Em Cứ Thích Anh Như Vậy
C62: Chương 62

Từ Dịch tính tình dịu dàng, ngay cả lúc bình thường nói chuyện cũng sẽ không cao giọng. Kết quả lúc này đột nhiên trở mặt, làm Hải Liên hoảng sợ.

Cô nóng vội, khẩn trương giải thích: “Bác gái, bác hiểu lầm ý của con rồi, có câu không có lửa làm sao có khói (*), chuyện ồn ào lan truyền trên mạng như vậy, con cũng lo lắng cho anh Trạch Thành”.

(*) Nguyên văn: 无风不起浪 (vô phong bất khởi lãng): không có lửa làm sao có khói; không có gió làm sao có sóng

Từ Dịch nhìn bộ dáng lo lắng của cô, sắc mặt dịu đi một chút, ôn nhu mở miệng: “Hải Liên con là đứa trẻ hiểu chuyện, làm sao có thể giống với những người cái gì cũng không hiểu, chỉ tay vào cuộc sống của người khác?”

Những lời này không phải trách cứ, nhưng so với lời quở trách dữ dội càng làm cho Hải Liên mặt đỏ tai hồng hơn.

Đây là Từ Dịch đang nói cô, làm sao có thể xen vào việc của người khác giống như những người trên mạng.

Hải Liên ở trước mặt Từ Dịch, luôn luôn thể hiện tính cách lễ độ hào phóng. Hiện tại lời này của Từ Dịch, không phải chính là nói cô cùng một dạng với những anh hùng bàn phím trên mạng sao, mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi (*), đối với chuyện của người khác chỉ trích không kiêng nể gì.

(*) Nguyên văn: 听风就是雨 (Thính phong thị vũ) mới nghe lời đồn đại đã tưởng là sự thật.

Có thể không khiến Hải Liên bối rối sao.

Đương nhiên Từ Dịch cũng vốn không định nói như vậy với cô, dù sao cũng là khách, lại còn thường đến nhà thăm bà. Lúc trước là bà tự gán ghép uyên ương, quan tâm mù quáng chuyện của Dịch Trạch Thành, đối với Hải Liên có chút nhiệt tình, khiến cô trong lòng kỳ vọng. Sau khi chuyện tình cảm của Dịch Trạch Thành công khai, đáy lòng cô khó tránh khỏi mất mát.

Dĩ nhiên cô chỉ là mất mát trong lời nói, Từ Dịch vẫn không đến mức như vậy.

Dù sao thì chuyện này bà cũng có lỗi.

Nhưng Hải Liên nói như vậy, chẳng qua chỉ là hy vọng bà ấy có ấn tượng không tốt về Hoắc Từ. Loại khiêu khích trắng trợn này, nếu như Từ Dịch không nhìn ra, thì thật đúng là không xứng làm vợ Dịch Hoài Trạch.

Cho nên vẻ mặt bà đột nhiên trở nên lạnh lùng, cũng không phải do tức giận với Hải Liên.

Mà là hy vọng dùng loại thái độ này nói cho Hải Liên biết, bà rất hài lòng với Hoắc Từ, cũng rất tán thành với mắt nhìn người của con trai mình.

Suy cho cùng cô gái có thể chụp được những tác phẩm như vậy, nội tâm nhất định rất mềm mại lương thiện.

Cuối cùng khi Hải Liên rời khỏi, Từ Dịch tự mình tiễn cô ra cổng. Chờ sau khi trở lại liền gọi điện cho Dịch Trạch Thành.

Chờ một lúc lâu mới kết nối được, vừa mở miệng đã nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, con vừa mới họp”.

“Mẹ có làm phiền con không?” Từ Dịch hỏi anh.

Anh cười nhẹ: “Không có, mẹ có chuyện gì sao?”

“Con mẹ đã trở thành người nổi tiếng trên mạng, có phải gọi điện thoại đều phải hẹn trước không? Từ Dịch nói đùa.

Ai ngờ bà vừa nói xong, bên kia liền im lặng một hai giây, mới nghe được giọng Dịch Trạch Thành thản nhiên nói: “Trước kia gọi điện thoại cho con, cũng phải hẹn trước đó.”

Từ Dịch: “…….” Đây vẫn là Thành Thành của bà sao? Lại có thể biết nói đùa rồi.

“Đúng rồi, mẹ gọi cho con là có chuyện muốn nói cho con biết, vừa rồi Hải Liên đến nhà”, Từ Dịch luôn luôn không có bí mật giấu Dịch Trạch Thành, Hải Liên đến nhà, chủ yếu vẫn là vì anh, cho nên chuyện này bà đương nhiên sẽ cho anh biết.


Dịch Trạch Thành hơi nhíu mày, hỏi bà: “Có việc gì?”

“Còn không phải vì chuyện cầu hôn của con à”, nghĩ đến đây, Từ Dịch còn muốn vỗ tay cho anh, quả thật là quá xuất sắc. Màn cầu hôn lãng mạn này thật không thua kém Dịch Hoài Trạch năm đó. Khi xem đoạn clip, bà đều cảm thấy con trai mình thật sự là quá đẹp trai.

Vì vậy Từ Dịch đem chuyện vừa nãy kể ra một lần, nói xong còn bày ra bộ dáng tranh công: “Mẹ làm tốt chứ”.

Giọng điệu kiêu ngạo này, ẩn ý toàn bộ là, con trai, mau tới khen mẹ làm tốt đi.

Dịch Trạch Thành nhịn không được mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Làm tốt lắm”.

Từ Dịch đang muốn nói, Dịch Trạch Thành lại mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Con sẽ không nói cho ông ngoại việc mẹ trộm thẻ tín dụng cho Từ Tư Dương”.

Từ Dịch kinh hãi: “Làm sao con biết được?”

Dịch Trạch Thành không khỏi đỡ trán, Từ Tư Dương mấy cân mấy lượng anh cũng không biết. Anh vốn là muốn khuyên lão gia Từ (*) cho khôi phục lại toàn bộ thẻ tín dụng của cậu ta, kết quả phát hiện cậu lại có tiền trang bị lại chiếc xe thể thao của mình.

(*) ở đây chỉ ông ngoại của Dịch Trạch Thành

Anh không cho tiền, ông ngoại đến nay vẫn còn chờ Từ Tư Dương cúi đầu, đương nhiên lại càng không cho.

Duy nhất một người có khả năng, cũng chỉ có Từ Dịch.

Trông bộ dạng Từ Dịch lúc này, bí mật lớn như vậy lại có thể bị người biết được, Dịch Trạch Thành thật sự có chút không biết nói gì. Anh một tay cầm điện thoại, ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Trước khi mẹ đưa tiền, hẳn là đã dặn dò Từ Tư Dương không nên giống với bọn nhà giàu mới nổi.”

Mà giờ phút này nhà giàu mới nổi Từ Tư Dương đang khởi động chiếc xe thể thao của bản thân đã ở trong ga-ra rất lâu. Trước kia là bởi vì ông cụ đã chặt đứt kinh tế của anh, ngay cả tiền đổ xăng cho xe cũng không có, càng đừng nói tới bảo dưỡng. Cho nên đã mấy tháng rồi anh không có lái xe ra ngoài.

Hôm nay sở dĩ lái xe đi, chính là vì anh biết Mạc Tinh Thần cư nhiên lại đi xem mắt sau lưng anh.

Nghĩ đến đây, anh không thể chịu đựng được.

Anh đã lừa dối Mạc Tinh Thần, anh cũng bằng lòng để cô đánh, để cô mắng. Thế nhưng anh không nghĩ tới cô ấy và người đàn ông khác có quan hệ.

Vì vậy vị Từ Tư Dương vẫn còn chưa trải qua thời thanh xuân ngây dại (*), tự chuẩn bị cho mình một thân trang bị bắt mắt, trên cổ tay là chiếc đồng hồ Patek Philippe, là sinh nhật năm đó chị hai tặng, hơn hai triệu nhân dân tệ.

(*) Nguyên văn: 中二期: tiếng lóng, ý chỉ giai đoạn ngây thơ khờ khạo của người mới thành niên.

Quần áo trên người là trang phục nam mới nhất của Dior Homme.

Còn chiếc xe đang lái là chiếc Lamborghini được tuyển lựa riêng, bởi vì trước kia Mạc Tinh Thần vẫn luôn nói thích con bò lớn.

Vừa nghĩ đến Mạc Tinh Thần, chân Từ Tư Dương lại nhũn đi, hiện tại cô ấy ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói với anh.

Chờ đến khi anh ta rời khỏi nhà, đúng lúc Dịch Trạch Thành gọi điện thoại đến, nhắc nhở anh tuần này đừng quên đi đến Hồng Kông. Lão gia Từ ở Hồng Kông lâu như vậy, đã sớm muốn quay về, Từ Dịch lại sợ người khác chăm sóc không tốt, nhất định bảo Từ Tư Dương cùng bà đi đón ông ấy trở về.

Dịch Trạch Thành sợ anh lại chạy loạn, đặc biệt gọi điện nhắc nhở.


Từ Tư Dương ấn nút, Dịch Trạch Thành trầm mặc, thấp giọng hỏi: “Cậu muốn ra ngoài sao?”

Kết quả Từ Tư Dương ở đầu dây bên kia sửng sốt hỏi: “Cháu làm sao biết được?”, những lời này là đang chất vấn Dịch Trạch Thành, im lặng một lúc, anh nhéo nhéo chóp mũi, “Cậu mở cửa xe gây tiếng động rất lớn”.

Bỗng nhiên Dịch Trạch Thành thật thấu hiểu, mẹ anh và Từ Tư Dương quả thật là chị em ruột.

“Hahaha, cũng đúng”, Từ Tư Dương cười to.

Dịch Trạch Thành thản nhiên nói: “Không được gây chuyện.”

Kết quả, thật đúng là gặp chuyện.

Khi Mạc Tinh Thần ra ngoài, mẹ cô đặc biệt gọi điện thoại đến dặn dò, nhất định phải nắm chắc thật tốt. Dù sao thì chàng trai trong lần giới thiệu này nghe nói tướng mạo anh tuấn, cao trên một mét tám, lại còn tốt nghiệp Thanh Hoa, trước đây ở Mỹ học PhD (*), năm nay mới về nước, bây giờ đang làm việc cho một ngân hàng đầu tư.

(*) PhD là từ viết tắt của cụm Doctor of physolophy trong tiếng Anh, nghĩa là Tiến sĩ/ chuyên gia triết học.

Theo lời mẹ cô, chính là đem theo đèn lồng tìm khắp nơi cũng tìm không được đối tượng xem mắt chất lượng tốt.

Nghe giọng điệu của mẹ cô, nếu như không thành công, mẹ cô nên để cô xả thân vì nghĩa lớn.

Mạc Tinh Thần chậm chạp trang điểm xong, lái chiếc xe vừa sửa xong của cô rời đi. Vốn cho rằng giao thông ở Bắc Kinh như vậy, phải tắc nghẽn ít nhất một giờ. Ai ngờ cô lái xe thông thuận một mạch.

Điều cô không ngờ là phía sau xe cô có một chiếc Lamborghini màu vàng đi theo.

Có lẽ là sợ đi quá gần bị cô phát hiện, Từ Tư Dương cách rất xa.

Cho đến khi cô đậu xe trước cửa một tiệm cà phê, khu vực này rất vắng vẻ, cửa sổ sát đất của quán cà phê là mảng lớn kính thủy tinh, từ bên ngoài có thể dễ dàng nhìn thấy tình hình bên trong. Từ Tư Dương ngồi trong xe, nhìn thấy cô đi theo nhân viên phục vụ, đi tới vị trí bên cạnh cửa sổ.

Có một người đàn ông đã chờ sẵn ở đó, lúc cô đi đến, người đàn ông đứng lên.

Nhìn thấy người đàn ông thế mà lại chủ động đưa tay nắm tay cô, Từ Tư Dương hung hăng cười lạnh một tiếng: “Nhân mô cẩu dạng (*).”

(*) Nguyên văn: 人模狗样 /rén mó gǒu yàng /: thân phận là con người nhưng lại hành xử như một con chó.

Vì vậy anh ở trong xe, yên tĩnh nhìn.

Lúc này màn đêm buông xuống, bên trong quán cà phê được thắp sáng bằng những ngọn đèn ấm áp, đôi nam nữ ngồi sát cửa sổ, vừa nói vừa cười.

Từ Tư Dương nhìn Mạc Tinh Thần cúi đầu cười, trong lòng có tư vị nói không nên lời.

Là anh lừa dối cô, cô tức giận cũng phải.

Nhưng anh không muốn cô cười như thế này với người khác, anh cứ cho rằng cho dù cô lại tức giận, cuối cùng vẫn sẽ tha thứ cho anh. Anh vẫn là Tư Dương, ở tại ngôi nhà ấm áp của cô, chờ cô tan làm, hai người cười thảo luận về bộ phim dở tệ vừa xem.

Tuy rằng họ chỉ chung sống vài ngày, nhưng anh quả thật thích Mạc Tinh Thần.


Bây giờ anh ngồi trong xe, cách ăn mặc tỉ mỉ mà anh tự cho là đúng chiều nay, giờ phút này trông có vẻ thật mất hứng.

Mà Mạc Tinh Thần trong quán cà phê, đang giữ khuôn mặt tươi cười nhìn người đàn ông đối diện, khuôn mặt anh ta quả thật đẹp trai nhã nhặn, ăn nói tao nhã có lễ độ, cũng sẽ không có vẻ bất ngờ đặc biệt. Hai người tuy rằng không phải bạn học, thế nhưng hai ngôi trường chính là sánh vai xưng danh hiệu sao Song Từ.

Nhắc tới thời đại học của bản thân, tất nhiên sẽ nhắc tới trường của đối phương.

Lúc này anh ta đang nói về trận đấu hữu nghị với đại học B, mặc dù không có khoe khoang khoác lác, nhưng trong lời nói chính là, nếu không có anh ta trận bóng kia đã phải thua rồi.

Mạc Tinh Thần bỗng nhiên có chút hối hận, cô vì cái gì lại phải ở chỗ này chứ.

Đột nhiên điện thoại rung lên, cô cúi đầu nhìn, tin nhắn Wechat do một người bạn gửi tới, hỏi cô buổi tối có thời gian không, có muốn đi uống một ly không.

Cô thất vọng buông tay.

Người đàn ông đối diện chú ý đến biểu tình của cô, mỉm cười hỏi: “Đang đợi điện thoại à?”

“Không phải,” Mạc Tinh Thần lắc đầu, lập tức đặt điện thoại xuống.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên một nữ sinh chạy ào đến, ở trong quán cà phê nhìn xung quanh một chút, nhìn thấy bàn của bọn họ, cư nhiên lại trực tiếp xông đến, chẳng nói câu nào lại đem khăn trải bàn hất lên.

Ly cà phê trước mặt Mạc Tinh Thần bị hất xuống đất, nếu không phải cô trốn nhanh, chỉ sợ quần áo đều bị hủy rồi. Nhưng chỉ có như vậy, vẫn là bị nhiều giọt cà phê bắn tung tóe lên người.

Cô gái chỉ vào người đàn ông mắng: “Tên hèn hạ.”

Sau đó cô quay đầu nói với Mạc Tinh Thần: “Tiểu thư, tôi nghĩ cô chắc chắn là bị lừa rồi. Tên hèn hạ này đã có bạn gái, có điều từ hôm nay trở đi đã là bạn gái cũ.”

Cô gái dừng lại, cười lạnh.

Tất cả mọi người trong quán cà phê đều nhìn về phía bên này, nhân viên phục vụ đang đến, thế nhưng có người so với bọn họ còn nhanh hơn.

Từ Tư Dương ở trong xe, vừa nhìn thấy bên trong có người gây sự, liền vội tiến vào.

Anh kéo Mạc Tinh Thần qua, lập tức nói với cô gái kia: “Hôm nay cô ấy lần đầu gặp người đàn ông này, cô có chuyện gì thì tìm anh ta không tốt sao, không được mắng cô ấy.”

Tốt lắm, bên này lại có một người bảo vệ cho cô gái kia, vở kịch này thật đúng là đặc sắc.

Quả nhiên cô gái cười lạnh, liếc mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới, châm chọc: “Anh thật rất rộng rãi a, bạn gái đi xem mắt cũng không tức giận.”

“Cô ấy không phải bạn gái của tôi,” Từ Tư Dương lập tức nói, quần chúng ăn dưa xem kịch hai bên thất vọng rồi, nhưng vừa nói xong, anh lại kiên định nói tiếp: “Cô ấy là người tôi thích, chỉ là cô ấy tạm thời còn chưa thích tôi, tôi đang cố gắng theo đuổi cô ấy.”

Lúc này đừng nói đến quần chúng ăn dưa, ngay cả cô gái gây rối cũng giật mình.

Cô gái gây sự quan sát Từ Tư Dương một phen, lại quay đầu nhìn thoáng qua người bạn trai cũ của mình, phì cười ra tiếng, nói với Mạc Tinh Thần: “Tiểu thư, mắt của cô không có bệnh chứ? Anh chàng đẹp trai như này lại không muốn, cô chạy tới đây xem mắt cùng loại cặn bã này?”

Cô nói như vậy, bên cạnh nhất thời truyền đến vài tiếng cười không ngớt.

Đương nhiên lời chế nhạo của cô ta thành công chọc giận tên tra nam, chỉ thấy mới vừa rồi còn ôn tồn lễ độ, đột nhiên sắc mặt thay đổi, nắm lấy cổ tay cô ta, muốn kéo người ra ngoài.

Cô gái gây sự rõ ràng gắng sức giãy giụa, nhưng như thế nào cũng không thoát được.

Những người trong quán cà phê đã báo cảnh sát, chính là lúc này nhân viên phục vụ thấy người đàn ông lôi kéo người ra ngoài, trái lại cũng không ngăn cản.

Mạc Tinh Thần đang muốn tiến lên, Từ Tư Dương bên cạnh đã bước qua nhanh hơn cô, giữ tay hai người bọn họ, lạnh lùng nói với anh ta: “Anh buông tay ra, cô nương nhà người ta không muốn đi theo anh.”


Nhưng người đàn ông không chịu buông tay, Từ Tư Dương cũng không muốn khách khí với anh ta, vừa rồi lúc anh ngồi trong xe, nhìn người đàn ông này rất khó chịu.

Khi anh một quyền đánh tới, mọi người kinh hô, tên tra nam bị anh đánh lui về sau mấy bước.

Người đàn ông buông lỏng tay của cô gái gây rối kia, anh ta sờ hai má, vọt đến. Lúc nắm đấm của anh ta hướng Từ Tư Dương đánh tới, bị một chiếc cốc ném tới đập vào tay. Lúc chiếc cốc trúng vào tay anh ta, vỡ ra tan tành, khiến tay anh ta cũng bị xước máu me đầm đìa.

Vẻ mặt Mạc Tinh Thần bực dọc, đập vỡ hết đồ vật, tức giận nhìn anh ta nói: “Mẹ nó anh ta là người mà anh có thể đánh sao?”

Sự che chở (*) này, thật sự là giống với Hoắc Từ như đúc.

(*) Nguyên văn: hùdúzi: bao che cho con, che chở con cái (mang nghĩa không tốt), ở đây để chỉ việc mặc kệ ai đúng ai sai cũng chỉ biết bảo vệ cho con cái hoặc người thân của mình.

Hai người Dịch Trạch Thành và Hoắc Từ đều nhận được điện thoại từ đồn công an, thời gian đến cũng xấp xỉ như nhau. Ngay cả luật sư của bọn họ cũng gần như đến cùng lúc.

Lúc Hoắc Từ đi vào, Dịch Trạch Thành mới vừa đến, bộ dáng của Từ Tư Dương mang vẻ mặt tôi thật sự không có gây chuyện.

Cậu xem mắt xem đến đồn công an luôn, cũng là đủ lợi hại nhỉ,” bên này Hoắc Từ nhìn thấy Mạc Tinh Thần cũng không buông tha.

Cũng may sau khi sự tình được lý giải rõ ràng, Dịch Trạch Thành và Hoắc Từ cũng không nói gì nữa. Nhưng thật ra Dịch Trạch Thành để ý Hoắc Từ, ánh mắt của cô nhìn người đàn ông xem mắt đối diện kia thật lạnh lùng đáng sợ.

Đợi sau khi bốn người đi ra, Dịch Trạch Thành vẫn gắt gao nắm lấy tay Hoắc Từ.

Mạc Tinh Thần cũng là vẻ mặt lười nhác không chút thay đổi, ngay cả nói chuyện cũng không nói.

Trái lại Từ Tư Dương thật cẩn thận liếc mắt nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: “Vừa nãy cũng chưa ăn gì, nếu không thì chúng ta đi ăn cơm trước, anh lại đưa em về.”

Anh vừa nói xong, Mạc Tinh Thần quay đầu nhìn anh, vẫn là khuôn mặt không chút biểu tình: “Sao hôm nay anh lại ở chỗ này?”

Đáy lòng Từ Tư Dương hơi hồi hộp, anh quên mất điều này.

Mạc Tinh Thần híp mắt: “Anh theo dõi tôi?”

“Không phải,” anh buột miệng phủ nhận, nhưng lại nghĩ tới không thể lừa cô, ấp úng hồi lâu mới nói: “Anh sợ em chịu thiệt.”

“Vậy vẫn là theo dõi tôi,” Mạc Tinh Thần cười hừ một tiếng.

Từ Tư Dương ngoan ngoãn gật đầu, không dám nói dối nữa.

Mạc Tinh Thần liếc mắt nhìn anh, hỏi: “Anh vẫn còn thích tôi?”

Từ Tư Dương kinh ngạc ngẩng đầu, không hiểu cô hỏi cái này là có ý gì, nhưng lại thấy trên mặt cô lộ ra vẻ không kiên nhẫn, vội vàng gật đầu, nói: “Thích.”

“Ừm, tôi đồng ý,” Mạc Tinh Thần mặt không biểu tình nói.

Từ Tư Dương vui vẻ nhìn cô, quả thật không thể tin nổi, còn đặc biệt nghiêm túc hỏi: “Em bằng lòng làm bạn gái anh?”

“Đương nhiên không phải,” kết quả cô lại phủ nhận, “Anh không phải nói đang cố gắng theo đuổi tôi sao, tôi đồng ý để anh theo đuổi.”

Vì thế Từ Tư Dương còn chưa kịp lộ ra vẻ mặt thất vọng, lại vui vẻ mỉm cười.

Hoắc Từ và Dịch Trạch Thành trợn mắt há hốc mồm nhìn, EQ của hai người cộng lại cũng không bằng người có EQ 60 điểm.

Tốt, các người thật xứng đôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương