ Tư Dương: "Người ta đã xin lỗi rồi, chuyện này coi như bỏ qua đi."

Từ Tư Dương hơi lắc đầu: "Lúc đầu cũng không phải chuyện gì lớn."

Quán bar này một đoàn người của Mạnh An chơi không nổi nữa, Hàn Kinh Dương cũng không giữ bọn họ. Chỉ là sau khi bọn họ về, Từ Tư Dương nhìn lại, chỉ thấy Mạc Tinh Thần đang nhìn phía trước.

Anh cười nói: "Vừa rồi cảm ơn em đã nói giúp anh."

Mạc Tinh Thần cười lạnh một tiếng, vì lúc này Tình Tình kia quay đầu nhìn qua, ánh mắt long lanh nước, cho dù trong đêm tối, vẫn như cũ ẩn ý đưa tình.

Từ Tư Dương thuận theo mắt cô nhìn sang, vừa khéo trông thấy Tống Nhuế Tình quay đầu.

Lúc mắt hai người chạm nhau, ánh mắt Từ Tư Dương lạnh lùng.

Giờ phút này, đáy lòng của anh vô cùng tỉnh táo, có lẽ anh đã từng thích Tống Nhuế Tình. Nhưng bây giờ ngẫm lại, chắc anh thích chỉ là Tống Nhuế Tình trong tưởng tượng của anh.


Những sinh viên đại học chăm chỉ học tập, ngay cả khi họ đến từ một quận nhỏ, bản chất vẫn luôn lạc quan và tốt bụng.

Anh nghĩ Tống Nhuế Tình là như vậy, bây giờ suy nghĩ một chút, chỉ là con người anh tưởng tượng.

Sau khi Mạc Tinh Thần thu ánh mắt về, đã nhìn thấy mắt Từ Tư Dương còn nhìn chằm chằm người ta. Cô cười nhạt một tiếng, hỏi: "Hối hận rồi?"

"Hối hận cái gì?" Từ Tư Dương không hiểu.

Mạc Tinh Thần hất cằm, cười như không nói: "Nếu như anh không chơi trò biến hình gì đó, em đoán cô Tình Tình này cũng sẽ không thành bạn gái người khác."

Từ Tư Dương không ngờ cô sẽ nói như vậy, lập tức cảm thấy lúng túng, vội vàng thấp giọng cầu xin tha thứ: "Em không thể vạch trần anh như vậy."

Chuyện này dù nói thế nào, vẫn rất mất mặt.

Mặc dù Tống Nhuế Tình làm cho đầu anh mọc sừng, lúc này Hàn Kinh Dương và Tiết Khả Văn đều có mặt ở đây, làm anh không khỏi xấu hổ.

Mạc Tinh Thần liền quay người đi ra bên ngoài, Từ Tư Dương nhanh chóng đuổi theo, thấp giọng nói: "Tức giận rồi?"

Nhưng nói xong, chính anh lại cười một tiếng, thấp giọng hỏi: "Hay là ghen rồi?"

Mạc Tinh Thần dừng lại, hung hăng nhìn anh chằm chằm: "Nói ai ghen?"

Từ Tư Dương nhìn trời nhìn đất nói: "Ai biết nói ai."

Mạc Tinh Thần: "..." Cô thực sự rất muốn đánh người.

**

Vì Hoắc Từ mang thai, lại có hơi nôn nghén, Dịch Trạch Thành chuẩn bị đưa cô đến có núi có sông, nghỉ dưỡng vài ngày.

Kết quả cô liền gọi điện thoại cho Mạc Tinh Thần, vừa lúc Mạc Tinh Thần có vài ngày nghỉ phép hàng năm, dứt khoát cùng nhau đi. Không ngờ vừa lên máy bay, đã nhìn Từ Tư Dương đang nằm ở đó, ngồi xổm bên cạnh là một tiếp viên hàng không dáng người mỹ lệ xinh đẹp.

Đây là máy bay riêng của Dịch Trạch Thành, nhân viên phi hành đoàn chỉ cần chăm sóc mấy người bọn họ, hiển nhiên là quan tâm ân cần.

Hoắc Từ đi đằng sau cô, thấy cô dừng lại, hỏi: "Sao vậy?"

Đưa đầu sang nhìn thấy Từ Tư Dương đang cùng tiếp viên nói chuyện, cô thấp giọng ho khan, cố ý nhắc nhở Từ Tư Dương quay đầu nhìn sang.

Nhìn thấy Mạc Tinh Thần đến, Từ Tư Dương sợ hãi vội vàng đứng dậy.

"Hai người tới rồi, tôi đang nhờ tiếp viên hàng không này giúp hai người chuẩn bị hoa quả, sợ chút nữa lúc đi máy bay sẽ chán." Từ Tư Dương trong sạch nói.

Hoắc Từ cười nhìn anh ta, lúc này Dịch Trạch Thành cũng lên máy bay. Thấy bọn họ đứng đấy, ôm eo cô hỏi: "Làm sao vậy?"

"Anh xem Từ Tư Dương quan tâm nhiều như vậy, dặn người ta làm hoa quả cho chúng ta" Hoắc Từ cười khẽ.

Dịch Trạch Thành chau mày, ghé vào bên tai cô, thấp giọng hỏi: "Nói xem, cậu mua chuộc em như thế nào?"

"Đây chính là cậu nhỏ của chúng ta, vì hạnh phúc cả đời của cậu, em cũng phải trợn tròn mắt nói lời bịa đặt " Hoắc Từ mặt bất đắc dĩ nói.

Từ Tư Dương vốn đang muốn khen Hoắc Từ, kết quả nghe hai vợ chồng bọn họ một người hát một phụ họa.

Anh liền tức đến hổn hển, chỉ vào bọn họ nói: "Hai đứa cứ nói đi, cứ cười đi, làm vợ cậu tức giận chạy mất, cậu nhất định mách chị hai."

Một tiếng vợ này gọi vừa vang dội lại giòn giã, làm Mạc Tinh Thần ngại ngùng nhưng trong lòng lại ngọt ngào.

Là vui vẻ thật, hạnh phúc từ tận đáy lòng


Hoắc Từ nhàn nhạt gật đầu, dứt khoát nói: "Xem như đã bị nhìn ra, thật ra con giận Mạc Tinh Thần vô duyên vô cớ lại lớn hơn con một thế hệ, kêu cô ấy là mợ trong lòng con thấy khó chịu."

"Cậu nói mà, con chung quy đi theo phá đám" Từ Tư Dương liền quay đầu nói với Mạc Tinh Thần: "Mạc Tinh Thần, em có muốn Hoắc Từ gọi em là mợ không?"

Mạc Tinh Thần thật sự chăm chú nghĩ, cuối cùng gật đầu: "Rất muốn."

"Chừng nào về em gả cho anh, đừng nói Hoắc Từ, ngay cả Dịch Trạch Thành cũng đều ngoan ngoãn gọi em một tiếng mợ."

Mạc Tinh Thần nhìn khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lẽo như tảng băng của Dịch Trạch Thành, một nam thần lãnh đạm như vậy, gọi mình là mợ, nghĩ lại thấy thật là sảng khoái.

Trêu đùa người khác không thành, hai vợ chồng ngược lại bị trêu lại, mắt sững sờ nhìn Từ Tư Dương.

Một câu cuối cùng đồng thanh thốt ra: "Ngu ngốc."

**

Ba năm sau

Căn phòng yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên một tiếng chấn động, một bàn tay trắng nõn, đưa tay qua, nhấn tắt đồng hồ báo thức. Điện thoại lại vang lên, sau khi bắt máy, liền nghe bên kia một âm thanh mang theo một chút ý cười nói: "Anh chỉ muốn nhắc em, hôm nay đừng lại để con đến muộn."

"Mấy giờ rồi rồi?" Hoắc Từ là thật buồn ngủ, tuần này có nhiều việc, cô tối hôm qua cố đến hai giờ mới ngủ.

Dịch Trạch Thành bất đắc dĩ nói: "8 giờ giờ Bắc Kinh, nếu như bây giờ em không thức đưa Cầu Cầu đi học thì sẽ muộn. Nếu em hôm nay lại đến trễ, anh sợ giáo viên sẽ điện cho anh."

“Trời ạ,” Hoắc Từ định đứng dậy, nhưng một cái chân mập mạp đè lên cánh tay của cô khiến cô nhận ra cánh tay kia đã tê rân.

Cô đưa tay kéo thằng bé vào lòng, cúi đầu hôn rồi thì thầm: "Bé cưng, dậy thôi."

Lúc này, giọng nói của cô vẫn còn đầy buồn ngủ, vừa mềm mại vừa mơ màng, khiến Dịch Trạch Thành bên kia cũng cảm thấy mềm lòng, ước gì lập tức bay về nhà ôm cô vào lòng.

Một tuần nay, Dịch Trạch Thành đều ở Châu Âu, từ Pháp đến Đức, không có dừng lại.

Đây cũng là lần đầu tiên sau khi Dịch Thừa Kỳ sinh ra anh phải xa vợ và con lâu như vậy. Ngay cả một cậu bé vô tư như Dịch Thừa Kỳ, hôm qua cũng bắt đầu hỏi ba ba đã đi đâu vậy.

Hoắc Từ sờ lấy cái đầu nhỏ của thằng bé, tên em bé cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Lúc này, Dịch Trạch Thành đang nói chuyện, thằng bé đưa bàn tay mũm mĩm dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng hét lên: "Ba ba, con nghe tiếng của ba."

Con trai nói kiểu gì, ngay cả Dịch Trạch Thành cũng không nhịn được.

Dịch Trạch Thành nhỏ giọng mắng thằng nhóc, thằng nhóc vội vàng cầm chặt điện thoại, đối mặt với điện thoại, trong lòng rất vui vẻ.

"Ba ba, ba ba, ba ba..." sự nhiệt tình thắm thiết này làm Hoắc Từ dở khóc dở cười.

Cô vươn tay xoa nhẹ cái đầu nhỏ của thằng nhóc, nói: "Đồ quỷ nhỏ."

Nhưng khi cô cúi đầu xuống, lúc này đèn bàn được bật lên, khuôn mặt nhỏ đầy thịt của thằng nhóc bị bao trùm bởi ánh đèn mờ ảo.

Những đường nét trên khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp khiến Hoắc Từ mềm lòng.

Đây không phải là một Dịch Trạch Thành nhỏ sao.

Tác giả có chuyện muốn nói: Còn một chương cuối cùng, chương tiếp theo đều nói về Hoắc Bạch Tuyết, Dịch Băng Sơn và tên em bé.

Vì vậy chắc chắn sẽ có đủ loại ngọt ngào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương