Em Cứ Thích Anh Như Vậy
-
35: Không Bỏ Rơi Em
“Ngay cả khi anh không biết em, anh cũng không bỏ rơi em, thì đương nhiên hiện tại sẽ càng không.”
Giọng anh như một sự cám dỗ vang lên bên tai cô trong đêm tối, xoa dịu trái tim đang điên cuồng của cô một cách thần kỳ.
Hoắc Từ liều mạng cắn môi, nhưng vẫn không thể kiềm chế được sự run rẩy của cơ thể.
Cô ngửa đầu, khẽ nhắm mắt lại.
Vừa rồi cô sợ sẽ nhìn thấy sự thất vọng trong mắt anh, hiện giờ cô không biết phải làm sao.
Trong lòng cô biết Dịch Trạch Thành không giống những người khác.
Cơ thể cao lớn của anh ép chặt cô, tuy rằng không cách nào thoát được nhưng lại làm cô cảm thấy ấm áp hơn.
Cô biết mình rất đáng ghét, cô không đơn thuần thích Dịch Trạch Thành, cô biết anh là người tuy ở ngoài lạnh lùng nhưng vô cùng kiên định vì anh có thể đứng ngoài xe cầm bình truyền nước trong 4 tiếng liên tục cho một người không quen biết.
Anh có thể vứt bỏ lý tưởng, vứt bỏ cuộc sống và địa vị biết bao người hâm mộ để đến châu Phi.
Anh có một trái tim kiên định và chân thành hơn bất kỳ ai.
Cô biết, chỉ cần anh đã nhận định thì anh sẽ không từ bỏ.
Cho nên cô nỗ lực để bản thân trở thành người được anh nhận định, cô nghĩ mọi cách tiếp cận anh, quyến rũ anh.
“Hoắc Từ.” Anh vươn tay ra vuốt gương mặt cô, vu.ốt ve cọ xát bên dưới lỗ tai cô, cô gái vốn đang căng thẳng căng cứng người đột nhiên khẽ run rẩy, anh vươn ngón tay ra véo vào vành tai cô.
Từ lần trước anh đã phát hiện lỗ tai cô cực kỳ mẫn cảm, chỉ sờ một cái cô đã ra sức né tránh.
Bây giờ, anh lại vuố.t ve nhịp nhàng, làm cho khuôn mặt Hoắc Từ vốn đang kháng cự, thân thể dần dần mềm nhũn.
“Không có gì, đó chỉ là một vấn đề nhỏ thôi mà.” Anh cúi đầu dịu dàng hôn nhẹ bên tai cô, giọng nói vốn lạnh lùng lại mang theo sự cám dỗ tối đa, từng chữ nhẹ nhàng như vậy, lại kiên định như vậy.
Bên ngoài cửa sổ là mặt trăng sáng treo trên bầu trời đầy sao, bầu trời giống như một tấm nhung đen, ánh sao đang tỏa sáng lung linh trên tấm nhung đen này.
Xung quanh rất yên tĩnh, dường như bọn họ chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.
Rèm cửa sổ được kéo ra, che đi toàn bộ căn phòng, chỉ là một nửa cánh cửa trên bệ cửa sổ khẽ mở ra một khe hở, cơn gió nhè nhẹ bay vào, nâng một góc màn cửa sổ bay lên.
Trong phòng chỉ mở một cái đèn, ngọn đèn vàng ấm áp, không quá sáng.
Cho đến khi Hoắc Từ từ từ mở mắt ra, ngước nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt hổ phách nhạt màu mà lại chói mắt.
Dường như quyết tâm lắm, cô mới nói: “Đây không phải là vấn đề nhỏ, em mắc bệnh trầm cảm đã bảy năm.
Sau khi cha mẹ ly hôn, em bắt đầu không thích nói chuyện.
Đến khi mẹ em phát hiện ra thì em đã bắt đầu có khuynh hướng tự hại mình rồi.”
Dịch Trạch Thành im lặng nhìn cô, trong mắt có chút đau lòng, lại có chút sáng tỏ.
Có lẽ sẽ có người nói, cô quá yếu ớt, chẳng qua chỉ là cha mẹ ly hôn mà đã biến thành như vậy.
Vậy thì những đứa nhỏ mất cha mẹ từ nhỏ trải qua cuộc sống khó khăn chẳng phải đều muốn đi tìm chết sao.
Nhưng mà mỗi người là một cá thể khác nhau, khả năng tiếp nhận cũng khác nhau.
Hoắc Từ mười tám tuổi, ngây thơ đơn thuần, thế giới của cô hoàn mỹ như một bức tranh.
Đứa trẻ nào được bảo vệ càng tốt thì càng dễ bị tổn thương.
Cô cũng từng tự hỏi bản thân, vì sao lại để ý như vậy, vì sao lại biến thành bản thân thành ra như thế này.
Nhưng cô không đi ra được, cô đã bị nhốt ở trong một thế giới nhỏ hẹp.
Cô không nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Cô tạm thời ngừng lại rồi tiếp tục nói: “Em thích anh, giống như anh đã nói, lúc chưa quen biết em, anh đã sẵn sàng dốc hết sức lực để cứu em.
Là anh cứu em từ trong xe ra, là anh đã nắm tay em không buông.
Em không thích anh một cách đơn thuần, cái em muốn chính là cảm giác an toàn anh đã cho em.”
Mục đích của cô không đơn thuần nên cô xứng đáng bị vạch trần như vậy trước mặt mọi người.
Cô giống như người rơi xuống nước, vì đã chìm trong nước quá lâu rồi, lâu đến nỗi không để ý đến tất cả mà túm lấy một chiếc thuyền lớn đi ngang qua.
Đến khi một giọng nói rõ ràng vang lên, cùng với một nụ cười dịu dàng: “Đây không phải là chuyện tốt sao, không có việc gì, anh sẽ bảo vệ em.”
Đây không phải là chuyện tốt sao, chỉ cần em thích anh là đủ rồi.
Đêm khuya cực kỳ yên tĩnh, chỉ có câu nói của anh vang vọng giữa đất trờ
Hoắc Từ bị lời anh nói đánh trúng, cơ thể run lên, lồng ng,ực nóng bỏng.
“Chuyện này không công bằng với anh, hai người quen nhau không phải nên…” Nhưng mà lời cô còn nói chưa xong, môi đã bị lấp lại, chiếc lưỡi dài của người đàn ông lao thẳng vào cuốn lấ.y đầu lư.ỡi nó.ng bỏng, tiếng thở dốc mập mờ dần dần nặng hơn.
Mãi đến khi Hoắc Từ bị hôn đến khi ý thức mơ hồ thì Dịch Trạch Thành mới buông cô ra.
Anh cúi đầu nhìn cô, giống như muốn cười nhạo: “Người chưa từng yêu đương sao lại biết hai người đang yêu nhau thì nên như thế nào?”
Hoắc Từ sửng sốt.
“Hai người yêu nhau như thế nào, không có khuôn mẫu, cũng không có dấu vết tìm kiếm.
Nếu em thích, anh có thể đưa cho em.” Giọng Dịch Trạch Thành vừa trong vừa ấm lại vừa nghiêm túc, tạm dừng một lát, sau đó giọng anh đột nhiên trở nên mềm nhẹ hơn, anh nói: “Như vậy là đủ rồi.”
Thứ em thích, anh có, thế là đủ rồi.
Trái tim Hoắc Từ nóng lên, như có thứ gì đó muốn xông ra.
Càng lúc càng nóng.
Sau đó anh cúi đầu, khóe mắt nhếch lên, nhẹ giọng nói: “Hiện tại chúng ta có thể làm chuyện khác giữa người yêu không?”
Hoắc Từ mở to đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn anh, vừa vô tội lại vừa thuần khiết.
Anh hỏi: “Hoắc Từ, anh muốn em, em có đồng ý cho anh không?”
Cô gái chớp chớp mắt rồi vươn tay ra câu lên cổ anh rồi lại hôn lên cằm anh.
**
Hoắc Từ từ lâu đã bị vùng cằm và hầu kết của Dịch Trạch Thành cuốn hút, khi cô hôn cằm anh, vừa vội vàng vừa nhiệt tình, cô đưa tay kéo áo sơ mi anh ra, sờ so.ạng dọc theo thắt lưng.
Khi bàn tay sờ đến làn da anh, trong lòng cô cũng run theo.
Thân thể anh cao lớn, săn chắc, đường cong cơ bắp cô đã sớm thấy trong phòng tập của võ quán.
Bây giờ cô vẫn nhớ rõ, anh mặc áo ba lỗ màu đen ngắn tay đấm bao cát, cơ bắp cuồn cuộn.
Ánh nắng vàng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên người anh, làm cho những hạt mồ hôi trên cơ thể anh cũng vô cùng quyến rũ.
Khi đó, cô đã suy nghĩ người đàn ông này lúc ở trên giường sẽ mạnh mẽ đến mức nào.
Dịch Trạch Thành đưa tay, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của mình ra, môi anh mút đôi môi mềm mại của Hoắc Từ như muốn hút hết chất lỏng ngọt ngào của một quả mọng.
Mãi đến khi đôi môi cô bị hôn đến mức vừa đỏ vừa sưng, ngón tay anh vẫn chưa cởi hết cúc áo sơmi.
Nhưng nào biết, lại có một bàn tay còn nhanh hơn tay anh.
Cô gái đã tháo thắt lưng anh ra, tiếng bạc lạch cạch va chạm vào nhau vang lên rất nhỏ.
Dịch Trạch Thành khẽ nâng ngẩng đầu lên, trên gương mặt cô gái bị anh đè dưới thân có một nụ cười quyến rũ giảo hoạt.
Đôi mắt cô vẫn vô tội hồn nhiên nhưng nụ cười trên mặt lại muốn câu hồn con người ta đi mất.
Anh quỳ gối xuống hai bên cơ thể cô.
Áo sơ mi đã cởi tới cúc thứ tư để lộ ra cơ bắp tráng kiện, từng khối từng khối cơ bụng như những thanh chocolate.
Khi cởi hết quần áo, anh cúi đầu xuống hôn Hoắc Từ lần nữa.
Hai tay anh bóp chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, chiếc áo ngắn tay đã bị vén lên đến tận hông, lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết.
Khi cơ thể tuyết trắng ấy nằm dưới người anh, con ngươi màu hổ phách của người đàn ông sâu thẳm như những ngôi sao bên ngoài.
Anh cúi đầu cắn một ngụm lên làn da trắng đến chói mắt, cơ thể Hoắc Từ run lên.
Trên người cô toàn là mồ hôi, môi anh vẫn cứ đặt xuống, mồ hôi có vị hơi mặn nằm trên môi lưỡi anh.
Trong căn phòng yên tĩnh toàn là âm thanh rê.n rỉ, run rẩy, âm thanh trầm bổng bắt đầu mất khống chế.
Hoắc Từ hơi ngửa cổ, ban đầu cô đang bám vào bờ vai của anh, lúc anh hôn xuống dưới, ngón tay cô khó khăn lắm mới luồn vào giữa tóc anh.
Mái tóc đen hơi dài, mềm đến bất ngờ.
Không lạnh lùng, cứng rắn như vẻ ngoài của anh.
Bắp chân chân cô móc vào chân anh, cọ xát một chút, sau đó mười ngón chân trắng nõn co quắp lại trong chớp mắt, co rúc vào nhau như muốn ngăn cản làn sóng trong người.
Hoắc Từ khẽ mở miệng như bị mất nước, cho đến khi có cái gì đó xuất hiện.
Vô cùng nóng, nóng hổi.
Cô hồi hộp mà muốn né tránh, nhưng lần này, tay Dịch Trạch Thành đã đè lên bả vai cô, tay cô một lần nữa lại bám vào vòng eo rắn chắc của anh, sau đó người đàn ông phía trên lập tức thúc eo thon đi vào.
Hoắc Từ ngẩng đầu lên ngay lập tức, đôi môi đỏ không nhịn mà phát một tiếng kêu đau đớn.
Đau, thật sự rất đau, giống như bị người ta chẻ ra.
Dịch Trạch Thành nhìn cô, ánh mắt trực tiếp nóng bỏng, anh dừng một chút, sau đó cúi đầu xuống và nói vào tai cô: “Nỗi đau này, hai người chúng ta cùng chịu.”
…
Hoắc Từ bị anh đụng liên tục nên người cô cứ trượt lên tới đầu giường, đến đầu cô chạm vào thành giường thì anh mới kéo cô lại.
Ý thức của cô đã mơ hồ, cả người đều đau nhưng lại có một loại cảm giác không thể nói nên lời.
Cánh tay cô để trên lưng anh đã muốn tụt xuống nằm trên giường.
Đến khi anh rên nhẹ một tiếng, kìm nén cực độ mà rên lên đó là sự gợi cảm đặc thù của người đàn ông.
Tiếng rên này như muốn câu lấy hồn của Hoắc Từ luôn rồi, cô đưa tay lên vỗ vỗ mặt anh, khẽ nói: “Giọng của anh ở trên giường thật là dễ nghe.”
Quả nhiên giống với tưởng tượng của cô.
Đã đến lúc này rồi mà cô còn không biết sống chết dám trêu ghẹo anh.
Dịch Trạch Thành cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm không nhìn thấy đáy.
Thời điểm Hoắc Từ được ôm đi tắm rửa, mắt cô đã nhắm nghiền.
Cô không nhớ rõ đã qua bao lâu, chỉ biết là cô rất mệt, vừa mệt vừa thoải mái.
Cái loại thỏa mãn này, làm cô yên tâm nhắm mắt lại.
Dịch Trạch Thành nhìn người trong lòng mệt đến nỗi không nâng mí mắt lên được thì cười nhẹ một tiếng.
Quả nhiên làm mệt mỏi thì sẽ không còn suy nghĩ miên man nữa.
Biện pháp này quả là không tồi, trong lòng Dịch tiên sinh thầm cảm thấy hài lòng.
**
Khi Hoắc Từ mở mắt ra, tuy rằng bức màn đã bị kéo kín mít, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sức nóng của ánh sáng mặt trời.
Sau đó, ngay khi cô mở mắt ra, cô thấy Dịch Trạch Thành đang ngủ bên cạnh mình.
Mái tóc đen hơi dài rơi trên chiếc gối trắng như tuyết.
Đây là lần đầu tiên cô thức dậy vào buổi sáng mà nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của một người đàn ông.
Lông mày của anh vừa đen vừa rậm, mũi cao thẳng băng, lúc này đôi mắt kia đang khép lại, con ngươi luôn tỉnh táo kia đã bị giấu đi.
Chiếc chăn mỏng nằm trên ngực anh, anh nằm nghiêng người đối mặt với Hoắc Từ.
Một cánh tay rắn chắc đang vắt trên hông cô.
Hoắc Từ nằm một hồi, mới cảm giác được hai chân bủn rủn đau đớn.
Cô khẽ nhúc nhích, muốn cẩn thận di chuyển cánh tay của Dịch Trạch Thành.
Chỉ là cô vừa động đậy, mí mắt anh khẽ run lên, sau đó là lông mi, nhưng mà anh không lập tức mở mắt, mà hỏi một câu mang theo sự buồn ngủ dày đặc: “Sao lại thức sớm như vậy?”
Ánh mặt trời ở châu Phi vẫn luôn chói chang như vậy.
Hoắc Từ cũng không thể xác định bây giờ là mấy giờ, cô có chút bất đắc dĩ nói: “Hôm nay em còn phải làm việc.”
“Anh không có.” Anh vẫn nhắm mắt như cũ, thế nhưng trong giọng nói lại có sự vô lại, giống như là anh không có công việc thì không ai được phép đứng dậy.
Nói xong, anh liền nhích lại gần, siết chặt cánh tay, kéo cô vào vòng tay của mình.
“Em thực sự phải đi làm.” Hoắc Từ nhẹ nhàng nói.
Càng ở thời điểm này, cô sẽ càng không cho phép mình lùi bước, dù cho bị vạch trần những điều bí mật trước mặt mọi người thì cô cũng không cho phép bản thân mình lơi lỏng.
Dịch Trạch Thành mở mắt ra, đôi mắt hổ phách không cứng rắn, lạnh lùng như băng mà lại ấm áp như ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ.
“Được rồi, anh sẽ dậy với em.”
Sau khi hai người mặc quần áo đàng hoàng, Hoắc Từ mới nhớ tới điện thoại, nhưng khi cô nhìn thấy con số 12:09 trên điện thoại thì cô sững người.
Mấy ngày nay cô và người của đoàn đội Thời Song đều cùng nhau đi, bảy giờ sáng liền ra cửa, bởi vì có một vài địa điểm ở rất xa.
“Đã trễ như vậy rồi.” Cô tự nói với mình, nhịn không được mà vò vò tóc, cau mày.
Ngược lại, Dịch Trạch Thành bên kia lại không nhanh không chậm, anh cầm điện thoại để trên bàn lên, “Đúng lúc có thể ăn cơm trưa.”
Hoắc Từ quay đầu lại nhìn anh, quả thực không thể tin được đây là lời mà người cuồng công việc như Dịch tiên sinh có thể nói ra.
Mãi đến khi anh đi qua, hôn lên trán cô một cái rồi nói: “Đừng nhìn nữa, ông chủ của em cho em nghỉ phép hôm nay.”
Hoắc Từ lúc này mới nhớ, anh chính là ông chủ của cô.
**
Buổi tối, đoàn đội Thời Song trở về, Hoắc Từ đang ngồi trong quán nước, Đường Húc vừa đi vào đã kích động chạy tới: “Hoắc Từ, chị biết hôm nay em chụp được cái gì không?”
“Cái gì?” Đầu tiên Hoắc Từ ngẩn ra, sau đó dùng vẻ mặt bình tĩnh hỏi cậu ta.
Các thành viên của đoàn đội Thời Song phàn nàn đói muốn chết, mọi người ngồi xuống bàn bên cạnh, Ngụy Lai kêu hai người bọn họ: “Hoắc Từ, cô đã ăn cơm chiều chưa? Nếu không thì cùng ăn đi.”
“Nếu thế chúng ta cùng nhau đi đi.” Đường Húc hai mắt sáng lấp lánh hỏi.
Tất cả đều bình thường, thái độ của bọn họ với cô vẫn như trước.
Ngay cả ánh mắt sùng bái của Đường Húc, cũng không hề thay đổi.
Hóa ra là cô đã nghĩ nhiều, không có ai xem thường cô.
Hoắc Từ cười nhẹ, sự nhẹ nhõm trong lòng cô lúc này thật rõ ràng.
Cô cũng không biết, tại sao cô lại rất sợ khi bị người khác coi như một bệnh nhân.
“Hoắc Từ, em lại đây một chút.” Lúc này Dịch Trạch Thành xuất hiện, Hoắc Từ đáp lời.
Khi anh thong thả đi tới, Hoắc Từ cảm thấy những người xung quanh có chút kỳ lạ, không phải ánh mắt nhìn cô kỳ lạ, mà là ánh mắt nhìn Dịch Trạch Thành có chút kỳ lạ.
“Về chuyện mất trộm ngày hôm qua, giám đốc khách sạn chính thức xin lỗi em, em đi với anh, chúng ta cùng đi gặp anh ta.” Giọng Dịch Trạch Thành thanh lãnh, thoạt nhìn có vẻ cao quý lạnh lùng không thể chạm đến.
Cô gật đầu, cười với Đường Húc: “Ngại quá, cậu tự đi ăn đi nhé.”
Đường Húc gật đầu, sau đó cẩn thận nhìn Dịch Trạch Thành một cái, không dám nói gì.
Ngày hôm qua khách sạn đã xảy ra trộm cướp, phòng Hoắc Từ chính là một trong những hiện trường phạm tội.
Chỉ là khi cô chưa về, nhân viên công tác của khách sạn đã đi vào, mà Diệp Minh Thi cũng nhân lúc đó mà vào.
Bọn Đường Húc vì cô không có ở trong phòng cho nên đều chờ ở cửa.
Gặp giám đốc khách sạn, cô không chỉ nhận được một lời xin lỗi chính thức mà còn được thăng hạng phòng lên tầng bốn.
Cùng một tầng với Dịch Trạch Thành.
Sau khi đi ra, cô cầm lấy thẻ phòng, khẽ cười một tiếng hỏi: “Rốt cuộc anh đã làm cái gì?”
Dịch Trạch Thành quay đầu nhìn cô một cái, lại quay đầu nhìn về phía trước, thản nhiên nói: “Không có gì.”
**
7 giờ sáng nay lúc Hoắc Từ còn đang ngủ say.
Khi Dịch Trạch Thành xuất hiện ở cửa nhà ăn, người của đoàn đội Thời Song đang ăn cơm, thấy anh đi đến mọi người đều đứng dậy, chỉ là vẻ mặt có chút phức tạp.
Mọi người đều thấy tối hôm qua anh bảo vệ Hoắc Từ ra sao và những chuyện sau đó thế nào.
Anh ngồi xuống, nhìn một vòng: “Hoắc Từ là người tôi thích.”
Đùng, một quả bom bị ném xuống.
Tuy rằng đã sớm đoán trước, nhưng trong lòng vẫn có chút khiếp sợ.
Vẫn là Ngụy Lai kịp phản ứng, nói: “Dịch tiên sinh, ngài yên tâm, chắc chắn chúng tôi sẽ không nói bậy.”
Anh nhìn thoáng qua Ngụy Lai, thật lâu sau mới mở miệng: “Cảm ơn, tôi đến đây là muốn nhờ mọi người giúp đỡ.”
Hy vọng mọi người đừng dùng thái độ với bệnh nhân để đối xử với Hoắc Từ.
Cô ấy là Hoắc Từ, là nhiếp ảnh gia tốt nhất Trung Quốc, chẳng qua hiện tại cô ấy có chút bệnh vặt mà thôi.
Cho nên xin mọi người không nên dùng ánh mắt thương cảm để nhìn cô ấy.
Cô ấy rất tốt.
Mọi người nghe xong, đều trầm mặc.
Ai cũng không nghĩ đến, một người đàn ông lạnh nhạt tự phụ như vậy, sẽ hạ thấp bản thân tự mình đến nhờ vả bọn họ.
Đường Húc xoa xoa mũi, tuy rằng từ tối hôm qua cậu ta bắt đầu có cảm giác thất tình, nhưng lúc này cậu ta lại cảm thấy may mắn thay nữ thần.
Cậu ta nghẹn ngào nói: “Dịch tiên sinh, ngài yên tâm, tôi sẽ đối xử tốt với Hoắc Từ, chắc chắn tôi sẽ không để cho cô ấy chịu ấm ức chút nào.”
Mọi người nhìn cậu ta, nhất thời đều cảm thấy cạn lời, ngu ngốc, bạn trai chân chính của người ta đang ở đây mà nói cái gì vậy hả?
“Thật ra cũng không cần quá nhiệt tình.” Dịch Trạch Thành đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh lẽo ngàn năm không đổi.
Đường Húc có chút ngạc nhiên.
Đến khi anh thản nhiên nói: “Bởi vì tôi sẽ để ý.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook