Lúc nhìn thấy Hoắc Từ ở bệnh viện, mặt Bạch Vũ trắng bệnh, anh ghé sát vào mép giường cô liên tục hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy, sao đang yên đang lành em lại bị trúng đạn vậy chứ.”

Mấy ngày nay Bạch Vũ không liên lạc được với Hoắc Từ nên sốt ruột muốn chết.

Cũng may anh còn có cách liên lạc của Dương Minh, sau khi gửi tin nhắn, phải mất một lúc lâu mới nhận được tin trả lời, Hoắc Từ không có việc gì, chỉ là điện thoại đã bị mất, phải đợi về nước mới làm lại được.


Bạch Vũ muốn nói mấy câu với Hoắc Từ, nhưng mà bên kia đã nhanh chóng tắt máy.

Nếu không phải hôm nay Dương Minh liên lạc anh, bảo anh đến bệnh viện Quân y thì anh vẫn còn chưa biết, Hoắc Từ vậy mà lại bị trúng đạn rồi.

Trúng đạn, đây chính là trúng đạn đó.

Nền an ninh của Trung Quốc tốt đến mức, chỉ cần có người cầm dao đâm người khác cũng đã lên tin tức xã hội, bất kỳ ai bị bắn thì đó chính là một chuyện lớn rồi.

Anh có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến, Hoắc Từ lại gặp phải chuyện này.

Nhìn khóe mắt Bạch Vũ đã rơm rớm nước mắt, Hoắc Từ cười nhạo một tiếng: “Thu hồi mấy giọt nước mắt của anh lại đi, không phải em vẫn đang khỏe mạnh sao.”

“Đã phải nằm trên giường bệnh rồi mà em còn có thể trầm trồ khen ngợi nói mình khỏe mạnh, Hoắc Từ, lá gan của em thật sự quá lớn, chuyện lớn như vậy mà lại dám giấu anh, rốt cuộc em xem anh là cái gì?”

Bạch Vũ thực sự khó chịu, anh đã quen biết Hoắc Từ được một thời gian dài.


Lần đầu tiên gặp nhau là ở một cuộc họp, lúc đó anh chỉ là một chân chạy vặt trong trong tòa soạn, ngày nào cũng bị người ta sai tới sai lui.

Nhưng mà anh cũng không tức giận chỉ im lặng.

Đến một ngày anh gặp Hoắc Từ đang vội vàng tới tòa soạn chụp ảnh, cô gái nhỏ dáng người cao gầy mảnh khảnh, chỉ lạnh lùng đứng đó mà không nói chuyện, khí thế còn mạnh hơn cả người mẫu.

Sau này Bạch Vũ mới biết, cô chính là người vừa giành huy chương vàng trong cuộc thi ảnh quốc tế gần đây.

Nghe nói sau lưng có người nâng đỡ, tiềm lực phát triển rất tốt.

Hoắc Từ có vẻ bề ngoài lạnh lùng nhưng cô không hề tùy tiện nổi giận với người khác, ngoại trừ khi làm việc, còn những lúc khác cô đều rất dễ nói chuyện.

Ngay cả những bữa ăn cũng đều là cơm hộp giống những nhân viên công tác bình thường hay ăn.

Gặp mặt như vậy được vài lần, cho đến một ngày, Bạch Vũ bị mấy cô gái mắt cao hơn đầu trong tòa soạn chế nhạo.

Hoắc Từ gọi anh đến, kêu anh lấy đồ cho cô, anh mới miễn cưỡng thoát ra được.

Ngày đó khi Hoắc Từ rời đi, cô hỏi: Nếu không thì anh làm người đại diện cho tôi đi, đúng lúc bây giờ tôi cũng đang thiếu người giúp tôi xử lý những chuyện lặt vặt này, tôi thấy anh cũng rất lành nghề.

Đây là câu nói dài nhất của Hoắc Từ từ khi bọn họ biết nhau.

Mấy năm tiếp theo, Hoắc Từ dần trở thành nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất, các tạp chí và các phim bom tấn tranh giành nhau mời cô chụp ảnh.


Càng ngày càng có nhiều minh tinh chỉ định muốn cô chụp ảnh tạp chí.

Cô có hàng chục triệu người hâm mộ trên Weibo, tùy tiện gửi một tin cũng có thể lên hot search, quần áo giày dép cô mang cũng đều được fans đua nhau bắt chước.


Hai người thực sự đã làm việc chăm chỉ từ lúc đầu cho đến bây giờ nên anh đã coi Hoắc Từ như người một nhà.

Vì vậy lúc tức giận anh mới nói như vậy.

Hoắc Từ nâng mí mắt lên, nhìn người đàn ông sắc mặt âm u đứng phía sau.

Bình thường cách nói chuyện của Bạch Vũ với cô chính là như vậy, nhưng mà trước kia cô không có quan hệ gì với Dịch Trạch Thành nhưng mà bây giờ hai người đã có quan hệ, lời này của Bạch Vũ quả thật làm cho Dịch Trạch Thành thấy khó chịu.

Cô nhanh chóng chuyển đề tài: “Điện thoại em bị mất rồi, anh đi làm lại thẻ sim giúp em đi.”

“Hiện tại là lúc để nói chuyện điện thoại này sao? Em đừng có nói lảng sang chuyện khác.” Bạch Vũ chuẩn bị vỗ lên đầu cô.

Nhưng cánh tay còn chưa có đưa qua đã bị người ta nắm lấy.

Sức tay Dịch Trạch Thành mạnh làm cho Bạch Vũ đau đến mặt mũi trắng bệch “Đừng vỗ đầu cô ấy."

Bạch Vũ thật sự thấy đau, cơ mặt cũng muốn chuột rút.

Hoắc Từ nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Dịch Trạch Thành, biết anh bị câu nói lần trước của mình dọa.

Trong lòng cô vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, anh ấy chỉ đang giỡn với em thôi.”

Lúc này Dịch Trạch Thành mới buông cánh tay Bạch Vũ ra.

Bạch Vũ nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Dịch Trạch Thành thực sự thấy sợ hãi.

Ban đầu Bạch Vũ còn muốn hưng sư vấn tội, dù sao một người bình thường sau khi ra nước ngoài với anh khi trở về lại phải nằm quay về, chuyện này có bao nhiêu oan ức.

Nhưng mà bây giờ, nhìn khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ trước mặt, đến một cái rắm Bạch Vũ cũng cũng không dám thả.
(*) Hưng sư vấn tội, nghĩa là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương.

Quá nhát gan, trong lòng Bạch Vũ đã tự mắng mình thành cháu trai luôn rồi.

Cũng may đúng lúc điện thoại của Dịch Trạch Thành vang lên, anh đi ra ngoài nghe điện thoại.

Lúc này Bạch Vũ mới tủi thân oán giận với cô: “Những chuyện này là sao hả, anh nói với em, lần này chúng ta nhất định phải yêu cầu bọn họ bồi thường.

Bồi thường tới cuối cùng.

May mắn là trước khi em ra nước ngoài đã ký bản hợp đồng kia, hơn nữa anh còn đặc biệt thêm điều khoản phải bảo vệ an toàn tính mạng cho em.

Hiện tại em như vậy, không biết phải trì hoãn biết bao nhiêu chuyện.”


Hoắc Từ vô cảm nhìn Bạch Vũ: “Hóa ra là anh sợ trì hoãn việc kiếm tiền.”

“Em bớt đào hố cho anh đi.” Bạch Vũ liếc xéo cô một cái, “Em biết rõ anh không có ý này mà.”

Lúc này trên mặt Hoắc Từ mới lộ ra chút ý cười.

Không đến một hồi, Dịch Trạch Thành đã trở lại, anh nhìn Hoắc Từ, trên mặt có chút bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: “Trong nhà vừa mới gọi điện thoại đến, kêu anh về, anh sẽ kêu Dương Minh tìm hộ lý cho em.

Bữa trưa thì sẽ có một dì mang đến, anh về nhà một chuyến rồi sẽ lập tức quay lại.”

Bạch Vũ nghe Dịch Trạch Thành nói một hơi nhiều lời như vậy, con mắt trợn lên, sửng sốt.

Anh đã tiếp xúc với Dịch Trạch Thành vài lần, người đàn ông quá lạnh lùng, khóe mắt đuôi mày chỉ cần động đậy thì như muốn phát tán khí lạnh ra ngoài.


Chỉ cần ai đó chọc một cái thì trên người anh sẽ hiện lên bốn chữ: Đừng tới gần tôi.

Sau đó, anh trơ mắt nhìn Dịch Trạch Thành đi tới hôn lên môi Hoắc Từ một cái, còn đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô, dịu dàng nói: “Em ngoan nhé.”

Màn thân mật này, ngây thơ trẻ con.

Đợi người nào đó đi, đi đến cửa, đi xa rồi.

Bạch Vũ đột nhiên từ mép giường nhảy cẫng lên, đi loanh quanh ba vòng, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm: “Chết tiệt, chết tiệt, mắt mình bị mù rồi sao? Phán đoán vừa rồi…”

Cuối cùng anh quay đầu lại nhìn Hoắc Từ đang yên lặng, hỏi: “Mẹ nó, em thật sự lừa anh ta vào trong tay rồi à?”

Không thể trách anh thiếu kiềm chế mà văng tục như thế được, thế giới này thật sự quá huyền ảo rồi.

Một tháng trước, anh đưa tiễn bọn họ ở sân bay thủ đô, ngay cả một ánh mắt người ta cũng không thèm cho Hoắc Từ nữa mà.

Vẻ mặt cô gái nằm trên giường bệnh hờ hững, lạnh nhạt nhìn anh, hỏi: “Chuyện này rất kỳ lạ hả?”

“Còn nữa, bọn em gọi đó là tình cảm hai chiều, anh đừng có bày ra dáng vẻ như vậy.”

“Em có biết ba anh ta là ai không? Có biết dòng họ bên ngoại của anh ta có bao nhiêu tài sản không? Có biết sau này anh ta có thể thừa kế bao nhiêu không?” Không phải Bạch Vũ tầm thường, mà là người như Dịch Trạch Thành cho dù có muốn khiêm tốn thì cũng không được vì lúc nào cũng có người chú ý tới anh.

Lần trước bọn họ cứu Allie ở trong Hải Yến, lúc đó cũng có vài người mẫu đang ở đó, hơn nữa ngay cả Hạ Viên Hàng, Hạ đại thiếu có tiếng rộng rãi, hào phóng trong giới cũng phải chịu thiệt trong tay bọn họ nên đã có người đến hỏi thăm Bạch Vũ muốn đu bám quan hệ.

Ngay từ đầu Bạch Vũ đã phải nói chuyện lập lờ, quanh co, dù sao tập đoàn Minh Thịnh cũng là một chỗ dựa to lớn như thế, anh có làm sao cũng không thể bị thiệt được.

Nhưng trên đời này không có bức tường nào kín gió, sau này anh mới biết, mẹ của người ta là chủ tập đoàn Minh Thịnh, còn cha người ta là một trong những người quan trọng của Tứ Cửu Thành, người trong nhà đều là những nhân vật đã từng liều mạng cầm súng, chảy máu vì chế độ cộng hoà.

Anh chỉ là một người làm ăn nhỏ, thật sự là không dám dính vào một nhân vật lớn như vậy.

Ngay từ đầu anh cũng muốn khuyên nhủ Hoắc Từ, nhưng mà anh nghĩ Hoắc Từ không giống người phải làm việc chăm chỉ ở trong một thành phố nhỏ thế này như anh.


Dù người ta có tệ đến đâu, vẫn còn có một người mẹ tốt, đừng nhìn mối quan hệ giữa hai mẹ con không tốt, nhưng mà người chồng sau này mẹ cô gả thật sự không phải là người bình thường đâu.

Nếu hai người thật sự thành đôi, vậy đó thật sự là chuyện lên trời rồi.

Bạch Vũ có chết cũng không nghĩ đến, đi châu Phi một chuyến về thật sự thành một đôi.

Hoắc Từ nhìn anh, khinh thường mà hừ một tiếng: “Tục.”

(*) Tục : dung tục, tầm thường.

“Xấu hổ, Thái Tử Phi nương nương, nô tài chính là tục như vậy, mong ngài thứ lỗi.” Bạch Vũ không đề cập đến chuyện bồi thường nữa, rùa vàng đã có thì còn ai quan tâm đến ba dưa hai táo kia chứ.
(*) Ba dưa hai táo: Chuyện không đáng nhắc tới; cũng có thể dùng để so sánh với một số tiền ít.

**

Dịch Trạch Thành bị thư ký của Dịch Hoài Trạch gọi về, thư ký bên kia điện thoại nói rằng anh nên về nhà ngay lập tức.

Tính tình của Dịch Hoài Trạch chính là như vậy, chuyện ông cần làm thì phải làm ngay, một phút cũng không được chậm trễ.

Tài xế chở anh về đại viện, bởi vì trong xe không có giấy thông hành nên Dịch Trạch Thành phải mở cửa kính xe xuống.

Người gác cửa vừa thấy anh, lập tức đứng chào rồi cho đi.

Nhà họ Dịch sống ở một tòa nhà phía sau trong sân lớn, một mình một sân.

Anh cũng chỉ mới dọn đến đây mấy năm thôi, lúc trước cả nhà ở trong một căn nhà ba phòng hai sảnh.

Xe chạy theo đường mòn, đi thẳng vào bên trong.

Tới cửa, anh xuống xe, cho tài xế chờ ở đây.

Cửa chính mở ra, cô giúp việc trong nhà đang làm việc ở trong sân, ngẩng đầu lên nhìn thấy anh trở về, lập tức vui mừng nói: “Cậu chủ, cậu đã trở về.”

Cô giúp việc mới hơn hai mươi, bộ dáng có vẻ đoan chính, tay chân chịu khó, cái miệng ngọt ngào biết nói chuyện.

Dịch Trạch Thành gật gật đầu với cô ấy rồi đi lên bậc thang, đẩy cửa đi vào.

Có tiếng cười khẽ trong phòng khách, nhà có khách.

Từ Dịch đang bị chọc cười rất vui vẻ, thì thấy có một người đi vào, nhìn kỹ lại thì phát hiện thế nhưng lại là đứa con trai đã lâu không gặp của mình.

Bà vừa mừng vừa sợ, đứng dậy đón anh, hỏi: “Sao lại về giờ này, về mà cũng không chịu nói trước một tiếng, để mẹ kêu Tiểu Chu chuẩn bị bữa tối cho con.”

Dịch Trạch Thành thực sự có chút mệt, ngồi máy bay gần hai mươi tiếng, còn bị lệch múi giờ, thật sự rất mệt.

Từ Dịch cũng nhận ra, bà ngẩng đầu lên thấy tơ máu trong mắt anh, đau lòng hỏi: “Sao lại thế này, sao mắt con lại đỏ thành như vậy hả? Là do mới từ nước ngoài về phải không, mau mau về phòng ngủ đi.”

Bà vừa mới nói xong, thoáng nhìn qua người đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách rồi đứng lên.

Dịch Trạch Thành nhẹ giọng dạ rồi nói: “Con không sao, mẹ tiếp khách trước đi.

Con đi lên tắm rửa.”

“Đừng đi lên liền, tốt xấu gì cũng phải chào hỏi với khách một cái đã chứ.” Từ Dịch vẫy vẫy tay, gọi cô gái kia đến trước mặt mình, nói: “Đây là Hải Liên, là con gái của dì Tả, lúc trước học ở học viện thiết kế Parsons ở Mỹ, gần đây mới về nước phát triển sự nghiệp.”


Không đợi Dịch Trạch Thành trả lời, Từ Dịch đã quay sang giới thiệu với cô gái kia: “Thằng nhóc này là đứa con trai không nên thân của dì, khó khăn lắm nó mới về nhà một chuyến, vậy mà lại đúng lúc gặp con, con nói có trùng hợp hay không.”

Hải Liên yên lặng đứng đó nhìn anh, nhưng mà trái tim lại đang đập thình thịch thình thịch một cách kinh hoàng.

Từ lúc anh vừa bước vào, ánh mắt cô đã không rời khỏi người anh được.

Người đàn ông này thật sự là người quá mức hấp dẫn, anh mặc một cái áo khoác măng tô, bên trong mặc áo sơ mi sọc và một chiếc quần đen dài thẳng tắp, đặc biệt tôn dáng người.

Hải Liên học thiết kế, đã nhìn quen mặt những model nam Âu Mỹ, người đàn ông trước mặt này, tuy rằng anh không có gương mặt đẹp như Âu Mỹ nhưng trên người lại có phong thái bí ẩn, thâm trầm của người đàn ông phương Đông.


Mỗi một cái giơ tay nhấc chân, đều thi vị.

“Xin chào, anh Trạch Thành.” Hải Liên cũng là người có tính tình cởi mở.

Không ngờ, Dịch Trạch Thành thản nhiên nhìn Hải Liên rồi khẽ gật đầu: “Xin chào.”

Ngay cả tay cũng không đưa ra, lạnh nhạt vô cùng.

Dịch Trạch Thành liếc mắt nhìn Từ Dịch một cái, “Mẹ đón khách đi, con đi lên trước.”

Từ Dịch hiểu tính anh, cứ như vậy, lãnh lãnh đạm đạm.

Cho nên bà cũng không nóng nảy mà để anh lên lầu trước.

Dù sao thì ngày hôm nay vẫn còn dài mà.

**

Hoắc Từ ngủ một hồi, Bạch Vũ đã quay về, anh đưa điện thoại và sim đã làm xong cho cô.

Lúc cô đổi sim, Bạch Vũ dặn dò: “Em đăng gì đó lên Weibo đi, em đi ra ngoài một tháng cũng chỉ đăng có một tin, không ít fans vẫn đang gào khóc đòi ăn đó.”

Người trên giường không nói chuyện, ai ngờ vừa mới mở máy thì đã có cuộc gọi tới.

Bạch Vũ nhìn thấy tên Mạc Tinh Thần thì cười haha: “Cuộc gọi này đến thật đúng lúc.”

Anh đưa điện thoại cho Hoắc Từ, bên này mới vừa nối được điện thoại, đưa điện thoại đến bên lỗ tai thì đã nghe thấy tiếng khóc thê thảm.

Mạc Tinh Thần gào khóc, nói: “Rốt cuộc cậu đang làm gì, sao cậu lại không trả lời mấy cuộc điện thoại của mình?”

Vừa nghe thấy tiếng khóc, mặt Hoắc Từ liền lạnh lẽo, lập tức hỏi: “Sao lại thế này?” Lỗ tai của Bạch Vũ ở mép giường cũng phải chịu tội liên đới, con nhóc Mạc Tinh Thần này tư tưởng thoáng, 800 năm cũng khó thấy được cô nhóc này khóc một lần nào.

“Lão đại của chúng ta tự sát, hiện tại phải làm sao bây giờ?”

Trong lòng Hoắc Từ lộp bộp.

Người được gọi là lão đại này, đối với Hoắc Từ chỉ có một người, chính là Thiệu Nghi cùng ký túc xá ở trường học.

Đại học Y học B, phòng ngủ 406 có hai tiên nữ, một trầm lặng, còn một người luôn quan tâm bọn họ chính là một trò giỏi hiền lành.

Hiện tại hai tiên nữ, chỉ còn lại một người.

Chẳng lẽ muốn không còn người nào sao?


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương